Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
"Một phần là trận pháp tăng trọng lực, một phần là trận pháp quấy nhiễu linh khí, một phần là trận pháp tụ linh,còn có một bộ phận ta không phân biệt rõ được, nhưng tóm lại trận pháp này chủ yếu là để vây khốn người.Có lẽ...đối phương sẽ chuẩn bị thêm một nhóm người để lúc đó chặn đường."
Mấy ngày nay Giang Vân Hạc và Chấp Nguyệt nhìn có vẻ như ra ngoài vung cẩu lương mấy bữa, nhưng thật ra hai người họ đã biết rõ tình huống bên ngoài hơn phân nửa.
Ngoài ra, Tư Không Danh Minh cũng dùng thêm một vài thủ đoạn đặc biệt dò xét kiểm tra thêm,đúng thật là phát hiện ra một chút manh mối. Nhưng nếu không phải trước đó Giang Vân Hạc đã từng đưa ra thì cũng không dễ dàng phát hiện như vậy.
"Nhìn vào mấy việc đối phương làm ra thì chắc chắn thực lực chúng sẽ không kém, chỉ là ta vẫn không biết chúng là nhân mã phương nào,không lẽ là người ngoại đạo? Nhưng tại sao chúng ta không nhận được một chút tin tức nào?"
"Cho dù như thế nào thì thời gian đấu pháp cũng đã trôi qua qua gần nửa. Càng về sau,chắc chắn đối phương sẽ càng cảnh giác,nếu ta đoán không sai thì cũng sắp đến thời gian động thủ.
Nhưng bây giờ chúng ta có nên gọi thêm những người khác thảo luận hay không? Mấy năm nay tuy chính đạo chúng ta và triều đình có một chút ma sát nhỏ, nhưng đại thể không ngại. Bây giờ hoàng đế Lý thị nước Vạn Sinh cũng không phải là hạng người hùng tài đại lược, việc này có lẽ cũng không liên quan với triều đình.
Nhưng tả đạo bên đó..." Lý Bạch Mi nói đến chỗ này thì dừng lại, ai cũng không biết liệu việc này có quan hệ với tả đạo hay không.
Có lẽ nên nói, trong tả đạo có người cấu kết với đối phương hay không?
Chuyện lớn như vậy, nếu đối phương không có nội ứng, mọi người chắc chắc đều không tin.
Nhưng nội ứng là ai? Là người trong chính đạo hay người trong tả đạo, số lượng có bao nhiêu, hiện tại cũng không có ai có thể biết được.
Mà mấy ngày nay Lý Bạch Mi, Nam Nguyệt cũng đã lưu ý,nhưng vẫn không phát hiện ra chỗ khả nghi nào.
Nói cho cùng, bây giờ trên hai ngọn núi rất nhiều người rất lộn xộn. Dù cho có nội ứng có xâm nhập vào đây, chỉ cần không liên hệ với bên ngoài thì cũng rất khó để phát hiện.
"Tuy nói là bàng môn tả đạo, nhưng mà Hồng Hoa Lão Tổ cùng Huyết Mi Chân Nhân đều là hạng người tâm cao khí ngạo, chỉ có Vô Ưu Tông mới có chút khả nghi." Tư Không Danh Minh tuy lúc tới đã đánh với Huyết Mi Chân Nhân một trận, lúc này vẫnnhận định Huyết Mi Chân Nhân sẽ không làm những chuyện như vậy.
"Không sai,việc Tô Tiểu Tiểu mượn cơ hội bỏ chạy,mà bây giờ chỉ có Diệp Điềm ở trên núi. Trước đó ta còn không cảm thấy có gì lạ, bây giờ nghĩ lại thấy có chút không thích hợp." Nam Nguyệt nói.
Ánh mắt nhiều người lại nhìn về phía Giang Vân Hạc.
"Ta không rõ ràng lắm,nhưng ta chưa từng thấy Tô Tiểu Tiểu tiếp xúc với ngoại nhân bao giờ." Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu.
Thật ra hắn cảm thấy có lẽ Tô Tiểu Tiểu không dính dáng vào việc đó, dù sao Ngũ Uẩn Đồ vẫn còn đang ở trên người hắn đây mà.
