Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1074
Bác hàng xóm nghe Hứa Thanh Du nói như vậy thì thấy khá ngạc nhiên, nhưng mà sau đó cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Ninh Tôn: “Ôi, là bạn trai của Tiểu Du à, người nơi khác sao?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng: “Đúng là không phải người ở chỗ chúng ta ạ.”
Lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt nhìn không rõ hình người ra sao, thêm nữa là người hàng xóm này tuổi cũng đã cao, bình thường không hay lên mạng, căn bản là không nhận ra Ninh Tôn.
Bác hàng xóm cũng chỉ gật đầu, nói mấy lần “Được”, rồi về nhà.
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn xách hành lý đi về phía nhà cô, mẹ Hứa ở trong nhà nghe thấy có tiếng động bên ngoài, bà vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Ninh Tôn thấy mẹ Hứa, thái độ cung kính chào hỏi: “Chào bác ạ.”
Hai mắt mẹ Hứa nhìn chằm chằm vào anh, sau đó mới ừ một tiếng: “Vào đi.”
Trong phòng đã dọn sẵn đồ ăn, mặc dù thái độ của mẹ Hứa không quá nhiệt tình, nhưng mà cái gì cần có thì vẫn phải có.
Có thể nhìn ra được, vì chiêu đãi Ninh Tôn mà mẹ Hứa đã làm rất nhiều đồ ăn, ở trên bàn bầy đầy ắp một mâm.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn bỏ hành lý xuống, sau đó Hứa Thanh Du đưa Ninh Tôn đi rửa tay tới dùng cơm.
Ngược lại Ninh Tôn cũng không có đặc biệt câu nệ gì, cả người đều biểu hiện ra không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
Mẹ Hứa ngồi ở trong phòng khách chờ Ninh Tôn rửa tay, vội vàng gọi Hứa Thanh Du một tiếng để cô quay lại, ép giọng mình xuống nói: “Cậu ta có đáng tin hay không?”
Hứa Thanh Du mím môi: “ Người ở cùng với con tất nhiên là rất tốt, không phải là mẹ không yên tâm sao, nên hôm nay đứa về cho mẹ xem một chút đây.”
Mẹ Hứa quét khoé mắt nhìn về hướng nhà vệ sinh, sau đó đè âm thanh xuống thấp hơn: “Xem ra tính cách cũng khá tốt, nhưng mà lớn lên đẹp trai như này, con yên tâm được sao?”
Đúng là thẩm mỹ của nhân loại hiện giờ đầu đã đi theo một xu hướng nhất định, mặc dù nói là khoảng cách thế hệ, nhưng mà đối với khoảng cách thế vệ về thẩm mỹ thì lại không phải quá lớn.
Tướng mạo của Ninh Tôn, xem ra cũng đã nhận được sự tán thành của mẹ Hứa.
Hứa Thanh Du nở nụ cười: “Hiện giờ vẫn tốt, chí ít trước mắt anh ấy không cầm gương mặt của mình đi làm ra chuyện xằng bậy không nên làm gì.”
Mẹ Hứa chẹp chẹp miệng: “Nhà cậu ta có tiền hay không vậy? Mặc dù làm minh tinh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà tiêu xài cũng nhiều, vả lại nghề này nghe nói là ăn tiền theo tuổi trẻ*, hiện giờ trong tay cậu ta có tiền không.”
Ăn tiền theo tuổi trẻ*: Ý chỉ làm minh tinh dựa vào mặt, nhan sắc.
Vấn đề này quả nhiên mới là thứ mà mẹ Hứa quan tâm nhất.
Hứa Thanh Du không trả lời lại bà, vừa đúng lúc Ninh Tôn rửa tay xong quay lại, có mấy lời mẹ Hứa muốn nói thêm cũng đành nuốt trở lại.
Bà đứng lên bảo Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhanh nhanh vào ăn cơm vì đã muộn rồi.
