Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
" Đại nhân, người đều đã mang đến, đảm bảo người vừa lòng."
Năm mới đã qua, nhưng ban đêm vẫn lạnh đến phát run như cũ, Triệu Xương mặc kiện áo khoác màu nâu, đi theo một tôi tớ cầm đèn lồng ra ngoài, đi vào một gian tiểu viện nhỏ.
Trong viện lúc này đã treo không ít đèn lồng, một đám tiểu cô nương dung mạo tú lệ nhưng quần áo lại đơn bạc đang quỳ gối trong phòng, mặc dù mành đã thả xuống nhưng vẫn làm các nàng lạnh đến phát run.
Một phụ nhân ánh mắt nghiêm khắc vẫn luôn ngồi một bên nhìn chằm chằm các nàng, nghe thấy động tĩnh có người tiến vào, lập tức tự mình đứng lên nịnh nọt, tự mình mở mành ra.
Sau mành, Triệu Xương cất bước tiến vào.
Tuy rằng hắn chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng chỉ cần dựa vào việc hắn là môn sinh của Chương tể tướng, cũng không ai dám coi thường.
Phụ nhân kia ân cần đưa Triệu Xương tới ghế chủ vị để hắn ngồi xuống, dâng lên cho hắn ly trà nóng, liền nói: " Đại nhân, thỉnh ngài nhìn xem, những cô nương này đều là những người xuất sắc của năm nay."
Triệu Xương uống ngụm trà, từ khi tiến vào đến giờ, con mắt cũng chưa từng ngó qua những nữ nhân đang quỳ phía dưới, nghe xong lời này, hắn nói: " Không cần xuất sắc, chỉ cần tốt nhất."
Phụ nhân kia nghe vậy, trong lòng thở dài, liền tắt ngúm những tư tưởng đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, chỉ kêu một người trong số đó ra khỏi hàng: " Diễm Diễm, ngươi lại đây."
Nghe thấy cái tên này, Triệu Xương ánh mắt vừa động, liền giương mắt nhìn qua.
Một cái liếc mắt này khiến hắn suýt nữa làm đổ ly trà trong tay, thất thố trước mặt mọi người.
Chỉ thấy người kêu " Diễm Diễm" kia hao gầy, người mặc một bộ váy màu hồng đào, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nến mỹ lệ vô cùng, mắt đào hoa như chưa cả tầng sương mù, tựa như say lại như không, sóng mắt lưu chuyển, làm người liếc mắt một cái liền muốn thần hồn điên đảo.
Triệu Xương ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng ta, trong miệng không nhịn được thốt ra: " Giống, thật giống..." Quả thật nét mặt nàng ta cùng với Diêu quý phi hắn từng gặp hôm dạ yến giống nhau như đúc! Nếu cho nàng ta mặc hoa phục, đưa vào trong cung, cũng không biết tiểu hoàng đế có thể nhận ra đâu là thật, đâu là giả được hay không.
Không, nhất định là nhìn không ra được!
Chương tể tướng đã sai người đưa người nhà mẹ đẻ của Diêu quý phi vào kinh, chỉ là Liễu Châu cách kinh thành quá xa, nhanh lắm cũng phải khoảng hai tháng mới có thể tới được kinh thành, đến lúc đó còn chưa biết sẽ phát sinh ra biến cố gì. Nhưng nếu làm Diêu quý phi trong cung "biến thành" người của bọn họ, tiểu hoàng đế... Không phải lại dễ dàng trở lại trong tay Chương tể tướng, chịu sự khống chế của tể tướng hay sao? Mà hắn dâng lên một phần đại lễ như vậy, nhất định có thể được tể tướng coi trọng.
Chỉ mới nghĩ vậy thôi, ngực hắn đã nóng lên!
Hắn hỏi: " Nữ tử này từ đâu mà đến?"
Phụ nhân kia vội nói: " Hồi đại nhân, nàng là người Dương Châu, cha ruột họ Tần, mẹ đẻ họ Vương. Cha mẹ nàng năm đó ở Hàng Châu có tiếng là tuấn nam, mỹ nữ, chỉ đáng tiếc hai vợ chồng bạc mệnh, trong một lần ra ngoài tế tổ, gặp phải sơn phỉ, hai người liền bị giết hại, cứ như vậy mà để lại tiểu nha đầu mới sáu tuổi, lẻ loi hiu quạnh, cũng là phu nhân có lòng tốt, mới thu nhận đến trong Xuân Nguyệt lâu nuôi dưỡng." Xương nguyệt lâu có thể nói chính là nơi nuôi dưỡng tình nhân của các vị quan to.
Triệu Xương nghe vậy, thầm nghĩ: Diêu quý phi là người Liễu Châu, nữ tử này là người Dương Châu, cách xa nhau như vậy, lại không thân không thích, thế mà lớn lên lại giống nhau như thế, cứ như là song sinh. Thật là có ý tứ!
