Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 873
Hứa Thanh Du không ngờ chủ đề câu chuyện của Tần Niên lại bất ngờ rẽ sang hướng tế nhị, nên hạn chế nói đến như thế.
Cô cảm thấy mặt mình bất giác không thể kìm chế mà đỏ lên: “Cái con bé này, sao tự nhiên cậu lại tò mò mấy loại chuyện vớ vẩn này thế, trước đây, chẳng phải cậu chỉ là một cô gái trong sáng, ngây thơ hay sao? Tại sao mới bon chen trong xã hội vài năm, đầu óc đã trở nên đen tối như thế chứ?”
Tần Niên thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mình đang rất bực đây. Hôm nay lúc đang làm việc, hai người đồng nghiệp cùng phòng với mình cứ quấn lấy nhau xong làm nũng. Họ ôm ôm ấp ấp ngay giữa ban ngày ban mặt. Mình thực sự gần như phát điên, đợi đến lúc về đến nhà rồi thân mật thì chết sao? Làm như vậy chính là muốn cho mọi người chết chìm trong sự ngọt ngào phát ngấy của họ mà.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5
ngay lập tức nói công việc và hỏi Tần Niên ngày hôm nay lúc nào thì cô ấy tan ca, có muốn đến nhà cô ăn cơm không?
Tần Niên có chút xấu hổ: “Mình đến nhà cậu ăn chực có tiện không? Thôi, làm như thế chẳng khác nào bóng đèn ngăn cản cậu và Ninh Tôn ngọt ngào cả. Mình đến ăn cơm thì sẽ làm phí bao nhiêu thời gian riêng tư hai người có thể lãng mạn bên nhau.”
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Không sao. Mẹ của Ninh Tôn cũng thường xuyên đến ăn cơm cùng chúng mình mà. Gì mà thời gian ngọt ngào bên nhau chứ, thật sến quá đi, chỉ có cậu mới nghĩ ra mấy cái trò ấy thôi.”
Tần Niên do dự một chút, có lẽ là cho rằng chính mình nghĩ linh tinh: “Chậc chậc. Vậy thì, hôm nay hẹn cậu sau giờ làm việc nhé!”
Tần Niên còn có chuyện phải làm, vì vậy cô ấy cúp điện thoại mà không thể tiếp chuyện Hứa Thanh Du quá lâu.
Hứa Thanh Du thả điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, do dự một lúc, cô vẫn gửi một tin nhắn cho Ninh Tôn.
Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, cô muốn nói với anh ấy là cô đang ở ngoài và hỏi anh ấy khi nào về.
Cô sợ Ninh Tôn sau khi làm xong việc, trở về sẽ không nhìn thấy cô.
Tuy không biết Ninh Tôn nếu không tìm được cô có lo lắng hay không, nhưng với tư cách là trợ lý lại cùng thuê một ngôi nhà, cô cũng nên báo trước một tiếng.
Chỉ là Ninh Tôn không trả lời tin nhắn, không biết có phải vì anh ấy bận nên không thấy hay có nhìn nhưng chưa trả lời.
Ninh Tôn không trả lời tin nhắn, Hứa Thanh Du chỉ cho rằng anh ấy còn nhiều việc phải giải quyết nên đứng dậy và đi ra khỏi nhà.
Nếu không có Ninh Tôn ở bên cạnh, thực sự sẽ không có ai để ý đến cô.
Hứa Thanh Du đến trung tâm mua sắm gần đó, xem qua những kiểu quần áo mới nhất.
Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp nên hơi nhạy cảm với những thứ này.
Cô ấy luôn nghĩ đến việc kiếm tiền và tự chủ kinh tế. Những gì cô tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt, chăm chỉ học hành trước khi không thể vứt xó một chỗ được. Cô khẳng định sẽ có một ngày cô nhất định sẽ dấn thân vào ngành thiết kế thời trang.
Hứa Thanh Du tập trung tâm trí nghiên cứu thị trường thời trang đến nỗi quên mất thời gian trôi qua.
Tỉ mỉ xem xét tất cả các cửa hàng ở tầng một xong, bên ngoài trời cũng đã tối dần.
Cuối cùng khi Hứa Thanh Du phát hiện ra, trời đã tối mịt.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, trên đó không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Ninh Tôn hình như vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô thì phải.
