Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
“Ta đi tìm một chút thức ăn.”
Giang Vân Hạc xuống giường,ngồi nhìn từng miếng vải rách trên nền đất,tìm xem có thứ gì có thể che cơ thể mình lại.
Vừa quay đầu,đã thấy trên mặt Chấp Nguyệt không còn vẻ e lệ thanh lãnh như trước.
Một tay chắn trước ngực,tay kia nắm lấy dải lụa cố gắng che chân của nàng lại.
Hơn nửa thân hình của Chấp Nguyệt đều lộ ra bên ngoài,vừa trắng nõn tinh tế vừa tỉ mỉ xinh đẹp,giống như loại Dương Chi Ngọc tốt nhất,mang theo ánh sáng nhàn nhạt mê người.
“Đừng nhìn!”
Chấp Nguyệt vừa cử động mạnh đã làm cho nửa bắp đùi phơi ra khỏi chăn,đều mang một màu nâu xanh.
“Rất đẹp mà,đừng để ý.Ngươi chỉ trúng độc mà thôi,vài ngày nữa độc được giải,ngươi lại trở thành người đẹp nhất.”
Nụ cười của Giang Vân Hạc càng ôn hòa.
“Phải cảm ơn ông trời đã cho ta gặp ngươi khi không hoàn mỹ,bởi vì nếu ngươi quá hoàn mỹ,ta cũng sẽ không dám tới gần ngươi.”
Sắc mặt của Chấp Nguyệt đỏ bừng lên,cuối cùng cũng không cố che đậy nữa.
Cả người nàng,từ eo trở xuống đều là màu nâu xanh.
“Coi chừng Tô Tiểu Tiểu.”
Chấp Nguyệt nói.
“Yên tâm đi,nàng sẽ không giết ta đâu.Nàng còn chưa lấy được bí mật của ta mà.”
Giang Vân Hạc cười cười,đem dải lụa hồng dùng để tăng thêm hỉ khí gỡ từ trên ghế xuống,rồi dùng nó quấn quanh người hai ba vòng,rốt cục cũng che đi một phần thân thể.
Khi đi ra khỏi đó mà không thấy hai con khỉ vẫn hay tới đưa hoa quả,hắn liền tự đi mình ra sau núi.
“Thật tiện nghi cho ngươi.Theo ta được biết,có rất nhiều đệ tử hạch tâm của danh môn đại phái đều muốn kết thành đạo lữ với nàng.”
Không biết Tô Tiểu Tiểu đã ngồi trên cành cây đó từ bao giờ.
Có vẻ như nàng luôn thích ở tại nơi cao nhìn xuống người khác.
“Ngươi xuống tay quá nặng.Hơn nữa ta cũng không nói ngươi làm như vậy.”Giang Vân Hạc nhíu mày.
“ Khổ Nhục kế,nếu xuống tay không đủ nặng,thì gọi gì là Khổ Nhục kế nữa.”
Tô Tiểu Tiểu cười nói.
“Ngươi còn muốn ta làm gì,ta đều nguyện ý!”
Tô Tiểu Tiểu lại hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi thật sự muốn cưới nàng?”
“Ta lừa nàng.”
Giang Vân Hạc thản nhiên nói.
“Quả nhiên lời nói của đám đàn ông đều là hoa ngôn xảo ngữ không có gì tốt đẹp,thật buồn cười,Chưởng Lệnh đệ tử của Tử Thần Tông thế mà bị một tên nam nhân lừa gạt!”
Không biết tại sao, từ trong giọng nói của nàng, Giang Vân Hạc nghe thấy một chút tức giận.
Có lẽ đây là sự cảm thông giữa nữ nhân với nhau chăng?
“Ta làm thế này là cứu nàng,ít nhất như vậy có thể bảo vệ tính mạng của nàng mà không cần phải chịu tra tấn hay khổ sở.”
Giang Vân Hạc hơi ngước mặt lên,cả người dựa vào thân cây.
Ánh nắng mặt trời rất chói,làm hắn không nhịn được mà nheo mắt lại.
“Nói như vậy,ngươi chính là người tốt sao?”
Tô Tiểu Tiểu cười hết sức vui vẻ,giống như nghe được chuyện gì rất hài hước vậy.
Giang Vân Hạc trầm mặc.
Hắn cũng không rõ mình có phải là người tốt hay không.
Chẳng qua hắn cảm thấy,trong trời đất bao la,mạng người là quan trọng nhất.
