Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên - Chương 1113
Ninh Tôn cầm ấm trà trên bàn rót cho mình và Tống Kình Vũ một chén. Giữa trưa như thế này không thích hợp để uống rượu, cho nên dùng trà thay rượu để mời Tống Kình Vũ: “Nhưng mà anh Tống có thể thật lòng giúp đỡ cô ấy như vậy, chúng tôi đúng là vô cùng cảm kích.”
Sau khi nói xong câu này Ninh Tôn uống một hơi hết tách trà.
Tống Kình Vũ chậm rãi từ từ uống một hớp trà, nét mặt vẫn ôn hoà như cũ, Ninh Tôn nói nhiều như thế, kỳ thực tâm tình của anh ta cũng không có quá nhiều dao động.
Nịn Tôn bỏ tách trà xuống, do dự một lúc rồi vẫn lấy điện thoại ra, tìm kiếm gì đó rồi đưa đến cho Tống Kình Vũ xem: “Tôi không biết cái này đối với anh Tống có phải là một loại gây rối hay không, nhưng đối với tôi và Tiểu Du mà nói thì đúng là đã mang đến cho chúng tôi một vài ảnh hưởng.”
Tống Kình Vũ đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay Ninh Tôn nhìn thoáng qua.
Giao diện hiện trên màn hình là Wechat, nhìn vào tên trên đó thì là tên của một nhóm xí nghiệp nào đó.
Trong nhóm này đang gửi cho nhau một tấm hình, Tống Kình Vũ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra chiếc xe trong ảnh là của mình, mà người đang đứng ở bên cạnh xe là Hứa Thanh Du.
Những người ở trong nhóm chat này không ngừng thảo luận, tò mò không biết rốt cuộc người trong hình là ai, trong xe là ai, hai người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Cũng có người đoán được là Hứa Thanh Du, cho nên có người suy đoán người trong xe là Ninh Tôn.
Bọn họ có lẽ không biết Ninh Tôn cũng ở trong nhóm này, cho nên nội dung trò chuyện có hơi chút phóng khoáng.
Cũng có người nói ra nghi vấn của mình, nói là Ninh Tôn giờ đang ở trong đoàn phim, hẳn là không thể trở về gấp như này, cho nên ở trong xe hẳn là một người khác.
Sau khi Hứa Thanh Du xuống xe thì chiếc xe kia liền đi luôn, rõ ràng anh ta không ở trong tiểu khu đó.
Cứ suy đoán phân tính như vậy, có thể những người kia sẽ đưa ra một kết luận bẩn thỉu nào đó.
Tống Kinh Vũ mím môi nhìn nội dung nói chuyện của những người này một lượt, lúc nãy khi ngầm đấu đá với Ninh Tôn biểu cảm của anh ta vẫn có thể bình thản tự nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy những nội dung trò chuyện này, nét mặt của anh ta rốt cuộc cũng lạnh dần xuống.
Lúc trước anh ta cũng mơ hồ mà đoán được, Ninh Tôn hẹn mình ăn cơm, khả năng cũng không chỉ đơn giản là muốn cảm ơn thay cho Hứa Thanh Du, hoặc là bởi vì dạo gần đây anh ta và Hứa Thanh Du có gần gũi hơn một chút, khiến cho Ninh Tôn không thoải mái.
Nhưng mà bây giờ anh ta mới biết được là không chỉ có như thế.
Đúng như trước đó Ninh Tôn đã nói, anh ta đối với Hứa Thanh Du quá tốt, sẽ khiến cho cuộc sống của hai người bọn họ bị ảnh hưởng.
Tống Kình Vũ nhìn thêm một lúc thì đưa điện thoại cho Ninh Tôn: “Thật xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện lại biến thành như thế này.”