Ninh Tôn đi ra chỗ đặt hành lý cầm quà gặp mặt mà mình đã chuẩn bị đưa cho mẹ Hứa, vì đường xa và thời gian cũng gấp nên không mang được gì nhiều theo, hơn nữa Hứa Thanh Du cũng nói với anh là, mẹ Hứa cũng không phải là văn nhân nhã sĩ gì cả, nếu mua thì mua cho bà nấy một vài thứ như đồ ăn là được.
Cho nên sau khi xuống máy bay Ninh Tôn chỉ mua cho mẹ Hứa một chút thực phẩm dinh dưỡng.
Mẹ Hứa cầm lấy quà Ninh Tôn đưa sau đó gật đầu một cái nói cảm ơn.
Biểu hiện từ đầu tới cuối của bà ấy vẫn là lãnh đạm, nhưng mà như vậy cũng đã nằm trong dự liệu của Hứa Thanh Du.
Lúc ba người bọn họ ngồi xuống bàn ăn cơm thì mẹ Hứa hỏi một chút về công việc của Ninh Tôn.
Đối với cái nghề nghệ sĩ này bà không hiểu được quá nhiều, chỉ cảm thấy làm nghề này thì suốt ngày phải xuất đầu lộ diện, mỗi ngày đều cần tiếp xúc với rất nhiều người.
Đối với các vấn đề của mẹ Hứa thì Ninh Tôn đều thật lòng trả lời, không che giấu bất gì cái gì, nhìn trông đặc biệt thẳng thắn.
Mẹ Hứa hỏi xong một vài vấn đề thì ngừng lại, nghĩ một lúc lại hỏi: “Làm nghệ sĩ giống như các cậu, một năm kiếm được nhiều không, nghe mọi người đều nói giới giải trí kiếm tiền rất nhanh, thất ra tôi chỉ tò mò thôi, rất cuộc thì các cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”
Hứa Thanh Du bên cạnh cúi thấp đầu, chỉ ăn phần của mình, xem như không nghe thấy câu hỏi này của mẹ Hứa.
Hẳn là Ninh Tôn cũng bị bất ngờ khi mà mẹ Hứa lại sẽ hỏi trực tiếp như thế, nhưng mà sau đó anh cũng cười cười rồi trả lời: “Còn được ạ, so với công việc bình thường thì cao hơn một chút.”
Mẹ Hứa không hiểu được ý trong câu này, không biết là trong lời nói của anh là nói thật hay nói giả.
Sau đó ba người họ yên lặng ăn cơm, chờ khi ăn uống xong thì Hứa Thanh Du đi dọn dẹp phòng ngủ.
Mẹ Hứa ngồi an vị ở trên sofa ngoài phòng khách, nhìn Hứa Thanh Du đang bận bịu ở trong phòng bên.
Bà lại nhìn thoáng qua Ninh Tôn, bởi vì bình thường không hay lên mạng, mẹ Hứa cũng không biết Ninh Tôn.
Nhưng mà tên nhóc này lớn lên dáng dấp đúng là rất đẹp mắt, bà có cảm giác không quá yên tâm.
Chờ khi Hứa Thanh Du đã dọn dẹp xong phòng cất hành lý gọn gàng, sau đó lại cùng Ninh Tôn đi vệ sinh cá nhân, xong hết thì Hứa Thanh Du quay trở về phòng trước.
Ninh Tôn đi ra đứng ở cửa thấy mẹ Hứa vẫn đang ngồi ở ghế sofa: “Bác gái, bây giờ cũng đã muộn rồi, không nghỉ ngơi sao ạ?”
Mẹ Hứa ồ một tiếng: “Tôi lớn tuổi rồi, không ngủ được sớm như thế, hai đứa cậu đi ngủ trước đi, tôi xem tivi một lúc rồi sẽ ngủ sau.”
Nói như vậy rồi, bà cầm điều khiển mở tivi lên, nắm điều khiển trong tay dựa lưng vào ghế sofa bấm chuyển kênh.
