Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 420
Khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau, Long Vũ Âm cùng hai vị phụ nhân (người phụ nữ trung niên đã có chồng - tương đương phu nhân) đã hạ xuống một nơi trong rừng núi.
"Mùi của Thiên Lý Truy Hồn Hương, đi đến chỗ này liền mất!" Long Vũ Âm cau mày, hướng bốn phía nhìn ra xa, không còn thấy bóng dáng Nhiếp Ly đâu nữa!
"Chẳng lẽ cô gia đã phát hiện trên người mình có Thiên Lý Truy Hồn Hương?" Một phụ nhân trong số hai người không kìm được nói ra. (Dark Sage: cô gia có nhiều nghĩa, trường hợp này là cách bố mẹ vợ gọi con rể)
Long Vũ Âm trầm tĩnh một lát, xác thực bằng với sự cảm nhận mẫn tuệ sắc bén của Nhiếp Ly, nói không chừng đã sớm phát hiện trên người mình có Thiên Lý Truy Hồn Hương. Long Vũ Âm không chịu được tức giận dậm chân: "Bất kể như thế nào, ta nhất định phải tìm được hắn!"
Long Vũ Âm thả người bay vút lên, hai vị phụ nhân nhìn nhau, cũng rất nhanh đi theo.
Qua một lúc lâu sau, lại có thêm mấy người bay vút đến, dẫn đầu đúng là Lý Ngự Phong, ngoài ra còn có hai cường giả che mặt, cùng với ba cường giả Thiên Chuyển Cảnh, không biết lai lịch ra sao.
"Hướng bên này Long Vũ Âm cùng hai bà nương kia đã rời đi rồi sao?" Lý Ngự Phong khẽ nhíu mày. (bà nương: chỉ phụ nữ đã có gia đình)
Bên cạnh một Thiên Chuyển Cảnh cường giả vội vàng gật đầu đáp: "Ta vừa mới đã gặp mấy người họ dừng lại ở chỗ này một lát, lúc sau thấy theo hướng kia đi rồi!"
Lý Ngự Phong hướng phía xa ngưng mắt liếc một cái, lại nhìn bên cạnh hai cường giả đang che mặt một chút hỏi: "Bọn chúng hướng phía kia rời đi, không biết hai vị dự định làm gì đây?"
"Việc này không cần Lý Ngự Phong thiếu gia phải lo lắng, mấy người bọn chúng giao cho chúng ta xử lý là được, giờ chúng ta cần trở về bẩm báo, tạm thời cáo từ Lý Ngự Phong thiếu gia!" Một trong các cường giả che mặt chắp tay nói ra.
Vèo vèo, hai cường giả che mặt hóa thành đạo lưu quang bay vút đi.
Hai tên cường giả che mặt này, đều mang tu vi Long Đạo cảnh!
Nhìn thấy hai cường giả che mặt đi xa, bên cạnh những cường giả Thiên Chuyển Cảnh này mới tinh thần mới dần hồi tỉnh trở lại.
"Thiếu gia, hai người kia có lai lịch gì vậy?" Bên cạnh một cường giả Thiên Chuyển Cảnh không nhịn được mở miệng hỏi.
Lý Ngự Phong lạnh lùng nhìn lướt qua thủ hạ bên cạnh, trầm giọng nói: "Đây là việc ngươi nên hỏi hay sao?"
Thiên Chuyển Cảnh cường giả kia gấp rút quỳ xuống, sợ hãi nói: "Thiếu gia thứ tội, là tại ta nhiều chuyện!"
"Đứng lên đi, về sau có một số việc, không nên hỏi thì đừng hỏi!" Lý Ngự Phong một ánh mắt thâm sâu hướng phía xa xa nhìn thoáng qua.
Thương Viêm thế gia cùng Long Ấn thế gia đều thuộc cùng một tầng lớp như nhau, nhìn chung cùng là người có khả năng lớn nhất thừa kế gia tộc, dưới tay hắn cao thủ mạnh nhất cũng chỉ có Thiên Chuyển Cảnh. Như Long Đạo Cảnh cường giả bình thường cũng quá đủ đứng hàng Trưởng lão hoặc được thờ cúng trong gia tộc rồi.
