Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Edit: susublue
Khe suối xanh như ngọc bích chảy róc rách, cây cổ thụ xanh um, đủ loại cây thuốc không biết tên bao phủ khắp nơi, tỏa ra mùi dược liệu, không thấy chim bay nhưng lại nghe tiếng chim hót, từ xa xa nhìn lại, giống như mọi thứ đều được bịt kín bởi một tầng khói nhẹ, nếu không có lòng người đáng ghê tởm thì nơi này thật sự là tiên cảnh.
"Hoán, nơi này chính là Y Cốc." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn cảnh vật ở phía trước, ánh mắt có chút mê ly, năm năm sau trở về, cảm giác trong lòng không biết là cái gì, có hận, bởi vì nơi này có người từng làm nàng tổn thương, có yêu, vì nơi này có Tiểu Khúc Nhi và sư phụ, nhưng mà hiện tại chỉ có sốt ruột, cục cưng và Niệm Niệm của nàng còn ở bên trong.
"Muốn nhìn lại sao?" Tư Thiên Hoán cười nhợt nhạt, kéo Tô Tiểu Vũ vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
Mọi phiền muộn của Tô Tiểu Vũ tan hết, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nắm lấy tay hắn đi vào trong Y Cốc, "Tìm nhi tử và Niệm Niệm!"
Tư Thiên Hoán bị nàng lôi kéo, ở phía sau bất đắc dĩ cười cười, lạnh lùng liếc nhìn chung quanh, phát hiện không có một thủ vệ nào thì nhíu mi, "Vũ Nhi, vì sao không có hộ vệ."
Cho dù là Lê Nguyệt Hoa và Vân Thủy Gian cũng đều có hộ vệ, nhưng Y Cốc lại không có, thật kỳ quái.
"Người ta khẩn cấp muốn chúng ta đi vào, sao có thể có hộ vệ, ta nghĩ từ cửa ra vào đến trung tâm tế đàn đều không có người." Tô Tiểu Vũ cười lạnh, chỉ về phía trước, Cách Lạc ơi Cách Lạc, đúng là vẫn là ngươi.
Tư Thiên Hoán hiểu rõ, đột nhiên ôm lấy Tô Tiểu Vũ, thi triển khinh công bay về phía trung tâm tế đàn của Y Cốc.
Cách Lạc lẳng lặng đứng ở trung tâm tế đàn, nhìn hai người bay từ xa xa tới, khiêm tốn cười, "Các ngươi đến rồi."
Tay Tư Thiên Hoán ôm thắt lưng Tô Tiểu Vũ buông ra rồi cầm tay nàng, thản nhiên nhìn Cách Lạc, thấy hắn bình tĩnh thì trong mắt có chút u ám.
"Đứa nhỏ đâu?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng hỏi.
Cách Lạc nhìn nàng càng lúc càng quyến rũ thì cười khổ, "Ngươi giết huynh đệ bọn họ, cho nên lần này bọn họ bắt đứa nhỏ để dụ ngươi đến, ta không biết đứa nhỏ bị bọn họ nhốt ở đâu, nhưng ta nghĩ đứa nhỏ không sao, ta ở đây chờ ngươi là vì biết các ngươi sẽ tới đây trong mấy ngày này."
"Hiện tại tình huống Y Cốc thế nào?" Tô Tiểu Vũ cúi đầu, che lại ý cười châm chóc ở đáy mắt, cười lạnh hỏi.
"Hiện tại ta là Cốc chủ, các sư huynh muốn giết ta lại bị trưởng lão chế ngự nên đều ống thuốc độc tự sát." Cách Lạc có chút khổ sở nói, như là mất đi cánh tay cánh chân của mình.
Tô Tiểu Vũ lại bội phục thái độ của Cách Lạc, uống thuốc độc tự sát sao? Hai tên đê tiện đó sao có thể uống thuốc độc tự sát, xem ra Cách Lạc luyện bí quyết Huyết Đồng nên hai người cắt bỏ ám chỉ.
"Tiểu Vũ, ta vừa lên làm cốc chủ, thật ra quyền lực trong cốc đều nằm trong tay trưởng lão, những gì ta có thể làm cho ngươi cũng không nhiều lắm, chỉ có thể điều động hết hộ vệ đi chỗ khác." Cách Lạc hít sâu một hơi, thản nhiên cười, mắt nhìn Tô Tiểu Vũ có chút tình ý.
"Ngươi chỉ cần đứng đó xem là được, bọn họ ở đâu?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng cười, hỏi, Cách Lạc muốn mượn đao giết người, vậy thì nàng sẽ cho hắn mượn đao của nàng, dù sao nàng nhất định phải trừ đám lão gia đó.
"Ngoài Thánh địa." Cách Lạc suy nghĩ, lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ, "Các ngươi phải cẩn thận, chín vị trưởng lão liên hợp..."
Tô Tiểu Vũ phất tay, ngắt lời của hắn, trong mắt lộ vẻ quyết tuyệt, "Có bọn họ, không có ta."
Cách Lạc chăm chú nhìn nàng thật lâu rồi cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, dịu dàng nói, "Ta đi tìm hai hài tử, ngươi nhất định phải bình an trở về."
"Ta đi tìm đứa nhỏ với ngươi." Tư Thiên Hoán vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, thản nhiên nhìn về phía Cách Lạc, buông lỏng tay Tô Tiểu Vũ ra.