Triệu Xương ném ra một xấp ngân phiếu, nói: " Nha đầu này bản quan muốn, dọn dẹp một chút, đưa đến trong phủ của bản quan."
Nghe xong lời này, nữ tử kêu " Diễm Diễm" kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Xương một cái, đến khi chạm phải ánh mắt của hắn lại ngượng ngùng cúi đầu hạ mắt.
Không lâu sau, một chiếc kiệu nhỏ đỉnh hồng nhạt được nâng lên rời khỏi viện, đi theo phía sau xe ngựa Triệu Xương hồi phủ.
Trở về phủ, Triệu Xương lập tức cho người mang Diễm Diễm xuống tắm gội, lại chuẩn bị hoa phục để nàng ta giả dạng, thậm chí không ngại lễ chế mà cho người trộm đi đánh những bộ trang sức chỉ có Quý phi mới được mang, còn thỉnh người về dạy lễ nghi trong cung cho nàng ta.
Cứ như vậy, không quá mấy ngày, nàng ta cùng Diêu quý phi càng thêm giống nhau, đến nỗi bây giờ dù có đem hai người tráo đổi cũng không một ai có thể nhận ra.
Mà lúc này, người hắn phái đi Dương Châu cũng đã truyền tin trở về, xác thực những gì tú bà nói đều là thật, thân phận Diễm Diễm này quả thực không có vấn đề.
Chuẩn bị tốt hết thảy, hắn liền đem nữ nhân này, đưa đến phủ tể tướng...
~~~
Thời gian mười ngày thoáng cái trôi qua, bây giờ đang là giữa trưa, đoàn xe của hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đã tới được phụ cận Kỳ Lân Sơn.
Kỳ Lân Sơn cực cao, nhưng không dốc, xung quanh còn có sông, nếu là ngày xuân, tất nhiên cỏ cây sẽ mọc xanh um tùm, khung cảnh hoa nở tươi tốt, chim chóc hót vang. Nhưng hiện tại, xung quanh cỏ cây điêu tàn, cảnh vật hoang vắng, mà bất đồng với nó lại là thảm thực vật xanh nhờ trồng trọt, xa xa nhìn lại vẫn là một mảng xanh um tươi tốt.
Hoàng đế bệ hạ mang theo ái phi xuống xe ngựa, hai người ngửa đầu nhìn địa phương mà vị Nhất Tâm tiên sinh ẩn cư trong lời đồn, đầu óc đều không hẹn mà đặt ra nghi vấn.
Hoàng đế bệ hạ nói: " Nơi này... nơi này cũng có thể cho người ở?"
Diêu Yến Yến ôm cánh tay bệ hạ, lung lay hạ đầu nói: " Đúng vậy bệ hạ, nếu cho thần thiếp ở nơi này, chỉ sợ chưa tới một ngày thần thiếp liền chịu không nổi."
Hoàng đế bệ hạ vuốt cằm: " Trên núi này không có quỳnh tương ngọc lộ, lại không có nô bộc hầu hạ, cuộc sống như vậy, sao có thể sống được?"
Đầu Diêu Yến Yến dựa vào trên vai bệ hạ, gật đầu nói: " Đây cũng không phải là cuộc sống tốt đẹp gì, nhưng mà người có thể ẩn cư được ở đây, quả thật cũng phi thường."
Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến người này là cao nhân có thể đối phó với Chương lão đầu, cũng tán đồng mà gật đầu.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân yên lặng nhìn bọn họ, đợi hai người nói xong, mới chắp tay nói: " Bệ hạ, nương nương, thuộc hạ đã sai người đi phụ cận tìm kiếm dã vật, sau khi dùng qua ngọ thiện liền có thể lên núi."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu, tùy ý để Vũ Lâm Quân đi săn bắt, nấu nướng, hai người lại cầm tay trở về trong xe.
Diêu Yến Yến tiến đến bên tai bệ hạ, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, chờ Trần thống lĩnh cũng thuộc hạ lên núi tìm được chỗ ở của Nhất Tâm tiên sinh, đợi người có thể nhìn thấy hắn, nhất định phải biểu hiện cho tốt, nhất định có thể đem được Nhất Tâm tiên sinh kéo về phe chúng ta."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu, tự tin vỗ vỗ ngực: " Ái phi cứ yên tâm, bao ở trên người trẫm. Hắn nếu không chịu theo trẫm, trẫm sẽ ra lệnh cho Trẫm Lâm Dư lôi hắn trói đi! Tuyệt không để cho Trần Quốc chiếm lợi."
Diêu Yến Yến gật gật đầu, hưng phấn nói: " Thế bệ hạ có lương kế gì?"
" Lương kế*?" Hoàng đế bệ hạ nghi hoặc mà nhìn nàng: " Cần gì lương kế? Chỉ cần trẫm để lộ thân phận này, hắn còn dám không vì trẫm mà làm việc cho tốt?"
