Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Cơ hội thân thiết khó có được lại bị Giản Tuỳ Lâm đến quấy rối, Giản đại thiếu gia cực kỳ thất vọng.
Hai ngày sau hắn vẫn luôn tìm cách gần gũi với Lý Ngọc nhưng Tiểu Lâm ngày nào cũng ở bệnh viện, chăm sóc hắn từ trước đến sau, khiến cho hắn ngay cả tay Lý Ngọc cũng chẳng cầm được giây nào.
Bão lui, thời tiết đã tốt hơn rất nhiều.
Đến ngày về theo kế hoạch, ba người từ bệnh viện đi thẳng đến sân bay, thuận lợi về Bắc Kinh.
Xuống máy bay Lý Ngọc cùng Giản Tuỳ Lâm đi thẳng đến trường học, Giản Tuỳ Anh về nhà dọn dẹp, dự định ngày hôm sau đi làm luôn.
Giản Tuỳ Anh ở nhà không có việc gì làm, lại vừa mới hâm nóng tình cảm với Lý Ngọc, trong lòng khó tránh khỏi hấp tấp, cứ mấy phút lại nhắn một tin quấy rầy cậu.
Hắn cảm thấy rõ ràng thái độ của Lý Ngọc với hắn đã tốt hơn rất nhiều, cho dù là tin nhắn vớ vẩn thế nào thì cũng có tin trả lời sau đó một lát, xem ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của hắn có lời lắm, khiến Lý Ngọc để ý hắn, chỉ cần việc này thôi, cho dù có gặp lại chuyện như thế hắn cũng không hối hận.
Dây dưa đã hơn một năm, trải qua không biết bao nhiêu gập ghềnh trắc trở, rốt cục Giản Tuỳ Anh cũng cảm thấy được hy vọng giữa hắn và Lý Ngọc, đây là cái giá trả cho những cố gắng của hắn. Đêm hôm kia, hắn còn nghĩ mình và Lý Ngọc đã hoàn toàn chấm dứt, đã muốn buông tay, vậy mà chỉ qua mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, khúc khuỷu, một trận bão lại mang họ lần nữa về bên nhau, thậm chí so với quan hệ trước kia còn khiến hắn cảm thấy ấm áp an tâm hơn. Đây chính là ánh sáng thắng lợi bỗng nhiên xuất hiện trong sự tuyệt vọng, cũng khiến cho cõi lòng người ta rung động không có cách nào lu mờ, làm cho họ cảm thấy quý trọng gấp bội.
Giản Tuỳ Anh ngẩn ngơ cả một buổi chiều ở nhà, nằm nhũn nhẹo ở sô pha nghiêm túc nghĩ lại mối quan hệ của hắn với Lý Ngọc.
Lần này khác so với quá khứ, nhưng hắn vẫn luôn tự hỏi hắn cùng với Lý Ngọc có thể chân chính ở bên nhau không, tương lai lâu dài, có lẽ sẽ có một ngày bọn họ phải chấp nhận áp lực từ bên ngoài, nhưng chỉ cần hắn có thể chịu trách nhiệm, hắn sẽ không để cho Lý Ngọc chịu ấm ức.
Mặt khác hắn ý thức được tính cách của hắn cũng cần thay đổi cho tốt, thật ra nhiều lần cãi nhau với Lý Ngọc xong hắn cũng có chút hối hận với bản thân, không thể như vậy được nữa, lần này phải nghiêm túc yêu đương, không thể cứ để Lý Ngọc nhường hắn mãi được, bản thân cũng phải ra dáng một người người lớn, phải bao dung và chăm sóc Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh nghĩ nghĩ, lúc thì nhíu mày, lát sau lại không nhịn được cười ra tiếng, tuy rằng trong lòng hắn vẫn có lo lắng, nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác thoả mãn vui vẻ cùng mong đợi tràn đầy.
Mỗi lần nghĩ vậy hắn lại cảm thán mình sinh ra cũng có chút để tự hào.
Bởi vì đã nhiều ngày không về nhà, đồ ăn vặt, bia và một số thứ đều cần phải bổ sung, Giản Tuỳ Anh không có việc gì lái xe đi đến siêu thị gần đó, nhìn thấy cái gì vừa mắt liền bỏ luôn vào giỏ xe đẩy, mua không ít đồ về nhà.