Ninh Tôn cầm lấy điện thoại: “Anh Tống không cần phải hiểu lầm, tôi mời anh đến đây không phải để chỉ trích, chỉ là hi vọng anh hiểu được, chúng tôi cũng có cái khó xử của chúng tôi, ý tốt của anh Tống chúng tôi rất cảm kích, nhưng mà ý tốt này ở trong mắt của người khác khả năng lại mang theo những ý tứ khác, Tiểu Du lại là một cô gái, cô ấy sẽ không chịu được những thứ này.”
Tống Kình Vũ gật nhẹ đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta nói anh ta hiểu được, Ninh Tôn cũng tin là anh ta hiểu được ý tứ của mình, cùng với một người thông minh nói chuyện thì đây chính là điển tốt, có đôi khi có những việc không cần nói quá rõ, đối phương cũng có thể tự mình ngẫm ra được, lập tức có thể đoán được ý của anh là gì.
Sau đó hai người không nói vấn đề liên quan đến Hứa Thanh Du nữa, tùy tiện trò chuyện thêm về vấn đề làm ăn.
Hai người đàn ông ngồi ăn cơm với nhau, lời có thể nói với nhau không nhiều, chẳng mấy chốc thì đã ăn xong.
Lần này Tống Kình Vũ không tranh trả tiền với Ninh Tôn, chờ khi Ninh Tôn trả tiền xong, hai người mới cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Xe của cả hai đã dừng ở ngoài của nhà hàng chờ.
Tống Kình Vũ đi về phía xe của mình, đi được hai bước suy nghĩ một chút vẫn dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Trưa nay anh hẹn tôi ăn cơm, Tiểu Du có biết hay không?”
Ninh Tôn sững sờ, không nghĩ tới Tống Kình Vũ sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mà sau đó anh vẫn ăn ngay nói thẳng: “Cô ấy không biết.”
Tống Kình Vũ gật đầu, một lúc sau mới đi về phía xe.
Ninh Tôn đợi Tống Kình Vũ lái xe đi, mới lên xe rời đi.
Trên đường trở về đoàn phim anh vẫn không thể nào nghĩ thông được, vấn đề cuối cùng mà Tống Kình Vũ hỏi mình rốt cuộc là có ý gì, Hứa Thanh Du có biết việc anh mời Tống Kình Vũ ăn cơm với việc hai người bọn họ nói hôm nay có ảnh hưởng gì sao?
Không thấy có ảnh hưởng hay liên quan gì.
Ninh Tôn cứ do dự cả đường đi, chờ đến khi xe đã dừng ở bên cạnh đoàn làm phim, anh mới đưa tay sờ điện thoại, gửi cho Hứa Thanh Du một tin nhắn.
Đã đến thời gian làm việc buổi chiều, Hứa Thanh Du đang cắm đầu vào phác họa bản thiết kế của mình.
Hứa Thanh Du là một người khi đã tiến vào trạng thái làm việc, sẽ không để ý đến bất kỳ âm thanh nào, cho nên khi Ninh Tôn gửi tin nhắn cho cô thì căn bản là cô không phát hiện ra.
Chờ khi Hứa Thanh Du đã phác hoạ xong bản thiết kế thì mới lấy lại tinh thần, trong điện thoại cao hai tin nhắn, một là của Ninh Tôn, một của Tống Kình Vũ.
Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ đến hai người này sẽ cùng gửi tin nhắn cho mình, cô mở tin nhắn của Tống Kình Vũ trước.
Tin nhắn của Tống Kình Vũ rất đơn giản, nhưng Hứa Thanh Du lại nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, sau đó lông mày của cô lập tức nhíu lại.
Tống Kình Vũ gửi cho cô một tin nhắn xin lỗi, chuyện này khiến cho đầu óc của Hứa Thanh Du cảm thấy choáng váng.
Nói cái gì mà anh ta đã mang đến phiền phức cho cô, rất xin lỗi, Hứa Thanh Du không rõ rất cuộc là đang có chuyện gì.
