Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 944
Hứa Thanh Du thực sự bị sốc trước lời nói của Ninh Tôn.
Cô đứng đó không nhúc nhích, Ninh Tôn cũng không đóng cửa, đợi mãi không thấy cô bước vào, anh cất cao giọng nói: “Sao còn chưa vào, không định đi ngủ sao? Hay em muốn ngủ ngoài ghế sô pha?”
Hứa Thanh Du nhanh chóng liếc nhìn về cửa phòng của mẹ Ninh, sau đó bước nhanh vào phòng Ninh Tôn, nhanh tay đóng cửa lại: “Này, anh có cần hét toáng lên vậy không? Anh sợ mẹ anh không nghe thấy chắc?”
Ninh Tôn tự nhiên lên giường ngồi rồi, tựa vào đầu giường nghịch điện thoại di động.
Anh không nhìn Hứa Thanh Du: “Cô không cần lo chuyện đó! Mẹ tôi không nghe thấy tiếng chúng ta mới phải ra kiểm tra đấy. Cô tưởng mẹ tôi yên tâm về chúng ta đến mức đó ư?”
Nghe Ninh Tôn nói như vậy, Hứa Thanh Du mới suy nghĩ qua một chút, xem ra quả thật là như vậy, mẹ Ninh tuyệt đối không thể không lo lắng cho họ.
Cô mím miệng không nói gì.
Ninh Tôn vẫn ngồi im tùy tiện lướt xem mấy trang tin tức trên điện thoại.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Du vẫn đứng im tại chỗ, lông mày Ninh Tôn khẽ cau lại: “Cô thực sự không định đi ngủ sao? Tôi đã dành riêng cho cô khoảng giường to như thế kia rồi còn gì? Cô vẫn chê chỗ còn bé nên không lên ngủ hả?”
Nghe Ninh Tôn nói xong, Hứa Thanh Du đánh mắt nhìn về phía phần giường bên cạnh anh.
Ninh Tôn ngồi ở một bên giường, còn lại chừa ra ba phần tư còn lại cho cô.
Nhưng cho dù có bao nhiêu chỗ trống cho cô, hai người vẫn phải nằm chung một giường.
Tối hôm qua chỉ là tai nạn, cả hai đều uống quá chén nên không nói làm gì, lúc này Hứa Thanh Du rất tỉnh táo, bảo cô ngủ chung giường với Ninh Tôn, dù sao cũng có chút ngại ngùng.
Ninh Tôn nói xong, khẽ xoay người, quay lưng về phía giường trống bên kia, dùng điện thoại di động đăng nhập vào trò chơi.
Trên thực tế, anh không biết phải đối mặt với Hứa Thanh Du như thế nào, nhưng anh không muốn ngủ trên mặt đất, cũng không muốn Hứa Thanh Du ngủ dưới đất, mà cũng không muốn một trong hai người phải ngủ ở ghế sô pha ngoài phòng khách.
Vậy thì chỉ có một cách.
Hứa Thanh Du thật sự rất buồn ngủ, thân thể cô đã lâu lắm không vận động nhiều, ra ngoài chơi một lát, tuy rằng cường di chuyển không cao nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Do dự hồi lâu, Hứa Thanh Du cuối cùng cũng bỏ xuống sự xấu hổ của bản thân, đi tới ngồi xuống giường bên kia.
Nhạc chuông trò chơi phát ra từ điện thoại bên phía Ninh Tôn, khiến Hứa Thanh Du cảm thấy thoải mái hơn.
Hứa Thanh Du cũng mở điện thoại lên xem có gì mới không, nhưng A Trạch không thấy hồi âm lại tin nhắn của cô nữa.
Chắc là A Trạch sẽ không bao giờ mời cô đi chơi đánh cầu nữa, nhưng như vậy cũng không sao, bản thân cô không phải là người hòa đồng, thường xuyên phải cùng tất cả những người đó gặp gỡ qua lại giao lưu, tự nhiên cô cũng thấy hơi khó chịu.
Và sự hiện diện của cô với tư cách bạn đặc biệt của A Trạch cũng khiến mấy cô bé trong câu lạc bộ cảm thấy không thoải mái.