( * lương kế: Kế hoạch tốt)
Diêu Yến Yến:...
Nàng thở dài: " Vạn nhất Nhất Tâm tiên sinh là một người uy vũ, không khuất phục cường quyền thì sao?"
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày: " Vậy ái phi nói xem phải làm sao bây giờ?"
Diêu Yến Yến khuyên nhủ: " Bệ hạ, thần thiếp nghe nói những người thực sự có tài hoa, có mưu lược hơn người, đều lòng dạ hẹp hòi, nếu thái độ của người đối với hắn quá kém, người ta nói không chừng sẽ cảm thấy bệ hạ đang vũ nhục người ta, sau đó sẽ không nhiệt tình cống hiến vì người đâu."
Hoàng đế bệ hạ mày càng nhăn lại: " Sao lại phiền toái như vậy? Thế trẫm nên làm cái gì bây giờ?"
Diêu Yến Yến lại bám vào tai hắn, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, nếu vậy chúng ta có thể mời ba lần mà! Đến lúc đó Nhất Tâm tiên sinh khẳng định sẽ bị thành ý của bệ hạ đã động, sau đó khăng khăng một mực nguyện trung thành vì bệ hạ!" Sau đó nàng liền đem cái điển cố ba lần đến mời giải thích cho bệ hạ nghe.
Hoàng đế bệ hạ nghe xong, rõ ràng không tình nguyện: " Trẫm là cửu ngũ chí tôn, trẫm đã tự mình đến Kỳ Lân Sơn thỉnh hắn, đã là hạ mình lắm rồi, còn muốn trẫm phải đi thỉnh hắn hai ba lần ư, thế uy nghiêm của trẫm chẳng phải để quét rác?"
Diêu Yến Yến cười nói: " Bệ hạ, người nghĩ cái gì vậy? Sao uy nghiêm của người lại để quét rác đây? Nếu người ba lần thỉnh được tiên sinh rời núi, tương lai Nhất Tâm tiên sinh lại giúp người bình định thiên hạ, khi đó chuyện này truyền ra ngoài, thì cũng chính là câu chuyện tốt giữa quân thần, sẽ được mọi người ca tụng! Nói không chừng còn có thể lưu danh muôn đời!"
Nhưng mà đối với chuyện được lưu danh muôn đời, hoàng đế bệ hạ cũng không có chút hứng thú nào. Hai tay hắn lung lay ở trong tay áo, ngồi xếp bằng trong xe không hề nhúc nhích, rõ ràng là cự tuyệt phối hợp. Nàng nhìn hắn như vậy, có chút bất đắc dĩ mà lôi kéo ống tay áo của hắn, hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn nàng phảng phất như là đang nói: Nàng là cái nữ nhân xấu xa, cư nhiên muốn hắn đến trước mặt người khác cúi đầu khom lưng, thế mà bảo là yêu hắn à, thế là ghét hắn rồi!
Diêu Yến Yến:...
Nàng đối mặt với ánh mắt của bệ hạ, nhịn xuống xúc động muốn cười, quay đầu kéo cửa sổ xe ra, muốn nhìn những thứ khác để dời lực chú ý. Không được cười, nếu cười bệ hạ sẽ càng không phối hợp.
Nhưng mà khi cửa sổ mở, nàng vừa vặn thấy Trần Lâm Dư vừa vặn cưỡi ngựa phóng nhanh trên cỏ, hắn một thân trang phục xanh đen bó kín, thân hình cao lớn thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như điện, ngón tay buông lỏng, mũi tên như sao băng bay vụt ra, xuyên thấu tầng tầng lớp lớp cỏ dại, thế như chẻ tre, đúng lúc xuyên qua mắt một con thỏ hoang.
Con thỏ kia bị mũi tên nhọn xuyên qua, gắn chặt trên một thân cây, hay chân suy yếu giãy dụa, một chút, cuối cùng liền bất động.
Nàng nhìn một màn này, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng, không khỏi ngưỡng mộ nói: " Thật soái! Không hổ là người có thể làm thống lĩnh mà!"
Hoàng đế bệ hạ lỗ tai cử động một chút, hắn nhịn không được hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thử, lại cũng vừa vặn thấy Trần Lâm Dư lần nữa giương cung cài tên, bắn trúng đầu con mồi khác.
Hắn hừ một tiếng: " Chẳng qua chỉ là bắn một con thỏ, có gì đẹp chứ?"
Diêu Yến Yến còn chưa từng nhìn thấy bệ hạ bắn thỏ đâu, không khỏi nói: " Bệ hạ, người từng bắn thỏ rồi sao? Cũng bắn cho thần thiếp một con đi!"