Về phần những việc khác, hắn cũng không dám nói lung tung.
"Đến lúc đó cần báo cho đồng đạo khác biết. Không gạt được người thì cùng lắm dùng thực lực chân chính đối chiến một hồi. Chỉ cần chúng ta có chuẩn bị, tại sao phải sợ bọn hắn?."
Mọi người vừa nghĩ, chính là đạo lý này.
Đến lúc đó ở trong trận linh khí nhiễu loạn,tuy nhóm người mình chịu ảnh hưởng nhưng mà bọn họ cũng không khác gì.
"Cũng là nhờ có đệ tử Tử Thần Tông của ngươi. Nếu không lúc mọi người đi ngang qua mà bị người khác phát động trận pháp, đúng là nguy hiểm, bây giờ đã có thể đường đường chính chính xông qua rồi." Lại có người nói.
Trong lòng mọi người đều biết, nếu lúc đi ngang qua bị rơi từ trên trời xuống, trước không tính sẽ ngã chết bao nhiêu người,nhưng chắc chắn những người khác đang hoảng loạn khó có thể chống đối địch nhân đã sớm có chuẩn bị, thương vong nhất định rất thảm trọng.
Nhưng lúc này đã có chuẩn bị, đúng là không cần quá mức lo lắng.
"Vậy bây giờ đi thông báo cho những đạo hữu khác, luận kiếm lần này dừng ở đây, ngày mai sẽ đi tìm hiểu một chút xem rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy."
"Hai người ngươi cùng ta đi bái phỏng tướng quân Minh Vũ, thuận tiện cởi ra hiểu lầm lúc trước." Nam Nguyệt vẫy vẫy tay với Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt.
Tướng quân Minh Vũ là cao thủ mà triều đình phái tới lần này, chính là chức quan Chính Tứ phẩm, là phó thủ võ quan trong một quận.
Nếu bàn về địa vị,hắn so với mấy người Nam Nguyệt không hề kém hơn chút nào.
Còn Tư Không Danh Minh cùng Lý Bạch Mi đi bái phỏng Huyết Mi Chân Nhân cùng Hồng Hoa Lão Tổ, Diệp Điềm ba vị tả đạo cao thủ.
Những người còn lại đi thì chuẩn bị việc khác.
Ra cửa, Nam Nguyệt vung tay lên, ba con hạc giấy nâng ba người bay về phía ba chiến thuyền thuyền lớn.
"Tử Thần Tông Nam Nguyệt tới bái phỏng."Nam Nguyệt cao giọng nói.
"Ha ha ha ha, hóa ra là Chưởng Nguyệt chân nhân, xin mời lên thuyền nói chuyện." Trên thuyền lớn truyền đến tiếng cười to sang sảng.
Chiếc thuyền này còn hơn gấp đôi hai chiếc trước, chiều dài hơn trăm thước, thuyền lâu có ba tầng. Toàn bộ chiến thuyền đều được làm bằng gỗ, lại có một tầng hào quang bên ngoài.
Một lệnh bài từ trên thuyền bay ra ngoài, phát ra một tia ánh sáng trắng đưa ba người lên thuyền.
Phía trên thuyền lâu, một nam tử trung niên mặc bộ áo giáp bằng bạc không đội giáp mũ đang đứng đó, thân cao to lớn, chừng hai thước sáu mươi bảy. Nhìn như một người khổng lồ nhỏ, mắt tròn đầu báo (1), không giận mà uy.
"Ngưỡng mộ Chưởng Nguyệt chân nhân đại danh đã lâu,nhưng nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt." Đại hán cười ha ha nói,âm thanh giống như sấm sét,lúc này Giang Vân Hạc mới phát hiện trên con thuyền này còn có bộ phận cắt đứt hiệu qua âm thanh, ở thuyền bên ngoài đúng là khó có thể nghe được âm thanh lớn như vậy.
"Gặp qua tướng quân Minh Vũ. Nam Nguyệt lần này đến đây một là muốn nói một việc liên quan đại sự hai bên, hai là hoà giải một chút hiểu lầm lúc trước."
