Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Tìm thuốc cứu cha
Từ thời huyền hoàng khai thiên lập địa, trải qua lịch sử hồng hoang, trong dòng chảy năm tháng, vượt qua cái chết hướng đến sự sống, rốt cuộc là lời nguyền hay là số mệnh của sinh linh? Quân vương không thấy hồng nhan khuynh thế, chớp mắt xương trắng, kiêu hùng tiếu ngạo, trầm sa chiết kích!
Cho dù năm tháng một đao cuối cùng cũng khó tránh khỏi, cũng phải tranh giành mạng sống với ông trời, đây chính là tu hành.
...
Đại lục Triều Thiên, thành Hàn Giang, Mục gia.
Chính ngọ, ánh mặt trời chói trang, một thiếu niên 15-16 tuổi đang đứng trước đan đường.
Hắn mặc một thân bạch y sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, môi khô nứt nẻ, hai chân lại như cắm rễ không chút nhúc nhích, hai mắt ẩn chứa vẻ kiên nghị không gì sánh nổi.
"Đệ tử Mục Long tới xin đan dược!", không biết hắn đã gào bao nhiêu lần, chỉ thấy thanh âm khàn khàn, yết hầu như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Hôm nay là ngày trong tộc phát đan dược, trời còn chưa sáng hắn đã đứng ở đây, những tộc nhân khác sớm đã lĩnh đan dược xong xuôi còn Mục Long thì một viên cũng chưa được nhận.
Cánh cửa đan đường trước mặt hắn vẫn đang đóng chặt, không có một kẽ hở nào, cứ như chưa từng được mở ra vậy.
"Hừ, đan dược trong gia tộc là để tạo nên kẻ mạnh chứ không phải dành cho phế vật thảm hại!", mấy tộc nhân đi qua tay cầm Khí Huyết đan do gia tộc phát cho, vô cùng đắc ý.
Lúc này, trong đan đường đóng chặt cửa truyền ra một giọng nói lạnh lùng: "Gia tộc đã quyết định dừng cung cấp mọi thứ cho ngươi, bao gồm đan dược, từ nay về sau ngươi không được bước chân vào đan đường nửa bước!"
"Dừng... cung cấp!", Mục Long ngưng mắt cắn răng, siết chặt hai nắm tay, ánh mắt như có hàng ngàn tia căm hận đan xen...
Hắn của trước đây đã từng rực rỡ thế nào?
12 tuổi, Luyện Huyết cảnh tầng tám, là đệ nhất thiên tài thành Hàn Giang, phụ thân của hắn là Mục Thanh Khung, đệ nhất cường giả của Mục gia, tộc nhân đều tôn kính như thần!
Nhưng rồi cũng có ngày mọi thứ thay đổi.
Bốn năm trước, một con hắc long phá không mà tới đã phá vỡ tất cả, cũng khiến số phận gia đình hắn hoàn toàn thay đổi.
Hắc long dài đến trăm trượng, đầu rồng hung tợn mà uy nghiêm, cho dù đã hóa thành người thì trên người vẫn tản phát ra uy long đáng sợ, cả thành Hàn Giang đều chìm ngập trong sự sợ hãi.
Hắn ta gọi là Ngạo Tuyệt Thần, giáng thế xuống thành Hàn Giang chỉ vì để bắt giữ mẫu thân của Mục Long.
Mục Long đến lúc đó cũng mới biết hóa ra mẫu thân của hắn, Ngạo Diệu Thanh lại chính là Ngạo Thanh công chúa của tộc Hắc Long, còn Ngạo Tuyệt Thần chính là cữu cữu của hắn.
Huyết mạch long tộc uy nghiêm mà cao quý, há có thể dễ dàng để vấy bẩn?
Ngạo Diệu Thanh thân là công chúa lại yêu người phàm, hơn nữa còn sinh ra một đứa con, Ngạo Tuyệt Thần quả quyết không thể tha thứ, Ngạo Nhan trong cơn giận dữ muốn diệt cả nhà Mục gia, thậm chí cả thành Hàn Giang.
Mặc cho Ngạo Diệu Thanh khổ sở cầu xin, Ngạo Tuyệt Thần đã bỏ qua cho Mục gia và thành Hàn Giang, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn ta sẽ bỏ qua cho cha con Mục Thanh Khung.
Cuối cùng, huyết mạch long tộc trong người Mục Long bị Ngạo Tuyệt Thần tận tay rút đi, từ đó không thể tu hành, bị coi là phế vật; Mục Thanh Khung một thân tu vi bị phong ấn, không khác gì người thường, hơn nữa còn bị nhỏ vào người một giọt máu rồng.
15 hàng tháng, máu rồng sẽ phóng thích long viêm, tấn công vào tim vô cùng đau đớn, sống không bằng chết, Mục Long chỉ có thể giương mắt nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể làm gì.
Dẫu sao ở thế giới này, kẻ mạnh vẫn làm chủ!
4 năm qua hắn đã phải chịu đủ mọi tủi nhục trào phúng, cũng hiểu sâu sắc thế nào gọi là khi thì tôn quý như ngọc khi thì ti tiện như bùn.
Long viêm cắn tim, đốt cháy gần hết một thân khí huyết của Mục Thanh Khung, khí huyết càng yếu ớt thì phát tác càng đau đớn.
4 năm giày vò, từ anh hùng đứng đầu biến thành dáng vẻ tiều tụy, gia tộc chẳng có ai thăm nom, còn Mục Long vì kinh mạch vị hủy nên không thể tu hành, khổ sở cầu xin đan dược đều là để cho phụ thân bồi bổ khí huyết.
Nhưng hiện giờ, mặc cho Mục Long cầu xin khổ sở thì gia tộc đến viên Khí Huyết đan phẩm cấp thấp nhất cũng không muốn cho hắn, vậy có thể thấy rõ được thái độ của gia tộc.
"Xem ra, chỉ đành dùng cách đó thôi", Mục Long nhìn về phía dãy núi Hung Ma phía xa, thần sắc ngưng trọng rồi đưa ra quyết định.
Sau khi về nhà, hắn ra sau viện đào lên một tấm bản đồ bằng da thú. Tấm bản đồ này hắn có được từ bốn năm trước, trên bản đồ ghi chép lại vị trí của linh quả Tử Vân Tôi.
Linh quả Tử Vân Tôi là linh dược hiếm có, đủ để ngưng luyện khí huyết, tôi luyện linh lực, nhưng vị trí trên bản đồ này lại là dãy núi Hung Ma.
Trong dãy núi Hung Ma yêu thú hoành hành, rắn độc khắp nơi, cho dù là cường giả vào trong cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, huống chi Mục Long tu vi đã bị hủy hết. Nhưng chuyện đến nước này, vì cha cho dù có là u tuyền địa ngục thì hắn cũng phải xông vào!
...
Cùng lúc đó, có hai đạo thân ảnh lén la lén lút đi lại trong gia tộc. Nếu như Mục Long có ở đây thì nhất định sẽ nhận ra hai người này, Mục Lâm và Mục Xuyên, thường ngày sỉ nhục hắn không ít.
"Lâm ca, huynh chắc chắn tấm bản đồ đó thật sự ở nhà Mục Long sao? Liệu có bị người khác cướp đi rồi không?", Mục Xuyên có chút không chắc chắn hỏi, mấy năm nay bọn họ đã cướp đoạt rất nhiều thứ ở chỗ Mục Long.
"Không thể nào, ta nhớ rất rõ, ta chưa từng nhìn thấy tấm bản đồ đó cho nên nó nhất định vẫn còn trong tay Mục Long".
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết, đệ đừng quên ngày mai là Mục Thiên Dao trở về rồi, nếu như chúng ta lấy được tấm bản đồ cống cho nàng ta, đây đại khái là cơ hội duy nhất của chúng ta rồi".
"Sư tôn của Mục Thiên Dao là nhân vật lớn, đến tộc trưởng gặp cũng phải nhún nhường ba phần, nếu như Mục Thiên Dao có thể giúp đỡ chúng ta thì cuộc khảo thí của gia tộc không lâu sau đó...", Mục Lâm nói, bộ dạng như đã tính trước mọi việc.
Chương 2: Liên tiếp rơi vào tuyệt cảnh
Thế nhưng lúc này, ánh mắt Mục Xuyên đột nhiên ngưng lại, chỉ về phía trước nói: "Mục ca, mau nhìn kìa, là Mục Long, trong tay hắn đang cầm gì đó".
Thấy vậy, hai mắt Mục Lâm chăm chú, sau khi nhìn rõ thứ trong tay Mục Long thì không khỏi mừng rỡ nói: "Tốt, quả đúng là 'tìm mỏi mắt không thấy, lúc cần thì lại ngay trước mắt', chúng ta có thể tiếp tục ở lại gia tộc hay không phải trông chờ vào lần này rồi".
"Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta tới cướp lại đi!", Mục Xuyên nghe vậy không khỏi lăm le hằm hè, vô cùng hưng phấn.
"Khoan đã", Mục Lâm ngăn Mục Xuyên lại.
"Đệ nghĩ thử xem, hôm nay Mục Long không lấy được đan dược, giờ lại cầm bản đồ còn ăn mặc thế này, hắn muốn đi đâu làm gì?", Mục Lâm nhìn chằm chằm vào thân ảnh Mục Long, cười như không cười nói.
"Mục ca, ý huynh là... tên phế vật này muốn đi hái thuốc, nhưng hắn có bản lĩnh này sao? Đệ nghe nói, trên tấm bản đồ đó là dãy núi Hung Ma", nhắc đến dãy núi Hung Ma, ánh mắt Mục Lâm lại toát lên tia sợ hãi.
"Hừ, nguy hiểm mới có báu vật, Mục Long dám đi, lẽ nào chúng ta còn không bằng một tên phế vật sao? Hơn nữa, có hắn đi trước làm đá dò đường còn sợ cái gì? Nếu như hắn thật sự có thể tìm thấy linh dược thì chúng ta vừa hay ngồi mát ăn bát vàng".