“Một mỹ nhân như thế,mà ngươi không động lòng?”
Tô Tiểu Tiểu cười xong,nói.
“Nói không chừng,ta sẽ còn để hai người các ngươi quay về Tử Thần Tông cùng nhau đây,có vẻ rất thú vị.”
“Ta và ngươi là cùng phe,ngay từ đầu đã vậy.” Giang Vân Hạc nói.
Đây là lần thứ hai hắn nói ra câu này.
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu một chút, suy nghĩ,rồi lại phá lên cười.
“Thú vị,thật là thú vị!”
Sau khi Tô Tiểu Tiểu rời đi,Giang Vân Hạc loay hoay trong rừng cây cả nửa ngày trời,mới hái được một chút trái cây đem về.
“Có thấy Tô Tiểu Tiểu không?”
Dải lụa hồng đã đem thân thể của Chấp Nguyệt che mất hơn một nửa,chỉ có đường cong tuyệt mỹ như không có điểm cuối và cái bụng trắng nõn lộ ra ngoài.
“Có gặp.”
“Nàng nói gì rồi.”
“Không hề nói gì cả,chỉ thấy nàng ngồi trên cành cây,có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.”
Giang Vân Hạc dùng giọng ôn hòa nói.
“Yên tâm,không cần lo lắng cho ta.Cứ ăn mấy trái cây này trước đi rồi tính.”
“Từ nay về sau,mỗi ngày ngươi đều phải làm ra vẻ như Nhị Thập Nhất đang phát tác,để tránh bị Tô Tiểu Tiểu phát hiện.”
Chấp Nguyệt dặn dò một cách nghiêm túc.
...
Thời gian trôi nhanh,thấm thoát đã qua một tháng,mỗi ngày Giang Vân Hạc đều giả vờ như bị đau đớn kịch liệt,nhức nhối ngứa ngáy các loại.
Trên thực tế,sau khi áp chế được Nhị Thập Nhất cũng đã đủ làm cho Giang Vân Hạc,một kẻ từ nhỏ tới lớn vốn chưa từng chịu khổ phải khó chịu.
Nhưng mà lí trí của hắn vẫn còn,mỗi khi phát tác hắn đều có thể nhìn vào bên trong người mình để quan sát cấu tạo của Nhị Thập Nhất,hay nói đúng hơn,là dấu số hiệu của nó.
Tất cả mọi thứ trên thế gian này,đều là số hiệu trong mắt hắn.
Chỉ là mỗi lần hắn nghiên cứu mấy số hiệu này,đều nhận một chút quấy nhiễu nhỏ.
Mỗi khi như thế,Chấp Nguyệt đều sẽ ôm lấy hắn từ phía sau,mong muốn làm dịu đi nỗi đau của hắn.
Cảm xúc truyền đến từ sau lưng luôn để hắn phân thần.
Quan sát cả nửa tháng,hắn cũng đã nhận ra một số ít quy luật từ trong đó,nhưng lại không biết mấy đoạn số hiệu này có hiệu quả gì,chỉ có thể ghi chép lại,sau này có cơ hội lại phân tích tiếp.
Ngày thứ mười lăm, Tô Tiểu Tiểu cũng chịu thu hồi Nhị Thập Nhất.
Nửa tháng tiếp sau,Giang Vân Hạc ngoài sáng 3 tiếng chiều 3 tiếng tu hành ra,toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để nói chuyện phiếm với Chấp Nguyệt.
Theo thời gian trôi qua,tình cảm giữa hai người lại ấm lên không ít.
Đúng ra là nói…chỉ có một mình Chấp Nguyệt ấm lên.
Giang Vân Hạc luôn cố bảo trì một nhiệt độ thân mật vừa đủ với nàng,vừa không làm nàng cảm thấy quá đột ngột,mà cũng không làm cho nàng bị lạnh nhạt.Tất cả đều là vừa đủ mới tốt nhất, chính xác giống như dùng thước đo vậy.
Chấp Nguyệt chưa từng cảm thấy một chút dư thừa nào khi nói chuyện với hắn,mỗi lần đều chỉ có cảm giác ngọt ngào và vui vẻ.
Trái tim của nàng càng hướng về phía hắn hơn.
Trừ mấy thứ này ra,hắn còn học được từ Chấp Nguyệt một số tin tức về thế giới này,cùng với học tập hai quyển sách khác là Xuất Vân Cốc Độn Thuật và Du Vân Lục,còn có một tấm Du Ký Hoang Cổ Đồ Chí.