Cường giả cấp bậc loại này, ngay cả có là người thừa kế gia tộc, bình thường cũng rất khó điều động.
Thủ hạ của Long Thiên Minh, lại có đến hai cường giả Long Đạo Cảnh!
Hơn nữa dưới sự tiếp xúc qua lại, Lý Ngự Phong phát hiện, Long Thiên Minh vẫn còn đang ẩn tàng thực lực!
Lý Ngự Phong trong lòng không khỏi có mấy phần bực bội, trong khoảng thời gian này hắn tuy rằng mượn thế lực của Long Thiên Minh, nhưng hắn không muốn trở thành con rối của Long Thiên Minh, dùng tính cách cao ngạo kia, hắn kiên quyết không muốn làm chuyện như vậy. Nhưng hắn phát hiện, trước mắt khả năng khống chế thế lực, so với Long Thiên Minh hoàn toàn không ở trong cùng một cấp độ!
Không chịu khuất phục, nhưng lại hết lần này đến lần khác không thể không làm, có thể biết được trong lòng Lý Ngự Phong phiền muộn ra sao.
Không biết Long Thiên Minh chuẩn bị đối phó đám người Long Vũ Âm như thế nào, trong đôi mắt Lý Ngự Phong hiện lên một đạo tinh quang, nhìn thoáng qua đám Thiên Chuyển Cảnh cường giả bên cạnh nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Vâng!" Đám cường giả Thiên Chuyển Cảnh bên cạnh đáp lại.
Một đám người lăng không bay vút đi.
Biên giới hoang nguyên vô tận.
Hướng nơi xa hoang nguyên vô tận nhìn lại, chỉ thấy một vùng hoàng thổ (đất vàng bazan) mênh mông bát ngát, đó là một vùng đất đai cằn cỗi, không có bất kỳ cây cối nào sinh trưởng.
Gió lớn quấn lấy đất vàng bay đầy trời.
Mấy ngàn năm qua, Thiên Nguyên Thần Tộc vẫn luôn luôn bị vây khốn tại đây, cư trú tại vùng hoàng thổ này, ở trên hoang nguyên vô tận sống cuộc sống vô cùng khó khăn.
Tổ Tiên Thiên Nguyên Thần Tộc khi trước, từng vốn là một nhân vật tuyệt đỉnh, thậm chí có thể cùng Thánh Đế phân cao thấp, nhưng cuối cùng vị Tiên Tổ Thiên Nguyên Thần Tộc kia vẫn là bị Thánh Đế trấn áp bên trong hoang nguyên vô tận, tất cả hậu duệ của Thiên Nguyên Thần Tộc đều bị coi là uy hiếp, vĩnh viễn bị phong cấm tại mảnh đất này.
Phàm là người Thiên Nguyên Thần Tộc muốn từng bước đi ra khỏi hoang nguyên vô tận, nhất định bọn hạ phải hạ thấp sự cao quý của mình, trở thành kẻ hầu hạ cho người khác!
Đây là sự đối đãi vô cùng nhục nhã của Thánh Đế dành cho Thiên Nguyên Thần Tộc!
Việc này đối với rất nhiều cường giả Thiên Nguyên Thần Tộc mà nói, không cách nào có thể chấp nhận được, rất nhiều người của Thiên Nguyên Thần Tộc thà chết cũng không muốn bước ra ngoài hoang nguyên vô tận. Nhưng vẫn có một ít tộc nhân Thiên Nguyên Thần Tộc, bất đắc dĩ phải ly khai vô tận hoang nguyên, nhưng chỉ sau khi rời khỏi nơi này, tức khắc liền bị nô dịch, sống cũng không bằng chết.