"Ngươi để cho Tiểu Vũ đi một mình?" Khuôn mặt ôn hòa của Cách Lạc đầy sự kinh ngạc.
"Với võ công của ta, đi cũng chỉ cản trở, không bằng đi tìm đứa nhỏ trước, miễn cho Vũ Nhi phải phân tâm." Tư Thiên Hoán nhếch môi mỏng, cười nhạt liếc nhìn Tô Tiểu Vũ một cái.
Nụ cười của Cách Lạc cứng đờ, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút âm u nhưng lại biến mất rất nhanh nhưng Tư Thiên Hoán vẫn thấy được, đáy mắt lóe sáng khó hiểu.
Tô Tiểu Vũ cười nói, "Được." Tuy rằng không biết Hoán muốn làm gì, nhưng nếu hắn muốn làm như vậy thì nhất định là đã phát hiện ra chuyện gì rồi.
Cách Lạc thấy hai người tin cậy nhau thì trong mắt xẹt qua ý lạnh, rồi sau đó cười nhạt, "Như thế cũng tốt."
"Nếu nói như vậy thì để cho Hoàng đi tìm đứa bé cùng Tư Thiên Hoán đi." Giọng Khúc Ngâm thản nhiên vang lên, bóng người mảnh khảnh màu lục chậm rãi đi về phía tế đàn, đi sau nàng là Tư Thiên Hoàng mặc đồ đen.
"Thánh cô." Cách Lạc nhẹ nhíu mi để không ai nhận ra, sau đó cười nhạt chào hỏi.
Khúc Ngâm thản nhiên liếc hắn một cái, liền đảo mắt nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, thấy khí sắc nàng không tệ thì hơi híp mắt, "Ta và Tiểu Vũ cùng đến Thánh địa."
"Nhưng võ công của người đã hoàn toàn biến mất, cho dù có thể áp chế lực phản phệ của Tiểu Vũ, đến lúc đó chẳng phải cũng sẽ rước thêm phiền phức sao?" Cách Lạc không đồng ý nói, "Chúng ta vẫn nên cùng đi tìm đứa nhỏ..."
"Cách Lạc, võ công của ta khôi phục rồi." Khúc Ngâm ngắt lời của hắn, đi thẳng đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, cầm tay cổ tay nàng, thật lâu sau mới kinh ngạc nhìn nàng.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên ý cười, vô tội nhíu mày, Tiểu Khúc Nhi quả thực luôn lo lắng chuyện nàng sinh non, nhưng nàng thật sự không sao.
Tư Thiên Hoán thấy hành động của hai người thì bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh huynh trưởng của mình, thấy hắn tinh thần sảng khoái thì liền biết Khúc Ngâm dẫn hắn đến đây đã khiến hắn sung sướng, xem ra, Nhị hoàng huynh lại gặp tai ương rồi.
"Nhị vị đi theo ta, Tiểu Vũ, Khúc Ngâm, các ngươi cẩn thận." Cách Lạc yên lặng nhìn Khúc Ngâm, áp chế cảm giác kinh ngạc trong lòng, thản nhiên nói với Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Hoàng rồi sau đó nâng bước đi về bên phải.
"Cách Lạc nói đứa nhỏ ở trong tay trưởng lão, nhưng ta nghĩ thật ra là ở trong tay hắn mới đúng, Cách Lạc không biết Hoán và Tư Thiên Hoàng có võ công, đề phòng một chút." Tô Tiểu Vũ nhìn bóng lưng ba người rời đi rồi phân tích, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, dienxdafnleequsydoon nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra nên đành phải mặc kệ, thuận theo tự nhiên là được.
Khúc Ngâm gật đầu, cười lạnh, "Ta còn chưa gặp cháu trai nhỏ của ta mà đã bị bọn họ bắt đi rồi, thù mới hận cũ, hôm nay sẽ tính rõ ràng với nhau."
"Này Tiểu Khúc Nhi, dẫn đường đi tới hang ổ địa ngục đi." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, trong mắt đầy vẻ khát máu, nắm chặt Huyết Uyên, lạnh lùng nhìn về phía Thánh địa."Chính mình cũng ở lâu như vậy." Khúc Ngâm tức giận trừng mắt nhìn nàng, nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh, không rõ cảm giác trong lòng là gì, thở phào nhẹ nhõm, giữ chặt tay Tô Tiểu Vũ, chậm rãi bước về phía trước.
Thánh địa và thế giới bên ngoài chỉ được ngăn cách bởi một con sông nhỏ, trận pháp cũng bắt đầu từ đầu con sông nhỏ này, nhưng linh khí chung quanh Thánh địa luôn dồi dào nhất, cho nên chín đại trưởng lão luôn luyện công ngay tại bờ sông ngoài Thánh địa.
Bên bờ sông, chín lão già đầu bạc ngồi khoanh chân, nhắm mắt ngưng thần, đột nhiên nhận thấy phía trước có người đi tới thì đều đồng loạt mở mắt ra.
"Đã lâu không gặp, các trưởng lão." Khúc Ngâm thản nhiên nhìn chín người, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, bí kỹ lưu truyền đời đời của cốc chủ cùng với võ công dành riêng cho Thánh cô cũng đủ để bỏ xa bọn họ, bọn họ luyện võ công gì, tìm được nơi có linh khí sung túc thì thế nào, kết quả cũng chỉ có một con đường thua, đúng là thật không công bằng, nhưng như vậy thì sao, kẻ thống trị luôn muốn tìm mọi biện pháp để củng cố địa vị của mình.