Hoàng đế bệ hạ đã từng bắn thỏ bao giờ đâu chứ, cái thân thể " nhỏ bé" này của hắn đến cung tên còn kéo không ra, nếu hắn có thể bắn tên, đã sớm tự mình lên ngựa săn bắn vài con mồi cho nàng. Nhưng mà thấy ái phi lại tán thưởng thống lĩnh Vũ Lâm Quân trước mặt hắn, hoàng đế bệ hạ cũng không muốn rụt rè, chỉ mạnh miệng nói: " Trẫm là ngôi cửu ngũ chí tôn, sao có thể tự mình săn thú chứ?"
Diêu Yến Yến cũng không để ý, nàng lại nhìn tư thế săn thú oai hùng của Trầm Lâm Dư, nhỏ giọng nói: " Nhưng mà Trần thống lĩnh lớn lên cũng thật cao lớn, nhìn cũng cường tráng, chắc chắn trên người toàn là cơ bắp đi!"
Cơ bắp? Hoàng đế bệ hạ nhớ rõ nàng đã từng giải thích qua từ này, chính là cái loại này trên cơ thể, sờ lên không mềm chút nào, từng khối từng khối thịt đều rất cứng rắn.
Hừ, loại thịt này thì có gì tốt!
Những binh sĩ đem những dã vật săn được lột da, rửa thật sạch sẽ, rắc thêm gia vị, xiên vào cây đem nướng lên, mùi hương thơm phức bay xa, dụ Diêu Yến Yến sớm chạy đến ngồi cạnh bên đống lửa.
Thừa dịp ái phi đang mãi mê xem người ta nướng thỏ, hoàng đế bệ hạ liền gọi Trần thống lĩnh ra phía sau xe ngựa cùng hắn.
Nhờ xe ngựa che lấp, kêu Trần thống lĩnh xoay người đi chỗ khác.
Trần thống lĩnh cũng không rõ nguyên do, lại vẫn vâng theo mệnh lệnh, quay lưng về phía bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ nhìn trái nhìn phải thấy không có người, lặng lẽ nhón mũi chân, lại không tới được cái ót của Trần thống lĩnh.
Hắn âm thầm hít vào một hơi, lại nhón chân thêm lần nữa, lần này nhón càng lâu, càng cao, đủ... đủ... Vẫn là nhón không tới cái ót của Trần thống lĩnh J.
Hoàng đế bệ hạ vươn tay ở phía sau cái ót của Trần thống lĩnh khoa tay múa chân một hồi, trầm trọng phát hiện ra, Trần thống lĩnh thế nhưng cao hơn hắn cả một cái đầu!
Cả một cái đầu!!!
Hắn ta thân là một thần tử, sao lại dám cao hơn trẫm nhiều như vậy?
Nghĩ đến lời ái phi nói qua, hoàng đế bệ hạ tức giận bất bình đi ấn ấn vào cánh tay Trần thống lĩnh.
Cứng quá!
Đi chọc eo Trần thống lĩnh.
Cũng cứng!
Cuối cùng, hoàng đế bệ hạ kêu Trần thống lĩnh xoay người lại, ánh mắt hắn dừng trên bụng của Trần thống lĩnh, chắc chắn nơi này sẽ mềm.
Hoàng đế bệ hạ cõi lòng đầy chờ mong mà dùng sức ấn một cái! Vẫn cứng???
Sao có thể? Sao lại có người có thể đem cái bụng mình luyện tới độ trở thành cơ bắp cứng như vậy được? Hoàng đế bệ hạ trộm xoa nhẹ cái bụng mềm oặt của mình, nghĩ đến những lời ái phi tán thưởng Trần thống lĩnh, ánh mắt nhìn Trần thống lĩnh lập tức thay đổi.
Nhưng mà, hoàng đế bệ hạ không biết, hắn lần này giấu mọi người, gọi Trần thống lĩnh ra một bên, rồi có những cử chỉ kì lạ như vậy, chắc chắn sẽ làm người khác sinh ra hiểu lầm.
Trần thống lĩnh vốn còn tưởng rằng bệ hạ cố ý tránh mọi người, đơn độc cùng hắn nói chuyện, là có chuyện quan trọng muốn sai bảo, lại không nghĩ rằng, tại nơi không người này, bệ hạ lại làm ra những hành vi như vậy.
Đối với ánh mắt không rõ ý tứ của hoàng đế, hắn chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, khó trách bệ hạ một đường đi này dù ở cùng quý phi mỹ mạo hơn người cũng không có chạm vào, hóa ra... bệ hạ vậy mà...
Nhưng hắn thân là thần tử, nếu bệ hạ thật sự muốn, hắn nên làm thế nào để cự tuyệt đây? Nghĩ đến trong nhà còn kiều thê mình thương yêu, Trần thống lĩnh nắm chặt song quyền, thịch một tiếng, quỳ xuống, dập đầu nói: " Trong nhà thần đã có thê thất, thần không thích nam sắc, cầu bệ hạ buông tha cho thần!"
