Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1008
Thật ra những chuyện này Trang Lệ Nhã chỉ cần thương lượng với Ninh Tú là được, dù sao thì hầu như mọi thứ thuộc về nhà họ Ninh đều nằm trong tay Ninh Tú.
Vốn dĩ Ninh Tôn cũng không cần phải ở lại nghe bọn họ kì kèo về những thứ đó.
Nhưng đoán chừng bà ta muốn có người nghe thấy nỗi chua xót của mình, thế nên Trang Lệ Nhã mới đích thân chỉ điểm Ninh Tôn, bắt anh ở lại.
Mặc dù bà ta không có nói rằng anh phải đứng ra chủ trì công đạo, thế nhưng theo như ý của bà ta nói thì anh cần phải biết những chuyện này, dù sao anh cũng được xem như là một thành viên trong gia đình nhà họ Ninh.
Mọi chuyện đã đi đến hồi kết, Ninh Tôn không muốn tranh chấp bất kì thứ gì với bọn họ nữa, thế nên chỉ đành ở lại.
Lần này Trang Lệ Nhã không kiêu ngạo phách lối như mọi hôm, có lẽ bà ta cũng biết rằng lúc này ra vẻ tự cao tự đại là điều vô dụng.
Chính vì vậy bà ấy thay đổi chiêu thức, giả vờ đáng thương, bắt đầu kể lể than thở.
Bà ta nói về việc bao nhiêu năm nay bản thân chăm sóc Ninh Bang cực khổ ra sao, một thân một mình dạy dỗ hai đứa trẻ khó khăn đến nhường nào.
Có thể Ninh Tôn không biết mọi chuyện thật hư ra sao, nhưng Ninh Tú vẫn luôn ở cùng bọn họ bao nhiêu năm nay, sao lại có thể không biết.
Ninh Tú ngồi tại chỗ, bật cười thành tiếng, Trang Lệ Nhã ở nhà họ Ninh nhiều năm như vậy, đều là cơm dâng tới miệng, áo khoác tới tay.
Bà ta cũng không chưa từng chăm sóc cho Ninh Bang, trong nhà có người giúp việc, chẳng cần bà phải nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Hơn nữa bà ta dạy hai đứa trẻ kia ra sao mà bây giờ lại chẳng có đứa nào nên thân nên hình.
Trước đây Ninh Tương còn từng phải ngồi tù một khoảng thời gian vì tội cố ý gây thương tích cho người khác nữa kia kìa.
Thật sự lúc ấy thanh danh nhà họ Ninh thối nát cực kỳ, mặc dù đúng là những việc mà Ninh Bang từng làm không có cách nào để xoá sạch nhưng bấy giờ danh tiếng của nhà họ Ninh ra thành thế kia, ai cũng không thoát khỏi liên quan.
Những việc trong quá khứ Ninh Tú đều có thể nhẹ nhàng cho qua, không hề so đo, dù sao thì mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình khá phức tạp, có những việc không nên nói ra.
Nhưng nhìn bộ dạng kể khổ của Trang Lệ Nhã bây giờ, vừa khóc lóc vừa than vãn, Ninh Tôn không biết còn có thể chịu được, nhưng Ninh Tú thì chịu không nổi.
Ninh Tôn nhẹ nhàng vỗ về Hứa Thanh Du, đợi đến khi cô chìm vào giấc ngủ mới lẳng lặng thở dài.
Sự việc đêm nay quá ồn ào, khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi, mặc dù tất cả những chuyện ấy chẳng hề liên quan đến anh.
Trang Lệ Nhã vừa khóc vừa la, lại còn dậm chân đấm ngực, Ninh Tú dứt khoát gọi quản gia đến.
Anh ta không muốn nghe Trang Lệ Nhã bịa chuyện ăn không nói có, trực tiếp bảo quản gia dẫn theo người giúp việc đi đóng gói đồ đạc của bà ta.
Dù sao đi nữa thì tang lễ của Ninh Bang đã xong xuôi, nhà họ Ninh cũng sắp tiến hành thanh tẩy, Ninh Tú chỉ đang chuẩn bị trước.
