Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Trên xe cảnh sát, Ngưu Toàn Cương nhanh chóng đưa cho Tống Trăn chiếc máy tính bảng hiển thị sơ đồ mặt bằng,
sau đó lại nghe anh phân phó “Liên hệ với trung tâm giám sát của « Ngọc Vũ Hiệu », nghi phạm không có trong
phòng, bảo họ tiếp tục điều tiết giám sát, chắc chắn nghi 1phạm đã đổi phòng với người khác, nhất định phải
nhanh chóng tìm ra chỗ của nghi phạm.”
“Rõ!” Ngưu Toàn Cương vô thức đáp lại. Trả9 lời xong, chính anh ta cũng cảm thấy kinh ngạc, mình đâu phải cấp
dưới của cậu ta, gì mà răm rắp nghe lời như thế!
Tuy trong lòng3 lẩm bẩm là vậy, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng thực hiện.
Bên này, Tống Trăn vừa nhìn bản đồ vừa gọi điện thoại: “Tần Phong?”
8
“Tôi đây.”
“Trên hành lang tầng 2 này có tổng cộng 85 phòng. Trong đó 43 phòng hướng biển, sổ phòng đều là số lẻ, 42 phòng
bên trong đều là số chẵn. Nếu tôi đoản không sai, chắc chắn nghi phạm đã mang Qúy Thiển đổi sang phòng số
chẵn. Thời gian không chờ người, thêm một giây là Qúy Thiển thêm một phần nguy hiểm, giờ tôi lập tức liên lạc
với giám đốc Trương của Ngọc Vũ Hiệu, đề nghị anh ta hợp tác với cậu. Việc cần kíp nhất bây giờ, là cậu hãy bảo
người phục vụ vừa dẫn các cậu lên, tìm tất cả thẻ phòng dự bị của 42 phòng này ra. Mặt khác, cậu cũng đừng đợi
nữa, mau đi xem bên ngoài những căn phòng này có dấu vết nào không. Qúy Thiển cũng biết chút võ vẽ, đầu óc lại
lanh lợi chứ không đần, nhất định cô ấy sẽ nghĩ cách để lại ký hiệu? Hãy chú ý xem có bông tai kim cương đỏ hoặc
nhẫn gì đó rơi ở dưới đất không.”
Tống Trăn nói liền một hơi xong, trong lòng vẫn không cảm thấy thả lỏng chút nào, chỉ có chính anh biết, hai bên
tóc mai mình đã ướt đẫm mồ hôi, chẳng qua bị hàm râu quai nón che đi nên mới không nhìn thấy thôi.
Đây không phải là lần đầu tiên anh chạy đua với tử thần, thậm chí có thể nói là chuyện thường như cơm bữa,
nhưng lại là lần đầu tiên anh gánh vác mạng người từ sau sự kiện lần đó, nếu như…
Ngắt điện thoại xong, anh vươn bàn tay to che mặt lại, ngón cái và ngón giữa ấn mạnh lên huyệt thái dương đang
căng phồng đau đớn, ép bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.
Không, không giống nhau!
Lần này, mình nhất định sẽ cứu được người ra!
Đột nhiên, anh giơ tay lên, lại khôi phục dáng vẻ sát phạt, quyết đoán như khi gọi điện lúc nãy, nhanh chóng liên
lạc với giám đốc Trương, người phụ trách công tác an ninh của « Ngọc Vũ Hiệu », Sau khi gọi xong, rốt cục Ngưu
Toàn Cương cũng không nhịn được hỏi: “Cậu… không sao chứ?”
Tống Trăn không khỏi nhìn sang, kinh ngạc trước sự nhạy bén của đối phương, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh
không gợn sóng.
Ngưu Toàn Cương thấy anh bình tĩnh nhìn lại mình, gần như hoài nghi, người vừa lấy tay che mặt mà mình nhìn
thấy không phải là anh. Nhưng anh ta cũng không phải người thích đi sâu thăm dò người khác, thay vào đó chỉ nói
về vụ án: “Sao cậu biết chắc chắn hung thủ ở trong một căn phòng số chẵn?”
“Tôi chỉ phỏng đoán thôi.” Tống Trăn thẳng thắn không kiêng kỵ.
“Thế nếu như…” Phán đoán sai lầm, chẳng phải sẽ chết người hay sao!
Ngưu Toàn Cương không thể bộc tuệch nói ra nửa câu sau, nhưng đôi mắt trừng to như chuông đồng đã lộ rõ vẻ
ngạc nhiên và khó hiểu.