Sau đó Hứa Thanh Du mở tin nhắn mà Ninh Tôn gửi cho mình ra, tin nhắn của anh rất đơn giản, chỉ nói mỗi một câu, anh nói là trưa nay đã mời Tống Kình Vũ ăn cơm.
So với tin nhắn xin lỗi lúc nãy của Tống Kình Vũ thì tin này càng khiến Hứa Thanh Du khiếp sợ hơn.
Cô nhớ Ninh Tôn cũng đã từng nói chuyện đó anh ấy sẽ xử lý, Hứa Thanh Du còn nghĩ chuyện đó không thể giải quyết trong thời gian ngắn được, không nghĩ tới hôm nay anh đã hẹn gặp với Tống Kình Vũ rồi.
Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn đã nói gì với Tống Kình Vũ, từ tin nhắn mà Tống Kình Vũ gửi cho cô mà nói thì hình như là Tống Kình Vũ đang không vui.
Trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy có chút khó chịu, Tống Kình Vũ gửi cho cô tin nhắn này, nói gần nói xa cùng cũng là đang cùng chịu tội với cô, điểm này khiến cho cô có hơi sợ hãi.
Tống Kình Vũ nào có điểm nào có lỗi với cô, tất cả mọi chuyện Tống Kình Vũ làm đều là đang trải đường cho cô đi.
Hiện giờ anh ta lại muốn xin lỗi mình, cô nào dám nhận, thế là cô vội vàng từ văn phòng đi ra tìm một nơi không có người để gọi điện thoại cho Tống Kình Vũ.
Bên phía Tống Kình Vũ không nghe máy, Hứa Thanh Du cũng không đoán được, anh ta không muốn nghe hay đang bận nên không thể nghe điện thoại của cô được.
Cô không rõ hiện giờ trong lòng Tống Kình Vũ đang nghĩ cái gì, nhưng khi đổi vị trí mà suy nghĩ lại, nếu như mình bận bịu giúp đỡ người khác, cuối cùng còn phải quay lại xin lỗi người ta, sự việc này đúng là kì lạ.
Cho nên cho dù trong lòng Tống Kình Vũ không vui, giận cô cũng là điều bình thường.
Hứa Thanh Du lập tức nôn nóng.
Cô nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Ninh Tôn, muốn hỏi xem hôm nay Ninh Tôn và Tống Kình Vũ nói chuyện như nào.
Khả năng là trong lòng Ninh Tôn cũng hơi giận, lúc nói chuyện với Tống Kình Vũ có lẽ lời nói cũng không dễ nghe.
Lúc chờ điện thoại được kết nối thì Hứa Thanh Du thở dài một hơi.
Khoảng thời gian này không có một khắc nào có thể yên tĩnh, một việc vừa nói được giải quyết thì lập tức có một chuyện khác xuất hiện.
Chờ một lúc điện thoại mới được kết nói, chỉ là bên chỗ Ninh Tôn lại không phải là anh nhận điện thoại, là tài xế nghe máy, nói là hiện giờ Ninh Tôn đang quay hình, không tiện nghe máy.
Hứa Thanh Du chẹp chẹp miệng: “Lúc nào mà anh ấy nghỉ ngơi thì anh nói với anh ấy một tiếng giúp tôi, bảo anh ấy gọi lại cho tôi ngay.”
Tài xé nói được, sau đó liền cúp máy luôn.
Hứa Thanh Du nắm chắc điện thoại trở lại văn phòng, sau khi trải qua việc này cô chẳng còn tâm tình nào mà làm việc nữa.
Cô do dự nửa ngày trời, cuối cùng vẫn soạn một tin nhắn gửi cho Tống Kình Vũ, ý đại khái là nói Tống Kình Vũ không cần phải nói xin lỗi cô vốn anh ta không làm gì cả, cô còn nói rất cảm ơn những giúp đỡ của Tống Kình Vũ đối với mình.
