Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
“Phù, cuối cùng cũng làm xong, có vài nhánh cây đã được hong khô này, buổi tối sẽ lấy ra để xua đuổi hổ báo chó sói.” Giang Vân Hạc nói xong, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Là hổ báo chó sói bình thường, không phải yêu quái.”
Làm xong mấy thứ này, tuy rằng rất mệt mỏi, thế nhưng nó khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm ở qua đêm nơi hoang dã mà không có bất kỳ sự chuẩn bị hay biện pháp nào ứng phó dưới mọi tình huống, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Không chỉ là hài lòng, bây giờ hắn còn có chút tự mãn.
Hắn không quan tâm tới tiền, bởi vì từ nhỏ tới lớn hắn không bao giờ thiếu tiền. Thứ hắn để ý chính là kiến thức, lượng tri thức, trí tuệ và logic cùng với những tác dụng của nó mang đến cho hắn, ví dụ như khả năng sinh tồn nơi hoang dã lúc này.
“Tiếp theo tốt nhất là nên dựng một cái lều...” Giang Vân Hạc nhìn Tô Tiểu Tiểu, nói: “Ngươi chắc có lẽ là không cần, nhưng mà ta chỉ là một người bình thường, nên vẫn phải dùng.”
“A!” Tô Tiểu Tiểu cười như không cười hướng ánh mắt về phía hắn, cũng không nói một lời nào, chỉ nhìn xem hắn rốt cuộc có thể làm những gì.
Giang Vân Hạc dùng sợi dây nhỏ của cái cần câu buộc mấy cành cây lại với nhau để dựng lên một nơi trú ẩn, tạo thành một hình tam giác đơn giản là đủ.
Chỉ là trước đây khi xem người khác làm có vẻ rất dễ dàng, nhưng đến lúc mình làm thì lại không dễ dàng.
Bận bịu làm việc suốt hai giờ, trên đầu chảy xuống đầy mồ hôi, cơ thể cũng có bẩn chút, Giang Vân Hạc mới làm ra một thứ nhìn hơi giống với hình dạng của cái lều. Nhưng vì không biết cái chỗ này có đủ chắc chắn để làm nơi trú ẩn hay không, nên hắn lại rải thêm lên trên nóc lều một tầng cành với lá. Cuối cùng lại lấy từ trong túi vải ra mấy cái áo thun còn lại của mình rồi đem phủ ở trên, thì mới thấy vừa lòng thỏa ý vỗ vỗ tay.
“Hoàn thành, xuất sắc!” Giang Vân Hạc đứng trước nơi trú ẩn, và giơ ngón cái lên, trên mặt hiện đầy vẻ đắc ý.
Tô Tiểu Tiểu, người luôn một mực ngồi xem kịch vui ở phía sau, nhìn thấy phong thái tự mãn của hắn, thì cũng cảm thấy khá buồn cười.
Ngọt ngào hỏi một câu: “Đã hoàn thành rồi sao?”
“Đã xong, cho dù đêm nay trời có mưa cũng không sợ!” Giang Vân Hạc nói.
“Vậy được rồi, nên lên đường thôi.” Tô Tiểu Tiểu đứng dậy vỗ ghế một cái, một tiếng “phốc’ nhẹ nhàng, trong tay nàng lại có thêm hai viên hạt châu một lớn một nhỏ hình cầu.
Giang Vân Hạc: “???”
“Mặc dù nói như vậy thì rất là mất thể diện, nhưng ta cũng chỉ là một người bình thường, thật sự đi không nổi.” Giang Vân Hạc ngồi trên mặt đất, vẻ mặt thành khẩn.
Từ lông mày, ánh mắt, biểu cảm đều toát lên một vẻ chân thành.
“Nói nhảm nhiều quá, đi thôi, còn phải đi thuê khách điếm nữa đấy!” Tô Tiểu Tiểu xoay mình trên con lừa, đưa tay nắm trên không trung một cái, Giang Vân Hạc bỗng cảm thân thể của mình hoàn toàn không chịu khống chế, hoa mắt một lúc thì đã bị Tô Tiểu Tiểu túm tới trên tay.
“Con lừa, đi thôi!” Tô Tiểu Tiểu gọi một tiếng.
