Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Gia đình ba người
Mới ngủ được hai tiếng, điện thoại cạnh đầu giường bỗng đổ chuông, Mạc Nhược Vũ cả người không còn chút sức lực vươn tay đến lấy. Vừa nhìn thấy hai chữ Hải Lâm, Mạc Nhược Vũ vội vàng tắt chuông, lo sợ quay đầu nhìn Kiều Chính Hạo. Thấy anh ngủ say, Mạc Nhược Vũ nhích người ra xa anh một chút nghe máy, đi nơi khác là chuyện bất khả thi bởi cô hiện tại không còn khả năng leo xuống giường.
"Alo" Mạc Nhược Vũ nói nhỏ, dáng vẻ lén lút không khác gì tội phạm.
"Em về nhà khi nào vậy? Sao không nói anh, trong người có chỗ nào khó chịu không?..."
Vừa nghe Hải Lâm hỏi câu đầu tiên, cơ thể Mạc Nhược Vũ bỗng bị lật ngửa ra, tấm chăn bị hất tung, lưỡi Kiều Chính Hạo càn quét dưới thân cô. Mạc Nhược Vũ suýt đã không kiềm được mà bật ra tiếng, cô bấu chặt ga giường, cả cơ thể không còn sức để phản kháng.
Điện thoại trượt khỏi tay lúc nào chẳng hay, Mạc Nhược Vũ tiếp tục bị Kiều Chính Hạo hành hạ cả buổi sáng.
Mạc Nhược Vũ rã rời trên giường, ánh mắt mơ màng dõi theo Kiều Chính Hạo tắt nguồn điện thoại cô rồi cầm ra phòng khách, vài phút sau anh trở lại ôm cô đắp chăn ngủ. Chống chọi thất bại với cơn mệt mỏi, Mạc Nhược Vũ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Thức dậy một lần nữa trời đã tối, Mạc Nhược Vũ bám vào những tủ gỗ và vách tường vào trong toilet, hai chân cô run lên sẵn sàng khuỵu xuống sàn bất kỳ lúc nào.
Phòng khách sáng đèn nhưng không thấy bóng dáng Kiều Chính Hạo đâu, Mạc Nhược Vũ vô lực nằm dài xuống sofa, ánh mắt thẫn thờ cố định một chỗ. Với thân phận của Mạc Nhược Vũ hiện tại, cô căn bản không làm gì có lỗi với Kiều Chính Hạo nhưng chẳng biết tại sao phải cam chịu thế này.
Cửa đập ầm ầm, giọng Kỳ Ngọc truyền đến có hơi gấp gáp, Mạc Nhược Vũ gượng ngồi dậy lê chân đến mở cửa. Bên ngoài, Kỳ Ngọc bế Bánh Bao, Trần Minh đứng phía sau cầm hành lý.
Bánh Bao thấy Mạc Nhược Vũ liền nhào đến ôm cổ, ngả đầu trên vai cô.
Nhìn sắc mặt như sắp chết đến nơi của Mạc Nhược Vũ, nghĩ do Mạc Nhược Vũ tửu lượng kém nên mới thê thảm thế này, Kỳ Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, sực nhớ ra chuyện quan trọng liền nhờ vả: “Nhược Vũ à, người thân chồng mình mất, bọn mình phải về quê gấp, đưa Bánh Bao theo thì không tiện, cậu trông giúp thằng bé giúp bọn mình vài ngày. À còn nữa, Hải Lâm cả ngày hôm nay tìm cậu không được, gọi báo cậu ấy một tiếng đi"
"Ừm" Mạc Nhược Vũ qua loa gật đầu.
"Vậy bọn mình đi đây" Kỳ Ngọc nói rồi kéo tay Bánh Bao định hôn tạm biệt, cậu nhóc liền né tránh ôm siết cổ Mạc Nhược Vũ, Kỳ Ngọc trừng mắt, mỗi lần có Mạc Nhược Vũ thì con trai chẳng xem cô ra gì.
"Làm phiền cậu rồi" Trần Minh áy náy nói, đưa túi đồ của Bánh Bao cho Mạc Nhược Vũ rồi cùng Kỳ Ngọc nhanh chóng rời đi.
