-
Chương 1-5
Chương 1: Bắt gian tại giường
Thành phố Đông Giang.
Khách sạn lớn Hoàng Triều.
Trong một căn phòng, người phụ nữ tầm hai mươi mấy giơ tay đẩy người đàn ông bên cạnh một cái.
“Này, mấy giờ rồi mà còn ngủ, mau dậy đi!”
Người phụ nữ ăn mặc vô cùng mát mẻ, bộ đồ lót như áo tắm hai mảnh làm nổi bật lên thân hình quyến rũ.
Lớp trang điểm trên mặt cô ta vẫn còn dày, rõ ràng đêm qua chưa kịp tẩy trang.
Người đàn ông bật người người dậy, vô thức xin lỗi: “Xin lỗi, anh ngủ quên, em đừng giận, anh đi nấu cơm ngay!”
Nói xong người này trợn to hai mắt.
Anh hoảng hốt nhìn người phụ nữ: “Cô... cô là ai? Đây là đâu?”
“Anh còn vờ vịt gì đó? Người ta hay nói đàn ông xuống giường là lật mặt, anh còn chưa xuống khỏi giường nữa, giả bộ như thế trông giả tạo lắm nhé!”
Giọng điệu người phụ nữ không mấy vui vẻ.
Người đàn ông hoảng sợ: “Rốt cuộc cô là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Người phụ nữ quấn quấn lọn tóc, vừa cười vừa nói: “Ơ, coi anh rén kìa! Tôi bị anh sàm sỡ tôi còn chưa nói gì, anh ồn ào chi vậy!”
“Tôi sàm sỡ cô? Nói vớ vẩn, tôi không có, tôi...”
Người đàn ông còn đang định nói gì nữa thì đã bị người phụ nữ gắt lên cắt ngang.
“Bảo tôi nói vớ vẩn à? Biến mẹ anh đi, đừng có tào lao với bà đây nha. Mau lấy ra, bà đây còn bận mối khác!”. Nói xong người phụ nữ xoè bàn tay.
“Cái gì?”, người đàn ông vẫn chẳng hiểu ra sao
Người phụ nữ nói to hơn: “Đừng có giỡn nha ba! Muốn ăn quỵt à? Anh không đi hỏi thăm xem bà đây lăn lộn với ai, chờ đi, tôi gọi người tới xử lý anh!”
Sau đó cô ta vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi.
Nhưng điện thoại chưa kịp kết nội, một tiếng ầm truyền tới, cửa phòng bật tung ra, vài bóng người ào ào lao vào.
Đi đầu là hai cô gái xinh đẹp, gương mặt có nét giống nhau.
Đều là gương mặt trái xoan, nước da trắng nõn như trứng gà mới bóc.
Cô gái cao hơn một chút đang mặc bộ đồng phục văn phòng, phô bày dáng người tinh tế và đường cong quyến rũ.
Đôi chân thon dài được bọc bởi đôi vớ đen bằng tơ, mang đôi giày cao gót màu đen trông càng thêm cao gầy.
Cô gái thấp hơn một chút cũng mang đôi giày giống hệ t, có điều để lộ ra phần cẳng chân trơn mịn.
Đôi mắt hoa đào là nét điểm xuyết thêm cho sự xinh đẹp, có điều phong cách make-up có chút đậm hơn cô cao.
Cơ mà dưới cái nhìn khách qua, so với người phụ nữ phong trần trang điểm loè loẹt, hai người này cũng vẫn đơn giản hơn rất nhiều.
“Má nó, họ Hứa, sao anh dám gây ra cái chuyện bỉ ổi này! Tên khốn nhà anh làm thế không phải đang phụ lòng Hiểu Nhiên sao?”
Kẻ nói chuyện không phải hai cô gái mà là một tên đàn ông diêm dúa theo sau họ.
Lúc hắn nói chuyện, trong đôi mắt loé lên sự vui sướng nhưng nhanh chóng thay đổi thành sự phẫn nộ.
“Tôi không có!”, sau khi vô thức đáp lại, Hứa Thanh Tân nhìn sang cô gái mặc đồ công sở, vội nói: “Vợ ơi, không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích!”
Lúc nói, Hứa Thanh Tân hốt hoảng đứng lên tiến về phía phía cô gái mặc đồ công sở nhưng chợt cảm thấy thân dưới lạnh toát.
Anh cúi đầu nhìn thì mới phát hiện mình đang trong tình cảm không mảnh vải che thân, kết quả phải lùi vào trong chăn, mắt thì nhìn sang cô gái đồ công sở.
Cô gái kia nãy giờ lạnh mặt không nói gì, trong đôi mắt là sự băng giá như băng tuyết nghìn năm.
Cô gái còn lại thì nổi giận quát Hứa Thanh Tân: “Giải thích? Tên vô ơn nhà anh, thế này còn cần giải thích gì nữa?”
Hứa Thanh Tân nhìn sang cô gái mặc đồ công sở, khóc lóc nói: “Vợ ơi, em nhất định phải tin anh, không phải như em nghĩ!”
Cô gái mặc đồ công sở dùng giọng lạnh như băng đáp: “Tôi nghĩ cái gì? Hứa Thanh Tân, anh coi tôi là con ngốc sao?”
Hứa Thanh Tân định mở miệng, tên đàn ông diêm dúa đã giành trước: “Đúng đó, anh nghĩ bọn tôi ngu lắm hả? Bắt gian tận giường thế này, anh còn vờ vĩnh gì nữa?”
“Anh có thể kết hôn với Hiểu Nhiên, phải biết đó là phúc phận của anh, tên khốn anh còn không biết quý trọng! Thế mà anh còn làm ra cái chuyện thấp hèn này, ông đây còn cảm thấy tiếc nuối cho Hiểu Nhiên!”
Hứa Thanh Tân khóc lóc, nói không lựa lời: “Vợ ơi, em hiểu lầm anh, anh không làm gì cả! Hôm qua anh uống nhiều quá, không nhớ gì cả, anh...”
Tên diêm dúa hả ngắt lời Hứa Thanh Tân: “Hừ, anh không nhớ gì thì sao có gan nói mình không làm gì?”
Dứt lời, hắn như lơ đãng liếc mắt người phong trần một cái.
Cô ả lập tức tiếp lời: “Hừ, có vẻ mấy người quen biết anh ta? Đã vậy thì phiền thanh toán giùm cái, bao đêm thì một nghìn hai, ba cái bao hết năm mươi, tổng cộng một nghìn hai trăm năm mươi, quét mã hay tiền mặt?”
Ba bao?
Một nghìn hai trăm năm mươi!
Khốn nạn! Anh ta làm chuyện xấu xa mà còn muốn mình trả tiền giùm!
Cô gái mặc đồ công sở siết chặt nắm đấm, ngón tay mới làm móng đâm rách da mà không hay biết.
“Hứa Thanh Tân, anh giỏi lắm! Tôi đã soạn xong đơn ly hôn, sáng mai, chín giờ tại chỗ đăng ký kết hôn, chúng ta gặp mặt lần cuối!”
Vừa dứt lời, cô đã quay đầu ra khỏi phòng, cô gái còn lại nổi giận mắng Hứa Thanh Tân hai câu rồi vội đuổi theo.
Hứa Thanh Tân không mảnh vải che thân ngồi trên giường, muốn đuổi theo cũng không được, chỉ có thể lớn giọng khóc kêu: “Vợ ơi, em hiểu lầm anh...”
Tên đàn ông diêm dúa đi tới, lạnh lẽo liếc Hứa Thanh Tân rồi tát anh một cái.
“Cái đệt! Mày câm mồm cho tao! Gọi ai vợ hả, có nghe Hiểu Nhiên nói muốn ly hôn với mày không?”
Hứa Thanh Tân bị cái tát này đánh tỉnh, anh không màng tới sự đau đớn, phẫn nộ nhìn đối phương: “Là mày! Hồ Kiện, mày hại tao đúng không? Hôm qua mày chuốc say tao! Mày nói sẽ đưa tao về nhà, sao tao lại ở đây?”
Hồ Kiện khinh bỉ nhìn Hứa Thanh Tân, túm dây chuyền trước cổ anh, kéo mạnh tới trước, thấp giọng nói: “Hừ, ông mày làm đó thì sao? Mày nghĩ Hiểu Nhiên sẽ nghe mày nguỵ biện à! Ha ha, mày đợi cút ra khỏi nhà họ Tần, nhường chỗ cho ông đây đi!”
Hứa Thanh Tân giận quá, hai tay vung về phía Hồ Kiện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng khốn, tao liều mạng với mày!”
Hồ Kiện đánh một cái vào bụng Hứa Thanh Tân rồi trở tay nện khuỷu tay lên lưng anh.
Sau đó là một trận đấm đá, Hồ Kiện phun cục đờm lên mặt Hứa Thanh Tân, khinh miệt: “Phi! Liều mạng với ông mày à! Mày không soi vào nước tiểu xem, thằng ở rể nghèo mạt như mày mà đòi đấu với ông đây!”
Con ả làm gái kế bên vỗ tay hoan hô: “Cậu Hồ, không hổ là đai đen Taekwondo, vô cùng dũng mãnh! Nếu có thể lên giường với cậu, thật sự là...”
Hồ Kiện trừng cô ả một cái rồi móc ra một xấp trăm tệ, vứt vào mặt ả rồi quát: Cút! Sau đó hắn nghênh ngang rời đi.
Con ả làm gái cười mỉa hai tiếng vội vàng nhặt tiền.
Lúc này Hứa Thanh Tân đã ngất xỉu, không ai chú ý tới sợi dây chuyền ngọc xanh trên cổ anh trở nên đỏ chói sau khi dính máu, sau đó toả ra hào quang màu đỏ chói mắt, một bóng người xuất hiện.
“Hừ, con cháu Cửu Dương Đế Tôn ta mà là yếu đuối tới mức này, rõ ràng là hậu duệ Diệu Dương nhưng lại sống thành như thế! Thôi, còn tia hồn niệm này, coi như nhóc con được hời rồi!”
Chương 2: Cơn mơ đổi đời
Hứa Thanh Tân ngất xỉu thì lại mơ một giấc mơ.
Ở trong mộng, anh trở thành thần tiên, không gì không làm được, có thể hủy thiên diệt địa mà cũng có thể hồi sinh vạn vật.
Vừa nhấc chân lên, núi sụp đất nứt, sông suối chảy ngược, búng tay một cái, vạn vật sinh trưởng, chúng sinh lễ bái.
Điều duy nhất làm anh không thoải mái là mỗi lần bản thân trong mộng ra chiêu thể hiện sức mạnh, cả người đều phát sáng lên, hào quang rạng rỡ, làm cho Hứa Thanh Tân cảm thấy nóng đến sắp không thở nổi.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Hứa Thanh Tân làm là vọt vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen dùng nước lạnh xối khắp cả người cho sảng khoái.
Tắm nước lạnh cũng làm cho Hứa Thanh Tân tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh phân tích đại khái hoàn cảnh của mình bây giờ.
Đầu tiên, bản thân mình đã bị tên khốn ăn chơi phóng đãng Hồ Kiện kia gài bẫy hãm hại.
Tiếp theo, Tần Hiểu Nhiên – vợ mình, cũng là Đông Giang đệ nhất mỹ nữ, nói muốn ly hôn với mình.
Còn giấc mơ kia nữa, quá mức chân thật.
Nghĩ tới đó, Hứa Thanh Tân nện một quyền lên vách tường bên cạnh.
Bây giờ là lúc nào rồi, còn có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ về giấc mơ hư ảo mờ mịt kia!
Hứa Thanh Tân, mày đúng là một thứ phế vật vô dụng!
Người vợ mày yêu nhất đang đòi ly hôn với mày, vậy mà mày vẫn còn nghĩ tới mấy thứ mơ mộng hão huyền!
“Rầm!”
Một thanh âm chói tai vang lên dọa Hứa Thanh Tân giật mình.
Cái quỷ gì vậy? Động đất à? Căn phòng hình như còn hơi lắc lư một chút!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tân bị vách tường trước mặt mình thu hút hết mọi sự chú ý.
Lấy chỗ nắm tay anh làm trung tâm, trên vách tường lúc này nứt ra vài khe hở.
Mà nắm tay của anh gần như đã đấm sâu vào vách tường khoảng phân nửa, cảm giác như đang đấm vào một miếng đậu phụ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hay là mình gặp phải công trình kém chất lượng trong lời đồn rồi?
Tòa nhà Hoàng Triều thuộc khách sạn Hoàng Triều được mệnh danh là tòa nhà cao nhất Đông Giang, một dự án như vậy làm sao có thể kém chất lượng đến mức này được?
Việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy không khoa học!
Hứa Thanh Tân nghi ngờ, di chuyển cánh tay tới lui, theo bản năng lại đấm một quyền vào vách tường.
“Ầm ầm ầm!”
Vách tường trước mặt mở rộng, một cái lỗ lớn chừng quả dưa hấu xuất hiện trên bề mặt.
Anh đấm xuyên qua vách tường!
Thậm chí cốt thép bên trong tường đều bị anh đánh gãy, nếu bên trong không phải là thép thì khả năng bức tường này đã sụp lâu rồi.
Hứa Thanh Tân khó có thể tin được cái lỗ đang xuất hiện trước mặt mình, những hình ảnh trong mộng lại lần nữa hiện lên trước mắt anh.
Chẳng lẽ những điều trong mơ đều là sự thật?
Trong mơ, anh được một ông lão tự xưng là tổ tiên của mình, tên gọi là Cửu Dương Đế Tôn dạy dỗ, học được vô số bản lĩnh, chút lực cỏn con này còn chưa thấm vào đâu.
Hứa Thanh Tân chưa kịp nghĩ kỹ, từ đối diện đã nghe thấy một tiếng hô to.
“Ông nhỏ của tôi ơi, làm gì vậy? Đây có phải là nhà ông đâu? Định phá tủ âm tường à? Muốn chết hay sao!”
