Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 839
Nơi Ninh Tôn có thể đi, chỗ đầu tiên Hứa Thanh Du nghĩ đến đó là chỗ của mẹ Ninh.
Chỗ của mẹ Ninh cách đây không xa, Hứa Thanh Du cũng không lo lắng nữa.
Cô cũng không gọi điện hỏi, chỉ bắt tay bắt đầu nấu cơm, nghĩ đến ngày mai mình nghỉ, Ninh Tôn không ai nấu cơm cho, Hứa Thanh Du lại làm nhiều thêm một chút.
Tất cả đều là những món mà Ninh Tôn thích ăn.
Chỉ có điều cơm tối làm xong rồi mà Ninh Tôn vẫn chưa về.
Hứa Thanh Du cầm điện thoại lên gọi cho Ninh Tôn một cuộc, thật ra cô còn muốn hỏi tối nay có muốn gọi mẹ Ninh qua cùng ăn cơm không, dù sao cô làm cũng rất nhiều.
Kết quả là Ninh Tôn không có nghe máy.
Hứa Thanh Du gọi lại hai lần nhưng Ninh Tôn đều không nghe, Hứa Thanh Du nhíu mày sau cũng buông điện thoại xuống.
Nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một lúc, Hứa Thanh Du đi vào phòng thu dọn lại đồ đạc của mình.
Ninh Tôn cho cô nghỉ ba ngày, cô phải suy nghĩ xem nên làm gì.
Cô cũng không nghĩ là mình sẽ về nhà vì nhà cô cách đây quá xa cả đi cả về cũng mất nguyên một ngày trời, ba ngày nghỉ căn bản là không đủ
Còn có một điểm, trong ba ngày này cô phải dành một ngày để đi gặp Tống Kình Vũ.
Thời gian đó cơ hờ cắt đi ngày nghỉ ở giữa trong ba ngày nghỉ của cô, chỉ còn lại hai ngày nghỉ đầu và cuối thật sự không đủ để cô chạy tới chạy lui.
Hứa Thanh Du còn nhớ trước đó Tần Niên đã gọi điện thoại cho cô nói là muốn tới đây công tác.
Nhớ ra vậy cô liền tranh thủ thời gian gọi cho Tần Niên một cuộc điện thoại
Tần Niên nhận máy rất nhanh, âm thanh cười lớn chuyền đến: “Tiểu Du, sao có thời gian gọi điện thoại cho mình vậy? Có chuyện gì sao?”
Hứa Thanh Du dựa người ngồi trên ghế sofa, giọng nói uể oải: “Không phải lúc trước cậu nói muốn đến thành phố của mình công tác sao? Lúc nào thì đến?”
Tần Niên ở bên kia thở dài một hơi: “Cái cô này, mình vốn còn đang nghĩ muốn cho cậu một bất ngờ sao cậu lại gọi điện thoại tới rồi, thật là không để mình có chút cảm giác thần bí gì cả.”
Hứa Thanh Du lập tức cười: “Thế nào, đã hỏi xong ý kiến cấp trên chưa?”
Tần Niên ừ nói: “Chắc là chiều mai là mình sẽ đến, đang nghĩ là tối mai sẽ mời cậu ăn cơm.”
Thật sự là vội vàng như nhau mà, Hứa Thanh Du vội nói: “Cậu đã chọn được khách sạn chưa? Có muốn mình đặt giúp cậu không? Đúng lúc ngày mai mình cũng được nghỉ, buổi chiều chúng ta có thể gặp mặt luôn, mình đi đón cậu.”
Nghe Hứa Thanh Du nói ngày mai được Tần Niên rất vui, cô còn chưa đặt khách sạn nữa.
Mới đầu muốn xem chỗ ở của Hứa Thanh Du định là chọn khách sạn nào gần chỗ cô ấy.
Bây giờ nghe Hứa Thanh Du nói như vậy, thế là cô cũng để Hứa Thanh Du giúp mình chọn.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.17
Hứa Thanh Du sững sờ, thuận mồm hỏi một câu: “Đi cùng với bác sao?”