Thu hoạch lớn nhất của Giang Vân Hạc chính là đem số lượng chữ mình biết đẩy lên tới tầm hai ngàn một trăm ký tự,cũng miễn cưỡng coi như là “biết chữ”.
Phải biết,số chữ trong chương trình giáo dục bắt buộc của Trung Quốc là sáu ngàn sáu trăm.
Cách viết của ngôn ngữ trong thế giới này càng ngắn gọn hơn,nên số lượng chữ phải ít hơn một chút.Nhưng có ít đi nữa,cũng phải trên dưới bốn nghìn chữ.
“Nếu có thể chạy thoát,ta sẽ xin sư phó thu ngươi làm môn đồ.Mặc dù thứ ngươi học là Lưu Ly Chân Pháp,nhưng môn công pháp này nghiêng về vững chắc cơ sở,muốn chuyển tu môn khác cũng sẽ không có gì không hợp.”
Chấp Nguyệt dựa vào tai Giang Vân Hạc nói.
“Như vậy ta sẽ phải kêu ngươi là sư tỷ.” Giang Vân Hạc cười nói.
“Tốt!” Giọng nói của Chấp Nguyệt mang theo một chút vui sướng.Sau khi trút lớp vỏ ngoài thanh lãnh kia xuống,tính cách của nàng biến thành không khác gì một bé gái nhỏ tuổi.
Giang Vân Hạc đưa tay sờ sờ tóc Chấp Nguyệt,đứng lên nói:
“Ta đi chuẩn bị chút cơm canh cho ngươi.”
“Ừm.”
Chấp Nguyệt nhẹ nhàng đáp ứng,nhìn theo Giang Vân Hạc đi ra ngoài,trong nội tâm lại vô cùng vui vẻ,dù bây giờ còn chưa thể trốn thoát,nhưng nàng cũng không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng.
Vừa mới bắt đầu nấu nước tại nhà bếp trong hậu viện,hắn đã thấy con sói đưa tới một em gà rừng đã vặt lông.
“Khi nào ngươi mới lấy được tới tay?”
Không biết từ lúc nào,Tô Tiểu Tiểu đã xuất hiện sau lưng hắn.
Giang Vân Hạc hít sâu một hơi, hắn quyết định ngả bài.
“Đã lấy được.”
Trong mắt Tô Tiểu Tiểu lóe lên tia sáng kinh ngạc.
“Thật sao?’
Nàng chưa từng nghĩ tới,tốc độ thành công của Giang Vân Hạc lại nhanh đến vậy,trong thời gian ngắn đều cảm thấy đây không phải sự thật.
“Là sự thật,nhưng mà bây giờ không đưa cho ngươi được.”
Giang Vân Hạc xoay người nói:
“Chấp Nguyệt đem nó trực tiếp đưa vào cơ thể ta,Ngũ Uẩn Đồ này phải chờ mười tám năm sau khi cho vào trong người mới lấy ra được,nên ta có muốn cũng không cách nào giao nó cho ngươi.”
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lấp lóe chớp động,nụ cười trên mặt lại không hề suy giảm.
Thế nhưng Giang Vân Hạc lại có cảm giác giống như mình đang bị một con thú dữ đến gần.
“Chắc chắn ngươi cũng đã biết tình huống của Ngũ Uẩn Đồ,sau khi chủ nhân chết đi nó sẽ tự động biến mất,nếu không phải thế thì ngươi đã giết Chấp Nguyệt đoạt bảo từ lâu rồi!”
Lần này tới lượt Tô Tiểu Tiểu hít sâu một hơi.
"Lá gan của ngươi rất lớn!""
Giọng điệu Tô Tiểu Tiểu càng lúc càng trầm thấp.
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ngươi xem,nếu Chấp Nguyệt không chủ động đưa nó cho ta, thứ này có thể lọt vào tay ngươi sao? Cho nên ta mới phải diễn Khổ Nhục kế,chỉ là ta không nghĩ tới nó phải để trong người mười tám năm mới lấy được ra.”
Giang Vân Hạc nói một cách thành khẩn.
“Ngươi cũng biết,ta không thể biết trước những tin tức kiểu này,còn Chấp nguyệt cũng sẽ không nói với ta chuyện quan trọng đến thế.”
