-
Chương 4
13.
"Sao thế, trước đây em rất thích ăn mà."
Lục Thâm nghi ngờ thúc giục tôi.
"Ông xã, hôm nay em không có hứng ăn gì cả."
"Có thể là cơn ác mộng tối qua đáng s.ợ quá, bây giờ em không muốn ăn gì hết."
Lục Thâm nghe tôi nói thế thì vẻ mặt u á.m lại, rõ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng rất nhanh sau đó đã quay trở lại dáng vẻ dịu dàng.
"Yểu Yểu, vậy anh đi ép cho em một ly nước trái cây uống nhé."
Lục Thâm đi về phía nhà bếp, thuần thục lấy trong túi ra một thứ gì đó.
Nhưng đến khi tôi nhìn thấy rõ thứ đó, suýt chút đã hét lên một tiếng chói tai rồi.
Đó là một con chuột còn sống.
Anh nhuần nhuyễn bỏ con chuột vào trong máy ép.
Cảnh tượng kế tiếp vô cùng th.ảm kh.ốc.
Sau đó, Lục Thâm lại mang nước trái cây qua tới trước mặt tôi.
"Uống đi."
Nhưng làm sao tôi có thể thật sự uống cái thứ này được chứ?
Nhìn thấy tôi bày ra vẻ mặt bài xích, biểu cảm của Lục Thâm càng lúc càng qu.ái lạ.
"Sao thế, Yểu Yểu, sắc mặt của em rất kém đó."
"Hay em... đã nhìn thấy cái gì rồi à?"
Tròng mắt đen láy của Lục Thâm nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhớ tới lời nói của Cố Thanh, kìm lại cơn s.ợ h.ãi lắc lắc đầu.
"Ông xã, em thật sự uống không nổi..."
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cầu khẩn.
Trước sự cầu khẩn đó của tôi, cuối cùng Lục Thâm cũng đặt ly nước xuống.
Anh nói với tôi, tí nữa sẽ dắt tôi đi tới chỗ đại sư kia để tr.ừ t.à.
Nói xong, vẻ mặt của Lục Thâm lại trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh vuốt cái bụng của tôi: "Bé con, chẳng mấy chốc nữa ba sẽ có thể nhìn thấy con rồi."
"Ba đã chuẩn bị rất nhiều quần áo và đồ chơi cho con, nhất định con sẽ thích."
Thế nhưng những bộ quần áo trẻ con ở trên bàn kia không phải là quần áo bình thường, rõ ràng là những bộ quần áo liệm màu đỏ size nhỏ! Lục Thâm lại lấy ra một vài món đồ chơi, nở nụ cười khanh khách về phía cái bụng của tôi.
Nhưng bây giờ tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, những thứ đó vốn không phải là đồ chơi, mà là từng bộ phận của con người.
Tôi sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng phải giả vờ như không phát hiện ra.
Lục Thâm, anh ấy đúng thật là đang gạt tôi, dùng bụng của tôi để nuôi thai ch*t! Trong khoảnh khắc đó, sự tức giận và s.ợ h.ãi bao trọn lấy cả người của tôi.
Tôi không hiểu, rốt cuộc tại sao Lục Thâm lại đối xử với tôi như thế.
Tôi kiếm cớ muốn đi vệ sinh, vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Bởi vì bây giờ tôi đang mang thai thời kỳ cuối, cho nên đi vệ sinh rất nhiều lần, Lục Thâm cũng không nghi ngờ gì tôi.
Tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Thanh.
Lúc Cố Thanh nghe tôi nói mình đã nôn ra một nửa nước bùa, thậm chí còn chưa đốt nhang đi hết ba vòng quanh giường thì giọng điệu đã lập tức sốt sắng lên.
"Sao cô lại có thể tin vào mấy lời xằng bậy của anh ta chứ?"
"Nhìn tôi giống kiểu t.à li.nh ăn thịt trẻ con hay sao?"
"Tôi chỉ sợ là hôm nay anh ta dắt cô đi tr.ừ t.à, cũng là muốn để cho â.m thai sinh ra sớm hơn."
"Một khi â.m thai ra đời, cô không sống nổi qua hôm nay đâu!"
"Bây giờ chỉ còn một cách nữa thôi, cô hãy trốn cho thật kỹ vào, tôi sẽ tới nhà tìm cô."
"Nhớ kỹ, nhất định đừng để chồng cô dắt cô ra ngoài."
Tôi bèn vội vàng gật đầu, gửi địa chỉ nhà cho Cố Thanh.
Giây sau đó, tiếng của Lục Thâm vọng tới ở bên ngoài nhà vệ sinh.
"Yểu Yểu, sao em ở trong nhà vệ sinh lâu thế? Chúng ta phải đi tr.ừ t.à rồi..."
14.
"Ông xã, em bị ti.êu ch.ảy rồi, anh đợi thêm một lúc nữa nhé."
Tôi căng thẳng nói.