"Được, vẫn là Mục ca thông minh, nếu như chúng ta có thể cống nạp linh dược cho Mục Thiên Dao thì nàng ta nhất định sẽ càng chú tâm tới chuyện của chúng ta hơn...", Mục Xuyên cười nói.
"Được rồi, nhanh, đi theo hắn, chú ý giữ khoảng cách, như vậy mới an toàn".
...
Hai canh giờ trôi qua, Mục Long đứng trên dãy núi Hung Ma thở hồng hộc.
Nhưng hắn vẫn bất chấp không nghỉ ngơi, sau khi mặt trời lặn thì dãy núi Hung Ma còn nguy hiểm hơn ban ngày hàng ngàn lần, các loại rắn độc mãnh thú hoành hành, nếu như con người đi lạc vào trong thì ắt chết không nghi ngờ, hắn bắt buộc phải rời đi trước khi trời tối.
Tấm bản đồ da thú này vô cùng chi tiết, tránh được rất nhiều yêu thú cường đại, sau nửa canh giờ, Mục Long đã tìm thấy vị trí trong tấm bản đồ.
Đây là một vách núi, bên cạnh tràn ngập sương mù tử sắc nhàn nhạt, mùi thơm trong gió phả vào mũi, trên giữa vách núi có cây nhỏ cao khoảng ba thước sinh trưởng, bên trên treo lủng lẳng quả thực óng ánh trong suốt, tựa như tử ngọc vậy.
"Tìm thấy rồi", Mục Long sắc mặt vui mừng, không màng nguy hiểm bỏ dây thừng ra để hái quả.
May mà vách núi này địa thế nguy hiểm, bằng không linh dược hiếm thấy cỡ này không bị người ta nhanh chân đến trước lấy mất thì cũng bị yêu thú ăn rồi.
Mặc dù tay bị ma sát đến rách da chảy máu nhưng Mục Long cực kỳ vui mừng, vì linh quả Tử Vân Tôi này đã hoàn toàn chín, linh lực dồi dào trong đó khiến hắn tinh thần sảng khoái.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến hai giọng cười, ngay sau đó, hai đạo thân ảnh đi ra từ phía sau tảng đá.
"Mục Lâm, Mục Xuyên, là các ngươi!", Mục Long thấy vậy liền biến sắc, hai người này có thể bám theo đến đây mục đích không cần nói cũng biết.
"Ừ, không tệ, xem ra vận khí của ngươi đúng là không bình thường, linh quả Tử Vân Tôi này thật sự bị ngươi hái được rồi".
"Vậy, chúng ta cũng không khách khí nữa", hai người nói rồi vẻ mặt hào hứng tiến về phía Mục Long.
Bàn tay đầm đìa máu tươi của Mục Long nắm chặt con dao găm, thần sắc dần dần trở nên điên cuồng: "Hàng ngày các ngươi ức hiếp sỉ nhục ta, ta không tính toán với các ngươi, nhưng hôm nay nếu như các ngươi dám có ý định với linh quả Tử Vân Tôi này thì đừng trách ta liều mạng với các ngươi!"
"Ngươi nói cái gì? Liều mạng? Ha ha ha...", hai người dường như vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất thế gian này vậy.
"Ngươi... một tên phế vật mà cũng đòi liều mạng với chúng ta ư? Chẳng lẽ làm phế vật lâu quá nên đã quên mất bản lĩnh của cường giả Luyện Huyết cảnh!", hai người cười nhạt, không hề để tâm mà tiếp tục tới gần.
Mục Long lùi rồi lại lùi, đã không còn đường lùi nữa, tiếp tục lùi về sau một bước nữa sẽ là vực sâu vạn trượng, trước đó hắn không cẩn thận làm rơi một hòn đá xuống đến nửa ngày vẫn chưa nghe thấy tiếng vang.
Ngay sau đó, Mục Long phẫn nộ gào lên, bạo phát ra lực khí lớn nhất, nắm chặt dao găm đâm về phía Mục Lâm.
"Dám động thủ với ta, muốn chết!"
Mục Lâm sắc mặt lạnh lùng, thôi động tu vi Luyện Huyết cảnh tầng sáu, nháy mắt bạo phát ra ngàn cân cự lực, tóm chặt lấy cánh tay của Mục Long, Mục Xuyên bên cạnh nhân cơ hội cướp đi linh quả Tử Vân Tôi.
"A...!"
"Hai tên súc sinh các ngươi, ta thề nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá!", Mục Long ánh mắt như muốn nứt ra, cắn răng đến chảy cả máu.
"A, bắt chúng ta trả giá đi, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sao?"
Ngay sau đó, Mục Lâm nở nụ cười lạnh lẽo, giơ chân đá Mục Long xuống vách núi vạn trượng.
Thấy vậy, Mục Xuyên hoảng sợ: "Mục... Mục ca, chúng ta... chúng ta giết người rồi".
"Hừ, đáng quyết không quyết ắt phải chịu họa, nếu muốn thành đại sự thì ắt phải dùng mọi thủ đoạn, đệ đừng quên, mặc dù Mục Long là phế vật nhưng ông nội của hắn lại là đương kim tộc trưởng đó!", Mục Lâm nói xong liền xoay người rời đi.
"Đệ hiểu, đệ hiểu...", Mục Xuyên vội vàng đi theo, lau mồ hôi trên trán đi, vẻ mặt sợ sệt.
...
Dưới vách núi, Mục Long tựa như một hòn đá càng rơi càng nhanh.
"Sắp chết chưa?", Mục Long nghe thấy tiếng gió bên tai, bầu trời tựa như càng lúc càng rời xa hắn, hắn không cam tâm.
Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc thần trí của hắn sắp mơ hồ thì hắn đã nhìn thấy một đỉnh ngọn núi xích hồng sắc cắt ngang bầu tời, từ trong đó xuyên ra một đạo lưu quang huyết sắc, nhanh chóng chui vào mi tâm của hắn.
Khoảnh khắc đó, Mục Long nhìn thấy rất rõ đó là một cổ tháp sắc đỏ rực rỡ.
Chương 3: Yêu Thần tháp
"Đây là..."
Mục Long trợn tròn hai mắt, trong lòng chấn động đến cực điểm.
Cổ tháp huyết sắc nhập thể, hắn đột nhiên cảm giác cả người vô cùng nhẹ nhõm, tựa như có một loại lực lượng vô hình đang nâng đỡ hắn vậy.
Hắn tựa như một cọng lông hồng bay xuống đáy vực.
"Bao nhiêu năm qua đi, cuối cùng ta cũng đã tìm được ngài!", lúc này một giọng nói ngọt ngào linh hoạt kỳ ảo từ trong cổ tháp truyền ra, trong đó toát lên sự kinh ngạc và vui mừng.
"Ai, là ai đang nói vậy?", giọng nói đột ngột này khiến Mục Long nghi ngờ mình nghe nhầm, hắn nhìn xung quanh không có bất cứ bóng dáng nào.
"Hi hi, như thế này ngài có thể nhìn thấy không?", vừa dứt lời, cơ thể của Mục Long liền biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra mình đang ở trong một không gian thần bí.
Đây là một phương thế giới huyết sắc.
Trong hư không, huyết quang sôi trào, hắn nhìn thấy rất nhiều thân ảnh cổ xưa, thông thiên triệt địa, nuốt tinh ăn nguyệt, mỗi một thân ảnh đều đủ để hủy diệt thế gian.
"Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Côn Bằng, Thao Thiết..."
Mục Long mỗi khi nhìn rõ được một thân ảnh thì sự chấn động trong ánh mắt lại nhiều thêm một phần, đến cuối cùng sự khiếp sợ trong thâm tâm hắn đã không thể dùng ngôn từ để hình dung nữa.
Những sinh linh đáng sợ này từ trước đến nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng lúc này Mục Long lại đang tận mắt nhìn thấy chúng.
Mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng những thần vận của thần thú quá cổ đại này lại khắc sâu vào trong tâm trí Mục Long.
"Không ngờ những sinh linh đáng sợ này lại thật sự tồn tại... đây rốt cuộc là nơi nào?"
Khi hư ảnh của những thần thú đó biến mất, Mục Long lờ mờ nhìn khắp nơi.
"Đây là trong Yêu Thần tháp, Thiên Yêu đại nhân, cuối cùng ta đã tìm được ngài rồi".
Giọng nói vừa dứt, không gian trước mặt hắn đột nhiên truyền đến dị động.
Vô số lưu quang màu sắc rực rỡ, sáng lạn chói mắt giăng khắp nơi, cuối cùng đã ngưng tụ thành một nụ hoa hồng nhạt, trong một loại thành âm xinh đẹp, nụ hoa nở rộ.
Hào quang huyền ảo chảy xuôi cánh hoa, một chiếc chân trắng nõn không tỳ vết bước ra từ đấy, đó là một thiếu nữ toàn thân tỏa ra vầng sáng lờ mờ.
Váy áo của nàng ta cực ít, do từng phiến cánh hoa màu hồng nhạt bện thành, cặp chân ngọc thon dài thẳng tắp tựa như ngó sen trắng mịn, hiện ra trong không khí.
Chân ngọc của nàng ta bước trong hư không, đi về phía Mục Long, hoạt bát lanh lợi, phát ra một tràng tiếng cười kỳ ảo vui tai.
Khi nàng ta đi đến gần, Mục Long ngửi thấy mùi thơm mê người, nàng ta tựa như tinh linh, tóc và quần áo đều có màu hồng nhàn nhạt như nhau.