"Lái xe cẩn thận!" Mạc Nhược Vũ đợi vợ chồng Kỳ Ngọc khuất bóng mới bế Bánh Bao vào trong nhà, cô vỗ vỗ nhẹ trên lưng Bánh Bao, dịu dàng hỏi: “Bánh Bao, con ăn gì chưa?"
Bánh Bao vùi mặt trong cổ Mạc Nhược Vũ khẽ gật đầu, cô bế cậu nhóc vào bếp đặt lên bàn ăn, lấy hộp sữa bột cùng bình sữa khuấy cho cậu nhóc.
Bế Bánh Bao trở lại phòng khách, Mạc Nhược Vũ kéo tấm đệm phần dưới sofa ghép thành giường rồi lấy gối nằm lên, cô ôm Bánh Bao trong vòng tay, sẵn tiện dùng điều khiển mở phim hoạt hình.
Qua một lúc Mạc Nhược Vũ ngủ quên, Bánh Bao ngoan ngoãn nằm im uống sữa không quấy phá.
Cửa bật mở, Kiều Chính Hạo đẩy hành lý vào trong, thấy Bánh Bao ngẩng đầu hai mắt tròn xoe, miệng còn ngậm bình sữa nhìn anh, Kiều Chính Hạo giơ ngón trỏ đặt trước môi ý giữ im lặng, cậu nhóc liền nằm xuống lại.
Kiều Chính Hạo đặt hai túi đồ ăn lên bàn, kéo hành lý vào trong phòng ngủ tắm rửa thay quần áo, gom luôn quần áo bẩn của cả hai vào máy giặt.
Trở ra, Kiều Chính Hạo đổ thức ăn ra chén đĩa bưng đến bàn ở phòng khách, mang ra xong hết anh ngồi xuống phía dưới chân Mạc Nhược Vũ, giơ tay về hướng Bánh Bao, cậu nhóc liền lồm chồm ngồi lên bò đến chỗ anh.
Kiều Chính Hạo ôm cậu nhóc đặt lên đùi anh, nhìn cậu bé nhỏ trắng trẻo hồng hào, hai má phúng phính mắt to tròn long lanh, Kiều Chính Hạo bất giác mỉm cười.
"Gọi daddy" Kiều Chính Hạo nói nhỏ, biểu cảm trông đợi.
"Daddy" Giọng nói trong trẻo vang lên, mi mắt Bánh Bao chớp chớp ngây ngô, tay vẫn ôm khư khư bình sữa gần hết.
"Ngoan lắm, sau này có ai đi chung với mẹ Nhược Vũ bảo con gọi bố thì không được gọi, nhớ chưa?" Kiều Chính Hạo nghiêm túc dặn dò một đứa bé ba tuổi lôi kéo về phe anh, Bánh Bao không biết có hiểu lời anh không vẫn gật đầu đầy chắc nịch.
Trong cơn mơ mơ màng màng, bên cạnh đột nhiên trống trãi, Mạc Nhược Vũ giật mình tỉnh dậy tìm kiếm, Kiều Chính Hạo ôm Bánh Bao ngồi xem tivi, khung cảnh khiến Mạc Nhược Vũ nhất thời xúc động, cảm giác như đang là một gia đình thực thụ.
Kiều Chính Hạo chợt xoay đầu, bốn mắt chạm nhau khiến Mạc Nhược Vũ bỗng nhiên bối rối, giống như đang nhìn trộm bị bắt quả tang. Kiều Chính Hạo đưa tay đến, Mạc Nhược Vũ cũng không lưỡng lự đặt tay mình vào tay anh để anh kéo cô ngồi dậy.
Lúc này mới thấy Bánh Bao, cậu nhóc ngủ ngon lành trên tay Kiều Chính Hạo, khóe môi Mạc Nhược Vũ vô thức cong lên, Bánh Bao vốn nhát người lạ, mới gặp Kiều Chính Hạo đã dễ dàng chấp nhận anh.