Hoàng đế bệ hạ:...
Năm mới đã qua, nhưng ban đêm vẫn lạnh đến phát run như cũ, Triệu Xương mặc kiện áo khoác màu nâu, đi theo một tôi tớ cầm đèn lồng ra ngoài, đi vào một gian tiểu viện nhỏ.
Trong viện lúc này đã treo không ít đèn lồng, một đám tiểu cô nương dung mạo tú lệ nhưng quần áo lại đơn bạc đang quỳ gối trong phòng, mặc dù mành đã thả xuống nhưng vẫn làm các nàng lạnh đến phát run.
Một phụ nhân ánh mắt nghiêm khắc vẫn luôn ngồi một bên nhìn chằm chằm các nàng, nghe thấy động tĩnh có người tiến vào, lập tức tự mình đứng lên nịnh nọt, tự mình mở mành ra.
Sau mành, Triệu Xương cất bước tiến vào.
Tuy rằng hắn chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng chỉ cần dựa vào việc hắn là môn sinh của Chương tể tướng, cũng không ai dám coi thường.
Phụ nhân kia ân cần đưa Triệu Xương tới ghế chủ vị để hắn ngồi xuống, dâng lên cho hắn ly trà nóng, liền nói: " Đại nhân, thỉnh ngài nhìn xem, những cô nương này đều là những người xuất sắc của năm nay."
Triệu Xương uống ngụm trà, từ khi tiến vào đến giờ, con mắt cũng chưa từng ngó qua những nữ nhân đang quỳ phía dưới, nghe xong lời này, hắn nói: " Không cần xuất sắc, chỉ cần tốt nhất."
Phụ nhân kia nghe vậy, trong lòng thở dài, liền tắt ngúm những tư tưởng đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, chỉ kêu một người trong số đó ra khỏi hàng: " Diễm Diễm, ngươi lại đây."
Nghe thấy cái tên này, Triệu Xương ánh mắt vừa động, liền giương mắt nhìn qua.
Một cái liếc mắt này khiến hắn suýt nữa làm đổ ly trà trong tay, thất thố trước mặt mọi người.
Chỉ thấy người kêu " Diễm Diễm" kia hao gầy, người mặc một bộ váy màu hồng đào, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nến mỹ lệ vô cùng, mắt đào hoa như chưa cả tầng sương mù, tựa như say lại như không, sóng mắt lưu chuyển, làm người liếc mắt một cái liền muốn thần hồn điên đảo.
Triệu Xương ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng ta, trong miệng không nhịn được thốt ra: " Giống, thật giống..." Quả thật nét mặt nàng ta cùng với Diêu quý phi hắn từng gặp hôm dạ yến giống nhau như đúc! Nếu cho nàng ta mặc hoa phục, đưa vào trong cung, cũng không biết tiểu hoàng đế có thể nhận ra đâu là thật, đâu là giả được hay không.
Không, nhất định là nhìn không ra được!
Chương tể tướng đã sai người đưa người nhà mẹ đẻ của Diêu quý phi vào kinh, chỉ là Liễu Châu cách kinh thành quá xa, nhanh lắm cũng phải khoảng hai tháng mới có thể tới được kinh thành, đến lúc đó còn chưa biết sẽ phát sinh ra biến cố gì. Nhưng nếu làm Diêu quý phi trong cung "biến thành" người của bọn họ, tiểu hoàng đế... Không phải lại dễ dàng trở lại trong tay Chương tể tướng, chịu sự khống chế của tể tướng hay sao? Mà hắn dâng lên một phần đại lễ như vậy, nhất định có thể được tể tướng coi trọng.
Chỉ mới nghĩ vậy thôi, ngực hắn đã nóng lên!
Hắn hỏi: " Nữ tử này từ đâu mà đến?"
Phụ nhân kia vội nói: " Hồi đại nhân, nàng là người Dương Châu, cha ruột họ Tần, mẹ đẻ họ Vương. Cha mẹ nàng năm đó ở Hàng Châu có tiếng là tuấn nam, mỹ nữ, chỉ đáng tiếc hai vợ chồng bạc mệnh, trong một lần ra ngoài tế tổ, gặp phải sơn phỉ, hai người liền bị giết hại, cứ như vậy mà để lại tiểu nha đầu mới sáu tuổi, lẻ loi hiu quạnh, cũng là phu nhân có lòng tốt, mới thu nhận đến trong Xuân Nguyệt lâu nuôi dưỡng." Xương nguyệt lâu có thể nói chính là nơi nuôi dưỡng tình nhân của các vị quan to.
Triệu Xương nghe vậy, thầm nghĩ: Diêu quý phi là người Liễu Châu, nữ tử này là người Dương Châu, cách xa nhau như vậy, lại không thân không thích, thế mà lớn lên lại giống nhau như thế, cứ như là song sinh. Thật là có ý tứ!
