-
Phần 1
1.
Khi mẹ tôi - Tống Lê đến, chị cảnh sát đang ôm tôi vào lòng an ủi.
Thân thể của tôi run rẩy kịch liệt, những vết bầm tím trên người lộ cả ra ngoài nhìn rất thảm.
Nghe chị cảnh sát nói, tôi là thiên kim của gia đình hào môn đỉnh cấp ở đế đô này Giang gia.
Từ nay về sau không ai có thể khi dễ tôi nữa.
Lần đầu tiên Tống Lê nhìn thấy tôi rất đau lòng, bà ấy ngồi xổm xuống nhìn thẳng tôi, tay run rẩy sờ sờ đầu tôi:
"Con là... Giang Ký Nguyệt sao?”
Không có gì ngạc nhiên khi bà ấy không nhận ra tôi.
Bây giờ tôi quá xấu xí.
Còn bà ấy rất đẹp.
Cho dù đã hơn bốn mươi tuổi bà ấy vẫn bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, khuôn mặt tinh xảo, khí chất rất nhu hòa, ngay cả mùi hương trên người cũng thơm.
Đây là người mẹ không có trong trí nhớ của tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn bà, ánh mắt trong suốt lại đáng thương, một hồi lâu mới chần chừ gật đầu.
Chị cảnh sát nói: "Tiểu Giang ở bên ngoài chịu ủy khuất rất lớn, lúc chúng tôi tìm được cô ấy còn có hai con rắn đang quấn lấy cổ cô ấy, bị đám súc sinh kia cởi sạch đồ treo lên..."
Lời này vừa nói, Tống Lê không khống chế được mà ôm chặt tôi, ngay cả giọng nói cũng không ngừng run rẩy:
“Con gái ngoan, con chịu khổ rồi, có thể trở về là tốt về sau sẽ không để cho con bị khi dễ nữa.”
Lời này tôi đương nhiên là không tin.
Bởi vì tôi thấy lúc bà ấy đi vào, bà ấy nhìn về phía người con trai phía sau nháy mắt.
Người đó rất xinh đẹp, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, bên tay trái dắt theo một cô gái nhỏ nhắn, hai người đều tràn ngập địch ý nhìn tôi.
Giống như đang nhìn thứ dơ bẩn gì đó.
Tôi thuận thế vùi đầu vào gáy Tống Lê, trên mặt nở nụ cười thật to.
2.
Năm tôi năm tuổi bị thất lạc, Giang gia liền nhận nuôi một cô gái đặt tên cho cô ấy là Giang Phán Quy.
Mà tôi còn có một người anh sinh đôi, tên là Giang Vọng.
Nhưng giờ phút này Giang Vọng giống như một đoá hoa trên cao xinh đẹp, khí chất, còn tôi hiện tại như đã đánh mất nửa cái mạng.
Nếu Giang Vọng, anh trai tốt thất lạc nhiều năm của tôi không dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, tôi còn có thể thích hắn.
“Mẹ, cô ta bẩn quá, không đưa đi tắm trước sao? Thảm nhà chúng ta đều là nhập khẩu từ Pháp đó.”
Tống Lê dùng ánh mắt trách cứ nhìn Giang Vọng, ý bảo hắn đừng nói như vậy.
Bà ấy không phủ nhận hắn chuyện tôi thật sự rất bẩn.
Giang Phán Quy kéo tay Giang Vọng: "Anh, anh không thể nói như vậy, chị sẽ buồn lắm đó.”
Tôi giật giật khóe miệng, nhìn Giang Phán Quy ra vẻ thiện lương nhưng không che giấu được đắc ý.
Giang Vọng cười nhạo: "Nói thật mà thôi.”
Chiêu trò này quá trẻ con.
Tôi nắm tay Tống Lê, cọ cọ lòng bàn tay bà thành kính nói:
“Mẹ, con cũng không muốn bị bẩn như vậy đâu.”