Hứa Thanh Tân nhìn xuyên qua lỗ thủng sang phòng bên cạnh, thấy đối diện có một người đàn ông đang bọc trong khăn tắm, mặt đầy lửa giận nhìn mình.
Người đàn ông to lớn này thoạt nhìn không phải người lương thiện, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến tận mang tai, trông có mấy phần sát khí.
Nhưng dù sao cũng là anh không đúng.
Hứa Thanh Tân khách sáo cười một chút, vừa muốn xin lỗi thì bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đi vào phòng vệ sinh qua lỗ thủng trên tường.
Người phụ nữ đó vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi: “Làm sao vậy anh Bưu? Làm gì mà tức giận lên thế? Cái tiếng vừa nãy là gì vậy?”
Cũng không phải ai khác lạ mà chính là người phụ nữ phong trần vừa nãy đứng bên cạnh Hứa Thanh Tân.
Nghĩ tới cái bẫy đêm qua và sự xấu hổ vừa rồi, Hứa Thanh Tân lập tức bùng nổ.
Theo bản năng, những cảnh trong mơ và hiện thực như chồng lên nhau.
Một mặt tường nho nhỏ, sao ngăn cản được bổn Đế!
Hứa Thanh Tân xông thẳng sang bên kia vách tường, đánh tới giống như tấm bê tông ngăn cách hai phòng không hề tồn tại.
Cảnh tượng tiếp theo đó làm anh Bưu hoảng thật sự.
Hắn ta trơ mắt nhìn một người giống như thần tiên dễ dàng xuyên qua vách tường, vách tường không thể ngăn cản đối phương một chút nào.
Hứa Thanh Tân dùng hai bước đã vọt tới trước mặt người phụ nữ kia, giơ tay bóp cổ cô ta lên: “Nói, tại sao muốn hại tôi?”
Người phụ nữ có vẻ cũng kinh hãi bởi hình ảnh này, cô ta gian nan hít thở phì phò, nói: “Tôi…. Tôi cũng chưa làm gì! Là anh tự bước vào, sau đó vẫn ngủ đến lúc tự tỉnh. Tôi là bị buộc phải làm vậy, Hồ Kiện ép tôi làm vậy, nếu không tôi sẽ không thể sống được ở Đông Giang. Tôi nói đều là sự thật, xin hãy tha mạng!”
Hứa Thanh Tân lúc này mới hồi phục lại chút tinh thần, vừa nãy mình đã làm cái gì?
Một bức tường bê tông cốt thép? Chính mình vừa mới đâm xuyên qua nó?
Hứa Thanh Tân quay đầu lại nhìn bức tường theo bản năng, trên tường đã có một cái lỗ to.
Thấy Hứa Thanh Tân quay đầu lại, anh Bưu tức khắc luống cuống.
Tên sát tinh dùng một tay đập vỡ bức tường này muốn tẩn mình sao?
Anh Bưu cũng không phải là hạng lưu manh bình thường, đại ca của hắn ta là một trong hai ông vua võ đài ngầm của đất Đông Giang, được xưng là Kẻ Hủy Diệt sàn đấu Chung Chấn Giang.
Chung Chấn Giang trước kia luôn đấu võ phi pháp, năm năm trước, sau khi xuất ngũ trở về, người này đã quét ngang Đông Giang và cướp một nửa địa bàn của ông vua võ đài ngầm Đông Giang khi ấy, trở thành một trong hai kẻ uy danh hiển hách trong thế giới ngầm.
Là một trong những thủ hạ thân tín nhất của Chung Chấn Giang, anh Bưu biết rõ, dù là có mạnh như Chung Chấn Giang đi nữa thì cũng không thể đạt được đến trình độ của Hứa Thanh Tân.
Cái mặt tường kia là xi măng cốt thép đó! Thế mà trong mắt tên kia, nó chẳng khác gì một tờ giấy.
Thậm chí anh Bưu còn nghi ngờ, liệu tên này có phải là người không?
Thấy Hứa Thanh Tân bước tới, anh Bưu mềm nhũn hai chân ngay lập tức, thảm thiết kêu: “Đại ca tha mạng! Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, việc này tôi không biết gì cả, Hồ Kiện cho tiền nên tôi mới trông coi ở chỗ này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhưng tôi thật sự chưa làm một cái gì!”
Anh Bưu hôm qua chỉ ngó qua ảnh của Hứa Thanh Tân một cái, vừa nãy do quá đột ngột nên mới không nhận ra.
Lúc nãy nghe thấy lời của người phụ nữ kia nói, anh Bưu ngay lập tức nhớ ra.
Thì ra anh chàng này chính là đứa ở rể mà Hồ Kiện muốn đối phó?
Hồ Kiện điên rồi hay là hại chết chính mình?
Hứa Thanh Tân nghe vậy mắt tối đi, hừ, thằng đê tiện Hồ Kiện này tốn không ít công sức để hãm hại mình, hơn nữa còn có cả kế hoạch dự phòng cơ đấy!
Nghĩ vậy, Hứa Thanh Tân buông người phụ nữ kia ra, theo bản năng bước tới chỗ anh Bưu.
Anh Bưu vội vàng lùi về phía sau, hốt hoảng hô to: “Anh…. đừng có tới đây! Có việc gì chúng ta cũng có thể thương lượng!”
Hứa Thanh Tân cũng chẳng muốn làm khó anh Bưu, rốt cuộc thì anh Bưu cũng chỉ nghe theo lệnh của Hồ Kiện tới đối phó với anh.
Nhưng ít nhất cho tới bây giờ, anh Bưu cũng chưa tạo ra thương tổn thực chất gì cho anh.
Hơn nữa, Hứa Thanh Tân vẫn còn đang suy nghĩ về một số điều trong giấc mơ vừa rồi cũng như làm thế nào để giải thích với Tần Hiểu Nhiên, còn có những rắc rối khác.
Anh căn bản không muốn dây dưa với anh Bưu ở chỗ này.
Hứa Thanh Tân lạnh nhạt nói: “Không phải sợ, tôi sẽ không làm gì anh! Nhưng còn chuyện cần anh phải giúp”.
Anh Bưu vội vã gật đầu: “Đại ca cứ nói, tôi xin chăm chú lắng nghe”.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, anh và người phụ nữ này, hai người biết chuyện gì thì đều phải nói hết ra, tôi muốn dùng điện thoại quay video để chứng minh mình trong sạch. Có hiểu không?”
Hứa Thanh Tân yêu cầu bọn họ làm chứng vì muốn rửa sạch oan khuất của bản thân, anh không muốn ly hôn với Tần Hiểu Nhiên.
Việc nhỏ như vậy, anh Bưu và người phụ nữ kia tất nhiên là vội vàng đồng ý.
Ít nhất thì tình huống trước mắt không cho phép bọn họ từ chối.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tân đã quay được video chứng cứ.
Trước khi ra ngoài, Hứa Thanh Tân liếc nhìn cái lỗ lớn trên tường phòng tắm, thản nhiên nói: “Tôi không muốn có nhiều người biết chuyện ngày hôm nay, anh hiểu không?”
Anh Bưu nào dám nói không, ngay lập tức cười theo vâng dạ.
Chương 3: Truyền thừa của Đế Tôn
Hai tiếng sau, tại nơi cao nhất trên sân thượng khách sạn Hoàng Triều, Hứa Thanh Tân chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
“Cửu Dương Đế Tôn! Huyết mạch Diệu Dương!”, Hứa Thanh Tân lẩm bẩm nói.
Thực sự không ngờ rằng bản thân còn có vị tổ tiên lợi hại đến mức này.
Hơn nữa trong cơ thể anh còn chảy huyết mạch bá đạo như vậy.
Thời thượng cổ, Diệu Dương tổ thần sánh ngang với trời đất, bễ nghễ thiên hạ.
Sau đó sinh ra Diệu Dương thần tộc, còn lưu truyền lại một bộ công pháp gọi là “ Diệu Dương thần công”.
Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua hàng tỷ năm.
Thời gian là sự tồn tại khắc nghiệt nhất, dù cho tộc người mạnh mẽ như Diệu Dương thì cũng dần dần tiêu tan trong dòng lịch sử hồng hoang.
Thẳng đến ba mươi nghìn năm trước, Cửu Dương Đế Tôn phi thăng lên trời, thống trị tiên giới mới khiến huyết mạch Diệu Dương một lần nữa chấn động trời xanh.
Chỉ là không biết tiên giới ở trong miệng của Cửu Dương Đế Tôn rốt cuộc ở nơi nào!
Nhưng ở trong mơ, lão tổ tông đã nói rồi, chỉ cần bản thân siêng năng tu luyện “Cửu Dương Vô Cực Công”, bản thân có thể có cơ hội hóa thành tiên thể, phi thăng tiên giới.
“Cửu Dương Vô Cực Công” là do Cửu Dương Đế Tôn dựa vào nội dung phần còn lại của “Diệu Dương thần công” để phát triển và biến hóa sáng tạo ra một bộ công pháp tu hành mới.
Tuy rằng Cửu Dương Đế Tôn nói rằng “Cửu Dương Vô Cực Công” kém hơn mấy trăm tỷ lần so với “Diệu Dương thần công”, nhưng với sự hiểu biết của Hứa Thanh Tân, đây đã là sự tồn tại biến thái vô cùng.
Sự biến thái của “Cửu Dương Vô Cực Công” nằm ở chỗ, sau khi tu luyện bộ công pháp này, chỉ cần mượn lực lượng các ngôi sao của hằng tinh ở trong vũ trụ là có thể tinh luyện bản thân vì mục tiêu thăng cấp tu vi.
Hơn nữa sau khi tu luyện “Cửu Dương Vô Cực Công” còn có thể tự thân chuyển hóa lực lượng của các vì sao thành linh khí được vận dụng để nuôi dưỡng các công pháp tiên kỹ khác.
Nói tới “Cửu Dương Vô Cực Công”, chỉ cần chạm đến ánh sáng ở bất kể nới nào là có thể tu luyện những năng lượng cần thiết.
So với các bộ công pháp tu tiên ỷ lại quá mức vào linh khí khác thì “Cửu Dương Vô Cực Công” thuận tiện hơn, giống như được hack vậy.
Cũng chính vì lẽ đó, Hứa Thanh Tân mới có thể đạt đến Luyện Khí sơ kỳ chỉ trong hai tiếng đồng hồ tại môi trường thiếu hụt linh khí, thành công bước vào con đường tu tiên.
Dĩ nhiên đây cũng là nhờ hồn niệm của Cửu Dương Đế Tôn dung nhập vào cơ thể của Hứa Thanh Tân, kích hoạt huyết mạch Diệu Dương ở trong cơ thể của Hứa Thanh Tân giúp anh tăng cường tinh lọc nguyên do cơ thể.
Cũng là vì lí do đó, sức và năng lượng trong cơ thể Hứa Thanh Tân mới thăng cấp thần tốc như vậy, nhẹ nhàng đấm thủng bức tường.
Nếu không, trên con đường tu hành, muốn vào Luyện Khí thì phải rèn thể trước đã.
Mặc dù rèn thể là bước đơn giản nhất trên con đường tu hành nhưng nhưng đối với người bình thường mà nói thì đó cũng không phải việc có thể làm được trong thời gian ngắn.
Tu luyện hai tiếng đồng hồ không chỉ khiến cho Hứa Thanh Tân thuận lợi bước vào con đường tu luyện mà còn giúp anh hiểu rõ đại khái truyền thừa của Cửu Dương đế tôn.
Dựa theo lời giới thiệu của tổ tiên Cửu Dương Đế Tôn, con đường tu luyện khi chưa thành tiên được chia thành chín cảnh giới, phân ra là: rèn thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Tiểu Thừa, Nguyên Anh, Luyện Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Trong đó mỗi cảnh giới phân thành ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, trên nữa là cảnh giới đại viên mãn.
Đại viên mãn mặc dù không được gọi là một giai đoạn tu hành nhưng có thể cô đọng một cảnh giới tới mức tận cùng.
Người tu hành bình thường cùng cảnh giới, cho dù là ba tới năm người cùng lúc ra tay thì cũng chưa chắc là đối thủ của người tu hành cùng cảnh giới đại viên mãn.
Sau khi Độ Kiếp thì lập tức có thể đúc Tiên Thể, đến lúc đó sẽ phi thăng tiên giới.
Chỉ là những điều này đối với Hứa Thanh Tân mà nói quá xa xôi, Hứa Thanh Tân không am hiểu quá nhiều.
Việc cấp bách trước mắt là cố gắng tu luyện sớm ngày thăng cấp Trúc Cơ mới được.
Dựa theo cách nói của Cửu Dương Đế Tôn, sau Trức Cơ liền có thể luyện chế một loại đan dược gọi là “thiên niên bảo tâm đan”
Có được loại đan dược này, bệnh tim bẩm sinh chưa có cách chữa của Tần Hiểu Nhiên sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.
Nghĩ đến Tần Hiểu Nhiên, trong lòng Hứa Thanh Tân ấm áp hẳn.
Hứa Thanh Tân vĩnh viễn không thể nào quên được, vào hai mươi năm trước, vì mẹ là công nhân rửa bát đĩa nên bản thân bị bắt nạt ở nhà trẻ.
Cho đến khi Tần Hiểu Nhiên xuất hiện, cô giống như thiên sứ đứng trước mặt bảo vệ anh, cơ thể gầy yếu của cô đã tạo thành khoảng trời bao la cho cậu bé tự ti, đã có chút tự kỷ nhẹ.
Mặc dù Tần Hiểu Nhiên đã sớm quên việc cỏn con năm đó, nhưng đối với Hứa Thanh Tân, ân nghĩa này, cả đời anh khó quên!
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, hai mắt đăm đăm nhưng không hề cảm thấy khó chịu.
Vợ yêu, từ giờ trở đi ,anh sẽ không làm cho em thất vọng nữa!
Lúc Hứa Thanh Tân đang bày tỏ cảm xúc của mình thì tiếng chuông di động vang lên.