Hắn vừa xách theo hai túi to vừa ngâm nga một giai điệu dân ca đi về nhà, ra thang máy đi đến chỗ rẽ là thấy ngay cửa nhà hắn, nhưng lần này thứ hắn thấy đầu tiên chính là Lý Ngọc đang ngồi dưới đất dựa vào cửa nhà.
Lý Ngọc một bộ quần áo thể thao thuận tiện, hai chân thon dài gập cong lại, trên đầu vẫn còn băng gạc hơi hơi ngửa ra sau, dựa vào ván cửa tránh miệng vết thương bị chạm vào, hai mắt cậu nhắm nghiện, trên tai có đeo tai nghe màu trắng, nhìn qua tựa như thiếu niên đang ngồi chờ xe bus, thảnh thơi lại tuỳ ý.
Thời gian giống như đọng lại, Giản Tuỳ Anh đứng ở ngã rẽ, nhìn hình ảnh đẹp đẽ của cậu vài giây, sau đó mới lén lút tiến lại gần.
Mới đầu Lý Ngọc không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nhưng càng lại gần, âm thanh ma sát của túi plastic rút cục cũng khiến cho cậu chú ý, mở choàng mắt, ngẩng đầu, chỉ thấy Giản Tuỳ Anh đang nhìn hắn cười.
Lý Ngọc rút tai nghe ra, từ mặt đất nhảy dựng lên, nhìn về phía Giản Tuỳ Anh, nở một nụ cười có chút ngại ngùng.
Giản Tuỳ Anh thật sự yêu chết cái biểu cảm vừa ngây ngô vừa phấn chấn này của cậu, giọng hắn không giấu được vui vẻ: “Sao em lại đến đây.”
Lý Ngọc không trả lời, cầm lấy túi to trong tay hắn: “Đi siêu thị sao, em con nghĩ phải đợi rất lâu nữa.”
“Sao đến đây mà không gọi điện thoại.” Giản Tuỳ Anh lấy chìa khoá mở cửa.
“Tắt di động để trong phòng ngủ rồi, lúc nãy em bảo với bố di động bị hỏng, không lúc nữa họ lại giục em về nhà.” Lý Ngọc chỉ chỉ đầu mình.
Hai người một trước một sau đi vào, Giản Tuỳ Anh để đồ lên đất, vỗ vỗ tay, cười xấu xa: “Có phải muốn anh hay không hả.”
Ánh mắt sáng ngời của Lý Ngọc vẫn nhìn hắn, sau đó hơi hơi vuốt cằm: “Em nghĩ…. lúc anh ăn cơm sẽ gặp phiền phức.”
Giản Tuỳ Anh tiến lên vuốt thắt lưng, thổi hơi lên mặt cậu: “Em chỉ nghĩ chuyện ăn cơm của anh thôi sao, không nghĩ đến cái khác hả.”
Mặt Lý Ngọc từ từ đỏ lên, cầm lấy tay Giản Tuỳ Anh đang đặt ở thắt lưng cậu quay một cái đem hắn dựa vào tường, tiến đến ngậm lấy bờ môi hắn, dừng sức mút vào.
Giản Tuỳ Anh ôm lấy cổ cậu nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn nồng tình sau nhiều ngày xa cách.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, đều có thể thấy được khát vọng lẫn nhau của thân thể đã tỉnh lại, chỉ cần chạm vào là có thể nổ ngay.
Lý Ngọc có chút thô bạo cởi nút áo hắn, quần áo Giản Tuỳ Anh nhanh chóng được cởi ra theo động tác của hai người.
Lý Ngọc cúi người mút viên thịt nhỏ trước ngực hắn, đầu tiên là liếm mút đùa giỡn, sau đó chậm rãi cắn nhéo, Giản Tuỳ Anh cong người hưởng thụ cảm giác kích thích đến tê dại.
Lý Ngọc vừa để lại một chuỗi dấu vết trước ngực, vừa dùng tay kéo quần hắn xuống. Lý Ngọc hôn từ môi hắn đi xuống, cuối cùng ngồi xổm, đầu dừng ngay tại phần gồ lên ở thân dưới của hắn.