Không có ai biết, tôi ở nơi gi.ết người như gi.ết một con kiến ở bên đó khó khăn như thế nào mới có thể sống sót.
Chỉ có không khuất phục cùng với sự tàn nhẫn, nhìn thấu lòng người thì mới có thể sống như một con người.
Người chưa từng đến địa ngục, ngay cả ma quỷ trông như thế nào cũng không biết.
Tống Lê lập tức đau lòng ôm lấy tôi, giọng nói mang theo sự tức giận:
"Đây là em gái của con, sao con có thể nói như vậy?"
Khóe mắt tôi nhịn không được chảy xuống một giọt nước mắt, rơi vào lòng bàn tay Tống Lê.
Giang Vọng trừng mắt nhìn tôi một cái nhưng không tiếp tục nói tôi nữa.
Giang Phán Quy thì khác, cô ta dường như nhận thức được cảm giác nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không quan tâm.
Tôi giống như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi, Giang Phán Quy được nhận nuôi ở viện phúc lợi nào vậy?"
Tống Lê không đề phòng: "Sau khi con đi lạc, chúng ta phát hiện con bé ngất xỉu dưới gầm xe."
Ồ là vậy à.
3.
Giang Phán Quy quả nhiên không phải người tốt.
Vào ngày đầu tiên tôi trở về, cô ta đã háo hức mở phòng của tôi để tuyên bố chủ quyền.
"Giang Ký Nguyệt, trong mười lăm năm mày rời đi, tao đã hoàn toàn có được ba mẹ, mày mới là kẻ dư thừa!"
Cô ta vênh váo.
Tôi chỉ thờ ơ nhấp một ngụm trà: "Ồ.”
Nghe nói đây là trà Quân Sơn thượng hạng, nhưng so với uống nước lã không có gì khác nhau.
Giang Phán Quy thấy tôi không bị ảnh hưởng, nổi giận cầm lấy đèn bàn bên cạnh đập vào đầu tôi.
Mười mấy năm sống cuộc sống của một đại tiểu thư, cô ta rất kênh kiệu.
Tôi cười khẽ, không phản kháng.
Không chỉ thế tôi còn tương kế tựu kế, đâm vào tường bổ sung thêm vài vết thương trên người mình.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô ta, tôi đau đớn kêu lên một tiếng.
Lúc Tống Lê và Giang Vọng vào cửa, nhìn thấy chính là một màn như vậy...
Một mớ hỗn độn, thân thể tôi thì đang run rẩy.
Trên đầu tôi máu chảy ra, không những không thét chói tai tôi thậm chí còn không khóc, chỉ tỏ vẻ sợ hãi.
Mà Giang Phán Quy đang ngây ngẩn cả người.
Sau khi kịp phản ứng cô ta cũng kêu lên:
"Không phải, con không làm gì cả, cô ta rõ ràng có thể né tránh, con chỉ làm rơi cái đèn bàn, là cô ta như phát điên đâm vào tường..."
Nhưng tôi sợ phải chui vào góc.
Giống như một con chó bị hoảng sợ.
Tống Lê chần chừ một chút vẫn quyết định ôm tôi lên xử lý vết thương cho tôi trước, vừa trấn an tôi vừa ném ánh mắt thất vọng về phía Giang Phán Quy.
“Phán Quy, đây là chị của con, con làm sao có thể...... Chính nó tự đụng vào tường? Vết thương còn nghiêm trọng như vậy.”
Tôi hài lòng nhếch khóe miệng lên.
Giang Vọng phẫn nộ nhìn tôi, cố chấp nắm tay Giang Phán Quy:
"Không ngờ em gái mất tích nhiều năm lại là loại người như vậy, thật sự là quá ác độc, dù sao tôi cũng không tin Phán Quy lại làm ra loại chuyện này.”
Nói xong liền nắm tay Giang Phán Quy nghĩa vô phản cố* rời đi.
