Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386: Lạc lõng
Mấy ngày tiếp theo, Tô Lam đã mấy lần muốn nói về chuyện tái hôn của bọn họ, dù sao cô sống ở đây mà không có danh phận gì, một thời gian ngắn thì không sao, về lâu về dài nhất định sẽ bị người ta đàm tiếu.
Hơn nữa, bây giờ tất cả đồng nghiệp ở Khải Hàng đều cho rằng Tô Lam đang hẹn hò với Lâm Minh, Tô Lam có phủ nhận mà những người đó không tin, cho nên gần đây Tô Lam chỉ cười mà không nói, không giãi bày cũng chẳng giải thích, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, tin đồn như thế e là sẽ càng lan càng rộng.
Tô Lam vẫn không dám nói với Quan Triều Viễn, bởi vì anh là một người cao ngạo tự phụ, cô sợ đến lúc đó làm liên luỵ đến Lâm Minh thì không tốt lắm.
Nhưng nhiều lần lời đã đến bên miệng lại bị Tô Lam nuốt xuống, cô không biết anh nghĩ thế nào, nhưng cô biết anh yêu cô, cũng yêu các con, nhưng đã lâu như vậy mà anh vẫn không hề nhắc đến chuyện tái hôn, điều này khiến Tô Lam lo lắng, cô sợ một khi mình hỏi mà anh không trả lời thì phải làm sao đây?
Chạng vạng hôm nay, Quan Triều Viễn trở về trong vội vã.
“Về rồi à? Cơm tối xong ngay đây.” Tô Lam đang ngồi chơi với đám nhóc ở phòng khách, mỉm cười nói với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn đặt cặp hồ sơ trong tay xuống, bước tới sờ đầu của Minh An và Xuân Xuân, sau đó mới vội vàng nói: “Anh có chuyện phải về thành phố một chuyến, em giúp anh xếp mấy bộ quần áo đi.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cau mày, hỏi: “Trời tối rồi, đi đường mấy tiếng cũng không an toàn, hay là ngày mai hãy đi.”
“Không được, anh phải về gấp.” Quan Triều Viễn lạ rất kiên trì.
“Sao lại gấp như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tô Lam nhìn kỹ sắc mặt của anh, cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Quan Triều Viễn lại phủ nhận: “Không phải chuyện gì lớn, mẹ anh đi nghỉ ở Canada về rồi, sức khỏe của bà không tốt lắm, hơn nữa anh và mẹ đã lâu rồi không gặp nhau, anh phải về thăm bà ấy.”
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu, không nói nhiều nữa, lên lầu xếp đồ cho anh.
Đặt mấy bộ đồ và đồ dùng hằng ngày vào hành lý, Tô Lam đóng hành lý, không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Theo lý mà nói Lục Trang Đài từ Canada, Quan Triều Viễn muốn trở về gặp bà thì cũng nên dẫn theo mình và các con, dù sao thì đã lâu rồi Lục Trang Đài chưa gặp Minh An, Xuân Xuân thì bà hoàn toàn chưa từng gặp, hơn nữa mình còn là mẹ của đám trẻ, là vợ tương lai của Quan Triều Viễn, anh cũng nên đưa mình về, dù cho chỉ là lộ mặt.
Nhưng anh lại không làm như vậy, cách giải thích duy nhất chính là anh vẫn không muốn kết hôn với mình, hoặc là Lục Trang Đài vẫn không thể chấp nhận mình, theo đó cũng không thích con của mình.
Nghĩ đến đây, một người trước giờ vẫn luôn quật cường như Tô Lam cảm thấy hơi giận dỗi.
Không cho đi thì không cho đi, cô cũng không ham hố gì làm dâu của bà ấy, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc muốn gả vào nhà giàu, cô đỡ phải phí sức vòng vo với bà ấy.
Sau đó, Tô Lam xách hành lý xuống lầu.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn đang ôm Xuân Xuân vào lòng, một tay kéo Minh An, đang nói gì đó với bọn nhóc, dáng vẻ rất là lưu luyến không nỡ.
Tô Lam đi tới, Quan Triều Viễn đặt Xuân Xuân, sau đó đưa tay nhận lấy hành lý trong tay Tô Lam.
“Chừng nào về?” Tô Lam ngước mắt hỏi.
Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát, nói: “Ít nhất cũng ba hay năm ngày gì đấy.”
“Lâu vậy sao?” Tô Lam cho là thế nào cũng sẽ mất hết một tuần, thế nên cô nhíu mày, cảm thấy lưu luyến không nỡ.
Quan Triều Viễn thấy thế thì vươn tay vỗ nhẹ lên má Tô Lam, mềm giọng nói: “Lâm Minh sẽ ở lại giúp anh xử lý công việc hằng ngày, có chuyện gì em cứ gọi điện thoại cho anh ta.”