"Ha ha ha ha, trước đó đều là việc nhỏ, không sao. Nhưng mà Chưởng Nguyệt chân nhân nếu nguyện ý cởi ra hiểu lầm cũng là chuyện tốt. Bản tướng thật ra muốn biết đại sự là cái gì, xin Chưởng Nguyệt chân nhân đi lên nói chuyện."
Nam Nguyệt mang theo hai người lên thuyền lầu, chân chính đứng ở trước mặt tướng quân Minh Vũ, cảm giác một cỗ uy áp kinh khủng đập vào người họ.
"Mời ngồi."
Nam Nguyệt ngồi xuống, Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt hai người đứng ở sau lưng nàng.
Nam Nguyệt cũng không kéo dài thời gian,vào thẳng theo luôn vấn đề chính.
"Có ý tứ, có ý tứ." Tướng quân Minh Vũ nghe xong thì không hốt hoảng chút nào, trái lại còn cười ha ha đứng lên.
Một đôi mắt tròn nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc, cười nói: "Ngươi chính là tiểu quỷ họ Giang, ta biết ngươi, làm cũng không tệ. Không biết ngươi có muốn đến triều đình phát triển? Ngươi là người trong chính đạo, cũng không cấm môn hạ đệ tử đến triều đình xuất sĩ, hơn nữa còn có nguồn gốc sâu xa từ trước ở, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể hứa cho một mình ngươi một chức vị."
"Tại hạ xin nghe theo sư tôn." Giang Vân Hạc cung kính nói,hắn không nghĩ tới tướng quân Minh Vũ lại biết mình, trong lòng thật ra vẫn có chút lay động.
"Không sao,không sao,việc này không vội." Tướng quân Minh Vũ cười to nói, rồi hắn ngoắc ngoắc tay: "Gọi Kế Nguyên qua đây."
Không bao lâu sau,Kế Nguyên đội mũ mặc áo giáp đi đến, đầu tiên là chào,sau đó hắn hỏi: "Không biết tướng quân cho gọi là có chuyện gì?"
"Mau nói một chút về sự việc trước đây ở Thịnh Châu." Tướng quân Minh Vũ nói.
Kế Nguyên thoáng qua vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn kể lại câu chuyện một lần,so với sự việc phát sinh trước đây giống y hệt.
"Không sai, không sai, trước đây ỏ Thịnh Châu ngươi đã lập công, lần này lại lập công." Tướng quân Minh Vũ cười to tán thưởng.
Kế Nguyên càng vô cùng kinh ngạc, không biết vừa rồi lại phát sinh cái gì.
"Ngươi nói qua một lần cho hắn nghe." Tướng quân Minh Vũ chỉ một ngón tay về phía Giang Vân Hạc,hắn đành phải đem đầu đuôi sự việc nói lại một lần.
Kế Nguyên ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị, không nghĩ tới ở đây nhiều cao thủ Tinh Cung như vậy mà không phát hiện ra sự tình,cuối cùng vẫn để Giang Vân Hạc phát hiện.
"Ta đã nói hắn là một hạt giống tốt, ngày sau tu vi chắc chắn có thành tựu, nếu ngươi xuống núi,không ngại thì hãy đến quân đội phát triển.
Các ngươi đều là tuấn tài trong thế hệ trẻ,sau này sẽ còn gặp gỡ nhiều hơn. Về phần một chút mâu thuẫn trước đây,thật ra không sao cả,một chút việc nhỏ như vỏ tỏi lông gà cũng không nên để ở trong lòng." Tướng quân Minh Vũ nói.
"Vâng." Kế Nguyên khẽ gật đầu,nhìn bề phía Giang Vân Hạc cười cười, trước đó hai người cũng rất quen thuộc, lúc này không có gì mới lạ.
Nhưng Kế Nguyên đối với Giang Vân Hạc thì còn coi trọng nhiều hơn rất nhiều.
Giang Vân Hạc thấy Nam Nguyệt không có mở miệng,hắn hoài nghi ở thế giới này người trong môn phái có thể vào triều nhậm chức là một việc phổ biến. Dù sao thế lực môn phái có lớn hơn nữa thì cũng không hơn được một quốc gia, dù sao ở nơi này triều đình cũng không phải là khôi lỗi, mà là một thế lực siêu cường.