“Mang theo một người lớn sờ sờ như Qúy Thiển, nghi phạm không thể nghênh ngang qua lại khắp nơi được. Tôi
đoán, trước đó hắn đã đổi khoang view biển của mình sang khoang bên trong với người khác. Khi mang Qúy Thiển
tới, hắn sẽ lấy bìa lý do nào đó để phục vụ mở cửa phòng 2063 cho hắn trước. Vi 2063 vốn được đăng ký bằng thông
tin của hắn, nên người phục vụ sẽ không nghi ngờ. Đợi một khoảng thời gian sau, hắn lại đưa Qúy Thiển đến
phòng mà mình đã đổi trước đó. Do quán tính tư duy, sau khi phát hiện bọn bọn họ vào phòng 2063, chúng ta sẽ
cho rằng hiển nhiên bọn họ đang ở trong đó, dẫn đến bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất.”
Ngưu Toàn Cương thán phục, quả thực là hiểu rõ tâm tư của nghi phạm như lòng bàn tay!
“Mà bảo anh kiểm tra thông tin thân phận của hắn, có kết quả gì không?”
“Chắc là sẽ sớm nhận được phản hồi. Mà tôi cũng mới chỉ yêu cầu trung tâm giám sát tìm ra tung tích cụ thể của họ
và báo cho chúng ta thôi, bởi sau đó chúng ta sẽ đến gặp anh ta lên tàu ngay hôm nay. Từ kiểm tra an ninh đến tất
cả các video hành động sau đó, tôi nghĩ hẳn là sẽ rất hữu dụng cho việc phá án và thu thập bằng chứng của chúng
ta.”
“Phòng ngừa chu đáo, được.” Tống Trăn gật đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đã cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn
chỉ có thể ngồi đây. Lần trước cũng vậy… Lúc đó anh đang ở một thành phố lân cận, là hiện trường Lý Trạm xuất
hiện, người anh em tốt nhất của anh, nhưng một người lợi hại như Lý Trạm, vẫn không thể nào…
Bây giờ đổi thành Tân Phong, bạn thân nhất của anh, liệu cậu ấy có thể giải cứu được Qúy Thiển hay không?
Tống Trăn nghi, hoặc có lẽ, người anh nên tin tưởng nhất chính là Qúy Thiển.
“Anh Tần, chuyện này…” Nhân viên phục vụ cảm thấy khó mà thỏa mãn trước yêu cầu cung cấp tất cả thẻ phòng số
chẵn của Tần Phong, bởi dù sao bọn họ cũng có quy định riêng của mình.
Ngay lúc anh ta đang định tìm cách từ chối, thì giọng nói của giám đốc Trương đột nhiên vang lên bên tai.
“Cảnh sát đang phá án, toàn lực phối hợp với anh Tần!”
Sếp đã lên tiếng, người nhân viên phục vụ lập tức đồng ý. “Anh đợi một lát, tôi đi lấy ngay!” Anh ta dặn Tần Phong
rồi lập tức quay lưng chạy về phía quậy phục vụ. “Nhan Hựu, cậu đoản sẽ là ở phòng nào?” Tần Phong biết mình
phải tranh thủ từng giây từng phút, nhưng anh cũng không nắm chắc.
Thôi kệ, cứ làm theo lời Tống Trăn nói đi, dù sao cũng còn hơn gấp vạn lần chôn chân ngồi đợi!
“Thế này đi, cậu bên trái, tôi bên phải, chúng ta chia nhau ra tìm. Nếu như phát hiện có gì không ổn thì cậu phải lập
tức gọi cho tôi ngay, đặc biệt là chủ ý xem có… hoa tai kim cương đỏ hoặc nhẫn này nọ rơi trên mặt đất không.”
Khi nói những lời này, trong đầu Tần Phong hiện lên bộ trang phục mà Qúy Thiển mặc hôm nay, cùng chiếc bông
tai hồng ngọc vừa rồi bọn họ nhặt được trước cửa phòng 2063.
Có lẽ Tống Trăn đã tìm xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, Tần Phong cũng không để tâm lắm, vì từ lâu
anh đã không lấy làm lạ trước khả năng quan sát tỉ mỉ như kính hiển vi của Tống Trăn nữa rồi. Gạt những thứ
không liên quan này sang một bên, Tần Phong và Nhan Hựu lập tức bắt đầu hành động.
