-
Chương 7
13.
Đặt chân lên tầng tám, tôi mới phát hiện ở đây không có người.
Chỉ có một căn phòng phẫu thuật sáng đèn.
Tôi do dự đứng trước cửa.
Còn chưa kịp gõ cửa, một giọng nói lạnh lùng đã truyền ra từ bên trong.
"Vào đi."
Sau khi bước vào, tôi nhận ra phòng phẫu thuật này không đáng sợ như tôi tưởng tượng.
Khác hẳn với phòng giải phẫu ngập tràn máu tanh của chủ nhiệm Dương.
Bên trong là một phòng phẫu thuật tiêu chuẩn như thường, rất sạch sẽ.
Trừ ánh đèn mờ ảo trên đầu.
Trên bàn giải phẫu có một người bệnh đang nằm, hay nói đúng hơn là một người chết.
Có một miếng vải trắng che mặt thi thể.
Cơ thể nọ giống như bị cắt thành từng miếng.
Cố Mặc Trì mặc áo blouse trắng, đang lấy kim may lại.
Mặt anh ta bình tĩnh như không, động tác lưu loát thuần thục, không biết đã làm việc này bao nhiêu lần rồi.
Toàn bộ quá trình không hề đẫm máu.
Mà còn sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi, đem lại cho người xem cảm giác vui tai vui mắt.
Ở những chỗ được khâu, làn da của thi thể hoàn toàn liền lại, nhìn không ra đã từng có dấu kim chỉ đi qua.
Tôi đứng một bên, lẳng lặng nhìn anh ta làm việc.
Nói thật, vẻ tập trung của Cố Mặc Trì lúc này giống y đúc lúc anh ấy ở nhà đan khăn choàng cho tôi.
Dù hiện tại anh ấy không nhớ ra tôi.
Nhưng cảm giác sợ hãi đại boss trong tôi lúc này lại vơi đi rất nhiều.
Anh ta mở miệng: "Lại đây."
Tôi ngoan ngoãn bước qua.
Nửa tiếng trôi qua, tôi không cần làm mấy việc yêu cầu kỹ thuật chuyên môn cao siêu gì, chỉ phụ trách đưa dụng cụ phẫu thuật cho anh ta.
Còn chịu trách nhiệm lau mồ hôi cho boss nữa.
Trên trán Cố Mặc Trì không có lấy một giọt mồ hôi, nhưng đây là quy định của bệnh viện, thực tập sinh phải đứng bên cạnh lau mồ hôi cho bác sĩ.
Cho dù chỉ cần lau qua loa cho có.
Lúc tôi chậm mồ hôi, động tác của anh ấy cũng không hề dừng lại.
Cho đến khi tất cả vết thương trên thi thể đều đã được khâu xong.
Cố Mặc Trì tháo găng, rửa tay sạch sẽ.
Tôi bưng ly nước đến, ân cần nói: "Bác sĩ Cố vất vả rồi ạ, mời anh uống nước."
Anh ta liếc tôi một cái.
Rồi nhận ly nước, kéo khẩu trang xuống, uống một ngụm.
Tôi chăm chú nhìn gương mặt quen thuộc kia, trong lòng hơi hốt hoảng.
Rõ ràng mới có một tuần không gặp, lại giống như đã rất lâu rất lâu.
Cố Mặc Trì uống xong, đặt ly xuống.
Dưới ánh đèn mờ tối, từ lúc tôi bước vào đến giờ, bây giờ anh ta mới nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt xanh lam lạnh lùng sâu thẳm.
Dò xét kỹ càng.
"Cô biết tôi?"
Tôi kinh ngạc.
Hàng này tinh-ý-quá-trời!
Tôi ngập ngừng dò hỏi: "Không dám gạt anh, nhìn anh rất giống với người bạn trai bị mất tích của em."
Anh ta sửng sốt.
Sau đó cười khẩy một tiếng, thản nhiên tháo bớt hai nút trên cùng cổ áo.
Giọng nói có ý khinh thường.
"Giống với bạn trai mất tích của cô? Vậy người dưới lầu là ai?"
Tôi biết anh ta đang nói Lục Dương.
"Anh ấy là bạn trai mới, em có thể chia tay ảnh ngay lập tức."
"Giờ em muốn theo đuổi anh, được không ạ bác sĩ Cố?"
Cố Mặc Trì cũng sửng sốt với độ mặt dày của tôi.
Anh ta lạnh lùng quay đi.
"Gai mắt."
14.
Tôi chạy về tầng một.
"Không sao chứ," Lục Dương lo lắng chạy lại, "Hồi nãy nghe nói chị lên tầng tám."
Tôi cười nói: "Không sao."