*Đại loại là 2 đứa nó tự cảm thấy mình làm chuyện chính nghĩa, nên ko có gì phải lo sợ =.=
Tống Lê bôi thuốc sát trùng cho tôi, mềm giọng nhỏ nhẹ nói:
"Phán Quy đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiếu thuận, hiểu chuyện, thiện lương, chúng ta nuôi dưỡng nó, tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, nó cũng là em gái con......."
Tôi ngắt lời bà ấy: "Mẹ không tin con, đúng không?"
Tôi nói: "Bởi vì cô ấy lớn lên dưới sự nuôi nấng, chiều chuộng của mọi người, cho nên mẹ tin cô ấy, nhưng con cũng muốn lớn lên bên cạnh anh và mẹ..."
Bà ấy luống cuống: "Không phải Ký Nguyệt, mẹ không có ý đó..."
Nhìn bộ dáng hốt hoảng của bà ấy, tôi rất vui vẻ.
Nhưng vẫn ra vẻ thương tâm đẩy bà ấy ra khỏi cửa phòng, tỏ vẻ mình muốn yên tĩnh một chút.
Tôi không quan tâm họ có thực sự thích tôi hay không.
Mục tiêu lần này trở về của tôi, chỉ là Giang Phán Quy.
Dù sao nếu không có cô em gái tốt này, tôi cũng sẽ không bị lừa bán ra nước ngoài.
Giang Phán Quy, cô nói xem, cô tự tay đưa tôi đến địa ngục, cô muốn tiếp nhận sự trả thù của một á.c q.uỷ như thế nào đây?
4.
Sau đêm hôm đó, Tống Lê bởi vì áy náy với tôi luôn mua cho tôi một đống lại một đống quần áo, Giang Phán có đồ gì tôi cũng đều có đồ đó.
Giống như muốn đem tình cảm mười mấy năm kia bù đắp lại toàn bộ cho tôi.
Đại khái là đã được dặn dò, Giang Vọng cũng không rước nhục mà xuất hiện trước mặt tôi, chỉ hẹn các anh em nhà giàu của hắn uống rượu, cũng tuyên bố trong lòng hắn đời này chỉ có thể có một người em gái là Giang Phán Quy.
Tôi đương nhiên không thèm để ý chỉ lo chăm sóc da thật tốt, chăm sóc cơ thể thật tốt.
Nơi đó quá đẫm máu, thế cho nên bác sĩ nói cho dù sau này khỏi hẳn, trên người cũng sẽ lưu lại rất nhiều vết sẹo dã man.
Tôi không quan tâm, chỉ muốn tìm thời cơ hành động với Giang Phán Quy.
Chỉ là tôi không ngờ tới Giang Phán Quy lại tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.
Cô ta để lại một bức thư tuyệt vọng:
"Mọi người đều cho rằng tôi đã làm chuyện tổn thương chị gái, mọi người đều không tin tôi, nhưng tôi thật sự không làm, tôi thật sự rất yêu ba mẹ và anh trai, mọi người không thể vì chị gái trở về mà không yêu tôi...”
Đêm đó cô ta khóc lóc rồi tự sát trong phòng tắm, may mà bảo mẫu đến kịp thời đưa đi bệnh viện mới sống lại.
Nghe nói m.áu nhuộm đỏ cả phòng tắm.
Giang Vọng đỏ mắt không quan tâm vọt tới trước mặt tôi, hung hăng cho tôi một cái tát:
"Đồ xấu xa, đều tại cô vu oan nói xấu Phán Quy, nếu không là tại cô Phán Quy làm sao có thể ủy khuất đến mức tự s.át, nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì, cô phải đền m.ạng cho nó!"
Tống Lê quả nhiên cũng không tin tôi, ánh mắt nhìn tôi đều tràn ngập thất vọng.
“Con trở về Giang gia, chúng ta đều hoan nghênh con như vậy còn muốn bồi thường cho con, không nghĩ tới tâm tư của con lại á.c đ.ộc như vậy, con là ở nơi đó nhiều bị dạy hư sao?"