“Anh không dẫn theo Lâm Minh sao?” Nghe vậy, Tô Lam thấy vô cùng ngạc nhiên.
Quan Triều Viễn đi đâu cũng sẽ dẫn theo Lâm Minh, sao lần này lại không dẫn anh ta theo?
“Bởi vì có thể anh sẽ đi khá lâu, trong công ty có nhiều chuyện cần người xử lý, nên Lâm Minh không đi theo anh được. Được rồi, anh đi, em tự chăm sóc mình với các con nhé!” Dặn dò mấy câu, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với các con một cái rồi nhấc hành lý, xoay người rời đi.
Chớp mắt, anh đã đi hết một tuần, trong thời gian này anh chỉ gửi về mấy tin nhắn và gọi một cuộc điện thoại.
Tô Lam thấy hơi lo lắng, gọi qua một cuộc điện thoại, lại nghe thấy bên đó có tiếng người chuyện trò vui vẻ, không phải tiệc tùng thì cũng là họp mặt, mà Quan Triều Viễn chỉ nói hai câu rồi vội vàng cúp máy, nghe giọng điệu còn có chút không kiên nhẫn.
Từ sau lần đó, Tô Lam cũng không gọi điện thoại qua lần nào nữa, sợ sẽ làm phiền anh, cũng là trong lòng cảm thấy uất ức, đi lâu như vậy mà không hỏi hai đứa con như thế nào, trong lòng cũng có một chút tức giận.
Chiều hôm nay, Tô Lam tan làm về nhà.
Vừa đi đến trước cổng biệt thự, Tô Lam đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của Quan Triều Viễn đậu trước cổng.
Biết rằng anh đã về, trong lòng cô thấy vui vẻ vô cùng.
Nhanh chân bước vào biệt thự, chị Hồng đang chơi với Xuân Xuân, Xuân Xuân vừa nhìn thấy Tô Lam thì giang hai cánh tay nhỏ bé ra, gọi: “Ma ma, ma ma!”
Tô Lam vội ôm Xuân Xuân Xuân lên, hỏi: “Triều Viễn về chưa?”
“Trở về được hơn một tiếng rồi, đang nói chuyện với trợ lý Lâm trên lầu, mẹ Trần đi đón Minh An rồi.” Chị Hồng trả lời.
Tô Lam gật đầu, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Xuân một cái, nói một cách vui vẻ: “Ma ma đưa con đi tìm ba ba được không?”
“Được.” Xuân Xuân gật đầu nói một chữ được.
Sau đó, Tô Lam ôm Xuân Xuân lên lầu.
Biết là anh đã trở về, Tô Lam ôm Xuân Xuân bước đi cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít, nỗi tức giận trong lòng mấy ngày trước đã hoàn toàn tan biến hết, điều còn lại trong lòng chỉ có nỗi nhớ dành cho anh và niềm vui khi anh trở về.
Tô Lam ôm Xuân Xuân đi đến trước phòng đọc sách, chỉ thấy cửa phòng đang đóng, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Quan Triều Viễn và Lâm Minh.
“Chuyện này mau chóng sắp xếp,nhất định không được để xảy ra sơ xuất.” Đây là giọng nói của Quan Triều Viễn.
“Tôi sẽ lập tức giao người bên dưới đi làm.” Lâm Minh trả lời.
Nghe hai người họ đang bàn công việc, Tô Lam đứng bên ngoài không đi vào, sợ sẽ làm phiền họ.
Sau đó, Lâm Minh chuyển chủ đề, bỗng nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Quan, chuyện của ông chủ thế nào rồi?”
Quan Triều Viễn im lặng một hồi rồi trả lời: “Sáng nay tôi đã khơi thông rồi, hẳn là không có chuyện gì lớn.”
“Nếu đã như vậy, vậy có phải anh và cô Tô có thể nhanh chóng tái hôn rồi đúng không?” Lâm Minh hỏi.
Tô Lam đứng bên ngoài nghe được hai câu không đầu không đuôi này, không khỏi nghĩ thầm: Ông chủ này chắc là ba của Quan Triều Viễn, chẳng lẽ ông ấy xảy ra chuyện gì sao.
Nhưng mà nghe thấy Quan Triều Viễn nói không có chuyện gì to tát, Tô Lam cũng yên lòng.
Sau đó, Tô Lam lại nghe thấy Lâm Minh hỏi ra câu hỏi mà mình muốn hỏi mấy ngày nay, cô không khỏi căng thẳng cả người, bởi vì cô muốn biết rốt cuộc Quan Triều Viễn có thái độ như thế nào về chuyên tái hôn.