Giản Tuỳ Anh thở gấp, cúi đầu nhìn xem vì sao cậu lại dừng lại.
Lúc này Lý Ngọc cũng ngẩng đầu, ánh nhìn mang chút xấu hổ cùng mê man.
Giản Tuỳ Anh khom lưng, dùng phần thịt đang còn mềm nhũn bọc trong quần lót cọ vào khoé miệng cậu, sau đó sờ sờ đầu cậu cổ vũ.
Lý Ngọc được ủng hộ, thử vươn đầu lưỡi thăm dò liếm lên quần lót trắng của hắn.
Giản Tuỳ Anh như nhận được kích thích cực lớn, cơ thể run lên theo từng đợt.
Không thể trách hắn không thể bình tĩnh, hắn với Lý Ngọc đã làm nhiều nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lý Ngọc chủ động chăm sóc hắn, sao hắn lại không thể hưng phấn cơ chứ.
Dường như Lý Ngọc cũng hưng phấn hơn, bàn tay bao trọn lấy gò mông Giản Tuỳ Anh, chậm rãi vuốt ve, đồng thời vươn đầu lưỡi cách quần lót mà vẽ phác thảo hình dạng dương v*t của Giản Tuỳ Anh.
Lý Ngọc chưa bao giờ trải nhiệm như vậy, cậu cảm giác bảo bối của Giản Tuỳ Anh theo sự kích thích của mình đang từ từ đứng lên, có cảm giác vui sướng khi đạt được kết quả, Giản Tuỳ Anh không kìm được rên nhẹ từng tiếng, mỗi một lần thân dưới run rẩy, đối với cậu đều là sự cổ vũ cùng kích thích to lớn.
Cậu kéo chiếc quần lót đã tụt rất thấp xuống, đại bảo bối kia gấp không thể chờ được mà bắn ra ngoài, Lý Ngọc nhìn chất lỏng từ bảo bối đang tràn ra bên ngoài, cậu cứ nghĩ mình sẽ rất khó chịu nhưng sự thật thì không – không có cảm giác khó chịu chán ghét, cậu chỉ cảm thấy đó như là một vấn đề mà dĩ nhiên là phải vậy, há miệng nuốt trọn.
“A a…” Cổ họng Giản Tuỳ Anh tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn, việc Lý Ngọc chủ động khẩu dao cho hắn, chỉ cần nghĩ cũng đủ làm cho hắn cương cả buổi sáng, huống chi việc này thật sự xảy ra.
Hắn cảm thấy máu toàn thân sôi trào, cả người nương theo tiết tấu nuốt vào nhả ra không ngừng mà lên xuống đến mơ hồ.
Dù sao Lý Ngọc cũng chưa từng làm việc này, mới một lúc đã cảm thấy quai hàm tê rần, rất khó kiên trì nuốt tiếp, cậu liền nhả ra rồi ra sức ngậm vào hút một phát, Giản Tuỳ Anh không hề phòng bị mà bắn tinh.
Lý Ngọc đã tránh đi kịp thời nhưng vẫn bị hắn bắn tinh dịch trắng đục vào nửa khuôn mặt, cậu sửng sốt một chút, nâng tay lên lau mặt, ướt ướt dính dính, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng ngẩng đầu lên thấy Giản Tuỳ Anh đang hé miệng thở dốc, vẻ mặt mất mát lúc cao trào qua khiến cậu thấy hơi buồn cười một chút.
Giản Tuỳ Anh cúi đầu nhìn cậu, hiếm khi thấy xấu hổ như vậy, không biết nói gì cho phải.
Lý Ngọc đứng lên, dùng thân dưới cọ xát bảo bối đang mềm xuống của hắn, gần sát bên tai hắn nói: “Bắn hết lên mặt em rồi, lấy gì bồi thường cho em đây.”
Giản Tuỳ Anh đưa tay cầm lấy dương v*t của cậu, cười nói: “Còn có thể như thế nào nữa, cùng lắm là cho cậu hết vậy.”
