-
Chương 2
3.
Tôi vừa báo địa chỉ thì bà ta bất ngờ đứng dậy lao tới giật điện thoại của tôi.
“Nếu mày dám báo cảnh sát, tao sẽ tống tiền mày tới chết, tao lớn tuổi rồi, trái tim không được tốt a.”
Tôi khéo léo né được bà ta, báo cảnh sát xong, tôi nhìn bà ta lạnh lùng.
"Bà có bị bệnh tim bẩm sinh hay hở van tim? Điện tâm đồ của bà có bị thiếu máu cục bộ, siêu âm Doppler màu có vấn đề hay bà chụp động mạch vành và cần đặt ống đỡ động mạch?"
“Tao, tao, tao…”
“Mày, mày… đừng nghĩ là bác sĩ thì ghê gớm lắm, khoe ra cho người ta thấy mày có bản lĩnh sao? Tao ghét nhất là loại như chúng mày, hở một chút là nói năng khó hiểu giả bộ có học thức, bác sĩ cái rắm!”
“Nếu mày làm tao trắng tay, không có nhà để về, tao nói cho mày biết, tao cũng không để mày yên á”
"Chúng tao là người đi chân trần không sợ người mang giày, hôm nay mày chọc giận tao, còn đánh tao, tao sẽ không buông tha mày."
“Đừng quên, tao biết địa chỉ công ty mày, tao không chỉ muốn đền tiền, còn làm cho cả công ty mày biết, mày là loại phá hoại gia đình người khác, như một đôi giày rách, còn ngược đãi người già!”
"Ôi, ôi, à..."
"Tiểu Khả, nhanh gọi Tần Hoài đi, mẹ sắp chết rồi."
Nói xong, bà ta trợn mắt, giả vờ ngất xỉu, cố ý lco giật vài cái.
Tiểu Khả thấy vậy liền cầm chiếc bình ở bên cạnh muốn ném vào tôi.
“Chiếc bình đó mua từ cuộc đấu giá, tới 50 vạn, cô thử xem.”
Tôi nhướng mày và giọng điệu của tôi rất tự nhiên và thoải mái.
Cô ta do dự, rồi cuối cùng đặt chiếc bình xuống, miễn cưỡng nắm chặt tay và trừng mắt nhìn tôi.
Tôi khởi động gân cốt: “Đã lâu rồi tôi không có người để tâm sự, đi thôi”.
Mặt tiểu Khả lúc đỏ lúc xanh, hai mắt trợn ngược, run rẩy cầm điện thoại, giọng nức nở: “Chồng ơi… mau về đi… trong nhà có một mụ điên.. sắp đánh chết mẹ rồi…!”
Thật là một gia đình đầy drama.
Tôi đi qua, ngồi xổm xuống, lấy di động ra mở đèn flash banh mắt người phụ nữ trung niên kia rọi vào.
Bà ta dùng sức nhắm mắt lại, tôi vẫn banh ra, tròng mắt bà ta né lên trên, chỉ còn tròng trắng.
Thì ra vẫn giả vờ.
Tôi làm việc ở khoa cấp cứu hai năm, trước mặt tôi mà vẫn cố giả vờ.
Tôi chợt buông tay, trên môi nở nụ cười mỉa mai, nhặt một sợi tóc dưới đất, lay nhẹ hàng mi của bà ta, đôi mắt bà ta run lên không kiềm chế được.
Có phản xạ giác mạc.
Sau đó tôi đặt tay lên động mạch cổ tay, mạch 90 nhịp/phút, đập mạnh, bà ta cố tình kìm nén hơi thở, toàn bộ lồng ngực không lên xuống nhiều.
Bà già lừa đảo.
Nếu bà đã không có việc gì, vậy đừng trách tôi không khách khí.
Tôi dùng tay ấn mạnh vào xương ức của bà ta, bà ta nhăn mặt đau đớn, hai tay nắm chặt nhưng vẫn im lặng.
Giả vờ giỏi ghê.
“Khi còn học ĐH, tôi nhớ thầy châm cứu từng nói, khi một người hôn mê dùng tay ấn vào huyệt Nhâm Trung và Bách Hội có thể cứu giúp.”
Tôi ngày thường ăn uống không tốt, khi không có việc gì thường tự mình hca6m cứu.
