-
Chương 6 END
20.
Kể từ ngày hôm đó chúng tôi chiến tranh lạnh.
Tôi cũng không muốn làm phiền cậu ấy nữa. Cậu ấy kêu tôi qua ăn cơm nhưng tôi cũng không đi. Sau đó cậu ấy không gọi tôi nữa. Còn tôi thì cứ đặt đồ ăn ngoài.
Chuông cửa vang lên.
Là điểm tâm mà tôi đã đặt. Shipper đội mũ lưỡi trai màu đen, đầu cúi thấp không thấy rõ mặt.
Giao đồ ăn xong cũng nhanh chóng rời đi. Tôi vô thức nhìn anh ta thêm lần nữa.
Khi tôi vào nhà và mở phần đồ ăn ra. Tôi thấy thức ăn của mình đã bị người ta đụng chạm.
Ngày hôm sau, tôi cũng không dám đặt đồ ăn nữa.
Ăn mì gói vậy.
Khi tôi ra ngoài vứt rác thì thấy một bó cúc trắng ở cửa. Tôi nghĩ là giao nhầm địa chỉ.
Ai lại đi tặng hoa cúc trắng chứ?
Giây tiếp theo tôi thấy một tờ ghi chú dán trên đó.
“Gửi cô Tống yêu quý.”
Lông gà lông vịt của tôi dựng hết luôn.
Rác cũng không thèm vứt mà chạy thẳng về nhà.
Ngay khi tôi nghĩ đây chỉ là trò đùa của một đứa nhóc nghịch ngợm nào đó, tôi lại nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ:
“Vy Vy xinh đẹp, em có thích món quà tôi đặc biệt chọn cho em không?”
“…??”
Thôi xác định rồi, lần này tôi trở thành mục tiêu của tên b i ế n t h á i nào đó.
Căn phòng chìm trong yên lặng.
Bỗng tiếng chuông cửa đột ngột vang lên dồn dập.
Tim tôi đập như muốn bay ra khỏi lòng ngực. Đầu óc đầy rẫy những vụ án hình sự.
Không dám mở cửa đâu.
Đợi đến khi tiếng chuông ngừng lại, lưng tôi cũng ướt đẫm mồ hôi.
Vừa định báo cảnh sát, điện thoại bỗng reo chuông.
Là cuộc gọi của Trần Hoài Chi.
Giọng nói ở đầu bên kia vồ vập mang theo lo lắng.
“Bây giờ cậu có ở nhà không? Cậu có sao không? Tớ đang ở trước nhà cậu.”
Sợi dây căng chặt trong đầu tôi cũng đứt đoạn. Giống như con thuyền trôi dạt cuối cùng cũng tìm được bến bờ. Tôi mở cửa, chẳng nói chẳng rằng nhào vào vòng tay của cậu ấy.
Nước mắt tuôn ra như đê vỡ, chảy dài trên khuôn mặt.
Cậu ấy ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ lưng tôi từ đợt này đến đợt khác.
“Đừng sợ, tớ ở đây.”
Chờ đến khi phát xong toàn bộ cảm xúc, tôi cũng khóc đến mệt lả.
Giờ mới phát hiện chúng tôi đang ngồi trên ghế sô pha, còn tôi bị cậu ấy ôm hờ vào lòng ngực.
Xúc cảm ngay eo hoàn toàn chân thật.
Tôi cảm thấy khuôn mặt mình nóng bỏng. Cậu ấy cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ phần đuôi mắt ẩm ướt của tôi.
“Có chuyện gì thế?”
Dùng vài ba câu ngắn gọn, tôi tóm tắt lại chuyện mình bị kẻ b i ế n t h á i để ý.
Cậu ấy nhíu mày, sự sắc bén nơi ánh mắt ngày càng nhiều thêm.
“Báo cảnh sát đi, tớ đưa cậu đi.”
