Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Ngoại tình như cơm bữa
Đối với một cô gái tính có cách kiên cường như Mạc Nhược Vũ, chuyện gì cô cũng có thể kiên trì vượt qua, kể cả chuyện Kiều Chính Hạo ngoại tình công khai hết lần này đến lần khác, cô vẫn kiên nhẫn nhịn nhục để tiếp tục cuộc hôn nhân đầy tai tiếng này.
Xuất thân từ gia đình có tiếng tăm trong tối lẫn ngoài sáng nhiều đời, cũng chính vì thế Kiều Chính Hạo sinh ra đã có sẵn bản tính của một công tử nhà giàu, suốt ngày tụ tập với đám bạn ăn chơi, sau khi kết hôn lại thường xuyên ngoại tình đến mức truyền thông tin tức lớn khắp cả nước đều đưa tin.
Người có quyền lực nhất trong Kiều gia phải nói đến Kiều lão gia, cũng chính là ông nội Kiều Chính Hạo, ông có ba người con trai, bố Kiều Chính Hạo là con út, sinh được hai người người con là Kiều Chính Hạo và Kiều Dương. Ngoài ra Kiều Chính Hạo còn có hai người anh họ là con của hai bác, một người là chủ tập đoàn Hắc Bạch, một người kế vị xã hội đen của gia đình và sở hữu sòng bạc lớn nhất nhì trong nước.
So với ba người anh em còn lại, ai cũng xuất sắc, khí chất hơn người, duy nhất Kiều Chính Hạo vẻ ngoài phong lưu, tính tình càng tệ hại.
Sở dĩ bố mẹ Kiều Chính Hạo biết đến Mạc Nhược Vũ đều nhờ Kiều Dương bởi cả hai là bạn từ thời cấp ba đến lớn. Trái ngược với Kiều Chính Hạo, tính tình lẫn nhân cách Kiều Dương tốt hơn hẳn trăm ngàn lần, lại còn là bác sĩ ưu tú dù tuổi đời còn rất trẻ.
Số Mạc Nhược Vũ chính là xui xẻo trong xui xẻo, trong bốn cháu trai của Kiều gia, trúng ai không trúng lại trúng ngay Kiều Chính Hạo, hai mươi bảy tuổi đầu chỉ biết suốt ngày ăn chơi ngoài đường, không lo tiếp quản công ty phụ giúp bố. Năm đó không chỉ Mạc Nhược Vũ và gia đình cô, mà bất cứ ai nghe đến danh tiếng Kiều gia đều không dám nói “Không”, vì lẽ đó cô không dám từ chối khi gia đình Kiều Chính Hạo sang hỏi cưới cô cho anh.
Đến khi Kiều Dương đưa Kiều Chính Hạo và gia đình sang hỏi cưới thì lúc đó Mạc Nhược Vũ mới biết người bạn thân thiết bên cạnh bấy lâu nay lại là tứ thiếu của Kiều gia. Thật lòng Mạc Nhược Vũ từng giận Kiều Dương vì cô rất tin tưởng anh, anh lại che giấu thân phận và làm mai cô cho người anh tệ hại của anh, gián tiếp phá hỏng thanh xuân rực rỡ của cô.
Nhưng suốt quãng thời gian làm dâu Kiều gia, Mạc Nhược Vũ nhận ra Kiều Dương có điều khó nói, còn nguyên nhân cô biết có lẽ cũng nằm trong nỗi lòng không thể nói của anh.
Suốt một năm bảy tháng gả cho Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ như con chim bị nhốt trong lồng, không thể tiếp tục chấp nhận, cũng không thể giải thoát bản thân.
Cứ cách vài hôm, hình ảnh Kiều Chính Hạo cặp kè với những cô nàng bóng bỏng lại tràn ngập mặt báo, bố anh cắt thẻ, thu xe một thời gian rồi đâu lại vào đó. Mạc Nhược Vũ lâu dần cũng quen, không màng bận tâm tới nữa, cô mỗi ngày đều mong được trở lại cuộc sống tự do tự tại.
Mới sáng sớm ở công ty, Mạc Nhược Vũ đã nhận được điện thoại ở lễ tân, báo có một cô gái nằng nặc đòi gặp Kiều Chính Hạo đang làm ẫm ĩ dưới sảnh chính. Mạc Nhược Vũ đau đầu gác máy, xuống sảnh xem thế nào, lần này tình nhân anh tìm đến tận nơi nếu bố anh biết chắc chắn sẽ nổi điên lên.
"Tôi muốn gặp Kiều Chính Hạo, bảo anh ta ra gặp tôi" Một cô gái mặc váy ngắn bó sát màu đỏ, tóc xoăn dài đứng la hét ngay quầy lễ tân của công ty thu hút sự chú ý của những người có mặt.