"Ân a!!"
Con lừa hí lên một tiếng, hai chân chuyển động, lập tức giống như đạp gió mà đi, chuyện từ tĩnh sang nhanh.
Từng đợt gió mạnh thổi thẳng vào miệng Giang Vân Hạc, mặt hắn cũng sắp biến dạng, ở cả hai bên người chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư ảnh nối tiếp đen nghịt.
Giang Vân Hạc bỗng cảm thấy bản thân giống hệt như một con diều!
Chỉ cần buộc thêm sợi dây vào là có thể thả cho bay lên trời!
Ngay lúc Giang Vân Hạc hít thở khó khăn, gió mạnh bỗng biến mất không thấy đâu, Giang Vân Hạc mở to mắt, phát hiện vẫn chưa có dừng lại, hai bên vẫn là thứ gì đó không thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh nối tiếp nhau mà chạy qua.
Nhưng mà những cơn gió ở xung quanh hắn tựa như là biến mất vậy.
Dưới chân con lừa là một khoảng không trống rỗng,chỉ thấy một màu đen mịt mù không thể xác định rõ đây là đang ở độ cao bao nhiêu.
Cổ áo của hắn hiện đang bị kẹp bởi hai ngón tay,cảm giác rất không thoải mái, nhưng ít nhất vẫn khá hơn với ban nãy nhiều.
Giang Vân Hạc cuối cùng rảnh rỗi đi dùng đầu óc suy nghĩ.
“Ta đúng là ngốc, thật sự.”
Giang Vân Hạc phản ứng đầu tiên là giống như Tường Lâm tẩu (1) bi thương tan vỡ nói.
“A?” Tô Tiểu Tiểu hết sức tò mò nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại tự nhiên nói một câu như vậy.
“Ngươi vốn không phải là người bình thường, tại sao ta lại nghĩ rằng ngươi sẽ ăn ngủ ngoài trời như người thường đây? Mất trắng nửa ngày làm lụng, đã thế lại còn mất luôn cả cái áo thun của ta.”
Giang Vân Hạc rất đau lòng, đồ đạc của mình đem theo vốn không nhiều, cái áo thun kia tuy rằng không có giá trị mấy, nhưng giữ lại cũng có thể làm kỷ niệm.
“Ta đúng là đồ ngốc, thật sự.”
Tô Tiểu Tiểu nhìn Giang Vân Hạc oán thán nói mình thật ngốc,trong lòng càng vui vẻ, càng cảm thấy tên này rất thích hợp trêu đùa.
Không biết bay bao nhiêu lâu, hai người mới hạ xuống bên trong một thành nhỏ, đã muộn như vậy rồi mà nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều là tiếng ồn ào huyên náo.
“Đừng để cho hắn chạy, đánh chết hắn!”
“Hắn chạy về hướng đông!”
“Mau đuổi theo!”
Giang Vân Hạc quay đầu lại, liền thấy một cái hắc ảnh xông tới từ phía sau, dọc theo hướng tường thành.
Tốc độ của hắc ảnh cực nhanh, chỉ mấy cái chớp mắt liền từ nơi xa xuất hiện ở bên cạnh hai người, Giang Vân Hạc vừa nhìn thoáng qua,đã ngay lập tức lạnh cả người.
Đó là một pho tượng gỗ không có đầu, cả người loang lổ vết mốc, hai tay ôm một cái đầu....
Giang Vân Hạc đúng lúc nhìn thấy cái đầu đang được pho tượng ôm đó, trong mắt nó tràn đầy vẻ hài hước.
Kia không phải là con mắt được khắc bằng gỗ, rõ ràng là có sinh mệnh giống như con người.
Ngay sau đó, hắc ảnh này đã vượt qua hai người bọn họ, chạy tới nơi xa hơn. Tiếp theo trên không trung bỗng có thêm một đống lá bùa, giống như vô số lá rụng rơi lả tả xuống. Chốc lát sau, mấy lá bùa này cuốn lại cùng một chỗ, khi tản ra đã xuất hiện một cô gái búi tóc, nhìn giống như là đạo sĩ, một bộ quần áo nhìn kiểu gì cũng giống đạo bào, nhưng lại là màu trắng.