Ai da, ngẫm lại cô thấy không cần thiết phải dây dưa vì ân tình như vậy.
Hứa Thanh Du sau đó vào mạng lướt xem những tin tức tầm phào trong làng giải trí.
Không còn ai nhắc tới mấy tin tức nhảm nhí về Ninh Tôn nữa, ngoại trừ một số lực lượng thủy quân cứng đầu – những người vẫn liên tục tung ra những tin đồn bê bối của Ninh Tôn trước đó, nhưng những tiêu đề đó đều đã cũ mèm, độc giả cũng đã biết đó chỉ là tin nhảm nên chẳng có mấy ai quan tâm đến nó nữa.
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô không chịu được cơn buồn ngủ kéo đến nữa nên nằm xuống, kéo chăn bông lên, nhắm mắt quay lưng về phía Ninh Tôn.
Trên giường có hai cái mền, có lẽ Ninh Tôn phải đặc biệt chuẩn bị.
Hứa Thanh Du chỉnh gối lại cho thoải mái nhất rồi chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng có vẻ giấc ngủ của cô không được an yên cho lắm, cô mơ màng màng giữa mơ và thật.
Âm thanh trò chơi trong điện thoại của Ninh Tôn dần dần im bặt, Hứa Thanh Du lập tức nhận ra, cô không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt lại.
Ninh Tôn không tiếp tục chơi game nữa, anh cũng tắt máy, nằm xuống đắp chăn bông khác rồi tắt đèn.
Căn phòng chìm vào bóng tối, cả hai nằm quay lưng lại phía đối phương, không gian yên tĩnh đến nỗi một tiếng động nhỏ cũng không có.
Hứa Thanh Du liếm môi, cảm thấy miệng khô khốc.
Trong đầu cô chủ yếu nghĩ đến cảnh tượng sáng nay.
Người đàn ông đang nằm phía sau cô bây giờ, thân hình chắc không sai biệt nhiều lắm so với người trong tưởng tượng của cô.
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại suy nghĩ gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng, cô thật sự không chịu được nữa, và chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, ở phía bên kia, Ninh Tôn nghe thấy tiếng thở đều đều của Hứa Thanh Du, mới xoay người lại.
Hứa Thanh Du đang quay lưng về phía anh, anh chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ đường viền của chiếc chăn bông trong bóng tối.
Ninh Tôn khẽ thở dài, cô gái này làm sao có thể khiến anh cảm thấy khó đối phó vậy chứ.
Không phải một cô gái bình thường nhìn thấy anh sẽ hét ầm lên đầy hâm mộ, hận không thể ôm chầm lấy anh vì chỉ được từ xa nhìn lại sao?
Nhưng làm sao anh lại cảm thấy gần đây Hứa Thanh Du có thái độ không tốt lắm khi đối mặt với anh vậy.
Ninh Tôn có chút bực bội, lúc bực bội thì cảm thấy tồi tệ, lúc tâm trạng không tốt thì hành vi sẽ trở nên mất kiểm soát.
Vì vậy Ninh Tôn thậm chí còn không nhận ra mình đang làm gì, tay anh đã giơ lên rồi.
Anh đưa tay ra vỗ vỗ vai Hứa Thanh Du, ngay cả khi hai người đang ngủ trên cùng một chiếc giường, chiếc giường này không phải là quá rộng, anh chỉ cần giang tay một chút là có thể chạm vào người nằm ở mép giường bên kia.
Khi Ninh Tôn đặt tay lên vai Hứa Thanh Du, anh mới nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc gì.
Anh sợ đến mức sững người.
May mắn thay, Hứa Thanh Du không tỉnh giấc, cô vẫn ngủ ngon lành.
Ninh Tôn cũng muốn làm tròn hành vi của mình, ngay cả khi Hứa Thanh Du đã ngủ say nên không để ý, anh đưa tay kéo chăn bông lên và đắp nó cho Hứa Thanh Du một cách tử tế.
Sau đó anh trở mình, nằm quay lưng về phía Hứa Thanh Du, và thở một hơi dài.