Ninh Tôn nhìn quá, cuối cùng vẫn quay người đi vào trong phòng.
Ở trên máy bay Hứa Thanh Du đã ngủ cả đường đi, nhưng bây giờ vẫn có cảm giác đau lưng, khốn đốn chết được.
Cô nằm xuống trước: “Đoạn đường này thật là như đang chịu tội mà.”
Ninh Tôn ừ một tiếng đi qua, nằm xuống bên người Hứa Thanh Du: “Mệt mỏi vậy thì ngủ trước đi thôi.”
Hứa Thanh Du trở mình, ôm eo Ninh Tôn: “Có phải là anh bị lạ giường hay không.”
Ninh Tôn bật cười: “Anh đâu có lạ giường, lúc trước ở khách sạn không phải vẫn ngủ được dễ dàng hay sao, không cần để ý đến anh, em ngủ trước đi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng không nói thêm nữa, tựa người vào trong ngực Ninh Tôn, không qua bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn không ngủ được, anh nằm một lúc, thấy Hứa Thanh Du đã ngủ sâu, sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đi tới bên cửa, dán tai vào ván cửa nghe ngóng, thấy bên ngoài vẫn có tiếng tivi, mẹ Hứa vẫn còn đang xem.
Ninh Tôn nghĩ nghĩ một hồi, sau đó quay tay nắm cửa đi ra ngoài.
Giấc ngủ này của Hứa Thanh Du rất dễ chịu, không biết có phải là do đang được ngủ trên giường của mình hay không, ngủ rất sâu lại đặc biệt an tâm.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, thấy Ninh Tôn đang nằm ngay bên cạnh mình, cô mới khẽ động thì Ninh Tôn đã mở mắt: “Tỉnh rồi sao?”
Hứa Thanh Du từ trên giường chậm rãi ngồi dậy: “Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”
Ninh Tôn cũng ngồi dậy theo cô: “Rất tốt.”
Hai người bọn họ vừa nói nói xong lời này thì cửa phòng đã bị người khác gõ, ở bên ngoài mẹ Hứa gọi hai người bọn họ rời giường, nói là đã làm xong bữa sáng rồi.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chỉnh trang lại một chút rồi mới ra ngoài, trước tiên đi rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn ăn sáng.
Ăn cơm được một lúc thì Hứa Thanh Du rõ ràng có cảm giác được là thái độ đối đãi của mẹ Hứa với Ninh Tôn có gì đó khác khác, hôm qua bà ấy vẫn rất lãnh đạm ,nhưng bây giờ rõ ràng có chút ý tứ nịnh bợ Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du cũng không biết cảm giác của mình có đúng hay không, dù sao cảm giác này cũng không quá dễ chịu.
Trưởng bối vãn bối có thể có quan hệ yêu thương, cũng có quan hệ chiếu cố.
Nhưng mẹ Hứa lại không nắm tốt được điểm này khiến cho Hứa Thanh Du cảm thấy bà ấy đang cố lấy lòng Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du không biết sao lại như vậy, qua một đêm thái độ của mẹ Hứa đã biến hoá quá lớn, cô chỉ muốn ăn sáng nhanh nhanh một chút sau đó đi ra ngoài hoạt động gân cốt.
Ninh Tôn cũng nhanh chóng ăn xong, đi theo cô ra ngoài.
Hai người đứng ở trong sân, Hứa Thanh Du mới thấp giọng hỏi anh: “Không phải là hôm qua anh đã nói gì với mẹ em rồi đấy chứ?”
Ninh Tôn đưa tay vuốt vuốt tóc của Hứa Thanh Du: “Sao em lại thông minh như vậy?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh: “Anh nói anh có rất nhiều tiền?”
Ninh Tôn không thể nhịn được bật cười: “Trong lòng em anh là người xốc nổi như vậy à?”
Mặc dù đêm hôm qua anh không nói thẳng là mình có rất nhiều tiền, nhưng cũng gián tiếp nói cho mẹ Hứa, anh kiến được cũng không ít, với lại trong nhà cũng có chút ít, cuộc sống sau này không phải lo lắng gì.
