-
Phần 3 END
11.
Không thể lấy được gì từ Lâm Vũ Phỉ, Thạch Diệp Bình đương nhiên sẽ không bỏ cuộc.
Nhìn những lời ân cần thăm hỏi ấm áp mà Trần Lập Phi gửi tới mỗi ngày, tôi biết bọn họ đã thành công mắc câu.
Tôi tiếp tục đóng vai người thầm mến Trần Lập Phi đã lâu, dưới sự công kích dịu dàng mấy ngày nay của tôi hắn càng thêm thất thủ.
Chỉ như vậy còn chưa đủ, mặc kệ Trần Lập Phi nói như thế nào, Thạch Diệp Bình không tự mình tiếp xúc qua tôi nhất định không yên lòng.
Tôi sàng lọc sơ yếu lý lịch gần đây nhất của vị trí thư ký, rất nhanh đã tìm được phần của Thạch Diệp Bình.
Nhìn những lời giới thiệu giả dối trên sơ yếu lý lịch, nếu không phải tôi đã điều tra qua thì thật đúng là tin cô ta ưu tú như vậy.
Thông qua chủ ý của tôi, cô ta thuận lợi lấy được chức vị này.
Mà tôi vô cùng tri kỷ đem vị trí tổng giám đốc Trần Lập Phi thèm thuồng đã lâu cho hắn.
Mọi người đối với quyết sách này đều có chút không phục, điều này cũng bình thường, dù sao năng lực trước mắt của Trần Lập Phi thật sự là đức không xứng vị.
Nhưng dưới biểu hiện yêu đương không chút che giấu của tôi, mọi người trong công ty đều biết nguyên nhân tôi kiên quyết giao vị trí tổng giám đốc cho Trần Lập Phi.
Các cấp dưới nghị luận tôi như thế nào, tôi không biết nhưng thư ký Thạch Diệp Bình biết.
Một lần làm việc tôi thấy cô ta đưa tư liệu xong đi vào liền một bộ muốn nói lại thôi, tôi hỏi cô ta làm sao vậy.
“Hoàng tổng, gần đây tôi nghe được bọn họ bàn tán về chuyện của cô và Trần tổng giám đốc.”
“Sao? Bọn họ nói những gì?”
Thạch Diệp Bình thoạt nhìn có chút sợ hãi, tựa như sợ lời nói kế tiếp sẽ đắc tội tôi.
Tôi xua tay ý bảo cô ta nói thẳng, sẽ không trách tội cô ta.
“Tôi nghe bọn họ nói, Trần tổng giám đốc thật là có phúc, có thể bám vài Hoàng tổng. Còn có người nói, ánh mắt chọn đàn ông của Hoàng tổng thật sự là kém cỏi vô cùng.”
Tôi cười, xem ra những người khác cũng cảm thấy Trần Lập Phi rất kém cỏi.
Thấy Thạch Diệp Bình không hiểu tại sao tôi lại đột nhiên cười, rõ ràng những lời đó nghe không thú vị chút nào.
Tôi ho nhẹ một tiếng, ngừng cười, hai tay chống bàn nhìn về phía Thạch Diệp Bình hỏi lại cô ta: "Thư ký Thạch cảm thấy, tổng giám đốc Trần là người như thế nào?"
“Anh ấy là người chăm chỉ làm việc, một người rất có ý tưởng."
“Đúng vậy, anh ấy thật sự rất có ý tưởng, người khác cảm thấy anh ấy không xứng là bởi vì chỉ nhìn thấy anh ấy hiện tại, nhưng tôi nhìn ra tiềm lực của anh ấy, vị trí này sớm muộn sẽ là của anh ấy, chỉ là tôi đưa nó cho anh ấy sớm mà thôi."
Thấy vẻ mặt tôi tươi cười, Thạch Diệp Bình cũng vui vẻ nở nụ cười: "Xem ra Hoàng tổng thật sự đánh giá cao Trần tổng giám đốc.”
Đợi Thạch Diệp Bình rời đi, nụ cười trên khóe miệng tôi vẫn chưa hạ xuống.
Tôi đương nhiên đánh giá cao hắn, thưởng thức tư thái nghèo túng sau này của hắn từ chỗ cao ngã xuống.
12.
Tôi phái Trần Lập Phi bàn bạc một dự án mới cho công ty, mà công ty đối tác thuộc sở hữu của Tần Thâm.
Tôi bảo Tần Thâm chỉnh đối phương đến chết, tuyệt đối không được hạ thủ lưu tình.
“Thấy cô vẫn nhẫn tâm như vậy, tôi rất yên tâm, thật sợ cô diễn giả thành thật sinh ra tình cảm với tên cặn bã này.”
