Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên - Chương 1108
Nghe Hứa Thanh Du nói thế, Ninh Tôn chỉ ở bên kia cười lạnh hai tiếng.
Hứa Thanh Du không muốn tiếp tục nói chuyện này, thế là hỏi ngược lại anh, “Anh chừng nào thì có thể về? Ngày mai có thể trở về không?”
Ninh Tôn mở miệng, “Vốn dĩ nghĩ hôm nay về, em không nghe điện thoại của anh nên không về, lần tiếp theo không biết là lúc nào.”
Một câu này của Ninh Tôn liền khiến Hứa Thanh Du nghẹn họng, cô thật sự là có chút bất đắc dĩ, không biết xui xẻo thế nào lại bị người ta chụp hình lại.
Người kia tay nghề cũng thật là kém, nói chụp liền chụp, còn gửi đến group các ông chủ, âm thầm tìm người quen biết hỏi một chút không phải cũng được sao.
Hứa Thanh Du mím môi, biết lần này mình đuối lý, liền vẫn là dỗ dành, “Anh lần tới khi nào trở về, em làm cho anh món anh thích ăn.”
Giọng điệu Ninh Tôn vẫn lạnh lùng, “Không biết, nói sau đi.”
Nói xong anh lại mở miệng, “Được rồi, đã muộn thế này rồi, anh bên này muốn nghỉ ngơi.”
Lần này cũng không đợi Hứa Thanh Du trả lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du nắm chặt điện thoại, kỳ thật rất muốn nói thêm mấy câu nữa bù vào một chút, nhưng thấy Ninh Tôn như vậy đoán chừng nói ít nói nhiều cũng không có tác dụng.
Cô chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, xoay người đi trên ghế sofa, trực tiếp ngả người lên.
Vốn dĩ còn cảm thấy hôm nay Giang tổng tìm cô một lần, chống lưng cho cô trong công ty, ngày tháng sau này liền yên ổn hơn.
Ai có thể nghĩ tới, công việc đúng là tốt hơn một chút, thế nhưng bên này trong nhà lại xảy ra chuyện rồi.
Chính là không có lúc nào vẹn cả đôi đường.
Hứa Thanh Du bị chuyện này làm cho có chút bực bội, cũng không có tâm tình làm chuyện khác, liền đi tắm rửa một cái, sau đó nằm lên giường.
Cô do dự một chút, lại lấy tấm ảnh người kia chụp ra nhìn một chút, trong tấm ảnh chính là cô đứng bên cạnh xe Tống Kình Vũ, cúi đầu nói chuyện Tống Kình Vũ trong xe.
Vừa nhìn chính là đàng hoàng tạm biệt, không có bất kỳ điều gì mập mờ.
Xem hết trong lòng Hứa Thanh Du vẫn là không thoải mái, người như cô thật ra vẫn biết xem lại chính mình, nghĩ nếu như hôm nay là Ninh Tôn lái xe đưa Nam Nhạc về nhà, Nam Nhạc ở cửa tạm biệt thế này vơi Ninh Tôn, sau đó bị chụp lại, chính cô thấy được cũng sẽ rất khó chịu.
Cho nên Ninh Tôn hôm nay nói chuyện với cô kỳ lạ khó hiểu cũng là bình thường.
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, gửi một tin nhắn sang cho Ninh Tôn, đại khái giải thích một chút chuyện xảy ra hôm nay, nói cô cùng Tống Kình Vũ ăn cơm hoàn toàn là bởi vì Tống Kình Vũ hôm nay lại giúp cô một việc.
Ninh Tôn bên kia không có trả lời cô, đoán chừng là hiện tại còn chưa nguôi giận, còn đang tức giận đây.
Hứa Thanh Du để điện thoại ở một bên, kéo chăn bao lấy mình, không có cách nào khác cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian đi ngủ thôi.
Chỉ là một đêm này cô cũng không ngủ ngon, vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cô luôn có thể cảm giác được điện thoại đang reo lên, thế nhưng là mỗi lần lờ mờ tỉnh lại, cầm điện thoại lên nhìn một chút, trong đó lại cái gì cũng không có.
Hứa Thanh Du một đêm này ngủ rất chập chờn, trời vừa mới sáng cô liền tỉnh.
Thật sự là không ngủ được, cô ngồi dậy tới phòng khách đi tới đi lui.
Mãi cho đến khi gần tới giờ, cô cũng không tâm tư làm thức ăn sáng ăn, chải chuốt chính mình một chút liền ra cửa.