Sau khi gửi đi rất lâu sau Tống Kình Vũ vẫn không trả lời lại, trong lòng cô thật sự nôn nóng không thôi, có phải anh ta đang rất tức giận hay không.
Chuyện này thật sự làm cho cô tâm tình không yên.
Sau khi nói xong câu này Ninh Tôn uống một hơi hết tách trà.
Tống Kình Vũ chậm rãi từ từ uống một hớp trà, nét mặt vẫn ôn hoà như cũ, Ninh Tôn nói nhiều như thế, kỳ thực tâm tình của anh ta cũng không có quá nhiều dao động.
Nịn Tôn bỏ tách trà xuống, do dự một lúc rồi vẫn lấy điện thoại ra, tìm kiếm gì đó rồi đưa đến cho Tống Kình Vũ xem: “Tôi không biết cái này đối với anh Tống có phải là một loại gây rối hay không, nhưng đối với tôi và Tiểu Du mà nói thì đúng là đã mang đến cho chúng tôi một vài ảnh hưởng.”
Tống Kình Vũ đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay Ninh Tôn nhìn thoáng qua.
Giao diện hiện trên màn hình là Wechat, nhìn vào tên trên đó thì là tên của một nhóm xí nghiệp nào đó.
Trong nhóm này đang gửi cho nhau một tấm hình, Tống Kình Vũ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra chiếc xe trong ảnh là của mình, mà người đang đứng ở bên cạnh xe là Hứa Thanh Du.
Những người ở trong nhóm chat này không ngừng thảo luận, tò mò không biết rốt cuộc người trong hình là ai, trong xe là ai, hai người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Cũng có người đoán được là Hứa Thanh Du, cho nên có người suy đoán người trong xe là Ninh Tôn.
Bọn họ có lẽ không biết Ninh Tôn cũng ở trong nhóm này, cho nên nội dung trò chuyện có hơi chút phóng khoáng.
Cũng có người nói ra nghi vấn của mình, nói là Ninh Tôn giờ đang ở trong đoàn phim, hẳn là không thể trở về gấp như này, cho nên ở trong xe hẳn là một người khác.
Sau khi Hứa Thanh Du xuống xe thì chiếc xe kia liền đi luôn, rõ ràng anh ta không ở trong tiểu khu đó.
Cứ suy đoán phân tính như vậy, có thể những người kia sẽ đưa ra một kết luận bẩn thỉu nào đó.
Tống Kinh Vũ mím môi nhìn nội dung nói chuyện của những người này một lượt, lúc nãy khi ngầm đấu đá với Ninh Tôn biểu cảm của anh ta vẫn có thể bình thản tự nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy những nội dung trò chuyện này, nét mặt của anh ta rốt cuộc cũng lạnh dần xuống.
Lúc trước anh ta cũng mơ hồ mà đoán được, Ninh Tôn hẹn mình ăn cơm, khả năng cũng không chỉ đơn giản là muốn cảm ơn thay cho Hứa Thanh Du, hoặc là bởi vì dạo gần đây anh ta và Hứa Thanh Du có gần gũi hơn một chút, khiến cho Ninh Tôn không thoải mái.
Nhưng mà bây giờ anh ta mới biết được là không chỉ có như thế.
Đúng như trước đó Ninh Tôn đã nói, anh ta đối với Hứa Thanh Du quá tốt, sẽ khiến cho cuộc sống của hai người bọn họ bị ảnh hưởng.
Tống Kình Vũ nhìn thêm một lúc thì đưa điện thoại cho Ninh Tôn: “Thật xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện lại biến thành như thế này.”
Ninh Tôn cầm lấy điện thoại: “Anh Tống không cần phải hiểu lầm, tôi mời anh đến đây không phải để chỉ trích, chỉ là hi vọng anh hiểu được, chúng tôi cũng có cái khó xử của chúng tôi, ý tốt của anh Tống chúng tôi rất cảm kích, nhưng mà ý tốt này ở trong mắt của người khác khả năng lại mang theo những ý tứ khác, Tiểu Du lại là một cô gái, cô ấy sẽ không chịu được những thứ này.”