“Anh ngốc à, tôi không biết xấu hổ vội vàng lên giá lừa gạt người ta sao?”
Tần Thâm trông vô cùng đau khổ trước sự đối xử tàn nhẫn của tôi: "Đây không phải là sợ sao.....”
Tôi lườm Tần Thâm một cái: "Xin anh đừng xúc phạm phẩm tính của tôi.”
Tần Thâm nhìn tôi thật sâu, buông ly rượu vang đỏ trong tay xuống đột nhiên dựa vào: "Vậy em thích người như thế nào? Lâu như vậy rồi cũng không thấy em yêu đương.”
Tôi hơi nhướng mày nhìn anh ấy, cầm lấy ly rượu vang đỏ của anh uống một ngụm, phớt lờ câu hỏi ban đầu của anh.
"Đừng nói chuyện tình yêu, ít nhất phải đợi chuyện này giải quyết xong rồi giao phó Phỉ Phỉ cho một người xứng đáng.....”
Tần Thâm dựa theo phân phó của tôi quả thật không hạ thủ lưu tình, không chỉ không bàn bạc xong hạng mục, người cũng bị anh ấy hành cho ra bả.
Mà việc này khi truyền đến tai những người khác trong công ty, lại càng nghị luận ầm ĩ.
Tôi là tổng giám đốc không ai dám nói tôi không phải, nhưng Trần Lập Phi thì khác.
Tôi cho rằng Trần Lập Phi sẽ vì kế hoạch mà chọn cách chịu đựng, không ngờ người này lại chủ động đề nghị từ chức với tôi.
Từ tin nhắn Tần Thâm gửi cho tôi, tôi mới biết đây là một âm mưu khác.
Đã như vậy tôi cũng tương kế tựu kế, còn giả vờ cảm thấy đặc biệt có lỗi với hắn, sau khi đồng ý với yêu cầu của hắn, tôi không chỉ chuyển cho hắn một số tiền khổng lồ mà còn cho hắn một căn nhà để an ủi.
“Não yêu đương "của tôi khiến Thạch Diệp Bình hoàn toàn tin tưởng tôi là người dễ gạt, bắt đầu dẫn dắt Trần Lập Phi ra tay với tôi thường xuyên hơn.
Có lẽ là sợ thời gian kéo dài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thạch Diệp Bình đối với tôi thay đổi phương thức lừa tiền, yêu cầu tốc chiến tốc thắng.
Mỗi lần tôi đều giả vờ mắc câu, "tặng" một số tiền lớn, tích lũy lại tài sản tôi tặng đã có thể sánh ngang với số tài sản lúc trước Thạch Diệp Bình thu thập được.
Điều này cũng giúp cô ta hiểu rõ hơn về tổng tài sản của tôi, càng không muốn buông tha tôi.
Bọn họ vừa ra tay với tôi, tôi và Tần Thâm vừa thu thập chứng cứ.
Cuối cùng thấy số tiền chênh lệch không nhiều lắm, tôi gửi toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát khởi tố bọn người Thạch Diệp Bình lừa đảo.
Tôi dùng số lạ gửi tin nhắn cho Thạch Diệp Bình, nhắc nhở cô ta kế tiếp sẽ phát sinh án bắt giữ.
Mặc dù Thạch Diệp Bình đã nhắc nhở Trần Lập Phi, nhưng sau khi định vị, Trần Lập Phi thành công bị bắt giữ, những người khác bị Thạch Diệp Bình thao túng lừa hôn cũng đồng thời bị sa lưới.
Cuối cùng chỉ còn kẻ chủ mưu Thạch Diệp Bình chưa được truy bắt về quy án.
13.
Tiếp xúc thời gian dài, không chỉ Thạch Diệp Bình hiểu tôi, tôi cũng hiểu cô ta.
Cộng thêm những ghi chép trò chuyện kia, có thể thấy được cô ta là một người rất có ham muốn khống chế, không cho phép kế hoạch mình tỉ mỉ bày ra lại mắc sai lầm.
Nói chi tiết hơn, cô ta chính là một người cực kỳ tự tin, một kẻ mắc chứng OCD.*
{*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.}
Kế hoạch đã bị phá vỡ bởi một người mà cô ta cho là yếu đuối, điều mà cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận với tính khí nóng nảy của mình.
Người bình thường sau khi kế hoạch bị bại lộ đều sẽ trốn đi, thay đổi mục tiêu.
Nhưng cô ta chắc chắn sẽ xuất hiện lần nữa và chọn tiếp tục tấn công tôi, và thủ đoạn của cô ta có lẽ sẽ trở nên tàn nhẫn hơn.
Cô ta sẽ không để con mồi thoát khỏi tay mình.
