Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 916
Mẹ Ninh nhìn bộ dạng của Ninh Tôn là biết trong lòng anh đang có tâm sự.
Nhưng bà cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao cũng không phải những thứ đang đồn đại trên mạng mà là mâu thuẫn giữa anh ta và Hứa Thanh Du. Nhưng hai chuyện này bà cũng không biết phải giúp thế nào, chỉ đành không hỏi.
Bà xoay người bước vào phòng bếp, định làm bữa tối cho hai người.
Ninh Tôn đợi mẹ Ninh ra ngoài liền bật dậy đóng cửa lại. Sau đó xoay người trở lại tựa lên đầu giường cầm điện thoại lên nhìn một lượt danh bạ điện thoại. Sau đó dừng lại ở dãy số của của Hứa Thanh Du.
Chị Thái nói sẽ đăng bài trong hai ngày nay, đồng thời cho anh và Hứa Thanh Du hai ngày để chuẩn bị.
Đúng là sợ thứ gì thứ đó sẽ đến. Trước đây anh sợ chị Thái sẽ yêu cầu anh thể hiện hành động thân mật với Hứa Thanh Du, cuối cùng chưa đến mấy ngày, chị ấy đã thật sự có cái dự định này.
Ninh Tôn do dự rất lâu, cuối cùng đành phải thoả hiệp, cắn răng nhấn nút gọi.
Trong lúc đợi Hứa Thanh Du nhận cuộc gọi, thật lòng mà nói con tim anh đang dập rất nhanh, ngay cả anh cũng nghe rất rõ ràng nhịp đập.
Một lúc lâu sau Hứa Thanh Du vẫn chưa thấy hồi âm. Không biết có phải cô cũng đang do dự giống anh không.
Tiếng chuông điện thoại vang cho đến lúc kết thúc, giống như một giây sau nó sẽ ngừng lại vậy. Sau đó vào giây cuối cùng, có người đã nhấc máy trả lời.
Giọng điệu của Hứa Thanh Du vẫn khá bình tĩnh, “sao vậy?”
Ninh Tôn ngập ngừng rất lâu. Anh cũng không hiểu bản thân bị gì. Anh chưa từng ngập ngừng trước ai bao giờ.
Hứa Thanh Du thở dài, “Ninh Tôn? Lại say rượu à?”
Câu nói này đã khiến Ninh Tôn hoàn hồn trở lại.
Anh vội vàng nói: “đâu, tìm cô có việc đấy.”
Hứa Thanh Du im lặng, Ninh Tôn liếm môi, “chị Thái gọi cho cô chưa, nói về sắp xếp tiếp theo của công ty ấy.”
Qua vài giây sau, Hứa Thanh Du mới đáp: “ừ, nói rồi, nói rằng bên công ty sẽ đăng một số bài báo lên, muốn tôi phối hợp với anh.”
Thấy Hứa Thanh Du nói vậy, Ninh Tôn cảm thấy dễ nói chuyện ngay: “vậy cô tính thế nào? Cô qua chỗ tôi hay tôi ghé chỗ cô?”
Hứa Thanh Du chắc chắn sẽ không để anh ta đến chỗ mình, nơi nhỏ bé mà cô đang ở, lỡ mà có cô nương nào dẫn bạn trai về, chắc chắn nửa ngày sau sẽ truyền ra khắp xóm.
Tương lai lỡ mà chia tay, lại đưa thêm người khác về, nhất định sẽ bị đồn những lời dơ bẩn.
Vả lại, thân phận của Ninh Tôn cũng không tiện để đến nơi cô sống.
Vì vậy, Hứa Thanh Du nói: “Tôi qua chỗ anh đi. Gửi địa chỉ cho tôi.”
Trái tim Ninh Tôn nhẹ nhõm hẳn đi, lúc này anh mới nhận ra chuyện này cũng không có gì gọi là khó nói.
Nói hai ba câu là xong chuyện mất rồi.
Anh đáp lại một tiếng được, sau đó đang do dự không biết có nên nói thêm gì không thì Hứa Thanh Du đã cúp máy mất rồi.