Nhìn thấy là vợ Tần Hiểu Nhiên gọi, Hứa Thanh Tân nhanh chóng nghe máy.
“Alo, vợ ơi!”, Hứa Thanh Tân vội vàng hỏi thăm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói, nhưng không phải của Tần Hiểu Nhiên, mà là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
“Thằng khốn Hứa Thanh Tân kia, tao cho mày mười lăm phút, mau lăn đến bệnh viện An Thọ, nếu Hiểu Nhiên xảy ra chuyện gì tao sẽ không tha thứ cho mày”.
Hứa Thanh Tân sững sờ, sốt ruột hỏi: “Mẹ, Hiểu Nhiên cô ấy bị sao…”.
Không đợi Hứa Thanh Tân nói xong, đường dây bên kia truyền đến tiếng “ tút tút” đối phương đã tắt máy.
Bệnh viện An Thọ! Mười lăm phút!
Việc này căn bản không thể nào thực hiện được.
Bệnh viện An Thọ và khách sạn Hoàng Triều nằm ở hai đầu nam - bắc của Đông Giang, cho dù không tắc đường cũng phải một tiếng đi xe, huống chi bây giờ là buổi trưa, là thời điểm tắc đường nhất trong ngày.
Trừ phi bản thân biết bay!
Bay!
Đúng thế! Hứa Thanh Tân trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng.
Mình xưa đâu bằng nay, mặc dù tu vi bị hạn chế, vẫn chưa thể bay vút lên trời cao, nhưng vẫn có thể nhảy các bước khoảng cách trăm mét.
Hứa Thanh Tân chạy nhanh đến tòa cao ốc bên cạnh, nhìn vào khoảng không hướng bệnh viện An Thọ, nhún người nhảy một cái, lúc tiếp đất đã là đỉnh của tòa cao ốc khác cách đó 100m.
Vài phút sau, khi Hứa Thanh Tân xuất hiện ở bệnh viện An Thọ, bên ngoài phòng cấp cứu, một người phụ nữ trung niên đang liên mồm chỉ trích người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
Người phụ nữ trung niên là Triệu Lệ Hà - mẹ của Tần Hiểu Nhiên, người đàn ông trung niên là Tần Chí Dũng - bố của Tần Hiểu Nhiên.
“Bà đây gả cho ông đúng là xui xẻo tám kiếp, mất công lúc trước tôi còn tưởng rằng bản thân là gà biến thành phượng hoàng rồi cơ đấy? Ai mà ngờ được bản thân sống không bằng một con gà mái”.
“Nói gì mà viện trưởng của bệnh viện An Thọ thân thiết với anh cả của ông, bây giờ thì sao, ngay cả một phòng VIP cũng không xếp được, ông còn có tác dụng gì?”
Tần Chí Dũng đỡ mắt kính, yếu ớt phản bác: “Đấy là do viện trưởng Tôn không nghe điện thoại của tôi đấy chứ, chắc chắn là có việc gì đó nên nhỡ cuộc gọi, tí nữa xếp phòng bệnh khác thì có làm sao?”
“Hừ, có việc nên nhỡ à? Tôi nghĩ là do người ta lười để ý đến ông đấy! Nếu người gọi điện thoại là anh cả của ông thì khẳng định người ta lập tức giải quyết vấn đề”.
Tần Chí Dũng bất đắc dĩ biện minh: “Anh cả bây giờ đang ở trên máy bay điện thoại tắt máy rồi, không phải sao?”
“Phế vật, đúng là đồ vô dụng, nếu không phải có nhà họ Tần che chở, tôi sợ ông không bằng cả tên phế vật Hứa Thanh Tân kia mất”.
Nhìn thấy trạng thái của hai người, lòng Hứa Thanh Tân ổn định một chút.
Hai người này còn có tâm trạng cãi nhau, xem ra tình hình của Tần Hiểu Nhiên không nghiêm trọng lắm.
Hứa Thanh Tân nhanh chân bước lên phía trước hỏi: “Bố, mẹ, Hiểu Nhiên sao rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?"
“Hừ, anh còn có mặt mũi hỏi tôi sao, chẳng phải là do anh, do cái tên khốn nạn ăn bám nhà chúng tôi là anh còn dám léng phéng bên ngoài sau lưng Hiểu Nhiên à! Bà đánh chết cái thằng khốn này!”
Nói xong, Triệu Lệ Hà giơ tay muốn tát Hứa Thanh Tân một bạt tai.
Chương 4: Cứu người
Đương nhiên Hứa Thanh Tân sẽ không để bà ta làm được.
Anh nhẹ nhàng giơ tay ra bắt lấy cổ tay của Triệu Lệ Hà.
“Mẹ, mẹ muốn đánh con thì còn rất nhiều cơ hội, mẹ mau nói con biết rốt cuộc Hiểu Nhiên thế nào rồi?”
Tần Chí Dũng thấp giọng nói: “Đúng đó Lệ Hà, nhanh chóng để thằng nhóc này đi rút máu cho Hiểu Nhiên đi. Có chuyện gì thì một lát nữa rồi hẵng nói”.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tân được một y tá đưa đi lấy máu.
Loại tình huống này cũng không phải là Hứa Thanh Tân mới gặp lần đầu, mà là đã gặp nhiều lần rồi.
Tần Hiểu Nhiên và Hứa Thanh Tân đều có cùng nhóm máu hiếm, nghe nói trên đời này số người thuộc nhóm máu này còn chưa đến được hai mươi người.
Lúc trước cũng là nhờ cơ duyên trùng hợp, sau khi Tần Hiểu Nhiên phát bệnh thì Hứa Thanh Tân hiến máu cho cô, lúc đó mới gặp lại Tần Hiểu Nhiên một lần nữa.
Hứa Thanh Tân có thể ở rể Tần gia, phần lớn nguyên nhân là nhờ lúc trước ông nội của Tần Hiểu Nhiên đã cho phép Hứa Thanh Tân truyền máu cho Tần Hiểu Nhiên trong thời khắc mấu chốt.
Trong lòng Hứa Thanh Tân đã biết rõ chuyện này, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện, ngay cả những lần Tần Hiểu Nhiên phát bệnh, Hứa Thanh Tân cũng đều hiến vượt số lượng máu an toàn của một người bình thường.
Đến lúc Hứa Thanh Tân lấy máu xong quay lại, Triệu Lệ Hà vẫn còn lải nhải chỉ trích Tần Chí Dũng là đồ vô năng, phế vật
Nhìn Hứa Thanh Tân đi sang đây, lửa đạn của Triệu Lệ Hà tức khắc dời hướng sang anh.
“Hứa Thanh Tân, mày mau lết qua đây cho tao! Mày dám làm bại hoại nề nếp của gia đình bọn tao, hôm nay bà đây mà không đánh chết mày là không được mà!”
“Mẹ! Thật sự không phải như mẹ nghĩ đâu, trong chuyện này có hiểu lầm, mẹ nghe con giải thích đã”.
“Tao khinh! Da mặt mày cũng dày thật đó, bắt tận giường rồi mà mày vẫn còn không thừa nhận!”
Tần Chí Dũng xấu hổ kéo kéo Triệu Lệ Hà một chút, nói: “Việc xấu trong nhà cũng không thể phô ra cho người ngoài biết được! Về nhà rồi hẵng xử lý nó”.
Triệu Lệ Hà trừng mắt nhìn Tần Chí Dũng một cái, nói: “Hừ, muốn việc xấu không phô ra bên ngoài ấy hả? Ông đi chuyển sang một phòng bệnh VIP cách âm đi, không phải sẽ không phô ra bên ngoài à? Ông đi đi. Cái đồ phế vật”.
Tần Chí Dũng không thể chịu được chỉ đành cúi đầu.
Có lời nhắc nhở của Tần Chí Dũng, tuy rằng ngoài miệng Triệu Lệ Hà vẫn không buông tha cho anh, nhưng cũng đã thu liễm lại không ít, bực bội liếc Hứa Thanh Tân một cái, nói: “Hừ, mày chờ đó, về rồi bà đây sẽ dạy dỗ mày một trận!”
Vừa dứt lời, cửa phòng cấp cứu được mở ra, nhân viên y tế đẩy Tần Hiểu Nhiên đang truyền dịch ra ngoài, dời đến phòng bệnh bình thường.
Vợ chồng Triệu Lệ Hà vội vàng chạy đến, giọng nói nhu hoà nhẹ nhàng quan tâm hỏi thăm Tần Hiểu Nhiên.
Hứa Thanh Tân vừa định đi theo, Triệu Lệ Hà đã trừng mắt, nói: “Mày còn đến làm cái gì, còn muốn chọc giận Hiểu Nhiên nữa à! Còn không mau cút đi làm thủ tục liên quan”.
Bệnh của Tần Hiểu Nhiên là bệnh bẩm sinh, mỗi năm gần như đều sẽ phát tác một hai lần, lúc trước không có nguồn máu tương thích, nên gần như mỗi lần phát bệnh đều là cửu tử nhất sinh.
Sau này có kho máu di động là Hứa Thanh Tân, vấn đề của Tần Hiểu Nhiên cũng dễ dàng giải quyết, chỉ cần truyền máu là được.
Vì thế tình hình trước mắt cũng không quá nghiêm trọng nữa, dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau khi truyền máu thì chỉ cần truyền thêm hai bình thuốc tĩnh mạch, về nhà chăm sóc mấy ngày là đã gần như khoẻ mạnh.
Hứa Thanh Tân kế thừa truyền thừa Cửu Dương Đế Tôn, anh tinh thông y thuật, lúc này cũng nhìn ra tạm thời Tần Hiểu Nhiên cũng không có gì quá đáng ngại, vì thế cũng không lại gần cô, xoay người chạy lên chạy xuống làm các thủ tục liên quan.
Trước khi Tần Hiểu Nhiên nằm viện đã đóng tiền trước, chỉ đang chờ làm thủ tục là xong, vì thế sau khi Hứa Thanh Tân làm việc của mình rồi thì nhanh chóng rời đi.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một trận ồn ào gào thét truyền đến
“Nhìn kìa, có người muốn nhảy lầu”.
“Cái gì mà nhảy lầu, con bé kia hình như bị người ta bắt cóc!”
“Trời ơi, là thật đó! Mau báo cảnh sát đi!”
“Mau đi cứu người đi”.
“Tìm mấy cái khăn trải giường đến!”
Ngay sau đó, đã có mấy nhân viên y tá cầm theo một đống chăn đệm xông ra bên ngoài.
Hứa Thanh Tân khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó vẫn theo mọi người ra bên ngoài.
Đứng ở trong khuôn viên bệnh viện nhìn lên trên, ở rìa sân thượng của tòa nhà bệnh viện, có một cô gái đang mặc trang phục bệnh nhân bị một người đàn ông mặc tây trang bắt cóc, đứng ở chỗ bức tường thấp bao quanh nóc nhà.
Người đàn ông mặc tây trang cầm một con dao gọt hoa quả trên tay, gương mặt dữ tợn, còn gương mặt của cô gái kia đầy vẻ hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, có một chiếc Bentley chạy vào trong bệnh viện, có mấy người mặc quần áo ngay ngắn lao ra từ bên trong xe.
Ông lão đi đầu trong đám người đó chen vào bên trong đám người, la lớn: “Tên Triệu Việt khốn nạn, nếu cậu dám làm tổn thương một sợi lông của Thiến Nhi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Người đàn ông mặc tây trang trên sân thượng nghe vậy thì lập tức cười ha ha, trong giọng cười có thể nghe được sự điên cuồng.
“Ha ha, lão Cố, chúng ta đã đến nước này rồi, ông cảm thấy lời uy hiếp của ông còn có tác dụng với tôi à? Còn mấy người nữa, đừng có mà đến đây, nếu mà ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ ôm con bé này nhảy từ trên đây xuống”.
Nhân viên bảo vệ đang trên mái nhà bệnh viện nghe thấy vậy đành phải dừng bước, không dám tiến lên phía trước một bước nào nữa.
Nghe được lời này của Triệu Việt, ông lão cố nén hận thù ở trong lòng xuống, kiên nhẫn nói: “Triệu Việt, đừng có làm chuyện ngu ngốc, cậu vẫn còn trẻ, trên đất chỗ nào mà không có cỏ, cậu hà tất phải như thế? Ngày tháng sau này của cậu vẫn còn rất dài đúng không?”
“Hừ, lão Cố, lời ông nói còn dễ nghe hơn hát nữa! Năm xưa chuyện liên hôn chính là do tự ông định ra! Bây giờ thấy nhà họ Triệu bọn tôi nghèo túng nên lão già không biết xấu hổ là ông muốn bội ước đúng không! Làm gì có chuyện dễ dàng như thế hả? Hôm nay tôi phải nhảy xuống chỗ này với Thiến Nhi, để cho tất cả mọi người ở trong thành phố Đông Giang nhìn thấy bộ mặt thật của tập đoàn Cố thị!”
Nghe được lời của Triệu Việt, phía dưới lầu truyền lên âm thanh ồ lên.
Tập đoàn Cố thị chính là tập đoàn nổi danh ở thành phố Giang Đông, nói như vậy, cô gái bị bắt cóc ở trên lầu kia, chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Cố?
Thật sự không ngờ ở bên trong hào môn có nhiều drama như thế.
Cô gái kia bị Triệu Việt bắt cóc lạnh lùng nói: “Triệu Việt, nếu anh có bất mãn cái gì thì cứ nhắm tới tôi, là tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này, chuyện này không hề liên quan đến ông nội của tôi! Tôi không hề thích anh”.
Triệu Việt tức giận nói: “Tôi không quan tâm! Cố Ngọc Thiến, tôi nói cho cô biết, hiện tại đã đến nước này rồi, tôi với cô không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cứ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm đi!”
Cố Ngọc Thiến cắn chặt răng, nói: “Cho dù tôi có chết tôi cũng không thích anh, anh nên từ bỏ đi!”