Kiểm tra đêm hôm nay rất thuận lợi, có gặp phải một hai khúc nhạc đệm nho nhỏ cũng bị chúng tôi khéo léo giải quyết.
Thêm một ngày nữa, là có thể thành công vượt ải.
Mấy ngày nay tôi và Lục Dương đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, dần thân thiết hơn, phối hợp rất ăn ý.
"Hay lắm."
"Ehe, sao bằng chị được, Khương tỷ lợi hại hơn nhiều!"
Bọn tôi đang thuần thục mèo khen mèo dài đuôi.
Lục Dương đột nhiên run lên mấy cái: "Sao tự nhiên thấy lạnh lạnh?"
Tôi nói: "Chắc cửa sổ hành lang đóng chưa kín đó."
Lục Dương: "Em đi kiểm tra, thổi trúng lưng em lạnh quá."
Tôi gật đầu, giả bộ vô tình nhìn về phía thang máy bên kia.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng vừa bước vào thang máy.
Mặt cũng sắp đông thành nước đá.
...
Còn một ngày nữa kết thúc phó bản.
"Tiểu Khương, tầng tám."
Đây đã là lần thứ tư đưa đồ lên tầng tám.
Y tá trưởng cũng lười nói nhiều, tôi tự hiểu.
Tôi lên tới lầu tám, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Cố Mặc Trì giờ đang rảnh rỗi.
Tôi tự nhiên bước vào.
Nhưng mới đi tới cửa, tôi cảm nhận được có gì đó đang tập kích mình.
Xuất phát từ khả năng phán đoán nguy hiểm, tôi kinh ngạc, định né sang một bên.
Nhưng thứ này quá nhanh!
Chân tôi vừa đặt xuống phòng phẫu thuật, còn chưa kịp rút về đã bị nó tóm lấy xiết chặt.
Không chỉ mỗi chân, mà cánh tay, toàn thân đều bị quấn lấy.
Có cảm giác dinh dính lành lạnh, tôi lập tức nhận ra là đám xúc tu của Cố Mặc Trì.
Biết rồi thì cũng lười giãy dụa.
Ngoan ngoãn để xúc tu nâng mình vào phòng.
Còn không sợ chết lên tiếng:
"Bác sĩ Cố à, còn vài bước thôi, em tự vào được mà."
Tiếp theo, tôi bị đè lên vách tường.
Anh ta lạnh lùng nâng cằm tôi lên: "Cô rốt cuộc là ai?"
Quả nhiên, không nhịn nổi nữa.
Cho dù đã mất đi ký ức ngoài đời, anh ấy vẫn theo thói quen để ý đến tôi.
Tôi nhíu mày, cắn lấy ngón tay người nọ.
"Anh nghĩ sao?"
Ngón tay anh ấy không nhịn được run lên nhè nhẹ, ảnh liền rút tay ra.
"Nói."
Tôi nhắm mắt giả chết.
Lập tức cảm nhận được môi mình bị cái gì đó chạm vào.
Tôi bừng mở mắt.
"Cô thật sự nghĩ rằng tôi không biết thân phật thật của các người?"
Tôi bị ép nâng cằm lên, một ngón tay lạnh lẽo vuốt ve viền môi tôi.
Cố Mặc Trì u ám nói:
"Các người là người chơi, còn dám giết người của tôi trên địa bàn tôi, cũng thật to gan."
Anh ta bắt đầu khiến tôi sợ hãi.
Nhưng giây sau đó.
Tôi câu cổ, hung hăng cắn lên môi ảnh.
"Cố Mặc Trì anh... dữ với em lần nữa coi! Không muốn lấy vợ nữa đúng không!"
Vẻ mặt ngơ ngác hiếm gặp của anh ấy.
Cuối cùng cũng bị tôi bắt gặp.
Anh ta ngơ ngẩn hết cả người.
Mấy cái xúc tu đeo trên người tôi cũng cứng ngắc theo.
Tôi khoái trá, học theo cách Cố Mặc Trì dày vò mình lúc trước, hôn ảnh, khiêu khích ảnh.
Ảnh càng đơ thêm.
Tôi thử sờ sờ cái xúc tu đen của người nọ.
Tôi sờ dọc theo đường vân trên xúc tu, vẽ những vòng tròn đáng yêu lên đó.
Mắt thường cũng thấy được, mấy cái xúc tu ngày thường hung hăng càng ngày càng mềm, càng nóng.
Phải qua vài phút.
Cố Mặc Trì mới kịp phản ứng.
Anh ta thở hổn hển, bối rối lùi về sau mấy bước.
15.
Tôi lại chạy xuống tầng.
Nhưng nhớ tới vẻ mặt Cố Mặc Trì lúc nãy.