Nàng nhìn qua cũng không lớn tuổi, tầm hai mươi là cùng, đôi lông mày lưỡi kiếm có vẻ anh khí mười phần.
Cô ta chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, tán lá bùa biến mất trong bóng tối.
“Đây là có chuyện gì,ai cũng chạy như điên vậy!”
Sau khi nữ đạo sĩ kia đi, Giang Vân Hạc mới buột miệng thốt ra một câu.
"Tử Thần Tông? Thú vị."
Tô Tiểu Tiểu cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía bóng tối trước mặt, trong mắt có ánh sáng lóe lên rồi lại tắt.
Nhưng rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu đã ngáp dài một cái: “Thôi đi, hôm nay cũng đủ mệt rồi, lần sau nếu có gặp lại thì tìm Tử Thần Tông làm phiền.”
“Tử Thần Tông là gì?” Giang Vân Hạc hỏi dò.
“Một đám ngụy quân tử, chỉ giỏi thổi ngưu bức(2) mà thôi.” Tô Tiểu Tiểu mang theo Giang Vân Hạc rẽ ngoặt một cái, hướng đến chỗ có ánh sáng.
“Pho tượng ban nãy là cái gì? Yêu quái ư?” Giang Vân Hạc lại tò mò hỏi.
“Ngươi là bé cưng tò mò sao?”Tô Tiểu Tiểu cực kỳ không kiên nhẫn hỏi lại.
“Sư phó, sư tỷ, tiên tử, tiểu mỹ nhân...” Giang Vân Hạc lợi dụng triệt để ưu thế mặt trắng nhỏ hiện tại của mình, làm ra bộ dáng quá không biết xấu hổ, chỉ kém mỗi cái là nũng nịu.
“Khách khách...." Tô Tiểu Tiểu ngay lập tức bị hắn chọc cười rộ lên. “Đây chính là lần đầu tiên có người gọi ta là tiểu mỹ nhân...”
“Vậy bọn họ chắc chắn là bị mù!”
“Không sai, bọn họ đều là người mù.” Tô Tiểu Tiểu gật đầu khẳng định.
...
Giang Vân Hạc ngáp một cái, đẩy cửa phòng ra, tựa vào lan can lầu hai nhìn ra phía dưới đại sảnh, mới sáng sớm mà đã có khá nhiều người đi ăn cơm.
“Cũng may nhờ có tiên nhân của Tử Thần Tông, đem Mộc Khôi đó đuổi đi, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.”
“Không ai nghĩ đến, cúng bái nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là một yêu quái.”
“Thật đáng tiếc cho cả nhà Chu Viên Ngoại, chết thật thảm!”
“Ta lại cho rằng chết đi là tốt, Chu Viên Ngoại kia cũng không phải người tốt gì, còn nhớ nạn đói năm ấy, cửa hàng nhà hắn tăng giá lương thực không?”
“Ta lại cảm thấy đáng tiếc cho tiểu nữ nhi nhà ấy, còn chưa đến mười sáu tuổi, lớn lên đẹp như hoa như ngọc, tính tình dịu dàng, làm người cũng lương thiện.”
“Các ngươi nhìn thấy tiên tử của Tử Thần Tông chưa? Ta nói cho mọi người, hôm qua ta đã nhìn thấy nàng ấy từ phía xa, quả không hổ danh là tiên nhân...’’
Lỗ tai của Giang Vân Hạc dựng thẳng lên nghe ngóng nửa ngày trời, vẫn không nghe được thứ gì nhiều.
Biết được một vài thứ, thứ nhất là một yêu quái nào đó giả mạo pho tượng của đạo quan.
Thứ hai là Tử Thần Tông kia danh tiếng không nhỏ, ngay cả người bình thường trong khách điếm cũng đều biết đến.
Có lẽ do ở thế giới này, tiên nhân và người thường không quá cách biệt?
Khả năng này khá lớn, nhìn Tô Tiểu Tiểu là biết, ở khách điếm giống như người bình thường,cũng không cao cao tại thượng như trong tưởng tượng của hắn.
Giang Vân Hạc còn đang suy nghĩ, đã nghe tiếng đẩy cửa từ phòng bên cạnh, Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt nghiêm trọng đi ra.