"Một phế vật cũng dám tới nơi này, Tô Tiểu Vũ đâu, kêu hắn ra đây, chúng ta muốn báo thù cho các huynh đệ!" Cửu trưởng lão đứng mạnh lên, hung tợn trừng mắt nhìn Khúc Ngâm, trầm giọng quát.
"Phế vật ư?" Khúc Ngâm bật cười, phế vật thì phế vật, dù sao Thánh cô Y Cốc mà còn là phế vật thì không phải đám trưởng lão này càng là rác rưởi sao.
"Tô Tiểu Vũ, gọi Tô Tiểu Vũ ra đây!" Thập tứ trưởng lão tính tình táo bạo nhất cũng đứng lên, tay nắm giữ Khúc Ngâm, bắt được nàng còn sợ không bắt được Tô Tiểu Vũ sao, nhưng tay hắn còn chưa đụng tới Khúc Ngâm thì đã bị một đạo kiếm khí quen thuộc bức lui, không khỏi phẫn hận nhìn người đang đi tới, nhưng khi nhìn thấy nàng thì liền trừng lớn mắt một cách khó hiểu.
"Chậc chậc, vội vã muốn chết như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi ra, lạnh lùng nhìn thập tứ trưởng lão, giọng cười mỉa mai.
Ngũ trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, "Ngươi là nữ nhân?"
Tô Tiểu Vũ thu nụ cười lại, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, "Con ta đâu?"
"Nhi tử? Nhi tử gì?" Tuy Ngũ trưởng lão hận nàng, nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc, hắn nghĩ Tô Tiểu Vũ tới trả thù, kết quả lại là tới tìm nhi tử, rốt cuộc sao lại thế này?
"Hài tử và đệ đệ của ta mất tích, ta ngửi được mùi của Y Cốc cho nên cùng Tiểu Khúc Nhi đến đây, Cách Lạc nói đứa nhỏ là do các ngươi bắt." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nói nhưng nàng đã khẳng định được mọi chuyện đều do Cách Lạc dựng lên, chỉ hy vọng Hoán và Tư Thiên Hoàng có thể tìm được tiểu tử kia.
"Cách Lạc..." Cửu trưởng lão nhìn huynh đệ mình, cười có chút châm chọc, "Đây là tân chủ mà chúng ta chân thành phụ tá." Bọn họ đã sớm biết dã tâm của Cách Lạc, nhưng mà không ngờ ngay cả bọn họ mà hắn cũng muốn giết.
Mấy vị trưởng lão khác cũng lạnh lùng và tức giận, nhưng ánh mắt nhìn Tô Tiểu Vũ vẫn tức giận như trước không thay đổi, người bọn họ hận nhất chỉ có Tô Tiểu Vũ.
Ngũ trưởng lão tỉnh táo nhất, nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói, "Cách Lạc muốn mượn đao giết người, chúng ta có thể cứu đứa nhỏ cho ngươi, chờ đứa nhỏ được cứu ra thì trả lại trong sạch cho bọn rồi cùng nhau tính sổ."
"Ngũ trưởng lão, ngươi vẫn là người khôn khéo nhất, ngươi là hy vọng Tiểu Vũ và Cách Lạc đấu pháp, cả hai cùng bị thương, sau đó các ngươi sẽ có tỷ lệ thắng Tiểu Vũ nhiều hơn đúng hay không?" Khúc Ngâm lạnh lùng nói, hiếm khi nàng cười với ai nhưng lại cười đến vô cùng châm chọc, trong ánh mắt cũng có chút đau thương.
Ngũ trưởng lão không biết vì sao Khúc Ngâm lại đau thương nhưng vẫn âm thầm sinh lòng cảnh giác, cười lạnh, "Dù như thế nào thì hai người các ngươi cũng không thể thắng được chín người chúng ta, ta cho ngươi và Tô Tiểu Vũ cơ hội gặp mặt nhi tử lần cuối, đây cũng là lòng nhân từ của ta."
"Chậc chậc, năm năm trước, tuy bí quyết Huyết Đồng của ta chỉ luyện đến tầng bảy, mười tám người các ngươi cũng chưa thể giết được ta, hiện tại các ngươi chỉ có chín, còn dám mạnh miệng." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, có vài người quá thông minh nhưng lại bị sự ngu muội tự đại hại đến thảm thương, bọn họ nghĩ nàng không hề tiến bộ chút nào sao?
"Ha ha, cũng chỉ có năm năm, nhiều lắm ngươi cũng chỉ luyện được đến tầng thứ tám, chỉ cần ngươi vẫn còn bị phản phệ thì chúng ta sẽ không sợ ngươi, huống chi ngươi còn mang theo một đứa con riêng." Thập tứ trưởng lão cuồng vọng cười nói, khinh thường liếc nhìn Khúc Ngâm.
Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm liếc nhau, đều có chút dở khóc dở cười, không biết nên hình dung lão già này như thế nào.
"Xem ra, ngươi không muốn quý trọng cơ hội này, tốt lắm, chờ chúng ta giết ngươi thì sẽ đi giết nhi tử ngươi, cho mẫu tử các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng!" Ánh mắt Ngũ trưởng lão dần dần trở nên ngoan tuyệt, vung tay lên, chín người đồng loạt đứng ở những chỗ khác nhau, bày ra trận pháp mà bọn họ nghiên cứu.