Hứa Thanh Du bên kia thật sự không có tỉnh lại, trước đó cũng phải động não mệt mỏi quá, lần này ngủ thiếp đi thật sâu.
Ninh Tôn trầm mặc một hồi, nhắm mắt lại, tự nhủ phải nhanh chóng ngủ đi, tuy rằng hiện tại không cần đi làm, nhưng ban ngày cũng phải tập trung cho Hứa Thanh Du và mẹ Ninh.
Cả hai người phụ nữ đều không dễ đối phó.
Hứa Thanh Du đã chìm trong một giấc mộng cả đêm hôm ấy, giấc mơ rất nặng nề đến nỗi cô không thể thức dậy dù cô biết rõ đó là một giấc mơ.
Cô mơ thấy Ninh Tôn và A Trạch.
Có lẽ là do trước đó cô đã suy nghĩ quá nhiều, và A Trạch trong giấc mơ đã nói rất nhiều lời yêu thương với cô ấy.
Khi Hứa Thanh Du nghe những lời yêu thương đó, cô thấy chính mình nổi hết da gà.
Cô rất kháng cự những lời thốt ra từ miệng của A Trạch, vốn dĩ cô có cảm tình tốt với A Trạch và vài người bạn của anh ta, nhưng sau khi nghe những lời đó, cô thật sự không muốn nhìn người đàn ông đối diện nữa.
A Trạch nói rất nhiều về tình yêu, rồi tự nhiên cảnh tượng xoay chuyển cô lại thấy Ninh Tôn.
Ninh Tôn đáp lại những gì A Trạch đã nói với cô như một bản sao.
Còn về cảm giác lần này thì sao, Hứa Thanh Du phải thừa nhận rằng khi Ninh Tôn nói những lời này, sự phản kháng trước đó đối với A Trạch đã không xuất hiện.
Chính là bản thân cô đang thầm hài lòng với những gì đang diễn ra trong giấc mơ.
Toàn bộ giấc mơ đôi khi mơ hồ, đôi khi rất rõ ràng.
Hứa Thanh Du đã trầm luân trong giấc mơ này, cô chẳng thể nào thoát ra khỏi sự mộng mị ấy.
Ninh Tôn cũng có một giấc mơ vào đêm ấy.
Anh chỉ cảm thấy rất mệt mỏi và dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra được.
Cả hai đều ở trong tình trạng này nên cả hai đều ngủ quên.
Cuối cùng, Hứa Thanh Du tỉnh lại trước, tư thế lúc tỉnh dậy vẫn khiến cô có chút ngượng ngùng.
Lần này cô vẫn ở trong vòng tay của Ninh Tôn, nhưng không phải Ninh Tôn kẹp cả người cô, mà là cô ôm Ninh Tôn như một con bạch tuộc.
Hứa Thanh Du chỉ nhớ rằng cô đã đi đến và ôm Ninh Tôn trong giấc mơ của mình, bởi cô biết đó là một giấc mơ, có thể làm bất cứ điều gì theo ý mình trong giấc mơ.
Cho nên Hứa Thanh Du cũng không nghĩ nhiều như vậy, rất tự nhiên tiến lên ôm lấy anh, không nghĩ như thế nào trên thực tế cô cũng làm như vậy.
Hứa Thanh Du chớp mắt, rèm cửa lộ ra một cái khe hở, bên ngoài ánh mặt trời chói lọi.
Lúc này, cô không dám ngẩng đầu xem Ninh Tôn đã tỉnh hay chưa. Cô hơi bối rối, không biết nên tự nhiên thu tay chân, hay phải làm như thế nào khác.
Mấy suy nghĩ lung tung quay cuồng trong đầu, nhưng cô vẫn chưa tìm ra đường rút lui, vì vậy Ninh Tôn đã đi trước một bước.
Anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay và chân của Hứa Thanh Du ra khỏi người mình, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cô, kéo chăn bông lên để đắp cho cô.
Anh còn giúp cô vuốt lại mái tóc rối bù, cuối cùng cũng xoay người bước xuống giường.