Một mình cô ta thì khó có thể hoàn thành kế hoạch, nhưng chắc chắn cô ta còn có một át chủ bài ẩn giấu.
Để kích thích cô ta hơn nữa, tôi không che giấu việc sử dụng lại số điện thoại của mình để gửi cho cô ta phỏng đoán về vụ giet người và nói dối rằng tôi đã có bằng chứng.
Tiếp theo, chỉ cần chờ cô ta bước vào bẫy của tôi.
Tôi có thể trực tiếp dùng tội danh lừa gạt tống cô ta vào tù, số tiền lớn như thế thì phải mất mười năm cô ta mới được ra.
Nhưng tôi không làm, cô ta đã giet người, cho dù không phải tự mình động thủ thì cô ta cũng là kẻ giet người, nếu đã giet người thì cô ta phải bị buộc tội giet người, kể cả tên giáo viên dạy toán đó.
Tôi chờ đợi bọn họ xuống tay với tôi, nhưng tôi lại không nghĩ tới Thạch Diệp Bình sẽ đem mục tiêu theo dõi lên người Lâm Vũ Phỉ.
14.
Khi tôi nhận được điện thoại của Thạch Diệp Bình, lại nghe được giọng nói của Lâm Vũ Phỉ, tôi đã rất sợ hãi.
Rõ ràng trong mắt bọn họ tôi đã cãi nhau với Lâm Vũ Phỉ, vì sao còn theo dõi Lâm Vũ Phỉ.
Hơn nữa không phải có bạn của Tần Thâm ở đó sao?
Lâm Vũ Phỉ làm sao lại bị bắt cóc rồi?
“Nếu không phải cô bán đứng chúng tôi, tôi thật sự tin chuyện hai người đã trở mặt với nhau, muốn cứu cô ta thì đem tiền chuộc tới đây.”
Tôi cưỡng chế bản thân tỉnh táo lại: "Muốn bao nhiêu?”
“Cô rất thông minh, tôi tin tưởng cô sẽ cho tôi một con số vừa lòng, nhớ kỹ phải đi một mình.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi cố gắng chống đỡ cơ thể mới không để cho mình té ngã.
Nhanh chóng báo việc này cho Tần Thâm, nhờ anh ấy giúp tôi xử lý chuyện tiếp theo.
Tôi dựa theo yêu cầu của Thạch Diệp Bình chuẩn bị đủ tổng số tiền cô ta lừa được lúc trước, dưới sự trợ giúp của cảnh sát bên hông đeo một khẩu súng lục.
Đi tới nơi mà Thạch Diệp Bình nói, khi nhìn thấy Lâm Vũ Phỉ bị treo giữa không trung, tôi thiếu chút nữa tức giận đến mức trực tiếp rút s úng b ắn chet hai kẻ này.
Nhưng không được, một đầu của sợi dây thừng ở trên tay tên giáo viên, không có trọng lực chống đỡ, Lâm Vũ Phỉ sẽ rơi xuống.
Tôi ném toàn bộ mấy túi tiền tới trước mặt Thạch Diệp Bình: "Đủ rồi, thả cậu ấy ra.”
“Không vội, chờ tôi kiểm kê trước đã.”
Cô ta cố ý muốn nhìn tôi sốt ruột nhưng lại không thể làm gì.
Lúc này trong tai truyền đến giọng nói của Tần Thâm: "Chuẩn bị xong rồi.”
Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Lâm Vũ Phỉ, tâm lại tăng lên.
Thạch Diệp Bình đã kiểm kê xong, hài lòng gật đầu: "Không hổ là Hoàng tổng, thật là thông minh.”
Vốn tôi còn đang suy nghĩ Lâm Vũ Phỉ không ở trong tay bọn họ, bọn họ làm sao yên tâm rời đi.
Kết quả Thạch Diệp Bình mang túi tiền đi tới bên tai giáo viên toán kia nhẹ giọng nói cái gì đó, sau đó để lại một mình hắn rồi rời đi.
Mà giáo viên toán kia giống như bị khống chế ngoan ngoãn ở lại, một chút ý định phản đối cũng không có.
Tôi không biết Thạch Diệp Bình nói cái gì, nhưng Lâm Vũ Phỉ còn ở trong tay hắn ta tôi không dám để cho người xông vào.
Lúc này Lâm Vũ Phỉ tỉnh lại, vừa nhìn thấy tôi, cậu ấy đã cố gắng hết sức để hét lên: "Thiến Thiến, không cần quan tâm tớ, động thủ đi, bọn họ đã hại chet ba mẹ!"
Tôi rốt cục đã biết vì sao Lâm Vũ Phỉ lại bị bắt, tên ngốc này......
15.