“không phải, đi cùng bạn bè.” Ninh Tôn không nhìn Hứa Thanh Du trả lời xong liền về phòng của mình.
Hứa Thanh Du càng ngạc nhiên hơn, cô thật sự không biết Ninh Tôn còn có bạn bè gì.
Nhưng mà thấy dáng vẻ của Ninh Tôn hình như cũng không muốn nói tỉ mỉ, Hứa Thanh Du cũng không hỏi nữa.
Những bạn bè của Ninh Tôn mà cô đã biết mà lại đều là người vòng, hơn nữa tất cả đều không ở trong thành phố, thật sự cô không nghĩ ra được còn có ai có thể cùng Ninh Tôn ra ngoài ăn cơm.
Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn vào phòng rồi đóng cửa chậm chậm lại, chỉ có thể mình xoay người đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Vốn dĩ còn muốn làm cho Ninh Tôn một bữa cơm thật ngon, làm cả một bàn lớn.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ có một mình mình tự ăn.
Hứa Thanh Du cúi đầu ăn hai muỗng cơm để họ, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút vô nghĩ, hơn nữa còn có một chút cảm giác bị phụ lòng.
Trong cả quá trình ăn cơm, Ninh Tôn chưa hề đi ra, giống như anh ta chưa từng trở về vậy, trong nhà đặc biệt yên tĩnh.
Hứa Thanh Du cũng không có khẩu vị, ăn nửa bát thì buông đũa xuống, thở dài.
Cô đứng dậy thu dọn thức ăn vào trong bếp, lại đem bát đi rửa, sau đó đi ra mở tivi lên, một mình ngồi ở trên sofa xem.
Cho tới giờ Ninh Tôn vẫn chưa đi ra, trong phòng anh cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Loại cảm giác này có chút kì lạ thật, cứ giống như hai người bọn hạ đang chiến tranh lạnh vậy.
Hứa Thanh Du nghĩ đi nghĩ lại, nhớ lại hết tất cả mọi chuyện ngày hôm, rất rõ ràng hôm nay mình không cùng với Ninh Tôn phát sinh chuyện gì gây ra khó chịu mà, trước đó vẫn còn tốt.
Cô thật sự không hiểu Ninh Tôn đang diễn cái gì nữa.
Hứa Thanh Du đợi một lúc sau đó vớ lấy điện thoại đăng nhập vào game.
Kết quả lập tức nhìn thấy Ninh Tôn đang chơi.
Cái tên này trốn trong phòng chơi game à?
Nhưng rõ ràng trước đó chơi game đều là hai người cùng chơi đội, bây giờ anh ta trốn trong phòng chơi một mình, lần này rõ ràng là có gì đó sai sai.
Hứa Thanh Du nghĩ chút sau đó đứng dậy đu về phía phòng của Ninh Tôn
Cô gõ cửa một cái thật nhẹ nhàng: “Ninh Tôn, anh đã ngủ chưa?”
Qua hai giây mà Ninh Tôn vẫn không nói câu nào, cũng không bảo cô vào trong.
Hứa Thanh Du liếm môi một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải anh có chỗ nào không thoải mái không?
Ninh Tôn bên trong vẫn không nói một câu nào.
Cái này thật sự là muốn đem anh ta đánh chết mà.
Hứa Thanh Du hít sâu hai hơi: “Vậy được rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nói xong cô tắt đèn trong phòng khách đi quay người về phòng của mình.
Vốn dĩ còn muốn chơi game, bây giờ thì một chút tâm trạng cũng chẳng có nữa.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.18
Loại tâm tình không tốt này từ sau khi anh ta tỉnh dậy vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Không có ai làm gì khiến anh ta như vậy, vấn đề thực chất là nằm ở bản thân anh ta.
Anh ta mơ một giấc mơ, giấc mơ khó mà mở miệng nói với người khác.
Anh ta mơ thấy mình và Hứa Thanh Du ở cùng một chỗ,Vì không có tiền căn hậu quả*, hai người có một cuộc sống ngọt ngào bên nhau.