Lý Ngọc vừa cắn cổ, vừa dùng tay bóp nắn hai gò mông hắn, ngón tay mở rộng khe mông chui vào trong: “Đây là do anh nói đó…”
Giản Tuỳ Anh ngửa cổ cười không ngừng: “Tên nhóc nhà em đúng là học gì cũng nhanh nhỉ….Được thôi, em hôm nay phục vụ không tệ nên anh sẽ cho em phần trên, anh cho em… A…. Nhẹ chút a đệch…”
Lý Ngọc thuần thục mở rộng, cậu cảm thấy chuyện này nóng vội sẽ chết người, nhưng cậu thật sự chỉ muốn xông vào ngay lập tức, đem bản thân hung hăng cắm vào thân thể hắn, làm chuyện mà cậu vẫn muốn làm.
“Nhẹ thôi nhẹ thôi…. hưm…. Chậm một chút….”
Trên trán Lý Ngọc toát ra mồ hôi hột, cậu nhịn khó chịu lắm rồi, nhưng cậu càng nhanh thì cơ thể Giản Tuỳ Anh lại càng cứng ngắc.”
Giản Tuỳ Anh cắn răng nói: “Đến sô pha đi… có bôi trơn….”
Hai người vừa hôn vừa cắn đi dần đến sô pha, sô pha nằm trên ban công của Giản Tuỳ Anh, Lý Ngọc lấy được một lọ KY từ dưới gầm bàn, cậu cầm thứ đó trong tay vài giây, trầm giọng nói: “Anh….”
Cậu muốn hỏi ngoại trừ mình, Giản Tuỳ Anh có quan hệ cùng với ai khác không, nghĩ đến tính cách không chịu được cô đơn cảu Giản Tuỳ Anh, không làm mới là lạ, cứ nghĩ như vậy, hỏi ra mình khó chịu, mà không hỏi bản thân lại mẹ nó cũng khó chịu. Nhưng ít ra có một chuyện cậu có thể khẳng định, ngoại trừ Lý Ngọc, Giản Tuỳ Anh tuyệt đối sẽ không cho người thứ hai nằm trên hắn.
Giản Tuỳ Anh không nhận ra được tâm tư của cậu, lấy tay chống lên nhìn rồi mắng: “Rút cục là cậu có làm không, làm gì mà đen xì mặt ra vậy.”
Lý Ngọc đổ một ít dầu bôi trơn lên huyệt sau của hắn, sau đó dùng ngón tay mở rộng, có bôi trơn trợ giúp nên vào dễ dàng hơn rất nhiều.
Lý Ngọc nằm lấy dương v*t của mình từ từ len vào nơi mình mộng tưởng hơn nửa năm, đi vào đến tận gốc, thoả mãn thở một hơi dài.
Cổ Giản Tuỳ Anh căng cứng, trên trán hiện lên gân xanh, nhưng theo động tác của Lý Ngọc, huyệt sau đã dần dần chấp nhận được vật lạ xâm chiếm. Hai người đều quen thuốc thân thể của đối phương, rất nhanh tìm được cách thức để thoả mãn sung sướng được cho cả hai.
Thong thả ra vào một lúc cuối cùng cũng khiến lỗ thịt nhỏ của Giản Tuỳ Anh mềm mại hơn, Lý Ngọc gác hai chân của Giản Tuỳ Anh lên, bắt đầu điên cuồng ra vào.
Cơ thể Giản Tuỳ Anh như cây nhỏ lung lay trong gió, bị động tác kịch liệt kích thích không ngừng, nơi mẫn cảm trong cơ thể bị Lý Ngọc tìm được, điên cuồng chọc vào, khiến cho Giản Tuỳ Anh không thể đè nén được tiếng rên rỉ kéo dài.
Tại nơi nóng bỏng đó Lý Ngọc đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này chỉ có phải cắm vào nhanh hơn, ác liệt hơn, sâu hơn, nhưng cậu lại càng muốn bản thân khảm luôn vào thân thể người này, ở trên người hắn tạo nên dấu vết của chính mình, khiến cho hắn không thể câu ba đáp bốn*, khiến cho hắn không rảnh mà nhớ thưởng kẻ khác.
*Câu ba đáp bốn: đưa lời tán tỉnh.
Khoảnh khắc này so với hiện tại lại càng khiến Lý Ngọc thêm hy vọng, Giản Tuỳ Anh chỉ thuộc về mình.