Gương mặt đó lại càng tinh xảo đến không thể hình dung, chớp chớp hàng lông mi cong dài, đôi mắt trong suốt mê ly như nước, nụ cười thanh thuần, toàn bộ tản phát ra một vẻ đẹp khiến người ta như lạc vào cõi mơ. Trên đầu của nàng ta còn có hai cái tai màu hồng nhạt như mèo như cáo, lông lá lồm xồm, khiến nàng ta trông rất đáng yêu.
Mục Long trước nay chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như vậy, nhìn chằm chằm nàng ta lượn lờ xung quanh mình, ngây thơ rực rỡ, khoảnh khắc đó Mục Long nhìn đến mức có chút si mê, mọi thứ tựa như mộng cảnh vậy.
"Nàng là ai?", rất lâu sau đó, Mục Long cuối cùng cũng bừng tỉnh lại.
"Hi hi, ta tên Hoan Nhi, là người thủ hộ của Yêu Thần tháp, Hoan Nhi đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của ngài từ rất lâu trước đây rồi".
"Hoan Nhi..."
Mục Long thì thầm một tiếng, sau đó nói: "Ta không phải Thiên Yêu đại nhân, ta là Mục Long".
"Không thể nào, ngài là thể Thiên Yêu trong truyền thuyết, đó chính là Thiên Yêu đại nhân, Hoan Nhi không thể nào nhận nhầm được", Hoa Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghiêm túc nói.
"Thể Thiên Yêu? Đó là thể chất gì?", Mục Long chưa từng nghe về loại thể chất này, hơn nữa hiện tại kinh mạch của hắn đã bị hủy, chỉ là một phế nhân.
"Thể Thiên Yêu là một trong ba loại thể chất cổ xưa nhất trong thiên địa, có thể dung hợp với tất cả huyết mạch Yêu tộc..."
Sau đó, Mục Long nghe Hoan Nhi giải thích về thể Thiên Yêu, còn cả lai lịch của Yêu Thần tháp.
Hóa ra, từ thời kỳ sơ khai có ba sinh linh tiên thiên thuận theo khí vận đất trời mà sinh ra, khí Tinh Linh thai nghén ra Cổ Thần thủy tổ, khí Âm Trọc hóa thành Vu Ma thủy tổ, khí Tạo Hóa tạo ra Yêu Thần thủy tổ.
Bọn họ hi sinh thân mình phân biệt tạo ra tộc Cổ Thần, tộc Vu Ma và Yêu tộc. Thể Thiên Yêu chính là thể chất của Thiên Yêu thủy tổ, hai thể chất cổ xưa còn lại lần lượt là thể Cổ Thần và thể Vu Ma.
Trong dòng chảy năm tháng dài đằng đẵng, ba tộc đã từng có lúc cường thịnh, Yêu tộc dựa vào thập đại chí bảo thành lập nên Yêu đình thái cổ, thời kỳ đỉnh phong có hai đại cường giả đỉnh phong là yêu hoàng và yêu đế, thập đại yêu quái, vô số yêu thần được xưng là Vạn Tộc Lai Triều.
Yêu tộc với huyết mạch kéo dài truyền thừa, còn Yêu Thần tháp trở thành một trong thập đại chí bảo, phong ấn các vị yêu thánh, cùng với các thế hệ bản mệnh chân huyết của yêu thần là chí bảo truyền thừa trong thập đại chí bảo.
Thiên địa hạo kiếp, ba tộc suy bại, Yêu đình thái cổ sau khi bị tiêu diệt thì thập đại chí bảo đã bị lưu lạc khắp nơi trong thiên địa, không rõ tung tích, nhưng thể Thiên Yêu vẫn luôn là truyền thuyết cổ xưa nhất của Yêu tộc.
Tương truyền cuối cùng sẽ có một ngày thể Thiên Yêu dung hợp với huyết mạch Vạn Yêu, sẽ đưa thập đại chí bảo bước đến đỉnh phong thiên địa.
"Thiên Yêu đại nhân, giờ chắc đã hiểu rồi chứ?", Hoan Nhi cười hi hi nhìn chằm chằm Mục Long.
"Nhưng ta là Nhân tộc, tại sao lại có thể Thiên Yêu được?". Mục Long có chút ngờ vực.
Chương 4: Vô tự thiên thư
"Rất đơn giản, bởi vì thời kỳ thái cổ không có Nhân tộc, sau này Nhân tộc là do Thần Vượn tộc tiến hóa thành. Nói chính xác, Nhân tộc cũng là hậu duệ của Yêu tộc. Nếu không, tại sao loài người lại giống khỉ như vậy”.
“Loài người là do khỉ tiến hóa thành ư?”, Mục Long cảm thấy có chút khó tin.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hoan Nhi nhẹ nhàng đưa tay ra, túm vào khoảng không trước mặt, trên tay nàng ta đột nhiên xuất hiện một cuốn sách cổ.
Cuốn sách cổ này toát ra một thứ ánh sáng thần thánh mờ ảo, trong đó ẩn hiện một bầu không khí hoang vắng cổ kính và uy nghiêm.
"Đây là vô tự thiên thư của Yêu tộc. Truyền thuyết kể lại rằng trong này là chữ viết tay của thủy tổ đại nhân. Chỉ có thể Thiên Yêu mới có thể nhìn thấy chữ trên đó”.
“Thần kỳ đến vậy?”, Mục Long nghe thế, vội vàng cầm lấy cuốn vô tự thiên thư.
Khoảnh khắc chạm vào cuốn vô tự thiên thư đó, ánh vàng chói lóa đột nhiên phát ra.
Hàng loạt những ký tự màu vàng sẫm, đầy những thăng trầm khó hiểu, giống như đàn nòng nọc đang bơi lội, dần dần hiện ra trên mặt giấy, cuối cùng cả cuốn vô tự thiên thư hoàn toàn thâm nhập vào giữa ấn đường, in dấu trong tâm trí hắn.
"Kinh Tạo Hóa Thiên Yêu...”
Mục Long lẩm bẩm, mặc dù hắn không biết mấy ký tự màu vàng đó, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của chúng, rất thần kỳ.
Nghe được năm chữ này, đôi mắt của Hoan Nhi đột nhiên sáng rực lên: "Thấy chưa, ta đã nói chỉ có Thiên Yêu đại nhân mới có thể nhìn thấy chữ trên đó. Năm đó, yêu đế và yêu hoàng cùng nhìn vào vô tự thiên thư lĩnh ngộ tám trăm năm nhưng chẳng có thu hoạch gì, còn Thiên Yêu đại nhân vừa nhìn vào đã hiểu được rồi”.
Nghe xong lời của Hoan Nhi, trong lòng Mục Long cảm thấy có chút tự hào. Như nàng ta đã nói, yêu đế yêu hoàng là cường giả đỉnh phong thời cổ xưa. Ngay cả cường giả ở cấp độ này cũng bó tay thì đủ hiểu vô tự thiên thư huyền diệu đến mức nào.
“Đáng tiếc, hiện tại kinh mạch của ta đã bị phá hủy hoàn toàn, nếu không, có được vô thượng thiên thư như vậy, ta nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt thế!”, Mục Long tiếc nuối nói.
Không ngờ Hoan Nhi nghe vậy liền cười khúc khích nói: "Hóa ra Thiên Yêu đại nhân buồn bã vì loại chuyện vặt vãnh này”.
“Chuyện vặt vãnh?”, Mục Long bất giác ngây người, trong lòng đột nhiên vui mừng khôn xiết.
"Nói như vậy, nàng có cách giúp ta tái tạo kinh mạch”.
"Tất nhiên rồi, thể Thiên Yêu là thể thủy tổ của Yêu tộc ta, thừa hưởng may mắn lớn lắm, sao có thể bị phá hủy dễ dàng như vậy, chỉ cần Thiên Yêu đại nhân dung hợp một loại chân huyết Yêu Thần, xoay quanh “Kinh Tạo Hóa Thiên Yêu” thì lập tức có thể tái tạo lại kinh mạch!", Hoan Nhi nói.
"Thật sao, nếu đúng như vậy, ta làm sao có thể lấy được chân huyết Yêu Thần?"
Giờ phút này, trong lòng Mục Long dấy lên sự kích động chưa từng có, Hoan Nhi đã từng nói, trong Yêu Thần tháp đang trấn áp Yêu Thần thời thái cổ, thậm chí có cả bản mệnh chân huyết của Yêu Thánh.
"Chuyện này đơn giản, chỉ cần lấy được tinh huyết của hậu duệ Yêu Thần, tiến hành cúng tế thì có thể nhận được Chân huyết Yêu Thần”.
“Thì ra là vậy”, Mục Long nghe xong, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, với thực lực hiện tại của hắn, muốn lấy được tinh huyết của hậu duệ Yêu Thần, đâu phải chuyện dễ dàng?
Có điều, dường như Hoan Nhi đã đoán được suy nghĩ của Mục Long, nàng ta bất giác cười bí ẩn: "Bây giờ Thiên Yêu đại nhân có thể lấy được một loại Thiên Yêu chân huyết, hơn nữa còn là loại rất lợi hại đó”.
"Hả? Thật sao?”, Mục Long vui mừng khôn xiết.
"Đúng thế, ngài quên rồi sao, Hoan Nhi trước đây đã từng nói, Nhân tộc là hậu duệ của Thần Vượn tộc, huyết mạch của Thiên Yêu đại nhân cực kỳ mạnh mẽ, tinh huyết của ngài nhất định không có vấn đề, đúng lúc Hoan Nhi cũng muốn chứng minh với ngài, loài người chính là do khỉ tiến hóa thành”.
“Vậy…được rồi, nàng cứ dùng tinh huyết của ta thử xem”, Mục Long luôn cảm thấy chuyện khỉ tiến hóa thành người có chút hoang đường.
Một lúc sau, Hoan Nhi ném một giọt tinh huyết của Mục Long vào khoảng không.