Cảnh sát nói đó có thể là một người quen nhưng hiện tại vẫn chưa đủ chứng cứ. Nghi ngờ người giao hàng nhưng vẫn chưa đủ bằng chứng xác thật, cần tiếp tục điều tra.
Ra khỏi cục cảnh sát, tôi mới ngộ ra một chuyện.
“Sao cậu biết tớ xảy ra chuyện?”
“Cả ngày chuông cửa nhà cậu không reo, cậu cũng không gọi đồ ăn ngoài.”
“….”
“Sẽ mất một thời gian để điều tra chuyện này, chỗ của cậu không an toàn, cậu dọn qua chỗ tớ đi.”
Giọng điệu như thể không phải chúng tôi đang chiến tranh lạnh.
Nhìn vào khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng của cậu ấy, tôi chậm rì rì nói:
“Cũng được.”
21.
Sau khi dọn vào nhà cậu ấy.
Chúng tôi ăn ý không nhắc đến chuyện chiến tranh lạnh. Một trạng thái cân bằng vi diệu được hai bên duy trì.
Cậu ấy nhường phòng ngủ chính cho tôi, còn bản thân ngủ ở phòng ngủ phụ.
Giữa đêm tôi ra ngoài uống nước, nhìn người đúng ra phải ngủ ở phòng ngủ phụ lại đang nằm trên ghế sô pha.
Màn hình laptop trên bàn cà phê vẫn còn hiện lên ánh sáng xanh.
Đôi chân dài bất đắc dĩ phải cuộn tròn lại, tấm chăm mỏng gần như bị rớt xuống.
Ánh trăng dịu dàng soi xuống, lông mi dày rợp thành một cái bóng dưới sống mũi, hơi thở nhẹ nhàng yên ắng.
Đêm đầu hè, trời vẫn còn se lạnh. Tôi chầm chậm bước đến, nắm lấy một góc chăn rồi đắp lại cho cậu ấy.
Giây tiếp theo.
Mắt cậu ấy lim dim mở, đáy mắt chất chứa vài phần mơ màng buồn ngủ.
Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Cảm xúc mềm mại của đôi môi cùng với sự ướt át nóng bỏng của mạch đập gần như bùng thành ngọn lửa.
Dường như hồn của tôi đã lìa khỏi cơ thể vậy. Cứ ngơ ngác giữ nguyên tư thế đó.
Mãi đến khi hỏi hấp của anh ấy ổn định lại, tôi mới ngơ ngơ ngác ngác bước vào phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, người đàn ông trên sô pha chậm rãi mở mắt ra.
Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối lóe lên sự rối rắm đan xen phức tạp, cuối cùng thỏa hiệp.
22.
Đến đêm thứ năm.
Kẻ b i ế n t h á i đã bị bắt. Gã ta định đặt hoa cúc trắng trước nhà tôi lần nữa, cuối cùng bị Trần Hoài Chi bắt.
Sau đó tôi mới biết tại sao Trần Hoài Chi lại không ngủ trong phòng mà lại chạy tới ngủ trên ghế sô pha.
Suýt chút nữa tôi quên, Trần Hoài Chi học khoa học máy tính.
Ở gần cửa dễ bắt người.
Kết quả thật bất ngờ.
Người đó là một trong những đối tượng xem mắt của tôi. Khi gã ta bị Trần Hoài Chi đưa đến đồn cảnh sát thì mặt mũi đã bầm dập, răng cửa cũng gãy hai cây.
Cảnh sát hỏi gã ta có chuyện gì vậy.
Gã ta liếc nhìn Trần Hoài Chi, cả người run lẩy bẩy:
Trần Hoài Chi cười lạnh:
“Nhìn tôi làm gì? Định vu khống tôi sao?”
“Chẳng phải đã nói rồi sao, lúc tôi nhìn thấy anh thì anh đã gãy hai cây răng cửa rồi.”
Đôi mắt gã ta hoảng loạn, điên cuồng lắc đầu.
Gã ta nắm lấy tay cảnh sát như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy.