Đương nhiên là Trang Lệ Nhã không đồng ý, than trời oán đất, nói bản thân cô nhi quả mẫu bị người ta bắt nạt.
Tình thế lúc bấy giờ thật lộn xộn, mặc dù Ninh Tôn chỉ ở một bên xem chuyện, nhưng nếu như mọi chuyện ầm ĩ đến mức này thì anh cũng xem không nổi nữa.
Hứa Thanh Du ngủ say, không hề biết gì cả, đến nửa đêm, cô đột nhiên tỉnh giấc.
Ở bên cạnh cô trống không, ngay từ đầu Ninh Tôn đã về khá muộn, nhưng nhìn lại thời gian bây giờ, thế mà anh vẫn chưa có mặt ở trên giường, vậy điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng anh hoàn toàn không ngủ mà lại đi ra ngoài rồi.
Hứa Thanh Du bước chân trần xuống giường, nhẹ nhàng đi đến mở cửa phòng.
Trong phòng khách có ánh sáng, Ninh Tôn ngồi trên ghê sô pha, mở TV nhưng lại tắt tiếng.
Trông anh cứ như đang xem TV, chỉ có điều, anh có xem thật hay không thì chẳng ai biết.
Thành thật mà nói thì trong lòng của Hứa Thanh Du có rất nhiều lời muốn nói với Ninh Tôn, cô muốn an ủi anh, nhưng bản thân lại nhớ đến tâm trạng của mình khi ba Hứa mất.
Những lúc này, nói gì cũng vô dụng.
Thêm vào đó, tình huống mà Ninh Tôn phải đối mặt còn phức tạp hơn nhiều so với cô lúc ấy, sau này nhà họ Ninh sẽ có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Mặc dù có Ninh Tú đứng ra phụ trách, nhưng nói cho cùng, anh vẫn không có cách nào để có thể rũ sạch tất cả những mối quan hệ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hứa Thanh Du chỉ đành trở lại giường.
Cô vùi mình vào lớp chăn, che kín cả người, nhắm mắt lại.
Ninh Tôn ngồi bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ rồi mới quay về phòng.
Thật ra Hứa Thanh Du cảm nhận được điều ấy, nhưng cô vẫn giả vờ ngủ.
Ninh Tôn nằm lên giường, đợi một lát, sau đó xoay người ôm lấy Hứa Thanh Du.
Có Ninh Tôn ở bên cạnh, cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Du ập tới ngay lập tức.
Cô cọ vài cái vào trong lòng ngực của anh, chưa được bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Thanh Du tỉnh dậy rất sớm.
Ninh Tôn vẫn còn đang ngủ, đêm qua anh ngủ trễ như thế, nhất định sẽ không dậy sớm nổi.
Hứa Thanh Du rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, đi chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng còn chưa làm xong thì cô đã nghe được tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Cô khá bất ngờ, quay đầu nhìn về phía phòng của mẹ Ninh.
Cửa phòng của mẹ Ninh đóng chặt, không thể đoán được rằng bên trong đó còn có người hay không.
Mới đến giờ này, lẽ ra mẹ Ninh vẫn còn ở trong phòng mới đúng.
Hứa Thanh Du đi ra khỏi phòng bếp, lập tức bắt gặp cảnh mẹ Ninh mở cửa bước vào.
Mẹ Ninh mặc đồ thể thao, có vẻ như vừa mới đi tập thể dục về, đầu tóc có hơi lộn xộn, hô hấp dồn dập.
Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, “Mới sáng sớm mà bác đã ra ngoài chạy bộ rồi ạ?”
Mẹ Ninh khẽ ừ, sau đó quay trở về phòng của mình.
Bà đã tận lực né tránh Hứa Thanh Du, nhưng lúc bà lướt ngang qua người cô, cô vẫn có thể thấy được vết thương ở phía sau tai của bà.
Vết thương không phải nhỏ, đã bắt đầu chảy máu.
Hứa Thanh Du kêu lên một tiếng, “Sao bác lại bị thương thế ạ?”
Dường như mẹ Ninh không biết trên người mình có vết thương, khẽ hả một tiếng, thế mà phản ứng đầu tiên của bà lại chính là vọt trở về phòng.