(Nguyên văn:前因后果 : nguyên nhân và hậu quả, đề cập đến toàn bộ quá trình của sự việc nói chung.)
Sau đó giữa chừng anh còn hôn Hứa Thanh Du.
Loại cảm giác đó phải nói như thế nào, thật sự là rất chân thực.
Cảm xúc trên tay và môi đều không giống như là đang nằm mơ, chân thực giống như là hôn thật sự vậy.
Cho nên lúc tỉnh lại anh ta mới bực bội như thế, chỉ cần nghĩ đến giấc mơ đó là anh đã cảm thấy mình không thể ngóc đầu lên được, cảm thấy rất hèn mọn.
Tại sao lại có thể mơ một giấc mơ như thế, Ninh Tôn không thể nào hiểu được.
Hơn nữa sau khi tỉnh dậy anh còn thấy giấc mơ đặc biệt rõ ràng, thậm chí anh còn nhớ rõ những tiếp xúc của mình với Hứa Thanh Du.
Cũng nhớ rõ trong mơ Hứa Thanh Du nhìn ánh bằng ánh mắt như nào.
Nghĩ đến lại càng thêm phiền, Ninh Tôn đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm bằng nước lạnh.
Sau khi ra ngoài nghĩ một lúc, anh lại mở cửa nhìn thoáng qua phòng khách.
Trong phòng khách đã tối thui, có thể thấy Hứa Thanh Du đã trở về phòng.
Anh không muốn nhìn thấy Hứa Thanh Du, nhất là sau khi mơ thấy giấc mơ kia.
Nhưng mà cũng may ngày mai Hứa Thanh Du sẽ được nghỉ phép, tạm thời ba ngày không cần nhìn thấy cô, trong lòng anh cũng dễ chịu hơn một chút, cũng cho anh chút thời gian bình tĩnh lại.
Sau đó Ninh Tôn đi ra ngoại rót một cốc nước, khi quay lại anh liếc nhìn về phía cửa phòng của Hứa Thanh Du.
Chỗ của mẹ Ninh cách đây không xa, Hứa Thanh Du cũng không lo lắng nữa.
Cô cũng không gọi điện hỏi, chỉ bắt tay bắt đầu nấu cơm, nghĩ đến ngày mai mình nghỉ, Ninh Tôn không ai nấu cơm cho, Hứa Thanh Du lại làm nhiều thêm một chút.
Tất cả đều là những món mà Ninh Tôn thích ăn.
Chỉ có điều cơm tối làm xong rồi mà Ninh Tôn vẫn chưa về.
Hứa Thanh Du cầm điện thoại lên gọi cho Ninh Tôn một cuộc, thật ra cô còn muốn hỏi tối nay có muốn gọi mẹ Ninh qua cùng ăn cơm không, dù sao cô làm cũng rất nhiều.
Kết quả là Ninh Tôn không có nghe máy.
Hứa Thanh Du gọi lại hai lần nhưng Ninh Tôn đều không nghe, Hứa Thanh Du nhíu mày sau cũng buông điện thoại xuống.
Nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một lúc, Hứa Thanh Du đi vào phòng thu dọn lại đồ đạc của mình.
Ninh Tôn cho cô nghỉ ba ngày, cô phải suy nghĩ xem nên làm gì.
Cô cũng không nghĩ là mình sẽ về nhà vì nhà cô cách đây quá xa cả đi cả về cũng mất nguyên một ngày trời, ba ngày nghỉ căn bản là không đủ
Còn có một điểm, trong ba ngày này cô phải dành một ngày để đi gặp Tống Kình Vũ.
Thời gian đó cơ hờ cắt đi ngày nghỉ ở giữa trong ba ngày nghỉ của cô, chỉ còn lại hai ngày nghỉ đầu và cuối thật sự không đủ để cô chạy tới chạy lui.
Hứa Thanh Du còn nhớ trước đó Tần Niên đã gọi điện thoại cho cô nói là muốn tới đây công tác.
