Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1051
Biểu cảm của Hứa Thanh Du ngớ ra một hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Anh nói là Nam Nhạc lại đến đây rồi?”
Tài xế gật đầu: “Đúng thế, đến được một lúc rồi, nhưng mà lúc cô ta đến thì Ninh Tôn đang quay hình, cảm giác hẳn là không phải tới tìm Ninh Tôn.”
Có phải tới tìm Ninh Tôn hay không thì trong lòng Hứa Thanh Du đầu có cách ứng phó, cô ừ một tiếng, nói câu biết rồi, sau đó quay người đi vào trong chỗ quay hình.
Tài xế cũng không có ý định ngăn cô lại, chỉ đứng ở bên cạnh thở dài một hơi, thì thà thì thầm một câu: “Người phụ nữ kia tôi cảm thấy nhất định là có vấn đề gì đó.”
Hứa Thanh Du không nói gì, đến tài xế cũng nhìn ra được có vấn đề, nghĩ đến Nam Nhạc cũng làm quá rõ ràng đấy chứ.
Cũng không biết có phải là cảm thấy Ninh Tôn mãi không trả lời, cho nên có chút sốt ruột, muốn đem sự việc lật hết ra ngoài hay không.
Thế nhưng cô ta biết rõ ràng rằng Hứa Thanh Du đã có bạn gái còn bày ra một màn như thế, thật sự là làm cho người ta buồn nôn mà.
Lúc trước đánh chủ ý lên người Ninh Tôn nhưng lật xe không thành công, đã bị dân mạng mắng chửi thê thảm, xem ra cô ta không phải không nhớ lâu mà là không thèm quan tâm.
Trước cửa studio chụp hình có hai người bảo vệ, không để cho người khác tùy tiện vào, chỉ là những người này đều nhận ra Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du đi vào bọn họ không có phản ứng gì.
Hứa Thanh Du không rõ Ninh Tôn quay hình ở chỗ nào, nên cô cứ đi lung tung bên trong.
Vốn là muốn tìm Ninh Tôn, kết quả không ngờ là lại nhìn thấy Nam Nhạc trước.
Cách chỗ cô đứng không xa có một phòng nghỉ, hiện giờ trong phòng đang có người cười cười nói nói, xem ra bầu không khí không tệ lắm.
Cửa phòng nghỉ là cửa kính, Hứa Thanh Du quét mắt cái là có thể nhìn thấy tình cảnh ở bên trong.
Nam Nhạc ngồi ở trên ghế mây, bên cạnh có hai người đàn ông, ở giữa hai người đặt một bàn trà hình tam giác, trên bàn là bánh ngọt và trà.
Ba người không biết đang nói chuyện gì, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười.
Khoảng cách của Hứa Thanh Du hơi xa cửa phòng, cô híp mắt nhìn hai người đàn ông kia, có thể nói chuyện trên trời xuống đất với Nam Nhạc, hai người này hẳn cũng không phải là người bình thường.
Hoặc có thể đây lại là đạo diễn chấp hành của tổ phim nào đó hoặc tổng đạo diễn, cũng có thể là nhà sản xuất.
Nhưng mà khi nhìn thấy Nam Nhạc ở chỗ này, Hứa Thanh Du lại cảm thấy yên tâm hơn chút.
Người phụ nữ này vừa mới xuất hiện là lại cho cô áp lực rất lớn, cho dù cô ta không tiếp xúc với Ninh Tôn, chỉ xuất hiện xung quanh Ninh Tôn mà thôi thì trái tim của Hứa Thanh Du cũng cảm thấy không thể giữ vững được.
Hứa Thanh Du chăm chú nhìn bọn họ một lúc rồi quay người qua bốn phía tìm chỗ đi tiếp
Chỉ là bên studio này có quá nhiều tổ tiết mục quay chụp, có cái có thể để người khác biết, có cái lại hoàn toàn kín tiếng riêng tư.
Hứa Thanh Du dạo qua một vòng, vẫn không tìm thấy thứ cần tìm, cuối cùng cô dừng lại ở một góc, lấy điện thoại ra.
Cô gửi cho Ninh Tôn một tin nhắn, nói mình đã đến studio rồi, bảo Ninh Tôn quay hình xong thì gọi điện cho cô.
Có lẽ bên chỗ Ninh Tôn còn chưa xong việc, tin nhắn gửi đi một lúc mà vẫn chưa thấy phản hồi.