Nếu có người ở trong triều, rất nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
"Nếu các vị đạo hữu quyết định ngừng hẳn luận kiếm, ngày mai xuất phát, bản tướng xin phụng bồi một hai, cùng các vị đạo hữu đồng hành." Tướng quân Minh Vũ cam kết.
Ra khỏi thuyền lớn, Nam Nguyệt nói: "Vào triều làm quan hưởng vận mệnh quốc gia, đối với tu sĩ bình thường có lợi thật lớn. Nhưng mà tự thân ngươi cũng sẽ bị hạn chế bởi chức quan, khó có thể tiêu dao tự tại.
Bởi vậy, với thiên phú của ngươi gia nhập triều định có lẽ sẽ bị hạn chế."
Giang Vân Hạc hiểu Nam Nguyệt đang chỉ điểm mình,liền gật đầu: "Ta hiểu, sư phụ."
Từ trong lời nói của Nam Nguyệt, hắn cũng đã hiểu đại khái,có lẽ vào triều làm quan sẽ được thứ gì đó gia tăng thực lực, chắc là một loại thuộc về số mệnh,giống như hương hỏa thần chúc phúc.
Nhưng nếu tự thân tu hành cũng sẽ phải chịu chức quan có hạn.
Nếu tư chất mình có hạn thì đó là một con đường tốt.
Nhưng tu hành đơn giản như vậy, dễ dàng như ăn cơm uống nước,thì mình cũng không cần phải từ một cái hố to nhảy vào một hố to của người khác.
Lúc này hắn đã đoạn tuyệt ý niệm vào triều ở trong đầu.
Trở về núi cũng không lâu lắm, Lý Bạch Mi cùng Tư Không Danh Minh cũng trở về, kể từ đó sự tình đã định, chỉ xem ngày mai nữa thôi.
Giang Vân Hạc kéo lại thắt lưng,mấy ngày nay hắn cũng bận rộn không ít.
"Giang huynh, đã lâu không gặp." Tư Không Quy cười hì hì chạy qua lôi kéo Giang Vân Hạc kéo sang một bên.
Giang Vân Hạc: rõ ràng là ngươi mấy ngày nay cứ trốn tránh ta, cùng cái bại khuyển kia ở phía xa ăn chanh, ngươi nghĩ rằng ta không biết?
"Tư Không huynh có chuyện gì cứ nói." Giang Vân Hạc cười nói: "Ta và ngươi hứng thú hợp nhau, không cần phải như vậy."
"Tốt lắm, đã vậy thì ta nói thẳng." Tư Không Quy vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giang huynh rốt cuộc là làm sao để được Nguyệt tiên tử và yêu nữ cùng ái mộ ngươi, xin Giang huynh hãy dạy ta."
Giang Vân Hạc nghe vậy trong lòng liền chán nản.
Hắn hỏi nhỏ: "Ngươi từng có mấy người hồng nhan tri kỷ?"
Tư Không Quy tính toán một lát: "Giao hữu tốt thì có mấy người, hồng nhan tri kỷ một cũng không có."
Giang Vân Hạc thở dài, vẻ mặt tang thương: "Cho nên đây là ngươi không hiểu nhân tâm, phương pháp của ta ngươi học không được. Lại giao tiếp thêm mấy người hảo hữu đi, tuổi ngươi còn quá trẻ, đừng như ta như vậy."
Nói xong, vẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hắn lại nói: "Có đường lớn quang minh lại không đi, cần gì phải tự tìm đường chết!"
Trên mặt Tư Không Quy nhất thời hiện ra ngũ sắc.
Cái này là do người nói sao?
"Sư đệ, ngươi ở đây sao,mau đi theo ta." Chấp Nguyệt vội vã lôi Giang Vân Hạc chạy đi.
Giang Vân Hạc chỉ cúi đầu rồi ngẩng đầu một cái liền hoàn toàn thay đổi khuôn mặt, trước khi cúi đầu còn là vẻ mặt bi thương, sau khi ngẩng đầu chính là như cây trong gió,ý cười đầy mặt.
Tốc độ lật mặt này khiến cho Tư Không Quy mắt trừng to mồm há hốc.
"Phi,cặn bã." Tư Không Quy hung hăng phỉ nhổ, vẫn cảm thấy không hết hận.