Trước dáng vẻ mỏi mệt của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo không cầm lòng được đưa bàn tay vuốt một bên tóc cô ra phía sau, hôn lên mi mắt đờ đẫn, khẽ thỏ thẻ: “Ăn cơm thôi"
Đây gọi là vừa đánh vừa xoa? Mạc Nhược Vũ cười không nổi, khóc cũng chẳng xong, Kiều Chính Hạo lúc này khiến cô có chút hoang mang, từ khi nào anh lại trở nên dịu dàng điềm tĩnh đến như vậy?
Tim cô, loạn nhịp...
"Alo" Mạc Nhược Vũ nói nhỏ, dáng vẻ lén lút không khác gì tội phạm.
"Em về nhà khi nào vậy? Sao không nói anh, trong người có chỗ nào khó chịu không?..."
Vừa nghe Hải Lâm hỏi câu đầu tiên, cơ thể Mạc Nhược Vũ bỗng bị lật ngửa ra, tấm chăn bị hất tung, lưỡi Kiều Chính Hạo càn quét dưới thân cô. Mạc Nhược Vũ suýt đã không kiềm được mà bật ra tiếng, cô bấu chặt ga giường, cả cơ thể không còn sức để phản kháng.
Điện thoại trượt khỏi tay lúc nào chẳng hay, Mạc Nhược Vũ tiếp tục bị Kiều Chính Hạo hành hạ cả buổi sáng.
Mạc Nhược Vũ rã rời trên giường, ánh mắt mơ màng dõi theo Kiều Chính Hạo tắt nguồn điện thoại cô rồi cầm ra phòng khách, vài phút sau anh trở lại ôm cô đắp chăn ngủ. Chống chọi thất bại với cơn mệt mỏi, Mạc Nhược Vũ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Thức dậy một lần nữa trời đã tối, Mạc Nhược Vũ bám vào những tủ gỗ và vách tường vào trong toilet, hai chân cô run lên sẵn sàng khuỵu xuống sàn bất kỳ lúc nào.
Phòng khách sáng đèn nhưng không thấy bóng dáng Kiều Chính Hạo đâu, Mạc Nhược Vũ vô lực nằm dài xuống sofa, ánh mắt thẫn thờ cố định một chỗ. Với thân phận của Mạc Nhược Vũ hiện tại, cô căn bản không làm gì có lỗi với Kiều Chính Hạo nhưng chẳng biết tại sao phải cam chịu thế này.
Cửa đập ầm ầm, giọng Kỳ Ngọc truyền đến có hơi gấp gáp, Mạc Nhược Vũ gượng ngồi dậy lê chân đến mở cửa. Bên ngoài, Kỳ Ngọc bế Bánh Bao, Trần Minh đứng phía sau cầm hành lý.
Bánh Bao thấy Mạc Nhược Vũ liền nhào đến ôm cổ, ngả đầu trên vai cô.
Nhìn sắc mặt như sắp chết đến nơi của Mạc Nhược Vũ, nghĩ do Mạc Nhược Vũ tửu lượng kém nên mới thê thảm thế này, Kỳ Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, sực nhớ ra chuyện quan trọng liền nhờ vả: “Nhược Vũ à, người thân chồng mình mất, bọn mình phải về quê gấp, đưa Bánh Bao theo thì không tiện, cậu trông giúp thằng bé giúp bọn mình vài ngày. À còn nữa, Hải Lâm cả ngày hôm nay tìm cậu không được, gọi báo cậu ấy một tiếng đi"
"Ừm" Mạc Nhược Vũ qua loa gật đầu.
"Vậy bọn mình đi đây" Kỳ Ngọc nói rồi kéo tay Bánh Bao định hôn tạm biệt, cậu nhóc liền né tránh ôm siết cổ Mạc Nhược Vũ, Kỳ Ngọc trừng mắt, mỗi lần có Mạc Nhược Vũ thì con trai chẳng xem cô ra gì.
"Làm phiền cậu rồi" Trần Minh áy náy nói, đưa túi đồ của Bánh Bao cho Mạc Nhược Vũ rồi cùng Kỳ Ngọc nhanh chóng rời đi.
"Lái xe cẩn thận!" Mạc Nhược Vũ đợi vợ chồng Kỳ Ngọc khuất bóng mới bế Bánh Bao vào trong nhà, cô vỗ vỗ nhẹ trên lưng Bánh Bao, dịu dàng hỏi: “Bánh Bao, con ăn gì chưa?"
