Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 396: Làm lành
Tô Lam lườm cô ấy một cái, nói: "Hôm qua anh ấy trở về từ thành phố rồi đúng không?"
Nghe vậy, con ngươi của Kiều Tâm đảo một cái, lập tức nói: "À, vậy thì tối qua là chút xa cách còn hơn cả tân hôn nên cậu mới mệt, mau ăn nhiều chút để bồi bổ, có thể tối nay phải chiến đấu tiếp đấy!"
Lúc này, phục vụ bưng một phần bít tết tới, Kiều Tâm nhanh chóng ra hiệu cho phục vụ đặt bít tết ở phía Tô Lam.
"Còn nói linh tinh nữa thì cổ phiếu của cậu sẽ tiếp tục lỗ đấy." Tô Lam đe dọa.
"Đừng mà, Tô Lam, cậu mau nói cho tớ biết, rốt cuộc tớ phải làm thế nào? Tớ thề vừa rồi là lần cuối cùng tớ trêu cậu trong ngày hôm nay!" Kiều Tâm vừa nói vừa giơ tay trái của mình ra.
"Cắt lỗ, ngày mai lập tức cắt lỗ biết chưa?" Tô Lam kiên định nói.
"Lẽ nào không còn khả năng bật hồi sao? Có thể... Sẽ tăng cao lại một chút, ít nhất thì tớ bán ra sẽ không bị lỗ." Kiều Tâm sốt ruột nói.
Tô Lam lại lắc đầu: "Nếu ngày mai còn không cắt lỗ, chỉ e càng giảm sẽ càng thấp."
Cúi đầu nghĩ ngợi một lát, Kiều Tâm bèn dứt khoát nói: "Được, được rồi, ngày mai cắt lỗ, haiz, chưa gì tớ đã thấy xót xa rồi."
Thấy cô ấy cúi đầu khó chịu xoa xoa trước ngực mình, Tô Lam mím môi cười: "Được rồi, không bị lỗ nặng là tốt rồi. Đầu cơ chỉ để giải trí thôi, không nên quá xem trọng."
"Nói thì nhẹ nhàng, cậu kiếm được nhiều tiền vậy rồi mà." Kiều Tâm liếc Tô Lam một cái.
Sau đó Tô Lam nghiêm nghị nói: "Thật ra đây cũng coi là món lợi bất chính, tớ xin thề tại đây, nếu sau này tớ kiếm được món tiền lớn, tớ sẽ đem khoản tiền đầu tiên đi từ thiện."
"Cậu nói thật sao?" Kiều Tâm ngạc nhiên hỏi.
"Ừ." Tô Lam mím môi cười.
"Được rồi, tớ chẳng nghĩ được giống cậu." Kiều Tâm bĩu môi.
Hôm nay, Tô Lam trở về khi đã chạng vạng tối.
Bước vào phòng khách, chỉ thấy Quan Triều Viễn đang chơi cùng Minh An và Xuân Xuân, ba ba con tươi cười rạng rỡ.
Thấy anh và bọn trẻ chơi vui như vậy, Tô Lam dừng bước, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô đứng đó, đang không biết nên đi qua đó hay giả vờ không nhìn thấy rồi đi thẳng lên tầng.
Lúc này chỉ thấy Quan Triều Viễn cúi đầu nói gì đó với Minh An, Minh An liền chạy đến trước mặt Tô Lam.
"Ma mi, ba bi bảo mẹ chơi cùng bọn con." Minh An ngẩng đầu nói.
Tô Lam hơi chần chừ, Minh An không nói lời nào mà kéo tay Tô Lam đến trước mặt Quan Triều Viễn và Xuân Xuân.
"Anh ơi, chúng ta... Chơi... Trò gì?" Xuân Xuân chậm rãi hỏi, giờ cô bé vẫn chưa nói được trôi chảy.
"Chúng ta chơi trò Bỏ khăn." Nói xong, Minh An cầm lên một chiếc khăn tay, bắt đầu đi vòng quanh Quan Triều Viễn, Tô Lam và Xuân Xuân.