Hứa Thanh Du vội vàng bắt taxi trở về nhà.
Khi cô về đến nhà, Ninh Tôn vẫn chưa về, trong nhà tối om như mực.
Hứa Thanh Du đi tới cửa phòng của Ninh Tôn liếc mắt vào trong, đúng là anh ấy chưa về, căn phòng vẫn y như lúc anh ấy rời đi.
Hôm nay kêu Tần Niên qua ăn tối, Hứa Thanh Du do dự một chút liền quyết định đi chuẩn bị bữa tối.
Chỉ là trong lúc nấu ăn, Ninh Tôn đi đâu đến giờ mà không nhắn cho cô một tiếng chứ?
Vì theo luật bất thành văn hai người ngầm định khi ở với nhau, nếu anh ấy đi đến giờ này, ít nhiều cũng sẽ thông báo cho cô một tiếng, dù là tin nhắn hay gọi điện.
Cho nên cô không hiểu Ninh Tôn đã xảy ra chuyện gì, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
Hứa Thanh Du bận rộn chuẩn bị một lúc lâu, thức ăn đã gần xong, thì có cuộc gọi của Tần Niên.
Hứa Thanh Du nói cô ấy trực tiếp tới nhà cô đi, Tần Niên cười và hỏi mọi người có ở đó không.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Công ty của Ninh Tôn có chút chuyện trục trặc nên chưa về. Không biết buổi tối anh ấy có về kịp giờ ăn tối không. Nếu không kịp thì chỉ có hai chúng ta ăn cơm với nhau thôi!”
Tần Niên không nghĩ nhiều như vậy chưa đợi Thanh Du dừng lời, liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du không biết làm gì trong lúc chờ chuẩn bị xào rau, vì vậy cô lấy điện thoại gọi cho Ninh Tôn.
Cô sợ Ninh Tôn không thấy được tin nhắn nên tiện thể gọi điện trực tiếp xem có chuyện gì không.
Kết quả là Ninh Tôn đã không trả lời cuộc gọi đầu tiên.
Hứa Thanh Du cau mày, không biết bên Ninh Tôn có chuyện gì xảy ra, từ trưa đến giờ không một cuộc gọi, không một tin nhắn, kì lạ thật.
Sau khi Hứa Thanh Du xào rau xong, cô lại gọi Ninh Tôn một lần nữa.
May mắn thay, lần này Ninh Tôn đã trả lời, giọng điệu rất bình lặng: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh vẫn chưa về nhà? Lúc trước tôi gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời. Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì đó không hay nên gọi xác nhận thôi.”
Ninh Tôn bật cười có vẻ chế nhạo, sau đó nói: “Tôi đã lớn như vậy sao có thể xảy ra chuyện được chứ?”
Hứa Thanh Du mím miệng: “Buổi tối anh có trở về ăn cơm không? Tần Niên cũng sẽ tới ăn tối.”
Ninh Tôn lập tức đáp: “Tối nay tôi không về ăn cơm đâu, còn chút việc bận phải làm.”
Hứa Thanh Du mở miệng muốn hỏi hắn buổi tối bận chuyện gì mà không trở về nhà, nhưng cô lại cảm thấy thái độ của Ninh Tôn không tốt lắm.
Vì vậy, để không làm cho bản thân khó chịu, Hứa Thanh Du không hỏi quá nhiều.
Cô chỉ ậm ừ: “Vậy anh gọi bác gái qua ăn cơm với tôi đi.”
Ninh Tôn nói được xong cả hai đều rơi vào im lặng.
Hứa Thanh Du vốn dĩ muốn tìm thêm vài chuyện để nói với Ninh Tôn, muốn nói thêm một hai câu cũng được, nhưng kết quả là Ninh Tôn cúp điện thoại khi cô chưa kịp nói lời.
Cô đứng trong bếp cầm điện thoại di động, ngây người một lúc.
Có vẻ như tâm trạng của Ninh Tôn thật sự rất tệ, cảm giác như anh ta đang ôm một bụng tức trong người.
Hứa Thanh Du vội vàng nấu nốt những món ăn còn lại đặt lên bàn, sau đó ngồi bên cạnh chờ đợi.
Mẹ Ninh đến trước, dù sao bà ấy cũng sống ở gần đây hơn.