Tô Tiểu Vũ nghe đến chỗ hắn muốn giết đứa nhỏ thì sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, hia mắt biến thành màu đỏ, khí trời đầy sát ý khát máu, khóe miệng nở nụ cười vô tình, mặc dù mặc nữ trang nhưng khí thế lạnh thấu xương vẫn kinh sợ lòng người như trước.
Chín người thấy vậy thì đều nhớ về trận quyết chiến năm năm trước, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo khó hiểu, nhưng lại có nhiều hận ý hơn, lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Vũ, khẽ quát một tiếng rồi chém chưởng phong về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ bay lên, cũng không ra tay mà không ngừng né tránh đòn tấn công của bọn họ, mấy người họ thấy vậy, nghĩ nàng sợ phản phệ nên lực tay càng mạnh.
"Tiểu Khúc Nhi, nhanh chút, ta không còn kiên nhẫn nữa." Tô Tiểu Vũ nhìn Khúc Ngâm một cái rồi lại né đòn tấn công của bọn họ.
Khúc Ngâm vuốt cằm, cẩn thận nhìn thủ pháp của chín người, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng vào Thập Tứ trưởng lão, trong mắt xẹt qua sát ý, phi thân lên phía trước, đặt ngân châm ở đầu ngón tay, ném về phía Thập Tứ trưởng lão, " Thập Tứ, thì ra lúc trước người phế võ công của ta là ngươi."
Lúc ấy rất nhiều người, khi nàng nhận một kích trí mạng thì chỉ kịp nhìn thủ pháp của hắn, diễn dafnlê quysdôn vốn không biết hắn là ai, nhưng vừa rồi Tiểu Vũ cố ý kéo dài thời gian thì nàng đã nhận ra tuyệt đối không phải một trong ba người chết ở Phong Tịch thành, mà cũng không phải trong năm người đã chết vào năm năm trước, lúc ấy hoàn cảnh rất loạn, nàng không thấy rõ, nhưng lần này trở lại nàng đã nhìn rất rõ ràng.
"Võ công của ngươi..." Thập Tứ trưởng lão khiếp sợ nhìn Khúc Ngâm, những người khác cũng kinh ngạc, không biết vì sao Khúc Ngâm có thể khôi phục võ công, còn mạnh hơn cả lúc trước, nhưng tình huống không cho bọn họ nhiều thời gian để kinh ngạc nên liền lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh để tiếp tục chiến đấu.
Khúc Ngâm nhíu mày, chiêu thức tàn nhẫn hơn khiến cho Thập Tứ trưởng lão vốn không có cơ hội ra tay, chỉ có thể chật vật phòng ngự, trong lòng kinh hãi với thực lực của Thánh cô, muốn các huynh đệ khác tới cứu hắn, đáng tiếc tám người kia đều bị Tô Tiểu Vũ cuốn lấy, vốn không rảnh phân thân, khi ngân châm xuyên qua yết hầu hắn thì hắn đột nhiên hiểu được vì sao trong mắt nàng lại có vẻ thương hại, thì ra bọn họ có cố gắng thế nào cũng không đánh bại được ưu thế trời cho.
Tám người thấy Thập Tứ trưởng lão chết dưới tay Khúc Ngâm thì tất cả đều tức đến đỏ mắt, muốn lao qua giết Khúc Ngâm nhưng lại phát hiện thế tấn công của Tô Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi, ngay cả năng lực tiến thêm một bước về phía trước mà tám người bọn họ cũng không có, trong lòng liền thấy kinh hãi.
"Giải quyết xong, còn lại chính là của ngươi." Tảng đá đè nặng trong lòng Khúc Ngâm không còn nữa, tâm trạng cũng không tệ nên nở bụ cười, đứng bên cạnh thi thể Thập Tứ trưởng lão, nhìn Tô Tiểu Vũ đang chơi đùa với tám người ở bên thì thản nhiên nói.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, một đạo kiếm khí bức lui tám người đó, chậm rãi đáp xuống đất trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn tám người, "Ta nói rồi, ngày ta quay lại Y Cốc chính là ngày chết của các ngươi, ta cũng không nói chơi."
"Cuồng vọng." Ngũ trưởng lão cười lạnh.
"Ngũ trưởng lão, bây giờ ta không bị phản phệ nữa, ngươi nói xem, ta có cuồng vọng hay không?" Sự khát máu dưới đáy mắt Tô Tiểu Vũ càng đậm, cười không đứng đắn nhìn ánh mắt khiếp sợ của tám người bọn họ, lắc mình bay về phía đó.
Không bị phản phệ nữa, vậy, vậy là, là bí quyết Huyết Đồng tầng thứ mười sao?
Tô Tiểu Vũ không hề che giấu thực lực của chính mình, đó tám người làm sao còn là đối tay, chiêu chiêu bại lui, bọn họ tại lúc này thượng nhìn đến cuối cùng hình ảnh, đó là trước mắt một đạo hồng quang, sau chính mình đầu ly khai thân thể, bát cụ vô đầu thi nặng nề mà ngã xuống trên đất, mùi máu tươi tràn ngập mở ra.
Huyết Uyên trở lại trên tay Tô Tiểu Vũ, tay nàng chấn động, đánh rơi hết vết máu trên thân kiếm xuống, thản nhiên nhìn thi thể chín người rồi lôi kéo Khúc Ngâm lắc mình rời đi.