Tống Kình Vũ gật nhẹ đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta nói anh ta hiểu được, Ninh Tôn cũng tin là anh ta hiểu được ý tứ của mình, cùng với một người thông minh nói chuyện thì đây chính là điển tốt, có đôi khi có những việc không cần nói quá rõ, đối phương cũng có thể tự mình ngẫm ra được, lập tức có thể đoán được ý của anh là gì.
Sau đó hai người không nói vấn đề liên quan đến Hứa Thanh Du nữa, tùy tiện trò chuyện thêm về vấn đề làm ăn.
Hai người đàn ông ngồi ăn cơm với nhau, lời có thể nói với nhau không nhiều, chẳng mấy chốc thì đã ăn xong.
Lần này Tống Kình Vũ không tranh trả tiền với Ninh Tôn, chờ khi Ninh Tôn trả tiền xong, hai người mới cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Xe của cả hai đã dừng ở ngoài của nhà hàng chờ.
Tống Kình Vũ đi về phía xe của mình, đi được hai bước suy nghĩ một chút vẫn dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Trưa nay anh hẹn tôi ăn cơm, Tiểu Du có biết hay không?”
Ninh Tôn sững sờ, không nghĩ tới Tống Kình Vũ sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mà sau đó anh vẫn ăn ngay nói thẳng: “Cô ấy không biết.”
Tống Kình Vũ gật đầu, một lúc sau mới đi về phía xe.
Ninh Tôn đợi Tống Kình Vũ lái xe đi, mới lên xe rời đi.
Trên đường trở về đoàn phim anh vẫn không thể nào nghĩ thông được, vấn đề cuối cùng mà Tống Kình Vũ hỏi mình rốt cuộc là có ý gì, Hứa Thanh Du có biết việc anh mời Tống Kình Vũ ăn cơm với việc hai người bọn họ nói hôm nay có ảnh hưởng gì sao?
Không thấy có ảnh hưởng hay liên quan gì.
Ninh Tôn cứ do dự cả đường đi, chờ đến khi xe đã dừng ở bên cạnh đoàn làm phim, anh mới đưa tay sờ điện thoại, gửi cho Hứa Thanh Du một tin nhắn.
Đã đến thời gian làm việc buổi chiều, Hứa Thanh Du đang cắm đầu vào phác họa bản thiết kế của mình.
Hứa Thanh Du là một người khi đã tiến vào trạng thái làm việc, sẽ không để ý đến bất kỳ âm thanh nào, cho nên khi Ninh Tôn gửi tin nhắn cho cô thì căn bản là cô không phát hiện ra.
Chờ khi Hứa Thanh Du đã phác hoạ xong bản thiết kế thì mới lấy lại tinh thần, trong điện thoại cao hai tin nhắn, một là của Ninh Tôn, một của Tống Kình Vũ.
Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, không nghĩ đến hai người này sẽ cùng gửi tin nhắn cho mình, cô mở tin nhắn của Tống Kình Vũ trước.
Tin nhắn của Tống Kình Vũ rất đơn giản, nhưng Hứa Thanh Du lại nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, sau đó lông mày của cô lập tức nhíu lại.
Tống Kình Vũ gửi cho cô một tin nhắn xin lỗi, chuyện này khiến cho đầu óc của Hứa Thanh Du cảm thấy choáng váng.
Nói cái gì mà anh ta đã mang đến phiền phức cho cô, rất xin lỗi, Hứa Thanh Du không rõ rất cuộc là đang có chuyện gì.
Sau đó Hứa Thanh Du mở tin nhắn mà Ninh Tôn gửi cho mình ra, tin nhắn của anh rất đơn giản, chỉ nói mỗi một câu, anh nói là trưa nay đã mời Tống Kình Vũ ăn cơm.
