-
Chương 4
08.
Tôi nhờ dì Vương lấy bàn chải đánh răng của Hạ Lâm, Hạ Bình, và Hạ Tinh để đi kiểm tra ADN.
Tôi lặng người khi nhìn tờ kết quả.
Hạ Lâm và Hạ Bình hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, sự thật là hai người đó không phải anh em ruột.
Hạ Tinh lại không có quan hệ huyết thống với Hạ Lâm, nhưng thằng bé lại là con ruột của Hạ Bình.
Dì Vương nhỏ giọng nói: “Tiểu Thanh, chúng ta đã hiểu lầm Hạ Lâm sao? Nó luôn đối xử rất tốt với con, dì nghĩ nó sẽ không bao giờ phản bội con đâu.”
Lúc này tôi đang nhớ về những lời cuối bố nói với tôi trước khi ông qua đời. Ông nói: “Thanh Thanh, bố đã thay đổi tên người sở hữu pháp lý của ba công ty kia, hiện tại chúng đang một người quản lý chuyên nghiệp trông coi. Bố cũng bán thêm sáu căn nhà, tất cả số tiền bán được đều dưới tên bố. Coi như đó là một khoản an toàn bố dành cho con. Con không được tuỳ tiện động vào số tiền đó, cũng không được nói với ai. Con chỉ được dùng số tiền đó vào trường hợp đặc biệt.”
“Hạ Lâm đúng là người tốt, nhưng không ai có thể đoán trước được tương lai. Con không được có dã tâm hại người, nhưng con phải có sự phòng thủ. Thanh Thanh, phải nhớ, con không được đặt cược tất cả vào một người đàn ông. Cùng là đàn ông nên bố hiểu rõ nhất trên thế giới này người không đáng tin cậy nhất chính là đàn ông. Cho dù đó là người đàn ông của con.”
Lúc đó bố tôi nằm trên giường bệnh, ông đã yếu lắm rồi nhưng vẫn cố nói những lời dặn dò cuối cùng với tôi.
Hạ Lâm luôn nghĩ rằng tài sản của tôi chỉ có một công ty quần áo cùng hai căn nhà.
Từng câu, từng chữ bố tôi nói trước khi qua đời, tôi sẽ không quên dù chỉ một chữ.
Hạ Lâm có phản bội tôi hay không phải thử một lần mới biết.
Tôi nói với Hạ Lâm tôi dự định sẽ quay lại công ty sau một thời gian dài nghỉ ngơi. Vẻ mặt Hạ Lâm khi nghe những lời này có phần ngạc nhiên, nhưng cũng không phản đối.
Khơi dậy lòng tham và lấy đi thứ người khi quan tâm nhất chính là cách nhanh nhất khiến họ để lộ sơ hở.
Đêm đó Hạ Lâm trằn trọc cả đêm, thậm chí còn xuống lầu hút thuốc.
Hạ Lâm ơi, Hạ Lâm à. Có phải anh đã được nếm mùi vị của quyền lực nên giờ không muốn buông tay nữa đúng không?
Khi mới bước chân vào công ty, anh không biết nhiều thứ, cũng không có tầm nhìn xa. Chính tôi là người đã dạy anh! Cũng chính tôi hằng đêm đưa anh đến từng nơi để giới thiệu anh với tất cả các mối quan hệ của tôi. Thậm chí tôi còn thuê một người chuyên về quản lý để dạy cho anh và hy vọng chúng ta có thể quản lý công ty cùng nhau.
Bốn năm qua, tôi cho anh được vị trí như ngày hôm nay, thì tôi cũng có thể lấy lại được.
Hôm sau tôi dẫn Hạ Bình đi mua sắm, tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ vui thầm trong mắt cô ta.
“Em ở đây lâu như vậy mà chị chưa có cơ hội dẫn em ra ngoài.” Tôi cười khoác tay cô ta nói: “Em rất xinh, chỉ cần chú ý vào cách ăn mặc sẽ không khác gì những cô gái thành thị.”
Tôi dẫn cô ta đến trung tâm mua sắm sang trọng nhất thành phố. Nhân viên trong các cửa hàng trong đó vây quanh không ngớt kể từ khi chúng tôi bước vào.
Những bộ quần áo thời thượng nhất, phong cách nhất đều được đặt trước mặt tôi.
Tôi thử ngẫu nhiên vài bộ rồi nhờ nhân viên gói tất cả lại.
Tôi chọn một chiếc váy đen đưa cho Hạ Bình thử.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ đó, tôi đoán đó đây là lần đầu cô ta mặc bộ váy đắt tiền như vậy.