“Mười tám năm sau,ta có thể lấy nó ra đưa cho ngươi. Mười tám năm đối với ngươi mà nói,không hề dài chút nào cả.”
“Ngươi tính toán rất hay,nói cách khác,ta phải bảo vệ ngươi mười tám năm,còn không thể để ngươi chết sao?”
Từ vẻ mặt của Tô Tiểu Tiểu, không thể nhìn ra được nàng đang mừng hay đang giận.
“Dùng thực lực của ngươi,bảo vệ một kẻ tay trói gà không chặt như ta thì không quá khó a?”
“Nghĩ lại,có lẽ ta nên nhốt ngươi mười tám năm.”
“Nếu ngươi chịu làm người trông coi,ta cũng không ngại thử.”
Giang Vân Hạc nhún vai.
"Hừ!"
Nụ cười của Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thu lại,có thể thấy được, nàng đang rất không hài lòng, nhưng mà trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
“Đừng quên,ngươi và ta là cùng một đội.Ta muốn tìm đường về nhà,mà ngươi biết đấy,địa điểm chúng ta muốn đến là giống nhau.”
“Coi như không có Ngũ Uẩn Đồ,ngươi sẽ đứng yên nhìn ta chết à? Có thể nói,nó chỉ làm cho quan hệ giữa hai ta nhiều hơn một sợi dây liên kết nữa mà thôi.”
Giang Vân Hạc lại ôn hòa nói.
“Haizz,được rồi,đã như vậy thì ta cũng đồng ý với ngươi thôi…”
Tô Tiểu Tiểu rầu rĩ nói,làm sao nàng có thể đoán ra được cuối cùng người được lợi nhất lại là Giang Vân Hạc đây.
“Thế Chấp Nguyệt đã vô dụng với ngươi rồi,thả nàng ta đi.”
“Thả nàng? Nực cười,bây giờ ta liền đi giết nàng!”
“Vậy ta lập tức tự sát!”
Âm thanh của Giang Vân Hạc không lớn, lại nói chém đinh chặt sắt, để người ta biết rằng hắn cũng không phải nói cho có.
- ----
Các đạo hữu có gì góp ý cứ liên hệ với chúng ta,hiện nay có quá ít người dịch nên tốc độ ra chương khá chậm,mong mọi người thông cảm.
Giang Vân Hạc xuống giường,ngồi nhìn từng miếng vải rách trên nền đất,tìm xem có thứ gì có thể che cơ thể mình lại.
Vừa quay đầu,đã thấy trên mặt Chấp Nguyệt không còn vẻ e lệ thanh lãnh như trước.
Một tay chắn trước ngực,tay kia nắm lấy dải lụa cố gắng che chân của nàng lại.
Hơn nửa thân hình của Chấp Nguyệt đều lộ ra bên ngoài,vừa trắng nõn tinh tế vừa tỉ mỉ xinh đẹp,giống như loại Dương Chi Ngọc tốt nhất,mang theo ánh sáng nhàn nhạt mê người.
“Đừng nhìn!”
Chấp Nguyệt vừa cử động mạnh đã làm cho nửa bắp đùi phơi ra khỏi chăn,đều mang một màu nâu xanh.
“Rất đẹp mà,đừng để ý.Ngươi chỉ trúng độc mà thôi,vài ngày nữa độc được giải,ngươi lại trở thành người đẹp nhất.”
Nụ cười của Giang Vân Hạc càng ôn hòa.
“Phải cảm ơn ông trời đã cho ta gặp ngươi khi không hoàn mỹ,bởi vì nếu ngươi quá hoàn mỹ,ta cũng sẽ không dám tới gần ngươi.”
Sắc mặt của Chấp Nguyệt đỏ bừng lên,cuối cùng cũng không cố che đậy nữa.
Cả người nàng,từ eo trở xuống đều là màu nâu xanh.
“Coi chừng Tô Tiểu Tiểu.”
Chấp Nguyệt nói.
“Yên tâm đi,nàng sẽ không giết ta đâu.Nàng còn chưa lấy được bí mật của ta mà.”
Giang Vân Hạc cười cười,đem dải lụa hồng dùng để tăng thêm hỉ khí gỡ từ trên ghế xuống,rồi dùng nó quấn quanh người hai ba vòng,rốt cục cũng che đi một phần thân thể.
Khi đi ra khỏi đó mà không thấy hai con khỉ vẫn hay tới đưa hoa quả,hắn liền tự đi mình ra sau núi.