Tôi vừa lấy kim châm ra, định nắm lấy tay bà ta thì bà ta rút về.
“A a a… tôi làm sao vậy? Tiểu Khả, mẹ bị sao vậy?” Bà ta mở mắt ra, giả bộ mờ mịt, lấy tay xoa xoa thân mình.
Tiểu Khả đứng một bên, ngạc nhiên nhất thời không biết nói gì.
4.
“A Dì, Tiểu Khả hai người không sao chứ?” Tần Hoài vội vã xuống xe với vẻ mặt lo lắng và quan tâm.
Người phụ nữ trung niên ngồi dưới đất bắt đầu khóc.
Tiểu Khả lập tức nước mắt chảy dài, ôm Tần Hoài khóc, rất khác với lúc cô ta nhe nanh múa vuốt hét la.
Tần Hoài nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt rực lửa.
“Tô Thiển, em làm sao vậy? còn chưa kịp nói cho em biết, bọn họ ở đây một thời gian rồi, sao em cứ phải chuyện bé xé ra to vậy?”
“Phòng trống nhiều như vậy, nói như thế nào thì bọn họ cũng là người thân của anh.”
“Sau này em cũng gả qua đây, đem quan hệ xé nát như vậy, em có quan tâm đến cảm xúc của anh không?”
“Tần Hoài anh có bị bệnh không? trong nhà đã có người yêu, còn muốn tôi gả cho anh, anh thật vô liêm sỉ!”
Tiếc thay, tôi từng nghĩ anh ấy xuất thân từ nông thôn, không hợm hĩnh, sành sỏi mà lại cần cù, cầu tiến.
Lúc trước là tôi bị mù.
Còn đau lòng cho anh ta, đi làm giao thông không tiện, đem xe cho anh ta mượn, bây giờ chỉ thấy mình thật ngu.
Tôi muốn lấy chìa khóa xe, nhưng Tiểu Khả cản lại: ““Chiếc Mercedes-Benz này là của chồng tôi, sao cô lại lấy đi!”
Tần Hoài xấu hổ, muốn tới túm tay tôi: “Tô Thiển, chúng ta vào phòng riêng nói chuyện được không? trong chuyện này chắc có hiểu lầm.”
Tôi hất văng cánh tay anh ta: “Tôi không có gì để nói với anh cả. Tôi đã gọi cảnh sát rồi.”
"Nếu anh có điều gì muốn nói, anh và hai người kia có thể nói chuyện với cảnh sát."
“Thôi mà, Tô Thiển, chỉ là chuyện nhỏ, em đừng tức giận nữa.” Tần Hoài nịnh nọt, dỗ dành tôi: “Tiểu Khả là em gái hàng xóm của anh, em đừng suy nghĩ nhiều quá!”
“Đừng chạm vào tôi, ghê tởm.” Tôi chỉ vào Tần Hoài, nghiêm mặt nói.
“Chồng ơi, anh không thể yêu một người như vậy phải không? Hai chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.” Tiểu Khả sợ hãi, tay kéo kéo tay áo của Tần Hoài miệng khóc nức nở.
Tiếng còi cảnh sát ngày một gần hơn.
“Tô Thiển, đừng đừa nữa, em làm tới vô tình vậy sao? Tần Hoài nghiến răng nghiến lợi, hung tợn mà nhìn chằm chằm tôi, nhìn dáng vẻ muốn đánh người.
Tuy rằng tôi có học võ, đối phó với một người phụ nữ đanh đá cùng cô ả bông sen nhỏ này, tôi tự tin.
Nhưng nếu một chọi ba, Tần Hoài lại là đàn ông, tôi không dám chắc.
Tôi thẳng sống lưng, chỉ vào cái mũi của mình, thanh âm đề cao vài đề-xi-ben: “Tới a, đánh mũi tôi này gãy xương chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì vài năm.”
“Tính gài bẫy tôi, tôi không ngốc đến thế.” Tần Hoài buông lỏng tay, ghé sát vào người tôi cúi xuống nói.
“Tô Thiển, đánh con gái không thú vị.”
“Để cho tất cả cư dân mạng nhìn thấy chuyện này mới hay.”
“Đến lúc đó, để xem đứa con gái như cô ngoài tôi ra ai dám cưới.”
Hắn lén quay lại video.
Không biết xấu hổ!
"Ai trong số các người đã gọi cảnh sát?"