Trong lòng tôi vô cùng khoái trá.
Buổi chiều, tôi đang cười cười nói nói với Lục Dương, cùng nhau đến kho thuốc kiểm hàng.
Trên đường, Lục Dương đang đi đằng trước thấy tôi đột nhiên im lặng, nghi ngờ quay ra sau.
Mới phát hiện không thấy tôi đâu.
"Khương Tảo?"
Y tá trưởng lại trùng hợp bước ra từ ngã rẽ:
"Chị mới nhờ Khương Tảo đi phát phiếu điểm danh, cậu tới kho thuốc kiểm kê trước đi."
Lục Dương gãi đầu, nửa tin nửa ngờ đi tiếp.
Làn đạn cũng nghi hoặc bàn luận:
"Sao tự nhiên không thấy Khương Tảo đâu? Giây trước còn đang đứng đó mà."
"Hình như hồi nãy tôi thấy có cái gì màu đen nháng qua một cái rồi biến mất á."
"Hình như tui cũng vậy, giống như bị kéo đại vô phòng nào á."
Người xem ai nấy đều nhìn chằm chằm màn ảnh, nghi ngờ tột độ.
Giây sau đó.
Một gương mặt thối rữa ghê rợn bỗng tiến sát vào ống kính.
Đôi mắt như sắp lồi ra tới nơi.
Con quái vật cười cười với màn ảnh.
Rồi chạy đi.
Giống như vô tình liếc phải thôi.
Còn làn đạn thì im ắng lạ kỳ suốt gần một phút đồng hồ.
Sau đó:
"Moẹ moẹ moẹ moẹ moẹ moẹ nó! Cái gì mới nhảy ra trước ống kính vậy!"
"Hù chết bố mày rồi! Tim muốn rớt ra luôn!"
"Nhà tôi ba đời xem phát sóng trực tiếp phó bản, lần đầu tiên gặp được quái vật gần vậy á!"
...
"Hai người nói chuyện vui nhỉ."
Tôi đột nhiên bị Cố Mặc Trì kéo vào một căn phòng tối đen như mực.
Trong bóng đêm, tôi cảm giác được anh ấy đang sờ mặt mình.
Động tác rất dịu dàng, lại không giấu được bản chất biến thái rợn người.
Hình như tôi mới mở khoá thêm mấy thuộc tính đặc thù của ảnh.
Tôi đáp: "Anh chịu nói chuyện với em thì còn vui hơn. Anh muốn nói cả ngày luôn cũng được? Chuyện mấy cái xúc tu chẳng hạn."
Lâu rồi không gặp Cố Mặc Trì, phó bản này ảnh còn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, tôi nhịn không nổi muốn trêu ảnh một chút.
Nhưng tôi ngay lập tức hối hận.
Đùa quá trớn rồi.
Những cái hôn như sóng dữ cuộn trào cuốn lấy đôi môi tôi.
So với hôn, thì càng giống như đánh dấu chiếm đoạt lãnh thổ hơn.
Tôi cảm nhận được vị tanh ngọt ngào nơi đầu lưỡi.
Anh ấy lại càng say mê mút lấy.
Hôn càng lúc càng gấp gáp dồn dập.
Tôi biết mình châm lửa hơi quá tay, trán kề trán cầu xin tha thứ.
Người lên tiếng trước là anh ấy.
"Tuy không biết vì sao tôi luôn không nhịn được để ý tới em... Nhưng em thắng."
Cố Mặc Trì chôn đầu vào hõm vai tôi, không biết mặt mình có bao nhiêu say đắm.
Anh ấy khàn giọng thủ thỉ, giống như uy hiếp, càng giống như chịu thua:
"Chia tay thằng đó đi."
"Theo đuổi tôi."
16.
Còn nửa ngày nữa kết thúc phó bản.
Lục Dương vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Nhưng trong lòng tôi có hơi phiền muộn.
Cố Mặc Trì chắc chắn cũng biết tôi phải đi!
Tự dưng còn chấp nhận tôi theo đuổi làm gì.
Tôi nhìn đồng hồ, đúng sáu giờ chiều.
Còn sáu tiếng nữa kết thúc phó bản.
Tôi rất muốn dẫn Cố Mặc Trì về nhà.
Nhưng hiểu biết của tôi về thế giới kinh dị này thật sự không nhiều.
Tôi không rõ vì sao nó lại tồn tại.
Cố Mặc Trì là quái vật trong trò chơi, sao có thể ra ngoài đời thật được.
"Tôi thấy chị không vui lắm thì phải."
Lục Dương phát hiện tôi không giống bình thường.
