-
Chương 1
1.
Ta bối rối nhìn tiểu tiên quân đang ngủ say trước mặt.
Trong thoại bản chỉ nói bắt cóc công chúa chứ không nói trói lại để làm gì.
Ta suy nghĩ một chút, có lẽ giống như số vàng bạc châu báu ta c ư ớ p được trước đó.
Thế là ta lại chuyển tiểu tiên quân từ trên giường sang căn phòng đầy châu báu của ta.
Cả căn phòng vàng óng ánh, tiểu tiên quân có diện mạo như ngọc đang nằm trên sàn nạm ngọc, hai khung cảnh tương phản khiến tim ta đập rộn ràng phấn khích.
Ta chạm vào lông mày hắn, lại chạm vào mắt hắn, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Ác long đều muốn hôn môi công chúa, ta đỏ mặt cúi người đè xuống, chỉ thấy hai cái miệng càng ngày càng gần, đúng lúc ta đang định che lại thì tiểu tiên quân chợt tỉnh lại, mở to mắt sững sờ nhìn ta.
Đôi mắt kia sáng như muôn vàn sao, ấm áp và ngấn nước, nhìn thôi đã muốn bắt nạt rồi, ta nuốt một ngụm nước bọt, há to miệng học lời nói trong thoại bản nói:
"Ngao~, ta là ác long, ta muốn ăn ngươi~, ngao~"
Tiểu tiên quân chỉ lẳng lặng nhìn ta, dường như vẫn còn ngây ngốc.
Ta không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần nữa:
"Ngao~ ta là ác long!"
"Đã là ác long, thì đến hầu hạ bản quân thay y phục đi."
Tiểu tiên quân tỉnh táo lại, tùy ý giang hai tay, ngáp một cái nhìn ta.
Ta mở to mắt, hoài nghi lỗ tai của mình,
"Ta nói ta là ác long, ác long anh minh thần võ sao có thể giúp ngươi thay y phục chứ, ngao~"
"Cho dù là ác long cũng phải thay y phục, bằng không làm sao có thể lấy được lòng tiểu tiên quân."
Tiểu tiên quân thản nhiên nói.
Ta chợt cảm thấy như được giác ngộ, hình như cũng đúng nha.
Dù cha ta là chủ tứ hải nhưng vẫn phải bưng nước cho mẹ rửa chân.
Nhưng bình thường ta đều tùy ý sử dụng tiên pháp, chẳng lẽ tiểu tiên quân trên Cửu Trọng Thiên bọn họ không cần phải học tiên thuật sao?
Ta đè nén sự ghét bỏ trong lòng, cầm lấy y phục tùy tiện mặc lên người tiểu tiên quân, từ trên xuống dưới nhưng làm thế nào cũng không thể mặc vào cho đàng hoàng, ngược lại là phát hiện tiểu tiên quân khác ta rất nhiều mặt, ngực hắn không hề phập phồng chút nào, da thịt trên người cũng rất cứng rắn, nhưng có một chỗ ở hạ thân dường như đang phồng ra.
Ta vô cùng tò mò, đưa tay định chạm vào thì bị tóm lấy, ta ngước đôi mắt ngây thơ nhìn hắn lại nhìn thấy chiếc cổ trắng sứ của tiểu tiên quân đã chuyển sang màu hồng nhạt, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ:
"Được rồi, em đi ra ngoài đi, bổn quân sẽ tự làm."
A, tiểu tiên quân hình như tức giận rồi, ta hơi áy náy chắp tay:
"Ta đi gọi cho ngươi một tiên nga đến đây."
"Không cần, nếu gọi tiên nga đến thì chẳng phải chuyện em bắt cóc tiên quân sẽ không giấu được sao? Rồng nhỏ ngốc."
Trong giọng nói của hắn phát ra tia bất đắc dĩ.
Không nghĩ tới tiểu tiên quân tùy ý trói tới lại hiểu lòng người như vậy.
Ta vui vẻ kiễng chân lên hôn nhẹ lên cằm hắn, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của tiểu tiên quân, vui rạo rực đi ra ngoài.
2.
Tiểu tiên quân của ta phải ăn tiên quả ngon nhất, vì thế ta xách theo giỏ lặng lẽ bay đến hoa viên của Vương Mẫu nương nương.
Vương Mẫu nương nương và Thiên Đế đều thích ta, có trái nào ngon liền cho ta ăn.
Chỉ có lão cha cứng nhắc của ta, mỗi ngày đều chỉ biết dạy dỗ ta, nghĩ đến đây, trong lòng ta lại cảm thấy có chút căm giận, lực đạo hái quả cũng dùng sức hơn.
Có quả không chịu nổi mà rơi xuống, trùng hợp đập vào Thổ Địa Công mới từ trong đất nhô ra tuần tra, lão sờ đầu, tức giận ngẩng đầu nhìn chung quanh: "Lại là con nhóc kia!"
