Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 966
Mẹ Ninh thấy Ninh Tôn và Hứa Thanh Du hai người tay trong tay đi đến thì bà sửng sốt một chút sau đó liền nở nụ cười.
Chờ khi hai người đi đến gần, mẹ Ninh mới nói: “Bác còn đang nghĩ con sốt sắng đi làm cái gì không biết, hoá ra lại là về nhà tìm A Tôn à, nhưng mà con đi tìm nó thì con cứ nói với bác là con đi tìm nó có gì đâu mà xấu hổ, bác hỏi thế nào con cũng không chịu trả lời.”
Lời này của Mẹ Ninh cũng không có gì cả nhưng cũng không biết tại sao mà Hứa Thanh Du lại đỏ mặt.
Cô nhớ lúc mà mình muốn về nhà tìm Ninh Tôn nói chuyện đã tưởng tượng ra bao nhiêu lời thoại kịch bản để cùng Ninh Tôn ngồi xuống nói rõ toàn bộ những chuyện trước đó.
Nhưng mà những ý nghĩ đó nghĩ ra rồi thì cũng chưa được dùng, khi ngồi xuống nói chuyện cùng với Ninh Tôn thì trong đầu chẳng còn gì chỉ có thể tự phát huy.
Mẹ Ninh nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du: “Sao con lại còn đỏ mặt nữa vậy, có phải hai đứa con ở nhà làm chuyện gì xấu không, bác tùy tiện nói một câu thôi mà con đã đỏ mặt rồi, lúc trước trêu chọc hai đứa các con như nào thì hai đứa vẫn bình chân như vại không có tý phản ứng nào cả, như thế này lại cảm thấy hai đứa không thích hợp lắm.”
Nói xong, trên đường đi về mẹ Ninh luôn dùng ánh mắt mập mờ nhìn Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn thấy rất bất đắc dĩ, anh biết là Hứa Thanh Du da mặt mỏng, đối với đề tài này thì cô chỉ bị động mà chịu đòn thôi.
Vì thế anh chỉ có thể đứng ra giải vây: “Làm gì có làm chuyện gì xấu chứ, chỉ là cô ấy đột nhiên nói lúc trước chị Thái có đề cập qua một số việc, cô ấy muốn tìm con xác nhận chút mà thôi, thời gian ngắn như thế bọn con có thể làm được chuyện gì xấu đây.”
Anh nói như thế mặt của Hứa Thanh Du càng đỏ hơn, câu sau cùng Ninh Tôn nói thực sự là khiến cho người khác nghĩ sâu xa hơn mà.
Mẹ Ninh che miệng, nhìn bộ dạng kia là biết không quá tin cái lý do thoái thác của Ninh Tôn rồi.
Nhưng mà những chuyện như này truy hỏi mãi cũng chưa chắc hỏi được cái gì, cho nên mẹ Ninh cũng bỏ qua cho bọn họ.
Đã ra khỏi nhà cả rồi nên ba người họ cùng nhau đi tản bộ luôn.
Hôm nay khí trời không quá tốt có hơi ẩm thấp, đi như vậy một lúc thì Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp mưa rồi.”
Ninh Tôn đưa tay lên che trên đỉnh đầu của cô: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Những hành động nhỏ như vậy thật sự có thể thể hiện được tâm ý nội tâm của một người.
Vả lại vốn dĩ Hứa Thanh Du lại là người rất mẫn cảm, xem xét một người dựa và hành động của họ
Nhìn bộ dạng như vậy của Ninh Tôn, trong lòng cô không nhịn được mà nổi lên những cơn sóng ngầm.
Mẹ Ninh thì không chú ý nhiều như vậy, Ninh Tôn vốn dĩ là một người đàn ông cẩn thận chu đáo, lúc trước đã có rất nhiều việc rất nhiều chi tiết nhỏ thể hiện ra cho thấy anh quan tâm chiếu cố Hứa Thanh Du.
Chỉ là Hứa Thanh Du không nhận ra mà thôi, cô chỉ nghĩ những hành vi đó của Ninh Tôn là do nhân phẩm thân sĩ của anh tốt.
Ba người họ cùng về nhà lúc mà Hứa Thanh Du đi đóng cửa sổ thì bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng sấm, sau đó mưa liền trút xuống ào ào.
Mẹ Ninh a a hai tiếng: “May mà chúng ta trở về kịp thời nếu đi chậm thêm chút nữa thể nào cũng bị ướt.”