“Thật tiện nghi cho ngươi.Theo ta được biết,có rất nhiều đệ tử hạch tâm của danh môn đại phái đều muốn kết thành đạo lữ với nàng.”
Không biết Tô Tiểu Tiểu đã ngồi trên cành cây đó từ bao giờ.
Có vẻ như nàng luôn thích ở tại nơi cao nhìn xuống người khác.
“Ngươi xuống tay quá nặng.Hơn nữa ta cũng không nói ngươi làm như vậy.”Giang Vân Hạc nhíu mày.
“ Khổ Nhục kế,nếu xuống tay không đủ nặng,thì gọi gì là Khổ Nhục kế nữa.”
Tô Tiểu Tiểu cười nói.
“Ngươi còn muốn ta làm gì,ta đều nguyện ý!”
Tô Tiểu Tiểu lại hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi thật sự muốn cưới nàng?”
“Ta lừa nàng.”
Giang Vân Hạc thản nhiên nói.
“Quả nhiên lời nói của đám đàn ông đều là hoa ngôn xảo ngữ không có gì tốt đẹp,thật buồn cười,Chưởng Lệnh đệ tử của Tử Thần Tông thế mà bị một tên nam nhân lừa gạt!”
Không biết tại sao, từ trong giọng nói của nàng, Giang Vân Hạc nghe thấy một chút tức giận.
Có lẽ đây là sự cảm thông giữa nữ nhân với nhau chăng?
“Ta làm thế này là cứu nàng,ít nhất như vậy có thể bảo vệ tính mạng của nàng mà không cần phải chịu tra tấn hay khổ sở.”
Giang Vân Hạc hơi ngước mặt lên,cả người dựa vào thân cây.
Ánh nắng mặt trời rất chói,làm hắn không nhịn được mà nheo mắt lại.
“Nói như vậy,ngươi chính là người tốt sao?”
Tô Tiểu Tiểu cười hết sức vui vẻ,giống như nghe được chuyện gì rất hài hước vậy.
Giang Vân Hạc trầm mặc.
Hắn cũng không rõ mình có phải là người tốt hay không.
Chẳng qua hắn cảm thấy,trong trời đất bao la,mạng người là quan trọng nhất.
“Một mỹ nhân như thế,mà ngươi không động lòng?”
Tô Tiểu Tiểu cười xong,nói.
“Nói không chừng,ta sẽ còn để hai người các ngươi quay về Tử Thần Tông cùng nhau đây,có vẻ rất thú vị.”
“Ta và ngươi là cùng phe,ngay từ đầu đã vậy.” Giang Vân Hạc nói.
Đây là lần thứ hai hắn nói ra câu này.
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu một chút, suy nghĩ,rồi lại phá lên cười.
“Thú vị,thật là thú vị!”
Sau khi Tô Tiểu Tiểu rời đi,Giang Vân Hạc loay hoay trong rừng cây cả nửa ngày trời,mới hái được một chút trái cây đem về.
“Có thấy Tô Tiểu Tiểu không?”
Dải lụa hồng đã đem thân thể của Chấp Nguyệt che mất hơn một nửa,chỉ có đường cong tuyệt mỹ như không có điểm cuối và cái bụng trắng nõn lộ ra ngoài.
“Có gặp.”
“Nàng nói gì rồi.”
“Không hề nói gì cả,chỉ thấy nàng ngồi trên cành cây,có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.”
Giang Vân Hạc dùng giọng ôn hòa nói.
“Yên tâm,không cần lo lắng cho ta.Cứ ăn mấy trái cây này trước đi rồi tính.”
“Từ nay về sau,mỗi ngày ngươi đều phải làm ra vẻ như Nhị Thập Nhất đang phát tác,để tránh bị Tô Tiểu Tiểu phát hiện.”
Chấp Nguyệt dặn dò một cách nghiêm túc.
...
Thời gian trôi nhanh,thấm thoát đã qua một tháng,mỗi ngày Giang Vân Hạc đều giả vờ như bị đau đớn kịch liệt,nhức nhối ngứa ngáy các loại.
Trên thực tế,sau khi áp chế được Nhị Thập Nhất cũng đã đủ làm cho Giang Vân Hạc,một kẻ từ nhỏ tới lớn vốn chưa từng chịu khổ phải khó chịu.