"Tên bại hoại!"
Chú thích:
(1) Mắt tròn đầu báo: Mô tả khuôn mặt dễ sợ.
Mấy ngày nay Giang Vân Hạc và Chấp Nguyệt nhìn có vẻ như ra ngoài vung cẩu lương mấy bữa, nhưng thật ra hai người họ đã biết rõ tình huống bên ngoài hơn phân nửa.
Ngoài ra, Tư Không Danh Minh cũng dùng thêm một vài thủ đoạn đặc biệt dò xét kiểm tra thêm,đúng thật là phát hiện ra một chút manh mối. Nhưng nếu không phải trước đó Giang Vân Hạc đã từng đưa ra thì cũng không dễ dàng phát hiện như vậy.
"Nhìn vào mấy việc đối phương làm ra thì chắc chắn thực lực chúng sẽ không kém, chỉ là ta vẫn không biết chúng là nhân mã phương nào,không lẽ là người ngoại đạo? Nhưng tại sao chúng ta không nhận được một chút tin tức nào?"
"Cho dù như thế nào thì thời gian đấu pháp cũng đã trôi qua qua gần nửa. Càng về sau,chắc chắn đối phương sẽ càng cảnh giác,nếu ta đoán không sai thì cũng sắp đến thời gian động thủ.
Nhưng bây giờ chúng ta có nên gọi thêm những người khác thảo luận hay không? Mấy năm nay tuy chính đạo chúng ta và triều đình có một chút ma sát nhỏ, nhưng đại thể không ngại. Bây giờ hoàng đế Lý thị nước Vạn Sinh cũng không phải là hạng người hùng tài đại lược, việc này có lẽ cũng không liên quan với triều đình.
Nhưng tả đạo bên đó..." Lý Bạch Mi nói đến chỗ này thì dừng lại, ai cũng không biết liệu việc này có quan hệ với tả đạo hay không.
Có lẽ nên nói, trong tả đạo có người cấu kết với đối phương hay không?
Chuyện lớn như vậy, nếu đối phương không có nội ứng, mọi người chắc chắc đều không tin.
Nhưng nội ứng là ai? Là người trong chính đạo hay người trong tả đạo, số lượng có bao nhiêu, hiện tại cũng không có ai có thể biết được.
Mà mấy ngày nay Lý Bạch Mi, Nam Nguyệt cũng đã lưu ý,nhưng vẫn không phát hiện ra chỗ khả nghi nào.
Nói cho cùng, bây giờ trên hai ngọn núi rất nhiều người rất lộn xộn. Dù cho có nội ứng có xâm nhập vào đây, chỉ cần không liên hệ với bên ngoài thì cũng rất khó để phát hiện.
"Tuy nói là bàng môn tả đạo, nhưng mà Hồng Hoa Lão Tổ cùng Huyết Mi Chân Nhân đều là hạng người tâm cao khí ngạo, chỉ có Vô Ưu Tông mới có chút khả nghi." Tư Không Danh Minh tuy lúc tới đã đánh với Huyết Mi Chân Nhân một trận, lúc này vẫnnhận định Huyết Mi Chân Nhân sẽ không làm những chuyện như vậy.
"Không sai,việc Tô Tiểu Tiểu mượn cơ hội bỏ chạy,mà bây giờ chỉ có Diệp Điềm ở trên núi. Trước đó ta còn không cảm thấy có gì lạ, bây giờ nghĩ lại thấy có chút không thích hợp." Nam Nguyệt nói.
Ánh mắt nhiều người lại nhìn về phía Giang Vân Hạc.
"Ta không rõ ràng lắm,nhưng ta chưa từng thấy Tô Tiểu Tiểu tiếp xúc với ngoại nhân bao giờ." Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu.
Thật ra hắn cảm thấy có lẽ Tô Tiểu Tiểu không dính dáng vào việc đó, dù sao Ngũ Uẩn Đồ vẫn còn đang ở trên người hắn đây mà.
Về phần những việc khác, hắn cũng không dám nói lung tung.
"Đến lúc đó cần báo cho đồng đạo khác biết. Không gạt được người thì cùng lắm dùng thực lực chân chính đối chiến một hồi. Chỉ cần chúng ta có chuẩn bị, tại sao phải sợ bọn hắn?."