Câu này là mẹ Ninh nói với Ninh Tôn, mặc dù không trông cậy gì việc Ninh Tôn sẽ trả lời bà nhưng ít nhất thì cũng nên cho bà một ánh mắt coi như trả lời.
Nhưng Ninh Tôn đứng cách bà không xa ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du đang đứng bên cạnh, dường như không nghe thấy lời bà nói.
Mẹ Ninh không nhịn được nói: “Con khiêm tốn chút được không, không phải đến mức này chứ, làm gì mà cứ giống như con vừa mới có bạn gái vậy hả.”
Bà rõ ràng là trêu chọc Ninh Tôn nhưng người giật mình lại là Hứa Thanh Du, trong lòng cô run lên một cái.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng không thấy có cái gì mà phải chột dạ cả, nhưng mà cô vẫn có cảm giác như là bị người khác đạp lên đuôi mình vậy.
Ninh Tôn bật cười: “Nhìn bạn gái của mình nhiều một chút mà mẹ cũng muốn nhắc nhở con nữa.”
Mẹ Ninh hừ một tiếng: “Tên nhóc nhà con về sau ít chọc giận nó thì mẹ sẽ không lẩm bẩm nhắc nhở con, lần nào cũng khiến cho con nhà người ta tức giận đến đỏ cả mặt, nếu cứ tiếp tục như thế, dù con đối xử với Tiểu Du tốt mẹ cũng không thấy thành ý đâu.”
Ninh Tôn đưa tay ôm lấy khoé miệng: “Vâng vâng vâng, con biết rồi.”
Mẹ Ninh không có chuyện gì nữa quay người ngồi xuống ghế sofa.
Bà đưa tay vẫy vẫy Hứa Thanh Du: “Nào lại đây bé con, chúng ta đánh mấy ván game.”
Gọi Hứa Thanh Du xong bà nghĩ chút rồi lại nhìn Ninh Tôn: “Tiểu Du nói con chơi game rất giỏi, nếu không thì lại đây chơi một ván.”
Ninh Tôn không dị nghị gì, mẹ Ninh đã lôi Hứa Thanh Du chơi thì tất nhiên anh sẽ ở bên cạnh chơi cùng với bọn họ.
Chỉ là khi ba người vừa ngồi xuống ghế, Ninh Tôn mới lấy được điện thoại từ túi ra chưa kịp đăng nhập vào game thì điện thoại đã vang lên.
Trên màn hình hiện một dãy số điện thoại, Ninh Tôn nhớ hình như trước đó Trang Lệ Nhã đã dùng số điện thoại này gọi cho anh.
Hứa Thanh Du nghiêng đầu nhìn số trên màn hình cũng nhận ra số điện thoại này, nét mặt cô lập tức trầm xuống.
Ninh Tôn thấy hơi bất đắc dĩ xem ra thật sự bị Ninh Tú nói trúng rồi, Trang Lệ Nhã đã đến chỗ Ninh Tú náo loạn một trận, chắc là cũng không có được thứ mà mình muốn nên bây giờ mới đến tìm anh.
Nhưng mà lúc trước mình đã từng cảnh cáo bà ta một lần rồi, chẳng lẽ bà ta đã quên hết rồi sao?
Ninh Tôn cầm điện thoại đứng dây: “Đợi chút đã, con nhận điện thoại trước.”
Mẹ Ninh không biết đầu bên kia là ai, vẻ mặt nghi hoặc: “Nghe thì nghe đi, con còn trốn tránh làm gì, làm sao có phải là cái cô kia gọi điện cho con không?”
Nói xong bà quay đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Tên ngốc này rất không thành thật, con không thể nuông chiều nó như vậy được, nào lại đây đè nó xuống đi, bắt nó nhận điện thoại trước mặt chúng ta.”
Hứa Thanh Du cũng biết nếu là điện thoại của Trang Lệ Nhã thì không thể nhận trước mặt mẹ Ninh được.
Lúc trước cô nghe những lời chửi rủa của Trang Lệ Nhã đa giận đến mức muốn đánh người rồi nói gì đến mẹ Ninh.
Cuộc điện thoại này mà gọi đến để chửi mắng nữa thì dựa theo tính cách của mẹ Ninh thể nào cũng muốn hẹn người ta đánh nhau một trận.
Vì vậy Hứa Thanh Du vội nói: “Là bên công ty gọi đến để anh ấy vào phòng nhận đi.”