Hai ngày sau hắn vẫn luôn tìm cách gần gũi với Lý Ngọc nhưng Tiểu Lâm ngày nào cũng ở bệnh viện, chăm sóc hắn từ trước đến sau, khiến cho hắn ngay cả tay Lý Ngọc cũng chẳng cầm được giây nào.
Bão lui, thời tiết đã tốt hơn rất nhiều.
Đến ngày về theo kế hoạch, ba người từ bệnh viện đi thẳng đến sân bay, thuận lợi về Bắc Kinh.
Xuống máy bay Lý Ngọc cùng Giản Tuỳ Lâm đi thẳng đến trường học, Giản Tuỳ Anh về nhà dọn dẹp, dự định ngày hôm sau đi làm luôn.
Giản Tuỳ Anh ở nhà không có việc gì làm, lại vừa mới hâm nóng tình cảm với Lý Ngọc, trong lòng khó tránh khỏi hấp tấp, cứ mấy phút lại nhắn một tin quấy rầy cậu.
Hắn cảm thấy rõ ràng thái độ của Lý Ngọc với hắn đã tốt hơn rất nhiều, cho dù là tin nhắn vớ vẩn thế nào thì cũng có tin trả lời sau đó một lát, xem ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của hắn có lời lắm, khiến Lý Ngọc để ý hắn, chỉ cần việc này thôi, cho dù có gặp lại chuyện như thế hắn cũng không hối hận.
Dây dưa đã hơn một năm, trải qua không biết bao nhiêu gập ghềnh trắc trở, rốt cục Giản Tuỳ Anh cũng cảm thấy được hy vọng giữa hắn và Lý Ngọc, đây là cái giá trả cho những cố gắng của hắn. Đêm hôm kia, hắn còn nghĩ mình và Lý Ngọc đã hoàn toàn chấm dứt, đã muốn buông tay, vậy mà chỉ qua mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, khúc khuỷu, một trận bão lại mang họ lần nữa về bên nhau, thậm chí so với quan hệ trước kia còn khiến hắn cảm thấy ấm áp an tâm hơn. Đây chính là ánh sáng thắng lợi bỗng nhiên xuất hiện trong sự tuyệt vọng, cũng khiến cho cõi lòng người ta rung động không có cách nào lu mờ, làm cho họ cảm thấy quý trọng gấp bội.
Giản Tuỳ Anh ngẩn ngơ cả một buổi chiều ở nhà, nằm nhũn nhẹo ở sô pha nghiêm túc nghĩ lại mối quan hệ của hắn với Lý Ngọc.
Lần này khác so với quá khứ, nhưng hắn vẫn luôn tự hỏi hắn cùng với Lý Ngọc có thể chân chính ở bên nhau không, tương lai lâu dài, có lẽ sẽ có một ngày bọn họ phải chấp nhận áp lực từ bên ngoài, nhưng chỉ cần hắn có thể chịu trách nhiệm, hắn sẽ không để cho Lý Ngọc chịu ấm ức.
Mặt khác hắn ý thức được tính cách của hắn cũng cần thay đổi cho tốt, thật ra nhiều lần cãi nhau với Lý Ngọc xong hắn cũng có chút hối hận với bản thân, không thể như vậy được nữa, lần này phải nghiêm túc yêu đương, không thể cứ để Lý Ngọc nhường hắn mãi được, bản thân cũng phải ra dáng một người người lớn, phải bao dung và chăm sóc Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh nghĩ nghĩ, lúc thì nhíu mày, lát sau lại không nhịn được cười ra tiếng, tuy rằng trong lòng hắn vẫn có lo lắng, nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác thoả mãn vui vẻ cùng mong đợi tràn đầy.
Mỗi lần nghĩ vậy hắn lại cảm thán mình sinh ra cũng có chút để tự hào.
Bởi vì đã nhiều ngày không về nhà, đồ ăn vặt, bia và một số thứ đều cần phải bổ sung, Giản Tuỳ Anh không có việc gì lái xe đi đến siêu thị gần đó, nhìn thấy cái gì vừa mắt liền bỏ luôn vào giỏ xe đẩy, mua không ít đồ về nhà.