Ninh Tôn vuốt ve điện thoại hồi lâu liền mỉm cười
Tự nhiên anh cảm thấy bản thân đúng là quá chậm chạp. Con gái nhà người ta còn dứt khoát hơn anh nhiều.
Ninh Tôn gửi địa chỉ mà mình đang ở cho Hứa Thanh Du, sau đó nói rằng khi nào cô đặt xong vé máy bay thì nói anh một tiếng, để anh chạy ra đón.
Hứa Thanh Du trả lời một câu biết rồi, sau đó không nói thêm gì khác.
Vốn dĩ Ninh Tôn còn cho rằng một lúc sau Hứa Thanh Du sẽ trả lời lại anh, nhưng kết quả lại chỉ ra rằng anh đã nghĩ quá nhiều.
Bên Hứa Thanh Du đã nhận được tin của Ninh Tôn, lập tức nhanh tay đặt vé máy bay.
Nếu thời gian không quá gấp, cô còn định đặt vé xe đi. Vé máy bay này không thể hoàn trả, mà cô cũng ngại khi phải mở miệng ra yêu cầu hoàn trả.
Đặt xong cô chụp lại màn hình, nghĩ bụng định không gửi cho Ninh Tôn, khi nào sắp đến hẵng gửi cũng được.
Hứa Thanh Du đặt xong vé thì trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy trống rỗng, mong đợi nhưng cũng có chút sợ hãi.
Trong lòng cô tự hỏi bản thân thật sự muốn gặp Ninh Tôn ư? Đúng là muốn gặp. Bao nhiêu ngày không nhìn mặt nhau, tất nhiên rất nhớ anh.
Nhưng lại cho rằng gặp nhau rồi cũng chẳng biết phải nói gì, thế à lại có hơi hụt hẫng.
Nếu gặp nhau mà cả hai lại ngượng ngùng thì chẳng thà đừng gặp nữa.
Vé mà Hứa Thanh Du đặt là tấm vé của ngày hôm sau, những chuyện như vậy cần được giải quyết càng nhanh càng tốt.
Đặt xong, trong khoảng thời gian chờ bay, cô mau chóng thu dọn đồ đạc.
Lúc trở về cô mang rất ít đồ, bây giờ mang đi cũng chỉ có bấy nhiêu.
Xếp từng món một vào hành lý, trông gần giống như lúc mới về nhà.
Hứa Thanh Du thu xếp đâu ra đấy xong thì tự nấu cơm tối.
Lúc mẹ Hứa trở về, thấy trên bàn đã bày đầy thức ăn liền bất ngờ: “con không cần nấu, về nhà thì cứ ngồi yên đấy đi. Những thứ này để mẹ, mỗi ngày bọn mẹ tan sòng vào một khung giờ cố định, nên về nấu cũng kịp lúc.”
Hứa Thanh Du nói: “Con đâu chê mẹ về nấu cơm trễ, ngày mai con có việc phải làm, nên tối nay nấu một bữa.”
Mẹ Hứa ngẩn người, bất ngờ đáp: “con nói con sẽ ở lại một thời gian mà? Chưa bao lâu mà đã đi rồi?”
Trong khoảng thời gian Hứa Thanh Du về nhà, hai người gần như không tiếp xúc với nhau nhiều, trừ những lúc nhìn thấy nhau trên bàn ăn, mẹ Hứa dành phần lớn thời gian còn lại trên bàn mạt chược.
Bây giờ nghe tin Hứa Thanh Du sắp đi, bà ấy cảm thấy hơi áy náy nên sắc mặt cũng không vui vẻ lắm. Bà ta thở dài rồi nói: “Hai hôm nay mẹ thắng tiền, không ra ngoài chơi thì lại không hay, các bà rủ nên mẹ đành phải đi. Mẹ định ở nhà với con thêm hai ngày, nào ngờ con lại đi sớm thế.”
Hứa Thanh Du không muốn ở cùng bà ta, tính cách của hai người họ không gần nhau là tốt nhất. Ngay sau đó bà ta nói: “Không sao, đâu ai ngờ đâu công việc đến đột xuất như thế, lần sau có thời gian con cứ về”.
