Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1013
Chương Tự Chi nói xong liền đi tới sô pha ngồi xuống: “Thế nào rồi, nhà họ Ninh không có chuyện gì rồi đúng không? Nếu bọn họ dám làm phiền anh, nói cho tôi biết, tôi sẽ thu dọn sạch sẽ, bọn họ chắc biết con người tôi sống như nào, không phải loại phế vật để cho họ bắt nạt. Tôi đếch quan tâm nhà nào có tang nhà nào không. Tôi muốn gây sự lúc nào cũng có thể đến phá tanh bành. Nhà đó cứ thử động vào anh xem, không xong với tôi đâu.”
Hứa Thanh Du bật cười khanh khách khi nghe những lời Chương Tự Chi vừa nói.
Đây là lần đầu tiên có người cho cô thấy tính cách hay ho như vậy.
Tính khí của Chương Tự Chi thực sự vô tư, bộc trực, anh yêu ghét rõ ràng, chưa bao giờ làm điều khuất tất với ai bao giờ.
Một người như vậy nên có rất nhiều bạn bè, ít nhất Hứa Thanh Du cho rằng tính cách của Chương Tự Chi rất hấp dẫn.
Ninh Tôn ở bên cạnh cũng bật cười: “Không đến mức như thế đâu, bây giờ ba người kia cũng chẳng không có khí thế gì đòi làm to chuyện, căng lắm, họ cũng chỉ làm ầm ĩ vào thời điểm luật sư công bố di chúc thôi. Bọn họ gần đây cũng khá thành thật, không có gây náo loạn gì. “
Bây giờ đa số các phương tiện truyền thông vẫn đang nhìn chằm chằm vào đám tang của Ninh Bang, nhưng vẫn có ánh mắt không ít người chú ý đến cuộc sống sau này Trang Lệ Nhã.
Trang Lệ Nhã từng có quá nhiều tiểu sử đen tối, chỉ vài thông tin báo mạng đưa là chưa hề đầy đủ về những chuyện xấu xa cô ta từng làm.
Nếu cánh săn ảnh làm việc chăm chỉ hơn một chút, có lẽ họ có thể tìm ra rất nhiều những tin tức khác thú vị hơn.
Đây đều là những mánh lới quảng cáo, tin càng hot càng dễ chuyển thành lưu lượng truy cập thu hút người xem, vì vậy cánh săn ảnh không bao giờ để yên cho Trang Lệ Nhã trong thời gian này.
Trang Lệ Nhã nên tự hiểu điều đó, vì vậy cô ta chắc chắn sẽ sống thành thật.
Chương Tự Chi khịt mũi: “Tôi nghĩ rằng nếu họ là thông minh hơn, biết suy nghĩ một chút, mọi thứ sẽ không xảy ra đến độ không thể cứu vãn được như ngày hôm nay. Bà già kia chắc hẳn rất tức giận đấy nhỉ? Công sức bà ta im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn bao nhiêu năm, giờ đùng một cái đổ sông đổ bể hết.”
Giọng điệu của Chương Tự Chi đầy mỉa mai: “Nhưng tôi nghĩ, lão già kia cũng là người thông minh, cho dù trước kia bị cô ta làm cho mù mắt, nhưng sau này nghĩ lại một số chuyện vẫn có thể thông suốt, nhìn thấu sự việc, tôi nghĩ tên hồ ly già ấy đã sớm có ý định thay đổi di chúc rồi, chẳng qua không nói ra thôi. ”
Ninh Tôn hơi khựng lại, nhớ lại những gì Ninh Tú đã nói với anh trước đây. Ninh Bang rất lâu trước đây dường như đã bắt đầu mâu thuẫn với Trang Lệ Nhã, ý muốn ly hôn đã nhen nhóm từ khi ấy.
Tuy nhiên, lúc đó nhà họ Ninh đang sóng yên biển lặng, việc ly hôn đột ngột dễ khiến xã hội bên ngoài đàm tiếu không hay.
Vì vậy, Ninh Bang vẫn yên tĩnh không có động thái gì.