Tiêu Hạ núp ở một góc tương đổi xa hai người, nhìn họ tìm kiếm kiểu trải thảm, trong lòng thấy rất tò mò, bọn họ
đang tìm gì thế?
Tiềm thức nói với cô ta rằng, vấn đề này chắc chắn có liên quan đến Qúy Thiển, vì suốt quãng đường theo tới, cô ta
không hề nhìn thấy bóng dáng Qúy Thiển đầu. Hơn nữa còn mơ hồ nghe thấy thằng nhóc kia nhắc đến tên Qúy
Thiển, nhưng bởi vì cách quá xa, nghe mơ mơ hồ hồ nên cô ta không dám chắc.
Tiêu Hạ lấy điện thoại di động ra, liếc mắt một cái nghĩ thầm, mặc kệ, cứ ghi lại trước đã, biết đâu hữu dụng.
Cô ta trượt ngón tay, từ từ phóng to ống kính.
Khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên một đường cong tà ác, trước ống kính, đôi mắt phượng quyến rũ động
lòng người cũng trở nên âm u, sâu thẳm dưới ánh đèn mờ ảo.
Qúy Thiển, tôi thực sự rất mong chờ đó, rốt cuộc cô đang làm cái gì đây? Tại sao lại kinh động đến cả ảnh để đại
nhân phải đại giá quang lâm thể này?
Sẽ là “bất ngờ” thế nào? Chẳng lẽ là…
Tiêu Hạ nửa ghen ghét, nửa ác độc chờ mong.
Đột nhiên, trong mắt cô ta ngừng lại.
Cái gì kia?
Trong ống kính có một tia sáng đỏ rất bắt mắt ở ngay gần.
Cô ta vuốt nhẹ ngón tay phóng to ống kính.
Viên ruby cực đẹp đột nhiên lọt vào tầm nhìn, phản chiếu ra một tia sáng chói mắt! Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng cô ta nảy ra ý
nghĩ xấu xa!
Chắc chắn là vụng trộm, nếu không làm sao cả nhẫn cũng rơi ngoài cửa được!
Gấp gáp đến mức này, tôi phải xem, rốt cuộc là loại nào mà có,
đây!
6 thể khiến chúa giả nai Qúy Thiển cô không kiềm chế được như thế
Nhìn thấy đôi giày cao gót của mình để bên cạnh, cô ta chợt này ra một kế hoạch.
sau đó lại nghe anh phân phó
phòng, bảo họ tiếp tục điều tiết giám sát, chắc chắn nghi 1phạm đã đổi phòng với người khác, nhất định phải
nhanh chóng tìm ra chỗ của nghi phạm.”
“Rõ!” Ngưu Toàn Cương vô thức đáp lại. Trả9 lời xong, chính anh ta cũng cảm thấy kinh ngạc, mình đâu phải cấp
dưới của cậu ta, gì mà răm rắp nghe lời như thế!
Tuy trong lòng3 lẩm bẩm là vậy, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng thực hiện.
Bên này, Tống Trăn vừa nhìn bản đồ vừa gọi điện thoại: “Tần Phong?”
8
“Tôi đây.”
“Trên hành lang tầng 2 này có tổng cộng 85 phòng. Trong đó 43 phòng hướng biển, sổ phòng đều là số lẻ, 42 phòng
bên trong đều là số chẵn. Nếu tôi đoản không sai, chắc chắn nghi phạm đã mang Qúy Thiển đổi sang phòng số
chẵn. Thời gian không chờ người, thêm một giây là Qúy Thiển thêm một phần nguy hiểm, giờ tôi lập tức liên lạc
với giám đốc Trương của Ngọc Vũ Hiệu, đề nghị anh ta hợp tác với cậu. Việc cần kíp nhất bây giờ, là cậu hãy bảo
người phục vụ vừa dẫn các cậu lên, tìm tất cả thẻ phòng dự bị của 42 phòng này ra. Mặt khác, cậu cũng đừng đợi
nữa, mau đi xem bên ngoài những căn phòng này có dấu vết nào không. Qúy Thiển cũng biết chút võ vẽ, đầu óc lại
lanh lợi chứ không đần, nhất định cô ấy sẽ nghĩ cách để lại ký hiệu? Hãy chú ý xem có bông tai kim cương đỏ hoặc
nhẫn gì đó rơi ở dưới đất không.”