Hắn vừa xách theo hai túi to vừa ngâm nga một giai điệu dân ca đi về nhà, ra thang máy đi đến chỗ rẽ là thấy ngay cửa nhà hắn, nhưng lần này thứ hắn thấy đầu tiên chính là Lý Ngọc đang ngồi dưới đất dựa vào cửa nhà.
Lý Ngọc một bộ quần áo thể thao thuận tiện, hai chân thon dài gập cong lại, trên đầu vẫn còn băng gạc hơi hơi ngửa ra sau, dựa vào ván cửa tránh miệng vết thương bị chạm vào, hai mắt cậu nhắm nghiện, trên tai có đeo tai nghe màu trắng, nhìn qua tựa như thiếu niên đang ngồi chờ xe bus, thảnh thơi lại tuỳ ý.
Thời gian giống như đọng lại, Giản Tuỳ Anh đứng ở ngã rẽ, nhìn hình ảnh đẹp đẽ của cậu vài giây, sau đó mới lén lút tiến lại gần.
Mới đầu Lý Ngọc không nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nhưng càng lại gần, âm thanh ma sát của túi plastic rút cục cũng khiến cho cậu chú ý, mở choàng mắt, ngẩng đầu, chỉ thấy Giản Tuỳ Anh đang nhìn hắn cười.
Lý Ngọc rút tai nghe ra, từ mặt đất nhảy dựng lên, nhìn về phía Giản Tuỳ Anh, nở một nụ cười có chút ngại ngùng.
Giản Tuỳ Anh thật sự yêu chết cái biểu cảm vừa ngây ngô vừa phấn chấn này của cậu, giọng hắn không giấu được vui vẻ: “Sao em lại đến đây.”
Lý Ngọc không trả lời, cầm lấy túi to trong tay hắn: “Đi siêu thị sao, em con nghĩ phải đợi rất lâu nữa.”
“Sao đến đây mà không gọi điện thoại.” Giản Tuỳ Anh lấy chìa khoá mở cửa.
“Tắt di động để trong phòng ngủ rồi, lúc nãy em bảo với bố di động bị hỏng, không lúc nữa họ lại giục em về nhà.” Lý Ngọc chỉ chỉ đầu mình.
Hai người một trước một sau đi vào, Giản Tuỳ Anh để đồ lên đất, vỗ vỗ tay, cười xấu xa: “Có phải muốn anh hay không hả.”
Ánh mắt sáng ngời của Lý Ngọc vẫn nhìn hắn, sau đó hơi hơi vuốt cằm: “Em nghĩ…. lúc anh ăn cơm sẽ gặp phiền phức.”
Giản Tuỳ Anh tiến lên vuốt thắt lưng, thổi hơi lên mặt cậu: “Em chỉ nghĩ chuyện ăn cơm của anh thôi sao, không nghĩ đến cái khác hả.”
Mặt Lý Ngọc từ từ đỏ lên, cầm lấy tay Giản Tuỳ Anh đang đặt ở thắt lưng cậu quay một cái đem hắn dựa vào tường, tiến đến ngậm lấy bờ môi hắn, dừng sức mút vào.
Giản Tuỳ Anh ôm lấy cổ cậu nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn nồng tình sau nhiều ngày xa cách.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, đều có thể thấy được khát vọng lẫn nhau của thân thể đã tỉnh lại, chỉ cần chạm vào là có thể nổ ngay.
Lý Ngọc có chút thô bạo cởi nút áo hắn, quần áo Giản Tuỳ Anh nhanh chóng được cởi ra theo động tác của hai người.
Lý Ngọc cúi người mút viên thịt nhỏ trước ngực hắn, đầu tiên là liếm mút đùa giỡn, sau đó chậm rãi cắn nhéo, Giản Tuỳ Anh cong người hưởng thụ cảm giác kích thích đến tê dại.
Lý Ngọc vừa để lại một chuỗi dấu vết trước ngực, vừa dùng tay kéo quần hắn xuống. Lý Ngọc hôn từ môi hắn đi xuống, cuối cùng ngồi xổm, đầu dừng ngay tại phần gồ lên ở thân dưới của hắn.