Giang Phán Quy nằm trên giường bệnh, khiêu khích lại suy yếu nhìn chằm chằm tôi, giống như một con khổng tước xòe đuôi.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Giang Ký Nguyệt, mày thấy không? Trong khoảng thời gian mày không có ở đây, tình yêu của mẹ toàn bộ đều dành cho tao.”
Tôi nhớ lại, lúc tôi năm tuổi lần đầu gặp Giang Phán Quy.
Lúc ấy tôi mặc váy công chúa, ưu việt được mẹ ôm đi mua quần áo, Giang Phán Quy cả người bẩn thỉu ở trong góc nhìn chằm chằm tôi.
Mẹ tôi không thích tôi chơi với những người như thế cho nên tôi đuổi mẹ đi, cầm tiền tiêu vặt mẹ cho tôi, muốn đi đưa cho Giang Phán Quy.
Nhưng lại không nghĩ tới chính việc làm tốt của mình đã giúp người ta lừa bán đi mười lăm năm.
Giang Phán Quy làm tu hú chiếm tổ, hưởng thụ mọi thứ của tôi.
Cô ta cũng là một con q.uỷ.
Tôi nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Lần sau con sẽ cố gắng không phụ lòng mọi người nữa.”
Tống Lê thở dài lại ôm tôi vào trong ngực, tận tình khuyên bảo nói:
"Hai chị em các con đều là máu thịt trong tim mẹ, mẹ hy vọng sau này các con sẽ khỏe mạnh.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, buổi chiều hôm đó liền đi chợ hải sản mua một túi rắn.
Tôi muốn ném chúng vào bồn tắm của Giang Phán Quy.
Không phải cô ta thích tự sát trong bồn tắm sao?
Giang Phán Quy bị dọa đến tê tâm liệt phế, trần truồng từ phòng tắm vừa lăn vừa bò chạy tới trong lòng Giang Vọng.
Giang Vọng vừa được ngắm thân hình người đẹp vừa không quên mắng tôi:
“Giang Ký Nguyệt, cô có bệnh phải không?”
Tôi trừng mắt vô tội.
Cả người Giang Phán Quy đều phát run, khóc đến tê tâm liệt phế:
"Chị ấy thả rắn vào bồn tắm của em..."
Tống Lê nghe tiếng chạy tới trực tiếp cho tôi một cái tát.
"Thật sự là đồ không có giáo dục, cô làm như vậy là phạm pháp, ai cho phép cô làm như vậy, cô ở cùng với đám người ch.ết kia lâu quá nên cũng trở nên thối nát như chúng rồi phải không?"
Ánh mắt bà ấy rất thất vọng.
Tôi nhìn bà ấy, nói: "Không phải rắn."
Sao có thể là rắn chứ?
Rắn sống ở chợ tươi sống căn bản không có cách nào mua được.
Sự thật này ngay cả tôi cũng có thể hiểu được.
Đó chẳng qua chỉ là một túi cá chạch.
Lúc đó Giang Phán Quy sau khi nhảy dựng lên đoạt lấy cá chạch trong tay tôi, đánh tôi ngã vào trong phòng tắm muốn nhốt tôi vào trong đó với đàn rắn.
Nhưng sức lực tôi lớn, cô ta thực hiện không thành công mới chạy ra ngoài la hét.
Mẹ và anh trai tốt của tôi, sao hai người không vào phòng tắm và kiểm tra?
Tống Lê lại không nghe, chỉ quay đầu nhẹ giọng dỗ dành Giang Phán Quy.
Tôi đi lên phía trước hung hăng tát Giang Phán Quy một cái, lại nghĩ đến lúc ở bệnh viện Giang Vọng cho tôi một cái tát, tôi lại cho Giang Phán Quy thêm một cái tát nữa.
Tất cả mọi người sửng sốt bao gồm cả Giang Phán Quy.
Khuôn mặt cô ta sưng lên bằng mắt thường cũng thấy rõ.