Thế là hai người họ chỉ nói nhiêu đó, dù người mẹ giả dối này rất muốn thân thiết với Hứa Thanh Du hơn, nhưng trong nhiều năm qua mối quan hệ giữa hai người họ vốn đã lạnh nhạt như thế, nên thật sự không thể nào giả vờ được.
Hai mẹ con bắt đầu ăn cơm trong im lặng như thường lệ. Sau bữa tối, điện thoại của mẹ Hứa đổ chuông. có lẽ mấy người đó lại rủ bà ấy ra ngoài, nhưng lần này bà ấy không đi.
Hứa Thanh Du nghe bà ấy trả lời với bên kia rằng ngày mai phải về công ty nên không đi được. Người ở đầu dây bên kia cũng hiểu ra chuyện nên không nói gì mà chỉ chào hỏi vài câu rồi cúp máy.
Hứa Thanh Du dựa vào ghế sofa, thờ ơ nói: “Thực ra mẹ đi cũng được, con không sao.”
Mẹ Hứa mỉm cười: “thôi, con đi rồi mẹ vẫn còn nhiều thời gian, không nhất thiết phải là ngày hôm nay.”
Hứa Thanh Du không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Trên TV đang chiếu thứ gì cô không xem nổi nữa.
Chuyến bay sáng mai sẽ hạ cánh vào tầm trưa, sau đó chắc là sẽ được nhìn thấy Ninh Tôn.
Và giờ này ngày mai, cô sẽ được về chung một nhà với Ninh Tôn.
Không biết chuyện này sẽ kết thúc vào lúc nào. Dù sao mấy hôm nay cô lại phải nhớ về ngày tháng hoà thuận bên Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du thở dài, vả lại cô còn phải gặp bạn của Ninh Tôn.
Những người bạn của Ninh Tôn không biết đã nhận ra mối quan hệ giữa cô và Ninh Tôn chưa. Nếu vẫn chưa biết thì đúng là phải diễn với nhau mọi lúc mọi nơi.
Thời khắc kiểm tra diễn xuất của cô đã đến.
Nhưng bà cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao cũng không phải những thứ đang đồn đại trên mạng mà là mâu thuẫn giữa anh ta và Hứa Thanh Du. Nhưng hai chuyện này bà cũng không biết phải giúp thế nào, chỉ đành không hỏi.
Bà xoay người bước vào phòng bếp, định làm bữa tối cho hai người.
Ninh Tôn đợi mẹ Ninh ra ngoài liền bật dậy đóng cửa lại. Sau đó xoay người trở lại tựa lên đầu giường cầm điện thoại lên nhìn một lượt danh bạ điện thoại. Sau đó dừng lại ở dãy số của của Hứa Thanh Du.
Chị Thái nói sẽ đăng bài trong hai ngày nay, đồng thời cho anh và Hứa Thanh Du hai ngày để chuẩn bị.
Đúng là sợ thứ gì thứ đó sẽ đến. Trước đây anh sợ chị Thái sẽ yêu cầu anh thể hiện hành động thân mật với Hứa Thanh Du, cuối cùng chưa đến mấy ngày, chị ấy đã thật sự có cái dự định này.
Ninh Tôn do dự rất lâu, cuối cùng đành phải thoả hiệp, cắn răng nhấn nút gọi.
Trong lúc đợi Hứa Thanh Du nhận cuộc gọi, thật lòng mà nói con tim anh đang dập rất nhanh, ngay cả anh cũng nghe rất rõ ràng nhịp đập.
Một lúc lâu sau Hứa Thanh Du vẫn chưa thấy hồi âm. Không biết có phải cô cũng đang do dự giống anh không.
Tiếng chuông điện thoại vang cho đến lúc kết thúc, giống như một giây sau nó sẽ ngừng lại vậy. Sau đó vào giây cuối cùng, có người đã nhấc máy trả lời.
Giọng điệu của Hứa Thanh Du vẫn khá bình tĩnh, “sao vậy?”