Giản Tuỳ Anh thở gấp, cúi đầu nhìn xem vì sao cậu lại dừng lại.
Lúc này Lý Ngọc cũng ngẩng đầu, ánh nhìn mang chút xấu hổ cùng mê man.
Giản Tuỳ Anh khom lưng, dùng phần thịt đang còn mềm nhũn bọc trong quần lót cọ vào khoé miệng cậu, sau đó sờ sờ đầu cậu cổ vũ.
Lý Ngọc được ủng hộ, thử vươn đầu lưỡi thăm dò liếm lên quần lót trắng của hắn.
Giản Tuỳ Anh như nhận được kích thích cực lớn, cơ thể run lên theo từng đợt.
Không thể trách hắn không thể bình tĩnh, hắn với Lý Ngọc đã làm nhiều nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lý Ngọc chủ động chăm sóc hắn, sao hắn lại không thể hưng phấn cơ chứ.
Dường như Lý Ngọc cũng hưng phấn hơn, bàn tay bao trọn lấy gò mông Giản Tuỳ Anh, chậm rãi vuốt ve, đồng thời vươn đầu lưỡi cách quần lót mà vẽ phác thảo hình dạng dương v*t của Giản Tuỳ Anh.
Lý Ngọc chưa bao giờ trải nhiệm như vậy, cậu cảm giác bảo bối của Giản Tuỳ Anh theo sự kích thích của mình đang từ từ đứng lên, có cảm giác vui sướng khi đạt được kết quả, Giản Tuỳ Anh không kìm được rên nhẹ từng tiếng, mỗi một lần thân dưới run rẩy, đối với cậu đều là sự cổ vũ cùng kích thích to lớn.
Cậu kéo chiếc quần lót đã tụt rất thấp xuống, đại bảo bối kia gấp không thể chờ được mà bắn ra ngoài, Lý Ngọc nhìn chất lỏng từ bảo bối đang tràn ra bên ngoài, cậu cứ nghĩ mình sẽ rất khó chịu nhưng sự thật thì không – không có cảm giác khó chịu chán ghét, cậu chỉ cảm thấy đó như là một vấn đề mà dĩ nhiên là phải vậy, há miệng nuốt trọn.
“A a…” Cổ họng Giản Tuỳ Anh tràn ra tiếng rên rỉ khàn khàn, việc Lý Ngọc chủ động khẩu dao cho hắn, chỉ cần nghĩ cũng đủ làm cho hắn cương cả buổi sáng, huống chi việc này thật sự xảy ra.
Hắn cảm thấy máu toàn thân sôi trào, cả người nương theo tiết tấu nuốt vào nhả ra không ngừng mà lên xuống đến mơ hồ.
Dù sao Lý Ngọc cũng chưa từng làm việc này, mới một lúc đã cảm thấy quai hàm tê rần, rất khó kiên trì nuốt tiếp, cậu liền nhả ra rồi ra sức ngậm vào hút một phát, Giản Tuỳ Anh không hề phòng bị mà bắn tinh.
Lý Ngọc đã tránh đi kịp thời nhưng vẫn bị hắn bắn tinh dịch trắng đục vào nửa khuôn mặt, cậu sửng sốt một chút, nâng tay lên lau mặt, ướt ướt dính dính, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng ngẩng đầu lên thấy Giản Tuỳ Anh đang hé miệng thở dốc, vẻ mặt mất mát lúc cao trào qua khiến cậu thấy hơi buồn cười một chút.
Giản Tuỳ Anh cúi đầu nhìn cậu, hiếm khi thấy xấu hổ như vậy, không biết nói gì cho phải.
Lý Ngọc đứng lên, dùng thân dưới cọ xát bảo bối đang mềm xuống của hắn, gần sát bên tai hắn nói: “Bắn hết lên mặt em rồi, lấy gì bồi thường cho em đây.”
Giản Tuỳ Anh đưa tay cầm lấy dương v*t của cậu, cười nói: “Còn có thể như thế nào nữa, cùng lắm là cho cậu hết vậy.”