Mọi người vừa nghĩ, chính là đạo lý này.
Đến lúc đó ở trong trận linh khí nhiễu loạn,tuy nhóm người mình chịu ảnh hưởng nhưng mà bọn họ cũng không khác gì.
"Cũng là nhờ có đệ tử Tử Thần Tông của ngươi. Nếu không lúc mọi người đi ngang qua mà bị người khác phát động trận pháp, đúng là nguy hiểm, bây giờ đã có thể đường đường chính chính xông qua rồi." Lại có người nói.
Trong lòng mọi người đều biết, nếu lúc đi ngang qua bị rơi từ trên trời xuống, trước không tính sẽ ngã chết bao nhiêu người,nhưng chắc chắn những người khác đang hoảng loạn khó có thể chống đối địch nhân đã sớm có chuẩn bị, thương vong nhất định rất thảm trọng.
Nhưng lúc này đã có chuẩn bị, đúng là không cần quá mức lo lắng.
"Vậy bây giờ đi thông báo cho những đạo hữu khác, luận kiếm lần này dừng ở đây, ngày mai sẽ đi tìm hiểu một chút xem rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy."
"Hai người ngươi cùng ta đi bái phỏng tướng quân Minh Vũ, thuận tiện cởi ra hiểu lầm lúc trước." Nam Nguyệt vẫy vẫy tay với Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt.
Tướng quân Minh Vũ là cao thủ mà triều đình phái tới lần này, chính là chức quan Chính Tứ phẩm, là phó thủ võ quan trong một quận.
Nếu bàn về địa vị,hắn so với mấy người Nam Nguyệt không hề kém hơn chút nào.
Còn Tư Không Danh Minh cùng Lý Bạch Mi đi bái phỏng Huyết Mi Chân Nhân cùng Hồng Hoa Lão Tổ, Diệp Điềm ba vị tả đạo cao thủ.
Những người còn lại đi thì chuẩn bị việc khác.
Ra cửa, Nam Nguyệt vung tay lên, ba con hạc giấy nâng ba người bay về phía ba chiến thuyền thuyền lớn.
"Tử Thần Tông Nam Nguyệt tới bái phỏng."Nam Nguyệt cao giọng nói.
"Ha ha ha ha, hóa ra là Chưởng Nguyệt chân nhân, xin mời lên thuyền nói chuyện." Trên thuyền lớn truyền đến tiếng cười to sang sảng.
Chiếc thuyền này còn hơn gấp đôi hai chiếc trước, chiều dài hơn trăm thước, thuyền lâu có ba tầng. Toàn bộ chiến thuyền đều được làm bằng gỗ, lại có một tầng hào quang bên ngoài.
Một lệnh bài từ trên thuyền bay ra ngoài, phát ra một tia ánh sáng trắng đưa ba người lên thuyền.
Phía trên thuyền lâu, một nam tử trung niên mặc bộ áo giáp bằng bạc không đội giáp mũ đang đứng đó, thân cao to lớn, chừng hai thước sáu mươi bảy. Nhìn như một người khổng lồ nhỏ, mắt tròn đầu báo (1), không giận mà uy.
"Ngưỡng mộ Chưởng Nguyệt chân nhân đại danh đã lâu,nhưng nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt." Đại hán cười ha ha nói,âm thanh giống như sấm sét,lúc này Giang Vân Hạc mới phát hiện trên con thuyền này còn có bộ phận cắt đứt hiệu qua âm thanh, ở thuyền bên ngoài đúng là khó có thể nghe được âm thanh lớn như vậy.
"Gặp qua tướng quân Minh Vũ. Nam Nguyệt lần này đến đây một là muốn nói một việc liên quan đại sự hai bên, hai là hoà giải một chút hiểu lầm lúc trước."
"Ha ha ha ha, trước đó đều là việc nhỏ, không sao. Nhưng mà Chưởng Nguyệt chân nhân nếu nguyện ý cởi ra hiểu lầm cũng là chuyện tốt. Bản tướng thật ra muốn biết đại sự là cái gì, xin Chưởng Nguyệt chân nhân đi lên nói chuyện."