Đến công ty xong, hôm nay bầu không khí trong công so với bình thường hoàn toàn không giống, tất cả những người kia đều thành thật chăm chỉ.
Lúc cô vào văn phòng những người kia vẫn là liếc nhìn cô một chút, chẳng qua ánh mắt rõ ràng không giống trước kia, tựa hồ đối với cô có một chút kiêng kị.
Hứa Thanh Du đi đến vị trí của mình ngồi xuống, hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, hôm nay cũng không có linh cảm, đem tài liệu Quách Châu đưa cho cô lúc trước lấy ra nhìn một vòng, cũng không biết nên vẽ cái gì thì tốt.
Cũng may cô không có nhiệm vụ thiết kế gì, đục nước béo cò một ngày cũng không sao.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra để lên bàn, Ninh Tôn cũng không có gọi điện thoại cho cô hay gửi tin nhắn gì, một chút động tĩnh cũng không có.
Cô cũng không rõ Ninh Tôn bên kia có phải là còn đang tức giận hay không, thật ra cô cũng muốn gửi tin nhắn cho Ninh Tôn hỏi anh có phải là đã bắt đầu quay rồi không, chẳng qua là phương thức chào hỏi này thật sự quá mức cứng nhắc.
Cô luôn cảm thấy không ổn lắm.
Hứa Thanh Du im lặng hít thở sâu một hơi, bỏ bút xuống, tựa lưng vào ghế ngồi có chút ngẩn người.
Bộ dạng này của cô khiến người bên cạnh có chút đoán không ra cô là có ý gì, cũng có người do dự, sợ Hứa Thanh Du là đang tính kế nên làm khó làm dễ những người này thế nào.
Chưa đầy một lát sau, A Mai lại tới.
Lần này A Mai là cầm đồ tới, trực tiếp đặt trên bàn của Hứa Thanh Du, những thứ này là Giang tổng cho người làm, nói là để cô đem về xem thử, có ích cho lối tư duy thiết kế của cô sau này.”
Hứa Thanh Du cầm lên lật xem một lượt, chính là những tác phẩm đoạt giải của những nhà thiết kế trong vài năm gần đây.
Sau đó còn có những đoạn văn do những nhà thiết kế này phát biểu, bên trong có một ít tinh tuý được chắt lọc ra sẵn.
Hứa Thanh Du vừa nhìn thấy thứ này liền có một chút kích động, “Cám ơn cô nha, bây giờ sư phụ tôi không có ở đây, tôi còn đang phát rầu không tìm được phương hướng chuẩn xác, tôi làm sao lại quên mất những căn cơ này, hẳn là nên lật xem những tác phẩm trước đây của họ mới phải.”
Giọng A Mai nói chuyện với Hứa Thanh Du càng thêm ôn hòa, “Cô bên này nếu như còn cần cái gì có thể nói với tôi, Giang tổng nói rồi, cô bên này có vấn đề gì để cho tôi phụ trách.”
Lời này cũng không biết có phải là Giang tổng nói không, bất quá Hứa Thanh Du vẫn là cảm ơn A Mai một phen.
Cuối cùng trước khi đi A Mai nhìn lướt qua những người còn lại trong văn phòng, biểu cảm tự nhiên lập tức liền thay đổi, thu lại nụ cười trên mặt, nhìn đặc biệt nghiêm túc.
Thái độ của cô trước sau thay đổi quá rõ ràng, thế là dáng vẻ dỗ dành bợ đỡ Hứa Thanh Du cũng càng thêm rõ ràng.
Đợi A Mai rời đi, Hứa Thanh Du từ trong đống đồ A Mai mang tới chọn ra một món nhìn một lượt.
Cô trước là xem những tác phẩm đoạt giải của những nhà thiết kế trong công ty, người này sắp xếp tài liệu sắp xếp cũng rất đầy đủ, bên trong còn bổ sung bản thiết kế nguyên sơ nhất, sau đó kèm theo một vài phân tích chi tiết.
Thứ này thật ra là bên ngoài có tiền cũng không mua được, Hứa Thanh Du biết mình là gặp vận may, mới có thể nắm một tay tài liệu như vậy.
Cô nhìn bên này một lát, cô gái bên cạnh lại nhoài người sang, có thể là muốn xem cùng cô, nhưng lại có chút ngượng ngùng.