Hứa Thanh Du đứng tại chỗ một lát, cất điện thoại vào túi, lại chậm chậm đi đến những chỗ khác, chủ yếu là cô muốn thử xem có thể tìm ra chỗ mà Ninh Tôn làm việc không.
Nhưng cô mới đi được một đoạn thì nghe được có tiếng người gọi tên mình.
Hứa Thanh Du dừng lại, không cần quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết người gọi mình là ai.
Người kia gọi một tiếng nữa: “Cô Hứa, thật là trùng hợp.”
Hứa Thanh Du chậm rãi quay người lại, nhìn thấy cách đo không xa là Nam Nhạc, cô chỉ coi như không biết là Nam Nhạc cũng đến đây: “Đúng là trùng hợp thật, không nghĩ tới là có thể gặp được cô Nam ở đây.”
Chỉ có một mình Nam Nhạc ở đây, cô ta đi về phía Hứa Thanh Du: “Tôi có bạn bè ở chỗ này, đã hẹn trước rồi nên qua đây nói chuyện một chút.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, cô không có có lời gì muốn nói với Nam Nhạc.
Xung quanh người đến người đi, Nam Nhạc nghĩ lúc rồi nói: “Bên chỗ A Tôn phải một lúc nữa mới có thể xong được, không bằng chúng ta đi tìm một chỗ ngồi nói chuyện chút đi.”
Cô ta vậy mà hiểu rõ lịch trình của Ninh Tôn quá đấy, Hứa Thanh Du tận lực để cho nét mặt của mình không biểu lộ ra cảm xúc khó chịu trong lòng, cô nghĩ nghĩ rồi ừ một tiếng.
Mặc dù lúc đối đầu với Nam Nhạc cô hơi chột dạ nhưng cũng không muốn lùi bước.
Đối với studio này hẳn Nam Nhạc rất quen thuộc, cô ta dẫn Hứa Thanh Du vòng qua vòng lại đi đến một phòng nghỉ khác.
Trong phòng nghỉ không có thêm ai, vả lại phòng nghỉ này chỉ có một mặt là kính, cho nên cũng tính là có chút riêng tư.
Nam Nhạc dẫn Hứa Thanh Du vào trong, bên trong chỉ có hai chiếc ghế mây, vừa tầm đủ, khéo thật.
Nam Nhạc ngồi xuống trước sau đó cười cười nói với Hứa Thanh Du: “Ngồi đi.”
Biểu tình của cô ta như này lập tức mang đến cho người khác đây là địa bàn của cô ta, Hứa Thanh Du không phải là không khó chịu nhưng cũng không nói gì, kéo ghế ra ngồi xuống.
Nam Nhạc nói trước: “Cô và Ninh Tôn đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi đúng không?”
Hứa Thanh Du không biết cô ta định hỏi cái gì nên dứt khoát không nói chuyện, chỉ nhìn Nam Nhạc.
Nam Nhạc cười cười mấy tiếng nhẹ: “Thật ra tôi biết Ninh Tôn cũng đã lâu rồi, nhưng mà là do tôi đơn phương anh ấy, anh ấy không quen biết tôi.”
Hứa Thanh Du nhíu mày lại, có chút bất ngờ: “Biết anh ấy từ sớm?”
Nam Nhạc là ai? Những người cô ta tiếp xúc toàn là những nhân vật đứng trên đỉnh tháp cao, làm sao mà biết Ninh Tôn.
Nam Nhạc dựa người trên ghế, nghiêng chân, nhìn dáng vẻ đặc biệt buông lỏng, tự tại: “Có một năm tôi ra ngoài sưu tập dân ca, đã gặp qua anh ấy.”
Nam Nhạc nói đến chuyện này, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, Hứa Thanh Du cảm thấy có lẽ ở trước mắt mình cô ta không có ý sẽ che dấu cái y, nhìn bộ dạng bây giờ của cô ta thì ai cũng sẽ biết, cô ta có ý đồ khác với Ninh Tôn.
Nam Nhạc cũng không có ý để Hứa Thanh Du bình luận gì về chuyện này, sau khi nói xong còn noiz: “Thật ra thì lúc đó hai người chúng tôi có nói chuyện qua với nhau, nhưng anh ấy lại không nhớ.”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi dựa lưng vào ghế, yên tĩnh nghe cái người này nói chuyện.