Nam Nguyệt mang theo hai người lên thuyền lầu, chân chính đứng ở trước mặt tướng quân Minh Vũ, cảm giác một cỗ uy áp kinh khủng đập vào người họ.
"Mời ngồi."
Nam Nguyệt ngồi xuống, Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt hai người đứng ở sau lưng nàng.
Nam Nguyệt cũng không kéo dài thời gian,vào thẳng theo luôn vấn đề chính.
"Có ý tứ, có ý tứ." Tướng quân Minh Vũ nghe xong thì không hốt hoảng chút nào, trái lại còn cười ha ha đứng lên.
Một đôi mắt tròn nhìn thoáng qua Giang Vân Hạc, cười nói: "Ngươi chính là tiểu quỷ họ Giang, ta biết ngươi, làm cũng không tệ. Không biết ngươi có muốn đến triều đình phát triển? Ngươi là người trong chính đạo, cũng không cấm môn hạ đệ tử đến triều đình xuất sĩ, hơn nữa còn có nguồn gốc sâu xa từ trước ở, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể hứa cho một mình ngươi một chức vị."
"Tại hạ xin nghe theo sư tôn." Giang Vân Hạc cung kính nói,hắn không nghĩ tới tướng quân Minh Vũ lại biết mình, trong lòng thật ra vẫn có chút lay động.
"Không sao,không sao,việc này không vội." Tướng quân Minh Vũ cười to nói, rồi hắn ngoắc ngoắc tay: "Gọi Kế Nguyên qua đây."
Không bao lâu sau,Kế Nguyên đội mũ mặc áo giáp đi đến, đầu tiên là chào,sau đó hắn hỏi: "Không biết tướng quân cho gọi là có chuyện gì?"
"Mau nói một chút về sự việc trước đây ở Thịnh Châu." Tướng quân Minh Vũ nói.
Kế Nguyên thoáng qua vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn kể lại câu chuyện một lần,so với sự việc phát sinh trước đây giống y hệt.
"Không sai, không sai, trước đây ỏ Thịnh Châu ngươi đã lập công, lần này lại lập công." Tướng quân Minh Vũ cười to tán thưởng.
Kế Nguyên càng vô cùng kinh ngạc, không biết vừa rồi lại phát sinh cái gì.
"Ngươi nói qua một lần cho hắn nghe." Tướng quân Minh Vũ chỉ một ngón tay về phía Giang Vân Hạc,hắn đành phải đem đầu đuôi sự việc nói lại một lần.
Kế Nguyên ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị, không nghĩ tới ở đây nhiều cao thủ Tinh Cung như vậy mà không phát hiện ra sự tình,cuối cùng vẫn để Giang Vân Hạc phát hiện.
"Ta đã nói hắn là một hạt giống tốt, ngày sau tu vi chắc chắn có thành tựu, nếu ngươi xuống núi,không ngại thì hãy đến quân đội phát triển.
Các ngươi đều là tuấn tài trong thế hệ trẻ,sau này sẽ còn gặp gỡ nhiều hơn. Về phần một chút mâu thuẫn trước đây,thật ra không sao cả,một chút việc nhỏ như vỏ tỏi lông gà cũng không nên để ở trong lòng." Tướng quân Minh Vũ nói.
"Vâng." Kế Nguyên khẽ gật đầu,nhìn bề phía Giang Vân Hạc cười cười, trước đó hai người cũng rất quen thuộc, lúc này không có gì mới lạ.
Nhưng Kế Nguyên đối với Giang Vân Hạc thì còn coi trọng nhiều hơn rất nhiều.
Giang Vân Hạc thấy Nam Nguyệt không có mở miệng,hắn hoài nghi ở thế giới này người trong môn phái có thể vào triều nhậm chức là một việc phổ biến. Dù sao thế lực môn phái có lớn hơn nữa thì cũng không hơn được một quốc gia, dù sao ở nơi này triều đình cũng không phải là khôi lỗi, mà là một thế lực siêu cường.
Nếu có người ở trong triều, rất nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
"Nếu các vị đạo hữu quyết định ngừng hẳn luận kiếm, ngày mai xuất phát, bản tướng xin phụng bồi một hai, cùng các vị đạo hữu đồng hành." Tướng quân Minh Vũ cam kết.