Hứa Thanh Du cảm thấy mặt mình nóng lên.
Cô đứng đó không nhúc nhích, Ninh Tôn cũng không đóng cửa, đợi mãi không thấy cô bước vào, anh cất cao giọng nói: “Sao còn chưa vào, không định đi ngủ sao? Hay em muốn ngủ ngoài ghế sô pha?”
Hứa Thanh Du nhanh chóng liếc nhìn về cửa phòng của mẹ Ninh, sau đó bước nhanh vào phòng Ninh Tôn, nhanh tay đóng cửa lại: “Này, anh có cần hét toáng lên vậy không? Anh sợ mẹ anh không nghe thấy chắc?”
Ninh Tôn tự nhiên lên giường ngồi rồi, tựa vào đầu giường nghịch điện thoại di động.
Anh không nhìn Hứa Thanh Du: “Cô không cần lo chuyện đó! Mẹ tôi không nghe thấy tiếng chúng ta mới phải ra kiểm tra đấy. Cô tưởng mẹ tôi yên tâm về chúng ta đến mức đó ư?”
Nghe Ninh Tôn nói như vậy, Hứa Thanh Du mới suy nghĩ qua một chút, xem ra quả thật là như vậy, mẹ Ninh tuyệt đối không thể không lo lắng cho họ.
Cô mím miệng không nói gì.
Ninh Tôn vẫn ngồi im tùy tiện lướt xem mấy trang tin tức trên điện thoại.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Du vẫn đứng im tại chỗ, lông mày Ninh Tôn khẽ cau lại: “Cô thực sự không định đi ngủ sao? Tôi đã dành riêng cho cô khoảng giường to như thế kia rồi còn gì? Cô vẫn chê chỗ còn bé nên không lên ngủ hả?”
Nghe Ninh Tôn nói xong, Hứa Thanh Du đánh mắt nhìn về phía phần giường bên cạnh anh.
Ninh Tôn ngồi ở một bên giường, còn lại chừa ra ba phần tư còn lại cho cô.
Nhưng cho dù có bao nhiêu chỗ trống cho cô, hai người vẫn phải nằm chung một giường.
Tối hôm qua chỉ là tai nạn, cả hai đều uống quá chén nên không nói làm gì, lúc này Hứa Thanh Du rất tỉnh táo, bảo cô ngủ chung giường với Ninh Tôn, dù sao cũng có chút ngại ngùng.
Ninh Tôn nói xong, khẽ xoay người, quay lưng về phía giường trống bên kia, dùng điện thoại di động đăng nhập vào trò chơi.
Trên thực tế, anh không biết phải đối mặt với Hứa Thanh Du như thế nào, nhưng anh không muốn ngủ trên mặt đất, cũng không muốn Hứa Thanh Du ngủ dưới đất, mà cũng không muốn một trong hai người phải ngủ ở ghế sô pha ngoài phòng khách.
Vậy thì chỉ có một cách.
Hứa Thanh Du thật sự rất buồn ngủ, thân thể cô đã lâu lắm không vận động nhiều, ra ngoài chơi một lát, tuy rằng cường di chuyển không cao nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Do dự hồi lâu, Hứa Thanh Du cuối cùng cũng bỏ xuống sự xấu hổ của bản thân, đi tới ngồi xuống giường bên kia.
Nhạc chuông trò chơi phát ra từ điện thoại bên phía Ninh Tôn, khiến Hứa Thanh Du cảm thấy thoải mái hơn.
Hứa Thanh Du cũng mở điện thoại lên xem có gì mới không, nhưng A Trạch không thấy hồi âm lại tin nhắn của cô nữa.
Chắc là A Trạch sẽ không bao giờ mời cô đi chơi đánh cầu nữa, nhưng như vậy cũng không sao, bản thân cô không phải là người hòa đồng, thường xuyên phải cùng tất cả những người đó gặp gỡ qua lại giao lưu, tự nhiên cô cũng thấy hơi khó chịu.
Và sự hiện diện của cô với tư cách bạn đặc biệt của A Trạch cũng khiến mấy cô bé trong câu lạc bộ cảm thấy không thoải mái.