Triệu Xương ném ra một xấp ngân phiếu, nói: " Nha đầu này bản quan muốn, dọn dẹp một chút, đưa đến trong phủ của bản quan."
Nghe xong lời này, nữ tử kêu " Diễm Diễm" kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Xương một cái, đến khi chạm phải ánh mắt của hắn lại ngượng ngùng cúi đầu hạ mắt.
Không lâu sau, một chiếc kiệu nhỏ đỉnh hồng nhạt được nâng lên rời khỏi viện, đi theo phía sau xe ngựa Triệu Xương hồi phủ.
Trở về phủ, Triệu Xương lập tức cho người mang Diễm Diễm xuống tắm gội, lại chuẩn bị hoa phục để nàng ta giả dạng, thậm chí không ngại lễ chế mà cho người trộm đi đánh những bộ trang sức chỉ có Quý phi mới được mang, còn thỉnh người về dạy lễ nghi trong cung cho nàng ta.
Cứ như vậy, không quá mấy ngày, nàng ta cùng Diêu quý phi càng thêm giống nhau, đến nỗi bây giờ dù có đem hai người tráo đổi cũng không một ai có thể nhận ra.
Mà lúc này, người hắn phái đi Dương Châu cũng đã truyền tin trở về, xác thực những gì tú bà nói đều là thật, thân phận Diễm Diễm này quả thực không có vấn đề.
Chuẩn bị tốt hết thảy, hắn liền đem nữ nhân này, đưa đến phủ tể tướng...
~~~
Thời gian mười ngày thoáng cái trôi qua, bây giờ đang là giữa trưa, đoàn xe của hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đã tới được phụ cận Kỳ Lân Sơn.
Kỳ Lân Sơn cực cao, nhưng không dốc, xung quanh còn có sông, nếu là ngày xuân, tất nhiên cỏ cây sẽ mọc xanh um tùm, khung cảnh hoa nở tươi tốt, chim chóc hót vang. Nhưng hiện tại, xung quanh cỏ cây điêu tàn, cảnh vật hoang vắng, mà bất đồng với nó lại là thảm thực vật xanh nhờ trồng trọt, xa xa nhìn lại vẫn là một mảng xanh um tươi tốt.
Hoàng đế bệ hạ mang theo ái phi xuống xe ngựa, hai người ngửa đầu nhìn địa phương mà vị Nhất Tâm tiên sinh ẩn cư trong lời đồn, đầu óc đều không hẹn mà đặt ra nghi vấn.
Hoàng đế bệ hạ nói: " Nơi này... nơi này cũng có thể cho người ở?"
Diêu Yến Yến ôm cánh tay bệ hạ, lung lay hạ đầu nói: " Đúng vậy bệ hạ, nếu cho thần thiếp ở nơi này, chỉ sợ chưa tới một ngày thần thiếp liền chịu không nổi."
Hoàng đế bệ hạ vuốt cằm: " Trên núi này không có quỳnh tương ngọc lộ, lại không có nô bộc hầu hạ, cuộc sống như vậy, sao có thể sống được?"
Đầu Diêu Yến Yến dựa vào trên vai bệ hạ, gật đầu nói: " Đây cũng không phải là cuộc sống tốt đẹp gì, nhưng mà người có thể ẩn cư được ở đây, quả thật cũng phi thường."
Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến người này là cao nhân có thể đối phó với Chương lão đầu, cũng tán đồng mà gật đầu.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân yên lặng nhìn bọn họ, đợi hai người nói xong, mới chắp tay nói: " Bệ hạ, nương nương, thuộc hạ đã sai người đi phụ cận tìm kiếm dã vật, sau khi dùng qua ngọ thiện liền có thể lên núi."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu, tùy ý để Vũ Lâm Quân đi săn bắt, nấu nướng, hai người lại cầm tay trở về trong xe.
Diêu Yến Yến tiến đến bên tai bệ hạ, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, chờ Trần thống lĩnh cũng thuộc hạ lên núi tìm được chỗ ở của Nhất Tâm tiên sinh, đợi người có thể nhìn thấy hắn, nhất định phải biểu hiện cho tốt, nhất định có thể đem được Nhất Tâm tiên sinh kéo về phe chúng ta."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu, tự tin vỗ vỗ ngực: " Ái phi cứ yên tâm, bao ở trên người trẫm. Hắn nếu không chịu theo trẫm, trẫm sẽ ra lệnh cho Trẫm Lâm Dư lôi hắn trói đi! Tuyệt không để cho Trần Quốc chiếm lợi."
Diêu Yến Yến gật gật đầu, hưng phấn nói: " Thế bệ hạ có lương kế gì?"
" Lương kế*?" Hoàng đế bệ hạ nghi hoặc mà nhìn nàng: " Cần gì lương kế? Chỉ cần trẫm để lộ thân phận này, hắn còn dám không vì trẫm mà làm việc cho tốt?"