Nhớ ra vậy cô liền tranh thủ thời gian gọi cho Tần Niên một cuộc điện thoại
Tần Niên nhận máy rất nhanh, âm thanh cười lớn chuyền đến: “Tiểu Du, sao có thời gian gọi điện thoại cho mình vậy? Có chuyện gì sao?”
Hứa Thanh Du dựa người ngồi trên ghế sofa, giọng nói uể oải: “Không phải lúc trước cậu nói muốn đến thành phố của mình công tác sao? Lúc nào thì đến?”
Tần Niên ở bên kia thở dài một hơi: “Cái cô này, mình vốn còn đang nghĩ muốn cho cậu một bất ngờ sao cậu lại gọi điện thoại tới rồi, thật là không để mình có chút cảm giác thần bí gì cả.”
Hứa Thanh Du lập tức cười: “Thế nào, đã hỏi xong ý kiến cấp trên chưa?”
Tần Niên ừ nói: “Chắc là chiều mai là mình sẽ đến, đang nghĩ là tối mai sẽ mời cậu ăn cơm.”
Thật sự là vội vàng như nhau mà, Hứa Thanh Du vội nói: “Cậu đã chọn được khách sạn chưa? Có muốn mình đặt giúp cậu không? Đúng lúc ngày mai mình cũng được nghỉ, buổi chiều chúng ta có thể gặp mặt luôn, mình đi đón cậu.”
Nghe Hứa Thanh Du nói ngày mai được Tần Niên rất vui, cô còn chưa đặt khách sạn nữa.
Mới đầu muốn xem chỗ ở của Hứa Thanh Du định là chọn khách sạn nào gần chỗ cô ấy.
Bây giờ nghe Hứa Thanh Du nói như vậy, thế là cô cũng để Hứa Thanh Du giúp mình chọn.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.17
Hứa Thanh Du sững sờ, thuận mồm hỏi một câu: “Đi cùng với bác sao?”
“không phải, đi cùng bạn bè.” Ninh Tôn không nhìn Hứa Thanh Du trả lời xong liền về phòng của mình.
Hứa Thanh Du càng ngạc nhiên hơn, cô thật sự không biết Ninh Tôn còn có bạn bè gì.
Nhưng mà thấy dáng vẻ của Ninh Tôn hình như cũng không muốn nói tỉ mỉ, Hứa Thanh Du cũng không hỏi nữa.
Những bạn bè của Ninh Tôn mà cô đã biết mà lại đều là người vòng, hơn nữa tất cả đều không ở trong thành phố, thật sự cô không nghĩ ra được còn có ai có thể cùng Ninh Tôn ra ngoài ăn cơm.
Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn vào phòng rồi đóng cửa chậm chậm lại, chỉ có thể mình xoay người đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Vốn dĩ còn muốn làm cho Ninh Tôn một bữa cơm thật ngon, làm cả một bàn lớn.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ có một mình mình tự ăn.
Hứa Thanh Du cúi đầu ăn hai muỗng cơm để họ, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút vô nghĩ, hơn nữa còn có một chút cảm giác bị phụ lòng.
Trong cả quá trình ăn cơm, Ninh Tôn chưa hề đi ra, giống như anh ta chưa từng trở về vậy, trong nhà đặc biệt yên tĩnh.
Hứa Thanh Du cũng không có khẩu vị, ăn nửa bát thì buông đũa xuống, thở dài.
Cô đứng dậy thu dọn thức ăn vào trong bếp, lại đem bát đi rửa, sau đó đi ra mở tivi lên, một mình ngồi ở trên sofa xem.
Cho tới giờ Ninh Tôn vẫn chưa đi ra, trong phòng anh cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Loại cảm giác này có chút kì lạ thật, cứ giống như hai người bọn hạ đang chiến tranh lạnh vậy.
Hứa Thanh Du nghĩ đi nghĩ lại, nhớ lại hết tất cả mọi chuyện ngày hôm, rất rõ ràng hôm nay mình không cùng với Ninh Tôn phát sinh chuyện gì gây ra khó chịu mà, trước đó vẫn còn tốt.