Cho nên cô gái kia chỉ là ghé vào bên người cô, “Quan hệ của cô và Giang tổng tốt như vậy ư, anh ta còn chủ động chuẩn bị những tài liệu này cho cô, vậy thì cô Quách nhất định đối xử với cô còn tốt hơn.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, loại vấn đề này cô cũng không có cách nào phủ nhận, nhưng cũng không muốn thừa nhận.
Cô gái kia tựa hồ cũng không muốn cô trả lời điều gì, liền ở bên cạnh tự mình nói, “Thật là ngưỡng mộ cô, chỗ dựa này của cô quả thật vững chắc, trong công ty đoán chừng không có mấy người có thể sánh qua được cô.”
Cô ta lại nói một chuyện khác, “A Mai đó cũng là dựa vào quan hệ mà vào được đây, trước kia cô ta nhìn ai cũng chỉ dùng một mắt, thế nhưng cô xem xem cô ta đối xử với cô, các kiểu bợ đỡ này nịnh hót này.”
A Mai cũng là đi cửa sau vào đây, điểm này Hứa Thanh Du mơ hồ cũng có một chút cảm giác.
Nếu cô ta chỉ là ứng tuyển bình thường vào đây, không có khả năng làm giá cao như vậy, khẳng định cũng là có chút chỗ dựa.
Hứa Thanh Du liền ồ một tiếng, “Như vậy sao.”
Cô gái kia vội vã gật gật đầu, cuối cùng cô ta còn nói, “Thật ra ban đầu chúng tôi thật sự đều rất ngạc nhiên, bởi vì cô Quách là người rất có nguyên tắc, cô ta là không tiếp nhận học trò dựa vào quan hệ mà vào đây, những người đồng nghiệp của chúng ta gần như đều là dựa vào năng lực thực thụ vào đây, cho nên cô vừa đến mọi người thật sự là không nghĩ tới.”
Hứa Thanh Du dừng việc đang làm lại, quay đầu nhìn cô gái kia một lát.
Hoá ra là như vậy, bởi vậy cô mới nói tại sao những người này đối xử với cô giống nhau như đúc, thắc mắc cả nửa ngày thì ra chỉ có cô là dựa vào quan hệ mà một bước lên trời.
Ngẫm lại cũng thật là xấu hổ, dạng này cũng có nghĩa là cô là người có lý lịch tệ nhất trong văn phòng này.
Hứa Thanh Du thu lại ánh mắt của mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay, “Khó trách.”
Hứa Thanh Du không muốn tiếp tục nói chuyện này, thế là hỏi ngược lại anh, “Anh chừng nào thì có thể về? Ngày mai có thể trở về không?”
Ninh Tôn mở miệng, “Vốn dĩ nghĩ hôm nay về, em không nghe điện thoại của anh nên không về, lần tiếp theo không biết là lúc nào.”
Một câu này của Ninh Tôn liền khiến Hứa Thanh Du nghẹn họng, cô thật sự là có chút bất đắc dĩ, không biết xui xẻo thế nào lại bị người ta chụp hình lại.
Người kia tay nghề cũng thật là kém, nói chụp liền chụp, còn gửi đến group các ông chủ, âm thầm tìm người quen biết hỏi một chút không phải cũng được sao.
Hứa Thanh Du mím môi, biết lần này mình đuối lý, liền vẫn là dỗ dành, “Anh lần tới khi nào trở về, em làm cho anh món anh thích ăn.”
Giọng điệu Ninh Tôn vẫn lạnh lùng, “Không biết, nói sau đi.”
Nói xong anh lại mở miệng, “Được rồi, đã muộn thế này rồi, anh bên này muốn nghỉ ngơi.”
Lần này cũng không đợi Hứa Thanh Du trả lời, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du nắm chặt điện thoại, kỳ thật rất muốn nói thêm mấy câu nữa bù vào một chút, nhưng thấy Ninh Tôn như vậy đoán chừng nói ít nói nhiều cũng không có tác dụng.
Cô chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, xoay người đi trên ghế sofa, trực tiếp ngả người lên.
Vốn dĩ còn cảm thấy hôm nay Giang tổng tìm cô một lần, chống lưng cho cô trong công ty, ngày tháng sau này liền yên ổn hơn.
Ai có thể nghĩ tới, công việc đúng là tốt hơn một chút, thế nhưng bên này trong nhà lại xảy ra chuyện rồi.
Chính là không có lúc nào vẹn cả đôi đường.
Hứa Thanh Du bị chuyện này làm cho có chút bực bội, cũng không có tâm tình làm chuyện khác, liền đi tắm rửa một cái, sau đó nằm lên giường.