Nhưng vì đã có suy nghĩ như vậy nên đối với Trang Lệ Nhã chắn chắn Ninh Bang đã có những dự tính của riêng mình.
Có lẽ ông đã thực hiện một số kế hoạch không cho ai biết trong biệc phân chia di chúc.
Chỉ là mọi việc đều cần cơ hội, cho nên lão cáo già đó đã giả bệnh trước khi xuất viện.
Ninh Tôn thở dài: “Tôi chỉ có thể nói rằng tôi hy vọng cuối cùng ông ta thông suốt một chút. Cũng may.”
Chương Tự Chi gật đầu, im lặng một lúc rồi nói: “Ninh Tú đã nói những gì với cậu vậy? Tôi đã xem qua tin tức một chút. Cậu và anh ta cùng đứng ra chủ trì tang lễ lão cáo già kia thật sao? Vậy là thái độ của hắn đối với cậu đã thay đổi rồi à? ”
Ninh Tú trước đây đối với Ninh Tôn chỉ tỏ thái độ thờ ơ, cảm thấy bất đắc dĩ không để ý tới.
Nhưng lần này anh để Ninh Tôn cùng mình làm nhiều việc, cho nên thái độ của anh đối với Ninh Tôn có lẽ đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy quả thực đã dịu đi một chút, cuộc sống của anh ấy cũng không dễ dàng gì. Đến tuổi già như vậy anh ấy vẫn còn độc thân. Tuổi cũng đã có mà vẫn cô đơn lẻ bóng, không ai tâm sự cùng, cô đơn cũng là chuyện bình thường mà. “
Chương Tự Chi gật gù đáp lại: “Vậy là tốt rồi!” Nghĩ ngợi một chút anh lại bổ sung thêm: “Anh ta cũng không làm khó dễ gì cho cậu, thì tôi không tính toán với anh ta nữa. Bằng không, tôi còn đang muốn ngáng đường anh ta một chút, thử xem thủ đoạn danh bất hư truyền của anh ta xuất sắc đến mức nào.”
Mẹ Ninh từ bên cạnh đi tới phân trần: “Thật ra đứa nhỏ đó sống không dễ dàng gì.”
Bà ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Hứa Thanh Du: “Ninh Bang trước đây đối với cậu ta không tốt lắm, chính mắt thằng bé lại phải nhìn mẹ ruột mình bước từng bước đến cửa tử mà ba nó không đoái hoài gì đến, nhỏ như vậy đã phải chịu đựng cú sốc lớn, có thể lớn lên bình thường là giỏi rồi.”
Ninh Tôn và Chương Tự Chi không biết chuyện gì đã xảy ra trước đây, nghe mẹ Ninh nói lời này đều không nói ra lời.
Mẹ Ninh thở dài: “Lúc đó, quan hệ của ta với Ninh Bang còn khá tốt. Ninh Bang có nói với ta về mẹ của Ninh Tú.”
Ninh Bang đúng là đồ cặn bã, dường như ông đã quên mất mình có thể xây dựng công ty nhà họ Ninh thành quy mô lớn như vậy, một phần công lao cũng chính là người vợ tào khang ban đầu của ông ta.
Có thể nói, vốn mà hai người tự khởi nghiệp ban đầu hầu hết đều là do nhà mẹ đẻ của mẹ Ninh Tú hỗ trợ.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Ninh Bang thực sự rất thông minh, chỉ cần cho ông ta một cơ hội nhỏ nhoi ông ta vẫn có thể trở mình đứng dậy.
Về sau, sự nghiệp ngày càng phát triển, tham vọng ngày càng lớn, càng ngày càng muốn nhiều thứ hơn.
Con người là thế này. Vốn tích lũy từng chút một, rồi ham muốn lại tiếp tục nở ra.
Mẹ Ninh lại lên tiếng: “Thật ra trước ta, Ninh Bang cặp kè với không ít người phụ nữ khác. Ta cũng không hiểu mẹ Ninh Tú đã làm như thế nào để sống được trong những ngày tháng đau khổ như thế.”