Khe suối xanh như ngọc bích chảy róc rách, cây cổ thụ xanh um, đủ loại cây thuốc không biết tên bao phủ khắp nơi, tỏa ra mùi dược liệu, không thấy chim bay nhưng lại nghe tiếng chim hót, từ xa xa nhìn lại, giống như mọi thứ đều được bịt kín bởi một tầng khói nhẹ, nếu không có lòng người đáng ghê tởm thì nơi này thật sự là tiên cảnh.
"Hoán, nơi này chính là Y Cốc." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn cảnh vật ở phía trước, ánh mắt có chút mê ly, năm năm sau trở về, cảm giác trong lòng không biết là cái gì, có hận, bởi vì nơi này có người từng làm nàng tổn thương, có yêu, vì nơi này có Tiểu Khúc Nhi và sư phụ, nhưng mà hiện tại chỉ có sốt ruột, cục cưng và Niệm Niệm của nàng còn ở bên trong.
"Muốn nhìn lại sao?" Tư Thiên Hoán cười nhợt nhạt, kéo Tô Tiểu Vũ vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
Mọi phiền muộn của Tô Tiểu Vũ tan hết, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nắm lấy tay hắn đi vào trong Y Cốc, "Tìm nhi tử và Niệm Niệm!"
Tư Thiên Hoán bị nàng lôi kéo, ở phía sau bất đắc dĩ cười cười, lạnh lùng liếc nhìn chung quanh, phát hiện không có một thủ vệ nào thì nhíu mi, "Vũ Nhi, vì sao không có hộ vệ."
Cho dù là Lê Nguyệt Hoa và Vân Thủy Gian cũng đều có hộ vệ, nhưng Y Cốc lại không có, thật kỳ quái.
"Người ta khẩn cấp muốn chúng ta đi vào, sao có thể có hộ vệ, ta nghĩ từ cửa ra vào đến trung tâm tế đàn đều không có người." Tô Tiểu Vũ cười lạnh, chỉ về phía trước, Cách Lạc ơi Cách Lạc, đúng là vẫn là ngươi.
Tư Thiên Hoán hiểu rõ, đột nhiên ôm lấy Tô Tiểu Vũ, thi triển khinh công bay về phía trung tâm tế đàn của Y Cốc.
Cách Lạc lẳng lặng đứng ở trung tâm tế đàn, nhìn hai người bay từ xa xa tới, khiêm tốn cười, "Các ngươi đến rồi."
Tay Tư Thiên Hoán ôm thắt lưng Tô Tiểu Vũ buông ra rồi cầm tay nàng, thản nhiên nhìn Cách Lạc, thấy hắn bình tĩnh thì trong mắt có chút u ám.
"Đứa nhỏ đâu?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng hỏi.
Cách Lạc nhìn nàng càng lúc càng quyến rũ thì cười khổ, "Ngươi giết huynh đệ bọn họ, cho nên lần này bọn họ bắt đứa nhỏ để dụ ngươi đến, ta không biết đứa nhỏ bị bọn họ nhốt ở đâu, nhưng ta nghĩ đứa nhỏ không sao, ta ở đây chờ ngươi là vì biết các ngươi sẽ tới đây trong mấy ngày này."
"Hiện tại tình huống Y Cốc thế nào?" Tô Tiểu Vũ cúi đầu, che lại ý cười châm chóc ở đáy mắt, cười lạnh hỏi.
"Hiện tại ta là Cốc chủ, các sư huynh muốn giết ta lại bị trưởng lão chế ngự nên đều ống thuốc độc tự sát." Cách Lạc có chút khổ sở nói, như là mất đi cánh tay cánh chân của mình.
Tô Tiểu Vũ lại bội phục thái độ của Cách Lạc, uống thuốc độc tự sát sao? Hai tên đê tiện đó sao có thể uống thuốc độc tự sát, xem ra Cách Lạc luyện bí quyết Huyết Đồng nên hai người cắt bỏ ám chỉ.
"Tiểu Vũ, ta vừa lên làm cốc chủ, thật ra quyền lực trong cốc đều nằm trong tay trưởng lão, những gì ta có thể làm cho ngươi cũng không nhiều lắm, chỉ có thể điều động hết hộ vệ đi chỗ khác." Cách Lạc hít sâu một hơi, thản nhiên cười, mắt nhìn Tô Tiểu Vũ có chút tình ý.
"Ngươi chỉ cần đứng đó xem là được, bọn họ ở đâu?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng cười, hỏi, Cách Lạc muốn mượn đao giết người, vậy thì nàng sẽ cho hắn mượn đao của nàng, dù sao nàng nhất định phải trừ đám lão gia đó.
"Ngoài Thánh địa." Cách Lạc suy nghĩ, lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ, "Các ngươi phải cẩn thận, chín vị trưởng lão liên hợp..."
Tô Tiểu Vũ phất tay, ngắt lời của hắn, trong mắt lộ vẻ quyết tuyệt, "Có bọn họ, không có ta."
Cách Lạc chăm chú nhìn nàng thật lâu rồi cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, dịu dàng nói, "Ta đi tìm hai hài tử, ngươi nhất định phải bình an trở về."
"Ta đi tìm đứa nhỏ với ngươi." Tư Thiên Hoán vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, thản nhiên nhìn về phía Cách Lạc, buông lỏng tay Tô Tiểu Vũ ra.
"Ngươi để cho Tiểu Vũ đi một mình?" Khuôn mặt ôn hòa của Cách Lạc đầy sự kinh ngạc.