Cùng lúc đó, trong Yêu Thần tháp, mây mù yêu quái màu đỏ giống như thủy triều, không ngừng khuấy động, tiếng gầm rú cuồng bạo kinh thiên động địa, toàn bộ Yêu Thần tháp dường như cũng đang rung chuyển.
Đó là một bóng ma Thần Vượn màu vàng xuyên thấu bầu trời, đôi mắt đỏ rực, hai nắm đấm siết chặt đập ngực gào thét, không ngừng toát ra ý chí chiến đấu đáng sợ, như thể đang tuyên chiến với thiên hạ.
"Đây chính là Yêu Thần thái cổ sao? Chỉ cần một giọt chân huyết bản mệnh liền có thể biến hóa ra cảnh tượng dị thường như vậy. Nếu như chân thân xuất hiện thì sẽ kinh khủng đến mức nào?”, Mục Long cảm thấy tim đập loạn nhịp, không khỏi cảm khái.
"Đây là Hỗn Thế Ma Viên. Vào thời kỳ thái cổ, đã từng xé nát sự tồn tại của trời xanh. Với toàn bộ sức chiến đấu của nó, cho dù đang bị trấn áp cùng với rất nhiều yêu thần thái cổ, nó vẫn có thể được xếp vào top mười!"
Bàn tay ngọc của Hoan Nhi vươn ra, một giọt máu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, to bằng một nắm đấm. Trong đó, một con Ma Viên vàng thu nhỏ đang gầm rú gào thét, như thể sẽ thoát ra khỏi xiềng xích, quay trở lại thế giới bất cứ lúc nào.
"Hỗn Thế Ma Viên có bản tính hiếu chiến, gặp đối thủ mạnh thì càng đánh hăng hơn. Khi Thiên Yêu đại nhân dung hợp huyết mạch của Ma Viên, không những có thể tái tạo kinh mạch, mà ý chí chiến đấu và khí huyết cũng sẽ được nâng cao rất nhiều”.
Thấy Mục Long đã sẵn sàng, Hoan Nhi liền nhập chân huyết vào trong người hắn.
Khoảnh khắc chân huyết của Ma Viên nhập vào cơ thể, Mục Long cảm thấy trong người bùng lên một luồng ý chí cuồng bạo, Hỗn Thế Ma Viên này quả thực là một kẻ hiếu chiến, nếu là người thường, hẳn là không chịu nổi loại máu huyết dữ dội này.
Chương 5: Khôi phục tu vi
"Thiên Yêu chỉ có ta!"
Trong ý thức của Mục Long, một giọng nói hư huyễn vang lên, tiết tấu vô song, kim quang sáng chói, đây là năm chữ mở đầu kinh văn, do thủy tổ của Yêu tộc tự tay viết, có thể trấn áp huyết mạch của vạn yêu.
Một lúc sau, một luồng khí tức cực kỳ bạo ngược chạy cuồn cuộn trong cơ thể của Mục Long, lúc hắn mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên tia chớp màu vàng, dị thường thần kỳ.
"Vậy mà lại là...tầng tám Luyện Huyết cảnh!"
"Chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên này quả nhiên bạo ngược, “Kinh Tạo Hóa Thiên Yêu” cũng huyền diệu vô cùng. Bây giờ kinh mạch được tái tạo còn mạnh hơn trước kia gấp trăm lần, tu vi cũng khôi phục toàn bộ”.
"Gầm!"
Mục Long giống như Hỗn Thế Ma Viên, rú lên những tiếng gào rít điên cuồng trong Yêu Thần tháp.
Bốn năm nay hắn đã phải chịu rất nhiều sỉ nhục, ngậm đắng nuốt cay nhưng hắn biết từ nay về sau tất cả chỉ còn là quá khứ.
Với thực lực hiện tại của hắn, mặc dù chỉ ở tầng tám Luyện Huyết cảnh, nhưng khí huyết và sức chiến đấu của hắn lại vượt trội hơn bốn năm trước rất nhiều.
Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một sự hăng hái ngất trời!
"Mục Lâm, Mục Xuyên, bây giờ ta gặp đại nạn không chết, nhất định bắt các ngươi phải trả giá!"
"Còn có Ngạo Tuyệt Thần, rút kinh mạch của ta, bắt cóc mẹ ta, hãm hại cha ta. Trên đời này vậy mà lại có một ông cậu nhẫn tâm như vậy. Tương lai, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Long rời khỏi Yêu Thần tháp, một đêm không về, hắn không dám chậm trễ chút nào, vội vã lên đường về nhà.
Mục gia, trong tiểu viện đổ nát có một người đàn ông áo xanh, tuy mới bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt gầy gò, tóc đã bạc. Giống như một ông già sắp chết, đó là cha của Mục Long, Mục Thanh Khung.
Ông ta dựa vào thanh gỗ, mắt nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy lo lắng khiến ông ta càng thêm phờ phạc.
“Cha, con về rồi”, Mục Long từ xa chạy tới.
“Tên tiểu tử này, cả đêm không về, chạy đi đâu thế?”, nhìn thấy Mục Long trở lại, khuôn mặt gầy gò của Mục Thanh Khung lộ ra chút vui mừng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
“Con xin lỗi cha, là tại con không ra gì, nhất thời ham chơi, ngủ quên ở ngoài mất”, thấy cha trông phờ phạc hơn nhiều, trong lòng Mục Long cảm thấy cực kỳ có lỗi, dù sao linh dược cũng đã bị huynh hệ Mục Lâm cướp mất rồi. Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không muốn kể lại chuyện này với cha khiến ông ấy lo lắng.
“Được rồi, tóm lại về là tốt rồi”, Mục Thanh Khung vỗ vỗ vai Mục Long, trong lòng đau xót, sao ông ta có thể không hiểu con trai của mình, nhìn thấy quần áo trên người hắn, Mục Thanh Khung mơ hồ đoán được con trai đã trải qua chuyện gì.
"Dạ, con đỡ cha vào nhà, ngoài trời gió lớn lắm”.
"Được…"
"Khụ khụ...”
Mục Thanh Khung ho cực kỳ dữ dội, thở cũng rất khó khăn, là con trai, thấy cha mình như vậy, trong lòng Mục Long lo lắng khôn cùng.
“Hoan Nhi, nàng thấy nhiều biết rộng, có cách nào chữa khỏi bệnh cho cha ta không?”, lúc này hắn mới nhớ tới trong cơ thể mình có sự tồn tại của Hoan Nhi.
"Chuyện này...nếu như điều động Yêu Thần tháp thì có thể lập tức loại bỏ giọt Huyết Long đó trên người của cha ngài, nhưng bây giờ Yêu Thần tháp đã nhận chủ, Thiên Yêu đại nhân phải có pháp lực mới có thể điều động, cho nên...”
"Pháp lực...đó là sức mạnh chỉ có Nguyên Thần cảnh trong truyền thuyết mới có được. Hiện tại ta đang cách quá xa. Cha ta e là không thể đợi thêm được. Lẽ nào không có cách nào nhanh hơn sao?”, tâm trạng Mục Long chùng xuống, hắn tiếp tục hỏi.
"Để Hoan Nhi nghĩ xem...”
"Có rồi, thực ra cái gọi là phong ấn này chỉ là áp chế huyết mạch mà thôi. Mặc dù Huyết Long bá đạo, nhưng so với Hỗn Thế Ma Viên thì giống như đom đóm và vầng trăng sáng. Chỉ cần Yêu Thần đại nhân có thể dung nhập hoàn toàn với chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên thì có thể lợi dụng sức mạnh của huyết mạch phá vỡ phong ấn của Huyết Long”, giọng của Hoan Nhi lại vang lên.
"Thật sao? Hoan Nhi, ý của nàng là ta vẫn chưa dung hợp hoàn toàn với chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên? Vậy phải mất bao lâu mới dung hợp hoàn toàn?”, Mục Long dường như nhìn thấy một tia hy vọng.
“Đúng vậy, với tình hình hiện tại thì cần phải đột phá lên Thoái Phàm cảnh mới được, một khi huyết mạch hoàn toàn dung hợp, còn có bất ngờ xuất hiện đó”, Hoan Nhi cười thần bí nói.
"Được, vậy thì tiếp theo, nhiệm vụ hàng đầu của ta chính là đột phá lên Thoái Phàm cảnh. Chỉ có như vậy, mới có thể chữa khỏi bệnh cho cha”.
"Có điều, trước đó, ta còn phải làm một chuyện nữa...”, trong lúc Mục Long lẩm bẩm, một tia ớn lạnh thoáng qua mắt hắn.
Cần phải có thời gian để đột phá lên Thoái Phàm cảnh, nhưng cha hắn đang cần linh dược để bổ sung khí huyết gấp. Hai huynh đệ Mục Lâm kia thực sự rất đáng hận, không chỉ cướp mất linh dược mà còn đá Mục Long xuống vách núi. Bây giờ tu vi của Mục Long đã khôi phục, sao có thể tha cho hắn ta?
Lúc này, cách đó không xa trong tộc, Mục Lâm và Mục Xuyên đang sánh vai cùng nhau.
"Lâm ca, Mục Thiên Dao đã nhận linh dược của chúng ta. Xem ra chúng ta có thể yên tâm về chuyện khảo nghiệm của gia tộc rồi”, Mục Xuyên cười thầm nói.
“Khó nói, mụ đàn bà thối tha Mục Thiên Dao không phải là đệ tử trong gia tộc bình thường. Trông nàng ta giống như đang chê chúng ta đưa không đủ nhiều”, sắc mặt Mục Lâm cực kỳ khó coi, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
"Hả, vậy phải làm sao?"
“Lại đưa tiếp!”, Mục Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhưng…tên phế vật Mục Long kia chết rồi, chúng ta đi đâu tìm bảo bối bây giờ?”, Mục Xuyên nói rất nhỏ vì sợ bị người khác nghe thấy.