( * lương kế: Kế hoạch tốt)
Diêu Yến Yến:...
Nàng thở dài: " Vạn nhất Nhất Tâm tiên sinh là một người uy vũ, không khuất phục cường quyền thì sao?"
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày: " Vậy ái phi nói xem phải làm sao bây giờ?"
Diêu Yến Yến khuyên nhủ: " Bệ hạ, thần thiếp nghe nói những người thực sự có tài hoa, có mưu lược hơn người, đều lòng dạ hẹp hòi, nếu thái độ của người đối với hắn quá kém, người ta nói không chừng sẽ cảm thấy bệ hạ đang vũ nhục người ta, sau đó sẽ không nhiệt tình cống hiến vì người đâu."
Hoàng đế bệ hạ mày càng nhăn lại: " Sao lại phiền toái như vậy? Thế trẫm nên làm cái gì bây giờ?"
Diêu Yến Yến lại bám vào tai hắn, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, nếu vậy chúng ta có thể mời ba lần mà! Đến lúc đó Nhất Tâm tiên sinh khẳng định sẽ bị thành ý của bệ hạ đã động, sau đó khăng khăng một mực nguyện trung thành vì bệ hạ!" Sau đó nàng liền đem cái điển cố ba lần đến mời giải thích cho bệ hạ nghe.
Hoàng đế bệ hạ nghe xong, rõ ràng không tình nguyện: " Trẫm là cửu ngũ chí tôn, trẫm đã tự mình đến Kỳ Lân Sơn thỉnh hắn, đã là hạ mình lắm rồi, còn muốn trẫm phải đi thỉnh hắn hai ba lần ư, thế uy nghiêm của trẫm chẳng phải để quét rác?"
Diêu Yến Yến cười nói: " Bệ hạ, người nghĩ cái gì vậy? Sao uy nghiêm của người lại để quét rác đây? Nếu người ba lần thỉnh được tiên sinh rời núi, tương lai Nhất Tâm tiên sinh lại giúp người bình định thiên hạ, khi đó chuyện này truyền ra ngoài, thì cũng chính là câu chuyện tốt giữa quân thần, sẽ được mọi người ca tụng! Nói không chừng còn có thể lưu danh muôn đời!"
Nhưng mà đối với chuyện được lưu danh muôn đời, hoàng đế bệ hạ cũng không có chút hứng thú nào. Hai tay hắn lung lay ở trong tay áo, ngồi xếp bằng trong xe không hề nhúc nhích, rõ ràng là cự tuyệt phối hợp. Nàng nhìn hắn như vậy, có chút bất đắc dĩ mà lôi kéo ống tay áo của hắn, hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn nàng phảng phất như là đang nói: Nàng là cái nữ nhân xấu xa, cư nhiên muốn hắn đến trước mặt người khác cúi đầu khom lưng, thế mà bảo là yêu hắn à, thế là ghét hắn rồi!
Diêu Yến Yến:...
Nàng đối mặt với ánh mắt của bệ hạ, nhịn xuống xúc động muốn cười, quay đầu kéo cửa sổ xe ra, muốn nhìn những thứ khác để dời lực chú ý. Không được cười, nếu cười bệ hạ sẽ càng không phối hợp.
Nhưng mà khi cửa sổ mở, nàng vừa vặn thấy Trần Lâm Dư vừa vặn cưỡi ngựa phóng nhanh trên cỏ, hắn một thân trang phục xanh đen bó kín, thân hình cao lớn thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như điện, ngón tay buông lỏng, mũi tên như sao băng bay vụt ra, xuyên thấu tầng tầng lớp lớp cỏ dại, thế như chẻ tre, đúng lúc xuyên qua mắt một con thỏ hoang.
Con thỏ kia bị mũi tên nhọn xuyên qua, gắn chặt trên một thân cây, hay chân suy yếu giãy dụa, một chút, cuối cùng liền bất động.
Nàng nhìn một màn này, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng, không khỏi ngưỡng mộ nói: " Thật soái! Không hổ là người có thể làm thống lĩnh mà!"
Hoàng đế bệ hạ lỗ tai cử động một chút, hắn nhịn không được hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thử, lại cũng vừa vặn thấy Trần Lâm Dư lần nữa giương cung cài tên, bắn trúng đầu con mồi khác.
Hắn hừ một tiếng: " Chẳng qua chỉ là bắn một con thỏ, có gì đẹp chứ?"
Diêu Yến Yến còn chưa từng nhìn thấy bệ hạ bắn thỏ đâu, không khỏi nói: " Bệ hạ, người từng bắn thỏ rồi sao? Cũng bắn cho thần thiếp một con đi!"