So với tin nhắn xin lỗi lúc nãy của Tống Kình Vũ thì tin này càng khiến Hứa Thanh Du khiếp sợ hơn.
Cô nhớ Ninh Tôn cũng đã từng nói chuyện đó anh ấy sẽ xử lý, Hứa Thanh Du còn nghĩ chuyện đó không thể giải quyết trong thời gian ngắn được, không nghĩ tới hôm nay anh đã hẹn gặp với Tống Kình Vũ rồi.
Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn đã nói gì với Tống Kình Vũ, từ tin nhắn mà Tống Kình Vũ gửi cho cô mà nói thì hình như là Tống Kình Vũ đang không vui.
Trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy có chút khó chịu, Tống Kình Vũ gửi cho cô tin nhắn này, nói gần nói xa cùng cũng là đang cùng chịu tội với cô, điểm này khiến cho cô có hơi sợ hãi.
Tống Kình Vũ nào có điểm nào có lỗi với cô, tất cả mọi chuyện Tống Kình Vũ làm đều là đang trải đường cho cô đi.
Hiện giờ anh ta lại muốn xin lỗi mình, cô nào dám nhận, thế là cô vội vàng từ văn phòng đi ra tìm một nơi không có người để gọi điện thoại cho Tống Kình Vũ.
Bên phía Tống Kình Vũ không nghe máy, Hứa Thanh Du cũng không đoán được, anh ta không muốn nghe hay đang bận nên không thể nghe điện thoại của cô được.
Cô không rõ hiện giờ trong lòng Tống Kình Vũ đang nghĩ cái gì, nhưng khi đổi vị trí mà suy nghĩ lại, nếu như mình bận bịu giúp đỡ người khác, cuối cùng còn phải quay lại xin lỗi người ta, sự việc này đúng là kì lạ.
Cho nên cho dù trong lòng Tống Kình Vũ không vui, giận cô cũng là điều bình thường.
Hứa Thanh Du lập tức nôn nóng.
Cô nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Ninh Tôn, muốn hỏi xem hôm nay Ninh Tôn và Tống Kình Vũ nói chuyện như nào.
Khả năng là trong lòng Ninh Tôn cũng hơi giận, lúc nói chuyện với Tống Kình Vũ có lẽ lời nói cũng không dễ nghe.
Lúc chờ điện thoại được kết nối thì Hứa Thanh Du thở dài một hơi.
Khoảng thời gian này không có một khắc nào có thể yên tĩnh, một việc vừa nói được giải quyết thì lập tức có một chuyện khác xuất hiện.
Chờ một lúc điện thoại mới được kết nói, chỉ là bên chỗ Ninh Tôn lại không phải là anh nhận điện thoại, là tài xế nghe máy, nói là hiện giờ Ninh Tôn đang quay hình, không tiện nghe máy.
Hứa Thanh Du chẹp chẹp miệng: “Lúc nào mà anh ấy nghỉ ngơi thì anh nói với anh ấy một tiếng giúp tôi, bảo anh ấy gọi lại cho tôi ngay.”
Tài xé nói được, sau đó liền cúp máy luôn.
Hứa Thanh Du nắm chắc điện thoại trở lại văn phòng, sau khi trải qua việc này cô chẳng còn tâm tình nào mà làm việc nữa.
Cô do dự nửa ngày trời, cuối cùng vẫn soạn một tin nhắn gửi cho Tống Kình Vũ, ý đại khái là nói Tống Kình Vũ không cần phải nói xin lỗi cô vốn anh ta không làm gì cả, cô còn nói rất cảm ơn những giúp đỡ của Tống Kình Vũ đối với mình.
Sau khi gửi đi rất lâu sau Tống Kình Vũ vẫn không trả lời lại, trong lòng cô thật sự nôn nóng không thôi, có phải anh ta đang rất tức giận hay không.
Chuyện này thật sự làm cho cô tâm tình không yên.