Nam Nhạc chậm chậm thở ra một hơi: “Về sau anh ấy chọn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng để ra mắt, khiến tôi rất bất ngờ, tôi còn kéo cho anh ấy phiếu bầu.”
Nói đến đây Nam Nhạc lập tức cười ra tiếng: “Cô nói xem đây có được coi là duyên phận không?”
“Đây coi là duyên phận gì vậy.” Hứa Thanh Du mở miệng: “Bất quá chỉ là trước đó gặp được ở một nơi nào đó, sau đó cô lại nhìn thấy anh ấy ở trên tivi, cái chuyện này thì có gì tốt mà kéo nó lên hai chữ duyên phận.”
Nam Nhạc đảo mắt nhìn Hứa Thanh Du, biểu tình không muốn cưới mà không cười: “Nếu nghĩ như vậy làm cô thấy trong lòng thoải mái, vậy cô có thể cứ nghĩ như vậy.”
Hứa Thanh Du không muốn nghe những lời như này của cô ta, cái gì gọi là “nếu cô cảm thấy nghĩ như vậy trong lòng dễ chịu”, cái này cũng với việc trong lòng cô thoải mái dễ chịu hay không thì có quan hệ gì?
Cho nên cô nói: “Nếu như cô cảm thấy chuyện đó là duyên phận, có thể khiến cho trong lòng cô cảm thấy dễ chịu, việc đó cũng không là gì, loại chuyện đó cô muốn nghĩ như thế nào mà chẳng được.”
Nam Nhạc nhìn chằm chằm Hứa Thanh, có lễ là do tính cách của cô ta, nên ánh mắt của cô ta không tự chủ được mà mang theo chút chế giễu.
Hứa Thanh Du cũng hơi hất cằm lên, lúc này không thể để thua người, cũng không thể thua trận.
Nam Nhạc nhìn Hứa Thanh Du bằng ánh mắt lãnh đạm rất lâu, dường như là trong mắt cô ta thì cô chẳng là cái gì.
Sau đó Nam Nhạc còn nói: “Lúc trước sao tôi lại không nhìn thấy cô ở bên cạnh Ninh Tôn.”
“Không nhìn thấy tôi không phải rất bình thường sao” Hứa Thanh Du cũng nghĩ tới Nam Nhạc sẽ nói như vậy: “Trước kia tôi còn đang đi học, cô đi đâu thì có thể nhìn thấy tôi.”
Nam Nhạc gật nhẹ đầu: “À, hóa ra là như vậy sao.”
Hứa Thanh Du cảm thấy cô ta hẳn đang nghi ngờ thời gian mà mình và Ninh Tôn ở bên nhau, nhưng mà chuyện này chỉ cần cô và Ninh Tôn cắn chết cũng không nói, bên chỗ Nam Nhạc cũng không có chứng cớ gì có thể xác thực việc bọn họ có nói láo hay không.
Nam Nhạc quay đầu nhìn qua cửa kính ra bên ngoài: “Lúc mà tôi biết cô và Ninh Tôn yêu đương đã rất ngạc nhiên, nói thế nào nhỉ, chỉ là nhìn hai người các cô lúc đó chẳng có bao nhiêu điểm xứng với nhau.”
Hứa Thanh Du trực tiếp mở lời: “Lúc tôi biết được cô thích Ninh Tôn cũng rất ngạc nhiên, thật không nghĩ đến người cô thích lại là kiểu người như Ninh Tôn.”
Biểu cảm của Nam Nhạc dừng một chút, không lập tức phản bác lại Hứa Thanh Du, đây cũng là đang chứng minh đối với lời nói này cô ta ngầm thừa nhận.
Nam Nhạc ôm lấy khóe miệng: “Vậy cô nói xem tôi nên thích kiểu người như thế nào?”
Hứa Thanh Du thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Tổng tài bá đạo gì đó, tôi nghĩ chỉ có người như vậy mới có thể trấn được cô.”
Cũng có thể, bây giờ Hứa Thanh Du nghĩ lại, với tính cách của Nam Nhạc hẳn là thích khống chế người khác hơn.
Cô ta hẳn là thích một người mà mình có thể trấn áp được.
Tâm tư phụ nữ đều nhạy cảm, Nam Nhạc cũng không có ý che dấu, Hứa Thanh Du biết cô ta thích Ninh Tôn.
Nhưng cô cảm thấy mình cũng không có quyền gì ngăn cảm, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn còn chưa kết hôn, nam chưa lấy gái chưa gả, mọi người chẳng qua đều là dựa vào khả năng của mình mà thôi.