Bánh Bao vùi mặt trong cổ Mạc Nhược Vũ khẽ gật đầu, cô bế cậu nhóc vào bếp đặt lên bàn ăn, lấy hộp sữa bột cùng bình sữa khuấy cho cậu nhóc.
Bế Bánh Bao trở lại phòng khách, Mạc Nhược Vũ kéo tấm đệm phần dưới sofa ghép thành giường rồi lấy gối nằm lên, cô ôm Bánh Bao trong vòng tay, sẵn tiện dùng điều khiển mở phim hoạt hình.
Qua một lúc Mạc Nhược Vũ ngủ quên, Bánh Bao ngoan ngoãn nằm im uống sữa không quấy phá.
Cửa bật mở, Kiều Chính Hạo đẩy hành lý vào trong, thấy Bánh Bao ngẩng đầu hai mắt tròn xoe, miệng còn ngậm bình sữa nhìn anh, Kiều Chính Hạo giơ ngón trỏ đặt trước môi ý giữ im lặng, cậu nhóc liền nằm xuống lại.
Kiều Chính Hạo đặt hai túi đồ ăn lên bàn, kéo hành lý vào trong phòng ngủ tắm rửa thay quần áo, gom luôn quần áo bẩn của cả hai vào máy giặt.
Trở ra, Kiều Chính Hạo đổ thức ăn ra chén đĩa bưng đến bàn ở phòng khách, mang ra xong hết anh ngồi xuống phía dưới chân Mạc Nhược Vũ, giơ tay về hướng Bánh Bao, cậu nhóc liền lồm chồm ngồi lên bò đến chỗ anh.
Kiều Chính Hạo ôm cậu nhóc đặt lên đùi anh, nhìn cậu bé nhỏ trắng trẻo hồng hào, hai má phúng phính mắt to tròn long lanh, Kiều Chính Hạo bất giác mỉm cười.
"Gọi daddy" Kiều Chính Hạo nói nhỏ, biểu cảm trông đợi.
"Daddy" Giọng nói trong trẻo vang lên, mi mắt Bánh Bao chớp chớp ngây ngô, tay vẫn ôm khư khư bình sữa gần hết.
"Ngoan lắm, sau này có ai đi chung với mẹ Nhược Vũ bảo con gọi bố thì không được gọi, nhớ chưa?" Kiều Chính Hạo nghiêm túc dặn dò một đứa bé ba tuổi lôi kéo về phe anh, Bánh Bao không biết có hiểu lời anh không vẫn gật đầu đầy chắc nịch.
Trong cơn mơ mơ màng màng, bên cạnh đột nhiên trống trãi, Mạc Nhược Vũ giật mình tỉnh dậy tìm kiếm, Kiều Chính Hạo ôm Bánh Bao ngồi xem tivi, khung cảnh khiến Mạc Nhược Vũ nhất thời xúc động, cảm giác như đang là một gia đình thực thụ.
Kiều Chính Hạo chợt xoay đầu, bốn mắt chạm nhau khiến Mạc Nhược Vũ bỗng nhiên bối rối, giống như đang nhìn trộm bị bắt quả tang. Kiều Chính Hạo đưa tay đến, Mạc Nhược Vũ cũng không lưỡng lự đặt tay mình vào tay anh để anh kéo cô ngồi dậy.
Lúc này mới thấy Bánh Bao, cậu nhóc ngủ ngon lành trên tay Kiều Chính Hạo, khóe môi Mạc Nhược Vũ vô thức cong lên, Bánh Bao vốn nhát người lạ, mới gặp Kiều Chính Hạo đã dễ dàng chấp nhận anh.
Trước dáng vẻ mỏi mệt của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo không cầm lòng được đưa bàn tay vuốt một bên tóc cô ra phía sau, hôn lên mi mắt đờ đẫn, khẽ thỏ thẻ: “Ăn cơm thôi"
Đây gọi là vừa đánh vừa xoa? Mạc Nhược Vũ cười không nổi, khóc cũng chẳng xong, Kiều Chính Hạo lúc này khiến cô có chút hoang mang, từ khi nào anh lại trở nên dịu dàng điềm tĩnh đến như vậy?
Tim cô, loạn nhịp...