Cô thật sự không hiểu Ninh Tôn đang diễn cái gì nữa.
Hứa Thanh Du đợi một lúc sau đó vớ lấy điện thoại đăng nhập vào game.
Kết quả lập tức nhìn thấy Ninh Tôn đang chơi.
Cái tên này trốn trong phòng chơi game à?
Nhưng rõ ràng trước đó chơi game đều là hai người cùng chơi đội, bây giờ anh ta trốn trong phòng chơi một mình, lần này rõ ràng là có gì đó sai sai.
Hứa Thanh Du nghĩ chút sau đó đứng dậy đu về phía phòng của Ninh Tôn
Cô gõ cửa một cái thật nhẹ nhàng: “Ninh Tôn, anh đã ngủ chưa?”
Qua hai giây mà Ninh Tôn vẫn không nói câu nào, cũng không bảo cô vào trong.
Hứa Thanh Du liếm môi một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải anh có chỗ nào không thoải mái không?
Ninh Tôn bên trong vẫn không nói một câu nào.
Cái này thật sự là muốn đem anh ta đánh chết mà.
Hứa Thanh Du hít sâu hai hơi: “Vậy được rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nói xong cô tắt đèn trong phòng khách đi quay người về phòng của mình.
Vốn dĩ còn muốn chơi game, bây giờ thì một chút tâm trạng cũng chẳng có nữa.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.18
Loại tâm tình không tốt này từ sau khi anh ta tỉnh dậy vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Không có ai làm gì khiến anh ta như vậy, vấn đề thực chất là nằm ở bản thân anh ta.
Anh ta mơ một giấc mơ, giấc mơ khó mà mở miệng nói với người khác.
Anh ta mơ thấy mình và Hứa Thanh Du ở cùng một chỗ,Vì không có tiền căn hậu quả*, hai người có một cuộc sống ngọt ngào bên nhau.
(Nguyên văn:前因后果 : nguyên nhân và hậu quả, đề cập đến toàn bộ quá trình của sự việc nói chung.)
Sau đó giữa chừng anh còn hôn Hứa Thanh Du.
Loại cảm giác đó phải nói như thế nào, thật sự là rất chân thực.
Cảm xúc trên tay và môi đều không giống như là đang nằm mơ, chân thực giống như là hôn thật sự vậy.
Cho nên lúc tỉnh lại anh ta mới bực bội như thế, chỉ cần nghĩ đến giấc mơ đó là anh đã cảm thấy mình không thể ngóc đầu lên được, cảm thấy rất hèn mọn.
Tại sao lại có thể mơ một giấc mơ như thế, Ninh Tôn không thể nào hiểu được.
Hơn nữa sau khi tỉnh dậy anh còn thấy giấc mơ đặc biệt rõ ràng, thậm chí anh còn nhớ rõ những tiếp xúc của mình với Hứa Thanh Du.
Cũng nhớ rõ trong mơ Hứa Thanh Du nhìn ánh bằng ánh mắt như nào.
Nghĩ đến lại càng thêm phiền, Ninh Tôn đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm bằng nước lạnh.
Sau khi ra ngoài nghĩ một lúc, anh lại mở cửa nhìn thoáng qua phòng khách.
Trong phòng khách đã tối thui, có thể thấy Hứa Thanh Du đã trở về phòng.
Anh không muốn nhìn thấy Hứa Thanh Du, nhất là sau khi mơ thấy giấc mơ kia.
Nhưng mà cũng may ngày mai Hứa Thanh Du sẽ được nghỉ phép, tạm thời ba ngày không cần nhìn thấy cô, trong lòng anh cũng dễ chịu hơn một chút, cũng cho anh chút thời gian bình tĩnh lại.
Sau đó Ninh Tôn đi ra ngoại rót một cốc nước, khi quay lại anh liếc nhìn về phía cửa phòng của Hứa Thanh Du.