“Đúng rồi đồng chí cảnh sát, tôi tự ngã.”
“….”
Gã ta biện hộ cho mình bảo mình không phải kẻ b i ế n t h á i.
Gã ta nói đây chỉ là hành động bình thường giữa các cặp đôi.
Cảnh sát: “Vậy tại sao anh lại tặng hoa cúc trắng? Định đe dọa đúng không?”
Gã đàn ông xem mắt: “Oan cho tôi quá, đó là bởi vì hoa cúc trắng rẻ nhất lại đang khuyến mãi nữa, một bó có 6 tệ thôi.”
Cảnh sát: “Vậy tại sao anh lại đụng chạm vào đồ ăn cô ấy đặt?”
Gã ta: “Cô ấy chẳng biết tiết kiệm chút nào, ăn cơm hộp thôi mà cũng đắt như vậy. Tôi nếm thử cũng không sai đúng không? Trong gia đình chúng tôi, thức ăn thừa đều dành cho phụ nữ.”
“….”
Tôi tức xong lại chất vấn gã ta:
“Nhưng tôi đồng ý hẹn hò với anh khi nào?”
Gã ta hùng hồn đáp:
“Xem mắt xong, tôi cảm thấy cô khá ổn, mẹ tôi cũng thấy vậy. Ngoại trừ cô quá cao nhưng miễn cưỡng cũng có thể vào được nhà họ Lý.”
Tôi: “Trong nhà anh không có gương hả? Anh nghĩ tôi sẽ chịu một củ khoai tây cao mét sáu sao?”
Trần Hoài Chi: “Xét nét ngoại hình của đối tượng xem mắt thì cũng phải coi lại ngoại hình của bản thân mình.”
Những người xung quanh đều cố nhịn cười.
Cuối cùng gã đàn ông xem mắt bị răn đe giáo dục và tạm giam bảy ngày.
23.
Mấy hôm rồi tôi chưa về nhà nên tôi đem toàn bộ chăn đệm thay ra rồi bỏ vào trong máy giặt.
Tôi chỉnh chế độ hẹn giờ.
Nhưng cảnh tiếp theo làm tôi sốc muốn l ò i mắt luôn.
Cái máy giặt này bất ổn rồi.
Nó rung lắc điên cuồng không theo tiết tấu gì cả, nghe như tiếng người đang rên rỉ.
Ồn ào đến mức cả căn hộ đều nghe được, ngoại trừ phòng vẽ cách âm của tôi.
Đ i ế c lỗ tai thiệt chứ.
Ngớ ngẩn.
Thật là ngớ ngẩn.
“Tống Vi Vi, cậu bảo gã đó cút đi, tớ giúp cậu tìm cảm hứng.”
Giọng nói tràn đầy giận giữ của Trần Hoài Chi từ xa vọng đến.
Tôi quay đầu lại.
Nhìn thấy cậu ấy như hóa đá mà đứng phía sau tôi.
Nhìn chằm chằm vào chiếc máy giặt đang nhảy đầm, đứng yên không động.
Sốc tới gần như mất luôn vốn từ:
“Đùa à, chỉ dùng để giặt giũ thôi mà sao máy giặt lại phát ra âm thanh đó chứ?”
Thời gian lắng đọng vài giây.
Những mảnh ghép trong tâm trí tôi xâu chuỗi lại, một suy đoán điên rồ hiện lên.
“Rồi định bảo ai cút? Bảo nó cút sao?”
Tôi chỉ vào máy giặt.
“Cậu đừng có nói cậu tưởng cái giọng đó là của tớ nhé?”
Cậu ấy nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Mặt cậu ấy đỏ lên, trong đáy mắt vô vàn cảm xúc, còn hiện giờ thì nhìn tôi với ánh mắt chột dạ.
Tôi cười mỉa.
“Cậu không có miệng hả? Không biết trực tiếp đến hỏi tớ à?”
Sống lưng cậu ấy thẳng tắp, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang theo nỗi cô đơn khó nhận ra.