Hứa Thanh Du ừ một tiếng: “Đúng là không phải người ở chỗ chúng ta ạ.”
Lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt nhìn không rõ hình người ra sao, thêm nữa là người hàng xóm này tuổi cũng đã cao, bình thường không hay lên mạng, căn bản là không nhận ra Ninh Tôn.
Bác hàng xóm cũng chỉ gật đầu, nói mấy lần “Được”, rồi về nhà.
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn xách hành lý đi về phía nhà cô, mẹ Hứa ở trong nhà nghe thấy có tiếng động bên ngoài, bà vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Ninh Tôn thấy mẹ Hứa, thái độ cung kính chào hỏi: “Chào bác ạ.”
Hai mắt mẹ Hứa nhìn chằm chằm vào anh, sau đó mới ừ một tiếng: “Vào đi.”
Trong phòng đã dọn sẵn đồ ăn, mặc dù thái độ của mẹ Hứa không quá nhiệt tình, nhưng mà cái gì cần có thì vẫn phải có.
Có thể nhìn ra được, vì chiêu đãi Ninh Tôn mà mẹ Hứa đã làm rất nhiều đồ ăn, ở trên bàn bầy đầy ắp một mâm.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn bỏ hành lý xuống, sau đó Hứa Thanh Du đưa Ninh Tôn đi rửa tay tới dùng cơm.
Ngược lại Ninh Tôn cũng không có đặc biệt câu nệ gì, cả người đều biểu hiện ra không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
Mẹ Hứa ngồi ở trong phòng khách chờ Ninh Tôn rửa tay, vội vàng gọi Hứa Thanh Du một tiếng để cô quay lại, ép giọng mình xuống nói: “Cậu ta có đáng tin hay không?”
Hứa Thanh Du mím môi: “ Người ở cùng với con tất nhiên là rất tốt, không phải là mẹ không yên tâm sao, nên hôm nay đứa về cho mẹ xem một chút đây.”
Mẹ Hứa quét khoé mắt nhìn về hướng nhà vệ sinh, sau đó đè âm thanh xuống thấp hơn: “Xem ra tính cách cũng khá tốt, nhưng mà lớn lên đẹp trai như này, con yên tâm được sao?”
Đúng là thẩm mỹ của nhân loại hiện giờ đầu đã đi theo một xu hướng nhất định, mặc dù nói là khoảng cách thế hệ, nhưng mà đối với khoảng cách thế vệ về thẩm mỹ thì lại không phải quá lớn.
Tướng mạo của Ninh Tôn, xem ra cũng đã nhận được sự tán thành của mẹ Hứa.
Hứa Thanh Du nở nụ cười: “Hiện giờ vẫn tốt, chí ít trước mắt anh ấy không cầm gương mặt của mình đi làm ra chuyện xằng bậy không nên làm gì.”
Mẹ Hứa chẹp chẹp miệng: “Nhà cậu ta có tiền hay không vậy? Mặc dù làm minh tinh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà tiêu xài cũng nhiều, vả lại nghề này nghe nói là ăn tiền theo tuổi trẻ*, hiện giờ trong tay cậu ta có tiền không.”
Ăn tiền theo tuổi trẻ*: Ý chỉ làm minh tinh dựa vào mặt, nhan sắc.
Vấn đề này quả nhiên mới là thứ mà mẹ Hứa quan tâm nhất.
Hứa Thanh Du không trả lời lại bà, vừa đúng lúc Ninh Tôn rửa tay xong quay lại, có mấy lời mẹ Hứa muốn nói thêm cũng đành nuốt trở lại.
Bà đứng lên bảo Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhanh nhanh vào ăn cơm vì đã muộn rồi.