Nhưng mà biểu cảm của mẹ Ninh vẫn không giãn ra: “Công ty thì công ty, điện thoại của công ty thì có cái gì mà không thể cho người khác biết, điện thoại của công ty thì cũng nhận được ở đây mà, chúng ta cũng không có nói gì.”
Hứa Thanh Du cười cười, giơ điện thoại lên vẫy vẫy: “Anh ấy ở bên cạnh nghe điện thoại, hai chúng ta làm sao có thể chơi game thoải mái được, không biết anh ấy gọi điện thoại bao giờ mới xong được, chúng ta chơi trước một ván, không đợi anh ấy nữa.”
Cô nói như thế rồi Ninh Tôn cũng thuận tiện đi về phía phòng ngủ của mình: “Đúng thế, con nghe điện thoại cũng không biết chừng nào mới xong được, hai người chơi trước đi, không cần đợi con đâu, chút nữa nghe máy xong con sẽ quay lại chơi với hai người.”
Mẹ Ninh nhìn bóng lưng của Ninh Tôn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Nhưng mà con nhanh lên một chút, con luôn chê hai người bọn ta không biết đánh, hôm nay mẹ muốn xem rốt cuộc con lợi hại như nào.”
Ninh Tôn không trả lời lại mẹ Ninh, sau khi vào phòng thì đóng cửa lại nhận điện thoại của Trang Lệ Nhã.
Lần này giọng nói của Trang Lệ Nhã đã trở nên ôn tồn hơn, mới nghe máy đã gọi anh một tiếng A Tôn.
Thái độ của Ninh Tôn thì vẫn như trước, âm thanh lạnh lùng: “Tìm tôi có chuyện gì, nói thẳng đi.”
Trang Lệ Nhã cười hai tiếng: “Dì đang nghĩ đến làn trước gọi điện thoại cho con dì quá xúc động, nói chuyện có chút khó nghe, đang nghĩ xem làm thế nào để bồi thường cho con, hi vọng con có thể bỏ qua cho dì.”
Ninh Tôn hừ cười một tiếng không nói gì.
Lần trước gọi đến đột nhiên chửi mắng hăng hái một trận, bây giờ lại muốn bảo anh bỏ qua, không biết là do Trang Lệ Nhã ngu ngốc hay là bà ta nghĩ Ninh Tôn anh ngốc nữa.
Sau đó Trang Lệ Nhã lại nói: “Dì cũng có chút nóng vội nữa, bệnh của cha con cứ hay tái phát, giờ ở suốt tại bệnh viện cũng không phải là tốt, dì ở trong nhà cứ đợi mãi, nhưng cũng không nhận được tin tức tốt gì về nhà, tầm tình hơi nôn nóng, lúc nói chuyện cũng không biết lựa lời nên có hơi nặng lời.”
Ninh Tôn vẫn cứ im lặng không nói lời nào, Trang Lệ Nhã hình như đã quên mất trước đó khi ngoại điện thoại cho anh thì bà ta cứ mở miệng ngậm miệng là nơi đến chuyện tài sản.
Bây giờ lại lấy bệnh tình của ông già ra làm cái cớ, thật là làm cho người khác không thể nào nói nổi.
Trang Lệ Nhã thấy Ninh Tôn không trả lời mình chỉ có thể thở dài, bắt đầu nói chủ đề chính: “Dì nghe người khác nói cha con có gọi điện thoại cho luật sư, lần trước các con có đi gặp ông ấy, ông ấy có tiết lộ cho các con tin tức gì không?”
Chắc là bà ta biết mình nói ra những lời này sẽ dễ khiến cho Ninh Tôn nghĩ đến cái khác nên bà ta lập tức giải thích: “Con đừng hiểu nhầm, dì không có tâm tư gì khác cả, chỉ là nghe nói A Tú đi gặp cha con, không lâu sau thì cha con liền gọi điện thoại cho luật sư, dì muốn gọi điện cho con hỏi xem con có biết gì không.”
Giọng nói của bà ta rất ôn hòa: “Dì cũng không sợ điều gì, tình cảm của dì và cha con rất tốt, thế nào thì cha con cũng sẽ không bạc đãi ba mẹ con dì, giờ gì chỉ nghĩ đến con mà thôi, một mình con ở bên ngoài mà gần đây lại có không ít tin tức bất với với con, sợ cha con nhất thời nổi nóng lại đưa ra quyết định không hay.”