Nhưng mà lí trí của hắn vẫn còn,mỗi khi phát tác hắn đều có thể nhìn vào bên trong người mình để quan sát cấu tạo của Nhị Thập Nhất,hay nói đúng hơn,là dấu số hiệu của nó.
Tất cả mọi thứ trên thế gian này,đều là số hiệu trong mắt hắn.
Chỉ là mỗi lần hắn nghiên cứu mấy số hiệu này,đều nhận một chút quấy nhiễu nhỏ.
Mỗi khi như thế,Chấp Nguyệt đều sẽ ôm lấy hắn từ phía sau,mong muốn làm dịu đi nỗi đau của hắn.
Cảm xúc truyền đến từ sau lưng luôn để hắn phân thần.
Quan sát cả nửa tháng,hắn cũng đã nhận ra một số ít quy luật từ trong đó,nhưng lại không biết mấy đoạn số hiệu này có hiệu quả gì,chỉ có thể ghi chép lại,sau này có cơ hội lại phân tích tiếp.
Ngày thứ mười lăm, Tô Tiểu Tiểu cũng chịu thu hồi Nhị Thập Nhất.
Nửa tháng tiếp sau,Giang Vân Hạc ngoài sáng 3 tiếng chiều 3 tiếng tu hành ra,toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để nói chuyện phiếm với Chấp Nguyệt.
Theo thời gian trôi qua,tình cảm giữa hai người lại ấm lên không ít.
Đúng ra là nói…chỉ có một mình Chấp Nguyệt ấm lên.
Giang Vân Hạc luôn cố bảo trì một nhiệt độ thân mật vừa đủ với nàng,vừa không làm nàng cảm thấy quá đột ngột,mà cũng không làm cho nàng bị lạnh nhạt.Tất cả đều là vừa đủ mới tốt nhất, chính xác giống như dùng thước đo vậy.
Chấp Nguyệt chưa từng cảm thấy một chút dư thừa nào khi nói chuyện với hắn,mỗi lần đều chỉ có cảm giác ngọt ngào và vui vẻ.
Trái tim của nàng càng hướng về phía hắn hơn.
Trừ mấy thứ này ra,hắn còn học được từ Chấp Nguyệt một số tin tức về thế giới này,cùng với học tập hai quyển sách khác là Xuất Vân Cốc Độn Thuật và Du Vân Lục,còn có một tấm Du Ký Hoang Cổ Đồ Chí.
Thu hoạch lớn nhất của Giang Vân Hạc chính là đem số lượng chữ mình biết đẩy lên tới tầm hai ngàn một trăm ký tự,cũng miễn cưỡng coi như là “biết chữ”.
Phải biết,số chữ trong chương trình giáo dục bắt buộc của Trung Quốc là sáu ngàn sáu trăm.
Cách viết của ngôn ngữ trong thế giới này càng ngắn gọn hơn,nên số lượng chữ phải ít hơn một chút.Nhưng có ít đi nữa,cũng phải trên dưới bốn nghìn chữ.
“Nếu có thể chạy thoát,ta sẽ xin sư phó thu ngươi làm môn đồ.Mặc dù thứ ngươi học là Lưu Ly Chân Pháp,nhưng môn công pháp này nghiêng về vững chắc cơ sở,muốn chuyển tu môn khác cũng sẽ không có gì không hợp.”
Chấp Nguyệt dựa vào tai Giang Vân Hạc nói.
“Như vậy ta sẽ phải kêu ngươi là sư tỷ.” Giang Vân Hạc cười nói.
“Tốt!” Giọng nói của Chấp Nguyệt mang theo một chút vui sướng.Sau khi trút lớp vỏ ngoài thanh lãnh kia xuống,tính cách của nàng biến thành không khác gì một bé gái nhỏ tuổi.
Giang Vân Hạc đưa tay sờ sờ tóc Chấp Nguyệt,đứng lên nói:
“Ta đi chuẩn bị chút cơm canh cho ngươi.”
“Ừm.”
Chấp Nguyệt nhẹ nhàng đáp ứng,nhìn theo Giang Vân Hạc đi ra ngoài,trong nội tâm lại vô cùng vui vẻ,dù bây giờ còn chưa thể trốn thoát,nhưng nàng cũng không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng.
Vừa mới bắt đầu nấu nước tại nhà bếp trong hậu viện,hắn đã thấy con sói đưa tới một em gà rừng đã vặt lông.
“Khi nào ngươi mới lấy được tới tay?”
Không biết từ lúc nào,Tô Tiểu Tiểu đã xuất hiện sau lưng hắn.