Có lẽ bệnh của bà đã bị hành hạ từng chút một trong cuộc hôn nhân vô vọng của chính bản thân mình.
Nhưng bây giờ người đã không còn nữa, chẳng ai có thể biết rõ ràng rốt cuộc năm đó đã xảy ra những biến cố gì.
Chương Tự Chi ở bên cạnh thở dài: “Nói cho cùng, không biết lão già hồ ly kia đã hại cuộc đời biết bao người nữa?”
Hứa Thanh Du cũng ở bên cạnh thêm vào: “Cho nên Ninh Tú cũng rất khó xử. Không biết nhiều năm trôi qua như vậy trong lòng anh ta nghĩ cái gì, đã nguây ngoai những vết thương kia chưa? Liệu có phải đến bây giờ anh ta chưa lập gia đình là vì ám ảnh hồi nhỏ không nhỉ?”
Ninh Tú lớn hơn Ninh Tôn rất nhiều. Ninh Tôn đã đến tuổi kết hôn, Ninh Tú hiển nhiên cũng đã qua cái tuổi ấy lâu rồi.
Chương Tự Chi khẽ chẹp miệng: “Quả thực không có phụ nữ xung quanh anh ta, nhưng cũng không có đàn ông bên cạnh. Như thế có thể suy ra, tính hướng của anh ta bình thường, chẳng qua do anh ta không muốn tìm bạn đời cho mình mà thôi.”
Hứa Thanh Du cảm thấy rằng kết luận rút ra cuối cùng của Chương Tự Chi thực sự là thừa. Mọi người trước đây cũng không suy nghĩ sâu xa như thế, nhưng những gì anh nói khiến ai cũng phải trầm ngâm nghiệm lại.
Mẹ Ninh dựa vào sô pha: “Cũng may là họa đã qua đi, sau này Ninh Tú cũng có thể sống tốt.”
Nhưng mà Ninh Bang đi rồi, nhà họ Ninh cũng gần như bị thả rơi tự do.
Ngày nào mọi chuyện vẫn chưa chìm xuống, mẹ con Trang Lệ Nhã chắc sẽ rất phiền phức.
Ít nhất tuy họ tìm ra thứ mình muốn sau nhiều năm, tính toán bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng lại không đạt được.
Việc này cũng làm mọi người dễ chịu đi đôi chút.
Chương Tự Chi nói mấy vẫn đề linh tinh với Ninh Tôn một lúc lâu, và sau đó hỏi về việc hỏa táng của Ninh Bang.
Ninh Tôn cũng không biết Trang Lệ Nhã có xuất hiện hay không, xem tư thế hôm nay, ngày mai cô ta không lộ mặt là chuyện bình thường.
Hứa Thanh Du và Mẹ Ninh nhìn nhau.
Hứa Thanh Du chưa nói với Mẹ Ninh hôm nay cô đã nhìn thấy Trang Lệ Nhã như thế nào.
Nhưngchuyện này cũng chẳng có gì đáng kể, Trang Lệ Nhã hôm nay trang điểm, vết tích trên mặt cũng đã che đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra quả thực cô đã bị đánh.
Ninh Tôn không quan tâm liệu ngày mai Trang Lệ Nhã có xuất hiện hay không, điều anh quan tâm là bây giờ anh và Ninh Tú có thể xử lý sự việc ngay cả khi ba người kia không lộ mặt.
Nhưng chính người này đã đẩy di quan vào lòhỏa thiêu, cũng chính họ cẩn thận chôn cất lọ tro cốt xuống đất.
Đó không phải là một quá trình phức tạp.
Chương Tự Chi nói: “Không biết lúc ông ta sống trên đời, có khi nào ông ta nghĩ ông ta sẽ có ngày hôm nay không nhỉ?”
Bị thiêu trụi sau khi chết, nghĩ cung đau đấy nhỉ.
Kết cục như vậy chắc chắn là điều ông ta không mong muốn tí nào.