Hứa Thanh Du nhanh chóng đuổi theo, níu lại cánh tay của mẹ Ninh, cẩn thẩn nhìn chằm chằm vết thương đằng sau tai của bà.
Đứng gần mới thấy, đây chính là vết cào.
Mắt Hứa Thanh Du mở to, “Bác đi ra ngoài đánh nhau sao?”
Mẹ Ninh cố dãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Hứa Thanh Du.
Bà chỉ đành nhỏ giọng trả lời, “Con nhỏ tiếng một chút, chắc là A Tôn đã về rồi nhỉ, nó đã tỉnh dậy hay chưa?”
Hứa Thanh Du chau mày, trong lòng thầm nghĩ ngợi một phen, gần như đoán được chuyện gì đã xảy ra, “Là do Trang Lệ Nhã làm có phải không? Bác ra ngoài gặp mặt bà ta rồi ạ?”
Sau đó Hứa Thanh Du lại nói tiếp, “Bà ta gọi điện cho bác, bảo bác đến gặp bà ta ư?”
Giọng nói của mẹ Ninh trầm thấp, “Con đợi bác đi thay đồ một chút, sau đó bác sẽ từ từ kể cho con nghe.”
Dù sao đã trở về nhà, Hứa Thanh Du cũng buông tay bà ra, sau đó đi về phòng của mình và Ninh Tôn.
Cô rón rén mở cửa phòng, cẩn thận nhìn bên trong một chút, Ninh Tôn vẫn còn nằm trên giường, có thể nhận ra anh đang ngủ rất say.
Hứa Thanh Du đóng cửa lại một lần nữa, sau đó đi đến phòng của mẹ Ninh.
Mẹ Ninh đang đứng trước gương nhìn vết thương ở phía sau tai của mình.
Hứa Thanh Du trở tay đóng cửa lại, sau đó mới hỏi bà, “Sao hai người lại đánh nhau thế?”
Mẹ Ninh có phần bực bội, không trả lời Hứa Thanh Du mà trực tiếp chửi tục, “Bác cũng không muốn như thế, người đàn bà xấu xa này, thế mà lại cào bác bị thương.”
Bà xoã tóc, thử kiểm tra xem có thể dùng cách này để che dấu vết thương ở phía sau tai của mình không.
Sau đó bà lại đi đến chỗ tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mới, đứng trước mặt Hứa Thanh Du thay đồ.
Đợi mọi việc xong xuôi, bà mới lên tiếng, “Bà ta gọi cho bác, bảo là có chuyện muốn nói, đại khái thì bác cũng biết bà ta muốn nói với bác cái gì, không ngờ được rằng, cái người đàn bà thối tha này, chưa nói được hai câu thì bà ta đã ra tay với bác, làm sao bác có để mặc cho bà ta đánh được.”
Cũng không phải mẹ Ninh chưa từng đánh nhau bao giờ, trước đây bà còn dám đánh đàn ông, chẳng lẽ lại sợ một người phụ nữ như bà ta.
Lần này Trang Lệ Nhã chỉ đến có một mình, không mang hai đứa con mình theo trợ giúp, cho nên trong trận chiến này, mẹ Ninh không hề thiệt thòi.
Hứa Thanh Du nhìn mẹ Ninh chằm chằm, sau đó hỏi, “Có bị ai bắt gặp không? Hai người đánh nhau ở chỗ nào?”
Mẹ Ninh đi đến ngồi xuống giường, hai tay đặt trên đùi, “Yên tâm đi, cho dù bác không sợ mất mặt thì bà ta cũng sợ, hai người bọn bác ở trong khu dân cư, chính là chỗ công viên ấy, lúc đó không có ai, vừa hay, bác thật sự không muốn nhường bà ta, trực tiếp đè bà ta xuống đất đánh, còn đạp cho hai phát.”
Hứa Thanh Du nhẹ nhàng thở phào một hơi, “Sao lại đánh nhau thế? Con còn tưởng bác đã nghĩ thoáng rồi chứ?”
Mà Trang Lệ Nhã cũng thật là, bà ta dám một mình nhào tới đánh nhau với mẹ Ninh, không biết có phải là bị ngốc hay không?
