Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-93
Chương 93 Muốn hoàn toàn độc lập
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 93 Muốn hoàn toàn độc lập
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư ăn sáng xong thì ra ngoài cùng Trì Uyên.
Cô muốn đi tìm Tử Thư để bảo anh ta mau chóng thu xếp việc học lái xe cho mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người đi bộ đến bãi đỗ xe, tình cờ trông thấy những người khác của nhà họ Trì đi tới.
Hầu như mọi người đều đi làm vào giờ này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhiều người cùng đi ra tạo thành một nhóm, nhìn rất hùng hậu.
Cổ Tư vừa nhìn đã thấy Trì Cảnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Cảnh theo sau ông hai, rất có phép tắc.
Cổ Tư cũng không chào hỏi anh ta, bao nhiều người ở đây, nói lời chào với Trì Cảnh lại không tiện phớt lờ những người khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô thật sự không muốn nói chuyện với những người kia.
Cố Tư mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên Trì Uyên phải chào hỏi mấy người đó đôi câu.
Cổ Tư xụ mặt, làm như không nhìn thấy những người này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây những người này chế cô không đủ thân phận, bây giờ họ cũng không có tư cách nói chuyện với cô.
Trì Uyên chỉ nói vài câu rồi lên xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh không so đo việc Cổ Tư nhìn thấy những người này mà không chào.
Anh lái xe ra khỏi nhà tổ nhà họ Trì trước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên đường xuống núi, Cổ Tư tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
Phong cảnh dọc đường rất đẹp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra Cổ Tư biết, rất nhiều phong cảnh trên con đường này là do nhà họ Trì tự sửa lại.
Nhà họ Trì giàu có, họ muốn làm việc tốt thì chẳng ai ngăn cản được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên đưa mắt nhìn Cổ Tư.
Thực ra đưa Cổ Tư đến công ty, anh cũng có vài ý đồ riêng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết liệu bên phía Vạn Phong có gây ra chuyện gì không.
Bây giờ đưa Cổ Tư ra ngoài cho mọi người thấy, sau này anh cũng dễ giải thích mối quan hệ giữa mình và cô
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư không biết những điều này, cô đợi Trì Uyên dừng xe ở cửa công ty rồi tự mở cửa bước xuống.
Khi chưa ly hôn, cô chưa đến công ty nhà họ Trì bao giờ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ ly hôn rồi, cô và anh lại đến đây với tư cách là vợ chồng.
Đúng là buồn cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó Trì Uyên cũng xuống xe, anh nghĩ một chút rồi nắm tay Cổ Tư.
Cổ Tư biết phải phối hợp thế nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô mỉm cười đi theo anh vào sảnh công ty.
Bây giờ là giờ vào làm, đại sảnh người ra người vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tử Thư đang ở ngay quầy lễ tân, không biết đang nói gì với cô gái ở quầy.
Cổ Tư gọi với về phía đó, “Tử Thư.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tử Thư giật mình, quay đầu nhìn lại nhưng vẫn chưa phản ứng kịp.
Cổ Tư chuyển sang ôm cánh tay Trì Uyên, áp cả người vào người anh, cô tiếp tục nói với Tử Thư, “Này, anh lại đây đi, tôi có chuyện muốn nói với anh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng cô không nhỏ nên mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Trì Uyên dẫn Cổ Tư đến công ty, điều này đã gây nên chấn động lớn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám cưới xa hoa trước đó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhưng sau khi kết hôn, Cổ Tư quá kín tiếng, người ngoài không biết nhiều về cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả những nhân viên trong công ty nhà họ Trì cũng không biết trong cuộc sống thường ngày Thái tử phi của họ trông như thế nào.
Bây giờ Cổ Tư đang đứng ở đây, tự nhiên, trang nhã, những người đi qua đều dừng lại. Truyện88.vip trang w*eb cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có người lén nhìn cô, có người không kìm được mình, cả gan tới gần.
Tử Thư vội vàng đi về phía Cổ Tư, giọng anh ta cũng lớn hơn, “Bà chủ, sao bà chủ lại tới đây?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Tư cười tươi rói, “Có chút việc, sếp các anh nói anh ấy bận quá nên nhờ anh xử lý giúp tôi. “Được, có chuyện gì bà chủ cứ nói, tôi sẽ không chối từ.” Tử Thư rất biết phối hợp.
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, sau đó buông anh ra, “Vậy anh đi làm việc trước đi, để em nói với Tử Thư
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên đáp, “Được rồi, trưa nay cùng đi ăn c nhé.
Cổ Tư gật đầu, nụ cười trên môi vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút ngây ngô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy ông chủ nhà họ Trì đi sau cũng đã tới.
Cổ Tư không quay đầu, làm như không biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những người đó đi ngang qua cô, cũng chẳng chào hỏi.
Vậy là tốt nhất, không ai ghét ai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Cảnh đi ngang qua Cổ Tư, sau khi đi được vài bước, anh ta quay đầu nhìn cô.
Anh ta không có biểu cảm gì, chỉ nhìn cô mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư không nhìn Trì Cảnh, cô nói với Tử Thư,“Tôi muốn học lái xe, anh quen huấn luyện viên của trường dạy lái xe đúng không? Giới thiệu một người dạy tôi đi.”
Tử Thư hơi bất ngờ, “Sao tự nhiên lại muốn học lái xe thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư chớp mắt, hạ thấp giọng, “Có lẽ là vì tôi muốn hoàn toàn độc lập.
Nói xong cô lại cười hì hì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Cảnh định thu hồi tầm mắt thì đúng lúc thấy Cổ Tư cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên. Dáng vẻ này của cô rất giống với ngày đó.
Anh ta khựng lại, vô thức nhìn thêm một lúc nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”