"Xin lỗi cô, vì cô không hẹn trước nên không thể gặp được" Nữ nhân viên lễ tân vẫn rất bình tĩnh rành mạch nói.
"Tôi không quan tâm, bảo anh ta ra gặp tôi ngay, nếu không đừng trách tôi" Giọng nói cô gái cao vút lại không hề trong trẻo, ngược lại có chút chua chát chói tai.
Mạc Nhược Vũ trong bộ váy áo công sở màu đen, mái tóc dài bay nhẹ theo từng bước đi, mang cảm giác trầm ổn trưởng thành. Đứng cách xa quan sát sự việc một lúc, Mạc Nhược Vũ không nhanh không chậm tiến đến chỗ cô gái, lịch sự hỏi: "Xin lỗi, tôi có thể giúp được gì cho quý cô đây không?"
Cô gái váy đỏ đưa mắt đánh giá Mạc Nhược Vũ, nghênh mặt hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi là phó tổng của công ty, xin hỏi cô có vấn đề gì?"
"Tôi tìm bạn trai tôi, anh ấy là phó giám đốc của công ty này" Cô ta hất tóc đầy kiêu ngạo, cả người vặn vẹo cố tạo đường cong cơ thể nhưng trông chẳng khác nào bị đau cột sống.
Khóe môi Mạc Nhược Vũ nhếch lên ẩn ý, quả nhiên là tình nhân của Kiều Chính Hạo, cô tiếp tục hỏi: "Xin cho hỏi quý danh của cô đây?"
"Gọi tôi là Angela"
"Cô Angela, nếu là bạn trai cô, cô có thể gọi điện cho anh ta, cô ở đây làm ầm ĩ thì chỉ khiến cô trở nên mất mặt mà thôi"
"Nếu gọi cho anh ta được thì tôi đã không ở đây rồi" Angela đảo mắt ngại ngùng, khoanh tay trước ngực bực tức.
Từ trong thang máy, một người đàn ông lao ra đến chỗ Mạc Nhược Vũ và Angela, vóc dáng cao ráo vai rộng eo thon, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen chỉ đóng thùng phía trước, mái tóc lũ phũ trước mặt tạo nên cảm giác hoang dã nổi loạn, từ đầu đến chân đều tỏa ra bản chất của một thiếu gia.
"Chính Hạo!" Angela vui mừng vẫy tay.
Kiều Chính Hạo sắc mặt kém đi, gằn thấp giọng khó chịu: "Em điên rồi à, tự dưng chạy đến đây, nếu bố anh biết thì chết chắc"
Angela lắc lắc tay Kiều Chính Hạo, khác hẳn với vẻ hung dữ lúc nãy, cô ta nũng nịu: “Ai bảo anh không nghe điện thoại của em chứ"
"Ai nói là anh không muốn nghe" Kiều Chính Hạo thở dài bất lực: “Bố tịch thu điện thoại anh rồi"
"Sao thế?" Angela ngạc nhiên hỏi.
"Thì chuyện chúng ta bị phanh phui trên mặt báo, ông ấy chịu để yên sao?"
Angela ôm lấy cánh tay Kiều Chính Hạo, liếc nhìn Mạc Nhược Vũ, cố ý nói thẳng mục đích: “Nếu bố anh đã biết vậy anh nói với bố anh chấp nhận chuyện chúng ta, để anh ly hôn với vợ, sau đó để em đường đường chính chính là vợ anh"
Kiều Chính Hạo cười lạnh, cố tình nói cho Mạc Nhược Vũ nghe: “Nếu dễ như thế thì anh đã ly hôn cô ta từ tám kiếp trước rồi"
Angela dậm chân giận dỗi, điên cuồng lắc cơ thể để thể hiện sự phản đối: “Em không biết đâu, em cho anh một tháng, em không được vào làm dâu Kiều gia thì chúng ta chia tay"
Nhân viên công ty đi ngang qua thấy Kiều Chính Hạo và Angela quấn quít, ai cũng nhìn bằng ánh mắt khinh thường, khuất mắt liền xúm nhau lại bàn tán.
Người xem càng lúc càng đông, Kiều Chính Hạo vội đuổi Angela: “Thôi được rồi, mà chẳng phải tối nay em đi ăn với bạn sao? Anh sẽ đưa em đi"
"Thật sao?" Angela mắt sáng rỡ.
"Thật, giờ em về trước đi" Kiều Chính Hạo đẩy tay Angela, xua xua tay.