Tống Trăn nói liền một hơi xong, trong lòng vẫn không cảm thấy thả lỏng chút nào, chỉ có chính anh biết, hai bên
tóc mai mình đã ướt đẫm mồ hôi, chẳng qua bị hàm râu quai nón che đi nên mới không nhìn thấy thôi.
Đây không phải là lần đầu tiên anh chạy đua với tử thần, thậm chí có thể nói là chuyện thường như cơm bữa,
nhưng lại là lần đầu tiên anh gánh vác mạng người từ sau sự kiện lần đó, nếu như…
Ngắt điện thoại xong, anh vươn bàn tay to che mặt lại, ngón cái và ngón giữa ấn mạnh lên huyệt thái dương đang
căng phồng đau đớn, ép bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.
Không, không giống nhau!
Lần này, mình nhất định sẽ cứu được người ra!
Đột nhiên, anh giơ tay lên, lại khôi phục dáng vẻ sát phạt, quyết đoán như khi gọi điện lúc nãy, nhanh chóng liên
lạc với giám đốc Trương, người phụ trách công tác an ninh của « Ngọc Vũ Hiệu », Sau khi gọi xong, rốt cục Ngưu
Toàn Cương cũng không nhịn được hỏi: “Cậu… không sao chứ?”
Tống Trăn không khỏi nhìn sang, kinh ngạc trước sự nhạy bén của đối phương, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh
không gợn sóng.
Ngưu Toàn Cương thấy anh bình tĩnh nhìn lại mình, gần như hoài nghi, người vừa lấy tay che mặt mà mình nhìn
thấy không phải là anh. Nhưng anh ta cũng không phải người thích đi sâu thăm dò người khác, thay vào đó chỉ nói
về vụ án: “Sao cậu biết chắc chắn hung thủ ở trong một căn phòng số chẵn?”
“Tôi chỉ phỏng đoán thôi.” Tống Trăn thẳng thắn không kiêng kỵ.
“Thế nếu như…” Phán đoán sai lầm, chẳng phải sẽ chết người hay sao!
Ngưu Toàn Cương không thể bộc tuệch nói ra nửa câu sau, nhưng đôi mắt trừng to như chuông đồng đã lộ rõ vẻ
ngạc nhiên và khó hiểu.
“Mang theo một người lớn sờ sờ như Qúy Thiển, nghi phạm không thể nghênh ngang qua lại khắp nơi được. Tôi
đoán, trước đó hắn đã đổi khoang view biển của mình sang khoang bên trong với người khác. Khi mang Qúy Thiển
tới, hắn sẽ lấy bìa lý do nào đó để phục vụ mở cửa phòng 2063 cho hắn trước. Vi 2063 vốn được đăng ký bằng thông
tin của hắn, nên người phục vụ sẽ không nghi ngờ. Đợi một khoảng thời gian sau, hắn lại đưa Qúy Thiển đến
phòng mà mình đã đổi trước đó. Do quán tính tư duy, sau khi phát hiện bọn bọn họ vào phòng 2063, chúng ta sẽ
cho rằng hiển nhiên bọn họ đang ở trong đó, dẫn đến bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất.”
Ngưu Toàn Cương thán phục, quả thực là hiểu rõ tâm tư của nghi phạm như lòng bàn tay!
“Mà bảo anh kiểm tra thông tin thân phận của hắn, có kết quả gì không?”
“Chắc là sẽ sớm nhận được phản hồi. Mà tôi cũng mới chỉ yêu cầu trung tâm giám sát tìm ra tung tích cụ thể của họ
và báo cho chúng ta thôi, bởi sau đó chúng ta sẽ đến gặp anh ta lên tàu ngay hôm nay. Từ kiểm tra an ninh đến tất
cả các video hành động sau đó, tôi nghĩ hẳn là sẽ rất hữu dụng cho việc phá án và thu thập bằng chứng của chúng
ta.”
“Phòng ngừa chu đáo, được.” Tống Trăn gật đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đã cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn
chỉ có thể ngồi đây. Lần trước cũng vậy… Lúc đó anh đang ở một thành phố lân cận, là hiện trường Lý Trạm xuất
hiện, người anh em tốt nhất của anh, nhưng một người lợi hại như Lý Trạm, vẫn không thể nào…
Bây giờ đổi thành Tân Phong, bạn thân nhất của anh, liệu cậu ấy có thể giải cứu được Qúy Thiển hay không?
Tống Trăn nghi, hoặc có lẽ, người anh nên tin tưởng nhất chính là Qúy Thiển.