Bà ta thật sự biết ăn nói đấy, lại con mơ mơ hồ hồ kéo Ninh Tú xuống nước nữa.
Chờ khi hai người đi đến gần, mẹ Ninh mới nói: “Bác còn đang nghĩ con sốt sắng đi làm cái gì không biết, hoá ra lại là về nhà tìm A Tôn à, nhưng mà con đi tìm nó thì con cứ nói với bác là con đi tìm nó có gì đâu mà xấu hổ, bác hỏi thế nào con cũng không chịu trả lời.”
Lời này của Mẹ Ninh cũng không có gì cả nhưng cũng không biết tại sao mà Hứa Thanh Du lại đỏ mặt.
Cô nhớ lúc mà mình muốn về nhà tìm Ninh Tôn nói chuyện đã tưởng tượng ra bao nhiêu lời thoại kịch bản để cùng Ninh Tôn ngồi xuống nói rõ toàn bộ những chuyện trước đó.
Nhưng mà những ý nghĩ đó nghĩ ra rồi thì cũng chưa được dùng, khi ngồi xuống nói chuyện cùng với Ninh Tôn thì trong đầu chẳng còn gì chỉ có thể tự phát huy.
Mẹ Ninh nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du: “Sao con lại còn đỏ mặt nữa vậy, có phải hai đứa con ở nhà làm chuyện gì xấu không, bác tùy tiện nói một câu thôi mà con đã đỏ mặt rồi, lúc trước trêu chọc hai đứa các con như nào thì hai đứa vẫn bình chân như vại không có tý phản ứng nào cả, như thế này lại cảm thấy hai đứa không thích hợp lắm.”
Nói xong, trên đường đi về mẹ Ninh luôn dùng ánh mắt mập mờ nhìn Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn thấy rất bất đắc dĩ, anh biết là Hứa Thanh Du da mặt mỏng, đối với đề tài này thì cô chỉ bị động mà chịu đòn thôi.
Vì thế anh chỉ có thể đứng ra giải vây: “Làm gì có làm chuyện gì xấu chứ, chỉ là cô ấy đột nhiên nói lúc trước chị Thái có đề cập qua một số việc, cô ấy muốn tìm con xác nhận chút mà thôi, thời gian ngắn như thế bọn con có thể làm được chuyện gì xấu đây.”
Anh nói như thế mặt của Hứa Thanh Du càng đỏ hơn, câu sau cùng Ninh Tôn nói thực sự là khiến cho người khác nghĩ sâu xa hơn mà.
Mẹ Ninh che miệng, nhìn bộ dạng kia là biết không quá tin cái lý do thoái thác của Ninh Tôn rồi.
Nhưng mà những chuyện như này truy hỏi mãi cũng chưa chắc hỏi được cái gì, cho nên mẹ Ninh cũng bỏ qua cho bọn họ.
Đã ra khỏi nhà cả rồi nên ba người họ cùng nhau đi tản bộ luôn.
Hôm nay khí trời không quá tốt có hơi ẩm thấp, đi như vậy một lúc thì Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp mưa rồi.”
Ninh Tôn đưa tay lên che trên đỉnh đầu của cô: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Những hành động nhỏ như vậy thật sự có thể thể hiện được tâm ý nội tâm của một người.
Vả lại vốn dĩ Hứa Thanh Du lại là người rất mẫn cảm, xem xét một người dựa và hành động của họ
Nhìn bộ dạng như vậy của Ninh Tôn, trong lòng cô không nhịn được mà nổi lên những cơn sóng ngầm.
Mẹ Ninh thì không chú ý nhiều như vậy, Ninh Tôn vốn dĩ là một người đàn ông cẩn thận chu đáo, lúc trước đã có rất nhiều việc rất nhiều chi tiết nhỏ thể hiện ra cho thấy anh quan tâm chiếu cố Hứa Thanh Du.
Chỉ là Hứa Thanh Du không nhận ra mà thôi, cô chỉ nghĩ những hành vi đó của Ninh Tôn là do nhân phẩm thân sĩ của anh tốt.
Ba người họ cùng về nhà lúc mà Hứa Thanh Du đi đóng cửa sổ thì bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng sấm, sau đó mưa liền trút xuống ào ào.
Mẹ Ninh a a hai tiếng: “May mà chúng ta trở về kịp thời nếu đi chậm thêm chút nữa thể nào cũng bị ướt.”