Từ thời huyền hoàng khai thiên lập địa, trải qua lịch sử hồng hoang, trong dòng chảy năm tháng, vượt qua cái chết hướng đến sự sống, rốt cuộc là lời nguyền hay là số mệnh của sinh linh? Quân vương không thấy hồng nhan khuynh thế, chớp mắt xương trắng, kiêu hùng tiếu ngạo, trầm sa chiết kích!
Cho dù năm tháng một đao cuối cùng cũng khó tránh khỏi, cũng phải tranh giành mạng sống với ông trời, đây chính là tu hành.
...
Đại lục Triều Thiên, thành Hàn Giang, Mục gia.
Chính ngọ, ánh mặt trời chói trang, một thiếu niên 15-16 tuổi đang đứng trước đan đường.
Hắn mặc một thân bạch y sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, môi khô nứt nẻ, hai chân lại như cắm rễ không chút nhúc nhích, hai mắt ẩn chứa vẻ kiên nghị không gì sánh nổi.
"Đệ tử Mục Long tới xin đan dược!", không biết hắn đã gào bao nhiêu lần, chỉ thấy thanh âm khàn khàn, yết hầu như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Hôm nay là ngày trong tộc phát đan dược, trời còn chưa sáng hắn đã đứng ở đây, những tộc nhân khác sớm đã lĩnh đan dược xong xuôi còn Mục Long thì một viên cũng chưa được nhận.
Cánh cửa đan đường trước mặt hắn vẫn đang đóng chặt, không có một kẽ hở nào, cứ như chưa từng được mở ra vậy.
"Hừ, đan dược trong gia tộc là để tạo nên kẻ mạnh chứ không phải dành cho phế vật thảm hại!", mấy tộc nhân đi qua tay cầm Khí Huyết đan do gia tộc phát cho, vô cùng đắc ý.
Lúc này, trong đan đường đóng chặt cửa truyền ra một giọng nói lạnh lùng: "Gia tộc đã quyết định dừng cung cấp mọi thứ cho ngươi, bao gồm đan dược, từ nay về sau ngươi không được bước chân vào đan đường nửa bước!"
"Dừng... cung cấp!", Mục Long ngưng mắt cắn răng, siết chặt hai nắm tay, ánh mắt như có hàng ngàn tia căm hận đan xen...
Hắn của trước đây đã từng rực rỡ thế nào?
12 tuổi, Luyện Huyết cảnh tầng tám, là đệ nhất thiên tài thành Hàn Giang, phụ thân của hắn là Mục Thanh Khung, đệ nhất cường giả của Mục gia, tộc nhân đều tôn kính như thần!
Nhưng rồi cũng có ngày mọi thứ thay đổi.
Bốn năm trước, một con hắc long phá không mà tới đã phá vỡ tất cả, cũng khiến số phận gia đình hắn hoàn toàn thay đổi.
Hắc long dài đến trăm trượng, đầu rồng hung tợn mà uy nghiêm, cho dù đã hóa thành người thì trên người vẫn tản phát ra uy long đáng sợ, cả thành Hàn Giang đều chìm ngập trong sự sợ hãi.
Hắn ta gọi là Ngạo Tuyệt Thần, giáng thế xuống thành Hàn Giang chỉ vì để bắt giữ mẫu thân của Mục Long.
Mục Long đến lúc đó cũng mới biết hóa ra mẫu thân của hắn, Ngạo Diệu Thanh lại chính là Ngạo Thanh công chúa của tộc Hắc Long, còn Ngạo Tuyệt Thần chính là cữu cữu của hắn.
Huyết mạch long tộc uy nghiêm mà cao quý, há có thể dễ dàng để vấy bẩn?
Ngạo Diệu Thanh thân là công chúa lại yêu người phàm, hơn nữa còn sinh ra một đứa con, Ngạo Tuyệt Thần quả quyết không thể tha thứ, Ngạo Nhan trong cơn giận dữ muốn diệt cả nhà Mục gia, thậm chí cả thành Hàn Giang.
Mặc cho Ngạo Diệu Thanh khổ sở cầu xin, Ngạo Tuyệt Thần đã bỏ qua cho Mục gia và thành Hàn Giang, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn ta sẽ bỏ qua cho cha con Mục Thanh Khung.
Cuối cùng, huyết mạch long tộc trong người Mục Long bị Ngạo Tuyệt Thần tận tay rút đi, từ đó không thể tu hành, bị coi là phế vật; Mục Thanh Khung một thân tu vi bị phong ấn, không khác gì người thường, hơn nữa còn bị nhỏ vào người một giọt máu rồng.
15 hàng tháng, máu rồng sẽ phóng thích long viêm, tấn công vào tim vô cùng đau đớn, sống không bằng chết, Mục Long chỉ có thể giương mắt nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể làm gì.
Dẫu sao ở thế giới này, kẻ mạnh vẫn làm chủ!
4 năm qua hắn đã phải chịu đủ mọi tủi nhục trào phúng, cũng hiểu sâu sắc thế nào gọi là khi thì tôn quý như ngọc khi thì ti tiện như bùn.
Long viêm cắn tim, đốt cháy gần hết một thân khí huyết của Mục Thanh Khung, khí huyết càng yếu ớt thì phát tác càng đau đớn.
4 năm giày vò, từ anh hùng đứng đầu biến thành dáng vẻ tiều tụy, gia tộc chẳng có ai thăm nom, còn Mục Long vì kinh mạch vị hủy nên không thể tu hành, khổ sở cầu xin đan dược đều là để cho phụ thân bồi bổ khí huyết.
Nhưng hiện giờ, mặc cho Mục Long cầu xin khổ sở thì gia tộc đến viên Khí Huyết đan phẩm cấp thấp nhất cũng không muốn cho hắn, vậy có thể thấy rõ được thái độ của gia tộc.
"Xem ra, chỉ đành dùng cách đó thôi", Mục Long nhìn về phía dãy núi Hung Ma phía xa, thần sắc ngưng trọng rồi đưa ra quyết định.
Sau khi về nhà, hắn ra sau viện đào lên một tấm bản đồ bằng da thú. Tấm bản đồ này hắn có được từ bốn năm trước, trên bản đồ ghi chép lại vị trí của linh quả Tử Vân Tôi.
Linh quả Tử Vân Tôi là linh dược hiếm có, đủ để ngưng luyện khí huyết, tôi luyện linh lực, nhưng vị trí trên bản đồ này lại là dãy núi Hung Ma.
Trong dãy núi Hung Ma yêu thú hoành hành, rắn độc khắp nơi, cho dù là cường giả vào trong cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, huống chi Mục Long tu vi đã bị hủy hết. Nhưng chuyện đến nước này, vì cha cho dù có là u tuyền địa ngục thì hắn cũng phải xông vào!
...
Cùng lúc đó, có hai đạo thân ảnh lén la lén lút đi lại trong gia tộc. Nếu như Mục Long có ở đây thì nhất định sẽ nhận ra hai người này, Mục Lâm và Mục Xuyên, thường ngày sỉ nhục hắn không ít.
"Lâm ca, huynh chắc chắn tấm bản đồ đó thật sự ở nhà Mục Long sao? Liệu có bị người khác cướp đi rồi không?", Mục Xuyên có chút không chắc chắn hỏi, mấy năm nay bọn họ đã cướp đoạt rất nhiều thứ ở chỗ Mục Long.
"Không thể nào, ta nhớ rất rõ, ta chưa từng nhìn thấy tấm bản đồ đó cho nên nó nhất định vẫn còn trong tay Mục Long".
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết, đệ đừng quên ngày mai là Mục Thiên Dao trở về rồi, nếu như chúng ta lấy được tấm bản đồ cống cho nàng ta, đây đại khái là cơ hội duy nhất của chúng ta rồi".
"Sư tôn của Mục Thiên Dao là nhân vật lớn, đến tộc trưởng gặp cũng phải nhún nhường ba phần, nếu như Mục Thiên Dao có thể giúp đỡ chúng ta thì cuộc khảo thí của gia tộc không lâu sau đó...", Mục Lâm nói, bộ dạng như đã tính trước mọi việc.
Chương 2: Liên tiếp rơi vào tuyệt cảnh
Thế nhưng lúc này, ánh mắt Mục Xuyên đột nhiên ngưng lại, chỉ về phía trước nói: "Mục ca, mau nhìn kìa, là Mục Long, trong tay hắn đang cầm gì đó".
Thấy vậy, hai mắt Mục Lâm chăm chú, sau khi nhìn rõ thứ trong tay Mục Long thì không khỏi mừng rỡ nói: "Tốt, quả đúng là 'tìm mỏi mắt không thấy, lúc cần thì lại ngay trước mắt', chúng ta có thể tiếp tục ở lại gia tộc hay không phải trông chờ vào lần này rồi".
"Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta tới cướp lại đi!", Mục Xuyên nghe vậy không khỏi lăm le hằm hè, vô cùng hưng phấn.
"Khoan đã", Mục Lâm ngăn Mục Xuyên lại.
"Đệ nghĩ thử xem, hôm nay Mục Long không lấy được đan dược, giờ lại cầm bản đồ còn ăn mặc thế này, hắn muốn đi đâu làm gì?", Mục Lâm nhìn chằm chằm vào thân ảnh Mục Long, cười như không cười nói.
"Mục ca, ý huynh là... tên phế vật này muốn đi hái thuốc, nhưng hắn có bản lĩnh này sao? Đệ nghe nói, trên tấm bản đồ đó là dãy núi Hung Ma", nhắc đến dãy núi Hung Ma, ánh mắt Mục Lâm lại toát lên tia sợ hãi.
"Hừ, nguy hiểm mới có báu vật, Mục Long dám đi, lẽ nào chúng ta còn không bằng một tên phế vật sao? Hơn nữa, có hắn đi trước làm đá dò đường còn sợ cái gì? Nếu như hắn thật sự có thể tìm thấy linh dược thì chúng ta vừa hay ngồi mát ăn bát vàng".