Bà ta thật sự cho rằng bản thân rất lợi hại ư?
Vốn dĩ Ninh Tôn cũng không cần phải ở lại nghe bọn họ kì kèo về những thứ đó.
Nhưng đoán chừng bà ta muốn có người nghe thấy nỗi chua xót của mình, thế nên Trang Lệ Nhã mới đích thân chỉ điểm Ninh Tôn, bắt anh ở lại.
Mặc dù bà ta không có nói rằng anh phải đứng ra chủ trì công đạo, thế nhưng theo như ý của bà ta nói thì anh cần phải biết những chuyện này, dù sao anh cũng được xem như là một thành viên trong gia đình nhà họ Ninh.
Mọi chuyện đã đi đến hồi kết, Ninh Tôn không muốn tranh chấp bất kì thứ gì với bọn họ nữa, thế nên chỉ đành ở lại.
Lần này Trang Lệ Nhã không kiêu ngạo phách lối như mọi hôm, có lẽ bà ta cũng biết rằng lúc này ra vẻ tự cao tự đại là điều vô dụng.
Chính vì vậy bà ấy thay đổi chiêu thức, giả vờ đáng thương, bắt đầu kể lể than thở.
Bà ta nói về việc bao nhiêu năm nay bản thân chăm sóc Ninh Bang cực khổ ra sao, một thân một mình dạy dỗ hai đứa trẻ khó khăn đến nhường nào.
Có thể Ninh Tôn không biết mọi chuyện thật hư ra sao, nhưng Ninh Tú vẫn luôn ở cùng bọn họ bao nhiêu năm nay, sao lại có thể không biết.
Ninh Tú ngồi tại chỗ, bật cười thành tiếng, Trang Lệ Nhã ở nhà họ Ninh nhiều năm như vậy, đều là cơm dâng tới miệng, áo khoác tới tay.
Bà ta cũng không chưa từng chăm sóc cho Ninh Bang, trong nhà có người giúp việc, chẳng cần bà phải nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Hơn nữa bà ta dạy hai đứa trẻ kia ra sao mà bây giờ lại chẳng có đứa nào nên thân nên hình.
Trước đây Ninh Tương còn từng phải ngồi tù một khoảng thời gian vì tội cố ý gây thương tích cho người khác nữa kia kìa.
Thật sự lúc ấy thanh danh nhà họ Ninh thối nát cực kỳ, mặc dù đúng là những việc mà Ninh Bang từng làm không có cách nào để xoá sạch nhưng bấy giờ danh tiếng của nhà họ Ninh ra thành thế kia, ai cũng không thoát khỏi liên quan.
Những việc trong quá khứ Ninh Tú đều có thể nhẹ nhàng cho qua, không hề so đo, dù sao thì mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình khá phức tạp, có những việc không nên nói ra.
Nhưng nhìn bộ dạng kể khổ của Trang Lệ Nhã bây giờ, vừa khóc lóc vừa than vãn, Ninh Tôn không biết còn có thể chịu được, nhưng Ninh Tú thì chịu không nổi.
Ninh Tôn nhẹ nhàng vỗ về Hứa Thanh Du, đợi đến khi cô chìm vào giấc ngủ mới lẳng lặng thở dài.
Sự việc đêm nay quá ồn ào, khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi, mặc dù tất cả những chuyện ấy chẳng hề liên quan đến anh.
Trang Lệ Nhã vừa khóc vừa la, lại còn dậm chân đấm ngực, Ninh Tú dứt khoát gọi quản gia đến.
Anh ta không muốn nghe Trang Lệ Nhã bịa chuyện ăn không nói có, trực tiếp bảo quản gia dẫn theo người giúp việc đi đóng gói đồ đạc của bà ta.
Dù sao đi nữa thì tang lễ của Ninh Bang đã xong xuôi, nhà họ Ninh cũng sắp tiến hành thanh tẩy, Ninh Tú chỉ đang chuẩn bị trước.
Đương nhiên là Trang Lệ Nhã không đồng ý, than trời oán đất, nói bản thân cô nhi quả mẫu bị người ta bắt nạt.