“Dù sao tôi vẫn phửi cảm ơn chị, nhờ chị tôi mới thuận lợi sống sót trong phó bản này lâu như vậy, theo như tôi biết, người chơi còn sống trong bệnh viện này còn mỗi năm người."
Anh ta tự chỉ mình: "Đã bao gồm cả tụi mình."
Lòng tôi cứ không yên, bất chợt hỏi: "Lục Dương, cậu có biết lý do chúng ta phải ở nơi này không?"
Lục Dương sửng sốt, nhún vai cười khổ: "Tôi bị ung thư, phải không ngừng vượt ải trong trò chơi này mới có thể kéo dài mạng sống."
Tôi không ngờ tới nguyên nhân này.
Càng không nghĩ tới trò chơi kinh dị này có năng lực lớn như thế.
Nhưng có cái bệnh viện quỷ dị này ở đây, lại thêm mấy chuyện mình vừa trải qua.
Giải thích hợp lý theo khoa học á hả, quên đi.
"Còn chị?" Lục Dương hỏi: "Tôi thấy chị không giống người rất cần một thứ gì đó."
Tôi quả thật không có ham muốn gì cao cả.
Gia đình hạnh phúc, thân thể khoẻ mạnh, không bệnh không đau.
Có bạn bè bên cạnh, thu nhập từ công việc cũng rất khá.
Đi qua ngõ tắt còn nhặt được một soái ca về làm bạn trai.
Tôi muốn đứng trên đỉnh cao cuộc đời gì cả, vẫn luôn hưởng thụ cuộc sống bình dị hạnh phúc của bản thân.
Nếu không phải Cố Mặc Trì dẫn tôi vào đây.
Vậy, vì sao tôi lại xuất hiện trong này?
17.
Mười một giờ đêm.
Tôi nằm trên giường giải phẫu.
Tôi theo đuổi Cố Mặc Trì chưa tới nửa ngày, ảnh đã đồng ý.
"Giờ anh là bạn trai em."
"Cắt đứt quan hệ với thằng phế vật kia đi."
Chắc tôi diễn tốt quá, nên Cố Mặc Trì thực sự nghĩ tôi với Lục Dương đang quen nhau.
Còn động sát khí với người ta.
Tôi đành phải hiến thân dụ dỗ, khó khăn lắm mới dỗ được ảnh tha cho Lục Dương.
Không khí bắt đầu nóng lên.
Bọn tôi hôn đến trên bàn giải phẫu.
Muốn cũng không nỡ dừng.
Xúc tu màu đen dữ tợn đã mềm mại từ lâu.
Nó lột hết quần áo trên người tôi ra.
Trong lúc động tình, Cố Mặc Trì đột nhiên ngẩng đầu.
Hai mắt tôi mơ màng: "Sao vậy anh?"
"Ở lại đây."
Anh ấy nói: "Anh nuốt em vào bụng, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Tôi sờ mái tóc mềm mại của anh ấy.
Tự động bỏ ngoài tai mấy lời âu yếm biến thái kia.
Lại nhanh chóng nhận ra điểm bất thường.
"Sao anh... to vậy?"
Cố Mặc Trì thân thiết cọ vào người tôi: "Muốn cho em xem nguyên hình của anh."
Ờm khoe nguyên hình trong lúc này?
Tôi khiếp sợ: "Anh định giết em thật à?"
"Nguyên hình của anh rất to, nhưng anh có thể kiểm soát kích cỡ, sẽ vừa với em."
Tôi: "... Vấn đề không phải là kích cỡ!"
Cố Mặc Trì cắn cắn vành tai tôi: "Sợ?"
Tôi hết cách, luồn tay ra sau sờ sờ xúc tu anh ấy:
"Cũng phải cho em từ từ thích nghi chứ."
Nhất là trong mấy lúc này.
Giờ mà bắt tôi chấp nhận thứ to to khác loài kia của Cố Mặc Trì, tôi làm không được.
Vừa qua mười hai giờ đêm, tôi còn chưa đạt tới đỉnh cao sung sướng đã bị truyền tống về nhà.
Hơi thở nóng rực bên tai, không gian tối đen mập mờ, chất giọng khàn khàn nỉ non...
Đều biến mất.
Tôi lập tức cảm thấy trống rỗng cả người.
Cố Mặc Trì cái đồ khốn nạn!
Biết tôi phải trở về, anh ta nhất định là cố ý!
Tôi ngồi trên sô pha, nhắm mắt than thở.
Bên tai lại vang lên âm thanh điện tử lạnh lùng:
“Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản [Phòng Phẫu Thuật Đêm Khuya], phó bản kế tiếp [Viện Phúc Lợi Đen Tối] một tuần sau khởi động, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng ——”