"Được, vẫn là Mục ca thông minh, nếu như chúng ta có thể cống nạp linh dược cho Mục Thiên Dao thì nàng ta nhất định sẽ càng chú tâm tới chuyện của chúng ta hơn...", Mục Xuyên cười nói.
"Được rồi, nhanh, đi theo hắn, chú ý giữ khoảng cách, như vậy mới an toàn".
...
Hai canh giờ trôi qua, Mục Long đứng trên dãy núi Hung Ma thở hồng hộc.
Nhưng hắn vẫn bất chấp không nghỉ ngơi, sau khi mặt trời lặn thì dãy núi Hung Ma còn nguy hiểm hơn ban ngày hàng ngàn lần, các loại rắn độc mãnh thú hoành hành, nếu như con người đi lạc vào trong thì ắt chết không nghi ngờ, hắn bắt buộc phải rời đi trước khi trời tối.
Tấm bản đồ da thú này vô cùng chi tiết, tránh được rất nhiều yêu thú cường đại, sau nửa canh giờ, Mục Long đã tìm thấy vị trí trong tấm bản đồ.
Đây là một vách núi, bên cạnh tràn ngập sương mù tử sắc nhàn nhạt, mùi thơm trong gió phả vào mũi, trên giữa vách núi có cây nhỏ cao khoảng ba thước sinh trưởng, bên trên treo lủng lẳng quả thực óng ánh trong suốt, tựa như tử ngọc vậy.
"Tìm thấy rồi", Mục Long sắc mặt vui mừng, không màng nguy hiểm bỏ dây thừng ra để hái quả.
May mà vách núi này địa thế nguy hiểm, bằng không linh dược hiếm thấy cỡ này không bị người ta nhanh chân đến trước lấy mất thì cũng bị yêu thú ăn rồi.
Mặc dù tay bị ma sát đến rách da chảy máu nhưng Mục Long cực kỳ vui mừng, vì linh quả Tử Vân Tôi này đã hoàn toàn chín, linh lực dồi dào trong đó khiến hắn tinh thần sảng khoái.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến hai giọng cười, ngay sau đó, hai đạo thân ảnh đi ra từ phía sau tảng đá.
"Mục Lâm, Mục Xuyên, là các ngươi!", Mục Long thấy vậy liền biến sắc, hai người này có thể bám theo đến đây mục đích không cần nói cũng biết.
"Ừ, không tệ, xem ra vận khí của ngươi đúng là không bình thường, linh quả Tử Vân Tôi này thật sự bị ngươi hái được rồi".
"Vậy, chúng ta cũng không khách khí nữa", hai người nói rồi vẻ mặt hào hứng tiến về phía Mục Long.
Bàn tay đầm đìa máu tươi của Mục Long nắm chặt con dao găm, thần sắc dần dần trở nên điên cuồng: "Hàng ngày các ngươi ức hiếp sỉ nhục ta, ta không tính toán với các ngươi, nhưng hôm nay nếu như các ngươi dám có ý định với linh quả Tử Vân Tôi này thì đừng trách ta liều mạng với các ngươi!"
"Ngươi nói cái gì? Liều mạng? Ha ha ha...", hai người dường như vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất thế gian này vậy.
"Ngươi... một tên phế vật mà cũng đòi liều mạng với chúng ta ư? Chẳng lẽ làm phế vật lâu quá nên đã quên mất bản lĩnh của cường giả Luyện Huyết cảnh!", hai người cười nhạt, không hề để tâm mà tiếp tục tới gần.
Mục Long lùi rồi lại lùi, đã không còn đường lùi nữa, tiếp tục lùi về sau một bước nữa sẽ là vực sâu vạn trượng, trước đó hắn không cẩn thận làm rơi một hòn đá xuống đến nửa ngày vẫn chưa nghe thấy tiếng vang.
Ngay sau đó, Mục Long phẫn nộ gào lên, bạo phát ra lực khí lớn nhất, nắm chặt dao găm đâm về phía Mục Lâm.
"Dám động thủ với ta, muốn chết!"
Mục Lâm sắc mặt lạnh lùng, thôi động tu vi Luyện Huyết cảnh tầng sáu, nháy mắt bạo phát ra ngàn cân cự lực, tóm chặt lấy cánh tay của Mục Long, Mục Xuyên bên cạnh nhân cơ hội cướp đi linh quả Tử Vân Tôi.
"A...!"
"Hai tên súc sinh các ngươi, ta thề nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá!", Mục Long ánh mắt như muốn nứt ra, cắn răng đến chảy cả máu.
"A, bắt chúng ta trả giá đi, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sao?"
Ngay sau đó, Mục Lâm nở nụ cười lạnh lẽo, giơ chân đá Mục Long xuống vách núi vạn trượng.
Thấy vậy, Mục Xuyên hoảng sợ: "Mục... Mục ca, chúng ta... chúng ta giết người rồi".
"Hừ, đáng quyết không quyết ắt phải chịu họa, nếu muốn thành đại sự thì ắt phải dùng mọi thủ đoạn, đệ đừng quên, mặc dù Mục Long là phế vật nhưng ông nội của hắn lại là đương kim tộc trưởng đó!", Mục Lâm nói xong liền xoay người rời đi.
"Đệ hiểu, đệ hiểu...", Mục Xuyên vội vàng đi theo, lau mồ hôi trên trán đi, vẻ mặt sợ sệt.
...
Dưới vách núi, Mục Long tựa như một hòn đá càng rơi càng nhanh.
"Sắp chết chưa?", Mục Long nghe thấy tiếng gió bên tai, bầu trời tựa như càng lúc càng rời xa hắn, hắn không cam tâm.
Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc thần trí của hắn sắp mơ hồ thì hắn đã nhìn thấy một đỉnh ngọn núi xích hồng sắc cắt ngang bầu tời, từ trong đó xuyên ra một đạo lưu quang huyết sắc, nhanh chóng chui vào mi tâm của hắn.
Khoảnh khắc đó, Mục Long nhìn thấy rất rõ đó là một cổ tháp sắc đỏ rực rỡ.
Chương 3: Yêu Thần tháp
"Đây là..."
Mục Long trợn tròn hai mắt, trong lòng chấn động đến cực điểm.
Cổ tháp huyết sắc nhập thể, hắn đột nhiên cảm giác cả người vô cùng nhẹ nhõm, tựa như có một loại lực lượng vô hình đang nâng đỡ hắn vậy.
Hắn tựa như một cọng lông hồng bay xuống đáy vực.
"Bao nhiêu năm qua đi, cuối cùng ta cũng đã tìm được ngài!", lúc này một giọng nói ngọt ngào linh hoạt kỳ ảo từ trong cổ tháp truyền ra, trong đó toát lên sự kinh ngạc và vui mừng.
"Ai, là ai đang nói vậy?", giọng nói đột ngột này khiến Mục Long nghi ngờ mình nghe nhầm, hắn nhìn xung quanh không có bất cứ bóng dáng nào.
"Hi hi, như thế này ngài có thể nhìn thấy không?", vừa dứt lời, cơ thể của Mục Long liền biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra mình đang ở trong một không gian thần bí.
Đây là một phương thế giới huyết sắc.
Trong hư không, huyết quang sôi trào, hắn nhìn thấy rất nhiều thân ảnh cổ xưa, thông thiên triệt địa, nuốt tinh ăn nguyệt, mỗi một thân ảnh đều đủ để hủy diệt thế gian.
"Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Côn Bằng, Thao Thiết..."
Mục Long mỗi khi nhìn rõ được một thân ảnh thì sự chấn động trong ánh mắt lại nhiều thêm một phần, đến cuối cùng sự khiếp sợ trong thâm tâm hắn đã không thể dùng ngôn từ để hình dung nữa.
Những sinh linh đáng sợ này từ trước đến nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng lúc này Mục Long lại đang tận mắt nhìn thấy chúng.
Mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng những thần vận của thần thú quá cổ đại này lại khắc sâu vào trong tâm trí Mục Long.
"Không ngờ những sinh linh đáng sợ này lại thật sự tồn tại... đây rốt cuộc là nơi nào?"
Khi hư ảnh của những thần thú đó biến mất, Mục Long lờ mờ nhìn khắp nơi.
"Đây là trong Yêu Thần tháp, Thiên Yêu đại nhân, cuối cùng ta đã tìm được ngài rồi".
Giọng nói vừa dứt, không gian trước mặt hắn đột nhiên truyền đến dị động.
Vô số lưu quang màu sắc rực rỡ, sáng lạn chói mắt giăng khắp nơi, cuối cùng đã ngưng tụ thành một nụ hoa hồng nhạt, trong một loại thành âm xinh đẹp, nụ hoa nở rộ.
Hào quang huyền ảo chảy xuôi cánh hoa, một chiếc chân trắng nõn không tỳ vết bước ra từ đấy, đó là một thiếu nữ toàn thân tỏa ra vầng sáng lờ mờ.
Váy áo của nàng ta cực ít, do từng phiến cánh hoa màu hồng nhạt bện thành, cặp chân ngọc thon dài thẳng tắp tựa như ngó sen trắng mịn, hiện ra trong không khí.
Chân ngọc của nàng ta bước trong hư không, đi về phía Mục Long, hoạt bát lanh lợi, phát ra một tràng tiếng cười kỳ ảo vui tai.
Khi nàng ta đi đến gần, Mục Long ngửi thấy mùi thơm mê người, nàng ta tựa như tinh linh, tóc và quần áo đều có màu hồng nhàn nhạt như nhau.