Ninh Tôn ngập ngừng rất lâu. Anh cũng không hiểu bản thân bị gì. Anh chưa từng ngập ngừng trước ai bao giờ.
Hứa Thanh Du thở dài, “Ninh Tôn? Lại say rượu à?”
Câu nói này đã khiến Ninh Tôn hoàn hồn trở lại.
Anh vội vàng nói: “đâu, tìm cô có việc đấy.”
Hứa Thanh Du im lặng, Ninh Tôn liếm môi, “chị Thái gọi cho cô chưa, nói về sắp xếp tiếp theo của công ty ấy.”
Qua vài giây sau, Hứa Thanh Du mới đáp: “ừ, nói rồi, nói rằng bên công ty sẽ đăng một số bài báo lên, muốn tôi phối hợp với anh.”
Thấy Hứa Thanh Du nói vậy, Ninh Tôn cảm thấy dễ nói chuyện ngay: “vậy cô tính thế nào? Cô qua chỗ tôi hay tôi ghé chỗ cô?”
Hứa Thanh Du chắc chắn sẽ không để anh ta đến chỗ mình, nơi nhỏ bé mà cô đang ở, lỡ mà có cô nương nào dẫn bạn trai về, chắc chắn nửa ngày sau sẽ truyền ra khắp xóm.
Tương lai lỡ mà chia tay, lại đưa thêm người khác về, nhất định sẽ bị đồn những lời dơ bẩn.
Vả lại, thân phận của Ninh Tôn cũng không tiện để đến nơi cô sống.
Vì vậy, Hứa Thanh Du nói: “Tôi qua chỗ anh đi. Gửi địa chỉ cho tôi.”
Trái tim Ninh Tôn nhẹ nhõm hẳn đi, lúc này anh mới nhận ra chuyện này cũng không có gì gọi là khó nói.
Nói hai ba câu là xong chuyện mất rồi.
Anh đáp lại một tiếng được, sau đó đang do dự không biết có nên nói thêm gì không thì Hứa Thanh Du đã cúp máy mất rồi.
Ninh Tôn vuốt ve điện thoại hồi lâu liền mỉm cười
Tự nhiên anh cảm thấy bản thân đúng là quá chậm chạp. Con gái nhà người ta còn dứt khoát hơn anh nhiều.
Ninh Tôn gửi địa chỉ mà mình đang ở cho Hứa Thanh Du, sau đó nói rằng khi nào cô đặt xong vé máy bay thì nói anh một tiếng, để anh chạy ra đón.
Hứa Thanh Du trả lời một câu biết rồi, sau đó không nói thêm gì khác.
Vốn dĩ Ninh Tôn còn cho rằng một lúc sau Hứa Thanh Du sẽ trả lời lại anh, nhưng kết quả lại chỉ ra rằng anh đã nghĩ quá nhiều.
Bên Hứa Thanh Du đã nhận được tin của Ninh Tôn, lập tức nhanh tay đặt vé máy bay.
Nếu thời gian không quá gấp, cô còn định đặt vé xe đi. Vé máy bay này không thể hoàn trả, mà cô cũng ngại khi phải mở miệng ra yêu cầu hoàn trả.
Đặt xong cô chụp lại màn hình, nghĩ bụng định không gửi cho Ninh Tôn, khi nào sắp đến hẵng gửi cũng được.
Hứa Thanh Du đặt xong vé thì trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy trống rỗng, mong đợi nhưng cũng có chút sợ hãi.
Trong lòng cô tự hỏi bản thân thật sự muốn gặp Ninh Tôn ư? Đúng là muốn gặp. Bao nhiêu ngày không nhìn mặt nhau, tất nhiên rất nhớ anh.
Nhưng lại cho rằng gặp nhau rồi cũng chẳng biết phải nói gì, thế à lại có hơi hụt hẫng.
Nếu gặp nhau mà cả hai lại ngượng ngùng thì chẳng thà đừng gặp nữa.
Vé mà Hứa Thanh Du đặt là tấm vé của ngày hôm sau, những chuyện như vậy cần được giải quyết càng nhanh càng tốt.
Đặt xong, trong khoảng thời gian chờ bay, cô mau chóng thu dọn đồ đạc.
