Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lý Ngọc đi theo Bạch Tân Vũ vào chung cư, nhìn thang máy cậu ta dừng ở tầng mười hai.
Cậu đứng trước cửa thang máy do dự rất lâu, mãi vẫn không tài nào quyết định có lên hay chăng, nhưng cậu không cam lòng rời đi.
Lúc này, điện thoại cậu đổ chuông. Cậu rút máy ra thì thấy anh trai cậu gọi đến.
Lý Huyền ở đầu bên kia đúng là nổi giận lôi đình, "Lý Ngọc, rốt cuộc em cũng bắt máy rồi. Em vênh váo đến vậy à? Cả nhà gọi cho em mà em không nhận máy, em bị làm sao vậy!"
Đôi mắt Lý Ngọc vẫn nhìn chằm chằm lên con số 12 kia, trong đầu toàn là Giản Tùy Anh, căn bản không chứa được gì khác nữa.
"Em bận việc..."
"Em bận cái gì? Hả? Nghe ba kể từ khi em nghỉ Tết là thường xuyên không về nhà, em lớn vậy rồi nên mọi người không quản em được, nhưng em cũng đừng quá đáng thế. Đêm 30 cả phòng toàn là anh em họ hàng mà em nói đi là đi, vừa đi là biệt tăm cả ngày, rốt cuộc em đã đi đâu?"
"Em... Anh à, em thật sự có việc mà."
"Em nói xem em bận cái gì. Trước đây em có bao giờ thế đâu, Lý Ngọc à, rốt cuộc khoảng thời gian này em bị làm sao vậy? Lúc trước ba mẹ bận tâm vì anh, giờ lại bắt đầu lo lắng cho em, khó lắm anh mới không sao nữa thì em lại bắt đầu trở nên khác thường. Xưa giờ em làm gì cũng có chừng mực, bọn anh cũng không hề trói buộc gì em, có chuyện gì em cứ nói một tiếng với người trong nhà đi chứ, em cứ im ỉm nói đi cái là đi biền biệt, nói không về là không về nhà nữa, đến cả một câu cũng chẳng hé răng, bộ có cái kiểu như em vậy à?"
Lý Ngọc trầm giọng đáp: "Giờ em về nhà ngay đây."
Lý Huyền cả giận nói: "Em vẫn rất không cam nguyện đúng không? Em, có phải em đang yêu đương không?" Lý Huyền nghĩ đến khả năng này, giọng điệu hơi dịu đi, đám trẻ bây giờ đã yêu vào là cứ muốn chết muốn sống bằng được, nếu vì yêu mà Lý Ngọc khác thường như vậy thì cũng xem như vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Lý Ngọc không đáp lời nào ở đầu giây này, Lý Huyền càng xác định suy đoán của mình hơn, "Vậy em thất tình hả?"
Lý Huyền thở dài, "Thôi được rồi, em cứ về nhà trước cái đã, ai mà chẳng thất tình đâu nào, về rồi anh đi uống rượu với em."
Lý Ngọc cúp máy, rồi nhìn chằm chằm vào thang máy thật lâu sau mới lưu luyến rời đi.
"Anh, anh ơi." Bạch Tân Vũ đuổi theo sát gót Giản Tùy Anh, gọi hắn.
Giản Tùy Anh bị cậu ta gọi đến là phiền, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì nữa!"
Bạch Tân Vũ ngập ngừng: "À thì, em không cố ý nghe lén đâu anh, thật sự là lời của hai người làm em không thể không hiện thân cho nổi..."
Giản Tùy Anh trừng cậu ta một cái rồi xoay người rót một chén rượu cho mfinh, không định tiếp tục đề tài này.
Hắn nhấc chân ngồi dựa vào sofa, tóc tán loạn, chiếc áo lông dê mềm mịn và quần ngủ bằng vải đay khiến hắn như đượm thêm mấy phần hơi thở của căn nhà. Hắn hơi xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay cầm chén rượu, một tay kẹp điếu thuốc. Nhìn từ góc của Bạch Tân Vũ thì vừa khép trông thấy sườn mặt với đường cong tuyệt đẹp và lông cằm lún phún của hắn.
Từ lâu nay Bạch Tân Vũ đã nghĩ, hễ có ai điên cuồng vì anh cậu ta cũng không lạ gì, chỉ với một cái dáng ngồi nom suy sút lôi thôi lếch thếch đó thôi cũng giống như một bức tranh rồi.
Bạch Tân Vũ nhào vào sofa, cười nói: "Anh à, nếu anh thích tuýp người như thằng nhãi đó thì em có quen một tên nhóc vậy đấy, đẹp trai, hôm nay em gọi nó qua anh xem nhé, thế nào?"