“Không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ tâm trạng của nàng không quá tốt.”
Giang Vân Hạc vừa trông thấy sắc mặt của nàng, thầm nghĩ trong lòng, liền vội vã xuống lầu theo.
“Tiểu nhị, cho hai phần thức ăn.” Âm thanh của Tô Tiểu Tiểu quanh quẩn trong đại sảnh của khách điếm an tĩnh.
Trong khoảnh khắc Tô Tiểu Tiểu đi xuống lầu, đại sảnh lập tức im lặng, có mười mấy người vừa nhìn thấy một thiếu nữ mặc lam y đeo kiếm này đều tròn mắt.
“Tiểu nương tử thật đẹp!” Không rõ ai lại đột nhiên nói một câu như vậy.
Trong lòng của Giang Vân Hạc ngay tức khắc giật mình, hắn theo bản năng bước chậm lại.
Lông mày của Tô Tiểu Tiểu nhướng lên, sắc mặt dịu đi mấy phần, hướng về phía mọi người ngọt ngào cười một tiếng.
Trong chớp nhoáng, cặp mắt của mười mấy người trên sân không thể đoán trước nổ tung, máu tươi phun trào, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang vọng toàn bộ khách điếm.
Từng người một trong đó che lại đôi mắt lăn lộn trên mặt đất, lớn tiếng kêu đau, đánh đổ cả bàn ghế ở phía sau.
- ---------------
Chú thích:
(1). Tường Lâm tẩu: chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc có tên là "thím Tường Lâm" (Tường Lâm tẩu), tác giả Lỗ Tấn đã trải qua sự suy nghĩ kĩ lưỡng, mang nội dung xã hội sâu rộng. "Tường Lâm" được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm", vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp "phản kì ý nhi dụng chi" (dùng với ý nghĩa ngược lại). Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện.
(2). Thổi ngưu bức: nói cho trâu bò lên, nhưng mà thật ra lại chẳng là cái gì.
- ---------------
Đa tạ đạo hữu @tklevucrkh đã ủng hộ nhóm!!!
Làm xong mấy thứ này, tuy rằng rất mệt mỏi, thế nhưng nó khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm ở qua đêm nơi hoang dã mà không có bất kỳ sự chuẩn bị hay biện pháp nào ứng phó dưới mọi tình huống, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Không chỉ là hài lòng, bây giờ hắn còn có chút tự mãn.
Hắn không quan tâm tới tiền, bởi vì từ nhỏ tới lớn hắn không bao giờ thiếu tiền. Thứ hắn để ý chính là kiến thức, lượng tri thức, trí tuệ và logic cùng với những tác dụng của nó mang đến cho hắn, ví dụ như khả năng sinh tồn nơi hoang dã lúc này.
“Tiếp theo tốt nhất là nên dựng một cái lều...” Giang Vân Hạc nhìn Tô Tiểu Tiểu, nói: “Ngươi chắc có lẽ là không cần, nhưng mà ta chỉ là một người bình thường, nên vẫn phải dùng.”
“A!” Tô Tiểu Tiểu cười như không cười hướng ánh mắt về phía hắn, cũng không nói một lời nào, chỉ nhìn xem hắn rốt cuộc có thể làm những gì.
Giang Vân Hạc dùng sợi dây nhỏ của cái cần câu buộc mấy cành cây lại với nhau để dựng lên một nơi trú ẩn, tạo thành một hình tam giác đơn giản là đủ.
Chỉ là trước đây khi xem người khác làm có vẻ rất dễ dàng, nhưng đến lúc mình làm thì lại không dễ dàng.
Bận bịu làm việc suốt hai giờ, trên đầu chảy xuống đầy mồ hôi, cơ thể cũng có bẩn chút, Giang Vân Hạc mới làm ra một thứ nhìn hơi giống với hình dạng của cái lều. Nhưng vì không biết cái chỗ này có đủ chắc chắn để làm nơi trú ẩn hay không, nên hắn lại rải thêm lên trên nóc lều một tầng cành với lá. Cuối cùng lại lấy từ trong túi vải ra mấy cái áo thun còn lại của mình rồi đem phủ ở trên, thì mới thấy vừa lòng thỏa ý vỗ vỗ tay.