Thế nhưng tôi biết, như thế cũng không cầm chân được Lục Thâm quá lâu.
Giữa lúc tôi đang lo lắng nghĩ cách thì bụng lại bỗng đau qu.ặn lên.
Tôi đau đớn ngồi xuống đất, đỡ lấy cái bụng của mình.
Cơn đau thắt khiến tôi đổ từng đợt mồ hôi lạnh, gần như không thể nào suy ngẫm gì được nữa, thậm chí cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một tiếng nhai nuốt khe khẽ.
Tiếng nhai nuốt đó cứ như truyền tới từ trong bụng của tôi.
Lẽ nào â.m thai đó, đã bắt đầu ăn n.ội tạng của tôi rồi? Mặt tôi cắ.t không còn giọt m.áu.
Nhưng cũng may cảm giác đau đớn đó chỉ kéo dài một đợt đã hết hẳn.
Tôi hoảng sợ, há to miệng thở hổn hển.
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được một ánh mắt gắt gao đang nhìn từ bên ngoài.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của Lục Thâm.
Cả gương mặt của anh đều ép sát lên tấm kính thuỷ tinh của nhà vệ sinh, cũng bởi ép quá sát nên ngũ quan đều biến dạng m.éo m.ó.
"Á!"
Sau đó tôi đã nhìn thấy.
Từ trên tấm kính cửa sổ nhỏ kia, cơ thể của Lục Thâm trườn xuống dưới từng chút một với tư thế qu.ái dị.
"Yểu Yểu, xem ra con của chúng ta sẽ chào đời trong hôm nay."
Lục Thâm ngồi xổm trước mặt tôi, tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cái bụng của tôi.
Tôi liều mạng lùi về sau, cuộn cả người mình vào một góc.
Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện Cố Thanh nhanh chóng tới đây.
Thấy sắc mặt của tôi khác lạ, Lục Thâm bỗng giật lấy điện thoại của tôi.
Lúc anh nhìn thấy nhật ký trò chuyện của tôi và Cố Thanh, sắc mặt đã trở nên vô cùng đáng s.ợ.
"Sao em có thể... nói cho t.à li.nh biết địa chỉ nhà chứ?"
"Trừ phi... Có người mời cậu ta tới!"
Lục Thâm trợn trừng mắt, hô hấp dồn dập.
Nếu đã bị Lục Thâm phát hiện rồi, tôi cũng dứt khoát không giả vờ tiếp nữa.
Tôi lạnh lùng mỉm cười một tiếng:
"Anh đừng giả vờ nữa, tôi đã có thể nhìn thấy hết rồi."
"Vừa nãy súp mà anh nấu cho tôi, cục thịt đó thật ra là mắt của động vật, tất cả quần áo anh mua cho bé con đều là áo liệm!"
"Anh tưởng tôi không biết anh đang mượn bụng của tôi để nuôi thai ch*t, để có được một con qu.ỷ sống nghe theo lời anh à?"
"Lục Thâm, tôi đã nhìn thấy hết cả rồi!"
Lục Thâm bày ra vẻ mặt kh.iếp s.ợ.
"Em nói bậy bạ gì thế, sao anh có thể cho em ăn mấy thứ đó được? Em đã bị t.à li.nh che mắt, mất tâm trí rồi!'
Lục Thâm cầm điện thoại của mình ra, phát một đoạn video cho tôi xem.
Trên màn hình là cảnh tôi ngồi trong quán cà phê.
Chính là buổi tối ngày mà tôi gặp mặt Cố Thanh ở quán cà phê kia.
Trong video, tôi đang nói chuyện một mình với không khí.
Phía đối diện không có một bóng người.
"Anh không cho em xem video là sợ sẽ làm em sợ, thật không ngờ em lại không hề tin những lời anh nói."
Sắc mặt Lục Thâm trắng bệch, vô cùng đau lòng nói đến.
"T.à li.nh đó chắc sắp sửa tới rồi, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không để cho em và bé con xảy ra chuyện đâu."
"Dù có ch*t, anh cũng sẽ bảo vệ hai mẹ con."
Ánh mắt của Lục Thâm trở nên kiên quyết.
Trong lòng tôi lại rơi vào trạng thái đầy rẫy nghi hoặc.
Rốt cuộc tôi nên tin ai đây?
Lúc này, cánh cửa lớn đang khoá bên ngoài truyền tới một tiếng "két" rõ rệt, lập tức mở ra.
15.
Tôi và Lục Thâm đều trở nên căng thẳng.
Cửa mở ra, rõ ràng có người đã tiến vào.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của người ngoài kia.
Nhưng tiếng động đó rất chậm, rất cứng nhắc.
Tiếng bước chân cũng nghe rất qu.ái đản.
Nhẹ nhàng đến đáng s.ợ, lại càng giống kiểu đang khập khiễng bước đi.
Lục Thâm mặt mày trắng bệch ngó nhìn ra bên ngoài phòng ngủ, gắt gao nắm chặt lấy tay của tôi.