Theo phong cách thanh cao của Ninh Bang năm xưa, ông ta nên sống trường thọ, trái ôm phải ấp, mãi cho đến hi thọ hết chết già, mới được gia đình làm cho đám tang linh đình hoành tráng để nở mày nở mặt đến cả lúc chết.
Thế giới không thể đoán trước, không ai có thể nghĩ rằng ông ta lại ra đi theo cách này.
Hứa Thanh Du bật cười khanh khách khi nghe những lời Chương Tự Chi vừa nói.
Đây là lần đầu tiên có người cho cô thấy tính cách hay ho như vậy.
Tính khí của Chương Tự Chi thực sự vô tư, bộc trực, anh yêu ghét rõ ràng, chưa bao giờ làm điều khuất tất với ai bao giờ.
Một người như vậy nên có rất nhiều bạn bè, ít nhất Hứa Thanh Du cho rằng tính cách của Chương Tự Chi rất hấp dẫn.
Ninh Tôn ở bên cạnh cũng bật cười: “Không đến mức như thế đâu, bây giờ ba người kia cũng chẳng không có khí thế gì đòi làm to chuyện, căng lắm, họ cũng chỉ làm ầm ĩ vào thời điểm luật sư công bố di chúc thôi. Bọn họ gần đây cũng khá thành thật, không có gây náo loạn gì. “
Bây giờ đa số các phương tiện truyền thông vẫn đang nhìn chằm chằm vào đám tang của Ninh Bang, nhưng vẫn có ánh mắt không ít người chú ý đến cuộc sống sau này Trang Lệ Nhã.
Trang Lệ Nhã từng có quá nhiều tiểu sử đen tối, chỉ vài thông tin báo mạng đưa là chưa hề đầy đủ về những chuyện xấu xa cô ta từng làm.
Nếu cánh săn ảnh làm việc chăm chỉ hơn một chút, có lẽ họ có thể tìm ra rất nhiều những tin tức khác thú vị hơn.
Đây đều là những mánh lới quảng cáo, tin càng hot càng dễ chuyển thành lưu lượng truy cập thu hút người xem, vì vậy cánh săn ảnh không bao giờ để yên cho Trang Lệ Nhã trong thời gian này.
Trang Lệ Nhã nên tự hiểu điều đó, vì vậy cô ta chắc chắn sẽ sống thành thật.
Chương Tự Chi khịt mũi: “Tôi nghĩ rằng nếu họ là thông minh hơn, biết suy nghĩ một chút, mọi thứ sẽ không xảy ra đến độ không thể cứu vãn được như ngày hôm nay. Bà già kia chắc hẳn rất tức giận đấy nhỉ? Công sức bà ta im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn bao nhiêu năm, giờ đùng một cái đổ sông đổ bể hết.”
Giọng điệu của Chương Tự Chi đầy mỉa mai: “Nhưng tôi nghĩ, lão già kia cũng là người thông minh, cho dù trước kia bị cô ta làm cho mù mắt, nhưng sau này nghĩ lại một số chuyện vẫn có thể thông suốt, nhìn thấu sự việc, tôi nghĩ tên hồ ly già ấy đã sớm có ý định thay đổi di chúc rồi, chẳng qua không nói ra thôi. ”
Ninh Tôn hơi khựng lại, nhớ lại những gì Ninh Tú đã nói với anh trước đây. Ninh Bang rất lâu trước đây dường như đã bắt đầu mâu thuẫn với Trang Lệ Nhã, ý muốn ly hôn đã nhen nhóm từ khi ấy.
Tuy nhiên, lúc đó nhà họ Ninh đang sóng yên biển lặng, việc ly hôn đột ngột dễ khiến xã hội bên ngoài đàm tiếu không hay.
Vì vậy, Ninh Bang vẫn yên tĩnh không có động thái gì.
Nhưng vì đã có suy nghĩ như vậy nên đối với Trang Lệ Nhã chắn chắn Ninh Bang đã có những dự tính của riêng mình.
Có lẽ ông đã thực hiện một số kế hoạch không cho ai biết trong biệc phân chia di chúc.