Lúc này, ở đằng xa vang lên âm thanh của còi cảnh sát.
Triệu Việt giống như đã bị dọa sợ, hai mắt đỏ lên, hung tợn nói: “Được, vậy thì cô chết cùng với tôi đi!”
Vừa dứt lời, hai đầu gối của Triệu Việt hơi cong xuống, chuẩn bị mượn lực ôm Cố Ngọc Thiến cùng nhảy xuống dưới lầu.
Đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người giống như đạn pháo lao ra từ bên trong tường thấp, chính là Hứa Thanh Tân.
Vừa rồi anh đã men theo ống thoát nước PVC ở trên tường để leo lên trên mái nhà.
Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, chỉ thấy cơ thể của Hứa Thanh Tân chạm vào trong bức tường tấp, dùng sức nhẹ đẩy một cái, cơ thể lập tức bay lên, nhanh như chớp, anh đã bắt được cánh tay cầm con dao của Triệu Việt, con dao lập tức rơi xuống đất.
Sau đó Hứa Thanh Tân dùng sức kéo Triệu Việt sang, ném hắn nằm ở trên sân thượng.
Nhưng trong lúc đó, Triệu Việt bị hoảng sợ, theo bản năng mà đẩy Cố Ngọc Thiến ra.
Cho dù trước đó Cố Ngọc Thiến rất bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không thể nào kiềm được mà hét lên một tiếng chói tai, cơ thể không chịu khống chế mà rơi từ trên nóc nhà xuống.
Hứa Thanh Tân thấy thế thì lập tức nhảy về phía trước, một tay bắt được mắt cá chân của Cố Ngọc Thiến, một tay nắm chặt lấy mép ống thoát nước PVC trên tường kia.
Chương 5: Ba tháng sau sẽ ly hôn
Chương 5: Ba tháng sau sẽ ly hôn
“Oa! Siêu nhân!”
“Trời ạ, tuyệt quá!”
“Anh hùng, là anh hùng!”
Hành động này của Hứa Thanh Tân được những người vây xem khen ngợi không hết lời.
Ông lão lại càng kích động đến mức không nói nên lời.
Đang lúc mọi người ở đây cho rằng chuyện này đã kết thúc thuận lợi thì ống thoát nước kia phát ra âm thanh giòn vang, nó không thể chịu nổi sức nặng của hai người, vỡ ra trong nháy mắt.
Những người vây xem lại kinh ngạc cảm thán một lần nữa.
Trong tiếng kêu sợ hãi, Hứa Thanh Tân và Cố Ngọc Thiến song song rơi xuống.
Trước khi rơi xuống đất, Hứa Thanh Tân không hoang mang, anh dùng sức ném Cố Ngọc Thiến lên phía trên, đổi thành anh rơi xuống trước.
Ở dưới đất đã có nhân viên y tế và quần chúng đến vây xem, bọn họ đã dọn sẵn nệm giường các thứ để chống sốc, tuy rằng không hiệu quả như nệm cứu sinh chuyên nghiệp, nhưng cũng đã giảm được một phần lực.
Hứa Thanh Tân rơi xuống đất trước, ngay sau đó Cố Ngọc Thiến cũng rơi lên trên người anh.
Hứa Thanh Tân theo bản năng duỗi tay đỡ lấy Cố Ngọc Thiến, trong nháy mắt cảm thấy bên trên tay phải có cái gì đó mềm mại.
Sau khi qua cơn kinh hoàng thất thố thì Cố Ngọc Thiến phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện bàn tay của Hứa Thanh Tân đang để ở chỗ nào đó ở trước người của mình.
Cố Ngọc Thiến lập tức đỏ mặt, cắn môi, nhanh chóng đứng dậy, tránh khỏi tư thế ôm nhau với Hứa Thanh Tân.
Ông cụ Cố kích động đi đến quan tâm Cố Ngọc Thiến, dẫu sao bản thân Cố Ngọc Thiến cũng là con gái, sau khi sống sót khỏi tai nạn, sự căng thẳng trong cô ấy bỗng vỡ tan, gọi một tiếng “ông nội”, rồi lập tức ôm lấy ông cụ Cố mà bật khóc.
Trong đám người lộn xộn, Hứa Thanh Tân yên lặng rời đi không một tiếng động.
Chờ đến khi người của nhà họ Cố nhớ đến chuyện phải cảm tạ Hứa Thanh Tân, thì làm gì còn tìm được bóng dáng của Hứa Thanh Tân?
Đến phía bên ngoài phòng bệnh của Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nghe được tiếng ồn ào từ bên trong phòng bệnh truyền ra.
“Hiểu Nhiên, lần này nhất định con phải ly hôn với nó! Loại chuyện lừa dối này có lần đầu nhất định sẽ có lần thứ bai, con đừng có nuông chiều nó. Đừng lo, sau khi ly hôn, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt ngay lập tức”.
“Lệ Hà, bệnh của Hiểu Nhiên còn chưa hết, cứ như vậy mà ly hôn, lỡ đâu Hiểu Nhiên tái phát bệnh lại thì làm sao?”, Tần Chí Dũng lo lắng hỏi.
Triệu Lệ Hà không đồng tình nói: “Hừ, cho nó tiền không phải là được rồi à, với cái tên quỷ nghèo đó, tôi không tin nó có thể không khuất phục trước tiền? Dù sao cũng lấy có chút máu, làm gì mà chết được!”
“Nhưng mà…”
Không đợi Tần Chí Dũng nói thêm cái gì nữa, Triệu Lệ Hà trực tiếp cắt ngang lời của ông ta.
“Nhưng mà cái rắm, Tần Chí Dũng, tôi cảnh cáo ông, ông đã đủ hèn nhát rồi! Từ khi ông cụ đi rồi, ông hoàn toàn không có quyền lên tiếng trong nhà họ Tần, bà đây không thể trông cậy được vào ông, nếu không thì tôi cũng không để con gái mình biến thành người giống tôi, thậm chí còn sống chẳng bằng tôi!”
Sau khi nổi trận lôi đình với Tần Chí Dũng xong, Triệu Lệ Hà lại tiếp tục tính toán chuyện của mình.
“Tôi thấy đứa nhỏ của nhà họ Hồ kia cũng không tồi, chẳng những nhà có của, mà bản thân còn là du học sinh quay về, hơn nữa còn rất chân thành với Hiểu Nhiên, là kẻ si tình! Nếu Hiểu Nhiên theo thằng bé, cả đời này nhất định sẽ hạnh phúc!”
Nghe được mẹ đang chuẩn bị sắp xếp cuộc hôn nhân tiếp theo cho mình trong khi bản thân vẫn còn chưa ly hôn, Tần Hiểu Nhiên cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Cái này mà gọi là chuẩn bị cái gì? Chưa có ly hôn mà đã chuẩn bị tái hôn à? Tạm không nói đến việc có đạo đức hay không.
Đó là chuyện đời cô, không phải là nên tìm bạn đời theo mong muốn của cô hay sao?
Bản thân mình đã có một cuộc hôn nhân thất bại, chẳng lẽ còn muốn để cho người khác sắp xếp nửa đời còn lại luôn hay sao?
“Mẹ, con hy vọng hai người đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa! Chuyện con có ly hôn hay không, kết hôn với ai, mong cả hai để con tự quyết định cho mình”.
“Hiểu Nhiên, sao con có thể nói như vậy được? Không phải là mẹ đang suy nghĩ cho hạnh phúc của con à? Lúc trước con và tên vô dụng Hứa Thanh Tân kia kết hôn, vốn dĩ mẹ đã không vui rồi, nhưng mẹ không cãi lại quyết định của ông con được, mẹ đành phải thỏa hiệp, an ủi bản thân rằng kết hôn với người thành thật chất phác, cả đời bình an cũng coi như là không tồi! Kết quả ra sao? Thằng ăn bám kia còn dám cắm sừng con?”
Tần Hiểu Nhiên nghe thế thì sắc mặt lạnh lùng, không nói chuyện nữa.
Hứa Thanh Tân đẩy cửa bước vào, Triệu Lệ Hà trợn mắt nói: “Cút đi, ai cho mày bước vào đây? Mày còn mặt mũi để đối mặt với Hiểu Nhiên à? Nếu tao là mày, tao đã tìm một khối đậu hũ đâm chết cho rồi”.
Tần Chí Dũng cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tân
Hứa Thanh Tân nhàn nhạt nói: “Nói sao đi nữa, con cũng là chồng của Hiểu Nhiên, quan tâm…”
Triệu Lệ Hà tiến hai bước đến trước mặt Hứa Thanh Tân, nói: “Chồng? Hừ, sắp không phải rồi, chờ ngày mai đến văn phòng đăng ký kết hôn, tao sẽ bảo Hiểu Nhiên ly hôn với mày!”
“Mẹ, con nói lại lần nữa, chuyện của con, tự con làm chủ! Ly hôn hay không ly hôn, khi nào ly hôn! Là do con quyết định!”, Tần Hiểu Nhiên dứt khoát nói.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tân dịu lại, lẽ nào Tần Hiểu Nhiên không muốn ly hôn với anh?
Thế thì hơi phi lý, chắc hẳn Tần Hiểu Nhiên cũng chẳng lưu luyến gì anh! Hay là do ở với nhau lâu ngày nên có tình cảm?
Nhưng mà giữa hai người làm gì có cái “lâu ngày” gì đó.
Từ khi kết hôn đến nay, cả ngày Tần Hiểu Nhiên đều đi sớm về trễ, vội vàng làm việc, thời gian hai người gặp mặt mỗi ngày chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là trong mấy năm nay, hai người bọn họ còn chưa ngủ với nhau nữa.
Huống chi hiện tại cô còn hiểu lầm rằng anh đang ngoại tình, trong lòng lưu luyến anh mới là lạ đó!
Rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tân đã bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn này đi.
Đôi mắt của Hứa Thanh Tân xẹt qua cái bình truyền dịch ở gần đó, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Lúc trước bác sĩ đã từng nói, bởi vì thể chất đặc thù, sau khi hiến máu quá độ, Hứa Thanh Tân sẽ trải qua ba tháng cực kỳ nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, anh nghĩ có lẽ là sự thiện lương trong bản năng của Tần Hiểu Nhiên mà thôi.
“Cái gì? Hiểu Nhiên con điên rồi! Loại đàn ông khốn nạn như vậy, không ly hôn thì con còn muốn giữ lại ăn Tết à? Có phải con muốn mẹ tức chết đúng không? Con nói xem, cậu ta vô dụng cũng thôi, vậy mà còn cắm sừng con? Chuyện này mà truyền ra, sao mẹ còn mặt mũi gặp bạn bè thân thích đây hả? Mẹ nói con biết, mẹ không gánh nổi đâu!”
Nói rồi, mắt của Triệu Lệ Hà đỏ lên, bà ta lau vài giọt nước mắt chảy ra.
Nhìn thấy Triệu Lệ Hà khóc, Tần Hiểu Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ, mẹ đừng khóc mà! Con không có nói là con sẽ không ly hôn, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi, mẹ yên tâm, con nghe lời mẹ, con chắc chắn sẽ ly hôn với anh ấy!”
Lúc này, Triệu Lệ Hà mới vui vẻ trở lại, thế nhưng bà ta vẫn còn bất mãn: “Hừ, nếu muốn ly hôn thì phải quyết định ngay lập tức. Kịp thời giảm thiểu tổn thất, đạo lý này chắc không cần mẹ dạy, con cũng hiểu mà đúng không?”
Ánh mắt của Tần Hiểu Nhiên kiên định hơn bao giờ hết: “Mẹ, con đã quyết định rồi! Ba tháng sau con sẽ ly hôn với anh ấy, mẹ cũng không cần phải nói thêm nữa”.
“Cái gì? Ba tháng? Hiểu Nhiên, đừng nói con còn nhớ đến vụ giai đoạn nguy hiểm sau khi hiến máu gì đó nhé? Chó má! Nó đối xử với con như thế, con còn để ý sự sống chết của nó làm gì?”
Tần Chí Dũng ở một bên cũng hùa theo, nói: “Đúng đó Hiểu Nhiên, cái loại người này mà con còn cảm thấy đáng thương sao? Con đã tận tình tận nghĩa rồi, chuyện này con không có sai, là do cậu ta ngoại tình trước!”
Sắc mặt của Tần Hiểu Nhiên bình tĩnh: “Con không có thương hại anh ta, là con lo lắng nếu anh ta thật sự gặp chuyện gì bất trắc, về sau nếu con muốn truyền máu, chẳng phải rất khó tìm được người cùng nhóm máu hay sao? Con chỉ là lo cho mạng sống của mình, nghĩ cho bản thân mà thôi!”
Tần Hiểu Nhiên nói, ngay cả Hứa Thanh Tân cũng không tin.
Quả nhiên là như thế, tuy rằng mấy năm nay Tần Hiểu Nhiên đã thất vọng tột đỉnh với mình rồi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất thiện lương, trước sau như một.
“Hiểu Nhiên, cơ thể của anh không có vấn đề gì, cho dù đã ly hôn, nếu em cần anh, anh nhất định sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt của em”.
Trong lòng Hứa Thanh Tân cực kỳ không muốn ly hôn với Tần Hiểu Nhiên, nhưng anh cũng không muốn Tần Hiểu Nhiên phải nhún nhường vì đại cục.
Hứa Thanh Tân hiểu rằng, hiện giờ Tần Hiểu Nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng về anh, dù cho bản thân có bày ra thế lực mạnh mẽ để giữ cô lại, nhưng cái có được cũng không phải cái tình yêu chân chính.
Hơn nữa Hứa Thanh Tân cũng không sợ chuyện ly hôn, mặc dù đã ly hôn, không phải còn có thể tái hôn à?
Anh sẽ theo đuổi Tần Hiểu Nhiên một lần nữa, đường đường chính chính mà cưới Tần Hiểu Nhiên, dùng họ của mình, gắn vào tên của cô.
Anh sẽ không sống tiếp cuộc đời ở rể này nữa.