Tôi có thể cảm nhận được, anh thật sự rất căng thẳng.
Anh nắm tay tôi, bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh, bết dính.
Lẽ nào Lục Thâm thật sự không có gạt tôi? Cố Thanh mới là t.à li.nh kia? Nhưng tôi càng nghĩ nhiều thì càng cảm thấy đầu của mình đau nhói.
Cứ như có thứ gì đó rất quan trọng đã bị tôi quên mất rồi vậy.
Nhưng mà tôi không nhớ ra được.
"Tống Yểu..."
Tôi nghe thấy giọng của Cố Thanh.
Giọng của cậu ta rất bí bách, rất nhẹ.
"Tống Yểu, cô đang ở đâu..."
Lục Thâm lắc đầu về phía tôi, bịt chặt miệng tôi lại.
Từ trong ánh mắt của anh, tôi nhìn thấy được sự s.ợ h.ãi, còn cả tu.yệt vọng
"Cô trốn rồi à..."
Giọng của Cố Thanh kéo rất dài.
Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng bước chân đã đi tới cửa phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đã được Lục Thâm khoá trái rồi.
Nhưng tôi lại nhìn thấy cánh cửa vẫn bị người ở bên ngoài đẩy mở, phát ra một tiếng ma sát nghe mà nổi da gà.
Tim tôi đập loạn.
Một bóng người từ từ đi vào từ trong khe cửa mở.
Là Cố Thanh.
"Hoá ra hai người trốn ở chỗ này à..."
Cố Thanh đi tới gần chúng tôi, sắc mặt âm u đến đáng s.ợ.
"Không được làm hại bọn họ!"
Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này tôi mới phát hiện, sắc mặt của Cố Thanh dường như trắng hơn nhiều so với người bình thường.
Trắng đến mức đúng thật là không giống với màu da của người còn sống.
Lẽ nào...
Tôi đã luôn tin tưởng sai người, Cố Thanh thật sự là t.à li.nh?
Một cảm giác s.ợ h.ãi cùng cực bao trùm lấy tôi.
16.
Lục Thâm đứng chắn trước mặt tôi.
Thế nhưng cuộc đối thoại kế tiếp của bọn họ lại khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
"Lục Thâm, đừng tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ nữa."
"Thả cho cô ấy đi đi, anh nghĩ anh làm như thế là đang bảo vệ cô ấy? Thực chất là đang làm hại cô ấy đó!"
"Anh cứ mãi để cô ấy trốn ở đây, rồi có thể trốn tới khi nào?"
Cố Thanh hô lớn.
"Loại người như cậu làm sao có thể hiểu được... Cậu làm sao có thể hiểu được nỗi đau khổ của tôi chứ?"
Lục Thâm xót xa hô lớn.
"Tôi đã mất đi Yểu Yểu và bé con một lần rồi, làm sao tôi có thể để mất cô ấy lần thứ hai?"
Tôi khiếp sợ mở to hai mắt.
Lục Thâm đang nói gì thế?
Anh nói đã mất tôi một lần rồi, rốt cuộc là có ý gì?
Cố Thanh nhìn chằm chằm tôi, thở dài một hơi.
"Tống Yểu, xin lỗi. Đúng thật là tôi đã gạt cô vài chuyện, nhưng tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi."
Cậu ta lấy ra một lá bùa màu vàng.
"Lục Thâm, anh hà cớ gì phải như vậy chứ?"
"Nếu hôm qua Tống Yểu làm theo những lời tôi nói, cô ấy đã sớm đi đầ.u th.ai ch.uyển ki.ếp rồi, hà cớ gì phải bị anh nhốt ở chỗ này chứ?"
"Bây giờ tôi phải đích thân đưa cô ấy và đứa bé đi đầ.u th.ai ch.uyển ki.ếp, đừng tiếp tục u mê không tỉnh ngộ như thế nữa!"
Một cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ sống lưng lan dọc cả người của tôi.
Tôi há hốc mồm, lại phát hiện giọng nói của mình lại trở nên khàn đục đến nghiêm trọng.
"Ý cậu là, tôi đã ch*t rồi?"
Cố Thanh nhìn tôi một cái bằng ánh mắt thương hại.
"Cô có biết tại sao trong video chỉ có cô chứ không có tôi không?"
"Bởi vì nơi này vốn dĩ cũng không phải là nơi ở của người sống, cho nên không nhìn thấy được người sống."
"Tôi tự giới thiệu lại lần nữa, tôi tên là Cố Thanh, là thiên sư đời thứ tám mươi lăm của đạo Thanh Quan."
"Tôi dùng phép thuật chuyên biệt để tới nơi này, là muốn đưa cô với đứa bé trong bụng đi đầ.u th.ai ch.uyển ki.ếp."
"Lục Thâm khăng khăng giữ cô ở lại chỗ này, còn muốn để cho â.m thai chào đời là đi ngược với đạo trời."