Vẫy tay tạm biệt, Kiều Chính Hạo vẫn quyến luyến nhìn theo bóng dáng cô người tình nóng bỏng của mình ra khỏi cửa. Vừa quay đầu lại, Mạc Nhược Vũ đã đi được một đoạn, Kiều Chính Hạo nhanh chân đuổi theo vào thang máy.
Xuất thân từ gia đình có tiếng tăm trong tối lẫn ngoài sáng nhiều đời, cũng chính vì thế Kiều Chính Hạo sinh ra đã có sẵn bản tính của một công tử nhà giàu, suốt ngày tụ tập với đám bạn ăn chơi, sau khi kết hôn lại thường xuyên ngoại tình đến mức truyền thông tin tức lớn khắp cả nước đều đưa tin.
Người có quyền lực nhất trong Kiều gia phải nói đến Kiều lão gia, cũng chính là ông nội Kiều Chính Hạo, ông có ba người con trai, bố Kiều Chính Hạo là con út, sinh được hai người người con là Kiều Chính Hạo và Kiều Dương. Ngoài ra Kiều Chính Hạo còn có hai người anh họ là con của hai bác, một người là chủ tập đoàn Hắc Bạch, một người kế vị xã hội đen của gia đình và sở hữu sòng bạc lớn nhất nhì trong nước.
So với ba người anh em còn lại, ai cũng xuất sắc, khí chất hơn người, duy nhất Kiều Chính Hạo vẻ ngoài phong lưu, tính tình càng tệ hại.
Sở dĩ bố mẹ Kiều Chính Hạo biết đến Mạc Nhược Vũ đều nhờ Kiều Dương bởi cả hai là bạn từ thời cấp ba đến lớn. Trái ngược với Kiều Chính Hạo, tính tình lẫn nhân cách Kiều Dương tốt hơn hẳn trăm ngàn lần, lại còn là bác sĩ ưu tú dù tuổi đời còn rất trẻ.
Số Mạc Nhược Vũ chính là xui xẻo trong xui xẻo, trong bốn cháu trai của Kiều gia, trúng ai không trúng lại trúng ngay Kiều Chính Hạo, hai mươi bảy tuổi đầu chỉ biết suốt ngày ăn chơi ngoài đường, không lo tiếp quản công ty phụ giúp bố. Năm đó không chỉ Mạc Nhược Vũ và gia đình cô, mà bất cứ ai nghe đến danh tiếng Kiều gia đều không dám nói “Không”, vì lẽ đó cô không dám từ chối khi gia đình Kiều Chính Hạo sang hỏi cưới cô cho anh.
Đến khi Kiều Dương đưa Kiều Chính Hạo và gia đình sang hỏi cưới thì lúc đó Mạc Nhược Vũ mới biết người bạn thân thiết bên cạnh bấy lâu nay lại là tứ thiếu của Kiều gia. Thật lòng Mạc Nhược Vũ từng giận Kiều Dương vì cô rất tin tưởng anh, anh lại che giấu thân phận và làm mai cô cho người anh tệ hại của anh, gián tiếp phá hỏng thanh xuân rực rỡ của cô.
Nhưng suốt quãng thời gian làm dâu Kiều gia, Mạc Nhược Vũ nhận ra Kiều Dương có điều khó nói, còn nguyên nhân cô biết có lẽ cũng nằm trong nỗi lòng không thể nói của anh.
Suốt một năm bảy tháng gả cho Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ như con chim bị nhốt trong lồng, không thể tiếp tục chấp nhận, cũng không thể giải thoát bản thân.
Cứ cách vài hôm, hình ảnh Kiều Chính Hạo cặp kè với những cô nàng bóng bỏng lại tràn ngập mặt báo, bố anh cắt thẻ, thu xe một thời gian rồi đâu lại vào đó. Mạc Nhược Vũ lâu dần cũng quen, không màng bận tâm tới nữa, cô mỗi ngày đều mong được trở lại cuộc sống tự do tự tại.
Mới sáng sớm ở công ty, Mạc Nhược Vũ đã nhận được điện thoại ở lễ tân, báo có một cô gái nằng nặc đòi gặp Kiều Chính Hạo đang làm ẫm ĩ dưới sảnh chính. Mạc Nhược Vũ đau đầu gác máy, xuống sảnh xem thế nào, lần này tình nhân anh tìm đến tận nơi nếu bố anh biết chắc chắn sẽ nổi điên lên.
"Tôi muốn gặp Kiều Chính Hạo, bảo anh ta ra gặp tôi" Một cô gái mặc váy ngắn bó sát màu đỏ, tóc xoăn dài đứng la hét ngay quầy lễ tân của công ty thu hút sự chú ý của những người có mặt.
"Xin lỗi cô, vì cô không hẹn trước nên không thể gặp được" Nữ nhân viên lễ tân vẫn rất bình tĩnh rành mạch nói.