Sau khi vào cửa, Mẹ Ninh khá kinh ngạc: “A Tôn nói đêm nay nó có chuyện không về, có chuyện gì xảy ra ở công ty à? Tôi hỏi nó mà nó cũng không nói.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.6
Ba người phụ nữ ngồi xuống ăn cơm, lần này là ăn cơm nghiêm túc, không có Ninh Tôn phạm vi chủ đề nói chuyện cũng rộng hơn một chút.
Tần Niên nói một chút về ngày hôm nay bận rộn ở công ty bên kia, trọng tâm vẫn là hai người dồng nghiệp tình tứ thể hiện tình cảm trước mặt cô.
Mẹ Ninh nghe những lời phàn nàn của Tần Niên, lại nói thêm đôi khi bà hay nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ ở bên ngoài, cũng ôm ấp nhau giữa chốn công cộng không coi ai ra gì .
Bà cho rằng giới trẻ bây giờ thật bạo dạn, thế hệ của bà hồi trẻ mà dám như vậy chắc chắn sẽ có người lao vào chửi bới.
Sau đó Tần Niên quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du: “Cậu và Ninh Tôn có bao giờ thân mật quá mức ở chỗ đông người không? Nói nghe một chút đi, không ai trách móc cậu đâu.”
Hứa Thanh Du cười: “Làm gì có chuyện đó chứ? Mình còn không dám nắm tay anh ấy lúc ra ngoài ý.”
Mẹ Ninh vội vàng gật đầu: “Hai đứa làm rất đúng lời tôi dặn, mọi hành động của hai con đều là món mồi béo bở của bọn nhà báo đấy.”
Tần Niên nhìn Hứa Thanh Du, đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ: “Vậy thì hai người thật sự là có chút đáng thương. Muốn làm cái gì ngọt ngào, chỉ có thể ở nhà bí mật làm.”
Tại sao chủ đề này lại đi sai hướng nữa rồi?
Hứa Thanh Du có chút bất lực: “Mau đi tìm một người đàn ông, sau đó lén lút làm những chuyện ngọt ngào đi. Nếu không cứ tò mò về chuyện của người khác nhiều, sẽ thành bệnh đấy.”
Tần Niên trừng mắt: “Được lắm Hứa Thanh Du, bây giờ cái gì cậu cũng lái về trò đùa này. Cậu thật giỏi!”
Cô cảm thấy mặt mình bất giác không thể kìm chế mà đỏ lên: “Cái con bé này, sao tự nhiên cậu lại tò mò mấy loại chuyện vớ vẩn này thế, trước đây, chẳng phải cậu chỉ là một cô gái trong sáng, ngây thơ hay sao? Tại sao mới bon chen trong xã hội vài năm, đầu óc đã trở nên đen tối như thế chứ?”
Tần Niên thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mình đang rất bực đây. Hôm nay lúc đang làm việc, hai người đồng nghiệp cùng phòng với mình cứ quấn lấy nhau xong làm nũng. Họ ôm ôm ấp ấp ngay giữa ban ngày ban mặt. Mình thực sự gần như phát điên, đợi đến lúc về đến nhà rồi thân mật thì chết sao? Làm như vậy chính là muốn cho mọi người chết chìm trong sự ngọt ngào phát ngấy của họ mà.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5
ngay lập tức nói công việc và hỏi Tần Niên ngày hôm nay lúc nào thì cô ấy tan ca, có muốn đến nhà cô ăn cơm không?
Tần Niên có chút xấu hổ: “Mình đến nhà cậu ăn chực có tiện không? Thôi, làm như thế chẳng khác nào bóng đèn ngăn cản cậu và Ninh Tôn ngọt ngào cả. Mình đến ăn cơm thì sẽ làm phí bao nhiêu thời gian riêng tư hai người có thể lãng mạn bên nhau.”
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Không sao. Mẹ của Ninh Tôn cũng thường xuyên đến ăn cơm cùng chúng mình mà. Gì mà thời gian ngọt ngào bên nhau chứ, thật sến quá đi, chỉ có cậu mới nghĩ ra mấy cái trò ấy thôi.”
Tần Niên do dự một chút, có lẽ là cho rằng chính mình nghĩ linh tinh: “Chậc chậc. Vậy thì, hôm nay hẹn cậu sau giờ làm việc nhé!”
Tần Niên còn có chuyện phải làm, vì vậy cô ấy cúp điện thoại mà không thể tiếp chuyện Hứa Thanh Du quá lâu.
