-
Chương 3
Nhưng tôi không nghĩ, Chu Thư Bạch tưởng "Cậu thích tôi từ khi nào?" là tên bài hát mới.
Cậu đang đánh trống lảng, cậu không muốn thừa nhận mình thích tôi.
16.
Thái độ không rõ ràng của Chu Thư Bạch khiến tôi cảm thấy khó chịu rất lâu.
Mấy ngày liền, tôi lúc nào cũng ỉu xìu, không có sức sống.
Thậm chí, tôi còn hoài nghi lời giải thích của bạn thân: Chu Thư Bạch thích mày, chỉ là cậu ấy muốn trêu mày một chút mà thôi.
Bạn thân một mực thề với trời: “Tao thề, tao mà lừa mày thì tao ế cả đời.”
“Tao hỏi một vòng quanh lớp, ai cũng biết Chu Thư Bạch thích thầm mày.”
Tôi nghi ngờ tính thực tế của lời thề này.
“Thích thầm mà mày cũng biết, ai ai cũng biết, thì còn gọi là thích thầm cái khỉ gì.”
Bạn thân nở nụ cười bí ẩn: “Mày tóm đại một đứa hỏi thử mà xem.”
Tóm thì tóm.
Thế là tôi thuận tay tóm bạn cùng bàn của Chu Thư Bạch - người đang ngồi một bên ăn dưa, xem náo nhiệt, hỏi thử.
“Cậu biết không?”
Bạn cùng bàn của Chu Thư Bạch lập tức gật đầu: “Tôi quá biết đấy chứ.”
……
“D.m” Tôi ngước nhìn trần nhà cảm thán:
“Sao có mỗi tao không biết?”
Bạn thân cười nhìn tôi: “Dù sao đương sự là mày còn không biết, tình cảm thầm kín của Chu Thư Bạch cũng được xem là thành công đấy chứ.”
17.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, mà tôi luôn cảm thấy, sau cái lần tôi ẩn ý tỏ tình với Chu Thư Bạch, cậu bắt đầu có ý né tránh tôi.
Càng lúc càng mờ mịt, tôi lại tìm đến bạn thân than thở: “Mày bảo, sao Chu Thư Bạch không muốn thừa nhận cậu ấy thích tao.”
“Lẽ nào là do thích tao quá mất mặt?”
Bạn thân lập tức an ủi: “Yên tâm, có lẽ là do cậu ấy không muốn yêu sớm thôi.”
Tôi lập tức phản bác: “Mười tám tuổi rưỡi rồi, vẫn còn tính là yêu sớm?”
“Vậy chắc là vì lớp mười hai, cậu ấy không muốn thành tích bị ảnh hưởng.”
Tôi bĩu mỗi: “Thành tích của cậu ấy lúc nào chẳng xếp thứ nhất, mà tao cảm thấy tao ảnh hưởng đến cậu ấy không nổi.”
“Phó Tiểu Hoan!” Bạn thân bất lực đảo mắt nhìn tôi: “Ý của tao là, Chu Thư Bạch sợ ảnh hưởng đến cái thành tích không đâu vào đâu của mày.”
“À.”
Hình như là vậy thật.
18.
Một hôm, vào buổi trưa, bởi vì thời tiết quá nóng bức, thầy chủ nhiệm cho phép chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ, tránh việc buổi chiều lên lớp lại buồn ngủ.
Tôi bò ra bàn, chưa được mấy phút liền quay đầu than vãn với nhỏ bạn thân.
“Tại sao sang thu rồi mà thời tiết vẫn nóng thế này, cả người toàn là mồ hôi thôi, ngủ cũng không ngủ được.”
Bạn thân gật đầu, bất lực tỏ ý “tao cũng thế.”
Thầy chủ nhiệm lên bục ngồi một lúc thì rời khỏi lớp. Tôi gục đầu xuống, gối lên cánh tay, cố gắng ép mình ngủ một lát.
Tự nhiên, tôi cảm nhận được làn gió thổi qua. Cảm thấy mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều .
Tôi vốn tưởng là do bạn thân mở của sổ, mà ngoài trời đúng lúc nổi gió.
Vốn định khen cô ấy vài câu, cuối cùng vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Chu Thư Bạch.