“Hoàn thành, xuất sắc!” Giang Vân Hạc đứng trước nơi trú ẩn, và giơ ngón cái lên, trên mặt hiện đầy vẻ đắc ý.
Tô Tiểu Tiểu, người luôn một mực ngồi xem kịch vui ở phía sau, nhìn thấy phong thái tự mãn của hắn, thì cũng cảm thấy khá buồn cười.
Ngọt ngào hỏi một câu: “Đã hoàn thành rồi sao?”
“Đã xong, cho dù đêm nay trời có mưa cũng không sợ!” Giang Vân Hạc nói.
“Vậy được rồi, nên lên đường thôi.” Tô Tiểu Tiểu đứng dậy vỗ ghế một cái, một tiếng “phốc’ nhẹ nhàng, trong tay nàng lại có thêm hai viên hạt châu một lớn một nhỏ hình cầu.
Giang Vân Hạc: “???”
“Mặc dù nói như vậy thì rất là mất thể diện, nhưng ta cũng chỉ là một người bình thường, thật sự đi không nổi.” Giang Vân Hạc ngồi trên mặt đất, vẻ mặt thành khẩn.
Từ lông mày, ánh mắt, biểu cảm đều toát lên một vẻ chân thành.
“Nói nhảm nhiều quá, đi thôi, còn phải đi thuê khách điếm nữa đấy!” Tô Tiểu Tiểu xoay mình trên con lừa, đưa tay nắm trên không trung một cái, Giang Vân Hạc bỗng cảm thân thể của mình hoàn toàn không chịu khống chế, hoa mắt một lúc thì đã bị Tô Tiểu Tiểu túm tới trên tay.
“Con lừa, đi thôi!” Tô Tiểu Tiểu gọi một tiếng.
"Ân a!!"
Con lừa hí lên một tiếng, hai chân chuyển động, lập tức giống như đạp gió mà đi, chuyện từ tĩnh sang nhanh.
Từng đợt gió mạnh thổi thẳng vào miệng Giang Vân Hạc, mặt hắn cũng sắp biến dạng, ở cả hai bên người chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư ảnh nối tiếp đen nghịt.
Giang Vân Hạc bỗng cảm thấy bản thân giống hệt như một con diều!
Chỉ cần buộc thêm sợi dây vào là có thể thả cho bay lên trời!
Ngay lúc Giang Vân Hạc hít thở khó khăn, gió mạnh bỗng biến mất không thấy đâu, Giang Vân Hạc mở to mắt, phát hiện vẫn chưa có dừng lại, hai bên vẫn là thứ gì đó không thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh nối tiếp nhau mà chạy qua.
Nhưng mà những cơn gió ở xung quanh hắn tựa như là biến mất vậy.
Dưới chân con lừa là một khoảng không trống rỗng,chỉ thấy một màu đen mịt mù không thể xác định rõ đây là đang ở độ cao bao nhiêu.
Cổ áo của hắn hiện đang bị kẹp bởi hai ngón tay,cảm giác rất không thoải mái, nhưng ít nhất vẫn khá hơn với ban nãy nhiều.
Giang Vân Hạc cuối cùng rảnh rỗi đi dùng đầu óc suy nghĩ.
“Ta đúng là ngốc, thật sự.”
Giang Vân Hạc phản ứng đầu tiên là giống như Tường Lâm tẩu (1) bi thương tan vỡ nói.
“A?” Tô Tiểu Tiểu hết sức tò mò nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại tự nhiên nói một câu như vậy.
“Ngươi vốn không phải là người bình thường, tại sao ta lại nghĩ rằng ngươi sẽ ăn ngủ ngoài trời như người thường đây? Mất trắng nửa ngày làm lụng, đã thế lại còn mất luôn cả cái áo thun của ta.”
Giang Vân Hạc rất đau lòng, đồ đạc của mình đem theo vốn không nhiều, cái áo thun kia tuy rằng không có giá trị mấy, nhưng giữ lại cũng có thể làm kỷ niệm.
“Ta đúng là đồ ngốc, thật sự.”