"Bỏ khăn, bỏ khăn..."
Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi đối diện nhau, chính giữa ngăn cách bởi Xuân Xuân, Xuân Xuân rất chăm chú, cô bé vỗ đôi tay bé nhỏ cùng hát bài ca dao với Minh An.
Tô Lam thì cảm thấy có chút không thoải mái, hôm qua vừa cãi nhau với anh, hôm nay đến một tin nhắn anh cũng không gửi cho cô, cô cũng có sự cẩn trọng và kiêu ngạo của người phụ nữ, cô không muốn cúi đầu trước, hơn nữa cô muốn giữ vững mọi quan điểm của mình.
Vậy nên ánh mắt Tô Lam đều không nhìn thẳng Quan Triều Viễn, không nhìn Xuân Xuân thì nhìn Minh An, cô còn vỗ tay cũng hát với bọn trẻ.
"Xuân Xuân, chúng ta chơi trốn tìm!" Chơi bỏ khăn xong, Minh An bỗng hét lên một câu.
Xuân Xuân thích thú đứng dậy, chập chững chạy đuổi theo Minh An.
Minh An còn trêu chọc cô bé, hét: "Mau đến bắt anh, mau đến bắt anh!"
"Tô Lam?" Rất lâu sau, bên tai Tô Lam truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Quan Triều Viễn.
Tô Lam vẫn luôn hướng tầm mắt về phía bọn trẻ, lúc này mới xoay đầu nhìn về phía người nói.
Tô Lam đón lấy ánh mắt áy náy của anh, cô hơi mím môi, cuối cùng vẫn không biết nên nói gì.
"Xin lỗi, hôm qua thái độ của anh không đúng." Lần này, thái độ của Quan Triều Viễn rất chân thành.
Thoáng chốc Tô Lam còn tưởng mình nghe nhầm.
Cô hiểu quá rõ con người Quan Triều Viễn, anh nào có xin lỗi ai bao giờ, lại còn thừa nhận là bản thân sai?
Mà lúc này Tô Lam nhìn ra sự chân thành trong ánh mắt anh, đôi mắt nhìn cô chăm chú, trong nó là sự ân cần, cũng có phiền muộn, có thể nói là cảm xúc vô cùng phức tạp.
Thật ra, nhìn dáng vẻ vui vẻ chơi với con của anh khi nãy, cơn tức giận trong lòng cô đã vơi đi một nửa, bây giờ thì đã tan thành mây khói, có lẽ đây chính là đầu giường giận cuối giường hòa mà người ta thường nói nhỉ?
Sau đó Tô Lam đáp: "Thật ra hôm qua thái độ của em cũng không đúng."
Một câu của Tô Lam lập tức xua tan đi bầu không khí ngưng trệ, Quan Triều Viễn nhẹ nhõm nói: "Công ty của em sắp xếp đến đâu rồi? Cần anh ủng hộ vốn hay nhân lực không?"
Nghe thấy vậy, Tô Lam bất giác hất cằm nói: "Sao nào? Anh không phản đối nữa sao? Chẳng phải anh nói không cần em xuất đầu lộ diện, nhà này cũng không cần khoản thu nhập ít ỏi đó của em sao?"
Quan Triều Viễn khẽ cười sau đó nắm lấy tay Tô Lam, nói: "Đó là suy nghĩ của anh ngày hôm qua, hôm nay anh không nghĩ vậy nữa."
"Đáng ghét!" Tô Lam muốn rụt tay lại.
Anh lại nắm lấy tay cô không buông: "Anh vẫn sẽ ủng hộ công ty của em, miễn em vui là được, lãi lỗ không thành vấn đề."
"Này, câm cái miệng thúi của anh lại được không? Em còn chưa bắt đầu làm, anh đã trù ẻo em lỗ!" Tô Lam không hài lòng nói.
"Anh nói sai rồi, em mở công ty thuận lợi, tiền của dồi dào được chưa?" Quan Triều Viễn vội vàng sửa lời.