Cậu không nghỉ trưa. Cậu đang cầm quyển sách, từng chút từng chút quạt cho tôi.
“Còn nóng không?” Cậu bĩnh tĩnh mở lời.
19.
Còn nóng không?
Đương nhiên không nóng nữa.
Bên ngoài thì hết nóng rồi nhưng trái tim tôi lại nóng lên đây này.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh.
“Ổn rồi, đỡ nóng hơn rồi.”
Chu Thư Bạch gật gật đầu.
“Vậy cậu ngủ tiếp đi.”
Tôi tò mò hỏi cậu: “Còn cậu thì sao,
không nghỉ trưa à?”
Cậu lắc đầu không trả lời.
Tôi thử thăm dò: “Thế thì, tại sao cậu lại quạt cho tôi?”
“Vì trời nóng.”
“Vậy tại sao cậu không quạt cho người khác?”
“Vì bọn họ không cần tôi.”
“Thế nên, tôi cần cậu?”
“Cậu không cần ư?”
Thấy Chu Thư Bạch định quay người không thèm để ý đến tôi nữa, tôi giữ lấy cánh tay cậu, mặt dày mỉm cười.
“Tôi cần chứ.”
20.
Chu Thư Bạch tiếp tục quạt cho tôi. Nhờ có cậu, tôi có một giấc ngủ trưa rất ngon.
Cả buổi chiều cũng tràn đầy năng lượng.
Giờ nghỉ trước tiết cuối cùng, bạn thân hưng phấn chạy từ hành lang vào.
“Lớp bên cạnh có một bạn đẹp trai mới chuyển tới đấy.
“Đẹp trai lắm à?”
Tôi không có hứng thú với chuyện này cho lắm.
Bởi vì tôi cảm thấy, cho dù có đẹp trai cỡ nào thì cũng không thể nào đẹp trai hơn Chu Thư Bạch được.
“Mày đi xem cùng tao là biết ngay.”
Không đợi tôi phản ứng, bạn thân liền kéo tôi chạy về hướng cửa, còn suýt chút nữa va phải Chu Thư Bạch - người cách đây mấy phút đi rót nước nóng cho tôi quay trở lại.
May mà Chu Thư Bạch phản ứng nhanh lập tức tránh qua một bên, tôi mới không bị nước nóng đổ vào người.
“Đi đâu mà vội thế?”
Bạn thân nhanh miệng.
“Đi sang ngắm trai đẹp lớp bên cạnh.”
Tôi - người không kịp ngăn cô ấy mở miệng: ……
Chu Thư Bạch lạnh mặt đặt cốc nước vào tay tôi, không nói không rằng đi vào chỗ ngồi.
Tôi nhìn bạn thân, bày ra bộ mắt sắp khóc đến nơi.
Bạn thân vỗ vỗ vai tôi: “Vui lên, cậu ta đang ghen đấy.”
Tôi khóc không ra nước mắt: "Cậu ấy giận rồi."
21.
Bạn thân vẫn muốn đi ngắm trai đẹp, tôi lại sống chế.t không chịu, quay trở lại chỗ ngồi.
Chu Thư Bạch cúi đầu, có vẻ là đang đọc sách.
Tôi đến bên cạnh cậu, nhìn hồi lâu lại phát hiện, cậu không hề lật trang tiếp theo.
Cậu đang ngây người, không cả phát hiện ra tôi.
Tôi hắng giọng một cái.
Chu Thư Bạch vội vàng lật mấy trang liền.
“Ngắm xong trai đẹp rồi?” Cậu hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Đẹp trai không?”
Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc: “Cũng không tệ.”
Chu Thư Bạch lạnh mặt.
“Nhưng mà không đẹp trai bằng cậu.”
Tôi vội vàng bồi thêm một câu, mới thấy mặt Chu Thư Bạch giãn ra không ít.
22.
Tôi không dám đi xem cậu bạn đẹp trai theo lời thiên hạ đồn ở lớp bên cạnh nữa.
Có điều ngay ngày hôm sau, người ta đã
tự mình tìm đến lớp của chúng tôi.
Lúc này tôi và đứa bạn thân đang gặm bánh crepe, miệng đầy dầu.