“Nếu như em không chấp nhận anh thì anh có biện pháp gì cơ chứ?”
“Cũng ổn, em cũng đã sẵn sàng kết hôn.”
“….”
24.
Người ta nói lời khi say đều là lời thật lòng.
Tôi lấy ra một chai rượu lén trộm của bố tôi.
“Anh uống được không?”
Anh ấy chẳng thèm suy nghĩ.
“Tất nhiên là được. Chuyện gì cũng được cả.”
Tôi bật cười.
Hai chúng tôi ngồi trên ghế sô pha tuy không nói chuyện nhưng chúng tôi đều biết bản thân đang chờ đợi điều gì, trong lòng cũng rõ ràng.
Ánh mặt trời chạng vạng rơi xuống từ ô cửa kính rồi lặng lẽ đến sàn nhà, ráng chiều dịu nhẹ gọt rửa toàn bộ cơ thể.
Khuôn mặt tôi nhuộm một màu hồng phớt.
Đôi môi anh ấy còn lưu lại men rượu lấp lánh.
Đôi mắt ngà ngà say mang theo vẻ mơ màng lại quyến rũ.
Tôi đột nhiên tiến lại gần, khoảng cách ngắn đến nổi hai hơi thở đan xe hòa vào nhau.
“Chẳng phải lúc trước nói gả cho em nhưng sau đó tại sao lại không chịu nữa?”
Tôi luôn muốn tìm đáp án cho câu chuyện ở quá khứ.
Anh ấy cắn môi, giọng điệu tủi thân:
“Ai bảo anh không muốn. Anh ngượng ngùng, là ngượng ngùng đó biết không?”
Anh ấy hít mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em thích dáng vẻ nào anh liền nổ lực trở thành dáng vẻ ấy.”
“Em cũng bảo rằng em sẽ đợi anh nhưng cuối cùng em lại đi xem mắt trước.”
“Mười năm qua em chẳng gọi điện lần nào cho anh. Em biết mười năm qua anh trải qua thế nào không?”
Tôi tựa vào đầu anh ấy, nhẹ nhàng vuốt ve vành tay của anh ấy.
“Anh đáng yêu quá đi.”
“Vẫn dễ thương như hồi còn nhỏ.”
Anh ấy hừ một cái, quay đầu lại.
Nhưng ngón tay lại lặng lẽ đến gần, chạm nhẹ vào đầu ngón tay tôi rồi sau đó mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
“Dì nói em thích kiểu ngoài lạnh trong nóng, anh có thể học được, thế có thể quyến rũ được em không?”
Anh ấy ôm chặt lấy eo tôi, ấn tôi xuống ghế sô pha.
Tôi mỉm cười không đáp.
Bầu không khí ngày càng lắng đọng lại. Anh ấy chậm rãi đến gần, hô hấp dần nặng nề hơn.
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng mở cửa.
Trước khi chúng tôi kịp phản ứng, mẹ tôi và dì Trần đã đi đến chỗ huyền quan, nhìn thấy rõ tình hình trong phòng khách.
“….”
“….”
“….”
Giây tiếp theo. Hai người họ rất tự nhiên mà xoay người, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra bước ra cửa.
Sau đó truyền đến tiếng cười giòn tan.
“Tôi đã bảo hai đứa nhỏ rất hợp nhau mà.”
“Tôi nói rồi sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thành thông gia thôi.”
Tôi vòng tay ôm lấy anh ấy, trêu ghẹo nói:
“Cắt. Vở kịch đến đây là kết thúc.”
Anh ấy nghiêm túc sửa lại:
“Ngốc à. Đây rõ ràng là chuyện tốt.”
Ừm, chuyện tốt đã đến.
Chúng tôi mất liên lạc từ xuân sang thu, từ năm này qua tháng khác. Và bây giờ xuân, hạ, thu, đông chúng tôi ở cạnh nhau.
HẾT.