Tình thế lúc bấy giờ thật lộn xộn, mặc dù Ninh Tôn chỉ ở một bên xem chuyện, nhưng nếu như mọi chuyện ầm ĩ đến mức này thì anh cũng xem không nổi nữa.
Hứa Thanh Du ngủ say, không hề biết gì cả, đến nửa đêm, cô đột nhiên tỉnh giấc.
Ở bên cạnh cô trống không, ngay từ đầu Ninh Tôn đã về khá muộn, nhưng nhìn lại thời gian bây giờ, thế mà anh vẫn chưa có mặt ở trên giường, vậy điều đó chỉ có thể chứng tỏ rằng anh hoàn toàn không ngủ mà lại đi ra ngoài rồi.
Hứa Thanh Du bước chân trần xuống giường, nhẹ nhàng đi đến mở cửa phòng.
Trong phòng khách có ánh sáng, Ninh Tôn ngồi trên ghê sô pha, mở TV nhưng lại tắt tiếng.
Trông anh cứ như đang xem TV, chỉ có điều, anh có xem thật hay không thì chẳng ai biết.
Thành thật mà nói thì trong lòng của Hứa Thanh Du có rất nhiều lời muốn nói với Ninh Tôn, cô muốn an ủi anh, nhưng bản thân lại nhớ đến tâm trạng của mình khi ba Hứa mất.
Những lúc này, nói gì cũng vô dụng.
Thêm vào đó, tình huống mà Ninh Tôn phải đối mặt còn phức tạp hơn nhiều so với cô lúc ấy, sau này nhà họ Ninh sẽ có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Mặc dù có Ninh Tú đứng ra phụ trách, nhưng nói cho cùng, anh vẫn không có cách nào để có thể rũ sạch tất cả những mối quan hệ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hứa Thanh Du chỉ đành trở lại giường.
Cô vùi mình vào lớp chăn, che kín cả người, nhắm mắt lại.
Ninh Tôn ngồi bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ rồi mới quay về phòng.
Thật ra Hứa Thanh Du cảm nhận được điều ấy, nhưng cô vẫn giả vờ ngủ.
Ninh Tôn nằm lên giường, đợi một lát, sau đó xoay người ôm lấy Hứa Thanh Du.
Có Ninh Tôn ở bên cạnh, cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Du ập tới ngay lập tức.
Cô cọ vài cái vào trong lòng ngực của anh, chưa được bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Thanh Du tỉnh dậy rất sớm.
Ninh Tôn vẫn còn đang ngủ, đêm qua anh ngủ trễ như thế, nhất định sẽ không dậy sớm nổi.
Hứa Thanh Du rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, đi chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng còn chưa làm xong thì cô đã nghe được tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Cô khá bất ngờ, quay đầu nhìn về phía phòng của mẹ Ninh.
Cửa phòng của mẹ Ninh đóng chặt, không thể đoán được rằng bên trong đó còn có người hay không.
Mới đến giờ này, lẽ ra mẹ Ninh vẫn còn ở trong phòng mới đúng.
Hứa Thanh Du đi ra khỏi phòng bếp, lập tức bắt gặp cảnh mẹ Ninh mở cửa bước vào.
Mẹ Ninh mặc đồ thể thao, có vẻ như vừa mới đi tập thể dục về, đầu tóc có hơi lộn xộn, hô hấp dồn dập.
Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, “Mới sáng sớm mà bác đã ra ngoài chạy bộ rồi ạ?”
Mẹ Ninh khẽ ừ, sau đó quay trở về phòng của mình.
Bà đã tận lực né tránh Hứa Thanh Du, nhưng lúc bà lướt ngang qua người cô, cô vẫn có thể thấy được vết thương ở phía sau tai của bà.
Vết thương không phải nhỏ, đã bắt đầu chảy máu.
Hứa Thanh Du kêu lên một tiếng, “Sao bác lại bị thương thế ạ?”
Dường như mẹ Ninh không biết trên người mình có vết thương, khẽ hả một tiếng, thế mà phản ứng đầu tiên của bà lại chính là vọt trở về phòng.