Thành phố Đông Giang.
Khách sạn lớn Hoàng Triều.
Trong một căn phòng, người phụ nữ tầm hai mươi mấy giơ tay đẩy người đàn ông bên cạnh một cái.
“Này, mấy giờ rồi mà còn ngủ, mau dậy đi!”
Người phụ nữ ăn mặc vô cùng mát mẻ, bộ đồ lót như áo tắm hai mảnh làm nổi bật lên thân hình quyến rũ.
Lớp trang điểm trên mặt cô ta vẫn còn dày, rõ ràng đêm qua chưa kịp tẩy trang.
Người đàn ông bật người người dậy, vô thức xin lỗi: “Xin lỗi, anh ngủ quên, em đừng giận, anh đi nấu cơm ngay!”
Nói xong người này trợn to hai mắt.
Anh hoảng hốt nhìn người phụ nữ: “Cô... cô là ai? Đây là đâu?”
“Anh còn vờ vịt gì đó? Người ta hay nói đàn ông xuống giường là lật mặt, anh còn chưa xuống khỏi giường nữa, giả bộ như thế trông giả tạo lắm nhé!”
Giọng điệu người phụ nữ không mấy vui vẻ.
Người đàn ông hoảng sợ: “Rốt cuộc cô là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Người phụ nữ quấn quấn lọn tóc, vừa cười vừa nói: “Ơ, coi anh rén kìa! Tôi bị anh sàm sỡ tôi còn chưa nói gì, anh ồn ào chi vậy!”
“Tôi sàm sỡ cô? Nói vớ vẩn, tôi không có, tôi...”
Người đàn ông còn đang định nói gì nữa thì đã bị người phụ nữ gắt lên cắt ngang.
“Bảo tôi nói vớ vẩn à? Biến mẹ anh đi, đừng có tào lao với bà đây nha. Mau lấy ra, bà đây còn bận mối khác!”. Nói xong người phụ nữ xoè bàn tay.
“Cái gì?”, người đàn ông vẫn chẳng hiểu ra sao
Người phụ nữ nói to hơn: “Đừng có giỡn nha ba! Muốn ăn quỵt à? Anh không đi hỏi thăm xem bà đây lăn lộn với ai, chờ đi, tôi gọi người tới xử lý anh!”
Sau đó cô ta vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi.
Nhưng điện thoại chưa kịp kết nội, một tiếng ầm truyền tới, cửa phòng bật tung ra, vài bóng người ào ào lao vào.
Đi đầu là hai cô gái xinh đẹp, gương mặt có nét giống nhau.
Đều là gương mặt trái xoan, nước da trắng nõn như trứng gà mới bóc.
Cô gái cao hơn một chút đang mặc bộ đồng phục văn phòng, phô bày dáng người tinh tế và đường cong quyến rũ.
Đôi chân thon dài được bọc bởi đôi vớ đen bằng tơ, mang đôi giày cao gót màu đen trông càng thêm cao gầy.
Cô gái thấp hơn một chút cũng mang đôi giày giống hệ t, có điều để lộ ra phần cẳng chân trơn mịn.
Đôi mắt hoa đào là nét điểm xuyết thêm cho sự xinh đẹp, có điều phong cách make-up có chút đậm hơn cô cao.
Cơ mà dưới cái nhìn khách qua, so với người phụ nữ phong trần trang điểm loè loẹt, hai người này cũng vẫn đơn giản hơn rất nhiều.
“Má nó, họ Hứa, sao anh dám gây ra cái chuyện bỉ ổi này! Tên khốn nhà anh làm thế không phải đang phụ lòng Hiểu Nhiên sao?”
Kẻ nói chuyện không phải hai cô gái mà là một tên đàn ông diêm dúa theo sau họ.
Lúc hắn nói chuyện, trong đôi mắt loé lên sự vui sướng nhưng nhanh chóng thay đổi thành sự phẫn nộ.
“Tôi không có!”, sau khi vô thức đáp lại, Hứa Thanh Tân nhìn sang cô gái mặc đồ công sở, vội nói: “Vợ ơi, không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích!”
Lúc nói, Hứa Thanh Tân hốt hoảng đứng lên tiến về phía phía cô gái mặc đồ công sở nhưng chợt cảm thấy thân dưới lạnh toát.
Anh cúi đầu nhìn thì mới phát hiện mình đang trong tình cảm không mảnh vải che thân, kết quả phải lùi vào trong chăn, mắt thì nhìn sang cô gái đồ công sở.
Cô gái kia nãy giờ lạnh mặt không nói gì, trong đôi mắt là sự băng giá như băng tuyết nghìn năm.
Cô gái còn lại thì nổi giận quát Hứa Thanh Tân: “Giải thích? Tên vô ơn nhà anh, thế này còn cần giải thích gì nữa?”
Hứa Thanh Tân nhìn sang cô gái mặc đồ công sở, khóc lóc nói: “Vợ ơi, em nhất định phải tin anh, không phải như em nghĩ!”
Cô gái mặc đồ công sở dùng giọng lạnh như băng đáp: “Tôi nghĩ cái gì? Hứa Thanh Tân, anh coi tôi là con ngốc sao?”
Hứa Thanh Tân định mở miệng, tên đàn ông diêm dúa đã giành trước: “Đúng đó, anh nghĩ bọn tôi ngu lắm hả? Bắt gian tận giường thế này, anh còn vờ vĩnh gì nữa?”
“Anh có thể kết hôn với Hiểu Nhiên, phải biết đó là phúc phận của anh, tên khốn anh còn không biết quý trọng! Thế mà anh còn làm ra cái chuyện thấp hèn này, ông đây còn cảm thấy tiếc nuối cho Hiểu Nhiên!”
Hứa Thanh Tân khóc lóc, nói không lựa lời: “Vợ ơi, em hiểu lầm anh, anh không làm gì cả! Hôm qua anh uống nhiều quá, không nhớ gì cả, anh...”
Tên diêm dúa hả ngắt lời Hứa Thanh Tân: “Hừ, anh không nhớ gì thì sao có gan nói mình không làm gì?”
Dứt lời, hắn như lơ đãng liếc mắt người phong trần một cái.
Cô ả lập tức tiếp lời: “Hừ, có vẻ mấy người quen biết anh ta? Đã vậy thì phiền thanh toán giùm cái, bao đêm thì một nghìn hai, ba cái bao hết năm mươi, tổng cộng một nghìn hai trăm năm mươi, quét mã hay tiền mặt?”
Ba bao?
Một nghìn hai trăm năm mươi!
Khốn nạn! Anh ta làm chuyện xấu xa mà còn muốn mình trả tiền giùm!
Cô gái mặc đồ công sở siết chặt nắm đấm, ngón tay mới làm móng đâm rách da mà không hay biết.
“Hứa Thanh Tân, anh giỏi lắm! Tôi đã soạn xong đơn ly hôn, sáng mai, chín giờ tại chỗ đăng ký kết hôn, chúng ta gặp mặt lần cuối!”
Vừa dứt lời, cô đã quay đầu ra khỏi phòng, cô gái còn lại nổi giận mắng Hứa Thanh Tân hai câu rồi vội đuổi theo.
Hứa Thanh Tân không mảnh vải che thân ngồi trên giường, muốn đuổi theo cũng không được, chỉ có thể lớn giọng khóc kêu: “Vợ ơi, em hiểu lầm anh...”
Tên đàn ông diêm dúa đi tới, lạnh lẽo liếc Hứa Thanh Tân rồi tát anh một cái.
“Cái đệt! Mày câm mồm cho tao! Gọi ai vợ hả, có nghe Hiểu Nhiên nói muốn ly hôn với mày không?”
Hứa Thanh Tân bị cái tát này đánh tỉnh, anh không màng tới sự đau đớn, phẫn nộ nhìn đối phương: “Là mày! Hồ Kiện, mày hại tao đúng không? Hôm qua mày chuốc say tao! Mày nói sẽ đưa tao về nhà, sao tao lại ở đây?”
Hồ Kiện khinh bỉ nhìn Hứa Thanh Tân, túm dây chuyền trước cổ anh, kéo mạnh tới trước, thấp giọng nói: “Hừ, ông mày làm đó thì sao? Mày nghĩ Hiểu Nhiên sẽ nghe mày nguỵ biện à! Ha ha, mày đợi cút ra khỏi nhà họ Tần, nhường chỗ cho ông đây đi!”
Hứa Thanh Tân giận quá, hai tay vung về phía Hồ Kiện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng khốn, tao liều mạng với mày!”
Hồ Kiện đánh một cái vào bụng Hứa Thanh Tân rồi trở tay nện khuỷu tay lên lưng anh.
Sau đó là một trận đấm đá, Hồ Kiện phun cục đờm lên mặt Hứa Thanh Tân, khinh miệt: “Phi! Liều mạng với ông mày à! Mày không soi vào nước tiểu xem, thằng ở rể nghèo mạt như mày mà đòi đấu với ông đây!”
Con ả làm gái kế bên vỗ tay hoan hô: “Cậu Hồ, không hổ là đai đen Taekwondo, vô cùng dũng mãnh! Nếu có thể lên giường với cậu, thật sự là...”
Hồ Kiện trừng cô ả một cái rồi móc ra một xấp trăm tệ, vứt vào mặt ả rồi quát: Cút! Sau đó hắn nghênh ngang rời đi.
Con ả làm gái cười mỉa hai tiếng vội vàng nhặt tiền.
Lúc này Hứa Thanh Tân đã ngất xỉu, không ai chú ý tới sợi dây chuyền ngọc xanh trên cổ anh trở nên đỏ chói sau khi dính máu, sau đó toả ra hào quang màu đỏ chói mắt, một bóng người xuất hiện.
“Hừ, con cháu Cửu Dương Đế Tôn ta mà là yếu đuối tới mức này, rõ ràng là hậu duệ Diệu Dương nhưng lại sống thành như thế! Thôi, còn tia hồn niệm này, coi như nhóc con được hời rồi!”
Chương 2: Cơn mơ đổi đời
Hứa Thanh Tân ngất xỉu thì lại mơ một giấc mơ.
Ở trong mộng, anh trở thành thần tiên, không gì không làm được, có thể hủy thiên diệt địa mà cũng có thể hồi sinh vạn vật.
Vừa nhấc chân lên, núi sụp đất nứt, sông suối chảy ngược, búng tay một cái, vạn vật sinh trưởng, chúng sinh lễ bái.
Điều duy nhất làm anh không thoải mái là mỗi lần bản thân trong mộng ra chiêu thể hiện sức mạnh, cả người đều phát sáng lên, hào quang rạng rỡ, làm cho Hứa Thanh Tân cảm thấy nóng đến sắp không thở nổi.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Hứa Thanh Tân làm là vọt vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen dùng nước lạnh xối khắp cả người cho sảng khoái.
Tắm nước lạnh cũng làm cho Hứa Thanh Tân tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh phân tích đại khái hoàn cảnh của mình bây giờ.
Đầu tiên, bản thân mình đã bị tên khốn ăn chơi phóng đãng Hồ Kiện kia gài bẫy hãm hại.
Tiếp theo, Tần Hiểu Nhiên – vợ mình, cũng là Đông Giang đệ nhất mỹ nữ, nói muốn ly hôn với mình.
Còn giấc mơ kia nữa, quá mức chân thật.
Nghĩ tới đó, Hứa Thanh Tân nện một quyền lên vách tường bên cạnh.
Bây giờ là lúc nào rồi, còn có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ về giấc mơ hư ảo mờ mịt kia!
Hứa Thanh Tân, mày đúng là một thứ phế vật vô dụng!
Người vợ mày yêu nhất đang đòi ly hôn với mày, vậy mà mày vẫn còn nghĩ tới mấy thứ mơ mộng hão huyền!
“Rầm!”
Một thanh âm chói tai vang lên dọa Hứa Thanh Tân giật mình.
Cái quỷ gì vậy? Động đất à? Căn phòng hình như còn hơi lắc lư một chút!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tân bị vách tường trước mặt mình thu hút hết mọi sự chú ý.
Lấy chỗ nắm tay anh làm trung tâm, trên vách tường lúc này nứt ra vài khe hở.
Mà nắm tay của anh gần như đã đấm sâu vào vách tường khoảng phân nửa, cảm giác như đang đấm vào một miếng đậu phụ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hay là mình gặp phải công trình kém chất lượng trong lời đồn rồi?
Tòa nhà Hoàng Triều thuộc khách sạn Hoàng Triều được mệnh danh là tòa nhà cao nhất Đông Giang, một dự án như vậy làm sao có thể kém chất lượng đến mức này được?
Việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy không khoa học!
Hứa Thanh Tân nghi ngờ, di chuyển cánh tay tới lui, theo bản năng lại đấm một quyền vào vách tường.
“Ầm ầm ầm!”
Vách tường trước mặt mở rộng, một cái lỗ lớn chừng quả dưa hấu xuất hiện trên bề mặt.
Anh đấm xuyên qua vách tường!
Thậm chí cốt thép bên trong tường đều bị anh đánh gãy, nếu bên trong không phải là thép thì khả năng bức tường này đã sụp lâu rồi.
Hứa Thanh Tân khó có thể tin được cái lỗ đang xuất hiện trước mặt mình, những hình ảnh trong mộng lại lần nữa hiện lên trước mắt anh.
Chẳng lẽ những điều trong mơ đều là sự thật?
Trong mơ, anh được một ông lão tự xưng là tổ tiên của mình, tên gọi là Cửu Dương Đế Tôn dạy dỗ, học được vô số bản lĩnh, chút lực cỏn con này còn chưa thấm vào đâu.
Hứa Thanh Tân chưa kịp nghĩ kỹ, từ đối diện đã nghe thấy một tiếng hô to.
“Ông nhỏ của tôi ơi, làm gì vậy? Đây có phải là nhà ông đâu? Định phá tủ âm tường à? Muốn chết hay sao!”