Tô Tiểu Tiểu nhìn Giang Vân Hạc oán thán nói mình thật ngốc,trong lòng càng vui vẻ, càng cảm thấy tên này rất thích hợp trêu đùa.
Không biết bay bao nhiêu lâu, hai người mới hạ xuống bên trong một thành nhỏ, đã muộn như vậy rồi mà nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều là tiếng ồn ào huyên náo.
“Đừng để cho hắn chạy, đánh chết hắn!”
“Hắn chạy về hướng đông!”
“Mau đuổi theo!”
Giang Vân Hạc quay đầu lại, liền thấy một cái hắc ảnh xông tới từ phía sau, dọc theo hướng tường thành.
Tốc độ của hắc ảnh cực nhanh, chỉ mấy cái chớp mắt liền từ nơi xa xuất hiện ở bên cạnh hai người, Giang Vân Hạc vừa nhìn thoáng qua,đã ngay lập tức lạnh cả người.
Đó là một pho tượng gỗ không có đầu, cả người loang lổ vết mốc, hai tay ôm một cái đầu....
Giang Vân Hạc đúng lúc nhìn thấy cái đầu đang được pho tượng ôm đó, trong mắt nó tràn đầy vẻ hài hước.
Kia không phải là con mắt được khắc bằng gỗ, rõ ràng là có sinh mệnh giống như con người.
Ngay sau đó, hắc ảnh này đã vượt qua hai người bọn họ, chạy tới nơi xa hơn. Tiếp theo trên không trung bỗng có thêm một đống lá bùa, giống như vô số lá rụng rơi lả tả xuống. Chốc lát sau, mấy lá bùa này cuốn lại cùng một chỗ, khi tản ra đã xuất hiện một cô gái búi tóc, nhìn giống như là đạo sĩ, một bộ quần áo nhìn kiểu gì cũng giống đạo bào, nhưng lại là màu trắng.
Nàng nhìn qua cũng không lớn tuổi, tầm hai mươi là cùng, đôi lông mày lưỡi kiếm có vẻ anh khí mười phần.
Cô ta chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, tán lá bùa biến mất trong bóng tối.
“Đây là có chuyện gì,ai cũng chạy như điên vậy!”
Sau khi nữ đạo sĩ kia đi, Giang Vân Hạc mới buột miệng thốt ra một câu.
"Tử Thần Tông? Thú vị."
Tô Tiểu Tiểu cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía bóng tối trước mặt, trong mắt có ánh sáng lóe lên rồi lại tắt.
Nhưng rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu đã ngáp dài một cái: “Thôi đi, hôm nay cũng đủ mệt rồi, lần sau nếu có gặp lại thì tìm Tử Thần Tông làm phiền.”
“Tử Thần Tông là gì?” Giang Vân Hạc hỏi dò.
“Một đám ngụy quân tử, chỉ giỏi thổi ngưu bức(2) mà thôi.” Tô Tiểu Tiểu mang theo Giang Vân Hạc rẽ ngoặt một cái, hướng đến chỗ có ánh sáng.
“Pho tượng ban nãy là cái gì? Yêu quái ư?” Giang Vân Hạc lại tò mò hỏi.
“Ngươi là bé cưng tò mò sao?”Tô Tiểu Tiểu cực kỳ không kiên nhẫn hỏi lại.
“Sư phó, sư tỷ, tiên tử, tiểu mỹ nhân...” Giang Vân Hạc lợi dụng triệt để ưu thế mặt trắng nhỏ hiện tại của mình, làm ra bộ dáng quá không biết xấu hổ, chỉ kém mỗi cái là nũng nịu.
“Khách khách...." Tô Tiểu Tiểu ngay lập tức bị hắn chọc cười rộ lên. “Đây chính là lần đầu tiên có người gọi ta là tiểu mỹ nhân...”
“Vậy bọn họ chắc chắn là bị mù!”
“Không sai, bọn họ đều là người mù.” Tô Tiểu Tiểu gật đầu khẳng định.
...
Giang Vân Hạc ngáp một cái, đẩy cửa phòng ra, tựa vào lan can lầu hai nhìn ra phía dưới đại sảnh, mới sáng sớm mà đã có khá nhiều người đi ăn cơm.