Kể từ khi bước ra, cô ta đứng trước gương ngẩn ngơ nhìn bản thân mình trong đó.
Cô ta có mái tóc dài, khuôn mặt trẻ trung tươi sáng, vòng eo thon thả, làn da trắng càng được tôn lên trên nền váy đen.
“Đẹp quá! Gói bộ này lại đi.” Tôi vỗ tay cười nói: “Tới chị nhìn còn không rời mắt được huống chi những người đàn ông. Hạ Bình, em nên chăm chút cho bản thân nhiều hơn.”
Hạ Bình ngượng ngùng cười: “Cảm ơn chị dâu.”
Khi tôi tính tiền, Hạ Bình sửng sốt nói: “Cái váy này…giá 26 nghìn tệ hả?”
Người bán hàng liếc nhìn Hạ Bình, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường nói: “Cô Cao là khách quen chỗ chúng tôi. Chúng tôi có thể tặng cô một chiếc khăn lụa để mặc cùng chiếc váy này. Chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Những lời nói này phần lớn mang ý đả kích Hạ Bình nhưng cô ta không lên tiếng phản bác.
Sau đó tôi lại đưa cô ta đến một cửa hàng trang sức, mua tuỳ tiện vài món. Tất cả hết tám trăm nghìn tệ.
Sắc mặt Hạ Bình càng ngày càng tái, nụ cười cũng dần trở nên gượng gạo.
Tôi đeo một chiếc vòng tay lên cổ tay cô ta, nhẹ nhàng nói: “Bàn tay của phụ nữ sinh ra là để đeo trang sức. Thời buổi này phải có tiền mới có thể sống sung túc. Em có nghĩ vậy không Hạ Bình?"
Lúc này Hạ Bình đang nhìn chăm chăm vào việc kẹp tóc đính kim cương đang được trưng bày trong tủ. Chiếc kẹp tóc đó rất giống với chiếc mà Tâm Tâm đeo trước khi mất tích.
“Cô có muốn thử không ạ? Đây là mẫu đặc biệt cả nước chỉ có đúng ba chiếc. Cô Cao là khách hàng VIP cho nên lúc trước chúng tôi cũng đã giới thiệu mẫu này cho cô ấy xem.” Người bán hàng nhiệt tình nói.
“Tôi…tôi không muốn thử nữa.” Hạ Bình lắc đầu, thậm chí còn lùi về phía sau một bước.
Tôi lại tiếp tục quẹt thẻ, 180 nghìn tệ. Mặt Hạ Bình lúc này có thể nói căng cứng như bị đóng băng.
“Thử vào đi.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Khi chúng tôi bước ra khỏi trung tâm thương mại, tất cả túi lớn túi nhỏ đã được chuyển lên xe.
Tôi mệt mỏi dựa vào ghế xe nói: “Hạ Bình, chị nói thật với em kể từ khi Tâm Tâm mất tích, chị đã nhiều lần nghĩ đến việc t.ự t.ử. Những nghĩ đi nghĩ lại thì nếu chị chế.t thì tiền của chị không phải là đưa không cho vợ mới của Hạ Lâm sao?”
“Chị dâu, cuộc sống chị đang tốt như vậy tại sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ? Anh trai của em sẽ không làm gì khiến chị thất vọng đâu. Chị yên tâm đi.” Hạ Bình vội vàng an ủi tôi.
09.
Khi trở về dì Vương đã thu gọn hành lý. Hai chúng tôi sẽ đến suối nước nóng gần đó để nghỉ dưỡng vài ngày.
Trên đường đi, tôi bật điện thoại di động lên, thông qua chiếc camera nhỏ dì Vương đã giúp tôi lắp ở mỗi phòng tôi có thể biết ở nhà bọn họ đang nói gì.
“Cái gì? Chỉ một buổi chiều đã tiêu hết một triệu tệ hả?” Mẹ chồng tôi tức giận nói, lúc này đang đi qua đi lại trong phòng.
“Trời ơi, đây đúng là mỏ vàng mà. Chúng ta làm được rồi.”
“Anh trai thì mệt mỏi quản lý công ty, còn chị dâu lại tiêu tiền không chớp mắt.” Hạ Bình có chút phẫn nộ nói: “Rốt cuộc anh trai phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ cho chị dâu tiêu đây?”
Hạ Lâm cau mày nói: “Anh quản lý tiền bạc bao nhiêu năm nay nên anh rất rõ Thanh Thanh có bao nhiêu tiền. Tài sản của cô ấy rất nhất chỉ có mấy triệu tệ, làm sao có thể tiêu xài đến mức này?”