Cô do dự một chút, lại lấy tấm ảnh người kia chụp ra nhìn một chút, trong tấm ảnh chính là cô đứng bên cạnh xe Tống Kình Vũ, cúi đầu nói chuyện Tống Kình Vũ trong xe.
Vừa nhìn chính là đàng hoàng tạm biệt, không có bất kỳ điều gì mập mờ.
Xem hết trong lòng Hứa Thanh Du vẫn là không thoải mái, người như cô thật ra vẫn biết xem lại chính mình, nghĩ nếu như hôm nay là Ninh Tôn lái xe đưa Nam Nhạc về nhà, Nam Nhạc ở cửa tạm biệt thế này vơi Ninh Tôn, sau đó bị chụp lại, chính cô thấy được cũng sẽ rất khó chịu.
Cho nên Ninh Tôn hôm nay nói chuyện với cô kỳ lạ khó hiểu cũng là bình thường.
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, gửi một tin nhắn sang cho Ninh Tôn, đại khái giải thích một chút chuyện xảy ra hôm nay, nói cô cùng Tống Kình Vũ ăn cơm hoàn toàn là bởi vì Tống Kình Vũ hôm nay lại giúp cô một việc.
Ninh Tôn bên kia không có trả lời cô, đoán chừng là hiện tại còn chưa nguôi giận, còn đang tức giận đây.
Hứa Thanh Du để điện thoại ở một bên, kéo chăn bao lấy mình, không có cách nào khác cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian đi ngủ thôi.
Chỉ là một đêm này cô cũng không ngủ ngon, vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cô luôn có thể cảm giác được điện thoại đang reo lên, thế nhưng là mỗi lần lờ mờ tỉnh lại, cầm điện thoại lên nhìn một chút, trong đó lại cái gì cũng không có.
Hứa Thanh Du một đêm này ngủ rất chập chờn, trời vừa mới sáng cô liền tỉnh.
Thật sự là không ngủ được, cô ngồi dậy tới phòng khách đi tới đi lui.
Mãi cho đến khi gần tới giờ, cô cũng không tâm tư làm thức ăn sáng ăn, chải chuốt chính mình một chút liền ra cửa.
Đến công ty xong, hôm nay bầu không khí trong công so với bình thường hoàn toàn không giống, tất cả những người kia đều thành thật chăm chỉ.
Lúc cô vào văn phòng những người kia vẫn là liếc nhìn cô một chút, chẳng qua ánh mắt rõ ràng không giống trước kia, tựa hồ đối với cô có một chút kiêng kị.
Hứa Thanh Du đi đến vị trí của mình ngồi xuống, hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, hôm nay cũng không có linh cảm, đem tài liệu Quách Châu đưa cho cô lúc trước lấy ra nhìn một vòng, cũng không biết nên vẽ cái gì thì tốt.
Cũng may cô không có nhiệm vụ thiết kế gì, đục nước béo cò một ngày cũng không sao.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra để lên bàn, Ninh Tôn cũng không có gọi điện thoại cho cô hay gửi tin nhắn gì, một chút động tĩnh cũng không có.
Cô cũng không rõ Ninh Tôn bên kia có phải là còn đang tức giận hay không, thật ra cô cũng muốn gửi tin nhắn cho Ninh Tôn hỏi anh có phải là đã bắt đầu quay rồi không, chẳng qua là phương thức chào hỏi này thật sự quá mức cứng nhắc.
Cô luôn cảm thấy không ổn lắm.
Hứa Thanh Du im lặng hít thở sâu một hơi, bỏ bút xuống, tựa lưng vào ghế ngồi có chút ngẩn người.
Bộ dạng này của cô khiến người bên cạnh có chút đoán không ra cô là có ý gì, cũng có người do dự, sợ Hứa Thanh Du là đang tính kế nên làm khó làm dễ những người này thế nào.
Chưa đầy một lát sau, A Mai lại tới.
Lần này A Mai là cầm đồ tới, trực tiếp đặt trên bàn của Hứa Thanh Du, những thứ này là Giang tổng cho người làm, nói là để cô đem về xem thử, có ích cho lối tư duy thiết kế của cô sau này.”
Hứa Thanh Du cầm lên lật xem một lượt, chính là những tác phẩm đoạt giải của những nhà thiết kế trong vài năm gần đây.
Sau đó còn có những đoạn văn do những nhà thiết kế này phát biểu, bên trong có một ít tinh tuý được chắt lọc ra sẵn.