Thiên Nguyên Thần Tộc từ một đại chủng tộc có hơn mười triệu người, cuối cùng từ từ suy tàn đến mức chỉ còn lại có mấy trăm vạn người, ở tại hoang nguyên vô tận cầm cự chút hơi tàn, hàng năm vẫn không ngừng có người rời đi, hoặc là chết, hoặc là chịu áp bức lăng nhục mà rời khỏi vùng đất cằn cỗi này.
Nhưng Thiên Nguyên Thần Tộc cường đại là điều không thể nghi ngờ, người trong Thiên Nguyên Thần Tộc yếu nhất cũng phải là Long Đạo Cảnh cường giả!
Vô tận hoang nguyên sát biên thùy có một thị trấn nhỏ, tại nơi này âm thanh huyên náo, thương nhân từ các nơi khác đến đều dừng chân tại nơi này.
Bên trong hoang nguyên vô tận không có bất kỳ chút tài nguyên nào, một số ít tộc nhân của Thiên Nguyên Thần Tộc đều đã trở thành nô bộc, sau khi đổi lấy một số lượng Linh Thạch, dùng những Linh Thạch này đi ra ngoài mua chút lương thực nuôi sống tộc nhân.
Mấy trăm năm trôi qua sử dụng cách thức này, Thiên Nguyên Thần Tộc chung quy vẫn duy trì được nhân số không bị giảm sút.
Nhưng hàng năm trôi qua đều có ít nhất mấy trăm cường giả Thiên Nguyên Thần Tộc vĩnh viễn rời khỏi vô tận hoang mạc, đã trở thành nô lệ của kẻ khác.
Một Thiên Nguyên Thần Tộc cường giả Long Đạo Cảnh nhất trọng, giá tiền ít nhất trong khoảng ba vạn Linh Thạch trở lên, nhị trọng phải đắt hơn hai lần như thế, tam trọng lại càng hơn. Cho nên chỉ có những quý tộc đặc biệt có tiền kia mới có thể có được một cường giả của Thiên Nguyên Thần Tộc làm nô lệ.
Nguyên do khế ước chủ tớ từ cường giả Thiên Nguyên Thần Tộc, vốn là do Thánh Đế thiết lập xuống, Thiên Nguyên Thần Tộc cường giả không có cách nào phá bỏ khế ước chủ tớ, vì vậy người trong Thiên Nguyên Thần Tộc một khi trở thành tôi tớ, sẽ phải tuyệt đối phục tùng, coi như có để cho hắn chết, hắn cũng sẽ không có một chút nhăn mặt.
Chính bởi điểm này, nô lệ của Thiên Nguyên Thần Tộc mới đặc biệt được xem trọng.
Nhiếp Ly dạo bước trên đường phố thị trấn nhỏ này, ngoại trừ thương nhiên mặc cẩm y bên ngoài vãng lai tới, còn có rất nhiều Thiên Nguyên tộc nhân gầy trơ cả xương.
Tuy rằng giá bán một Thiên Nguyên Thần Tộc cường giả đạt tới hơn ba vạn Linh Thạch, nhưng từ các nơi vận chuyển lương thực đến đây, cũng bán được với cái giá vô cùng cao, các tộc nhân Thiên Nguyên Thần Tộc, chỉ có thể gắng gượng đổi lấy một ít lương thực, lăn lộn mong được ấm no mà thôi.
Nhiếp Ly dọc đường đi tới, mắt vẫn ngắm nhìn xung quanh, nơi đây lẽ ra phải có một ít thương nhân bán người của Thiên Nguyên Thần Tộc mới đúng!
Chỉ cần tìm được những thương nhân bán người của Thiên Nguyên Thần Tộc, vậy kế tiếp liền một công đôi việc(*) rồi.
(*Dark Sage giải thích: "事半功倍": một nửa công việc, hai lần kết quả. Hướng đi đúng tiết kiệm công sức dẫn đến kết quả tốt hơn)
Nhiếp Ly thân mặc áo choàng, vô cùng khiêm tốn đi tới, thời điểm đó xa xa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo ồn ào, dòng người đều hướng bên kia tập trung lại.