Cậu ta đang nói chuyện với một bạn học tên Vương Nam trước cửa lớp.
Tôi lặng lẽ liếc một cái, cảm thấy cũng bình thường, tóm lại không đẹp bằng Chu Thư Bạch.
Bạn thân lau miệng, ghé sát vào tai tôi.
"Hình như cậu ta và Vương Nam là bạn bè."
Tôi lại ngước nhìn hai người đang đứng trước cửa.
Chỉ là lần này vô tình chạm phải ánh mắt của cậu bạn kia.
Dưới ánh mắt thăm dò của cậu ta, tôi vội cúi đầu gặm vài miếng bánh crepe cho đỡ ngượng.
“Để ý đến cậu ta như vậy, mày thích à?"
Bạn thân lắc lắc đầu:
"Cậu ta không phải gu của tao, tao chỉ tò mò thôi."
23.
Kể từ ngày hôm đó, cũng không biết vô tình hay cố ý, chỉ cần tan học một cái, cậu bạn đẹp trai kia sẽ đứng giữa hành lang hai lớp, nhìn chằm chằm vào lớp học của chúng tôi.
Tôi nghĩ cậu ta đến tìm Vương Nam, song Vương Nam cũng chỉ thỉnh thoảng ra ngoài nói chuyện với cậu ta đôi ba câu.
Tôi và bạn thân đoán, có lẽ cậu ta muốn nhìn một người khác.
Sau đó, Vương Nam không chịu được việc bị cậu ta nhìn cả ngày nên cố ý đứng trước cửa lớn tiếng trêu chọc: "Tôn Nhiên, rốt cuộc là cậu thích ai trong lớp tôi? Cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu theo đuổi cô ấy không được sao? Cậu ngày nào cũng qua đây nhìn ngó người ta thì được ích gì?”
Nghe xong, bạn thân của tôi nhướng mày.
"Mày xem, tao nói không sai chứ."
Tôi đang nghiên cứu bài toán mà Chu Thư Bạch giao, đầu cũng không ngẩng lên, đáp cho xong: "Ừ, ừ, mày thông minh."
24.
Thành tích môn Toán của tôi rất kém.
Nếu muốn đạt kết quả tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi phải lấp rất nhiều lỗ hổng kiến thức.
Vì vậy, tôi mặt dày tìm đến Chu Thư Bạch, người luôn đạt điểm tuyệt đối trong môn toán, để cậu giúp tôi lấp đống lỗ hổng này.
Cậu nhanh chóng đồng ý, song cậu rất nghiêm khắc, sau mỗi buổi dạy cậu thường sẽ giao bài tập cho tôi làm.
Nếu tôi làm đúng, cậu sẽ thưởng cho tôi hai thanh socola.
Nếu tôi làm sai, cậu sẽ tiếp tục giảng cho đến khi tôi biết làm mới thôi.
Nhưng cậu sẽ thất vọng.
Tôi không muốn làm cậu thất vọng.
25.
Vương Nam vừa đùa mấy câu, Tôn Nhiên đã xấu hổ cười cười, sau đó đưa tay chỉ về phía người cậu ta để ý.
Tôi không ngước lên, nhưng tôi nghe thấy tiếng Vương Nam đầy ngạc nhiên: "Sao cậu lại thích cậu ấy?"
Cùng lúc đó, bạn thân như nghe được một bí mật kinh thiên động địa.
Tôi quay đầu nhìn bạn thân, có chút tò mò, hỏi: "Vừa này tao không nhìn thấy, cậu ta nói cậu ta thích ai?"
Bạn thân mở to mắt: "Bất kể người đó là ai, tao đoán chuyện tình này cũng sẽ không có kết quả."
Sau đó, tôi liền nghe thấy tiếng Vương Nam thở dài, vỗ vỗ mấy cái vào vai Tôn Nhiên: "Đổi người khác đi người anh em, người này cậu hết cơ hội rồi."
Thế là tôi càng tò mò: "Mày cứ nói với tao đi."
Bạn thân còn chưa kịp nói gì, Chu Thư Bạch trước mặt tự nhiên ngồi thẳng dậy.
Bạn thân liếc một cái, qua loa đáp một cậu, mày không cần biết.
Thôi vậy.
Không cần biết thì thôi.