"Càng ngày càng thiếu đứng đắn." Tô Lam liếc anh một cái, sau đó nói: "Thứ nhất, em không cần anh ủng hộ vốn, thứ hai, em cũng không cần anh ủng hộ nhân lực, chỉ cần anh ủng hộ em về tinh thần là được rồi, lần này em muốn dựa vào chính mình!"
Cuối cùng Tô Lam giơ tay phải lên làm động tác cổ vũ.
"Được, đều nghe theo em." Quan Triều Viễn mím môi cười.
Lúc này Minh An và Xuân Xuân cùng chạy vòng quanh hai người bọn họ ở trong phòng khách.
Tô Lam đột nhiên hỏi: "Triều Viễn, hôm qua anh nói áp lực công việc của anh rất lớn, ngày nào cũng vò đầu bứt tai, có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nghe vậy, Quan Triều Viễn ngập ngừng một chút sau đó vỗ lên tay Tô Lam, trả lời: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là bây giờ Thịnh Thế đang trong giai đoạn phát triển đình trệ, muốn tìm ra con đường tăng trưởng mới không phải chuyện dễ nên anh mới thấy lo lắng trong lòng."
Lúc này Tô Lam có chút yên tâm: "Quỹ đạo bình thường của một công ty không thể lúc nào cũng ở trạng thái đi lên được, chắc chắn giữa chừng còn có giai đoạn phát triển chậm trong một thời gian dài, anh đừng quá lo lắng."
"Anh biết." Quan Triều Viễn gật đầu.
"Phải rồi, gần đây... Anh thường lui tới thành phố, có phải phía ba mẹ anh xảy ra chuyện gì rồi không?" Tô Lam đưa ra nghi vấn của mình.
Dù Lục Trang Đài không đồng ý cho cô và Quan Triều Viễn ở bên nhau, nhưng anh cũng không nhất thiết phải thường xuyên chạy tới thành phố chứ nhỉ?
Quan Triều Viễn luôn giữ kín chuyện ở thành phố, cô cũng kìm nén không hỏi, nhưng hôm nay cô thực sự không thể kiềm chế nổi nữa nên bèn mở lời.
Nghe vậy, con ngươi của Kiều Tâm đảo một cái, lập tức nói: "À, vậy thì tối qua là chút xa cách còn hơn cả tân hôn nên cậu mới mệt, mau ăn nhiều chút để bồi bổ, có thể tối nay phải chiến đấu tiếp đấy!"
Lúc này, phục vụ bưng một phần bít tết tới, Kiều Tâm nhanh chóng ra hiệu cho phục vụ đặt bít tết ở phía Tô Lam.
"Còn nói linh tinh nữa thì cổ phiếu của cậu sẽ tiếp tục lỗ đấy." Tô Lam đe dọa.
"Đừng mà, Tô Lam, cậu mau nói cho tớ biết, rốt cuộc tớ phải làm thế nào? Tớ thề vừa rồi là lần cuối cùng tớ trêu cậu trong ngày hôm nay!" Kiều Tâm vừa nói vừa giơ tay trái của mình ra.
"Cắt lỗ, ngày mai lập tức cắt lỗ biết chưa?" Tô Lam kiên định nói.
"Lẽ nào không còn khả năng bật hồi sao? Có thể... Sẽ tăng cao lại một chút, ít nhất thì tớ bán ra sẽ không bị lỗ." Kiều Tâm sốt ruột nói.
Tô Lam lại lắc đầu: "Nếu ngày mai còn không cắt lỗ, chỉ e càng giảm sẽ càng thấp."
Cúi đầu nghĩ ngợi một lát, Kiều Tâm bèn dứt khoát nói: "Được, được rồi, ngày mai cắt lỗ, haiz, chưa gì tớ đã thấy xót xa rồi."
Thấy cô ấy cúi đầu khó chịu xoa xoa trước ngực mình, Tô Lam mím môi cười: "Được rồi, không bị lỗ nặng là tốt rồi. Đầu cơ chỉ để giải trí thôi, không nên quá xem trọng."