Hứa Thanh Tân nhìn xuyên qua lỗ thủng sang phòng bên cạnh, thấy đối diện có một người đàn ông đang bọc trong khăn tắm, mặt đầy lửa giận nhìn mình.
Người đàn ông to lớn này thoạt nhìn không phải người lương thiện, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến tận mang tai, trông có mấy phần sát khí.
Nhưng dù sao cũng là anh không đúng.
Hứa Thanh Tân khách sáo cười một chút, vừa muốn xin lỗi thì bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đi vào phòng vệ sinh qua lỗ thủng trên tường.
Người phụ nữ đó vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi: “Làm sao vậy anh Bưu? Làm gì mà tức giận lên thế? Cái tiếng vừa nãy là gì vậy?”
Cũng không phải ai khác lạ mà chính là người phụ nữ phong trần vừa nãy đứng bên cạnh Hứa Thanh Tân.
Nghĩ tới cái bẫy đêm qua và sự xấu hổ vừa rồi, Hứa Thanh Tân lập tức bùng nổ.
Theo bản năng, những cảnh trong mơ và hiện thực như chồng lên nhau.
Một mặt tường nho nhỏ, sao ngăn cản được bổn Đế!
Hứa Thanh Tân xông thẳng sang bên kia vách tường, đánh tới giống như tấm bê tông ngăn cách hai phòng không hề tồn tại.
Cảnh tượng tiếp theo đó làm anh Bưu hoảng thật sự.
Hắn ta trơ mắt nhìn một người giống như thần tiên dễ dàng xuyên qua vách tường, vách tường không thể ngăn cản đối phương một chút nào.
Hứa Thanh Tân dùng hai bước đã vọt tới trước mặt người phụ nữ kia, giơ tay bóp cổ cô ta lên: “Nói, tại sao muốn hại tôi?”
Người phụ nữ có vẻ cũng kinh hãi bởi hình ảnh này, cô ta gian nan hít thở phì phò, nói: “Tôi…. Tôi cũng chưa làm gì! Là anh tự bước vào, sau đó vẫn ngủ đến lúc tự tỉnh. Tôi là bị buộc phải làm vậy, Hồ Kiện ép tôi làm vậy, nếu không tôi sẽ không thể sống được ở Đông Giang. Tôi nói đều là sự thật, xin hãy tha mạng!”
Hứa Thanh Tân lúc này mới hồi phục lại chút tinh thần, vừa nãy mình đã làm cái gì?
Một bức tường bê tông cốt thép? Chính mình vừa mới đâm xuyên qua nó?
Hứa Thanh Tân quay đầu lại nhìn bức tường theo bản năng, trên tường đã có một cái lỗ to.
Thấy Hứa Thanh Tân quay đầu lại, anh Bưu tức khắc luống cuống.
Tên sát tinh dùng một tay đập vỡ bức tường này muốn tẩn mình sao?
Anh Bưu cũng không phải là hạng lưu manh bình thường, đại ca của hắn ta là một trong hai ông vua võ đài ngầm của đất Đông Giang, được xưng là Kẻ Hủy Diệt sàn đấu Chung Chấn Giang.
Chung Chấn Giang trước kia luôn đấu võ phi pháp, năm năm trước, sau khi xuất ngũ trở về, người này đã quét ngang Đông Giang và cướp một nửa địa bàn của ông vua võ đài ngầm Đông Giang khi ấy, trở thành một trong hai kẻ uy danh hiển hách trong thế giới ngầm.
Là một trong những thủ hạ thân tín nhất của Chung Chấn Giang, anh Bưu biết rõ, dù là có mạnh như Chung Chấn Giang đi nữa thì cũng không thể đạt được đến trình độ của Hứa Thanh Tân.
Cái mặt tường kia là xi măng cốt thép đó! Thế mà trong mắt tên kia, nó chẳng khác gì một tờ giấy.
Thậm chí anh Bưu còn nghi ngờ, liệu tên này có phải là người không?
Thấy Hứa Thanh Tân bước tới, anh Bưu mềm nhũn hai chân ngay lập tức, thảm thiết kêu: “Đại ca tha mạng! Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, việc này tôi không biết gì cả, Hồ Kiện cho tiền nên tôi mới trông coi ở chỗ này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhưng tôi thật sự chưa làm một cái gì!”
Anh Bưu hôm qua chỉ ngó qua ảnh của Hứa Thanh Tân một cái, vừa nãy do quá đột ngột nên mới không nhận ra.
Lúc nãy nghe thấy lời của người phụ nữ kia nói, anh Bưu ngay lập tức nhớ ra.
Thì ra anh chàng này chính là đứa ở rể mà Hồ Kiện muốn đối phó?
Hồ Kiện điên rồi hay là hại chết chính mình?
Hứa Thanh Tân nghe vậy mắt tối đi, hừ, thằng đê tiện Hồ Kiện này tốn không ít công sức để hãm hại mình, hơn nữa còn có cả kế hoạch dự phòng cơ đấy!
Nghĩ vậy, Hứa Thanh Tân buông người phụ nữ kia ra, theo bản năng bước tới chỗ anh Bưu.
Anh Bưu vội vàng lùi về phía sau, hốt hoảng hô to: “Anh…. đừng có tới đây! Có việc gì chúng ta cũng có thể thương lượng!”
Hứa Thanh Tân cũng chẳng muốn làm khó anh Bưu, rốt cuộc thì anh Bưu cũng chỉ nghe theo lệnh của Hồ Kiện tới đối phó với anh.
Nhưng ít nhất cho tới bây giờ, anh Bưu cũng chưa tạo ra thương tổn thực chất gì cho anh.
Hơn nữa, Hứa Thanh Tân vẫn còn đang suy nghĩ về một số điều trong giấc mơ vừa rồi cũng như làm thế nào để giải thích với Tần Hiểu Nhiên, còn có những rắc rối khác.
Anh căn bản không muốn dây dưa với anh Bưu ở chỗ này.
Hứa Thanh Tân lạnh nhạt nói: “Không phải sợ, tôi sẽ không làm gì anh! Nhưng còn chuyện cần anh phải giúp”.
Anh Bưu vội vã gật đầu: “Đại ca cứ nói, tôi xin chăm chú lắng nghe”.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, anh và người phụ nữ này, hai người biết chuyện gì thì đều phải nói hết ra, tôi muốn dùng điện thoại quay video để chứng minh mình trong sạch. Có hiểu không?”
Hứa Thanh Tân yêu cầu bọn họ làm chứng vì muốn rửa sạch oan khuất của bản thân, anh không muốn ly hôn với Tần Hiểu Nhiên.
Việc nhỏ như vậy, anh Bưu và người phụ nữ kia tất nhiên là vội vàng đồng ý.
Ít nhất thì tình huống trước mắt không cho phép bọn họ từ chối.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tân đã quay được video chứng cứ.
Trước khi ra ngoài, Hứa Thanh Tân liếc nhìn cái lỗ lớn trên tường phòng tắm, thản nhiên nói: “Tôi không muốn có nhiều người biết chuyện ngày hôm nay, anh hiểu không?”
Anh Bưu nào dám nói không, ngay lập tức cười theo vâng dạ.
Chương 3: Truyền thừa của Đế Tôn
Hai tiếng sau, tại nơi cao nhất trên sân thượng khách sạn Hoàng Triều, Hứa Thanh Tân chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
“Cửu Dương Đế Tôn! Huyết mạch Diệu Dương!”, Hứa Thanh Tân lẩm bẩm nói.
Thực sự không ngờ rằng bản thân còn có vị tổ tiên lợi hại đến mức này.
Hơn nữa trong cơ thể anh còn chảy huyết mạch bá đạo như vậy.
Thời thượng cổ, Diệu Dương tổ thần sánh ngang với trời đất, bễ nghễ thiên hạ.
Sau đó sinh ra Diệu Dương thần tộc, còn lưu truyền lại một bộ công pháp gọi là “ Diệu Dương thần công”.
Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua hàng tỷ năm.
Thời gian là sự tồn tại khắc nghiệt nhất, dù cho tộc người mạnh mẽ như Diệu Dương thì cũng dần dần tiêu tan trong dòng lịch sử hồng hoang.
Thẳng đến ba mươi nghìn năm trước, Cửu Dương Đế Tôn phi thăng lên trời, thống trị tiên giới mới khiến huyết mạch Diệu Dương một lần nữa chấn động trời xanh.
Chỉ là không biết tiên giới ở trong miệng của Cửu Dương Đế Tôn rốt cuộc ở nơi nào!
Nhưng ở trong mơ, lão tổ tông đã nói rồi, chỉ cần bản thân siêng năng tu luyện “Cửu Dương Vô Cực Công”, bản thân có thể có cơ hội hóa thành tiên thể, phi thăng tiên giới.
“Cửu Dương Vô Cực Công” là do Cửu Dương Đế Tôn dựa vào nội dung phần còn lại của “Diệu Dương thần công” để phát triển và biến hóa sáng tạo ra một bộ công pháp tu hành mới.
Tuy rằng Cửu Dương Đế Tôn nói rằng “Cửu Dương Vô Cực Công” kém hơn mấy trăm tỷ lần so với “Diệu Dương thần công”, nhưng với sự hiểu biết của Hứa Thanh Tân, đây đã là sự tồn tại biến thái vô cùng.
Sự biến thái của “Cửu Dương Vô Cực Công” nằm ở chỗ, sau khi tu luyện bộ công pháp này, chỉ cần mượn lực lượng các ngôi sao của hằng tinh ở trong vũ trụ là có thể tinh luyện bản thân vì mục tiêu thăng cấp tu vi.
Hơn nữa sau khi tu luyện “Cửu Dương Vô Cực Công” còn có thể tự thân chuyển hóa lực lượng của các vì sao thành linh khí được vận dụng để nuôi dưỡng các công pháp tiên kỹ khác.
Nói tới “Cửu Dương Vô Cực Công”, chỉ cần chạm đến ánh sáng ở bất kể nới nào là có thể tu luyện những năng lượng cần thiết.
So với các bộ công pháp tu tiên ỷ lại quá mức vào linh khí khác thì “Cửu Dương Vô Cực Công” thuận tiện hơn, giống như được hack vậy.
Cũng chính vì lẽ đó, Hứa Thanh Tân mới có thể đạt đến Luyện Khí sơ kỳ chỉ trong hai tiếng đồng hồ tại môi trường thiếu hụt linh khí, thành công bước vào con đường tu tiên.
Dĩ nhiên đây cũng là nhờ hồn niệm của Cửu Dương Đế Tôn dung nhập vào cơ thể của Hứa Thanh Tân, kích hoạt huyết mạch Diệu Dương ở trong cơ thể của Hứa Thanh Tân giúp anh tăng cường tinh lọc nguyên do cơ thể.
Cũng là vì lí do đó, sức và năng lượng trong cơ thể Hứa Thanh Tân mới thăng cấp thần tốc như vậy, nhẹ nhàng đấm thủng bức tường.
Nếu không, trên con đường tu hành, muốn vào Luyện Khí thì phải rèn thể trước đã.
Mặc dù rèn thể là bước đơn giản nhất trên con đường tu hành nhưng nhưng đối với người bình thường mà nói thì đó cũng không phải việc có thể làm được trong thời gian ngắn.
Tu luyện hai tiếng đồng hồ không chỉ khiến cho Hứa Thanh Tân thuận lợi bước vào con đường tu luyện mà còn giúp anh hiểu rõ đại khái truyền thừa của Cửu Dương đế tôn.
Dựa theo lời giới thiệu của tổ tiên Cửu Dương Đế Tôn, con đường tu luyện khi chưa thành tiên được chia thành chín cảnh giới, phân ra là: rèn thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Tiểu Thừa, Nguyên Anh, Luyện Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Trong đó mỗi cảnh giới phân thành ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, trên nữa là cảnh giới đại viên mãn.
Đại viên mãn mặc dù không được gọi là một giai đoạn tu hành nhưng có thể cô đọng một cảnh giới tới mức tận cùng.
Người tu hành bình thường cùng cảnh giới, cho dù là ba tới năm người cùng lúc ra tay thì cũng chưa chắc là đối thủ của người tu hành cùng cảnh giới đại viên mãn.
Sau khi Độ Kiếp thì lập tức có thể đúc Tiên Thể, đến lúc đó sẽ phi thăng tiên giới.
Chỉ là những điều này đối với Hứa Thanh Tân mà nói quá xa xôi, Hứa Thanh Tân không am hiểu quá nhiều.
Việc cấp bách trước mắt là cố gắng tu luyện sớm ngày thăng cấp Trúc Cơ mới được.
Dựa theo cách nói của Cửu Dương Đế Tôn, sau Trức Cơ liền có thể luyện chế một loại đan dược gọi là “thiên niên bảo tâm đan”
Có được loại đan dược này, bệnh tim bẩm sinh chưa có cách chữa của Tần Hiểu Nhiên sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.
Nghĩ đến Tần Hiểu Nhiên, trong lòng Hứa Thanh Tân ấm áp hẳn.
Hứa Thanh Tân vĩnh viễn không thể nào quên được, vào hai mươi năm trước, vì mẹ là công nhân rửa bát đĩa nên bản thân bị bắt nạt ở nhà trẻ.
Cho đến khi Tần Hiểu Nhiên xuất hiện, cô giống như thiên sứ đứng trước mặt bảo vệ anh, cơ thể gầy yếu của cô đã tạo thành khoảng trời bao la cho cậu bé tự ti, đã có chút tự kỷ nhẹ.
Mặc dù Tần Hiểu Nhiên đã sớm quên việc cỏn con năm đó, nhưng đối với Hứa Thanh Tân, ân nghĩa này, cả đời anh khó quên!
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, hai mắt đăm đăm nhưng không hề cảm thấy khó chịu.
Vợ yêu, từ giờ trở đi ,anh sẽ không làm cho em thất vọng nữa!
Lúc Hứa Thanh Tân đang bày tỏ cảm xúc của mình thì tiếng chuông di động vang lên.