Câu này là mẹ Ninh nói với Ninh Tôn, mặc dù không trông cậy gì việc Ninh Tôn sẽ trả lời bà nhưng ít nhất thì cũng nên cho bà một ánh mắt coi như trả lời.
Nhưng Ninh Tôn đứng cách bà không xa ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du đang đứng bên cạnh, dường như không nghe thấy lời bà nói.
Mẹ Ninh không nhịn được nói: “Con khiêm tốn chút được không, không phải đến mức này chứ, làm gì mà cứ giống như con vừa mới có bạn gái vậy hả.”
Bà rõ ràng là trêu chọc Ninh Tôn nhưng người giật mình lại là Hứa Thanh Du, trong lòng cô run lên một cái.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng không thấy có cái gì mà phải chột dạ cả, nhưng mà cô vẫn có cảm giác như là bị người khác đạp lên đuôi mình vậy.
Ninh Tôn bật cười: “Nhìn bạn gái của mình nhiều một chút mà mẹ cũng muốn nhắc nhở con nữa.”
Mẹ Ninh hừ một tiếng: “Tên nhóc nhà con về sau ít chọc giận nó thì mẹ sẽ không lẩm bẩm nhắc nhở con, lần nào cũng khiến cho con nhà người ta tức giận đến đỏ cả mặt, nếu cứ tiếp tục như thế, dù con đối xử với Tiểu Du tốt mẹ cũng không thấy thành ý đâu.”
Ninh Tôn đưa tay ôm lấy khoé miệng: “Vâng vâng vâng, con biết rồi.”
Mẹ Ninh không có chuyện gì nữa quay người ngồi xuống ghế sofa.
Bà đưa tay vẫy vẫy Hứa Thanh Du: “Nào lại đây bé con, chúng ta đánh mấy ván game.”
Gọi Hứa Thanh Du xong bà nghĩ chút rồi lại nhìn Ninh Tôn: “Tiểu Du nói con chơi game rất giỏi, nếu không thì lại đây chơi một ván.”
Ninh Tôn không dị nghị gì, mẹ Ninh đã lôi Hứa Thanh Du chơi thì tất nhiên anh sẽ ở bên cạnh chơi cùng với bọn họ.
Chỉ là khi ba người vừa ngồi xuống ghế, Ninh Tôn mới lấy được điện thoại từ túi ra chưa kịp đăng nhập vào game thì điện thoại đã vang lên.
Trên màn hình hiện một dãy số điện thoại, Ninh Tôn nhớ hình như trước đó Trang Lệ Nhã đã dùng số điện thoại này gọi cho anh.
Hứa Thanh Du nghiêng đầu nhìn số trên màn hình cũng nhận ra số điện thoại này, nét mặt cô lập tức trầm xuống.
Ninh Tôn thấy hơi bất đắc dĩ xem ra thật sự bị Ninh Tú nói trúng rồi, Trang Lệ Nhã đã đến chỗ Ninh Tú náo loạn một trận, chắc là cũng không có được thứ mà mình muốn nên bây giờ mới đến tìm anh.
Nhưng mà lúc trước mình đã từng cảnh cáo bà ta một lần rồi, chẳng lẽ bà ta đã quên hết rồi sao?
Ninh Tôn cầm điện thoại đứng dây: “Đợi chút đã, con nhận điện thoại trước.”
Mẹ Ninh không biết đầu bên kia là ai, vẻ mặt nghi hoặc: “Nghe thì nghe đi, con còn trốn tránh làm gì, làm sao có phải là cái cô kia gọi điện cho con không?”
Nói xong bà quay đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Tên ngốc này rất không thành thật, con không thể nuông chiều nó như vậy được, nào lại đây đè nó xuống đi, bắt nó nhận điện thoại trước mặt chúng ta.”
Hứa Thanh Du cũng biết nếu là điện thoại của Trang Lệ Nhã thì không thể nhận trước mặt mẹ Ninh được.
Lúc trước cô nghe những lời chửi rủa của Trang Lệ Nhã đa giận đến mức muốn đánh người rồi nói gì đến mẹ Ninh.
Cuộc điện thoại này mà gọi đến để chửi mắng nữa thì dựa theo tính cách của mẹ Ninh thể nào cũng muốn hẹn người ta đánh nhau một trận.
Vì vậy Hứa Thanh Du vội nói: “Là bên công ty gọi đến để anh ấy vào phòng nhận đi.”