Chỉ là mọi việc đều cần cơ hội, cho nên lão cáo già đó đã giả bệnh trước khi xuất viện.
Ninh Tôn thở dài: “Tôi chỉ có thể nói rằng tôi hy vọng cuối cùng ông ta thông suốt một chút. Cũng may.”
Chương Tự Chi gật đầu, im lặng một lúc rồi nói: “Ninh Tú đã nói những gì với cậu vậy? Tôi đã xem qua tin tức một chút. Cậu và anh ta cùng đứng ra chủ trì tang lễ lão cáo già kia thật sao? Vậy là thái độ của hắn đối với cậu đã thay đổi rồi à? ”
Ninh Tú trước đây đối với Ninh Tôn chỉ tỏ thái độ thờ ơ, cảm thấy bất đắc dĩ không để ý tới.
Nhưng lần này anh để Ninh Tôn cùng mình làm nhiều việc, cho nên thái độ của anh đối với Ninh Tôn có lẽ đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy quả thực đã dịu đi một chút, cuộc sống của anh ấy cũng không dễ dàng gì. Đến tuổi già như vậy anh ấy vẫn còn độc thân. Tuổi cũng đã có mà vẫn cô đơn lẻ bóng, không ai tâm sự cùng, cô đơn cũng là chuyện bình thường mà. “
Chương Tự Chi gật gù đáp lại: “Vậy là tốt rồi!” Nghĩ ngợi một chút anh lại bổ sung thêm: “Anh ta cũng không làm khó dễ gì cho cậu, thì tôi không tính toán với anh ta nữa. Bằng không, tôi còn đang muốn ngáng đường anh ta một chút, thử xem thủ đoạn danh bất hư truyền của anh ta xuất sắc đến mức nào.”
Mẹ Ninh từ bên cạnh đi tới phân trần: “Thật ra đứa nhỏ đó sống không dễ dàng gì.”
Bà ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Hứa Thanh Du: “Ninh Bang trước đây đối với cậu ta không tốt lắm, chính mắt thằng bé lại phải nhìn mẹ ruột mình bước từng bước đến cửa tử mà ba nó không đoái hoài gì đến, nhỏ như vậy đã phải chịu đựng cú sốc lớn, có thể lớn lên bình thường là giỏi rồi.”
Ninh Tôn và Chương Tự Chi không biết chuyện gì đã xảy ra trước đây, nghe mẹ Ninh nói lời này đều không nói ra lời.
Mẹ Ninh thở dài: “Lúc đó, quan hệ của ta với Ninh Bang còn khá tốt. Ninh Bang có nói với ta về mẹ của Ninh Tú.”
Ninh Bang đúng là đồ cặn bã, dường như ông đã quên mất mình có thể xây dựng công ty nhà họ Ninh thành quy mô lớn như vậy, một phần công lao cũng chính là người vợ tào khang ban đầu của ông ta.
Có thể nói, vốn mà hai người tự khởi nghiệp ban đầu hầu hết đều là do nhà mẹ đẻ của mẹ Ninh Tú hỗ trợ.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Ninh Bang thực sự rất thông minh, chỉ cần cho ông ta một cơ hội nhỏ nhoi ông ta vẫn có thể trở mình đứng dậy.
Về sau, sự nghiệp ngày càng phát triển, tham vọng ngày càng lớn, càng ngày càng muốn nhiều thứ hơn.
Con người là thế này. Vốn tích lũy từng chút một, rồi ham muốn lại tiếp tục nở ra.
Mẹ Ninh lại lên tiếng: “Thật ra trước ta, Ninh Bang cặp kè với không ít người phụ nữ khác. Ta cũng không hiểu mẹ Ninh Tú đã làm như thế nào để sống được trong những ngày tháng đau khổ như thế.”
Có lẽ bệnh của bà đã bị hành hạ từng chút một trong cuộc hôn nhân vô vọng của chính bản thân mình.
Nhưng bây giờ người đã không còn nữa, chẳng ai có thể biết rõ ràng rốt cuộc năm đó đã xảy ra những biến cố gì.