Lão Thổ Địa Công này có mối quan hệ rất tốt với cha ta, lại thích cáo trạng nhất.
Ta sợ quá nên vội vàng ôm trái cây nhảy lên cây xa một chút.
Thổ Địa Công tìm không thấy người, thở phì phò chống gậy bỏ đi.
Ta thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhìn thấy từ cửa có mấy tiểu tiên nga từ đến gần, những tiên nga này bình thường thích buôn chuyện nhất, ta vội tìm một gốc cây trốn đi, lặng lẽ vểnh tai lên:
"Các ngươi nghe nói chưa, sáng nay Thái Tử tử điện hạ lại không thấy đâu."
"Than ôi, chuyện như thế này năm nào cũng xảy ra, ta đã quen rồi."
"Không biết lại là tên yêu quái nào xui xẻo, Thái Tử điện hạ tính tình hay xoi mói, tùy tiện không để ý tới người khác, có bệnh sạch sẽ mà còn lười biếng, thậm chí còn lười biếng hơn tiểu bạch long!"
"Tiểu bạch long mặc dù nghịch ngợm nhưng lại đáng yêu ngoan ngoãn, cực kỳ đáng yêu, Thái Tử điện hạ thông minh như khỉ, là người khó đối phó nhất."
Ta đang gặm trái cây tiện tay hái và nghe đến say sưa thì đột nhiên nghe thấy tên của mình, dừng một chút, lại nghe thấy các tỷ tỷ khen ta, đầu ta lập tức ngứa ngáy, cảm giác như sắp mọc sừng dài, ngay cả đuôi rồng cũng không thể giấu được bắt đầu vui vẻ lắc lư ở phía sau.
Đuôi rồng quá cường tráng khiến cho cả cây cũng lắc lư theo, ta nhất thời không xem xét nên rơi thẳng từ trên cây xuống.
Ta nhắm chặt hai mắt, bịt chặt miệng, tưởng mình lại bị bùn xát vào người, không ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
3.
Một trận gió thơm phất qua, cánh đào tung bay.
Ta mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Ngạn Ngọc, trên thắt lưng tiểu tiên quân có treo một tấm ngọc bài, trên đó viết hai chữ Ngạn Ngọc.
Mái tóc dài của hắn thỉnh thoảng cọ vào mũi ta, hơi thở mang theo mùi thơm lạnh lẽo trở nên dồn dập, vướng vào hõm cổ ta, khuôn mặt Ngạn Ngọc hơi đỏ lên, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, như thể có một chút gì đó lan tỏa trong không khí im lặng.
Ta cảm thấy trên người có hơi nóng nên không được tự nhiên tránh khỏi ngực của hắn, đưa trái cây trong tay tới trước mặt hắn tranh công:
"Cho ngươi, ta cố ý hái cho ngươi, đây chính là trái cây ngon nhất trên trời dưới đất nha."
Ta nói dối, ta đã ăn trái ngon nhất rồi, muốn ăn thì phải đợi thêm trăm năm nữa, nhưng trái này cũng rất ngon.
Nghĩ đến phải trao những thứ này cho Ngạn Ngọc, lòng ta vẫn có chút đau đớn.
Nào biết Ngạn Ngọc chỉ nhàn nhạt liếc quả kia một cái liền xoay người đi, lạnh lùng nói: "Không ăn."
"Vậy ngươi muốn ăn gì, ta sẽ tìm cho ngươi." Ta vui mừng cất trái cây, vui vẻ đi theo phía sau hắn.
Nghe nói có một vài vị tiên quân thật sự không thích ăn trái cây, có khi là do chân thân, có khi là do tính cách, ta đều có thể hiểu được.
Ngạn Ngọc nhíu mày: "Ta không ăn gì cả."
"Không ăn sao được..."
Ta bị kẹt, đột nhiên nhớ ra các thần tiên trong Cửu Trọng Thiên đều không ăn cái gì cả, thỉnh thoảng chỉ nếm thử cho vui.
Chỉ có ta, mặc dù trời sinh thần cách nhưng lại giống như phàm nhân không thể sống thiếu thức ăn, ta trở nên chán nản, không chú ý người trước mặt đã dừng lại, đầu va phải suýt nữa lại ngã xuống đất, may mà Ngạn Ngọc phản ứng nhanh đỡ lấy ta.
Hắn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
"Long tộc các em, đều đơn thuần như em sao?"
Ta biết hắn đang đi vòng mắng ta ngốc nhưng ta cũng không muốn, rõ ràng ta cũng muốn làm một con rồng thông minh.
Ta tủi thân sờ sờ mũi, hắn thở dài bất đắc dĩ, kéo tay ta tiếp tục đi về phía trước:
"Quả thật không thể không ăn, nhưng ta chỉ muốn ăn đồ em nấu."