"Không biết có chuyện gì xảy ra?" Nhiếp Ly lông mày nhíu lại suy nghĩ một chút, bước chân nhanh hơn theo sau dòng người trước mặt đi tới.
"Mùi của Thiên Lý Truy Hồn Hương, đi đến chỗ này liền mất!" Long Vũ Âm cau mày, hướng bốn phía nhìn ra xa, không còn thấy bóng dáng Nhiếp Ly đâu nữa!
"Chẳng lẽ cô gia đã phát hiện trên người mình có Thiên Lý Truy Hồn Hương?" Một phụ nhân trong số hai người không kìm được nói ra. (Dark Sage: cô gia có nhiều nghĩa, trường hợp này là cách bố mẹ vợ gọi con rể)
Long Vũ Âm trầm tĩnh một lát, xác thực bằng với sự cảm nhận mẫn tuệ sắc bén của Nhiếp Ly, nói không chừng đã sớm phát hiện trên người mình có Thiên Lý Truy Hồn Hương. Long Vũ Âm không chịu được tức giận dậm chân: "Bất kể như thế nào, ta nhất định phải tìm được hắn!"
Long Vũ Âm thả người bay vút lên, hai vị phụ nhân nhìn nhau, cũng rất nhanh đi theo.
Qua một lúc lâu sau, lại có thêm mấy người bay vút đến, dẫn đầu đúng là Lý Ngự Phong, ngoài ra còn có hai cường giả che mặt, cùng với ba cường giả Thiên Chuyển Cảnh, không biết lai lịch ra sao.
"Hướng bên này Long Vũ Âm cùng hai bà nương kia đã rời đi rồi sao?" Lý Ngự Phong khẽ nhíu mày. (bà nương: chỉ phụ nữ đã có gia đình)
Bên cạnh một Thiên Chuyển Cảnh cường giả vội vàng gật đầu đáp: "Ta vừa mới đã gặp mấy người họ dừng lại ở chỗ này một lát, lúc sau thấy theo hướng kia đi rồi!"
Lý Ngự Phong hướng phía xa ngưng mắt liếc một cái, lại nhìn bên cạnh hai cường giả đang che mặt một chút hỏi: "Bọn chúng hướng phía kia rời đi, không biết hai vị dự định làm gì đây?"
"Việc này không cần Lý Ngự Phong thiếu gia phải lo lắng, mấy người bọn chúng giao cho chúng ta xử lý là được, giờ chúng ta cần trở về bẩm báo, tạm thời cáo từ Lý Ngự Phong thiếu gia!" Một trong các cường giả che mặt chắp tay nói ra.
Vèo vèo, hai cường giả che mặt hóa thành đạo lưu quang bay vút đi.
Hai tên cường giả che mặt này, đều mang tu vi Long Đạo cảnh!
Nhìn thấy hai cường giả che mặt đi xa, bên cạnh những cường giả Thiên Chuyển Cảnh này mới tinh thần mới dần hồi tỉnh trở lại.
"Thiếu gia, hai người kia có lai lịch gì vậy?" Bên cạnh một cường giả Thiên Chuyển Cảnh không nhịn được mở miệng hỏi.
Lý Ngự Phong lạnh lùng nhìn lướt qua thủ hạ bên cạnh, trầm giọng nói: "Đây là việc ngươi nên hỏi hay sao?"
Thiên Chuyển Cảnh cường giả kia gấp rút quỳ xuống, sợ hãi nói: "Thiếu gia thứ tội, là tại ta nhiều chuyện!"
"Đứng lên đi, về sau có một số việc, không nên hỏi thì đừng hỏi!" Lý Ngự Phong một ánh mắt thâm sâu hướng phía xa xa nhìn thoáng qua.
Thương Viêm thế gia cùng Long Ấn thế gia đều thuộc cùng một tầng lớp như nhau, nhìn chung cùng là người có khả năng lớn nhất thừa kế gia tộc, dưới tay hắn cao thủ mạnh nhất cũng chỉ có Thiên Chuyển Cảnh. Như Long Đạo Cảnh cường giả bình thường cũng quá đủ đứng hàng Trưởng lão hoặc được thờ cúng trong gia tộc rồi.