Giản Tùy Anh rút điếu thuốc ra, "Cậu tém tém lại đi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì thế, rảnh thì về đi."
"Em đến ở bên anh mà, em đã tốn bao công sức mới xin được đợt nghỉ này đó, sang năm chưa hẳn đã về nhà được. Em vội chạy đến nhận tội với anh, sau thì giải sầu giúp anh, em không thể để anh cứ sa sút tinh thần mãi vậy được."
Giản Tùy Anh nhìn cậu ta một cái, trầm giọng nói: "Con mắt nào của cậu thấy anh sa sút tinh thần cả, anh chỉ bị ốm nên lười nói chuyện thôi."
"Được được được, dù gì thì em cũng cống hết thời gian này cho anh mà."
Giản Tùy Anh im lặng một lúc, "Cậu đi theo anh đến đảo Tần Hoàng đi."
"Hở?"
"Đi chúc Tết ông nội anh, cậu lái xe."
"Đi giờ ạ?" Bạch Tân Vũ nhìn đồng hồ, đã sắp sửa mười một giờ rồi.
Giản Tùy Anh bóp thuốc lá, đứng dậy: "Đi giờ luôn."
Tối đó Giản Tùy Anh ngủ một chốc trên xe, khi tỉnh giấc thì Bạch Tân Vũ đã lái xe đến nhà ông nội hắn.
Ông cụ đi ngủ từ sớm, bảo mẫu trông cửa đợi họ, sau khi hai anh em vào nhà, vừa ngả đầu cái đã ngủ khì ngay, mãi đến tận hôm sau mới choàng tỉnh bởi mùi thức ăn thơm nức.
Giản Tùy Anh vừa vào phòng bèn thấy ông nội hắn vừa hút thuốc vừa đọc báo, nghe tiếng hai người bước vào thì ngẩng đầu lên, cười nói: "Ngủ thế nào?"
Giản Tùy Anh nhìn dáng vẻ tinh thần khỏe khoắn của ông cụ, bất chợt nhoẻn miệng cười, đi qua ngồi bên cạnh ông cụ, "Ngủ rất ngon ạ."
"Muốn tới mà chẳng nói một tiếng, nửa đêm nửa hôm chạy tới, đêm hôm khuya khoắt lái xe không an toàn, cháu gấp làm gì."
Giản Tùy Anh cười, "Chẳng phải là cháu nhớ ông đó ư."
Ông cụ bật cười ha ha không ngớt, "Đã đỡ ốm chưa." Ông sờ trán Giản Tùy Anh, "Không nóng nữa, không sao nữa rồi, đàn ông nhà họ Giản ta, không sợ bệnh nhỏ nạn bé."
"Đúng vậy, đàn ông nhà họ Giản, không sợ bệnh nhỏ nạn bé."
Ông cụ mỉm cười nhìn hắn, cả hai đều ăn ý không nói bất cứ chuyện gì về công ty và Giản Tùy Lâm, mà chỉ từ tốn ăn một bữa cơm.
Hai ông cháu tâm sự chuyện nhà, tâm sự chuyện thời tiết, còn thêm cả Bạch Tân Vũ ở bên cạnh thường chêm mấy câu bông đùa, bữa cơm này rất hài hòa và vui vẻ.
Cơm nước xong, ông cụ đưa cho Bạch Tân Vũ một bao lì xì lớn.
Thằng nhóc này đã hai mấy nhưng vẫn chẳng ngại ngùng chi, cười hì hì rồi nhét vào túi.
Giản Tùy Anh cười nhạo cậu ta, "Có phải anh cũng phải tặng cậu một bao không."
Bạch Tân Vũ vội chắp tay nói, "Cung hỉ phát tài."
Giản Tùy Anh cười khẩy, sờ soạng mãi rồi đưa hết tiền mặt trong ví cho cậu ta.
Trong phòng trừ hai ông cháu, Bạch Tân Vũ thì còn có cả giúp việc của ông cụ, cộng lại chừng bảy, tám người. Hệ thống sưởi khiến căn phòng ấm sực nức, cơn rét bên ngoài bị lùa hết ra ngoài, người trong phòng vừa trò chuyện vừa cười vui, người chơi cờ, kẻ đánh bài, thực sự đón một năm mới sôi nổi và rộn rã.
Giản Tùy Anh mới chính thức thả mình tại nơi đây, tảng băng cứng đặt trong lòng hắn cũng đã có dấu hiệu tan rã.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Lý Ngọc đi theo Bạch Tân Vũ vào chung cư, nhìn thang máy cậu ta dừng ở tầng mười hai.