"Nói thì nhẹ nhàng, cậu kiếm được nhiều tiền vậy rồi mà." Kiều Tâm liếc Tô Lam một cái.
Sau đó Tô Lam nghiêm nghị nói: "Thật ra đây cũng coi là món lợi bất chính, tớ xin thề tại đây, nếu sau này tớ kiếm được món tiền lớn, tớ sẽ đem khoản tiền đầu tiên đi từ thiện."
"Cậu nói thật sao?" Kiều Tâm ngạc nhiên hỏi.
"Ừ." Tô Lam mím môi cười.
"Được rồi, tớ chẳng nghĩ được giống cậu." Kiều Tâm bĩu môi.
Hôm nay, Tô Lam trở về khi đã chạng vạng tối.
Bước vào phòng khách, chỉ thấy Quan Triều Viễn đang chơi cùng Minh An và Xuân Xuân, ba ba con tươi cười rạng rỡ.
Thấy anh và bọn trẻ chơi vui như vậy, Tô Lam dừng bước, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô đứng đó, đang không biết nên đi qua đó hay giả vờ không nhìn thấy rồi đi thẳng lên tầng.
Lúc này chỉ thấy Quan Triều Viễn cúi đầu nói gì đó với Minh An, Minh An liền chạy đến trước mặt Tô Lam.
"Ma mi, ba bi bảo mẹ chơi cùng bọn con." Minh An ngẩng đầu nói.
Tô Lam hơi chần chừ, Minh An không nói lời nào mà kéo tay Tô Lam đến trước mặt Quan Triều Viễn và Xuân Xuân.
"Anh ơi, chúng ta... Chơi... Trò gì?" Xuân Xuân chậm rãi hỏi, giờ cô bé vẫn chưa nói được trôi chảy.
"Chúng ta chơi trò Bỏ khăn." Nói xong, Minh An cầm lên một chiếc khăn tay, bắt đầu đi vòng quanh Quan Triều Viễn, Tô Lam và Xuân Xuân.
"Bỏ khăn, bỏ khăn..."
Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi đối diện nhau, chính giữa ngăn cách bởi Xuân Xuân, Xuân Xuân rất chăm chú, cô bé vỗ đôi tay bé nhỏ cùng hát bài ca dao với Minh An.
Tô Lam thì cảm thấy có chút không thoải mái, hôm qua vừa cãi nhau với anh, hôm nay đến một tin nhắn anh cũng không gửi cho cô, cô cũng có sự cẩn trọng và kiêu ngạo của người phụ nữ, cô không muốn cúi đầu trước, hơn nữa cô muốn giữ vững mọi quan điểm của mình.
Vậy nên ánh mắt Tô Lam đều không nhìn thẳng Quan Triều Viễn, không nhìn Xuân Xuân thì nhìn Minh An, cô còn vỗ tay cũng hát với bọn trẻ.
"Xuân Xuân, chúng ta chơi trốn tìm!" Chơi bỏ khăn xong, Minh An bỗng hét lên một câu.
Xuân Xuân thích thú đứng dậy, chập chững chạy đuổi theo Minh An.
Minh An còn trêu chọc cô bé, hét: "Mau đến bắt anh, mau đến bắt anh!"
"Tô Lam?" Rất lâu sau, bên tai Tô Lam truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Quan Triều Viễn.
Tô Lam vẫn luôn hướng tầm mắt về phía bọn trẻ, lúc này mới xoay đầu nhìn về phía người nói.
Tô Lam đón lấy ánh mắt áy náy của anh, cô hơi mím môi, cuối cùng vẫn không biết nên nói gì.
"Xin lỗi, hôm qua thái độ của anh không đúng." Lần này, thái độ của Quan Triều Viễn rất chân thành.
Thoáng chốc Tô Lam còn tưởng mình nghe nhầm.
Cô hiểu quá rõ con người Quan Triều Viễn, anh nào có xin lỗi ai bao giờ, lại còn thừa nhận là bản thân sai?