Hứa Thanh Du thả điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, do dự một lúc, cô vẫn gửi một tin nhắn cho Ninh Tôn.
Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, cô muốn nói với anh ấy là cô đang ở ngoài và hỏi anh ấy khi nào về.
Cô sợ Ninh Tôn sau khi làm xong việc, trở về sẽ không nhìn thấy cô.
Tuy không biết Ninh Tôn nếu không tìm được cô có lo lắng hay không, nhưng với tư cách là trợ lý lại cùng thuê một ngôi nhà, cô cũng nên báo trước một tiếng.
Chỉ là Ninh Tôn không trả lời tin nhắn, không biết có phải vì anh ấy bận nên không thấy hay có nhìn nhưng chưa trả lời.
Ninh Tôn không trả lời tin nhắn, Hứa Thanh Du chỉ cho rằng anh ấy còn nhiều việc phải giải quyết nên đứng dậy và đi ra khỏi nhà.
Nếu không có Ninh Tôn ở bên cạnh, thực sự sẽ không có ai để ý đến cô.
Hứa Thanh Du đến trung tâm mua sắm gần đó, xem qua những kiểu quần áo mới nhất.
Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp nên hơi nhạy cảm với những thứ này.
Cô ấy luôn nghĩ đến việc kiếm tiền và tự chủ kinh tế. Những gì cô tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt, chăm chỉ học hành trước khi không thể vứt xó một chỗ được. Cô khẳng định sẽ có một ngày cô nhất định sẽ dấn thân vào ngành thiết kế thời trang.
Hứa Thanh Du tập trung tâm trí nghiên cứu thị trường thời trang đến nỗi quên mất thời gian trôi qua.
Tỉ mỉ xem xét tất cả các cửa hàng ở tầng một xong, bên ngoài trời cũng đã tối dần.
Cuối cùng khi Hứa Thanh Du phát hiện ra, trời đã tối mịt.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, trên đó không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Ninh Tôn hình như vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô thì phải.
Hứa Thanh Du vội vàng bắt taxi trở về nhà.
Khi cô về đến nhà, Ninh Tôn vẫn chưa về, trong nhà tối om như mực.
Hứa Thanh Du đi tới cửa phòng của Ninh Tôn liếc mắt vào trong, đúng là anh ấy chưa về, căn phòng vẫn y như lúc anh ấy rời đi.
Hôm nay kêu Tần Niên qua ăn tối, Hứa Thanh Du do dự một chút liền quyết định đi chuẩn bị bữa tối.
Chỉ là trong lúc nấu ăn, Ninh Tôn đi đâu đến giờ mà không nhắn cho cô một tiếng chứ?
Vì theo luật bất thành văn hai người ngầm định khi ở với nhau, nếu anh ấy đi đến giờ này, ít nhiều cũng sẽ thông báo cho cô một tiếng, dù là tin nhắn hay gọi điện.
Cho nên cô không hiểu Ninh Tôn đã xảy ra chuyện gì, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
Hứa Thanh Du bận rộn chuẩn bị một lúc lâu, thức ăn đã gần xong, thì có cuộc gọi của Tần Niên.
Hứa Thanh Du nói cô ấy trực tiếp tới nhà cô đi, Tần Niên cười và hỏi mọi người có ở đó không.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Công ty của Ninh Tôn có chút chuyện trục trặc nên chưa về. Không biết buổi tối anh ấy có về kịp giờ ăn tối không. Nếu không kịp thì chỉ có hai chúng ta ăn cơm với nhau thôi!”
Tần Niên không nghĩ nhiều như vậy chưa đợi Thanh Du dừng lời, liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du không biết làm gì trong lúc chờ chuẩn bị xào rau, vì vậy cô lấy điện thoại gọi cho Ninh Tôn.
Cô sợ Ninh Tôn không thấy được tin nhắn nên tiện thể gọi điện trực tiếp xem có chuyện gì không.
Kết quả là Ninh Tôn đã không trả lời cuộc gọi đầu tiên.
Hứa Thanh Du cau mày, không biết bên Ninh Tôn có chuyện gì xảy ra, từ trưa đến giờ không một cuộc gọi, không một tin nhắn, kì lạ thật.
Sau khi Hứa Thanh Du xào rau xong, cô lại gọi Ninh Tôn một lần nữa.