Giang Vân Hạc hít sâu một hơi, hắn quyết định ngả bài.
“Đã lấy được.”
Trong mắt Tô Tiểu Tiểu lóe lên tia sáng kinh ngạc.
“Thật sao?’
Nàng chưa từng nghĩ tới,tốc độ thành công của Giang Vân Hạc lại nhanh đến vậy,trong thời gian ngắn đều cảm thấy đây không phải sự thật.
“Là sự thật,nhưng mà bây giờ không đưa cho ngươi được.”
Giang Vân Hạc xoay người nói:
“Chấp Nguyệt đem nó trực tiếp đưa vào cơ thể ta,Ngũ Uẩn Đồ này phải chờ mười tám năm sau khi cho vào trong người mới lấy ra được,nên ta có muốn cũng không cách nào giao nó cho ngươi.”
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lấp lóe chớp động,nụ cười trên mặt lại không hề suy giảm.
Thế nhưng Giang Vân Hạc lại có cảm giác giống như mình đang bị một con thú dữ đến gần.
“Chắc chắn ngươi cũng đã biết tình huống của Ngũ Uẩn Đồ,sau khi chủ nhân chết đi nó sẽ tự động biến mất,nếu không phải thế thì ngươi đã giết Chấp Nguyệt đoạt bảo từ lâu rồi!”
Lần này tới lượt Tô Tiểu Tiểu hít sâu một hơi.
"Lá gan của ngươi rất lớn!""
Giọng điệu Tô Tiểu Tiểu càng lúc càng trầm thấp.
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ngươi xem,nếu Chấp Nguyệt không chủ động đưa nó cho ta, thứ này có thể lọt vào tay ngươi sao? Cho nên ta mới phải diễn Khổ Nhục kế,chỉ là ta không nghĩ tới nó phải để trong người mười tám năm mới lấy được ra.”
Giang Vân Hạc nói một cách thành khẩn.
“Ngươi cũng biết,ta không thể biết trước những tin tức kiểu này,còn Chấp nguyệt cũng sẽ không nói với ta chuyện quan trọng đến thế.”
“Mười tám năm sau,ta có thể lấy nó ra đưa cho ngươi. Mười tám năm đối với ngươi mà nói,không hề dài chút nào cả.”
“Ngươi tính toán rất hay,nói cách khác,ta phải bảo vệ ngươi mười tám năm,còn không thể để ngươi chết sao?”
Từ vẻ mặt của Tô Tiểu Tiểu, không thể nhìn ra được nàng đang mừng hay đang giận.
“Dùng thực lực của ngươi,bảo vệ một kẻ tay trói gà không chặt như ta thì không quá khó a?”
“Nghĩ lại,có lẽ ta nên nhốt ngươi mười tám năm.”
“Nếu ngươi chịu làm người trông coi,ta cũng không ngại thử.”
Giang Vân Hạc nhún vai.
"Hừ!"
Nụ cười của Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thu lại,có thể thấy được, nàng đang rất không hài lòng, nhưng mà trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
“Đừng quên,ngươi và ta là cùng một đội.Ta muốn tìm đường về nhà,mà ngươi biết đấy,địa điểm chúng ta muốn đến là giống nhau.”
“Coi như không có Ngũ Uẩn Đồ,ngươi sẽ đứng yên nhìn ta chết à? Có thể nói,nó chỉ làm cho quan hệ giữa hai ta nhiều hơn một sợi dây liên kết nữa mà thôi.”
Giang Vân Hạc lại ôn hòa nói.
“Haizz,được rồi,đã như vậy thì ta cũng đồng ý với ngươi thôi…”
Tô Tiểu Tiểu rầu rĩ nói,làm sao nàng có thể đoán ra được cuối cùng người được lợi nhất lại là Giang Vân Hạc đây.
“Thế Chấp Nguyệt đã vô dụng với ngươi rồi,thả nàng ta đi.”
“Thả nàng? Nực cười,bây giờ ta liền đi giết nàng!”
“Vậy ta lập tức tự sát!”
Âm thanh của Giang Vân Hạc không lớn, lại nói chém đinh chặt sắt, để người ta biết rằng hắn cũng không phải nói cho có.
- ----
Các đạo hữu có gì góp ý cứ liên hệ với chúng ta,hiện nay có quá ít người dịch nên tốc độ ra chương khá chậm,mong mọi người thông cảm.