Ra khỏi thuyền lớn, Nam Nguyệt nói: "Vào triều làm quan hưởng vận mệnh quốc gia, đối với tu sĩ bình thường có lợi thật lớn. Nhưng mà tự thân ngươi cũng sẽ bị hạn chế bởi chức quan, khó có thể tiêu dao tự tại.
Bởi vậy, với thiên phú của ngươi gia nhập triều định có lẽ sẽ bị hạn chế."
Giang Vân Hạc hiểu Nam Nguyệt đang chỉ điểm mình,liền gật đầu: "Ta hiểu, sư phụ."
Từ trong lời nói của Nam Nguyệt, hắn cũng đã hiểu đại khái,có lẽ vào triều làm quan sẽ được thứ gì đó gia tăng thực lực, chắc là một loại thuộc về số mệnh,giống như hương hỏa thần chúc phúc.
Nhưng nếu tự thân tu hành cũng sẽ phải chịu chức quan có hạn.
Nếu tư chất mình có hạn thì đó là một con đường tốt.
Nhưng tu hành đơn giản như vậy, dễ dàng như ăn cơm uống nước,thì mình cũng không cần phải từ một cái hố to nhảy vào một hố to của người khác.
Lúc này hắn đã đoạn tuyệt ý niệm vào triều ở trong đầu.
Trở về núi cũng không lâu lắm, Lý Bạch Mi cùng Tư Không Danh Minh cũng trở về, kể từ đó sự tình đã định, chỉ xem ngày mai nữa thôi.
Giang Vân Hạc kéo lại thắt lưng,mấy ngày nay hắn cũng bận rộn không ít.
"Giang huynh, đã lâu không gặp." Tư Không Quy cười hì hì chạy qua lôi kéo Giang Vân Hạc kéo sang một bên.
Giang Vân Hạc: rõ ràng là ngươi mấy ngày nay cứ trốn tránh ta, cùng cái bại khuyển kia ở phía xa ăn chanh, ngươi nghĩ rằng ta không biết?
"Tư Không huynh có chuyện gì cứ nói." Giang Vân Hạc cười nói: "Ta và ngươi hứng thú hợp nhau, không cần phải như vậy."
"Tốt lắm, đã vậy thì ta nói thẳng." Tư Không Quy vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giang huynh rốt cuộc là làm sao để được Nguyệt tiên tử và yêu nữ cùng ái mộ ngươi, xin Giang huynh hãy dạy ta."
Giang Vân Hạc nghe vậy trong lòng liền chán nản.
Hắn hỏi nhỏ: "Ngươi từng có mấy người hồng nhan tri kỷ?"
Tư Không Quy tính toán một lát: "Giao hữu tốt thì có mấy người, hồng nhan tri kỷ một cũng không có."
Giang Vân Hạc thở dài, vẻ mặt tang thương: "Cho nên đây là ngươi không hiểu nhân tâm, phương pháp của ta ngươi học không được. Lại giao tiếp thêm mấy người hảo hữu đi, tuổi ngươi còn quá trẻ, đừng như ta như vậy."
Nói xong, vẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hắn lại nói: "Có đường lớn quang minh lại không đi, cần gì phải tự tìm đường chết!"
Trên mặt Tư Không Quy nhất thời hiện ra ngũ sắc.
Cái này là do người nói sao?
"Sư đệ, ngươi ở đây sao,mau đi theo ta." Chấp Nguyệt vội vã lôi Giang Vân Hạc chạy đi.
Giang Vân Hạc chỉ cúi đầu rồi ngẩng đầu một cái liền hoàn toàn thay đổi khuôn mặt, trước khi cúi đầu còn là vẻ mặt bi thương, sau khi ngẩng đầu chính là như cây trong gió,ý cười đầy mặt.
Tốc độ lật mặt này khiến cho Tư Không Quy mắt trừng to mồm há hốc.
"Phi,cặn bã." Tư Không Quy hung hăng phỉ nhổ, vẫn cảm thấy không hết hận.
"Tên bại hoại!"
Chú thích:
(1) Mắt tròn đầu báo: Mô tả khuôn mặt dễ sợ.