Hứa Thanh Du nhanh chóng đuổi theo, níu lại cánh tay của mẹ Ninh, cẩn thẩn nhìn chằm chằm vết thương đằng sau tai của bà.
Đứng gần mới thấy, đây chính là vết cào.
Mắt Hứa Thanh Du mở to, “Bác đi ra ngoài đánh nhau sao?”
Mẹ Ninh cố dãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Hứa Thanh Du.
Bà chỉ đành nhỏ giọng trả lời, “Con nhỏ tiếng một chút, chắc là A Tôn đã về rồi nhỉ, nó đã tỉnh dậy hay chưa?”
Hứa Thanh Du chau mày, trong lòng thầm nghĩ ngợi một phen, gần như đoán được chuyện gì đã xảy ra, “Là do Trang Lệ Nhã làm có phải không? Bác ra ngoài gặp mặt bà ta rồi ạ?”
Sau đó Hứa Thanh Du lại nói tiếp, “Bà ta gọi điện cho bác, bảo bác đến gặp bà ta ư?”
Giọng nói của mẹ Ninh trầm thấp, “Con đợi bác đi thay đồ một chút, sau đó bác sẽ từ từ kể cho con nghe.”
Dù sao đã trở về nhà, Hứa Thanh Du cũng buông tay bà ra, sau đó đi về phòng của mình và Ninh Tôn.
Cô rón rén mở cửa phòng, cẩn thận nhìn bên trong một chút, Ninh Tôn vẫn còn nằm trên giường, có thể nhận ra anh đang ngủ rất say.
Hứa Thanh Du đóng cửa lại một lần nữa, sau đó đi đến phòng của mẹ Ninh.
Mẹ Ninh đang đứng trước gương nhìn vết thương ở phía sau tai của mình.
Hứa Thanh Du trở tay đóng cửa lại, sau đó mới hỏi bà, “Sao hai người lại đánh nhau thế?”
Mẹ Ninh có phần bực bội, không trả lời Hứa Thanh Du mà trực tiếp chửi tục, “Bác cũng không muốn như thế, người đàn bà xấu xa này, thế mà lại cào bác bị thương.”
Bà xoã tóc, thử kiểm tra xem có thể dùng cách này để che dấu vết thương ở phía sau tai của mình không.
Sau đó bà lại đi đến chỗ tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mới, đứng trước mặt Hứa Thanh Du thay đồ.
Đợi mọi việc xong xuôi, bà mới lên tiếng, “Bà ta gọi cho bác, bảo là có chuyện muốn nói, đại khái thì bác cũng biết bà ta muốn nói với bác cái gì, không ngờ được rằng, cái người đàn bà thối tha này, chưa nói được hai câu thì bà ta đã ra tay với bác, làm sao bác có để mặc cho bà ta đánh được.”
Cũng không phải mẹ Ninh chưa từng đánh nhau bao giờ, trước đây bà còn dám đánh đàn ông, chẳng lẽ lại sợ một người phụ nữ như bà ta.
Lần này Trang Lệ Nhã chỉ đến có một mình, không mang hai đứa con mình theo trợ giúp, cho nên trong trận chiến này, mẹ Ninh không hề thiệt thòi.
Hứa Thanh Du nhìn mẹ Ninh chằm chằm, sau đó hỏi, “Có bị ai bắt gặp không? Hai người đánh nhau ở chỗ nào?”
Mẹ Ninh đi đến ngồi xuống giường, hai tay đặt trên đùi, “Yên tâm đi, cho dù bác không sợ mất mặt thì bà ta cũng sợ, hai người bọn bác ở trong khu dân cư, chính là chỗ công viên ấy, lúc đó không có ai, vừa hay, bác thật sự không muốn nhường bà ta, trực tiếp đè bà ta xuống đất đánh, còn đạp cho hai phát.”
Hứa Thanh Du nhẹ nhàng thở phào một hơi, “Sao lại đánh nhau thế? Con còn tưởng bác đã nghĩ thoáng rồi chứ?”
Mà Trang Lệ Nhã cũng thật là, bà ta dám một mình nhào tới đánh nhau với mẹ Ninh, không biết có phải là bị ngốc hay không?
Bà ta thật sự cho rằng bản thân rất lợi hại ư?