"Với võ công của ta, đi cũng chỉ cản trở, không bằng đi tìm đứa nhỏ trước, miễn cho Vũ Nhi phải phân tâm." Tư Thiên Hoán nhếch môi mỏng, cười nhạt liếc nhìn Tô Tiểu Vũ một cái.
Nụ cười của Cách Lạc cứng đờ, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút âm u nhưng lại biến mất rất nhanh nhưng Tư Thiên Hoán vẫn thấy được, đáy mắt lóe sáng khó hiểu.
Tô Tiểu Vũ cười nói, "Được." Tuy rằng không biết Hoán muốn làm gì, nhưng nếu hắn muốn làm như vậy thì nhất định là đã phát hiện ra chuyện gì rồi.
Cách Lạc thấy hai người tin cậy nhau thì trong mắt xẹt qua ý lạnh, rồi sau đó cười nhạt, "Như thế cũng tốt."
"Nếu nói như vậy thì để cho Hoàng đi tìm đứa bé cùng Tư Thiên Hoán đi." Giọng Khúc Ngâm thản nhiên vang lên, bóng người mảnh khảnh màu lục chậm rãi đi về phía tế đàn, đi sau nàng là Tư Thiên Hoàng mặc đồ đen.
"Thánh cô." Cách Lạc nhẹ nhíu mi để không ai nhận ra, sau đó cười nhạt chào hỏi.
Khúc Ngâm thản nhiên liếc hắn một cái, liền đảo mắt nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, thấy khí sắc nàng không tệ thì hơi híp mắt, "Ta và Tiểu Vũ cùng đến Thánh địa."
"Nhưng võ công của người đã hoàn toàn biến mất, cho dù có thể áp chế lực phản phệ của Tiểu Vũ, đến lúc đó chẳng phải cũng sẽ rước thêm phiền phức sao?" Cách Lạc không đồng ý nói, "Chúng ta vẫn nên cùng đi tìm đứa nhỏ..."
"Cách Lạc, võ công của ta khôi phục rồi." Khúc Ngâm ngắt lời của hắn, đi thẳng đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, cầm tay cổ tay nàng, thật lâu sau mới kinh ngạc nhìn nàng.
Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên ý cười, vô tội nhíu mày, Tiểu Khúc Nhi quả thực luôn lo lắng chuyện nàng sinh non, nhưng nàng thật sự không sao.
Tư Thiên Hoán thấy hành động của hai người thì bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh huynh trưởng của mình, thấy hắn tinh thần sảng khoái thì liền biết Khúc Ngâm dẫn hắn đến đây đã khiến hắn sung sướng, xem ra, Nhị hoàng huynh lại gặp tai ương rồi.
"Nhị vị đi theo ta, Tiểu Vũ, Khúc Ngâm, các ngươi cẩn thận." Cách Lạc yên lặng nhìn Khúc Ngâm, áp chế cảm giác kinh ngạc trong lòng, thản nhiên nói với Tư Thiên Hoán và Tư Thiên Hoàng rồi sau đó nâng bước đi về bên phải.
"Cách Lạc nói đứa nhỏ ở trong tay trưởng lão, nhưng ta nghĩ thật ra là ở trong tay hắn mới đúng, Cách Lạc không biết Hoán và Tư Thiên Hoàng có võ công, đề phòng một chút." Tô Tiểu Vũ nhìn bóng lưng ba người rời đi rồi phân tích, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, dienxdafnleequsydoon nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra nên đành phải mặc kệ, thuận theo tự nhiên là được.
Khúc Ngâm gật đầu, cười lạnh, "Ta còn chưa gặp cháu trai nhỏ của ta mà đã bị bọn họ bắt đi rồi, thù mới hận cũ, hôm nay sẽ tính rõ ràng với nhau."
"Này Tiểu Khúc Nhi, dẫn đường đi tới hang ổ địa ngục đi." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, trong mắt đầy vẻ khát máu, nắm chặt Huyết Uyên, lạnh lùng nhìn về phía Thánh địa."Chính mình cũng ở lâu như vậy." Khúc Ngâm tức giận trừng mắt nhìn nàng, nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh, không rõ cảm giác trong lòng là gì, thở phào nhẹ nhõm, giữ chặt tay Tô Tiểu Vũ, chậm rãi bước về phía trước.
Thánh địa và thế giới bên ngoài chỉ được ngăn cách bởi một con sông nhỏ, trận pháp cũng bắt đầu từ đầu con sông nhỏ này, nhưng linh khí chung quanh Thánh địa luôn dồi dào nhất, cho nên chín đại trưởng lão luôn luyện công ngay tại bờ sông ngoài Thánh địa.
Bên bờ sông, chín lão già đầu bạc ngồi khoanh chân, nhắm mắt ngưng thần, đột nhiên nhận thấy phía trước có người đi tới thì đều đồng loạt mở mắt ra.
"Đã lâu không gặp, các trưởng lão." Khúc Ngâm thản nhiên nhìn chín người, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, bí kỹ lưu truyền đời đời của cốc chủ cùng với võ công dành riêng cho Thánh cô cũng đủ để bỏ xa bọn họ, bọn họ luyện võ công gì, tìm được nơi có linh khí sung túc thì thế nào, kết quả cũng chỉ có một con đường thua, đúng là thật không công bằng, nhưng như vậy thì sao, kẻ thống trị luôn muốn tìm mọi biện pháp để củng cố địa vị của mình.