Gương mặt đó lại càng tinh xảo đến không thể hình dung, chớp chớp hàng lông mi cong dài, đôi mắt trong suốt mê ly như nước, nụ cười thanh thuần, toàn bộ tản phát ra một vẻ đẹp khiến người ta như lạc vào cõi mơ. Trên đầu của nàng ta còn có hai cái tai màu hồng nhạt như mèo như cáo, lông lá lồm xồm, khiến nàng ta trông rất đáng yêu.
Mục Long trước nay chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như vậy, nhìn chằm chằm nàng ta lượn lờ xung quanh mình, ngây thơ rực rỡ, khoảnh khắc đó Mục Long nhìn đến mức có chút si mê, mọi thứ tựa như mộng cảnh vậy.
"Nàng là ai?", rất lâu sau đó, Mục Long cuối cùng cũng bừng tỉnh lại.
"Hi hi, ta tên Hoan Nhi, là người thủ hộ của Yêu Thần tháp, Hoan Nhi đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của ngài từ rất lâu trước đây rồi".
"Hoan Nhi..."
Mục Long thì thầm một tiếng, sau đó nói: "Ta không phải Thiên Yêu đại nhân, ta là Mục Long".
"Không thể nào, ngài là thể Thiên Yêu trong truyền thuyết, đó chính là Thiên Yêu đại nhân, Hoan Nhi không thể nào nhận nhầm được", Hoa Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghiêm túc nói.
"Thể Thiên Yêu? Đó là thể chất gì?", Mục Long chưa từng nghe về loại thể chất này, hơn nữa hiện tại kinh mạch của hắn đã bị hủy, chỉ là một phế nhân.
"Thể Thiên Yêu là một trong ba loại thể chất cổ xưa nhất trong thiên địa, có thể dung hợp với tất cả huyết mạch Yêu tộc..."
Sau đó, Mục Long nghe Hoan Nhi giải thích về thể Thiên Yêu, còn cả lai lịch của Yêu Thần tháp.
Hóa ra, từ thời kỳ sơ khai có ba sinh linh tiên thiên thuận theo khí vận đất trời mà sinh ra, khí Tinh Linh thai nghén ra Cổ Thần thủy tổ, khí Âm Trọc hóa thành Vu Ma thủy tổ, khí Tạo Hóa tạo ra Yêu Thần thủy tổ.
Bọn họ hi sinh thân mình phân biệt tạo ra tộc Cổ Thần, tộc Vu Ma và Yêu tộc. Thể Thiên Yêu chính là thể chất của Thiên Yêu thủy tổ, hai thể chất cổ xưa còn lại lần lượt là thể Cổ Thần và thể Vu Ma.
Trong dòng chảy năm tháng dài đằng đẵng, ba tộc đã từng có lúc cường thịnh, Yêu tộc dựa vào thập đại chí bảo thành lập nên Yêu đình thái cổ, thời kỳ đỉnh phong có hai đại cường giả đỉnh phong là yêu hoàng và yêu đế, thập đại yêu quái, vô số yêu thần được xưng là Vạn Tộc Lai Triều.
Yêu tộc với huyết mạch kéo dài truyền thừa, còn Yêu Thần tháp trở thành một trong thập đại chí bảo, phong ấn các vị yêu thánh, cùng với các thế hệ bản mệnh chân huyết của yêu thần là chí bảo truyền thừa trong thập đại chí bảo.
Thiên địa hạo kiếp, ba tộc suy bại, Yêu đình thái cổ sau khi bị tiêu diệt thì thập đại chí bảo đã bị lưu lạc khắp nơi trong thiên địa, không rõ tung tích, nhưng thể Thiên Yêu vẫn luôn là truyền thuyết cổ xưa nhất của Yêu tộc.
Tương truyền cuối cùng sẽ có một ngày thể Thiên Yêu dung hợp với huyết mạch Vạn Yêu, sẽ đưa thập đại chí bảo bước đến đỉnh phong thiên địa.
"Thiên Yêu đại nhân, giờ chắc đã hiểu rồi chứ?", Hoan Nhi cười hi hi nhìn chằm chằm Mục Long.
"Nhưng ta là Nhân tộc, tại sao lại có thể Thiên Yêu được?". Mục Long có chút ngờ vực.
Chương 4: Vô tự thiên thư
"Rất đơn giản, bởi vì thời kỳ thái cổ không có Nhân tộc, sau này Nhân tộc là do Thần Vượn tộc tiến hóa thành. Nói chính xác, Nhân tộc cũng là hậu duệ của Yêu tộc. Nếu không, tại sao loài người lại giống khỉ như vậy”.
“Loài người là do khỉ tiến hóa thành ư?”, Mục Long cảm thấy có chút khó tin.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hoan Nhi nhẹ nhàng đưa tay ra, túm vào khoảng không trước mặt, trên tay nàng ta đột nhiên xuất hiện một cuốn sách cổ.
Cuốn sách cổ này toát ra một thứ ánh sáng thần thánh mờ ảo, trong đó ẩn hiện một bầu không khí hoang vắng cổ kính và uy nghiêm.
"Đây là vô tự thiên thư của Yêu tộc. Truyền thuyết kể lại rằng trong này là chữ viết tay của thủy tổ đại nhân. Chỉ có thể Thiên Yêu mới có thể nhìn thấy chữ trên đó”.
“Thần kỳ đến vậy?”, Mục Long nghe thế, vội vàng cầm lấy cuốn vô tự thiên thư.
Khoảnh khắc chạm vào cuốn vô tự thiên thư đó, ánh vàng chói lóa đột nhiên phát ra.
Hàng loạt những ký tự màu vàng sẫm, đầy những thăng trầm khó hiểu, giống như đàn nòng nọc đang bơi lội, dần dần hiện ra trên mặt giấy, cuối cùng cả cuốn vô tự thiên thư hoàn toàn thâm nhập vào giữa ấn đường, in dấu trong tâm trí hắn.
"Kinh Tạo Hóa Thiên Yêu...”
Mục Long lẩm bẩm, mặc dù hắn không biết mấy ký tự màu vàng đó, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của chúng, rất thần kỳ.
Nghe được năm chữ này, đôi mắt của Hoan Nhi đột nhiên sáng rực lên: "Thấy chưa, ta đã nói chỉ có Thiên Yêu đại nhân mới có thể nhìn thấy chữ trên đó. Năm đó, yêu đế và yêu hoàng cùng nhìn vào vô tự thiên thư lĩnh ngộ tám trăm năm nhưng chẳng có thu hoạch gì, còn Thiên Yêu đại nhân vừa nhìn vào đã hiểu được rồi”.
Nghe xong lời của Hoan Nhi, trong lòng Mục Long cảm thấy có chút tự hào. Như nàng ta đã nói, yêu đế yêu hoàng là cường giả đỉnh phong thời cổ xưa. Ngay cả cường giả ở cấp độ này cũng bó tay thì đủ hiểu vô tự thiên thư huyền diệu đến mức nào.
“Đáng tiếc, hiện tại kinh mạch của ta đã bị phá hủy hoàn toàn, nếu không, có được vô thượng thiên thư như vậy, ta nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt thế!”, Mục Long tiếc nuối nói.
Không ngờ Hoan Nhi nghe vậy liền cười khúc khích nói: "Hóa ra Thiên Yêu đại nhân buồn bã vì loại chuyện vặt vãnh này”.
“Chuyện vặt vãnh?”, Mục Long bất giác ngây người, trong lòng đột nhiên vui mừng khôn xiết.
"Nói như vậy, nàng có cách giúp ta tái tạo kinh mạch”.
"Tất nhiên rồi, thể Thiên Yêu là thể thủy tổ của Yêu tộc ta, thừa hưởng may mắn lớn lắm, sao có thể bị phá hủy dễ dàng như vậy, chỉ cần Thiên Yêu đại nhân dung hợp một loại chân huyết Yêu Thần, xoay quanh “Kinh Tạo Hóa Thiên Yêu” thì lập tức có thể tái tạo lại kinh mạch!", Hoan Nhi nói.
"Thật sao, nếu đúng như vậy, ta làm sao có thể lấy được chân huyết Yêu Thần?"
Giờ phút này, trong lòng Mục Long dấy lên sự kích động chưa từng có, Hoan Nhi đã từng nói, trong Yêu Thần tháp đang trấn áp Yêu Thần thời thái cổ, thậm chí có cả bản mệnh chân huyết của Yêu Thánh.
"Chuyện này đơn giản, chỉ cần lấy được tinh huyết của hậu duệ Yêu Thần, tiến hành cúng tế thì có thể nhận được Chân huyết Yêu Thần”.
“Thì ra là vậy”, Mục Long nghe xong, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, với thực lực hiện tại của hắn, muốn lấy được tinh huyết của hậu duệ Yêu Thần, đâu phải chuyện dễ dàng?
Có điều, dường như Hoan Nhi đã đoán được suy nghĩ của Mục Long, nàng ta bất giác cười bí ẩn: "Bây giờ Thiên Yêu đại nhân có thể lấy được một loại Thiên Yêu chân huyết, hơn nữa còn là loại rất lợi hại đó”.
"Hả? Thật sao?”, Mục Long vui mừng khôn xiết.
"Đúng thế, ngài quên rồi sao, Hoan Nhi trước đây đã từng nói, Nhân tộc là hậu duệ của Thần Vượn tộc, huyết mạch của Thiên Yêu đại nhân cực kỳ mạnh mẽ, tinh huyết của ngài nhất định không có vấn đề, đúng lúc Hoan Nhi cũng muốn chứng minh với ngài, loài người chính là do khỉ tiến hóa thành”.
“Vậy…được rồi, nàng cứ dùng tinh huyết của ta thử xem”, Mục Long luôn cảm thấy chuyện khỉ tiến hóa thành người có chút hoang đường.
Một lúc sau, Hoan Nhi ném một giọt tinh huyết của Mục Long vào khoảng không.