Nhìn thấy là vợ Tần Hiểu Nhiên gọi, Hứa Thanh Tân nhanh chóng nghe máy.
“Alo, vợ ơi!”, Hứa Thanh Tân vội vàng hỏi thăm.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói, nhưng không phải của Tần Hiểu Nhiên, mà là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
“Thằng khốn Hứa Thanh Tân kia, tao cho mày mười lăm phút, mau lăn đến bệnh viện An Thọ, nếu Hiểu Nhiên xảy ra chuyện gì tao sẽ không tha thứ cho mày”.
Hứa Thanh Tân sững sờ, sốt ruột hỏi: “Mẹ, Hiểu Nhiên cô ấy bị sao…”.
Không đợi Hứa Thanh Tân nói xong, đường dây bên kia truyền đến tiếng “ tút tút” đối phương đã tắt máy.
Bệnh viện An Thọ! Mười lăm phút!
Việc này căn bản không thể nào thực hiện được.
Bệnh viện An Thọ và khách sạn Hoàng Triều nằm ở hai đầu nam - bắc của Đông Giang, cho dù không tắc đường cũng phải một tiếng đi xe, huống chi bây giờ là buổi trưa, là thời điểm tắc đường nhất trong ngày.
Trừ phi bản thân biết bay!
Bay!
Đúng thế! Hứa Thanh Tân trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng.
Mình xưa đâu bằng nay, mặc dù tu vi bị hạn chế, vẫn chưa thể bay vút lên trời cao, nhưng vẫn có thể nhảy các bước khoảng cách trăm mét.
Hứa Thanh Tân chạy nhanh đến tòa cao ốc bên cạnh, nhìn vào khoảng không hướng bệnh viện An Thọ, nhún người nhảy một cái, lúc tiếp đất đã là đỉnh của tòa cao ốc khác cách đó 100m.
Vài phút sau, khi Hứa Thanh Tân xuất hiện ở bệnh viện An Thọ, bên ngoài phòng cấp cứu, một người phụ nữ trung niên đang liên mồm chỉ trích người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
Người phụ nữ trung niên là Triệu Lệ Hà - mẹ của Tần Hiểu Nhiên, người đàn ông trung niên là Tần Chí Dũng - bố của Tần Hiểu Nhiên.
“Bà đây gả cho ông đúng là xui xẻo tám kiếp, mất công lúc trước tôi còn tưởng rằng bản thân là gà biến thành phượng hoàng rồi cơ đấy? Ai mà ngờ được bản thân sống không bằng một con gà mái”.
“Nói gì mà viện trưởng của bệnh viện An Thọ thân thiết với anh cả của ông, bây giờ thì sao, ngay cả một phòng VIP cũng không xếp được, ông còn có tác dụng gì?”
Tần Chí Dũng đỡ mắt kính, yếu ớt phản bác: “Đấy là do viện trưởng Tôn không nghe điện thoại của tôi đấy chứ, chắc chắn là có việc gì đó nên nhỡ cuộc gọi, tí nữa xếp phòng bệnh khác thì có làm sao?”
“Hừ, có việc nên nhỡ à? Tôi nghĩ là do người ta lười để ý đến ông đấy! Nếu người gọi điện thoại là anh cả của ông thì khẳng định người ta lập tức giải quyết vấn đề”.
Tần Chí Dũng bất đắc dĩ biện minh: “Anh cả bây giờ đang ở trên máy bay điện thoại tắt máy rồi, không phải sao?”
“Phế vật, đúng là đồ vô dụng, nếu không phải có nhà họ Tần che chở, tôi sợ ông không bằng cả tên phế vật Hứa Thanh Tân kia mất”.
Nhìn thấy trạng thái của hai người, lòng Hứa Thanh Tân ổn định một chút.
Hai người này còn có tâm trạng cãi nhau, xem ra tình hình của Tần Hiểu Nhiên không nghiêm trọng lắm.
Hứa Thanh Tân nhanh chân bước lên phía trước hỏi: “Bố, mẹ, Hiểu Nhiên sao rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?"
“Hừ, anh còn có mặt mũi hỏi tôi sao, chẳng phải là do anh, do cái tên khốn nạn ăn bám nhà chúng tôi là anh còn dám léng phéng bên ngoài sau lưng Hiểu Nhiên à! Bà đánh chết cái thằng khốn này!”
Nói xong, Triệu Lệ Hà giơ tay muốn tát Hứa Thanh Tân một bạt tai.
Chương 4: Cứu người
Đương nhiên Hứa Thanh Tân sẽ không để bà ta làm được.
Anh nhẹ nhàng giơ tay ra bắt lấy cổ tay của Triệu Lệ Hà.
“Mẹ, mẹ muốn đánh con thì còn rất nhiều cơ hội, mẹ mau nói con biết rốt cuộc Hiểu Nhiên thế nào rồi?”
Tần Chí Dũng thấp giọng nói: “Đúng đó Lệ Hà, nhanh chóng để thằng nhóc này đi rút máu cho Hiểu Nhiên đi. Có chuyện gì thì một lát nữa rồi hẵng nói”.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tân được một y tá đưa đi lấy máu.
Loại tình huống này cũng không phải là Hứa Thanh Tân mới gặp lần đầu, mà là đã gặp nhiều lần rồi.
Tần Hiểu Nhiên và Hứa Thanh Tân đều có cùng nhóm máu hiếm, nghe nói trên đời này số người thuộc nhóm máu này còn chưa đến được hai mươi người.
Lúc trước cũng là nhờ cơ duyên trùng hợp, sau khi Tần Hiểu Nhiên phát bệnh thì Hứa Thanh Tân hiến máu cho cô, lúc đó mới gặp lại Tần Hiểu Nhiên một lần nữa.
Hứa Thanh Tân có thể ở rể Tần gia, phần lớn nguyên nhân là nhờ lúc trước ông nội của Tần Hiểu Nhiên đã cho phép Hứa Thanh Tân truyền máu cho Tần Hiểu Nhiên trong thời khắc mấu chốt.
Trong lòng Hứa Thanh Tân đã biết rõ chuyện này, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện, ngay cả những lần Tần Hiểu Nhiên phát bệnh, Hứa Thanh Tân cũng đều hiến vượt số lượng máu an toàn của một người bình thường.
Đến lúc Hứa Thanh Tân lấy máu xong quay lại, Triệu Lệ Hà vẫn còn lải nhải chỉ trích Tần Chí Dũng là đồ vô năng, phế vật
Nhìn Hứa Thanh Tân đi sang đây, lửa đạn của Triệu Lệ Hà tức khắc dời hướng sang anh.
“Hứa Thanh Tân, mày mau lết qua đây cho tao! Mày dám làm bại hoại nề nếp của gia đình bọn tao, hôm nay bà đây mà không đánh chết mày là không được mà!”
“Mẹ! Thật sự không phải như mẹ nghĩ đâu, trong chuyện này có hiểu lầm, mẹ nghe con giải thích đã”.
“Tao khinh! Da mặt mày cũng dày thật đó, bắt tận giường rồi mà mày vẫn còn không thừa nhận!”
Tần Chí Dũng xấu hổ kéo kéo Triệu Lệ Hà một chút, nói: “Việc xấu trong nhà cũng không thể phô ra cho người ngoài biết được! Về nhà rồi hẵng xử lý nó”.
Triệu Lệ Hà trừng mắt nhìn Tần Chí Dũng một cái, nói: “Hừ, muốn việc xấu không phô ra bên ngoài ấy hả? Ông đi chuyển sang một phòng bệnh VIP cách âm đi, không phải sẽ không phô ra bên ngoài à? Ông đi đi. Cái đồ phế vật”.
Tần Chí Dũng không thể chịu được chỉ đành cúi đầu.
Có lời nhắc nhở của Tần Chí Dũng, tuy rằng ngoài miệng Triệu Lệ Hà vẫn không buông tha cho anh, nhưng cũng đã thu liễm lại không ít, bực bội liếc Hứa Thanh Tân một cái, nói: “Hừ, mày chờ đó, về rồi bà đây sẽ dạy dỗ mày một trận!”
Vừa dứt lời, cửa phòng cấp cứu được mở ra, nhân viên y tế đẩy Tần Hiểu Nhiên đang truyền dịch ra ngoài, dời đến phòng bệnh bình thường.
Vợ chồng Triệu Lệ Hà vội vàng chạy đến, giọng nói nhu hoà nhẹ nhàng quan tâm hỏi thăm Tần Hiểu Nhiên.
Hứa Thanh Tân vừa định đi theo, Triệu Lệ Hà đã trừng mắt, nói: “Mày còn đến làm cái gì, còn muốn chọc giận Hiểu Nhiên nữa à! Còn không mau cút đi làm thủ tục liên quan”.
Bệnh của Tần Hiểu Nhiên là bệnh bẩm sinh, mỗi năm gần như đều sẽ phát tác một hai lần, lúc trước không có nguồn máu tương thích, nên gần như mỗi lần phát bệnh đều là cửu tử nhất sinh.
Sau này có kho máu di động là Hứa Thanh Tân, vấn đề của Tần Hiểu Nhiên cũng dễ dàng giải quyết, chỉ cần truyền máu là được.
Vì thế tình hình trước mắt cũng không quá nghiêm trọng nữa, dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau khi truyền máu thì chỉ cần truyền thêm hai bình thuốc tĩnh mạch, về nhà chăm sóc mấy ngày là đã gần như khoẻ mạnh.
Hứa Thanh Tân kế thừa truyền thừa Cửu Dương Đế Tôn, anh tinh thông y thuật, lúc này cũng nhìn ra tạm thời Tần Hiểu Nhiên cũng không có gì quá đáng ngại, vì thế cũng không lại gần cô, xoay người chạy lên chạy xuống làm các thủ tục liên quan.
Trước khi Tần Hiểu Nhiên nằm viện đã đóng tiền trước, chỉ đang chờ làm thủ tục là xong, vì thế sau khi Hứa Thanh Tân làm việc của mình rồi thì nhanh chóng rời đi.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một trận ồn ào gào thét truyền đến
“Nhìn kìa, có người muốn nhảy lầu”.
“Cái gì mà nhảy lầu, con bé kia hình như bị người ta bắt cóc!”
“Trời ơi, là thật đó! Mau báo cảnh sát đi!”
“Mau đi cứu người đi”.
“Tìm mấy cái khăn trải giường đến!”
Ngay sau đó, đã có mấy nhân viên y tá cầm theo một đống chăn đệm xông ra bên ngoài.
Hứa Thanh Tân khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó vẫn theo mọi người ra bên ngoài.
Đứng ở trong khuôn viên bệnh viện nhìn lên trên, ở rìa sân thượng của tòa nhà bệnh viện, có một cô gái đang mặc trang phục bệnh nhân bị một người đàn ông mặc tây trang bắt cóc, đứng ở chỗ bức tường thấp bao quanh nóc nhà.
Người đàn ông mặc tây trang cầm một con dao gọt hoa quả trên tay, gương mặt dữ tợn, còn gương mặt của cô gái kia đầy vẻ hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, có một chiếc Bentley chạy vào trong bệnh viện, có mấy người mặc quần áo ngay ngắn lao ra từ bên trong xe.
Ông lão đi đầu trong đám người đó chen vào bên trong đám người, la lớn: “Tên Triệu Việt khốn nạn, nếu cậu dám làm tổn thương một sợi lông của Thiến Nhi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Người đàn ông mặc tây trang trên sân thượng nghe vậy thì lập tức cười ha ha, trong giọng cười có thể nghe được sự điên cuồng.
“Ha ha, lão Cố, chúng ta đã đến nước này rồi, ông cảm thấy lời uy hiếp của ông còn có tác dụng với tôi à? Còn mấy người nữa, đừng có mà đến đây, nếu mà ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ ôm con bé này nhảy từ trên đây xuống”.
Nhân viên bảo vệ đang trên mái nhà bệnh viện nghe thấy vậy đành phải dừng bước, không dám tiến lên phía trước một bước nào nữa.
Nghe được lời này của Triệu Việt, ông lão cố nén hận thù ở trong lòng xuống, kiên nhẫn nói: “Triệu Việt, đừng có làm chuyện ngu ngốc, cậu vẫn còn trẻ, trên đất chỗ nào mà không có cỏ, cậu hà tất phải như thế? Ngày tháng sau này của cậu vẫn còn rất dài đúng không?”
“Hừ, lão Cố, lời ông nói còn dễ nghe hơn hát nữa! Năm xưa chuyện liên hôn chính là do tự ông định ra! Bây giờ thấy nhà họ Triệu bọn tôi nghèo túng nên lão già không biết xấu hổ là ông muốn bội ước đúng không! Làm gì có chuyện dễ dàng như thế hả? Hôm nay tôi phải nhảy xuống chỗ này với Thiến Nhi, để cho tất cả mọi người ở trong thành phố Đông Giang nhìn thấy bộ mặt thật của tập đoàn Cố thị!”
Nghe được lời của Triệu Việt, phía dưới lầu truyền lên âm thanh ồ lên.
Tập đoàn Cố thị chính là tập đoàn nổi danh ở thành phố Giang Đông, nói như vậy, cô gái bị bắt cóc ở trên lầu kia, chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Cố?
Thật sự không ngờ ở bên trong hào môn có nhiều drama như thế.
Cô gái kia bị Triệu Việt bắt cóc lạnh lùng nói: “Triệu Việt, nếu anh có bất mãn cái gì thì cứ nhắm tới tôi, là tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này, chuyện này không hề liên quan đến ông nội của tôi! Tôi không hề thích anh”.
Triệu Việt tức giận nói: “Tôi không quan tâm! Cố Ngọc Thiến, tôi nói cho cô biết, hiện tại đã đến nước này rồi, tôi với cô không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cứ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm đi!”
Cố Ngọc Thiến cắn chặt răng, nói: “Cho dù tôi có chết tôi cũng không thích anh, anh nên từ bỏ đi!”
Lúc này, ở đằng xa vang lên âm thanh của còi cảnh sát.