Lúc trở về cô mang rất ít đồ, bây giờ mang đi cũng chỉ có bấy nhiêu.
Xếp từng món một vào hành lý, trông gần giống như lúc mới về nhà.
Hứa Thanh Du thu xếp đâu ra đấy xong thì tự nấu cơm tối.
Lúc mẹ Hứa trở về, thấy trên bàn đã bày đầy thức ăn liền bất ngờ: “con không cần nấu, về nhà thì cứ ngồi yên đấy đi. Những thứ này để mẹ, mỗi ngày bọn mẹ tan sòng vào một khung giờ cố định, nên về nấu cũng kịp lúc.”
Hứa Thanh Du nói: “Con đâu chê mẹ về nấu cơm trễ, ngày mai con có việc phải làm, nên tối nay nấu một bữa.”
Mẹ Hứa ngẩn người, bất ngờ đáp: “con nói con sẽ ở lại một thời gian mà? Chưa bao lâu mà đã đi rồi?”
Trong khoảng thời gian Hứa Thanh Du về nhà, hai người gần như không tiếp xúc với nhau nhiều, trừ những lúc nhìn thấy nhau trên bàn ăn, mẹ Hứa dành phần lớn thời gian còn lại trên bàn mạt chược.
Bây giờ nghe tin Hứa Thanh Du sắp đi, bà ấy cảm thấy hơi áy náy nên sắc mặt cũng không vui vẻ lắm. Bà ta thở dài rồi nói: “Hai hôm nay mẹ thắng tiền, không ra ngoài chơi thì lại không hay, các bà rủ nên mẹ đành phải đi. Mẹ định ở nhà với con thêm hai ngày, nào ngờ con lại đi sớm thế.”
Hứa Thanh Du không muốn ở cùng bà ta, tính cách của hai người họ không gần nhau là tốt nhất. Ngay sau đó bà ta nói: “Không sao, đâu ai ngờ đâu công việc đến đột xuất như thế, lần sau có thời gian con cứ về”.
Thế là hai người họ chỉ nói nhiêu đó, dù người mẹ giả dối này rất muốn thân thiết với Hứa Thanh Du hơn, nhưng trong nhiều năm qua mối quan hệ giữa hai người họ vốn đã lạnh nhạt như thế, nên thật sự không thể nào giả vờ được.
Hai mẹ con bắt đầu ăn cơm trong im lặng như thường lệ. Sau bữa tối, điện thoại của mẹ Hứa đổ chuông. có lẽ mấy người đó lại rủ bà ấy ra ngoài, nhưng lần này bà ấy không đi.
Hứa Thanh Du nghe bà ấy trả lời với bên kia rằng ngày mai phải về công ty nên không đi được. Người ở đầu dây bên kia cũng hiểu ra chuyện nên không nói gì mà chỉ chào hỏi vài câu rồi cúp máy.
Hứa Thanh Du dựa vào ghế sofa, thờ ơ nói: “Thực ra mẹ đi cũng được, con không sao.”
Mẹ Hứa mỉm cười: “thôi, con đi rồi mẹ vẫn còn nhiều thời gian, không nhất thiết phải là ngày hôm nay.”
Hứa Thanh Du không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Trên TV đang chiếu thứ gì cô không xem nổi nữa.
Chuyến bay sáng mai sẽ hạ cánh vào tầm trưa, sau đó chắc là sẽ được nhìn thấy Ninh Tôn.
Và giờ này ngày mai, cô sẽ được về chung một nhà với Ninh Tôn.
Không biết chuyện này sẽ kết thúc vào lúc nào. Dù sao mấy hôm nay cô lại phải nhớ về ngày tháng hoà thuận bên Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du thở dài, vả lại cô còn phải gặp bạn của Ninh Tôn.
Những người bạn của Ninh Tôn không biết đã nhận ra mối quan hệ giữa cô và Ninh Tôn chưa. Nếu vẫn chưa biết thì đúng là phải diễn với nhau mọi lúc mọi nơi.
Thời khắc kiểm tra diễn xuất của cô đã đến.