Sau đó, từ trong cửa đóng kín truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn: “Tạm thời tôi không có ý định tái hôn với Tô Lam.”
Nghe vậy, Tô Lam có cảm giác như trời đất đều xoay chuyển!
Hơn nữa, bây giờ tất cả đồng nghiệp ở Khải Hàng đều cho rằng Tô Lam đang hẹn hò với Lâm Minh, Tô Lam có phủ nhận mà những người đó không tin, cho nên gần đây Tô Lam chỉ cười mà không nói, không giãi bày cũng chẳng giải thích, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, tin đồn như thế e là sẽ càng lan càng rộng.
Tô Lam vẫn không dám nói với Quan Triều Viễn, bởi vì anh là một người cao ngạo tự phụ, cô sợ đến lúc đó làm liên luỵ đến Lâm Minh thì không tốt lắm.
Nhưng nhiều lần lời đã đến bên miệng lại bị Tô Lam nuốt xuống, cô không biết anh nghĩ thế nào, nhưng cô biết anh yêu cô, cũng yêu các con, nhưng đã lâu như vậy mà anh vẫn không hề nhắc đến chuyện tái hôn, điều này khiến Tô Lam lo lắng, cô sợ một khi mình hỏi mà anh không trả lời thì phải làm sao đây?
Chạng vạng hôm nay, Quan Triều Viễn trở về trong vội vã.
“Về rồi à? Cơm tối xong ngay đây.” Tô Lam đang ngồi chơi với đám nhóc ở phòng khách, mỉm cười nói với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn đặt cặp hồ sơ trong tay xuống, bước tới sờ đầu của Minh An và Xuân Xuân, sau đó mới vội vàng nói: “Anh có chuyện phải về thành phố một chuyến, em giúp anh xếp mấy bộ quần áo đi.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cau mày, hỏi: “Trời tối rồi, đi đường mấy tiếng cũng không an toàn, hay là ngày mai hãy đi.”
“Không được, anh phải về gấp.” Quan Triều Viễn lạ rất kiên trì.
“Sao lại gấp như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tô Lam nhìn kỹ sắc mặt của anh, cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Quan Triều Viễn lại phủ nhận: “Không phải chuyện gì lớn, mẹ anh đi nghỉ ở Canada về rồi, sức khỏe của bà không tốt lắm, hơn nữa anh và mẹ đã lâu rồi không gặp nhau, anh phải về thăm bà ấy.”
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu, không nói nhiều nữa, lên lầu xếp đồ cho anh.
Đặt mấy bộ đồ và đồ dùng hằng ngày vào hành lý, Tô Lam đóng hành lý, không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Theo lý mà nói Lục Trang Đài từ Canada, Quan Triều Viễn muốn trở về gặp bà thì cũng nên dẫn theo mình và các con, dù sao thì đã lâu rồi Lục Trang Đài chưa gặp Minh An, Xuân Xuân thì bà hoàn toàn chưa từng gặp, hơn nữa mình còn là mẹ của đám trẻ, là vợ tương lai của Quan Triều Viễn, anh cũng nên đưa mình về, dù cho chỉ là lộ mặt.
Nhưng anh lại không làm như vậy, cách giải thích duy nhất chính là anh vẫn không muốn kết hôn với mình, hoặc là Lục Trang Đài vẫn không thể chấp nhận mình, theo đó cũng không thích con của mình.
Nghĩ đến đây, một người trước giờ vẫn luôn quật cường như Tô Lam cảm thấy hơi giận dỗi.
Không cho đi thì không cho đi, cô cũng không ham hố gì làm dâu của bà ấy, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc muốn gả vào nhà giàu, cô đỡ phải phí sức vòng vo với bà ấy.
Sau đó, Tô Lam xách hành lý xuống lầu.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn đang ôm Xuân Xuân vào lòng, một tay kéo Minh An, đang nói gì đó với bọn nhóc, dáng vẻ rất là lưu luyến không nỡ.
Tô Lam đi tới, Quan Triều Viễn đặt Xuân Xuân, sau đó đưa tay nhận lấy hành lý trong tay Tô Lam.
“Chừng nào về?” Tô Lam ngước mắt hỏi.
Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát, nói: “Ít nhất cũng ba hay năm ngày gì đấy.”
“Lâu vậy sao?” Tô Lam cho là thế nào cũng sẽ mất hết một tuần, thế nên cô nhíu mày, cảm thấy lưu luyến không nỡ.
Quan Triều Viễn thấy thế thì vươn tay vỗ nhẹ lên má Tô Lam, mềm giọng nói: “Lâm Minh sẽ ở lại giúp anh xử lý công việc hằng ngày, có chuyện gì em cứ gọi điện thoại cho anh ta.”
“Anh không dẫn theo Lâm Minh sao?” Nghe vậy, Tô Lam thấy vô cùng ngạc nhiên.