Cường giả cấp bậc loại này, ngay cả có là người thừa kế gia tộc, bình thường cũng rất khó điều động.
Thủ hạ của Long Thiên Minh, lại có đến hai cường giả Long Đạo Cảnh!
Hơn nữa dưới sự tiếp xúc qua lại, Lý Ngự Phong phát hiện, Long Thiên Minh vẫn còn đang ẩn tàng thực lực!
Lý Ngự Phong trong lòng không khỏi có mấy phần bực bội, trong khoảng thời gian này hắn tuy rằng mượn thế lực của Long Thiên Minh, nhưng hắn không muốn trở thành con rối của Long Thiên Minh, dùng tính cách cao ngạo kia, hắn kiên quyết không muốn làm chuyện như vậy. Nhưng hắn phát hiện, trước mắt khả năng khống chế thế lực, so với Long Thiên Minh hoàn toàn không ở trong cùng một cấp độ!
Không chịu khuất phục, nhưng lại hết lần này đến lần khác không thể không làm, có thể biết được trong lòng Lý Ngự Phong phiền muộn ra sao.
Không biết Long Thiên Minh chuẩn bị đối phó đám người Long Vũ Âm như thế nào, trong đôi mắt Lý Ngự Phong hiện lên một đạo tinh quang, nhìn thoáng qua đám Thiên Chuyển Cảnh cường giả bên cạnh nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Vâng!" Đám cường giả Thiên Chuyển Cảnh bên cạnh đáp lại.
Một đám người lăng không bay vút đi.
Biên giới hoang nguyên vô tận.
Hướng nơi xa hoang nguyên vô tận nhìn lại, chỉ thấy một vùng hoàng thổ (đất vàng bazan) mênh mông bát ngát, đó là một vùng đất đai cằn cỗi, không có bất kỳ cây cối nào sinh trưởng.
Gió lớn quấn lấy đất vàng bay đầy trời.
Mấy ngàn năm qua, Thiên Nguyên Thần Tộc vẫn luôn luôn bị vây khốn tại đây, cư trú tại vùng hoàng thổ này, ở trên hoang nguyên vô tận sống cuộc sống vô cùng khó khăn.
Tổ Tiên Thiên Nguyên Thần Tộc khi trước, từng vốn là một nhân vật tuyệt đỉnh, thậm chí có thể cùng Thánh Đế phân cao thấp, nhưng cuối cùng vị Tiên Tổ Thiên Nguyên Thần Tộc kia vẫn là bị Thánh Đế trấn áp bên trong hoang nguyên vô tận, tất cả hậu duệ của Thiên Nguyên Thần Tộc đều bị coi là uy hiếp, vĩnh viễn bị phong cấm tại mảnh đất này.
Phàm là người Thiên Nguyên Thần Tộc muốn từng bước đi ra khỏi hoang nguyên vô tận, nhất định bọn hạ phải hạ thấp sự cao quý của mình, trở thành kẻ hầu hạ cho người khác!
Đây là sự đối đãi vô cùng nhục nhã của Thánh Đế dành cho Thiên Nguyên Thần Tộc!
Việc này đối với rất nhiều cường giả Thiên Nguyên Thần Tộc mà nói, không cách nào có thể chấp nhận được, rất nhiều người của Thiên Nguyên Thần Tộc thà chết cũng không muốn bước ra ngoài hoang nguyên vô tận. Nhưng vẫn có một ít tộc nhân Thiên Nguyên Thần Tộc, bất đắc dĩ phải ly khai vô tận hoang nguyên, nhưng chỉ sau khi rời khỏi nơi này, tức khắc liền bị nô dịch, sống cũng không bằng chết.
Thiên Nguyên Thần Tộc từ một đại chủng tộc có hơn mười triệu người, cuối cùng từ từ suy tàn đến mức chỉ còn lại có mấy trăm vạn người, ở tại hoang nguyên vô tận cầm cự chút hơi tàn, hàng năm vẫn không ngừng có người rời đi, hoặc là chết, hoặc là chịu áp bức lăng nhục mà rời khỏi vùng đất cằn cỗi này.
