-
Chương 4 END
16.
Đến bệnh viện, bởi vì Du Viễn Khoát tới quá nhiều lần, có vài nhân viên y tế cũng đã quen mặt cậu ấy.
Nhưng y tá trực ban hình như là người mới tới, không quen biết cậu ấy, giải quyết việc chung, nghe chúng tôi nói xong mục đích đến đây thì gật gật đầu.
“Hiện tại tính mạng của bệnh nhân đã ổn định, ký tên ở chỗ này, sau đó mọi người có thể vào thăm cô ấy.”
Du Viễn Khoát ký tên xong, y tá lại xác nhận lần nữa.
“Phật Như Nguyện đúng không?”
“Phật (bi) Như Nguyện.”
Tôi và Du Viễn Khoát đồng thời lên tiếng. Tôi im lặng, nghiêm túc nhìn sắc mặt của cậu ấy.
“Khi Phật làm họ, niệm bi bốn tiếng, Phật như nguyện.”
Trước kia, khi tôi sửa chữa người khác đọc sai tên tôi, bạn bè bên cạnh luôn trêu ghẹo. Tên họ của cậu quá khó, không trách người ta gọi sai.
Nhưng cậu ấy, là người duy nhất rất để ý, thay tôi sửa chữa.
Không biết vì sao, cái tên bình thường của tôi, được giọng nói dịu dàng của cậu đọc lên lại mang theo vài phần ấm áp.
Khiến người ta như mộc xuân phong, trong lòng khẽ động. Tôi nhịn không được khẽ cong môi, mỉm cười.
“Này này!”
Tưởng Vũ Trạch đưa tay lắc lư trước mặt tôi.
"Người ta đã có người thích, bớt ảo tưởng!"
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta. Trăm nhân tất có quả, người cậu ấy thích chính là tôi!
“Đồ ngốc.” Tôi cười cậu ta nhìn không thấu. Cậu ta lại cười tôi quá điên: "Cậu mới là kẻ ngốc.”
Cậu ta đáp lại: “Vừa nhìn cậu đã biết chưa từng bị crush hạ gục rồi.”
Tôi nói: “Cậu thì trải qua rồi, mỗi ngày đều trải qua!”
Cậu ta tức cười: “Đúng vậy, tôi mỗi ngày đều bị cậu hạ gục, cậu cũng không thể mong đợi hơn gì ở tôi nữa đâu!”
“Đi chet đi!”
Du Viễn Khoát làm xong thủ tục thăm bệnh thì quay lại đây, nhìn thấy chính là hình ảnh hai chúng tôi nho nhã hiền hòa, môi thương lưỡi kiếm, nhịn không được nở nụ cười.
“Hai người, rất xứng đôi.”
Tôi nhổ!
Tưởng Vũ Trạch vẻ mặt ghét bỏ: "Hai người mới xứng!”
Cái này mới đúng! Du Viễn Khoát lại cười lắc đầu.
“Không nên đùa lung tung, như vậy không tốt cho đàn emTiểu Hà, huống hồ tôi đã có người trong lòng.”
Nói xong, liền dẫn đầu đi về phía phòng bệnh. Tưởng Vũ Trạch chọc tôi.
“Này, anh em chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”
Tôi: "......”
“Nếu không thì cậu suy nghĩ một chút về tôi đi?”
Tôi: "......”
Nghẹn ngào không nói được. Câm miệng lại đi!
17.
Từ bệnh viện đi ra, chúng tôi đến nhà Du Viễn Khoát nghỉ ngơi.
Lúc tỉnh lại, thấy hai người bọn họ vẫn còn ngủ, tôi rón rén ra cửa không làm phiền họ.
Lúc nhìn thấy bạn thân tôi - luật sư Tân Việt, cô ấy bước nhanh đến, đánh giá tôi từ trên xuống dưới nửa ngày.
Cô ấy nhíu mày, không dám tin: "Thật hay giả?”
Tôi dang tay ra, chờ đợi một cái ôm thật chặt. Cô ấy ôm chặt muốn chet, trong giọng nói vẫn còn sợ hãi.
“Cậu làm tớ sợ muốn chet!”