Ninh Tôn đi ra chỗ đặt hành lý cầm quà gặp mặt mà mình đã chuẩn bị đưa cho mẹ Hứa, vì đường xa và thời gian cũng gấp nên không mang được gì nhiều theo, hơn nữa Hứa Thanh Du cũng nói với anh là, mẹ Hứa cũng không phải là văn nhân nhã sĩ gì cả, nếu mua thì mua cho bà nấy một vài thứ như đồ ăn là được.
Cho nên sau khi xuống máy bay Ninh Tôn chỉ mua cho mẹ Hứa một chút thực phẩm dinh dưỡng.
Mẹ Hứa cầm lấy quà Ninh Tôn đưa sau đó gật đầu một cái nói cảm ơn.
Biểu hiện từ đầu tới cuối của bà ấy vẫn là lãnh đạm, nhưng mà như vậy cũng đã nằm trong dự liệu của Hứa Thanh Du.
Lúc ba người bọn họ ngồi xuống bàn ăn cơm thì mẹ Hứa hỏi một chút về công việc của Ninh Tôn.
Đối với cái nghề nghệ sĩ này bà không hiểu được quá nhiều, chỉ cảm thấy làm nghề này thì suốt ngày phải xuất đầu lộ diện, mỗi ngày đều cần tiếp xúc với rất nhiều người.
Đối với các vấn đề của mẹ Hứa thì Ninh Tôn đều thật lòng trả lời, không che giấu bất gì cái gì, nhìn trông đặc biệt thẳng thắn.
Mẹ Hứa hỏi xong một vài vấn đề thì ngừng lại, nghĩ một lúc lại hỏi: “Làm nghệ sĩ giống như các cậu, một năm kiếm được nhiều không, nghe mọi người đều nói giới giải trí kiếm tiền rất nhanh, thất ra tôi chỉ tò mò thôi, rất cuộc thì các cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”
Hứa Thanh Du bên cạnh cúi thấp đầu, chỉ ăn phần của mình, xem như không nghe thấy câu hỏi này của mẹ Hứa.
Hẳn là Ninh Tôn cũng bị bất ngờ khi mà mẹ Hứa lại sẽ hỏi trực tiếp như thế, nhưng mà sau đó anh cũng cười cười rồi trả lời: “Còn được ạ, so với công việc bình thường thì cao hơn một chút.”
Mẹ Hứa không hiểu được ý trong câu này, không biết là trong lời nói của anh là nói thật hay nói giả.
Sau đó ba người họ yên lặng ăn cơm, chờ khi ăn uống xong thì Hứa Thanh Du đi dọn dẹp phòng ngủ.
Mẹ Hứa ngồi an vị ở trên sofa ngoài phòng khách, nhìn Hứa Thanh Du đang bận bịu ở trong phòng bên.
Bà lại nhìn thoáng qua Ninh Tôn, bởi vì bình thường không hay lên mạng, mẹ Hứa cũng không biết Ninh Tôn.
Nhưng mà tên nhóc này lớn lên dáng dấp đúng là rất đẹp mắt, bà có cảm giác không quá yên tâm.
Chờ khi Hứa Thanh Du đã dọn dẹp xong phòng cất hành lý gọn gàng, sau đó lại cùng Ninh Tôn đi vệ sinh cá nhân, xong hết thì Hứa Thanh Du quay trở về phòng trước.
Ninh Tôn đi ra đứng ở cửa thấy mẹ Hứa vẫn đang ngồi ở ghế sofa: “Bác gái, bây giờ cũng đã muộn rồi, không nghỉ ngơi sao ạ?”
Mẹ Hứa ồ một tiếng: “Tôi lớn tuổi rồi, không ngủ được sớm như thế, hai đứa cậu đi ngủ trước đi, tôi xem tivi một lúc rồi sẽ ngủ sau.”
Nói như vậy rồi, bà cầm điều khiển mở tivi lên, nắm điều khiển trong tay dựa lưng vào ghế sofa bấm chuyển kênh.
Ninh Tôn nhìn quá, cuối cùng vẫn quay người đi vào trong phòng.