"Một phế vật cũng dám tới nơi này, Tô Tiểu Vũ đâu, kêu hắn ra đây, chúng ta muốn báo thù cho các huynh đệ!" Cửu trưởng lão đứng mạnh lên, hung tợn trừng mắt nhìn Khúc Ngâm, trầm giọng quát.
"Phế vật ư?" Khúc Ngâm bật cười, phế vật thì phế vật, dù sao Thánh cô Y Cốc mà còn là phế vật thì không phải đám trưởng lão này càng là rác rưởi sao.
"Tô Tiểu Vũ, gọi Tô Tiểu Vũ ra đây!" Thập tứ trưởng lão tính tình táo bạo nhất cũng đứng lên, tay nắm giữ Khúc Ngâm, bắt được nàng còn sợ không bắt được Tô Tiểu Vũ sao, nhưng tay hắn còn chưa đụng tới Khúc Ngâm thì đã bị một đạo kiếm khí quen thuộc bức lui, không khỏi phẫn hận nhìn người đang đi tới, nhưng khi nhìn thấy nàng thì liền trừng lớn mắt một cách khó hiểu.
"Chậc chậc, vội vã muốn chết như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi ra, lạnh lùng nhìn thập tứ trưởng lão, giọng cười mỉa mai.
Ngũ trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, "Ngươi là nữ nhân?"
Tô Tiểu Vũ thu nụ cười lại, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, "Con ta đâu?"
"Nhi tử? Nhi tử gì?" Tuy Ngũ trưởng lão hận nàng, nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc, hắn nghĩ Tô Tiểu Vũ tới trả thù, kết quả lại là tới tìm nhi tử, rốt cuộc sao lại thế này?
"Hài tử và đệ đệ của ta mất tích, ta ngửi được mùi của Y Cốc cho nên cùng Tiểu Khúc Nhi đến đây, Cách Lạc nói đứa nhỏ là do các ngươi bắt." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nói nhưng nàng đã khẳng định được mọi chuyện đều do Cách Lạc dựng lên, chỉ hy vọng Hoán và Tư Thiên Hoàng có thể tìm được tiểu tử kia.
"Cách Lạc..." Cửu trưởng lão nhìn huynh đệ mình, cười có chút châm chọc, "Đây là tân chủ mà chúng ta chân thành phụ tá." Bọn họ đã sớm biết dã tâm của Cách Lạc, nhưng mà không ngờ ngay cả bọn họ mà hắn cũng muốn giết.
Mấy vị trưởng lão khác cũng lạnh lùng và tức giận, nhưng ánh mắt nhìn Tô Tiểu Vũ vẫn tức giận như trước không thay đổi, người bọn họ hận nhất chỉ có Tô Tiểu Vũ.
Ngũ trưởng lão tỉnh táo nhất, nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói, "Cách Lạc muốn mượn đao giết người, chúng ta có thể cứu đứa nhỏ cho ngươi, chờ đứa nhỏ được cứu ra thì trả lại trong sạch cho bọn rồi cùng nhau tính sổ."
"Ngũ trưởng lão, ngươi vẫn là người khôn khéo nhất, ngươi là hy vọng Tiểu Vũ và Cách Lạc đấu pháp, cả hai cùng bị thương, sau đó các ngươi sẽ có tỷ lệ thắng Tiểu Vũ nhiều hơn đúng hay không?" Khúc Ngâm lạnh lùng nói, hiếm khi nàng cười với ai nhưng lại cười đến vô cùng châm chọc, trong ánh mắt cũng có chút đau thương.
Ngũ trưởng lão không biết vì sao Khúc Ngâm lại đau thương nhưng vẫn âm thầm sinh lòng cảnh giác, cười lạnh, "Dù như thế nào thì hai người các ngươi cũng không thể thắng được chín người chúng ta, ta cho ngươi và Tô Tiểu Vũ cơ hội gặp mặt nhi tử lần cuối, đây cũng là lòng nhân từ của ta."
"Chậc chậc, năm năm trước, tuy bí quyết Huyết Đồng của ta chỉ luyện đến tầng bảy, mười tám người các ngươi cũng chưa thể giết được ta, hiện tại các ngươi chỉ có chín, còn dám mạnh miệng." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, có vài người quá thông minh nhưng lại bị sự ngu muội tự đại hại đến thảm thương, bọn họ nghĩ nàng không hề tiến bộ chút nào sao?
"Ha ha, cũng chỉ có năm năm, nhiều lắm ngươi cũng chỉ luyện được đến tầng thứ tám, chỉ cần ngươi vẫn còn bị phản phệ thì chúng ta sẽ không sợ ngươi, huống chi ngươi còn mang theo một đứa con riêng." Thập tứ trưởng lão cuồng vọng cười nói, khinh thường liếc nhìn Khúc Ngâm.
Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm liếc nhau, đều có chút dở khóc dở cười, không biết nên hình dung lão già này như thế nào.
"Xem ra, ngươi không muốn quý trọng cơ hội này, tốt lắm, chờ chúng ta giết ngươi thì sẽ đi giết nhi tử ngươi, cho mẫu tử các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng!" Ánh mắt Ngũ trưởng lão dần dần trở nên ngoan tuyệt, vung tay lên, chín người đồng loạt đứng ở những chỗ khác nhau, bày ra trận pháp mà bọn họ nghiên cứu.