Hoàng đế bệ hạ đã từng bắn thỏ bao giờ đâu chứ, cái thân thể " nhỏ bé" này của hắn đến cung tên còn kéo không ra, nếu hắn có thể bắn tên, đã sớm tự mình lên ngựa săn bắn vài con mồi cho nàng. Nhưng mà thấy ái phi lại tán thưởng thống lĩnh Vũ Lâm Quân trước mặt hắn, hoàng đế bệ hạ cũng không muốn rụt rè, chỉ mạnh miệng nói: " Trẫm là ngôi cửu ngũ chí tôn, sao có thể tự mình săn thú chứ?"
Diêu Yến Yến cũng không để ý, nàng lại nhìn tư thế săn thú oai hùng của Trầm Lâm Dư, nhỏ giọng nói: " Nhưng mà Trần thống lĩnh lớn lên cũng thật cao lớn, nhìn cũng cường tráng, chắc chắn trên người toàn là cơ bắp đi!"
Cơ bắp? Hoàng đế bệ hạ nhớ rõ nàng đã từng giải thích qua từ này, chính là cái loại này trên cơ thể, sờ lên không mềm chút nào, từng khối từng khối thịt đều rất cứng rắn.
Hừ, loại thịt này thì có gì tốt!
Những binh sĩ đem những dã vật săn được lột da, rửa thật sạch sẽ, rắc thêm gia vị, xiên vào cây đem nướng lên, mùi hương thơm phức bay xa, dụ Diêu Yến Yến sớm chạy đến ngồi cạnh bên đống lửa.
Thừa dịp ái phi đang mãi mê xem người ta nướng thỏ, hoàng đế bệ hạ liền gọi Trần thống lĩnh ra phía sau xe ngựa cùng hắn.
Nhờ xe ngựa che lấp, kêu Trần thống lĩnh xoay người đi chỗ khác.
Trần thống lĩnh cũng không rõ nguyên do, lại vẫn vâng theo mệnh lệnh, quay lưng về phía bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ nhìn trái nhìn phải thấy không có người, lặng lẽ nhón mũi chân, lại không tới được cái ót của Trần thống lĩnh.
Hắn âm thầm hít vào một hơi, lại nhón chân thêm lần nữa, lần này nhón càng lâu, càng cao, đủ... đủ... Vẫn là nhón không tới cái ót của Trần thống lĩnh J.
Hoàng đế bệ hạ vươn tay ở phía sau cái ót của Trần thống lĩnh khoa tay múa chân một hồi, trầm trọng phát hiện ra, Trần thống lĩnh thế nhưng cao hơn hắn cả một cái đầu!
Cả một cái đầu!!!
Hắn ta thân là một thần tử, sao lại dám cao hơn trẫm nhiều như vậy?
Nghĩ đến lời ái phi nói qua, hoàng đế bệ hạ tức giận bất bình đi ấn ấn vào cánh tay Trần thống lĩnh.
Cứng quá!
Đi chọc eo Trần thống lĩnh.
Cũng cứng!
Cuối cùng, hoàng đế bệ hạ kêu Trần thống lĩnh xoay người lại, ánh mắt hắn dừng trên bụng của Trần thống lĩnh, chắc chắn nơi này sẽ mềm.
Hoàng đế bệ hạ cõi lòng đầy chờ mong mà dùng sức ấn một cái! Vẫn cứng???
Sao có thể? Sao lại có người có thể đem cái bụng mình luyện tới độ trở thành cơ bắp cứng như vậy được? Hoàng đế bệ hạ trộm xoa nhẹ cái bụng mềm oặt của mình, nghĩ đến những lời ái phi tán thưởng Trần thống lĩnh, ánh mắt nhìn Trần thống lĩnh lập tức thay đổi.
Nhưng mà, hoàng đế bệ hạ không biết, hắn lần này giấu mọi người, gọi Trần thống lĩnh ra một bên, rồi có những cử chỉ kì lạ như vậy, chắc chắn sẽ làm người khác sinh ra hiểu lầm.
Trần thống lĩnh vốn còn tưởng rằng bệ hạ cố ý tránh mọi người, đơn độc cùng hắn nói chuyện, là có chuyện quan trọng muốn sai bảo, lại không nghĩ rằng, tại nơi không người này, bệ hạ lại làm ra những hành vi như vậy.
Đối với ánh mắt không rõ ý tứ của hoàng đế, hắn chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, khó trách bệ hạ một đường đi này dù ở cùng quý phi mỹ mạo hơn người cũng không có chạm vào, hóa ra... bệ hạ vậy mà...
Nhưng hắn thân là thần tử, nếu bệ hạ thật sự muốn, hắn nên làm thế nào để cự tuyệt đây? Nghĩ đến trong nhà còn kiều thê mình thương yêu, Trần thống lĩnh nắm chặt song quyền, thịch một tiếng, quỳ xuống, dập đầu nói: " Trong nhà thần đã có thê thất, thần không thích nam sắc, cầu bệ hạ buông tha cho thần!"
Hoàng đế bệ hạ:...