Tôi ôm cô ấy lại, trêu ghẹo: "Nghe một chút, không phải lúc trước liên lạc với cậu, cậu còn nghi ngờ tớ là kẻ lừa đảo, cúp máy hơn 20 lần sao?”
Cô ấy liếc tôi một cái.
"Không chet thì mau trở về lại thân thể của mình đi!"
“Tớ cũng muốn chứ, nhưng tớ phải hoàn thành nhiệm vụ trước mới được.”
Tôi kéo cô ấy ngồi xuống, và kể cho cô ấy nghe kế hoạch của mình. Cô ấy vừa nghe vừa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý cả hai chân hai tay.
Sau đó, cô ấy lấy thân phận luật sư đại diện của tôi, nhanh chóng xử lý các vấn đề tương ứng.
Chẳng bao lâu sau, bên phía Tiền Kha đã nhận được một cáo trạng tội phỉ báng, không ngoài dự liệu, cô ta tức giận cực kì, đồ tốt trong phòng đều bị cô ta đập hết.
Cô ta vốn đã lên kế hoạch chỉnh chet tôi, bởi vậy mà càng phẫn nộ. Trực tiếp viết một lá thư gửi đến cục giáo dục tố cáo tôi gian lận thi đại học, còn rầm rầm rộ rộ đăng lên mạng.
Đúng rồi! Không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện không đủ lớn.
Chỉ khi mức độ phổ biến đủ cao, khiến nhiều người chú ý, mới có thể công bằng công chính điều tra rõ.
Tôi đã kiên nhẫn, và cố gắng hết sức để kìm nén tất cả những việc mình đã phải chịu trước đây.
à bởi vì tôi biết, chỉ cần cô ta còn có hậu thuẫn, chuyện này chính là lấy trứng chọi đá, có hot đến mấy cũng không giải quyết được.
Nhưng hiện tại, chính cô ta tự tìm đường chet, khóc lóc om sòm gây náo loạn đến bộ giáo dục, còn chọc tới trước mắt nhân dân cả nước, cha ruột cô ta cũng chưa kịp ngăn cản.
Hiện tại, đây không còn là ân oán cá nhân nữa chứ đừng nói đến chuyện tôi và cô ta có thể lén giải quyết riêng.
Điều này đã trở thành một sự kiện công khai và gây ra sự náo loạn trên mạng. Nhân dân cả nước đều chú ý đến, bọn họ không thể làm được gì dù chỉ là một hành động nhỏ.
Tôi cũng không tin, cha cô ta còn có thể giống như hai năm trước, khi không nhận được sự đồng ý từ giáo viên của tôi, ông ta đã cấu kết với tất cả mọi người, gây khó dễ giáo viên của tôi ở khắp nơi để trả thù.
Còn trong cuộc sống, thì lấy ảnh giường chiếu chồng cô giáo ngoại tình phát tán rộng rãi.
Cuối cùng bức tử cô ấy, nhưng vinh dự vẫn tràn đầy, toàn thân trở ra.
Lúc này đây, tôi muốn đánh rắn đánh bảy tấc, khiến toàn bộ phe phái của cha cô ta vĩnh viễn bị đ óng trên cột sỉ nhục.
Thân bại danh liệt, không trở mình được.
18.
Tiền Kha dùng hết tất cả lực lượng, gây ra sóng to gió lớn, thề sẽ đẩy tôi vào chỗ chet.
Dù sao một đứa học sinh kém suốt ba năm, lại một lần thi đậu Trạng Nguyên tỉnh, không phải gian lận thi đại học mà còn hơn cả gian lận thi đại học.
Không còn mánh lới nào khác. Mà mặt khác, cô ta cũng không làm tôi thất vọng. Trải qua ba lần ám chỉ và dẫn dắt trước đó của tôi, cô ta giống như kế hoạch của tôi, tìm tới mẹ kế.
Cô ta cho mẹ kế một số tiền lớn để làm giấy tờ giả chứng minh tôi gian lận trong kỳ thi đại học.
Không thể không nói, nhìn bọn họ ở tòa án, dõng dạc tuyên bố trắng trợn, thật sự là một vở kịch hay.
Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ phải nhận thất bại thảm hại, thua hoàn toàn.
Sau khi kết án không lâu, các cuộc thảo luận trên mạng càng mãnh liệt, dưới áp lực nặng nề, không thể không phái tổ chuyên án xuống điều tra Bộ Giáo dục.
Kết quả là, quả thật tồn tại tình huống gian lận thi đại học, chẳng qua đối tượng lần này là Tiền Kha.
Lần này cô ta lại trộm thành tích của người khác, thay thế suất học của người khác, công khai vào trường đại học 211 trọng điểm.
Trừ lần đó ra, còn tra ra được bọn họ cũng đã nhiều lần gian lận ở kỳ thi tốt nghiệp trung học, tất cả mọi chuyện đều bị điều tra sạch sẽ.
Điều chờ đợi họ là sự trừng phạt của pháp luật. Mà ba tôi, vì mẹ kế mà đến cầu xin tôi thông cảm, bị tôi thẳng thừng từ chối.
Ông ta càng tận tâm tận lực, tôi lại càng tức giận, nhịn không được âm dương quái khí, trắng trợn trào phúng.
Chủ đề trọng tâm không ngoài việc ông ta tới ở rể nhà mẹ tôi, vẫn cảm thấy ở trước mặt mẹ tôi không ngẩng đầu lên được.
Một kẻ trọng nam khinh nữ, lại hết lần này tới lần khác chỉ sinh một đứa con gái. Kẻ để ý đến huyết mạch nhất, lại hết lần này tới lần khác con mình không theo họ mình.
Sau đó gặp được một người phụ nữ, nguyện ý đem hai đứa con trai của mình đổi thành họ của ông ta, bị quỷ mê tâm khiếu, thần hồn điên đảo, bức chet mẹ tôi.
Hiện tại, còn xem con trai của người khác là bảo bối, còn con gái của mình thì xem như cỏ rác.
Quả thực là hình mẫu cây không có vỏ chắc chắn sẽ chet, người không có mặt thì bất khả chiến bại.
Ông ta bị tôi chọc giận, giơ tay lên liền muốn đánh tôi. Tôi nhảy ra khỏi bàn, nhưng miệng thì không bỏ qua.
"Ông đánh đi, ông càng đánh tôi, tôi càng không có khả năng thông cảm cho bà ta, bà ta sẽ bị phán càng nặng hơn!"
Ông ta vốn đang đuổi theo tôi, nghe vậy tay dừng ở giữa không trung. Cùng lúc đó, tôi chỉ cảm thấy bị kéo mạnh từ phía sau, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại.
Thế giới hiện thực, cũng cách tôi càng ngày càng xa.
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Triệu Tiểu Hà vang lên: “Muốn đánh thì đánh tôi đi! Tôi bây giờ không sợ ông nữa đâu!”
Tim tôi lỡ nhịp, Triệu Hiểu Hà đã quay lại rồi sao? Vậy có phải tôi đây cũng nên trở về rồi hay không?
Mà người đàn ông trước mắt, sắc mặt đỏ bừng, trợn tròn mắt, thở hổn hển. Nhưng cuối cùng lại dồn hết sức lực tự tát mình một cái.
Tôi nghe thấy Triệu Tiểu Hà cười lạnh.
"Ba à, nhiều năm như vậy, ba có bao giờ cảm thấy có lỗi với con không?"
Ba cô ấy buông tay xuống, khóc không thành tiếng.
“Tiểu Hà, là do ba hồ đồ, ba phụ lòng con. Nhưng có như thế nào thì chúng ta đều là người một nhà. Nếu con nhất định phải truy cứu dì đến cùng, dì ấy sẽ phải ngồi t ù."
“Dì ấy cũng lớn tuổi rồi, con nể tình ba, chỉ lần này thôi, thông cảm cho dì ấy được không?"
Im lặng.
Một khoảng trầm mặc thật lâu.
Cả căn phòng yên tĩnh.
Lòng ta hốt hoảng. Không phải chứ? Tôi làm nhiều như vậy, không lẽ lại trở lại ngày trước giải phóng?