Cùng lúc đó, trong Yêu Thần tháp, mây mù yêu quái màu đỏ giống như thủy triều, không ngừng khuấy động, tiếng gầm rú cuồng bạo kinh thiên động địa, toàn bộ Yêu Thần tháp dường như cũng đang rung chuyển.
Đó là một bóng ma Thần Vượn màu vàng xuyên thấu bầu trời, đôi mắt đỏ rực, hai nắm đấm siết chặt đập ngực gào thét, không ngừng toát ra ý chí chiến đấu đáng sợ, như thể đang tuyên chiến với thiên hạ.
"Đây chính là Yêu Thần thái cổ sao? Chỉ cần một giọt chân huyết bản mệnh liền có thể biến hóa ra cảnh tượng dị thường như vậy. Nếu như chân thân xuất hiện thì sẽ kinh khủng đến mức nào?”, Mục Long cảm thấy tim đập loạn nhịp, không khỏi cảm khái.
"Đây là Hỗn Thế Ma Viên. Vào thời kỳ thái cổ, đã từng xé nát sự tồn tại của trời xanh. Với toàn bộ sức chiến đấu của nó, cho dù đang bị trấn áp cùng với rất nhiều yêu thần thái cổ, nó vẫn có thể được xếp vào top mười!"
Bàn tay ngọc của Hoan Nhi vươn ra, một giọt máu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, to bằng một nắm đấm. Trong đó, một con Ma Viên vàng thu nhỏ đang gầm rú gào thét, như thể sẽ thoát ra khỏi xiềng xích, quay trở lại thế giới bất cứ lúc nào.
"Hỗn Thế Ma Viên có bản tính hiếu chiến, gặp đối thủ mạnh thì càng đánh hăng hơn. Khi Thiên Yêu đại nhân dung hợp huyết mạch của Ma Viên, không những có thể tái tạo kinh mạch, mà ý chí chiến đấu và khí huyết cũng sẽ được nâng cao rất nhiều”.
Thấy Mục Long đã sẵn sàng, Hoan Nhi liền nhập chân huyết vào trong người hắn.
Khoảnh khắc chân huyết của Ma Viên nhập vào cơ thể, Mục Long cảm thấy trong người bùng lên một luồng ý chí cuồng bạo, Hỗn Thế Ma Viên này quả thực là một kẻ hiếu chiến, nếu là người thường, hẳn là không chịu nổi loại máu huyết dữ dội này.
Chương 5: Khôi phục tu vi
"Thiên Yêu chỉ có ta!"
Trong ý thức của Mục Long, một giọng nói hư huyễn vang lên, tiết tấu vô song, kim quang sáng chói, đây là năm chữ mở đầu kinh văn, do thủy tổ của Yêu tộc tự tay viết, có thể trấn áp huyết mạch của vạn yêu.
Một lúc sau, một luồng khí tức cực kỳ bạo ngược chạy cuồn cuộn trong cơ thể của Mục Long, lúc hắn mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên tia chớp màu vàng, dị thường thần kỳ.
"Vậy mà lại là...tầng tám Luyện Huyết cảnh!"
"Chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên này quả nhiên bạo ngược, “Kinh Tạo Hóa Thiên Yêu” cũng huyền diệu vô cùng. Bây giờ kinh mạch được tái tạo còn mạnh hơn trước kia gấp trăm lần, tu vi cũng khôi phục toàn bộ”.
"Gầm!"
Mục Long giống như Hỗn Thế Ma Viên, rú lên những tiếng gào rít điên cuồng trong Yêu Thần tháp.
Bốn năm nay hắn đã phải chịu rất nhiều sỉ nhục, ngậm đắng nuốt cay nhưng hắn biết từ nay về sau tất cả chỉ còn là quá khứ.
Với thực lực hiện tại của hắn, mặc dù chỉ ở tầng tám Luyện Huyết cảnh, nhưng khí huyết và sức chiến đấu của hắn lại vượt trội hơn bốn năm trước rất nhiều.
Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một sự hăng hái ngất trời!
"Mục Lâm, Mục Xuyên, bây giờ ta gặp đại nạn không chết, nhất định bắt các ngươi phải trả giá!"
"Còn có Ngạo Tuyệt Thần, rút kinh mạch của ta, bắt cóc mẹ ta, hãm hại cha ta. Trên đời này vậy mà lại có một ông cậu nhẫn tâm như vậy. Tương lai, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Mục Long rời khỏi Yêu Thần tháp, một đêm không về, hắn không dám chậm trễ chút nào, vội vã lên đường về nhà.
Mục gia, trong tiểu viện đổ nát có một người đàn ông áo xanh, tuy mới bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt gầy gò, tóc đã bạc. Giống như một ông già sắp chết, đó là cha của Mục Long, Mục Thanh Khung.
Ông ta dựa vào thanh gỗ, mắt nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy lo lắng khiến ông ta càng thêm phờ phạc.
“Cha, con về rồi”, Mục Long từ xa chạy tới.
“Tên tiểu tử này, cả đêm không về, chạy đi đâu thế?”, nhìn thấy Mục Long trở lại, khuôn mặt gầy gò của Mục Thanh Khung lộ ra chút vui mừng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
“Con xin lỗi cha, là tại con không ra gì, nhất thời ham chơi, ngủ quên ở ngoài mất”, thấy cha trông phờ phạc hơn nhiều, trong lòng Mục Long cảm thấy cực kỳ có lỗi, dù sao linh dược cũng đã bị huynh hệ Mục Lâm cướp mất rồi. Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không muốn kể lại chuyện này với cha khiến ông ấy lo lắng.
“Được rồi, tóm lại về là tốt rồi”, Mục Thanh Khung vỗ vỗ vai Mục Long, trong lòng đau xót, sao ông ta có thể không hiểu con trai của mình, nhìn thấy quần áo trên người hắn, Mục Thanh Khung mơ hồ đoán được con trai đã trải qua chuyện gì.
"Dạ, con đỡ cha vào nhà, ngoài trời gió lớn lắm”.
"Được…"
"Khụ khụ...”
Mục Thanh Khung ho cực kỳ dữ dội, thở cũng rất khó khăn, là con trai, thấy cha mình như vậy, trong lòng Mục Long lo lắng khôn cùng.
“Hoan Nhi, nàng thấy nhiều biết rộng, có cách nào chữa khỏi bệnh cho cha ta không?”, lúc này hắn mới nhớ tới trong cơ thể mình có sự tồn tại của Hoan Nhi.
"Chuyện này...nếu như điều động Yêu Thần tháp thì có thể lập tức loại bỏ giọt Huyết Long đó trên người của cha ngài, nhưng bây giờ Yêu Thần tháp đã nhận chủ, Thiên Yêu đại nhân phải có pháp lực mới có thể điều động, cho nên...”
"Pháp lực...đó là sức mạnh chỉ có Nguyên Thần cảnh trong truyền thuyết mới có được. Hiện tại ta đang cách quá xa. Cha ta e là không thể đợi thêm được. Lẽ nào không có cách nào nhanh hơn sao?”, tâm trạng Mục Long chùng xuống, hắn tiếp tục hỏi.
"Để Hoan Nhi nghĩ xem...”
"Có rồi, thực ra cái gọi là phong ấn này chỉ là áp chế huyết mạch mà thôi. Mặc dù Huyết Long bá đạo, nhưng so với Hỗn Thế Ma Viên thì giống như đom đóm và vầng trăng sáng. Chỉ cần Yêu Thần đại nhân có thể dung nhập hoàn toàn với chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên thì có thể lợi dụng sức mạnh của huyết mạch phá vỡ phong ấn của Huyết Long”, giọng của Hoan Nhi lại vang lên.
"Thật sao? Hoan Nhi, ý của nàng là ta vẫn chưa dung hợp hoàn toàn với chân huyết của Hỗn Thế Ma Viên? Vậy phải mất bao lâu mới dung hợp hoàn toàn?”, Mục Long dường như nhìn thấy một tia hy vọng.
“Đúng vậy, với tình hình hiện tại thì cần phải đột phá lên Thoái Phàm cảnh mới được, một khi huyết mạch hoàn toàn dung hợp, còn có bất ngờ xuất hiện đó”, Hoan Nhi cười thần bí nói.
"Được, vậy thì tiếp theo, nhiệm vụ hàng đầu của ta chính là đột phá lên Thoái Phàm cảnh. Chỉ có như vậy, mới có thể chữa khỏi bệnh cho cha”.
"Có điều, trước đó, ta còn phải làm một chuyện nữa...”, trong lúc Mục Long lẩm bẩm, một tia ớn lạnh thoáng qua mắt hắn.
Cần phải có thời gian để đột phá lên Thoái Phàm cảnh, nhưng cha hắn đang cần linh dược để bổ sung khí huyết gấp. Hai huynh đệ Mục Lâm kia thực sự rất đáng hận, không chỉ cướp mất linh dược mà còn đá Mục Long xuống vách núi. Bây giờ tu vi của Mục Long đã khôi phục, sao có thể tha cho hắn ta?
Lúc này, cách đó không xa trong tộc, Mục Lâm và Mục Xuyên đang sánh vai cùng nhau.
"Lâm ca, Mục Thiên Dao đã nhận linh dược của chúng ta. Xem ra chúng ta có thể yên tâm về chuyện khảo nghiệm của gia tộc rồi”, Mục Xuyên cười thầm nói.
“Khó nói, mụ đàn bà thối tha Mục Thiên Dao không phải là đệ tử trong gia tộc bình thường. Trông nàng ta giống như đang chê chúng ta đưa không đủ nhiều”, sắc mặt Mục Lâm cực kỳ khó coi, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
"Hả, vậy phải làm sao?"
“Lại đưa tiếp!”, Mục Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhưng…tên phế vật Mục Long kia chết rồi, chúng ta đi đâu tìm bảo bối bây giờ?”, Mục Xuyên nói rất nhỏ vì sợ bị người khác nghe thấy.