“Anh Tần, chuyện này…” Nhân viên phục vụ cảm thấy khó mà thỏa mãn trước yêu cầu cung cấp tất cả thẻ phòng số
chẵn của Tần Phong, bởi dù sao bọn họ cũng có quy định riêng của mình.
Ngay lúc anh ta đang định tìm cách từ chối, thì giọng nói của giám đốc Trương đột nhiên vang lên bên tai.
“Cảnh sát đang phá án, toàn lực phối hợp với anh Tần!”
Sếp đã lên tiếng, người nhân viên phục vụ lập tức đồng ý. “Anh đợi một lát, tôi đi lấy ngay!” Anh ta dặn Tần Phong
rồi lập tức quay lưng chạy về phía quậy phục vụ. “Nhan Hựu, cậu đoản sẽ là ở phòng nào?” Tần Phong biết mình
phải tranh thủ từng giây từng phút, nhưng anh cũng không nắm chắc.
Thôi kệ, cứ làm theo lời Tống Trăn nói đi, dù sao cũng còn hơn gấp vạn lần chôn chân ngồi đợi!
“Thế này đi, cậu bên trái, tôi bên phải, chúng ta chia nhau ra tìm. Nếu như phát hiện có gì không ổn thì cậu phải lập
tức gọi cho tôi ngay, đặc biệt là chủ ý xem có… hoa tai kim cương đỏ hoặc nhẫn này nọ rơi trên mặt đất không.”
Khi nói những lời này, trong đầu Tần Phong hiện lên bộ trang phục mà Qúy Thiển mặc hôm nay, cùng chiếc bông
tai hồng ngọc vừa rồi bọn họ nhặt được trước cửa phòng 2063.
Có lẽ Tống Trăn đã tìm xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, Tần Phong cũng không để tâm lắm, vì từ lâu
anh đã không lấy làm lạ trước khả năng quan sát tỉ mỉ như kính hiển vi của Tống Trăn nữa rồi. Gạt những thứ
không liên quan này sang một bên, Tần Phong và Nhan Hựu lập tức bắt đầu hành động.
Tiêu Hạ núp ở một góc tương đổi xa hai người, nhìn họ tìm kiếm kiểu trải thảm, trong lòng thấy rất tò mò, bọn họ
đang tìm gì thế?
Tiềm thức nói với cô ta rằng, vấn đề này chắc chắn có liên quan đến Qúy Thiển, vì suốt quãng đường theo tới, cô ta
không hề nhìn thấy bóng dáng Qúy Thiển đầu. Hơn nữa còn mơ hồ nghe thấy thằng nhóc kia nhắc đến tên Qúy
Thiển, nhưng bởi vì cách quá xa, nghe mơ mơ hồ hồ nên cô ta không dám chắc.
Tiêu Hạ lấy điện thoại di động ra, liếc mắt một cái nghĩ thầm, mặc kệ, cứ ghi lại trước đã, biết đâu hữu dụng.
Cô ta trượt ngón tay, từ từ phóng to ống kính.
Khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên một đường cong tà ác, trước ống kính, đôi mắt phượng quyến rũ động
lòng người cũng trở nên âm u, sâu thẳm dưới ánh đèn mờ ảo.
Qúy Thiển, tôi thực sự rất mong chờ đó, rốt cuộc cô đang làm cái gì đây? Tại sao lại kinh động đến cả ảnh để đại
nhân phải đại giá quang lâm thể này?
Sẽ là “bất ngờ” thế nào? Chẳng lẽ là…
Tiêu Hạ nửa ghen ghét, nửa ác độc chờ mong.
Đột nhiên, trong mắt cô ta ngừng lại.
Cái gì kia?
Trong ống kính có một tia sáng đỏ rất bắt mắt ở ngay gần.
Cô ta vuốt nhẹ ngón tay phóng to ống kính.
Viên ruby cực đẹp đột nhiên lọt vào tầm nhìn, phản chiếu ra một tia sáng chói mắt! Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng cô ta nảy ra ý
nghĩ xấu xa!
Chắc chắn là vụng trộm, nếu không làm sao cả nhẫn cũng rơi ngoài cửa được!
Gấp gáp đến mức này, tôi phải xem, rốt cuộc là loại nào mà có,
đây!
6 thể khiến chúa giả nai Qúy Thiển cô không kiềm chế được như thế
Nhìn thấy đôi giày cao gót của mình để bên cạnh, cô ta chợt này ra một kế hoạch.