Một lúc lâu, chỉ nghe Triệu Tiểu Hà chậm rãi mở miệng, nói năng hùng hồn: “Tôi không tha thứ. Vĩnh viễn cũng không.”
19.
Cuối cùng, thiết quyền của pháp luật nện vào đầu mỗi một tên tội phạm. Đại khoái nhân tâm.
Về phần tiền mẹ kế đã nhận, không chỉ phải nhổ ra toàn bộ, còn thiếu nợ ở nước ngoài hơn 300 vạn.
Đây phải kể đến công lao của anh kế không biết điều của tôi.
Hắn nghe lén cuộc đối thoại giữa mẹ kế và Tiền Kha, sau khi tiền vào tài khoản thì chuyển đi hết.
Hết lần này tới lần khác không lo học cho tốt, nghiện cờ bạc, thua sạch.
Nhưng hắn không phục, cảm thấy vận khí của mình không thể kém như vậy, lần sau khẳng định có thể lật ngược tình thế, vì thế đi vay nặng lãi không ít tiền.
Ngoài ra, còn vay ở các nền tảng cho vay tiền. Tổng cộng vay hơn hai triệu.
Cùng đường, hắn lại bị kẻ lừa đảo nhắm tới, lừa hắn thêm mấy chục vạn nữa. Mẹ kế sau khi biết chuyện thì vừa đánh vừa mắng hắn.
Hắn lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi, nói là tôi dẫn dắt hắn.
“Tôi" cau mày nhìn hắn, khẽ nhếch khóe môi, cười khẽ vô tội.
“Anh trai đang nói cái gì vậy?”
Nói thêm nữa đi, làm mẹ anh tức chet là tốt nhất.
“Em gửi những thứ đó cho anh, là để nhắc nhở anh đừng bị lừa.”
Nhắc nhở hắn đừng để bị lừa ít quá.
“Anh tự nhìn xem đi, có lần nào em không dặn dò anh không?”
Hướng dẫn thao tác tôi viết rất chi tiết.
“Ai ngờ anh biết rõ đó là bẫy, còn chui đầu vào.”
Bản thân là kẻ ngu xuẩn, vậy đừng trách người khác ăn sạch mình, hút đến cả tuỷ.
Nhìn sắc mặt hắn lúc xanh lúc tím, cuối cùng trở nên trắng bệch, không hề có huyết sắc.
"Tôi" càng cười vui vẻ hơn.
“Những thứ này cũng chưa là gì đâu, chẳng qua chỉ là đáp lễ câu nói trước kia của anh, "Để tao sờ một chút thì sao, còn cần tiền à?" mà thôi.”
“Lần sau trước khi có những suy nghĩ lệch lạc, thù tốt nhất nên tự hỏi mình có xứng hay không.”
Lời còn chưa nói xong, mẹ kế hét to một tiếng, đầu ngửa về phía sau, nằm trên mặt đất trợn trắng mắt. Tứ chi cũng không ngừng co quắp.
Khung cảnh hỗn loạn, mọi người nháo nhào lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
“Tôi” lạnh lùng nhìn bọn họ, mở miệng nói: “Cẩn thận một chút, cũng đừng đột tử.”
“Mẹ tôi năm đó, chính là qua đời như vậy đấy.”
“Thiên đạo thật luân hồi, báo ứng cũng tới rất nhanh.”
Tôi phải nói rằng giọng điệu đê tiện, nghịch ngợm của Triệu Tiểu Hà đã gây ấn tượng sâu sắc với tôi.
Xem ra thời gian này, mèo ở trong thân thể, quan sát được không ít.
20.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi, Triệu Tiểu Hà đi du ngoạn khắp nơi, cùng Tưởng Vũ Trạch hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc.
Nắng sớm từ từ nhô lên, trước mắt là ánh sáng rực rỡ. Triệu Tiểu Hà trịnh trọng nói lời cảm ơn với tôi.
Tôi lắc đầu.
“Mẹ em trước kia là giáo viên dạy tôi, bà ấy đã cứu vớt tôi. Lần này, đổi vị trí tôi cứu vớt em.”
"Tôi nghĩ mọi thứ đều có số mệnh riêng của nó."
Chúng ta, đều sẽ có tương lai tốt đẹp.
[HẾT]