Ở trên máy bay Hứa Thanh Du đã ngủ cả đường đi, nhưng bây giờ vẫn có cảm giác đau lưng, khốn đốn chết được.
Cô nằm xuống trước: “Đoạn đường này thật là như đang chịu tội mà.”
Ninh Tôn ừ một tiếng đi qua, nằm xuống bên người Hứa Thanh Du: “Mệt mỏi vậy thì ngủ trước đi thôi.”
Hứa Thanh Du trở mình, ôm eo Ninh Tôn: “Có phải là anh bị lạ giường hay không.”
Ninh Tôn bật cười: “Anh đâu có lạ giường, lúc trước ở khách sạn không phải vẫn ngủ được dễ dàng hay sao, không cần để ý đến anh, em ngủ trước đi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng không nói thêm nữa, tựa người vào trong ngực Ninh Tôn, không qua bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn không ngủ được, anh nằm một lúc, thấy Hứa Thanh Du đã ngủ sâu, sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đi tới bên cửa, dán tai vào ván cửa nghe ngóng, thấy bên ngoài vẫn có tiếng tivi, mẹ Hứa vẫn còn đang xem.
Ninh Tôn nghĩ nghĩ một hồi, sau đó quay tay nắm cửa đi ra ngoài.
Giấc ngủ này của Hứa Thanh Du rất dễ chịu, không biết có phải là do đang được ngủ trên giường của mình hay không, ngủ rất sâu lại đặc biệt an tâm.
Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, thấy Ninh Tôn đang nằm ngay bên cạnh mình, cô mới khẽ động thì Ninh Tôn đã mở mắt: “Tỉnh rồi sao?”
Hứa Thanh Du từ trên giường chậm rãi ngồi dậy: “Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”
Ninh Tôn cũng ngồi dậy theo cô: “Rất tốt.”
Hai người bọn họ vừa nói nói xong lời này thì cửa phòng đã bị người khác gõ, ở bên ngoài mẹ Hứa gọi hai người bọn họ rời giường, nói là đã làm xong bữa sáng rồi.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chỉnh trang lại một chút rồi mới ra ngoài, trước tiên đi rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn ăn sáng.
Ăn cơm được một lúc thì Hứa Thanh Du rõ ràng có cảm giác được là thái độ đối đãi của mẹ Hứa với Ninh Tôn có gì đó khác khác, hôm qua bà ấy vẫn rất lãnh đạm ,nhưng bây giờ rõ ràng có chút ý tứ nịnh bợ Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du cũng không biết cảm giác của mình có đúng hay không, dù sao cảm giác này cũng không quá dễ chịu.
Trưởng bối vãn bối có thể có quan hệ yêu thương, cũng có quan hệ chiếu cố.
Nhưng mẹ Hứa lại không nắm tốt được điểm này khiến cho Hứa Thanh Du cảm thấy bà ấy đang cố lấy lòng Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du không biết sao lại như vậy, qua một đêm thái độ của mẹ Hứa đã biến hoá quá lớn, cô chỉ muốn ăn sáng nhanh nhanh một chút sau đó đi ra ngoài hoạt động gân cốt.
Ninh Tôn cũng nhanh chóng ăn xong, đi theo cô ra ngoài.
Hai người đứng ở trong sân, Hứa Thanh Du mới thấp giọng hỏi anh: “Không phải là hôm qua anh đã nói gì với mẹ em rồi đấy chứ?”
Ninh Tôn đưa tay vuốt vuốt tóc của Hứa Thanh Du: “Sao em lại thông minh như vậy?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh: “Anh nói anh có rất nhiều tiền?”
Ninh Tôn không thể nhịn được bật cười: “Trong lòng em anh là người xốc nổi như vậy à?”
Mặc dù đêm hôm qua anh không nói thẳng là mình có rất nhiều tiền, nhưng cũng gián tiếp nói cho mẹ Hứa, anh kiến được cũng không ít, với lại trong nhà cũng có chút ít, cuộc sống sau này không phải lo lắng gì.