"Tôi không quan tâm, bảo anh ta ra gặp tôi ngay, nếu không đừng trách tôi" Giọng nói cô gái cao vút lại không hề trong trẻo, ngược lại có chút chua chát chói tai.
Mạc Nhược Vũ trong bộ váy áo công sở màu đen, mái tóc dài bay nhẹ theo từng bước đi, mang cảm giác trầm ổn trưởng thành. Đứng cách xa quan sát sự việc một lúc, Mạc Nhược Vũ không nhanh không chậm tiến đến chỗ cô gái, lịch sự hỏi: "Xin lỗi, tôi có thể giúp được gì cho quý cô đây không?"
Cô gái váy đỏ đưa mắt đánh giá Mạc Nhược Vũ, nghênh mặt hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi là phó tổng của công ty, xin hỏi cô có vấn đề gì?"
"Tôi tìm bạn trai tôi, anh ấy là phó giám đốc của công ty này" Cô ta hất tóc đầy kiêu ngạo, cả người vặn vẹo cố tạo đường cong cơ thể nhưng trông chẳng khác nào bị đau cột sống.
Khóe môi Mạc Nhược Vũ nhếch lên ẩn ý, quả nhiên là tình nhân của Kiều Chính Hạo, cô tiếp tục hỏi: "Xin cho hỏi quý danh của cô đây?"
"Gọi tôi là Angela"
"Cô Angela, nếu là bạn trai cô, cô có thể gọi điện cho anh ta, cô ở đây làm ầm ĩ thì chỉ khiến cô trở nên mất mặt mà thôi"
"Nếu gọi cho anh ta được thì tôi đã không ở đây rồi" Angela đảo mắt ngại ngùng, khoanh tay trước ngực bực tức.
Từ trong thang máy, một người đàn ông lao ra đến chỗ Mạc Nhược Vũ và Angela, vóc dáng cao ráo vai rộng eo thon, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen chỉ đóng thùng phía trước, mái tóc lũ phũ trước mặt tạo nên cảm giác hoang dã nổi loạn, từ đầu đến chân đều tỏa ra bản chất của một thiếu gia.
"Chính Hạo!" Angela vui mừng vẫy tay.
Kiều Chính Hạo sắc mặt kém đi, gằn thấp giọng khó chịu: "Em điên rồi à, tự dưng chạy đến đây, nếu bố anh biết thì chết chắc"
Angela lắc lắc tay Kiều Chính Hạo, khác hẳn với vẻ hung dữ lúc nãy, cô ta nũng nịu: “Ai bảo anh không nghe điện thoại của em chứ"
"Ai nói là anh không muốn nghe" Kiều Chính Hạo thở dài bất lực: “Bố tịch thu điện thoại anh rồi"
"Sao thế?" Angela ngạc nhiên hỏi.
"Thì chuyện chúng ta bị phanh phui trên mặt báo, ông ấy chịu để yên sao?"
Angela ôm lấy cánh tay Kiều Chính Hạo, liếc nhìn Mạc Nhược Vũ, cố ý nói thẳng mục đích: “Nếu bố anh đã biết vậy anh nói với bố anh chấp nhận chuyện chúng ta, để anh ly hôn với vợ, sau đó để em đường đường chính chính là vợ anh"
Kiều Chính Hạo cười lạnh, cố tình nói cho Mạc Nhược Vũ nghe: “Nếu dễ như thế thì anh đã ly hôn cô ta từ tám kiếp trước rồi"
Angela dậm chân giận dỗi, điên cuồng lắc cơ thể để thể hiện sự phản đối: “Em không biết đâu, em cho anh một tháng, em không được vào làm dâu Kiều gia thì chúng ta chia tay"
Nhân viên công ty đi ngang qua thấy Kiều Chính Hạo và Angela quấn quít, ai cũng nhìn bằng ánh mắt khinh thường, khuất mắt liền xúm nhau lại bàn tán.
Người xem càng lúc càng đông, Kiều Chính Hạo vội đuổi Angela: “Thôi được rồi, mà chẳng phải tối nay em đi ăn với bạn sao? Anh sẽ đưa em đi"
"Thật sao?" Angela mắt sáng rỡ.
"Thật, giờ em về trước đi" Kiều Chính Hạo đẩy tay Angela, xua xua tay.
Vẫy tay tạm biệt, Kiều Chính Hạo vẫn quyến luyến nhìn theo bóng dáng cô người tình nóng bỏng của mình ra khỏi cửa. Vừa quay đầu lại, Mạc Nhược Vũ đã đi được một đoạn, Kiều Chính Hạo nhanh chân đuổi theo vào thang máy.