Tô Tiểu Vũ nghe đến chỗ hắn muốn giết đứa nhỏ thì sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, hia mắt biến thành màu đỏ, khí trời đầy sát ý khát máu, khóe miệng nở nụ cười vô tình, mặc dù mặc nữ trang nhưng khí thế lạnh thấu xương vẫn kinh sợ lòng người như trước.
Chín người thấy vậy thì đều nhớ về trận quyết chiến năm năm trước, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo khó hiểu, nhưng lại có nhiều hận ý hơn, lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Vũ, khẽ quát một tiếng rồi chém chưởng phong về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ bay lên, cũng không ra tay mà không ngừng né tránh đòn tấn công của bọn họ, mấy người họ thấy vậy, nghĩ nàng sợ phản phệ nên lực tay càng mạnh.
"Tiểu Khúc Nhi, nhanh chút, ta không còn kiên nhẫn nữa." Tô Tiểu Vũ nhìn Khúc Ngâm một cái rồi lại né đòn tấn công của bọn họ.
Khúc Ngâm vuốt cằm, cẩn thận nhìn thủ pháp của chín người, ánh mắt đột nhiên nhìn thẳng vào Thập Tứ trưởng lão, trong mắt xẹt qua sát ý, phi thân lên phía trước, đặt ngân châm ở đầu ngón tay, ném về phía Thập Tứ trưởng lão, " Thập Tứ, thì ra lúc trước người phế võ công của ta là ngươi."
Lúc ấy rất nhiều người, khi nàng nhận một kích trí mạng thì chỉ kịp nhìn thủ pháp của hắn, diễn dafnlê quysdôn vốn không biết hắn là ai, nhưng vừa rồi Tiểu Vũ cố ý kéo dài thời gian thì nàng đã nhận ra tuyệt đối không phải một trong ba người chết ở Phong Tịch thành, mà cũng không phải trong năm người đã chết vào năm năm trước, lúc ấy hoàn cảnh rất loạn, nàng không thấy rõ, nhưng lần này trở lại nàng đã nhìn rất rõ ràng.
"Võ công của ngươi..." Thập Tứ trưởng lão khiếp sợ nhìn Khúc Ngâm, những người khác cũng kinh ngạc, không biết vì sao Khúc Ngâm có thể khôi phục võ công, còn mạnh hơn cả lúc trước, nhưng tình huống không cho bọn họ nhiều thời gian để kinh ngạc nên liền lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh để tiếp tục chiến đấu.
Khúc Ngâm nhíu mày, chiêu thức tàn nhẫn hơn khiến cho Thập Tứ trưởng lão vốn không có cơ hội ra tay, chỉ có thể chật vật phòng ngự, trong lòng kinh hãi với thực lực của Thánh cô, muốn các huynh đệ khác tới cứu hắn, đáng tiếc tám người kia đều bị Tô Tiểu Vũ cuốn lấy, vốn không rảnh phân thân, khi ngân châm xuyên qua yết hầu hắn thì hắn đột nhiên hiểu được vì sao trong mắt nàng lại có vẻ thương hại, thì ra bọn họ có cố gắng thế nào cũng không đánh bại được ưu thế trời cho.
Tám người thấy Thập Tứ trưởng lão chết dưới tay Khúc Ngâm thì tất cả đều tức đến đỏ mắt, muốn lao qua giết Khúc Ngâm nhưng lại phát hiện thế tấn công của Tô Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi, ngay cả năng lực tiến thêm một bước về phía trước mà tám người bọn họ cũng không có, trong lòng liền thấy kinh hãi.
"Giải quyết xong, còn lại chính là của ngươi." Tảng đá đè nặng trong lòng Khúc Ngâm không còn nữa, tâm trạng cũng không tệ nên nở bụ cười, đứng bên cạnh thi thể Thập Tứ trưởng lão, nhìn Tô Tiểu Vũ đang chơi đùa với tám người ở bên thì thản nhiên nói.
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, một đạo kiếm khí bức lui tám người đó, chậm rãi đáp xuống đất trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn tám người, "Ta nói rồi, ngày ta quay lại Y Cốc chính là ngày chết của các ngươi, ta cũng không nói chơi."
"Cuồng vọng." Ngũ trưởng lão cười lạnh.
"Ngũ trưởng lão, bây giờ ta không bị phản phệ nữa, ngươi nói xem, ta có cuồng vọng hay không?" Sự khát máu dưới đáy mắt Tô Tiểu Vũ càng đậm, cười không đứng đắn nhìn ánh mắt khiếp sợ của tám người bọn họ, lắc mình bay về phía đó.
Không bị phản phệ nữa, vậy, vậy là, là bí quyết Huyết Đồng tầng thứ mười sao?
Tô Tiểu Vũ không hề che giấu thực lực của chính mình, đó tám người làm sao còn là đối tay, chiêu chiêu bại lui, bọn họ tại lúc này thượng nhìn đến cuối cùng hình ảnh, đó là trước mắt một đạo hồng quang, sau chính mình đầu ly khai thân thể, bát cụ vô đầu thi nặng nề mà ngã xuống trên đất, mùi máu tươi tràn ngập mở ra.
Huyết Uyên trở lại trên tay Tô Tiểu Vũ, tay nàng chấn động, đánh rơi hết vết máu trên thân kiếm xuống, thản nhiên nhìn thi thể chín người rồi lôi kéo Khúc Ngâm lắc mình rời đi.