Nhưng Thiên Nguyên Thần Tộc cường đại là điều không thể nghi ngờ, người trong Thiên Nguyên Thần Tộc yếu nhất cũng phải là Long Đạo Cảnh cường giả!
Vô tận hoang nguyên sát biên thùy có một thị trấn nhỏ, tại nơi này âm thanh huyên náo, thương nhân từ các nơi khác đến đều dừng chân tại nơi này.
Bên trong hoang nguyên vô tận không có bất kỳ chút tài nguyên nào, một số ít tộc nhân của Thiên Nguyên Thần Tộc đều đã trở thành nô bộc, sau khi đổi lấy một số lượng Linh Thạch, dùng những Linh Thạch này đi ra ngoài mua chút lương thực nuôi sống tộc nhân.
Mấy trăm năm trôi qua sử dụng cách thức này, Thiên Nguyên Thần Tộc chung quy vẫn duy trì được nhân số không bị giảm sút.
Nhưng hàng năm trôi qua đều có ít nhất mấy trăm cường giả Thiên Nguyên Thần Tộc vĩnh viễn rời khỏi vô tận hoang mạc, đã trở thành nô lệ của kẻ khác.
Một Thiên Nguyên Thần Tộc cường giả Long Đạo Cảnh nhất trọng, giá tiền ít nhất trong khoảng ba vạn Linh Thạch trở lên, nhị trọng phải đắt hơn hai lần như thế, tam trọng lại càng hơn. Cho nên chỉ có những quý tộc đặc biệt có tiền kia mới có thể có được một cường giả của Thiên Nguyên Thần Tộc làm nô lệ.
Nguyên do khế ước chủ tớ từ cường giả Thiên Nguyên Thần Tộc, vốn là do Thánh Đế thiết lập xuống, Thiên Nguyên Thần Tộc cường giả không có cách nào phá bỏ khế ước chủ tớ, vì vậy người trong Thiên Nguyên Thần Tộc một khi trở thành tôi tớ, sẽ phải tuyệt đối phục tùng, coi như có để cho hắn chết, hắn cũng sẽ không có một chút nhăn mặt.
Chính bởi điểm này, nô lệ của Thiên Nguyên Thần Tộc mới đặc biệt được xem trọng.
Nhiếp Ly dạo bước trên đường phố thị trấn nhỏ này, ngoại trừ thương nhiên mặc cẩm y bên ngoài vãng lai tới, còn có rất nhiều Thiên Nguyên tộc nhân gầy trơ cả xương.
Tuy rằng giá bán một Thiên Nguyên Thần Tộc cường giả đạt tới hơn ba vạn Linh Thạch, nhưng từ các nơi vận chuyển lương thực đến đây, cũng bán được với cái giá vô cùng cao, các tộc nhân Thiên Nguyên Thần Tộc, chỉ có thể gắng gượng đổi lấy một ít lương thực, lăn lộn mong được ấm no mà thôi.
Nhiếp Ly dọc đường đi tới, mắt vẫn ngắm nhìn xung quanh, nơi đây lẽ ra phải có một ít thương nhân bán người của Thiên Nguyên Thần Tộc mới đúng!
Chỉ cần tìm được những thương nhân bán người của Thiên Nguyên Thần Tộc, vậy kế tiếp liền một công đôi việc(*) rồi.
(*Dark Sage giải thích: "事半功倍": một nửa công việc, hai lần kết quả. Hướng đi đúng tiết kiệm công sức dẫn đến kết quả tốt hơn)
Nhiếp Ly thân mặc áo choàng, vô cùng khiêm tốn đi tới, thời điểm đó xa xa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo ồn ào, dòng người đều hướng bên kia tập trung lại.
"Không biết có chuyện gì xảy ra?" Nhiếp Ly lông mày nhíu lại suy nghĩ một chút, bước chân nhanh hơn theo sau dòng người trước mặt đi tới.