Tâm trí của ta đều bị bàn tay rộng rãi ấm áp của Ngạn Ngọc hấp dẫn, không nghe rõ hắn nói cái gì, không nhịn được nhéo nhéo, lòng bàn tay lại càng siết chặt hơn.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ, ta chưa kịp thu đuôi lại thì đuôi rồng lại bắt đầu vẫy vẫy, thỉnh thoảng đập xuống đất tạo ra một tiếng vang thật lớn.
Một tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng người bên cạnh, mặt ta đỏ bừng vì xấu hổ.
4.
"Ầm Ầm" Một tiếng nổ lớn vang lên, ta bò ra khỏi đống đổ nát với khuôn mặt đầy bụi.
"Khụ khụ khụ."
Tiếng nổ lớn đã thu hút nhiều tiên nga gần đó đến, nhao nhao tới xem xét tình huống của ta.
"Ui, tiểu bạch long, em làm sao vậy."
"Tiên nga tỷ tỷ huhuhu."
Ta ghé vào trong lòng đại tiên nga Hương Hương gần nhất, làm nũng.
"Tiểu bạch long, em có đau không, có bị thương hay không, tiên nga tỷ tỷ chữa thương cho em có được không."
Ta nghe vậy ngoan ngoãn đứng thẳng người lên để cho các tiên nga kiểm tra, đột nhiên một trận gió nhẹ nhàng đẩy ta ra khỏi lòng tiên nga, quay đầu lại liền thấy Ngạn Ngọc đen mặt.
"Huhuhu, đều tại ngươi."
Ta nhìn thấy đầu sỏ gây nên, càng uất ức khóc càng lớn hơn.
Ngạn Ngọc nói muốn ăn cơm ta làm, trở về liền dùng phép dựng một phòng bếp nhỏ.
Nhưng trước giờ ta chưa từng xuống bếp, chỉ biết nấu ăn chính là nấu chín món ngon nên ta đã ném mấy thứ ta thích nhất vào, mấy loại trái cây cũng ném vào, chỉ chốc lát sau trong nồi liền ùng ục nổi lên màu xanh biếc, giống như một loại tiên thuật thần kỳ nào đó.
Ta tò mò đưa mặt lại gần xem, kết quả nó đã nổ tung.
Cuối cùng ta cũng kịp phản ứng và cố gắng đứng dậy nhưng lại bị tòa nhà sụp đổ đập trúng.
Ta tự hỏi từ khi nào một tiểu bạch long duy nhất trên trời dưới đất này lại phải chịu sự tủi thân như vậy?
Ngay cả lão cha của ta, lúc tức giận nhất cũng chỉ phạt ta một bữa trái cây.
Ta càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn.
Ngạn Ngọc nhất thời luống cuống, vội vàng ôm ta cả người bẩn thỉu vào trong ngực, thuần thục vỗ lưng dỗ ta.
Tiên nga sửng sốt hai mặt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt nhau.
Cuối cùng vẫn là đại tiên nga phản ứng trước, dẫn theo chúng tiên nga đồng loạt hành lễ với Ngạn Ngọc:
"Bái kiến Thái Tử điện hạ."
Nghe vậy, bàn tay gạt lệ của ta dừng ở giữa không trung, nhìn chung quanh, trong phạm vi mười dặm cũng chỉ có một tiên quân là Ngạn Ngọc.
Ta trừng to mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt Ngạn Ngọc cứng đờ, khoát tay với các tiên nga rồi cẩn thận xoa xoa đầu ta:
"Xin lỗi cục cưng, là ta sai rồi, lần sau ta làm cho em ăn."
Ta lại khóc vùi đầu vào lòng hắn.
"Được rồi được rồi, cục cưng đừng khóc nữa, ta hái trái cây cho em ăn."
Ngạn Ngọc ôm lấy ta, đi vào trong phòng.
Đầu óc ta quay cuồng với bao suy nghĩ, ta tưởng mình đang bắt cóc là Cẩm Lý tiên quân có lớp vảy sáng bóng, nhưng ai biết đó thực chất lại là Thái Tử Thiên tộc.
Nhớ lại lời đồn ta nghe lén các tiên nga nói lần trước, ta len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngạn Ngọc, một bàn tay ấm áp lại đè đầu ta xuống.
Quả thật lười biếng, quần áo đều cần người khác mặc giúp, quả thật rất kén chọn và phải ăn đồ ăn mới nấu.
Quả thật rất khó hầu hạ, có lẽ sẽ không dễ nuôi cho lắm, tốt nhất nên tìm ngày lành tháng tốt đưa hắn nhanh trở về.
"Ngạn Ngọc, ngươi thích màu gì nhất."
Ta nhìn hắn, cân nhắc xem đêm nay tốt nhất nên dùng bao tải màu gì.
Ngạn Ngọc đột nhiên dừng lại và nhìn ta với ánh mắt dịu dàng đến mức làm ta sợ hãi:
"Ta thích màu hồng nhạt nhất, tiếp theo là màu trắng."
Ta nuốt một ngụm nước bọt, có chút do dự.
Hắn thật dịu dàng, có chút không nỡ.