Tôi lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm như vậy sức lực tất nhiên rất lớn.
Thậm chí còn đánh tốt hơn loại đàn ông như Giang Vọng.
Giang Phán Quy khẳng định rất đau.
Tôi nhe răng cười.
Giang Phán Quy "Oa" một tiếng liền khóc, trong mắt rất rõ ràng có oán hận đối với tôi nhưng ngại Giang Vọng và Tống Lê đều ở đây, cô ta cũng không dám nói chỉ có thể giả bộ nhu nhược rúc vào trong lòng Giang Vọng.
Tống Lê sắc mặt rất khó coi:
"Điên rồi, cô là người điên!"
Bà ấy nắm lấy cổ áo của tôi: "Tôi muốn đưa cô đến cục cảnh sát, để cảnh sát nhân dân dạy cho cô cái gì là làm người!"
Tôi không phản kháng, thậm chí còn chủ động ngồi lên xe.
Trước khi lên xe, tôi quay đầu lại nhìn Giang Vọng:
"Đúng rồi, cô ta trần truồng chạy đến ôm anh, tôi chưa từng đọc sách nhưng đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân tôi đều hiểu, hai người không phải là muốn..."
Tôi vừa nói xong Giang Vọng tức đến mức đỏ cả mặt, Tống Lê thiếu chút nữa đã cho tôi một cái tát.
Tống Lê thật sự nói một không nói hai đưa tôi đến đồn cảnh sát, nói tôi ném rắn vào bồn tắm của em gái muốn kiện tôi.
Chị cảnh sát lần trước đưa tôi về nhìn thấy tôi, có chút ngoài ý muốn: "Sao lại là em?"
Tôi mím môi không nói gì.
Chị cảnh sát nhìn Tống Lê, giải thích:
"Thật ngại quá, chuyện ném rắn này dù thế nào cũng không cấu thành phạm tội, chị em ruột cũng không nên đến cục cảnh sát tố cáo, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể tiến hành hòa giải, những việc khác không thể làm.”
Tống Lê nổi giận: "Các người làm việc kiểu gì vậy?”
Chị cảnh sát nhìn tôi một cái, cân nhắc nói: "Có phải có hiểu lầm gì không? Lúc tôi mang bạn nhỏ này về cô bé rất ngoan.”
Cuối cùng Tống Lê tức giận bỏ tôi lại cục cảnh sát tự mình đi về, chị cảnh sát dịu dàng nói với tôi:
"Sao vậy, ở chung với người nhà không thoải mái sao?"
Tôi cố chấp lắc đầu.
Chị cảnh sát đối xử với tôi rất tốt, lúc tôi được đưa về thân thể vẫn còn run rẩy, là chị ấy cởi cảnh phục của mình ra quấn ở trên người tôi.
Cũng là chị ấy chú ý tới vết thương không rõ ràng trên chân tôi, còn nói cho tôi biết:
“Ngoan ngoãn, về nước phải sống thật tốt, những chuyện trước kia đã qua em có thể có người nhà, có bạn bè, có thể có tương lai mới.”
Tương lai? Tôi thật sự có thể có thứ này sao?
Khi đó tôi nhìn chị cảnh sát tự tin cười, cũng từng chờ mong.
Có lẽ có một tia khả năng người nhà của tôi sẽ không ghét bỏ bộ dạng này của tôi.
Cũng chỉ là một tia hy vọng.
Tôi không muốn chị cảnh sát biết tôi đang có một cuộc sống tồi tệ.
Đôi mắt chị cảnh sát đỏ lên, tôi nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
Chị ấy lại có chút nghi hoặc hỏi tôi: "Em không nói với họ, bởi vì nhờ có em chúng tôi mới phá hủy được băng nhóm tội phạm sao?"
Tôi lắc đầu: "Tiền thưởng còn chưa có, không thể nói."
Chị ấy vui vẻ cười, tôi cũng cười.