Chương Tự Chi ở bên cạnh thở dài: “Nói cho cùng, không biết lão già hồ ly kia đã hại cuộc đời biết bao người nữa?”
Hứa Thanh Du cũng ở bên cạnh thêm vào: “Cho nên Ninh Tú cũng rất khó xử. Không biết nhiều năm trôi qua như vậy trong lòng anh ta nghĩ cái gì, đã nguây ngoai những vết thương kia chưa? Liệu có phải đến bây giờ anh ta chưa lập gia đình là vì ám ảnh hồi nhỏ không nhỉ?”
Ninh Tú lớn hơn Ninh Tôn rất nhiều. Ninh Tôn đã đến tuổi kết hôn, Ninh Tú hiển nhiên cũng đã qua cái tuổi ấy lâu rồi.
Chương Tự Chi khẽ chẹp miệng: “Quả thực không có phụ nữ xung quanh anh ta, nhưng cũng không có đàn ông bên cạnh. Như thế có thể suy ra, tính hướng của anh ta bình thường, chẳng qua do anh ta không muốn tìm bạn đời cho mình mà thôi.”
Hứa Thanh Du cảm thấy rằng kết luận rút ra cuối cùng của Chương Tự Chi thực sự là thừa. Mọi người trước đây cũng không suy nghĩ sâu xa như thế, nhưng những gì anh nói khiến ai cũng phải trầm ngâm nghiệm lại.
Mẹ Ninh dựa vào sô pha: “Cũng may là họa đã qua đi, sau này Ninh Tú cũng có thể sống tốt.”
Nhưng mà Ninh Bang đi rồi, nhà họ Ninh cũng gần như bị thả rơi tự do.
Ngày nào mọi chuyện vẫn chưa chìm xuống, mẹ con Trang Lệ Nhã chắc sẽ rất phiền phức.
Ít nhất tuy họ tìm ra thứ mình muốn sau nhiều năm, tính toán bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng lại không đạt được.
Việc này cũng làm mọi người dễ chịu đi đôi chút.
Chương Tự Chi nói mấy vẫn đề linh tinh với Ninh Tôn một lúc lâu, và sau đó hỏi về việc hỏa táng của Ninh Bang.
Ninh Tôn cũng không biết Trang Lệ Nhã có xuất hiện hay không, xem tư thế hôm nay, ngày mai cô ta không lộ mặt là chuyện bình thường.
Hứa Thanh Du và Mẹ Ninh nhìn nhau.
Hứa Thanh Du chưa nói với Mẹ Ninh hôm nay cô đã nhìn thấy Trang Lệ Nhã như thế nào.
Nhưngchuyện này cũng chẳng có gì đáng kể, Trang Lệ Nhã hôm nay trang điểm, vết tích trên mặt cũng đã che đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra quả thực cô đã bị đánh.
Ninh Tôn không quan tâm liệu ngày mai Trang Lệ Nhã có xuất hiện hay không, điều anh quan tâm là bây giờ anh và Ninh Tú có thể xử lý sự việc ngay cả khi ba người kia không lộ mặt.
Nhưng chính người này đã đẩy di quan vào lòhỏa thiêu, cũng chính họ cẩn thận chôn cất lọ tro cốt xuống đất.
Đó không phải là một quá trình phức tạp.
Chương Tự Chi nói: “Không biết lúc ông ta sống trên đời, có khi nào ông ta nghĩ ông ta sẽ có ngày hôm nay không nhỉ?”
Bị thiêu trụi sau khi chết, nghĩ cung đau đấy nhỉ.
Kết cục như vậy chắc chắn là điều ông ta không mong muốn tí nào.
Theo phong cách thanh cao của Ninh Bang năm xưa, ông ta nên sống trường thọ, trái ôm phải ấp, mãi cho đến hi thọ hết chết già, mới được gia đình làm cho đám tang linh đình hoành tráng để nở mày nở mặt đến cả lúc chết.
Thế giới không thể đoán trước, không ai có thể nghĩ rằng ông ta lại ra đi theo cách này.