Triệu Việt giống như đã bị dọa sợ, hai mắt đỏ lên, hung tợn nói: “Được, vậy thì cô chết cùng với tôi đi!”
Vừa dứt lời, hai đầu gối của Triệu Việt hơi cong xuống, chuẩn bị mượn lực ôm Cố Ngọc Thiến cùng nhảy xuống dưới lầu.
Đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người giống như đạn pháo lao ra từ bên trong tường thấp, chính là Hứa Thanh Tân.
Vừa rồi anh đã men theo ống thoát nước PVC ở trên tường để leo lên trên mái nhà.
Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, chỉ thấy cơ thể của Hứa Thanh Tân chạm vào trong bức tường tấp, dùng sức nhẹ đẩy một cái, cơ thể lập tức bay lên, nhanh như chớp, anh đã bắt được cánh tay cầm con dao của Triệu Việt, con dao lập tức rơi xuống đất.
Sau đó Hứa Thanh Tân dùng sức kéo Triệu Việt sang, ném hắn nằm ở trên sân thượng.
Nhưng trong lúc đó, Triệu Việt bị hoảng sợ, theo bản năng mà đẩy Cố Ngọc Thiến ra.
Cho dù trước đó Cố Ngọc Thiến rất bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không thể nào kiềm được mà hét lên một tiếng chói tai, cơ thể không chịu khống chế mà rơi từ trên nóc nhà xuống.
Hứa Thanh Tân thấy thế thì lập tức nhảy về phía trước, một tay bắt được mắt cá chân của Cố Ngọc Thiến, một tay nắm chặt lấy mép ống thoát nước PVC trên tường kia.
Chương 5: Ba tháng sau sẽ ly hôn
Chương 5: Ba tháng sau sẽ ly hôn
“Oa! Siêu nhân!”
“Trời ạ, tuyệt quá!”
“Anh hùng, là anh hùng!”
Hành động này của Hứa Thanh Tân được những người vây xem khen ngợi không hết lời.
Ông lão lại càng kích động đến mức không nói nên lời.
Đang lúc mọi người ở đây cho rằng chuyện này đã kết thúc thuận lợi thì ống thoát nước kia phát ra âm thanh giòn vang, nó không thể chịu nổi sức nặng của hai người, vỡ ra trong nháy mắt.
Những người vây xem lại kinh ngạc cảm thán một lần nữa.
Trong tiếng kêu sợ hãi, Hứa Thanh Tân và Cố Ngọc Thiến song song rơi xuống.
Trước khi rơi xuống đất, Hứa Thanh Tân không hoang mang, anh dùng sức ném Cố Ngọc Thiến lên phía trên, đổi thành anh rơi xuống trước.
Ở dưới đất đã có nhân viên y tế và quần chúng đến vây xem, bọn họ đã dọn sẵn nệm giường các thứ để chống sốc, tuy rằng không hiệu quả như nệm cứu sinh chuyên nghiệp, nhưng cũng đã giảm được một phần lực.
Hứa Thanh Tân rơi xuống đất trước, ngay sau đó Cố Ngọc Thiến cũng rơi lên trên người anh.
Hứa Thanh Tân theo bản năng duỗi tay đỡ lấy Cố Ngọc Thiến, trong nháy mắt cảm thấy bên trên tay phải có cái gì đó mềm mại.
Sau khi qua cơn kinh hoàng thất thố thì Cố Ngọc Thiến phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện bàn tay của Hứa Thanh Tân đang để ở chỗ nào đó ở trước người của mình.
Cố Ngọc Thiến lập tức đỏ mặt, cắn môi, nhanh chóng đứng dậy, tránh khỏi tư thế ôm nhau với Hứa Thanh Tân.
Ông cụ Cố kích động đi đến quan tâm Cố Ngọc Thiến, dẫu sao bản thân Cố Ngọc Thiến cũng là con gái, sau khi sống sót khỏi tai nạn, sự căng thẳng trong cô ấy bỗng vỡ tan, gọi một tiếng “ông nội”, rồi lập tức ôm lấy ông cụ Cố mà bật khóc.
Trong đám người lộn xộn, Hứa Thanh Tân yên lặng rời đi không một tiếng động.
Chờ đến khi người của nhà họ Cố nhớ đến chuyện phải cảm tạ Hứa Thanh Tân, thì làm gì còn tìm được bóng dáng của Hứa Thanh Tân?
Đến phía bên ngoài phòng bệnh của Tần Hiểu Nhiên, Hứa Thanh Tân nghe được tiếng ồn ào từ bên trong phòng bệnh truyền ra.
“Hiểu Nhiên, lần này nhất định con phải ly hôn với nó! Loại chuyện lừa dối này có lần đầu nhất định sẽ có lần thứ bai, con đừng có nuông chiều nó. Đừng lo, sau khi ly hôn, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt ngay lập tức”.
“Lệ Hà, bệnh của Hiểu Nhiên còn chưa hết, cứ như vậy mà ly hôn, lỡ đâu Hiểu Nhiên tái phát bệnh lại thì làm sao?”, Tần Chí Dũng lo lắng hỏi.
Triệu Lệ Hà không đồng tình nói: “Hừ, cho nó tiền không phải là được rồi à, với cái tên quỷ nghèo đó, tôi không tin nó có thể không khuất phục trước tiền? Dù sao cũng lấy có chút máu, làm gì mà chết được!”
“Nhưng mà…”
Không đợi Tần Chí Dũng nói thêm cái gì nữa, Triệu Lệ Hà trực tiếp cắt ngang lời của ông ta.
“Nhưng mà cái rắm, Tần Chí Dũng, tôi cảnh cáo ông, ông đã đủ hèn nhát rồi! Từ khi ông cụ đi rồi, ông hoàn toàn không có quyền lên tiếng trong nhà họ Tần, bà đây không thể trông cậy được vào ông, nếu không thì tôi cũng không để con gái mình biến thành người giống tôi, thậm chí còn sống chẳng bằng tôi!”
Sau khi nổi trận lôi đình với Tần Chí Dũng xong, Triệu Lệ Hà lại tiếp tục tính toán chuyện của mình.
“Tôi thấy đứa nhỏ của nhà họ Hồ kia cũng không tồi, chẳng những nhà có của, mà bản thân còn là du học sinh quay về, hơn nữa còn rất chân thành với Hiểu Nhiên, là kẻ si tình! Nếu Hiểu Nhiên theo thằng bé, cả đời này nhất định sẽ hạnh phúc!”
Nghe được mẹ đang chuẩn bị sắp xếp cuộc hôn nhân tiếp theo cho mình trong khi bản thân vẫn còn chưa ly hôn, Tần Hiểu Nhiên cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Cái này mà gọi là chuẩn bị cái gì? Chưa có ly hôn mà đã chuẩn bị tái hôn à? Tạm không nói đến việc có đạo đức hay không.
Đó là chuyện đời cô, không phải là nên tìm bạn đời theo mong muốn của cô hay sao?
Bản thân mình đã có một cuộc hôn nhân thất bại, chẳng lẽ còn muốn để cho người khác sắp xếp nửa đời còn lại luôn hay sao?
“Mẹ, con hy vọng hai người đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa! Chuyện con có ly hôn hay không, kết hôn với ai, mong cả hai để con tự quyết định cho mình”.
“Hiểu Nhiên, sao con có thể nói như vậy được? Không phải là mẹ đang suy nghĩ cho hạnh phúc của con à? Lúc trước con và tên vô dụng Hứa Thanh Tân kia kết hôn, vốn dĩ mẹ đã không vui rồi, nhưng mẹ không cãi lại quyết định của ông con được, mẹ đành phải thỏa hiệp, an ủi bản thân rằng kết hôn với người thành thật chất phác, cả đời bình an cũng coi như là không tồi! Kết quả ra sao? Thằng ăn bám kia còn dám cắm sừng con?”
Tần Hiểu Nhiên nghe thế thì sắc mặt lạnh lùng, không nói chuyện nữa.
Hứa Thanh Tân đẩy cửa bước vào, Triệu Lệ Hà trợn mắt nói: “Cút đi, ai cho mày bước vào đây? Mày còn mặt mũi để đối mặt với Hiểu Nhiên à? Nếu tao là mày, tao đã tìm một khối đậu hũ đâm chết cho rồi”.
Tần Chí Dũng cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tân
Hứa Thanh Tân nhàn nhạt nói: “Nói sao đi nữa, con cũng là chồng của Hiểu Nhiên, quan tâm…”
Triệu Lệ Hà tiến hai bước đến trước mặt Hứa Thanh Tân, nói: “Chồng? Hừ, sắp không phải rồi, chờ ngày mai đến văn phòng đăng ký kết hôn, tao sẽ bảo Hiểu Nhiên ly hôn với mày!”
“Mẹ, con nói lại lần nữa, chuyện của con, tự con làm chủ! Ly hôn hay không ly hôn, khi nào ly hôn! Là do con quyết định!”, Tần Hiểu Nhiên dứt khoát nói.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tân dịu lại, lẽ nào Tần Hiểu Nhiên không muốn ly hôn với anh?
Thế thì hơi phi lý, chắc hẳn Tần Hiểu Nhiên cũng chẳng lưu luyến gì anh! Hay là do ở với nhau lâu ngày nên có tình cảm?
Nhưng mà giữa hai người làm gì có cái “lâu ngày” gì đó.
Từ khi kết hôn đến nay, cả ngày Tần Hiểu Nhiên đều đi sớm về trễ, vội vàng làm việc, thời gian hai người gặp mặt mỗi ngày chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là trong mấy năm nay, hai người bọn họ còn chưa ngủ với nhau nữa.
Huống chi hiện tại cô còn hiểu lầm rằng anh đang ngoại tình, trong lòng lưu luyến anh mới là lạ đó!
Rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tân đã bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn này đi.
Đôi mắt của Hứa Thanh Tân xẹt qua cái bình truyền dịch ở gần đó, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Lúc trước bác sĩ đã từng nói, bởi vì thể chất đặc thù, sau khi hiến máu quá độ, Hứa Thanh Tân sẽ trải qua ba tháng cực kỳ nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, anh nghĩ có lẽ là sự thiện lương trong bản năng của Tần Hiểu Nhiên mà thôi.
“Cái gì? Hiểu Nhiên con điên rồi! Loại đàn ông khốn nạn như vậy, không ly hôn thì con còn muốn giữ lại ăn Tết à? Có phải con muốn mẹ tức chết đúng không? Con nói xem, cậu ta vô dụng cũng thôi, vậy mà còn cắm sừng con? Chuyện này mà truyền ra, sao mẹ còn mặt mũi gặp bạn bè thân thích đây hả? Mẹ nói con biết, mẹ không gánh nổi đâu!”
Nói rồi, mắt của Triệu Lệ Hà đỏ lên, bà ta lau vài giọt nước mắt chảy ra.
Nhìn thấy Triệu Lệ Hà khóc, Tần Hiểu Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ, mẹ đừng khóc mà! Con không có nói là con sẽ không ly hôn, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi, mẹ yên tâm, con nghe lời mẹ, con chắc chắn sẽ ly hôn với anh ấy!”
Lúc này, Triệu Lệ Hà mới vui vẻ trở lại, thế nhưng bà ta vẫn còn bất mãn: “Hừ, nếu muốn ly hôn thì phải quyết định ngay lập tức. Kịp thời giảm thiểu tổn thất, đạo lý này chắc không cần mẹ dạy, con cũng hiểu mà đúng không?”
Ánh mắt của Tần Hiểu Nhiên kiên định hơn bao giờ hết: “Mẹ, con đã quyết định rồi! Ba tháng sau con sẽ ly hôn với anh ấy, mẹ cũng không cần phải nói thêm nữa”.
“Cái gì? Ba tháng? Hiểu Nhiên, đừng nói con còn nhớ đến vụ giai đoạn nguy hiểm sau khi hiến máu gì đó nhé? Chó má! Nó đối xử với con như thế, con còn để ý sự sống chết của nó làm gì?”
Tần Chí Dũng ở một bên cũng hùa theo, nói: “Đúng đó Hiểu Nhiên, cái loại người này mà con còn cảm thấy đáng thương sao? Con đã tận tình tận nghĩa rồi, chuyện này con không có sai, là do cậu ta ngoại tình trước!”
Sắc mặt của Tần Hiểu Nhiên bình tĩnh: “Con không có thương hại anh ta, là con lo lắng nếu anh ta thật sự gặp chuyện gì bất trắc, về sau nếu con muốn truyền máu, chẳng phải rất khó tìm được người cùng nhóm máu hay sao? Con chỉ là lo cho mạng sống của mình, nghĩ cho bản thân mà thôi!”
Tần Hiểu Nhiên nói, ngay cả Hứa Thanh Tân cũng không tin.
Quả nhiên là như thế, tuy rằng mấy năm nay Tần Hiểu Nhiên đã thất vọng tột đỉnh với mình rồi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất thiện lương, trước sau như một.
“Hiểu Nhiên, cơ thể của anh không có vấn đề gì, cho dù đã ly hôn, nếu em cần anh, anh nhất định sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt của em”.
Trong lòng Hứa Thanh Tân cực kỳ không muốn ly hôn với Tần Hiểu Nhiên, nhưng anh cũng không muốn Tần Hiểu Nhiên phải nhún nhường vì đại cục.
Hứa Thanh Tân hiểu rằng, hiện giờ Tần Hiểu Nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng về anh, dù cho bản thân có bày ra thế lực mạnh mẽ để giữ cô lại, nhưng cái có được cũng không phải cái tình yêu chân chính.
Hơn nữa Hứa Thanh Tân cũng không sợ chuyện ly hôn, mặc dù đã ly hôn, không phải còn có thể tái hôn à?
Anh sẽ theo đuổi Tần Hiểu Nhiên một lần nữa, đường đường chính chính mà cưới Tần Hiểu Nhiên, dùng họ của mình, gắn vào tên của cô.
Anh sẽ không sống tiếp cuộc đời ở rể này nữa.