Nhưng mà biểu cảm của mẹ Ninh vẫn không giãn ra: “Công ty thì công ty, điện thoại của công ty thì có cái gì mà không thể cho người khác biết, điện thoại của công ty thì cũng nhận được ở đây mà, chúng ta cũng không có nói gì.”
Hứa Thanh Du cười cười, giơ điện thoại lên vẫy vẫy: “Anh ấy ở bên cạnh nghe điện thoại, hai chúng ta làm sao có thể chơi game thoải mái được, không biết anh ấy gọi điện thoại bao giờ mới xong được, chúng ta chơi trước một ván, không đợi anh ấy nữa.”
Cô nói như thế rồi Ninh Tôn cũng thuận tiện đi về phía phòng ngủ của mình: “Đúng thế, con nghe điện thoại cũng không biết chừng nào mới xong được, hai người chơi trước đi, không cần đợi con đâu, chút nữa nghe máy xong con sẽ quay lại chơi với hai người.”
Mẹ Ninh nhìn bóng lưng của Ninh Tôn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Nhưng mà con nhanh lên một chút, con luôn chê hai người bọn ta không biết đánh, hôm nay mẹ muốn xem rốt cuộc con lợi hại như nào.”
Ninh Tôn không trả lời lại mẹ Ninh, sau khi vào phòng thì đóng cửa lại nhận điện thoại của Trang Lệ Nhã.
Lần này giọng nói của Trang Lệ Nhã đã trở nên ôn tồn hơn, mới nghe máy đã gọi anh một tiếng A Tôn.
Thái độ của Ninh Tôn thì vẫn như trước, âm thanh lạnh lùng: “Tìm tôi có chuyện gì, nói thẳng đi.”
Trang Lệ Nhã cười hai tiếng: “Dì đang nghĩ đến làn trước gọi điện thoại cho con dì quá xúc động, nói chuyện có chút khó nghe, đang nghĩ xem làm thế nào để bồi thường cho con, hi vọng con có thể bỏ qua cho dì.”
Ninh Tôn hừ cười một tiếng không nói gì.
Lần trước gọi đến đột nhiên chửi mắng hăng hái một trận, bây giờ lại muốn bảo anh bỏ qua, không biết là do Trang Lệ Nhã ngu ngốc hay là bà ta nghĩ Ninh Tôn anh ngốc nữa.
Sau đó Trang Lệ Nhã lại nói: “Dì cũng có chút nóng vội nữa, bệnh của cha con cứ hay tái phát, giờ ở suốt tại bệnh viện cũng không phải là tốt, dì ở trong nhà cứ đợi mãi, nhưng cũng không nhận được tin tức tốt gì về nhà, tầm tình hơi nôn nóng, lúc nói chuyện cũng không biết lựa lời nên có hơi nặng lời.”
Ninh Tôn vẫn cứ im lặng không nói lời nào, Trang Lệ Nhã hình như đã quên mất trước đó khi ngoại điện thoại cho anh thì bà ta cứ mở miệng ngậm miệng là nơi đến chuyện tài sản.
Bây giờ lại lấy bệnh tình của ông già ra làm cái cớ, thật là làm cho người khác không thể nào nói nổi.
Trang Lệ Nhã thấy Ninh Tôn không trả lời mình chỉ có thể thở dài, bắt đầu nói chủ đề chính: “Dì nghe người khác nói cha con có gọi điện thoại cho luật sư, lần trước các con có đi gặp ông ấy, ông ấy có tiết lộ cho các con tin tức gì không?”
Chắc là bà ta biết mình nói ra những lời này sẽ dễ khiến cho Ninh Tôn nghĩ đến cái khác nên bà ta lập tức giải thích: “Con đừng hiểu nhầm, dì không có tâm tư gì khác cả, chỉ là nghe nói A Tú đi gặp cha con, không lâu sau thì cha con liền gọi điện thoại cho luật sư, dì muốn gọi điện cho con hỏi xem con có biết gì không.”
Giọng nói của bà ta rất ôn hòa: “Dì cũng không sợ điều gì, tình cảm của dì và cha con rất tốt, thế nào thì cha con cũng sẽ không bạc đãi ba mẹ con dì, giờ gì chỉ nghĩ đến con mà thôi, một mình con ở bên ngoài mà gần đây lại có không ít tin tức bất với với con, sợ cha con nhất thời nổi nóng lại đưa ra quyết định không hay.”
Bà ta thật sự biết ăn nói đấy, lại con mơ mơ hồ hồ kéo Ninh Tú xuống nước nữa.