Quan Triều Viễn đi đâu cũng sẽ dẫn theo Lâm Minh, sao lần này lại không dẫn anh ta theo?
“Bởi vì có thể anh sẽ đi khá lâu, trong công ty có nhiều chuyện cần người xử lý, nên Lâm Minh không đi theo anh được. Được rồi, anh đi, em tự chăm sóc mình với các con nhé!” Dặn dò mấy câu, Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với các con một cái rồi nhấc hành lý, xoay người rời đi.
Chớp mắt, anh đã đi hết một tuần, trong thời gian này anh chỉ gửi về mấy tin nhắn và gọi một cuộc điện thoại.
Tô Lam thấy hơi lo lắng, gọi qua một cuộc điện thoại, lại nghe thấy bên đó có tiếng người chuyện trò vui vẻ, không phải tiệc tùng thì cũng là họp mặt, mà Quan Triều Viễn chỉ nói hai câu rồi vội vàng cúp máy, nghe giọng điệu còn có chút không kiên nhẫn.
Từ sau lần đó, Tô Lam cũng không gọi điện thoại qua lần nào nữa, sợ sẽ làm phiền anh, cũng là trong lòng cảm thấy uất ức, đi lâu như vậy mà không hỏi hai đứa con như thế nào, trong lòng cũng có một chút tức giận.
Chiều hôm nay, Tô Lam tan làm về nhà.
Vừa đi đến trước cổng biệt thự, Tô Lam đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của Quan Triều Viễn đậu trước cổng.
Biết rằng anh đã về, trong lòng cô thấy vui vẻ vô cùng.
Nhanh chân bước vào biệt thự, chị Hồng đang chơi với Xuân Xuân, Xuân Xuân vừa nhìn thấy Tô Lam thì giang hai cánh tay nhỏ bé ra, gọi: “Ma ma, ma ma!”
Tô Lam vội ôm Xuân Xuân Xuân lên, hỏi: “Triều Viễn về chưa?”
“Trở về được hơn một tiếng rồi, đang nói chuyện với trợ lý Lâm trên lầu, mẹ Trần đi đón Minh An rồi.” Chị Hồng trả lời.
Tô Lam gật đầu, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Xuân một cái, nói một cách vui vẻ: “Ma ma đưa con đi tìm ba ba được không?”
“Được.” Xuân Xuân gật đầu nói một chữ được.
Sau đó, Tô Lam ôm Xuân Xuân lên lầu.
Biết là anh đã trở về, Tô Lam ôm Xuân Xuân bước đi cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít, nỗi tức giận trong lòng mấy ngày trước đã hoàn toàn tan biến hết, điều còn lại trong lòng chỉ có nỗi nhớ dành cho anh và niềm vui khi anh trở về.
Tô Lam ôm Xuân Xuân đi đến trước phòng đọc sách, chỉ thấy cửa phòng đang đóng, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Quan Triều Viễn và Lâm Minh.
“Chuyện này mau chóng sắp xếp,nhất định không được để xảy ra sơ xuất.” Đây là giọng nói của Quan Triều Viễn.
“Tôi sẽ lập tức giao người bên dưới đi làm.” Lâm Minh trả lời.
Nghe hai người họ đang bàn công việc, Tô Lam đứng bên ngoài không đi vào, sợ sẽ làm phiền họ.
Sau đó, Lâm Minh chuyển chủ đề, bỗng nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Quan, chuyện của ông chủ thế nào rồi?”
Quan Triều Viễn im lặng một hồi rồi trả lời: “Sáng nay tôi đã khơi thông rồi, hẳn là không có chuyện gì lớn.”
“Nếu đã như vậy, vậy có phải anh và cô Tô có thể nhanh chóng tái hôn rồi đúng không?” Lâm Minh hỏi.
Tô Lam đứng bên ngoài nghe được hai câu không đầu không đuôi này, không khỏi nghĩ thầm: Ông chủ này chắc là ba của Quan Triều Viễn, chẳng lẽ ông ấy xảy ra chuyện gì sao.
Nhưng mà nghe thấy Quan Triều Viễn nói không có chuyện gì to tát, Tô Lam cũng yên lòng.
Sau đó, Tô Lam lại nghe thấy Lâm Minh hỏi ra câu hỏi mà mình muốn hỏi mấy ngày nay, cô không khỏi căng thẳng cả người, bởi vì cô muốn biết rốt cuộc Quan Triều Viễn có thái độ như thế nào về chuyên tái hôn.
Sau đó, từ trong cửa đóng kín truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn: “Tạm thời tôi không có ý định tái hôn với Tô Lam.”
Nghe vậy, Tô Lam có cảm giác như trời đất đều xoay chuyển!