Giống như trước kia đã trải qua vô số lần, tôi hạ lệnh để Tần Thâm động thủ.
Thạch Diệp Bình dường như không nghĩ tới tôi lại không lo lắng cho an nguy của Lâm Vũ Phỉ như vậy, vừa ra khỏi cửa đã bị cảnh sát xông lên bắt được.
Giãy dụa không được, Thạch Diệp Bình hướng giáo viên toán quát: "Buông dây thừng!”
Cùng lúc đó tôi rút súng lục ra bắn vào chân hắn một phát, con người sẽ vô thức siết chặt nắm tay khi đau đớn.
Khoảng thời gian mấy giây này, tôi cùng mấy cảnh sát bao gồm cả bạn của Tần Thâm đồng loạt xông lên.
Người bị cảnh sát khống chế, dây thừng cũng được chúng tôi nắm giữ.
Khi được thả xuống, nước mắt Lâm Vũ Phỉ nhịn rất lâu rốt cục cũng được phóng thích.
Tôi nghĩ đến mà sợ ôm lấy Lâm Vũ Phỉ, thiếu chút nữa đã mất đi cậu ấy.
Rất nhanh Lâm Vũ Phỉ đã được đưa đến bệnh viện, bởi vì kinh hãi quá độ khiến thai nhi bị ảnh hưởng.
Cuối cùng đứa nhỏ cũng không thể giữ được, khi Lâm Vũ Phỉ biết được chuyện này cũng không có khổ sở.
"Tuy rằng Trần Lập Phi không tham gia mưu sát, chỉ là một người bị lợi dụng nhưng tớ vẫn khó có thể chấp nhận, có lẽ đứa bé thương tớ, không muốn nhìn tớ đau khổ nên lựa chọn rời đi."
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Vũ Phỉ, rõ ràng người bị tổn thương là cậu ấy, nhưng tôi cũng khó chịu như vậy.
“Tớ biết ngay, cậu nhất định có chuyện gì gạt tớ, lại còn muốn một mình xử lý, thật tệ.”
Lâm Vũ Phỉ rời khỏi cái ôm của tôi, nhẹ nhàng búng lên trán tôi.
“Lần sau không được như vậy nữa, chúng ta là chị em, nào có đạo lý gạt đối phương đúng không.”
Tôi xoa xoa cái gáy có chút đau nhức, khóe miệng hơi nhếch lên: "Biết rồi, lần sau không giấu nữa.”
Cũng không dám giấu diếm.
Vốn còn muốn dành thời gian ở bên Lâm Vũ Phỉ nhiều hơn, kết quả bị Tần Thâm không biết tới từ khi nào kéo đi.
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi làm gì, em còn muốn ở bên trong làm bóng đèn đúng không?”
Theo ánh mắt Tần Thâm nhìn lại, người bạn kia của anh ấy đang ngồi trước mặt Lâm Vũ Phỉ, cúi đầu, bả vai run run giống như đang khóc.
Mà Lâm Vũ Phỉ giơ tay nhẹ nhàng vỗ anh ta, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng ôn nhu.
Tần Thâm nói đúng, cái bóng đèn này không thích hợp ở lại.
Tôi và Tần Thâm đứng ở hành lang, nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng, anh ấy bước về phía tôi: "Khi tôi biết em muốn đi một mình, tôi thật sự tức điên lên. Nhưng tôi quá hiểu em, cho nên không có ngăn cản em. Em sợ Lâm Vũ Phỉ sống không tốt, hiện tại đã có anh, cũng có Tả Dật Thành, sau này cô ấy sẽ sống rất tốt. Vậy còn em? Có phải em cũng nên suy nghĩ cho bản thân rồi không?”
Đối mặt với những vấn đề Tần Thâm đưa ra, lần này tôi không lựa chọn bỏ qua.
"Anh nói đúng, vậy xin hỏi vị Tần thiếu gia này có nguyện ý tiếp tục cùng em điên cuồng náo loạn hay không?"
Tôi đưa tay trái về phía Tần Thâm, nhưng mu bàn tay lại hướng lên trên.
Tần Thâm mỉm cười, lấy ra một lon nước, rút tab ra rồi cẩn thận đeo vào ngón áp út của tôi.
Bộ dáng anh ấy còn đặc biệt kiêu ngạo: "Thế nào? Độc nhất vô nhị phải không, chỉ có một cái này thôi.”
Tôi ngạc nhiên: “Đủ đặc biệt, đủ đặc biệt. Được rồi, em miễn cưỡng đồng ý với anh, nhưng sau này phải bù đắp nhiều hơn cho lão nương đây đó.”
Tôi cũng tiến thêm một bước về phía anh ấy, hai người nhìn nhau cười.
(Hoàn)