Lý Ngọc vừa cắn cổ, vừa dùng tay bóp nắn hai gò mông hắn, ngón tay mở rộng khe mông chui vào trong: “Đây là do anh nói đó…”
Giản Tuỳ Anh ngửa cổ cười không ngừng: “Tên nhóc nhà em đúng là học gì cũng nhanh nhỉ….Được thôi, em hôm nay phục vụ không tệ nên anh sẽ cho em phần trên, anh cho em… A…. Nhẹ chút a đệch…”
Lý Ngọc thuần thục mở rộng, cậu cảm thấy chuyện này nóng vội sẽ chết người, nhưng cậu thật sự chỉ muốn xông vào ngay lập tức, đem bản thân hung hăng cắm vào thân thể hắn, làm chuyện mà cậu vẫn muốn làm.
“Nhẹ thôi nhẹ thôi…. hưm…. Chậm một chút….”
Trên trán Lý Ngọc toát ra mồ hôi hột, cậu nhịn khó chịu lắm rồi, nhưng cậu càng nhanh thì cơ thể Giản Tuỳ Anh lại càng cứng ngắc.”
Giản Tuỳ Anh cắn răng nói: “Đến sô pha đi… có bôi trơn….”
Hai người vừa hôn vừa cắn đi dần đến sô pha, sô pha nằm trên ban công của Giản Tuỳ Anh, Lý Ngọc lấy được một lọ KY từ dưới gầm bàn, cậu cầm thứ đó trong tay vài giây, trầm giọng nói: “Anh….”
Cậu muốn hỏi ngoại trừ mình, Giản Tuỳ Anh có quan hệ cùng với ai khác không, nghĩ đến tính cách không chịu được cô đơn cảu Giản Tuỳ Anh, không làm mới là lạ, cứ nghĩ như vậy, hỏi ra mình khó chịu, mà không hỏi bản thân lại mẹ nó cũng khó chịu. Nhưng ít ra có một chuyện cậu có thể khẳng định, ngoại trừ Lý Ngọc, Giản Tuỳ Anh tuyệt đối sẽ không cho người thứ hai nằm trên hắn.
Giản Tuỳ Anh không nhận ra được tâm tư của cậu, lấy tay chống lên nhìn rồi mắng: “Rút cục là cậu có làm không, làm gì mà đen xì mặt ra vậy.”
Lý Ngọc đổ một ít dầu bôi trơn lên huyệt sau của hắn, sau đó dùng ngón tay mở rộng, có bôi trơn trợ giúp nên vào dễ dàng hơn rất nhiều.
Lý Ngọc nằm lấy dương v*t của mình từ từ len vào nơi mình mộng tưởng hơn nửa năm, đi vào đến tận gốc, thoả mãn thở một hơi dài.
Cổ Giản Tuỳ Anh căng cứng, trên trán hiện lên gân xanh, nhưng theo động tác của Lý Ngọc, huyệt sau đã dần dần chấp nhận được vật lạ xâm chiếm. Hai người đều quen thuốc thân thể của đối phương, rất nhanh tìm được cách thức để thoả mãn sung sướng được cho cả hai.
Thong thả ra vào một lúc cuối cùng cũng khiến lỗ thịt nhỏ của Giản Tuỳ Anh mềm mại hơn, Lý Ngọc gác hai chân của Giản Tuỳ Anh lên, bắt đầu điên cuồng ra vào.
Cơ thể Giản Tuỳ Anh như cây nhỏ lung lay trong gió, bị động tác kịch liệt kích thích không ngừng, nơi mẫn cảm trong cơ thể bị Lý Ngọc tìm được, điên cuồng chọc vào, khiến cho Giản Tuỳ Anh không thể đè nén được tiếng rên rỉ kéo dài.
Tại nơi nóng bỏng đó Lý Ngọc đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này chỉ có phải cắm vào nhanh hơn, ác liệt hơn, sâu hơn, nhưng cậu lại càng muốn bản thân khảm luôn vào thân thể người này, ở trên người hắn tạo nên dấu vết của chính mình, khiến cho hắn không thể câu ba đáp bốn*, khiến cho hắn không rảnh mà nhớ thưởng kẻ khác.
*Câu ba đáp bốn: đưa lời tán tỉnh.
Khoảnh khắc này so với hiện tại lại càng khiến Lý Ngọc thêm hy vọng, Giản Tuỳ Anh chỉ thuộc về mình.