Hứa Thanh Du vừa nhìn thấy thứ này liền có một chút kích động, “Cám ơn cô nha, bây giờ sư phụ tôi không có ở đây, tôi còn đang phát rầu không tìm được phương hướng chuẩn xác, tôi làm sao lại quên mất những căn cơ này, hẳn là nên lật xem những tác phẩm trước đây của họ mới phải.”
Giọng A Mai nói chuyện với Hứa Thanh Du càng thêm ôn hòa, “Cô bên này nếu như còn cần cái gì có thể nói với tôi, Giang tổng nói rồi, cô bên này có vấn đề gì để cho tôi phụ trách.”
Lời này cũng không biết có phải là Giang tổng nói không, bất quá Hứa Thanh Du vẫn là cảm ơn A Mai một phen.
Cuối cùng trước khi đi A Mai nhìn lướt qua những người còn lại trong văn phòng, biểu cảm tự nhiên lập tức liền thay đổi, thu lại nụ cười trên mặt, nhìn đặc biệt nghiêm túc.
Thái độ của cô trước sau thay đổi quá rõ ràng, thế là dáng vẻ dỗ dành bợ đỡ Hứa Thanh Du cũng càng thêm rõ ràng.
Đợi A Mai rời đi, Hứa Thanh Du từ trong đống đồ A Mai mang tới chọn ra một món nhìn một lượt.
Cô trước là xem những tác phẩm đoạt giải của những nhà thiết kế trong công ty, người này sắp xếp tài liệu sắp xếp cũng rất đầy đủ, bên trong còn bổ sung bản thiết kế nguyên sơ nhất, sau đó kèm theo một vài phân tích chi tiết.
Thứ này thật ra là bên ngoài có tiền cũng không mua được, Hứa Thanh Du biết mình là gặp vận may, mới có thể nắm một tay tài liệu như vậy.
Cô nhìn bên này một lát, cô gái bên cạnh lại nhoài người sang, có thể là muốn xem cùng cô, nhưng lại có chút ngượng ngùng.
Cho nên cô gái kia chỉ là ghé vào bên người cô, “Quan hệ của cô và Giang tổng tốt như vậy ư, anh ta còn chủ động chuẩn bị những tài liệu này cho cô, vậy thì cô Quách nhất định đối xử với cô còn tốt hơn.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, loại vấn đề này cô cũng không có cách nào phủ nhận, nhưng cũng không muốn thừa nhận.
Cô gái kia tựa hồ cũng không muốn cô trả lời điều gì, liền ở bên cạnh tự mình nói, “Thật là ngưỡng mộ cô, chỗ dựa này của cô quả thật vững chắc, trong công ty đoán chừng không có mấy người có thể sánh qua được cô.”
Cô ta lại nói một chuyện khác, “A Mai đó cũng là dựa vào quan hệ mà vào được đây, trước kia cô ta nhìn ai cũng chỉ dùng một mắt, thế nhưng cô xem xem cô ta đối xử với cô, các kiểu bợ đỡ này nịnh hót này.”
A Mai cũng là đi cửa sau vào đây, điểm này Hứa Thanh Du mơ hồ cũng có một chút cảm giác.
Nếu cô ta chỉ là ứng tuyển bình thường vào đây, không có khả năng làm giá cao như vậy, khẳng định cũng là có chút chỗ dựa.
Hứa Thanh Du liền ồ một tiếng, “Như vậy sao.”
Cô gái kia vội vã gật gật đầu, cuối cùng cô ta còn nói, “Thật ra ban đầu chúng tôi thật sự đều rất ngạc nhiên, bởi vì cô Quách là người rất có nguyên tắc, cô ta là không tiếp nhận học trò dựa vào quan hệ mà vào đây, những người đồng nghiệp của chúng ta gần như đều là dựa vào năng lực thực thụ vào đây, cho nên cô vừa đến mọi người thật sự là không nghĩ tới.”
Hứa Thanh Du dừng việc đang làm lại, quay đầu nhìn cô gái kia một lát.
Hoá ra là như vậy, bởi vậy cô mới nói tại sao những người này đối xử với cô giống nhau như đúc, thắc mắc cả nửa ngày thì ra chỉ có cô là dựa vào quan hệ mà một bước lên trời.
Ngẫm lại cũng thật là xấu hổ, dạng này cũng có nghĩa là cô là người có lý lịch tệ nhất trong văn phòng này.
Hứa Thanh Du thu lại ánh mắt của mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay, “Khó trách.”