Tài xế gật đầu: “Đúng thế, đến được một lúc rồi, nhưng mà lúc cô ta đến thì Ninh Tôn đang quay hình, cảm giác hẳn là không phải tới tìm Ninh Tôn.”
Có phải tới tìm Ninh Tôn hay không thì trong lòng Hứa Thanh Du đầu có cách ứng phó, cô ừ một tiếng, nói câu biết rồi, sau đó quay người đi vào trong chỗ quay hình.
Tài xế cũng không có ý định ngăn cô lại, chỉ đứng ở bên cạnh thở dài một hơi, thì thà thì thầm một câu: “Người phụ nữ kia tôi cảm thấy nhất định là có vấn đề gì đó.”
Hứa Thanh Du không nói gì, đến tài xế cũng nhìn ra được có vấn đề, nghĩ đến Nam Nhạc cũng làm quá rõ ràng đấy chứ.
Cũng không biết có phải là cảm thấy Ninh Tôn mãi không trả lời, cho nên có chút sốt ruột, muốn đem sự việc lật hết ra ngoài hay không.
Thế nhưng cô ta biết rõ ràng rằng Hứa Thanh Du đã có bạn gái còn bày ra một màn như thế, thật sự là làm cho người ta buồn nôn mà.
Lúc trước đánh chủ ý lên người Ninh Tôn nhưng lật xe không thành công, đã bị dân mạng mắng chửi thê thảm, xem ra cô ta không phải không nhớ lâu mà là không thèm quan tâm.
Trước cửa studio chụp hình có hai người bảo vệ, không để cho người khác tùy tiện vào, chỉ là những người này đều nhận ra Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du đi vào bọn họ không có phản ứng gì.
Hứa Thanh Du không rõ Ninh Tôn quay hình ở chỗ nào, nên cô cứ đi lung tung bên trong.
Vốn là muốn tìm Ninh Tôn, kết quả không ngờ là lại nhìn thấy Nam Nhạc trước.
Cách chỗ cô đứng không xa có một phòng nghỉ, hiện giờ trong phòng đang có người cười cười nói nói, xem ra bầu không khí không tệ lắm.
Cửa phòng nghỉ là cửa kính, Hứa Thanh Du quét mắt cái là có thể nhìn thấy tình cảnh ở bên trong.
Nam Nhạc ngồi ở trên ghế mây, bên cạnh có hai người đàn ông, ở giữa hai người đặt một bàn trà hình tam giác, trên bàn là bánh ngọt và trà.
Ba người không biết đang nói chuyện gì, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười.
Khoảng cách của Hứa Thanh Du hơi xa cửa phòng, cô híp mắt nhìn hai người đàn ông kia, có thể nói chuyện trên trời xuống đất với Nam Nhạc, hai người này hẳn cũng không phải là người bình thường.
Hoặc có thể đây lại là đạo diễn chấp hành của tổ phim nào đó hoặc tổng đạo diễn, cũng có thể là nhà sản xuất.
Nhưng mà khi nhìn thấy Nam Nhạc ở chỗ này, Hứa Thanh Du lại cảm thấy yên tâm hơn chút.
Người phụ nữ này vừa mới xuất hiện là lại cho cô áp lực rất lớn, cho dù cô ta không tiếp xúc với Ninh Tôn, chỉ xuất hiện xung quanh Ninh Tôn mà thôi thì trái tim của Hứa Thanh Du cũng cảm thấy không thể giữ vững được.
Hứa Thanh Du chăm chú nhìn bọn họ một lúc rồi quay người qua bốn phía tìm chỗ đi tiếp
Chỉ là bên studio này có quá nhiều tổ tiết mục quay chụp, có cái có thể để người khác biết, có cái lại hoàn toàn kín tiếng riêng tư.
Hứa Thanh Du dạo qua một vòng, vẫn không tìm thấy thứ cần tìm, cuối cùng cô dừng lại ở một góc, lấy điện thoại ra.
Cô gửi cho Ninh Tôn một tin nhắn, nói mình đã đến studio rồi, bảo Ninh Tôn quay hình xong thì gọi điện cho cô.
Có lẽ bên chỗ Ninh Tôn còn chưa xong việc, tin nhắn gửi đi một lúc mà vẫn chưa thấy phản hồi.