Ai da, ngẫm lại cô thấy không cần thiết phải dây dưa vì ân tình như vậy.
Hứa Thanh Du sau đó vào mạng lướt xem những tin tức tầm phào trong làng giải trí.
Không còn ai nhắc tới mấy tin tức nhảm nhí về Ninh Tôn nữa, ngoại trừ một số lực lượng thủy quân cứng đầu – những người vẫn liên tục tung ra những tin đồn bê bối của Ninh Tôn trước đó, nhưng những tiêu đề đó đều đã cũ mèm, độc giả cũng đã biết đó chỉ là tin nhảm nên chẳng có mấy ai quan tâm đến nó nữa.
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô không chịu được cơn buồn ngủ kéo đến nữa nên nằm xuống, kéo chăn bông lên, nhắm mắt quay lưng về phía Ninh Tôn.
Trên giường có hai cái mền, có lẽ Ninh Tôn phải đặc biệt chuẩn bị.
Hứa Thanh Du chỉnh gối lại cho thoải mái nhất rồi chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng có vẻ giấc ngủ của cô không được an yên cho lắm, cô mơ màng màng giữa mơ và thật.
Âm thanh trò chơi trong điện thoại của Ninh Tôn dần dần im bặt, Hứa Thanh Du lập tức nhận ra, cô không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt lại.
Ninh Tôn không tiếp tục chơi game nữa, anh cũng tắt máy, nằm xuống đắp chăn bông khác rồi tắt đèn.
Căn phòng chìm vào bóng tối, cả hai nằm quay lưng lại phía đối phương, không gian yên tĩnh đến nỗi một tiếng động nhỏ cũng không có.
Hứa Thanh Du liếm môi, cảm thấy miệng khô khốc.
Trong đầu cô chủ yếu nghĩ đến cảnh tượng sáng nay.
Người đàn ông đang nằm phía sau cô bây giờ, thân hình chắc không sai biệt nhiều lắm so với người trong tưởng tượng của cô.
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại suy nghĩ gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng, cô thật sự không chịu được nữa, và chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, ở phía bên kia, Ninh Tôn nghe thấy tiếng thở đều đều của Hứa Thanh Du, mới xoay người lại.
Hứa Thanh Du đang quay lưng về phía anh, anh chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ đường viền của chiếc chăn bông trong bóng tối.
Ninh Tôn khẽ thở dài, cô gái này làm sao có thể khiến anh cảm thấy khó đối phó vậy chứ.
Không phải một cô gái bình thường nhìn thấy anh sẽ hét ầm lên đầy hâm mộ, hận không thể ôm chầm lấy anh vì chỉ được từ xa nhìn lại sao?
Nhưng làm sao anh lại cảm thấy gần đây Hứa Thanh Du có thái độ không tốt lắm khi đối mặt với anh vậy.
Ninh Tôn có chút bực bội, lúc bực bội thì cảm thấy tồi tệ, lúc tâm trạng không tốt thì hành vi sẽ trở nên mất kiểm soát.
Vì vậy Ninh Tôn thậm chí còn không nhận ra mình đang làm gì, tay anh đã giơ lên rồi.
Anh đưa tay ra vỗ vỗ vai Hứa Thanh Du, ngay cả khi hai người đang ngủ trên cùng một chiếc giường, chiếc giường này không phải là quá rộng, anh chỉ cần giang tay một chút là có thể chạm vào người nằm ở mép giường bên kia.
Khi Ninh Tôn đặt tay lên vai Hứa Thanh Du, anh mới nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc gì.
Anh sợ đến mức sững người.
May mắn thay, Hứa Thanh Du không tỉnh giấc, cô vẫn ngủ ngon lành.
Ninh Tôn cũng muốn làm tròn hành vi của mình, ngay cả khi Hứa Thanh Du đã ngủ say nên không để ý, anh đưa tay kéo chăn bông lên và đắp nó cho Hứa Thanh Du một cách tử tế.
Sau đó anh trở mình, nằm quay lưng về phía Hứa Thanh Du, và thở một hơi dài.