Cậu đứng trước cửa thang máy do dự rất lâu, mãi vẫn không tài nào quyết định có lên hay chăng, nhưng cậu không cam lòng rời đi.
Lúc này, điện thoại cậu đổ chuông. Cậu rút máy ra thì thấy anh trai cậu gọi đến.
Lý Huyền ở đầu bên kia đúng là nổi giận lôi đình, "Lý Ngọc, rốt cuộc em cũng bắt máy rồi. Em vênh váo đến vậy à? Cả nhà gọi cho em mà em không nhận máy, em bị làm sao vậy!"
Đôi mắt Lý Ngọc vẫn nhìn chằm chằm lên con số 12 kia, trong đầu toàn là Giản Tùy Anh, căn bản không chứa được gì khác nữa.
"Em bận việc..."
"Em bận cái gì? Hả? Nghe ba kể từ khi em nghỉ Tết là thường xuyên không về nhà, em lớn vậy rồi nên mọi người không quản em được, nhưng em cũng đừng quá đáng thế. Đêm 30 cả phòng toàn là anh em họ hàng mà em nói đi là đi, vừa đi là biệt tăm cả ngày, rốt cuộc em đã đi đâu?"
"Em... Anh à, em thật sự có việc mà."
"Em nói xem em bận cái gì. Trước đây em có bao giờ thế đâu, Lý Ngọc à, rốt cuộc khoảng thời gian này em bị làm sao vậy? Lúc trước ba mẹ bận tâm vì anh, giờ lại bắt đầu lo lắng cho em, khó lắm anh mới không sao nữa thì em lại bắt đầu trở nên khác thường. Xưa giờ em làm gì cũng có chừng mực, bọn anh cũng không hề trói buộc gì em, có chuyện gì em cứ nói một tiếng với người trong nhà đi chứ, em cứ im ỉm nói đi cái là đi biền biệt, nói không về là không về nhà nữa, đến cả một câu cũng chẳng hé răng, bộ có cái kiểu như em vậy à?"
Lý Ngọc trầm giọng đáp: "Giờ em về nhà ngay đây."
Lý Huyền cả giận nói: "Em vẫn rất không cam nguyện đúng không? Em, có phải em đang yêu đương không?" Lý Huyền nghĩ đến khả năng này, giọng điệu hơi dịu đi, đám trẻ bây giờ đã yêu vào là cứ muốn chết muốn sống bằng được, nếu vì yêu mà Lý Ngọc khác thường như vậy thì cũng xem như vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Lý Ngọc không đáp lời nào ở đầu giây này, Lý Huyền càng xác định suy đoán của mình hơn, "Vậy em thất tình hả?"
Lý Huyền thở dài, "Thôi được rồi, em cứ về nhà trước cái đã, ai mà chẳng thất tình đâu nào, về rồi anh đi uống rượu với em."
Lý Ngọc cúp máy, rồi nhìn chằm chằm vào thang máy thật lâu sau mới lưu luyến rời đi.
"Anh, anh ơi." Bạch Tân Vũ đuổi theo sát gót Giản Tùy Anh, gọi hắn.
Giản Tùy Anh bị cậu ta gọi đến là phiền, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì nữa!"
Bạch Tân Vũ ngập ngừng: "À thì, em không cố ý nghe lén đâu anh, thật sự là lời của hai người làm em không thể không hiện thân cho nổi..."
Giản Tùy Anh trừng cậu ta một cái rồi xoay người rót một chén rượu cho mfinh, không định tiếp tục đề tài này.
Hắn nhấc chân ngồi dựa vào sofa, tóc tán loạn, chiếc áo lông dê mềm mịn và quần ngủ bằng vải đay khiến hắn như đượm thêm mấy phần hơi thở của căn nhà. Hắn hơi xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay cầm chén rượu, một tay kẹp điếu thuốc. Nhìn từ góc của Bạch Tân Vũ thì vừa khép trông thấy sườn mặt với đường cong tuyệt đẹp và lông cằm lún phún của hắn.
Từ lâu nay Bạch Tân Vũ đã nghĩ, hễ có ai điên cuồng vì anh cậu ta cũng không lạ gì, chỉ với một cái dáng ngồi nom suy sút lôi thôi lếch thếch đó thôi cũng giống như một bức tranh rồi.
Bạch Tân Vũ nhào vào sofa, cười nói: "Anh à, nếu anh thích tuýp người như thằng nhãi đó thì em có quen một tên nhóc vậy đấy, đẹp trai, hôm nay em gọi nó qua anh xem nhé, thế nào?"