Hứa Thanh Du đứng tại chỗ một lát, cất điện thoại vào túi, lại chậm chậm đi đến những chỗ khác, chủ yếu là cô muốn thử xem có thể tìm ra chỗ mà Ninh Tôn làm việc không.
Nhưng cô mới đi được một đoạn thì nghe được có tiếng người gọi tên mình.
Hứa Thanh Du dừng lại, không cần quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết người gọi mình là ai.
Người kia gọi một tiếng nữa: “Cô Hứa, thật là trùng hợp.”
Hứa Thanh Du chậm rãi quay người lại, nhìn thấy cách đo không xa là Nam Nhạc, cô chỉ coi như không biết là Nam Nhạc cũng đến đây: “Đúng là trùng hợp thật, không nghĩ tới là có thể gặp được cô Nam ở đây.”
Chỉ có một mình Nam Nhạc ở đây, cô ta đi về phía Hứa Thanh Du: “Tôi có bạn bè ở chỗ này, đã hẹn trước rồi nên qua đây nói chuyện một chút.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, cô không có có lời gì muốn nói với Nam Nhạc.
Xung quanh người đến người đi, Nam Nhạc nghĩ lúc rồi nói: “Bên chỗ A Tôn phải một lúc nữa mới có thể xong được, không bằng chúng ta đi tìm một chỗ ngồi nói chuyện chút đi.”
Cô ta vậy mà hiểu rõ lịch trình của Ninh Tôn quá đấy, Hứa Thanh Du tận lực để cho nét mặt của mình không biểu lộ ra cảm xúc khó chịu trong lòng, cô nghĩ nghĩ rồi ừ một tiếng.
Mặc dù lúc đối đầu với Nam Nhạc cô hơi chột dạ nhưng cũng không muốn lùi bước.
Đối với studio này hẳn Nam Nhạc rất quen thuộc, cô ta dẫn Hứa Thanh Du vòng qua vòng lại đi đến một phòng nghỉ khác.
Trong phòng nghỉ không có thêm ai, vả lại phòng nghỉ này chỉ có một mặt là kính, cho nên cũng tính là có chút riêng tư.
Nam Nhạc dẫn Hứa Thanh Du vào trong, bên trong chỉ có hai chiếc ghế mây, vừa tầm đủ, khéo thật.
Nam Nhạc ngồi xuống trước sau đó cười cười nói với Hứa Thanh Du: “Ngồi đi.”
Biểu tình của cô ta như này lập tức mang đến cho người khác đây là địa bàn của cô ta, Hứa Thanh Du không phải là không khó chịu nhưng cũng không nói gì, kéo ghế ra ngồi xuống.
Nam Nhạc nói trước: “Cô và Ninh Tôn đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi đúng không?”
Hứa Thanh Du không biết cô ta định hỏi cái gì nên dứt khoát không nói chuyện, chỉ nhìn Nam Nhạc.
Nam Nhạc cười cười mấy tiếng nhẹ: “Thật ra tôi biết Ninh Tôn cũng đã lâu rồi, nhưng mà là do tôi đơn phương anh ấy, anh ấy không quen biết tôi.”
Hứa Thanh Du nhíu mày lại, có chút bất ngờ: “Biết anh ấy từ sớm?”
Nam Nhạc là ai? Những người cô ta tiếp xúc toàn là những nhân vật đứng trên đỉnh tháp cao, làm sao mà biết Ninh Tôn.
Nam Nhạc dựa người trên ghế, nghiêng chân, nhìn dáng vẻ đặc biệt buông lỏng, tự tại: “Có một năm tôi ra ngoài sưu tập dân ca, đã gặp qua anh ấy.”
Nam Nhạc nói đến chuyện này, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, Hứa Thanh Du cảm thấy có lẽ ở trước mắt mình cô ta không có ý sẽ che dấu cái y, nhìn bộ dạng bây giờ của cô ta thì ai cũng sẽ biết, cô ta có ý đồ khác với Ninh Tôn.
Nam Nhạc cũng không có ý để Hứa Thanh Du bình luận gì về chuyện này, sau khi nói xong còn noiz: “Thật ra thì lúc đó hai người chúng tôi có nói chuyện qua với nhau, nhưng anh ấy lại không nhớ.”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi dựa lưng vào ghế, yên tĩnh nghe cái người này nói chuyện.
Nam Nhạc chậm chậm thở ra một hơi: “Về sau anh ấy chọn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng để ra mắt, khiến tôi rất bất ngờ, tôi còn kéo cho anh ấy phiếu bầu.”