Mà lúc này Tô Lam nhìn ra sự chân thành trong ánh mắt anh, đôi mắt nhìn cô chăm chú, trong nó là sự ân cần, cũng có phiền muộn, có thể nói là cảm xúc vô cùng phức tạp.
Thật ra, nhìn dáng vẻ vui vẻ chơi với con của anh khi nãy, cơn tức giận trong lòng cô đã vơi đi một nửa, bây giờ thì đã tan thành mây khói, có lẽ đây chính là đầu giường giận cuối giường hòa mà người ta thường nói nhỉ?
Sau đó Tô Lam đáp: "Thật ra hôm qua thái độ của em cũng không đúng."
Một câu của Tô Lam lập tức xua tan đi bầu không khí ngưng trệ, Quan Triều Viễn nhẹ nhõm nói: "Công ty của em sắp xếp đến đâu rồi? Cần anh ủng hộ vốn hay nhân lực không?"
Nghe thấy vậy, Tô Lam bất giác hất cằm nói: "Sao nào? Anh không phản đối nữa sao? Chẳng phải anh nói không cần em xuất đầu lộ diện, nhà này cũng không cần khoản thu nhập ít ỏi đó của em sao?"
Quan Triều Viễn khẽ cười sau đó nắm lấy tay Tô Lam, nói: "Đó là suy nghĩ của anh ngày hôm qua, hôm nay anh không nghĩ vậy nữa."
"Đáng ghét!" Tô Lam muốn rụt tay lại.
Anh lại nắm lấy tay cô không buông: "Anh vẫn sẽ ủng hộ công ty của em, miễn em vui là được, lãi lỗ không thành vấn đề."
"Này, câm cái miệng thúi của anh lại được không? Em còn chưa bắt đầu làm, anh đã trù ẻo em lỗ!" Tô Lam không hài lòng nói.
"Anh nói sai rồi, em mở công ty thuận lợi, tiền của dồi dào được chưa?" Quan Triều Viễn vội vàng sửa lời.
"Càng ngày càng thiếu đứng đắn." Tô Lam liếc anh một cái, sau đó nói: "Thứ nhất, em không cần anh ủng hộ vốn, thứ hai, em cũng không cần anh ủng hộ nhân lực, chỉ cần anh ủng hộ em về tinh thần là được rồi, lần này em muốn dựa vào chính mình!"
Cuối cùng Tô Lam giơ tay phải lên làm động tác cổ vũ.
"Được, đều nghe theo em." Quan Triều Viễn mím môi cười.
Lúc này Minh An và Xuân Xuân cùng chạy vòng quanh hai người bọn họ ở trong phòng khách.
Tô Lam đột nhiên hỏi: "Triều Viễn, hôm qua anh nói áp lực công việc của anh rất lớn, ngày nào cũng vò đầu bứt tai, có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nghe vậy, Quan Triều Viễn ngập ngừng một chút sau đó vỗ lên tay Tô Lam, trả lời: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là bây giờ Thịnh Thế đang trong giai đoạn phát triển đình trệ, muốn tìm ra con đường tăng trưởng mới không phải chuyện dễ nên anh mới thấy lo lắng trong lòng."
Lúc này Tô Lam có chút yên tâm: "Quỹ đạo bình thường của một công ty không thể lúc nào cũng ở trạng thái đi lên được, chắc chắn giữa chừng còn có giai đoạn phát triển chậm trong một thời gian dài, anh đừng quá lo lắng."
"Anh biết." Quan Triều Viễn gật đầu.
"Phải rồi, gần đây... Anh thường lui tới thành phố, có phải phía ba mẹ anh xảy ra chuyện gì rồi không?" Tô Lam đưa ra nghi vấn của mình.
Dù Lục Trang Đài không đồng ý cho cô và Quan Triều Viễn ở bên nhau, nhưng anh cũng không nhất thiết phải thường xuyên chạy tới thành phố chứ nhỉ?
Quan Triều Viễn luôn giữ kín chuyện ở thành phố, cô cũng kìm nén không hỏi, nhưng hôm nay cô thực sự không thể kiềm chế nổi nữa nên bèn mở lời.