“Cũng may nhờ có tiên nhân của Tử Thần Tông, đem Mộc Khôi đó đuổi đi, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.”
“Không ai nghĩ đến, cúng bái nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là một yêu quái.”
“Thật đáng tiếc cho cả nhà Chu Viên Ngoại, chết thật thảm!”
“Ta lại cho rằng chết đi là tốt, Chu Viên Ngoại kia cũng không phải người tốt gì, còn nhớ nạn đói năm ấy, cửa hàng nhà hắn tăng giá lương thực không?”
“Ta lại cảm thấy đáng tiếc cho tiểu nữ nhi nhà ấy, còn chưa đến mười sáu tuổi, lớn lên đẹp như hoa như ngọc, tính tình dịu dàng, làm người cũng lương thiện.”
“Các ngươi nhìn thấy tiên tử của Tử Thần Tông chưa? Ta nói cho mọi người, hôm qua ta đã nhìn thấy nàng ấy từ phía xa, quả không hổ danh là tiên nhân...’’
Lỗ tai của Giang Vân Hạc dựng thẳng lên nghe ngóng nửa ngày trời, vẫn không nghe được thứ gì nhiều.
Biết được một vài thứ, thứ nhất là một yêu quái nào đó giả mạo pho tượng của đạo quan.
Thứ hai là Tử Thần Tông kia danh tiếng không nhỏ, ngay cả người bình thường trong khách điếm cũng đều biết đến.
Có lẽ do ở thế giới này, tiên nhân và người thường không quá cách biệt?
Khả năng này khá lớn, nhìn Tô Tiểu Tiểu là biết, ở khách điếm giống như người bình thường,cũng không cao cao tại thượng như trong tưởng tượng của hắn.
Giang Vân Hạc còn đang suy nghĩ, đã nghe tiếng đẩy cửa từ phòng bên cạnh, Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt nghiêm trọng đi ra.
“Không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ tâm trạng của nàng không quá tốt.”
Giang Vân Hạc vừa trông thấy sắc mặt của nàng, thầm nghĩ trong lòng, liền vội vã xuống lầu theo.
“Tiểu nhị, cho hai phần thức ăn.” Âm thanh của Tô Tiểu Tiểu quanh quẩn trong đại sảnh của khách điếm an tĩnh.
Trong khoảnh khắc Tô Tiểu Tiểu đi xuống lầu, đại sảnh lập tức im lặng, có mười mấy người vừa nhìn thấy một thiếu nữ mặc lam y đeo kiếm này đều tròn mắt.
“Tiểu nương tử thật đẹp!” Không rõ ai lại đột nhiên nói một câu như vậy.
Trong lòng của Giang Vân Hạc ngay tức khắc giật mình, hắn theo bản năng bước chậm lại.
Lông mày của Tô Tiểu Tiểu nhướng lên, sắc mặt dịu đi mấy phần, hướng về phía mọi người ngọt ngào cười một tiếng.
Trong chớp nhoáng, cặp mắt của mười mấy người trên sân không thể đoán trước nổ tung, máu tươi phun trào, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang vọng toàn bộ khách điếm.
Từng người một trong đó che lại đôi mắt lăn lộn trên mặt đất, lớn tiếng kêu đau, đánh đổ cả bàn ghế ở phía sau.
- ---------------
Chú thích:
(1). Tường Lâm tẩu: chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc có tên là "thím Tường Lâm" (Tường Lâm tẩu), tác giả Lỗ Tấn đã trải qua sự suy nghĩ kĩ lưỡng, mang nội dung xã hội sâu rộng. "Tường Lâm" được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm", vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp "phản kì ý nhi dụng chi" (dùng với ý nghĩa ngược lại). Những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tai, bất tường, chẳng phải “cát tường như lâm”, “vận khí đặc hảo” gì cả. Vì thế, tên gọi “Tường Lâm tẩu” càng phản ánh một cách sâu sắc tính bi kịch của nhân vật và câu chuyện.
(2). Thổi ngưu bức: nói cho trâu bò lên, nhưng mà thật ra lại chẳng là cái gì.
- ---------------
Đa tạ đạo hữu @tklevucrkh đã ủng hộ nhóm!!!