Hứa Thanh Du bên kia thật sự không có tỉnh lại, trước đó cũng phải động não mệt mỏi quá, lần này ngủ thiếp đi thật sâu.
Ninh Tôn trầm mặc một hồi, nhắm mắt lại, tự nhủ phải nhanh chóng ngủ đi, tuy rằng hiện tại không cần đi làm, nhưng ban ngày cũng phải tập trung cho Hứa Thanh Du và mẹ Ninh.
Cả hai người phụ nữ đều không dễ đối phó.
Hứa Thanh Du đã chìm trong một giấc mộng cả đêm hôm ấy, giấc mơ rất nặng nề đến nỗi cô không thể thức dậy dù cô biết rõ đó là một giấc mơ.
Cô mơ thấy Ninh Tôn và A Trạch.
Có lẽ là do trước đó cô đã suy nghĩ quá nhiều, và A Trạch trong giấc mơ đã nói rất nhiều lời yêu thương với cô ấy.
Khi Hứa Thanh Du nghe những lời yêu thương đó, cô thấy chính mình nổi hết da gà.
Cô rất kháng cự những lời thốt ra từ miệng của A Trạch, vốn dĩ cô có cảm tình tốt với A Trạch và vài người bạn của anh ta, nhưng sau khi nghe những lời đó, cô thật sự không muốn nhìn người đàn ông đối diện nữa.
A Trạch nói rất nhiều về tình yêu, rồi tự nhiên cảnh tượng xoay chuyển cô lại thấy Ninh Tôn.
Ninh Tôn đáp lại những gì A Trạch đã nói với cô như một bản sao.
Còn về cảm giác lần này thì sao, Hứa Thanh Du phải thừa nhận rằng khi Ninh Tôn nói những lời này, sự phản kháng trước đó đối với A Trạch đã không xuất hiện.
Chính là bản thân cô đang thầm hài lòng với những gì đang diễn ra trong giấc mơ.
Toàn bộ giấc mơ đôi khi mơ hồ, đôi khi rất rõ ràng.
Hứa Thanh Du đã trầm luân trong giấc mơ này, cô chẳng thể nào thoát ra khỏi sự mộng mị ấy.
Ninh Tôn cũng có một giấc mơ vào đêm ấy.
Anh chỉ cảm thấy rất mệt mỏi và dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra được.
Cả hai đều ở trong tình trạng này nên cả hai đều ngủ quên.
Cuối cùng, Hứa Thanh Du tỉnh lại trước, tư thế lúc tỉnh dậy vẫn khiến cô có chút ngượng ngùng.
Lần này cô vẫn ở trong vòng tay của Ninh Tôn, nhưng không phải Ninh Tôn kẹp cả người cô, mà là cô ôm Ninh Tôn như một con bạch tuộc.
Hứa Thanh Du chỉ nhớ rằng cô đã đi đến và ôm Ninh Tôn trong giấc mơ của mình, bởi cô biết đó là một giấc mơ, có thể làm bất cứ điều gì theo ý mình trong giấc mơ.
Cho nên Hứa Thanh Du cũng không nghĩ nhiều như vậy, rất tự nhiên tiến lên ôm lấy anh, không nghĩ như thế nào trên thực tế cô cũng làm như vậy.
Hứa Thanh Du chớp mắt, rèm cửa lộ ra một cái khe hở, bên ngoài ánh mặt trời chói lọi.
Lúc này, cô không dám ngẩng đầu xem Ninh Tôn đã tỉnh hay chưa. Cô hơi bối rối, không biết nên tự nhiên thu tay chân, hay phải làm như thế nào khác.
Mấy suy nghĩ lung tung quay cuồng trong đầu, nhưng cô vẫn chưa tìm ra đường rút lui, vì vậy Ninh Tôn đã đi trước một bước.
Anh đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay và chân của Hứa Thanh Du ra khỏi người mình, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cô, kéo chăn bông lên để đắp cho cô.
Anh còn giúp cô vuốt lại mái tóc rối bù, cuối cùng cũng xoay người bước xuống giường.
Hứa Thanh Du cảm thấy mặt mình nóng lên.