Giản Tùy Anh rút điếu thuốc ra, "Cậu tém tém lại đi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì thế, rảnh thì về đi."
"Em đến ở bên anh mà, em đã tốn bao công sức mới xin được đợt nghỉ này đó, sang năm chưa hẳn đã về nhà được. Em vội chạy đến nhận tội với anh, sau thì giải sầu giúp anh, em không thể để anh cứ sa sút tinh thần mãi vậy được."
Giản Tùy Anh nhìn cậu ta một cái, trầm giọng nói: "Con mắt nào của cậu thấy anh sa sút tinh thần cả, anh chỉ bị ốm nên lười nói chuyện thôi."
"Được được được, dù gì thì em cũng cống hết thời gian này cho anh mà."
Giản Tùy Anh im lặng một lúc, "Cậu đi theo anh đến đảo Tần Hoàng đi."
"Hở?"
"Đi chúc Tết ông nội anh, cậu lái xe."
"Đi giờ ạ?" Bạch Tân Vũ nhìn đồng hồ, đã sắp sửa mười một giờ rồi.
Giản Tùy Anh bóp thuốc lá, đứng dậy: "Đi giờ luôn."
Tối đó Giản Tùy Anh ngủ một chốc trên xe, khi tỉnh giấc thì Bạch Tân Vũ đã lái xe đến nhà ông nội hắn.
Ông cụ đi ngủ từ sớm, bảo mẫu trông cửa đợi họ, sau khi hai anh em vào nhà, vừa ngả đầu cái đã ngủ khì ngay, mãi đến tận hôm sau mới choàng tỉnh bởi mùi thức ăn thơm nức.
Giản Tùy Anh vừa vào phòng bèn thấy ông nội hắn vừa hút thuốc vừa đọc báo, nghe tiếng hai người bước vào thì ngẩng đầu lên, cười nói: "Ngủ thế nào?"
Giản Tùy Anh nhìn dáng vẻ tinh thần khỏe khoắn của ông cụ, bất chợt nhoẻn miệng cười, đi qua ngồi bên cạnh ông cụ, "Ngủ rất ngon ạ."
"Muốn tới mà chẳng nói một tiếng, nửa đêm nửa hôm chạy tới, đêm hôm khuya khoắt lái xe không an toàn, cháu gấp làm gì."
Giản Tùy Anh cười, "Chẳng phải là cháu nhớ ông đó ư."
Ông cụ bật cười ha ha không ngớt, "Đã đỡ ốm chưa." Ông sờ trán Giản Tùy Anh, "Không nóng nữa, không sao nữa rồi, đàn ông nhà họ Giản ta, không sợ bệnh nhỏ nạn bé."
"Đúng vậy, đàn ông nhà họ Giản, không sợ bệnh nhỏ nạn bé."
Ông cụ mỉm cười nhìn hắn, cả hai đều ăn ý không nói bất cứ chuyện gì về công ty và Giản Tùy Lâm, mà chỉ từ tốn ăn một bữa cơm.
Hai ông cháu tâm sự chuyện nhà, tâm sự chuyện thời tiết, còn thêm cả Bạch Tân Vũ ở bên cạnh thường chêm mấy câu bông đùa, bữa cơm này rất hài hòa và vui vẻ.
Cơm nước xong, ông cụ đưa cho Bạch Tân Vũ một bao lì xì lớn.
Thằng nhóc này đã hai mấy nhưng vẫn chẳng ngại ngùng chi, cười hì hì rồi nhét vào túi.
Giản Tùy Anh cười nhạo cậu ta, "Có phải anh cũng phải tặng cậu một bao không."
Bạch Tân Vũ vội chắp tay nói, "Cung hỉ phát tài."
Giản Tùy Anh cười khẩy, sờ soạng mãi rồi đưa hết tiền mặt trong ví cho cậu ta.
Trong phòng trừ hai ông cháu, Bạch Tân Vũ thì còn có cả giúp việc của ông cụ, cộng lại chừng bảy, tám người. Hệ thống sưởi khiến căn phòng ấm sực nức, cơn rét bên ngoài bị lùa hết ra ngoài, người trong phòng vừa trò chuyện vừa cười vui, người chơi cờ, kẻ đánh bài, thực sự đón một năm mới sôi nổi và rộn rã.
Giản Tùy Anh mới chính thức thả mình tại nơi đây, tảng băng cứng đặt trong lòng hắn cũng đã có dấu hiệu tan rã.