Đúng vậy, trước đây tôi luôn tỏ vẻ tiết kiệm trước mặt Hạ Lâm.
Anh ta không biết nhiều về hàng hiệu, thậm chí cũng không biết những thứ tôi thường mua có giá như thế nào.
Những đồ trước nay tôi mua đều tự động trừ một số 0 khi nói với anh ta.
Qua camera tôi có thể thấy vẻ mặt Hạ Bình lúc này đã trở nên tham lam, cô ta nói: “Anh trai, rất có thể chị dâu còn giấu anh nhiều tài sản khác.”
Sắc mặt Hạ Lâm dần dần tối sầm lại, lộ ra vẻ rất cáu kỉnh: "Làm sao có thể, Ngọc Thanh vẫn luôn tin tưởng anh. Hơn nữa cưới nhau mấy năm nay, anh đã biết rõ ràng hoàn cảnh gia đình bọn họ."
Mẹ chồng lúc này mới lên tiếng: “Lúc đầu con nói sẽ cưới một cô gái trên thành phố, còn đảm bảo rằng sẽ quản lý hết tài sản của nhà họ. Nhưng bây giờ con lại bị chính vợ con lừa gạt. Hạ Lâm, số tiền này thuộc về nhà họ Hạ, con nhất định không được để mất dù chỉ một đồng.”
“Nếu chị dâu thật sự tin tưởng anh, tại sao lại quyết định quay lại công ty.” Hạ Bình cúi đầu tiếp tục nói: “Mấy năm nay anh luôn phải hạ mình trước mặt chị dâu, nhưng giờ anh phải chứng tỏ mình là một người đàn ông. Những người đàn ông ở làng ta luôn có tiếng nói trong gia đình.Còn anh trước mặt chị dâu đến một chữ cũng không dám hó hé.”
“Câm miệng!” Hạ Lâm tức giận tát Hạ Bình, nói: “Đừng tưởng tôi không biết cô muốn gì. Cô luôn nghĩ rằng nếu tôi ly hôn với Cao Ngọc Thanh, tôi sẽ lấy cô sao? Hạ Bình, cô nghe rõ đây, cho dù là cô có con trai thì tôi cũng sẽ không bao giờ cưới cô.”
Tim tôi như bị dao cứa khi khi những lời này.
Dì Vương ở bên cạnh liền ôm chặt tôi.
Hai mươi tuổi, bố tôi qua đời. Tôi đã nghĩ Hạ Lâm là người đàn ông đáng để tôi tin tưởng dựa vào cả đời.
Hai mươi bốn tuổi, tôi và Hạ Lâm kết hôn. Anh ta đã nói sẽ yêu tôi đến hết cuộc đời.
Hai mươi sáu tuổi, tôi sinh Tâm Tâm. Hạ Lâm nói với tôi kiếp này anh ta sẽ đối xử tốt với mẹ con tôi.
Ba mươi tám tuổi, chỉ cần một triệu tệ, tôi đã nhìn rõ được bộ mặt người đàn ông đầu ấp tay gối với mình bao lâu nay.
Hạ Lâm, có phải trong tâm trí anh tôi vẫn mãi chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu ngốc nghếch đúng không?
Nhưng anh đã quên, năm mười sáu tuổi tôi đã được bố dạy về những thăng trầm trong kinh doanh, ông cũng dạy tôi lòng người khó đoán và cũng là thứ dễ thay đổi nhất.
Hạ Lâm, anh đã đánh giá thấp tôi quá thấp. Tôi thông minh nhiều hơn là anh nghĩ!
Vào lúc mười giờ tối, qua camera tôi thấy Hạ Bình đẩy cửa phòng ngủ của tôi rồi bước vào.
Cô ta đang mặc chiếc váy màu đen tôi mua, mái tóc vén sau để lộ chiếc cổ xinh đẹp.
Chân đi đôi giày cao gót màu bạc, đôi môi đỏ mọng leo lên giường của Hạ Lâm.
“Anh, để em phục vụ anh đêm nay. Anh có thể là người đàn ông đích thực khi ở bên em.”
Nói rồi cô ta vội vàng leo lên người Hạ Lâm.
Hạ Lâm chống cự trong giây lát nhưng rồi cũng thuận gió đẩy thuyền.
Tôi bật khóc khi chứng kiến cảnh đó.
Cuộc hôn nhân tám năm của chúng tôi chính thức kết thúc vào đêm nay.