May mắn thay, lần này Ninh Tôn đã trả lời, giọng điệu rất bình lặng: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh vẫn chưa về nhà? Lúc trước tôi gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời. Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì đó không hay nên gọi xác nhận thôi.”
Ninh Tôn bật cười có vẻ chế nhạo, sau đó nói: “Tôi đã lớn như vậy sao có thể xảy ra chuyện được chứ?”
Hứa Thanh Du mím miệng: “Buổi tối anh có trở về ăn cơm không? Tần Niên cũng sẽ tới ăn tối.”
Ninh Tôn lập tức đáp: “Tối nay tôi không về ăn cơm đâu, còn chút việc bận phải làm.”
Hứa Thanh Du mở miệng muốn hỏi hắn buổi tối bận chuyện gì mà không trở về nhà, nhưng cô lại cảm thấy thái độ của Ninh Tôn không tốt lắm.
Vì vậy, để không làm cho bản thân khó chịu, Hứa Thanh Du không hỏi quá nhiều.
Cô chỉ ậm ừ: “Vậy anh gọi bác gái qua ăn cơm với tôi đi.”
Ninh Tôn nói được xong cả hai đều rơi vào im lặng.
Hứa Thanh Du vốn dĩ muốn tìm thêm vài chuyện để nói với Ninh Tôn, muốn nói thêm một hai câu cũng được, nhưng kết quả là Ninh Tôn cúp điện thoại khi cô chưa kịp nói lời.
Cô đứng trong bếp cầm điện thoại di động, ngây người một lúc.
Có vẻ như tâm trạng của Ninh Tôn thật sự rất tệ, cảm giác như anh ta đang ôm một bụng tức trong người.
Hứa Thanh Du vội vàng nấu nốt những món ăn còn lại đặt lên bàn, sau đó ngồi bên cạnh chờ đợi.
Mẹ Ninh đến trước, dù sao bà ấy cũng sống ở gần đây hơn.
Sau khi vào cửa, Mẹ Ninh khá kinh ngạc: “A Tôn nói đêm nay nó có chuyện không về, có chuyện gì xảy ra ở công ty à? Tôi hỏi nó mà nó cũng không nói.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.6
Ba người phụ nữ ngồi xuống ăn cơm, lần này là ăn cơm nghiêm túc, không có Ninh Tôn phạm vi chủ đề nói chuyện cũng rộng hơn một chút.
Tần Niên nói một chút về ngày hôm nay bận rộn ở công ty bên kia, trọng tâm vẫn là hai người dồng nghiệp tình tứ thể hiện tình cảm trước mặt cô.
Mẹ Ninh nghe những lời phàn nàn của Tần Niên, lại nói thêm đôi khi bà hay nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ ở bên ngoài, cũng ôm ấp nhau giữa chốn công cộng không coi ai ra gì .
Bà cho rằng giới trẻ bây giờ thật bạo dạn, thế hệ của bà hồi trẻ mà dám như vậy chắc chắn sẽ có người lao vào chửi bới.
Sau đó Tần Niên quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du: “Cậu và Ninh Tôn có bao giờ thân mật quá mức ở chỗ đông người không? Nói nghe một chút đi, không ai trách móc cậu đâu.”
Hứa Thanh Du cười: “Làm gì có chuyện đó chứ? Mình còn không dám nắm tay anh ấy lúc ra ngoài ý.”
Mẹ Ninh vội vàng gật đầu: “Hai đứa làm rất đúng lời tôi dặn, mọi hành động của hai con đều là món mồi béo bở của bọn nhà báo đấy.”
Tần Niên nhìn Hứa Thanh Du, đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ: “Vậy thì hai người thật sự là có chút đáng thương. Muốn làm cái gì ngọt ngào, chỉ có thể ở nhà bí mật làm.”
Tại sao chủ đề này lại đi sai hướng nữa rồi?
Hứa Thanh Du có chút bất lực: “Mau đi tìm một người đàn ông, sau đó lén lút làm những chuyện ngọt ngào đi. Nếu không cứ tò mò về chuyện của người khác nhiều, sẽ thành bệnh đấy.”
Tần Niên trừng mắt: “Được lắm Hứa Thanh Du, bây giờ cái gì cậu cũng lái về trò đùa này. Cậu thật giỏi!”