Nói đến đây Nam Nhạc lập tức cười ra tiếng: “Cô nói xem đây có được coi là duyên phận không?”
“Đây coi là duyên phận gì vậy.” Hứa Thanh Du mở miệng: “Bất quá chỉ là trước đó gặp được ở một nơi nào đó, sau đó cô lại nhìn thấy anh ấy ở trên tivi, cái chuyện này thì có gì tốt mà kéo nó lên hai chữ duyên phận.”
Nam Nhạc đảo mắt nhìn Hứa Thanh Du, biểu tình không muốn cưới mà không cười: “Nếu nghĩ như vậy làm cô thấy trong lòng thoải mái, vậy cô có thể cứ nghĩ như vậy.”
Hứa Thanh Du không muốn nghe những lời như này của cô ta, cái gì gọi là “nếu cô cảm thấy nghĩ như vậy trong lòng dễ chịu”, cái này cũng với việc trong lòng cô thoải mái dễ chịu hay không thì có quan hệ gì?
Cho nên cô nói: “Nếu như cô cảm thấy chuyện đó là duyên phận, có thể khiến cho trong lòng cô cảm thấy dễ chịu, việc đó cũng không là gì, loại chuyện đó cô muốn nghĩ như thế nào mà chẳng được.”
Nam Nhạc nhìn chằm chằm Hứa Thanh, có lễ là do tính cách của cô ta, nên ánh mắt của cô ta không tự chủ được mà mang theo chút chế giễu.
Hứa Thanh Du cũng hơi hất cằm lên, lúc này không thể để thua người, cũng không thể thua trận.
Nam Nhạc nhìn Hứa Thanh Du bằng ánh mắt lãnh đạm rất lâu, dường như là trong mắt cô ta thì cô chẳng là cái gì.
Sau đó Nam Nhạc còn nói: “Lúc trước sao tôi lại không nhìn thấy cô ở bên cạnh Ninh Tôn.”
“Không nhìn thấy tôi không phải rất bình thường sao” Hứa Thanh Du cũng nghĩ tới Nam Nhạc sẽ nói như vậy: “Trước kia tôi còn đang đi học, cô đi đâu thì có thể nhìn thấy tôi.”
Nam Nhạc gật nhẹ đầu: “À, hóa ra là như vậy sao.”
Hứa Thanh Du cảm thấy cô ta hẳn đang nghi ngờ thời gian mà mình và Ninh Tôn ở bên nhau, nhưng mà chuyện này chỉ cần cô và Ninh Tôn cắn chết cũng không nói, bên chỗ Nam Nhạc cũng không có chứng cớ gì có thể xác thực việc bọn họ có nói láo hay không.
Nam Nhạc quay đầu nhìn qua cửa kính ra bên ngoài: “Lúc mà tôi biết cô và Ninh Tôn yêu đương đã rất ngạc nhiên, nói thế nào nhỉ, chỉ là nhìn hai người các cô lúc đó chẳng có bao nhiêu điểm xứng với nhau.”
Hứa Thanh Du trực tiếp mở lời: “Lúc tôi biết được cô thích Ninh Tôn cũng rất ngạc nhiên, thật không nghĩ đến người cô thích lại là kiểu người như Ninh Tôn.”
Biểu cảm của Nam Nhạc dừng một chút, không lập tức phản bác lại Hứa Thanh Du, đây cũng là đang chứng minh đối với lời nói này cô ta ngầm thừa nhận.
Nam Nhạc ôm lấy khóe miệng: “Vậy cô nói xem tôi nên thích kiểu người như thế nào?”
Hứa Thanh Du thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Tổng tài bá đạo gì đó, tôi nghĩ chỉ có người như vậy mới có thể trấn được cô.”
Cũng có thể, bây giờ Hứa Thanh Du nghĩ lại, với tính cách của Nam Nhạc hẳn là thích khống chế người khác hơn.
Cô ta hẳn là thích một người mà mình có thể trấn áp được.
Tâm tư phụ nữ đều nhạy cảm, Nam Nhạc cũng không có ý che dấu, Hứa Thanh Du biết cô ta thích Ninh Tôn.
Nhưng cô cảm thấy mình cũng không có quyền gì ngăn cảm, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn còn chưa kết hôn, nam chưa lấy gái chưa gả, mọi người chẳng qua đều là dựa vào khả năng của mình mà thôi.