Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 796-800
Ninh Tôn nói xong, sau đó cúp máy.
Ngày mai việc ghi hình ở đây sẽ hoàn thành xong hết cả, đúng lúc cũng muốn về công ty một chuyến.
Buổi ghi hình buổi chiều không có chuyện gì xảy ra, tuy rằng Ninh Tôn vẫn như cũ bị người khác cô lập nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Từ trước đến nay anh ta không phải là người để ý đến cách nhìn của người khác. Cho dù thái độ của những người kia đối với anh ta hàm hàm hồ hồ, anh ta cũng biểu hiện ôn tồn lễ độ như cũ, đối diện với ống kính cười đến rất ôn hòa.
Hứa Thanh Du ở cách đó không xa nhìn bọn họ ghi hình, cũng có chút xúc động.
Thật ra làm minh tinh cũng không dễ ràng gì, cho dù trong lòng có bao nhiêu chuyện đi nữa thì trên mặt cũng không thể để lộ ra.
Hỷ nộ ái lạc* của bọn họ dường như không có cách nào có thể tùy ý thể hiện ra.
(Nguyên văn 喜怒哀乐: thành ngữ ý chỉ những cảm xúc thông thường của con người là mừng, giận, buồn, vui.)
Đợi cho đến khi bên Ninh Tôn kết thúc, mấy người ngồi xe quay về khách sạn sau đó lái xe cũng cùng họ lên lầu.
Ninh Tôn gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ khách hàng đến, gọi đồ ăn sau đó nói là ngày mai muốn về công ty, hôm này ba người bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Xuất thân của anh ta đã không còn là việc bí mật gì nữa, lúc trước tham gia chương trình tuyển chọn tài năng đã bị tuôn ra rồi, lần nào cũng bị người khác nhắc lại.
Xem như là bị đen thôi, chỉ là mỗi lần nhắc đến đều không tạo ra được chuyện bê bối lớn gì.
Tài xế lắc đầu: “Không phải, tất cả đều do fan của anh đào ra, các cô ấy sẽ không đào ra tin tức gì bất lợi cho anh, tôi còn thấy có người tra ra anh bạn bè chơi cùng anh, còn đưa hết thông tin của đối phương lên.”
Ninh Tôn ngừng lại: “Sao lại vậy?”
Anh cầm lấy điện thoại trực tiếp lên mạng xem.
Hứa Thanh Du và tài xế hơi kinh ngạc, trước giờ Ninh Tôn căn bản sẽ không để ý đến những lời đồn trên mạng.
Trước giờ cho dù nói với anh ta trên mạng xảy ra chuyện gì, anh ta đều luôn là vẻ mặt thờ ơ, còn chưa từng khẩn trương như bây giờ.
Hứa Thanh Du đi đến ngồi xuống bên cạch tài xế, hạ thấp giọng hỏi: “Đào ra cái gì vậy? Cho tôi xem với.”
Tài xế vừa liếc mắt nhìn Ninh Tôn vừa sờ điện thoại lấy ra, sau khi lướt hai cái, đưa tin tức trước đó bị đào ra cho Hứa Thanh Du xem.
Hứa Thanh Du không dám làm động tác quá lớn, một bên chú ý hành động của Ninh Tôn một bên xem nội dung trong điện thoại.
Kỳ thực tin bị đào ra cũng không phải tin gì quá quan trọng, chẳng qua là trước đây Ninh Tôn cùng người khác chụp một vài tấm ảnh.
Trong đó phần lớn là chụp lén, có Ninh Tôn cùng nhà họ Ninh, còn có Ninh Tôn và bạn bè tụ tập ăn cơm.
Trong số những bức ảnh chụp lén này có mấy tấm ảnh chụp rất rõ ràng, những bức này không phải chụp lén mà là tự chụp.
Người trong ảnh không chỉ có một tất cả các bức ảnh đều có ba người.
Trừ Ninh Tôn ra còn có một nam một nữ.
Nhìn bối cảnh chắc là ba người đang ăn cơm, Ninh Tôn không nhìn vào ống kính có điều là trên mặt mang ý cười.
Thực ra từ bức ảnh đơn giản như này căn bản là nhìn không ra vấn đề gì cả. Hứa Thanh Du sững sờ: “Chỉ có những cái này thôi?”
Tài xế gật đầu: “Đúng thế, chỉ những cái này thôi.”
Hứa Thanh Du lại nhìn chằm chằm điện thoại một lúc.
Những tấm ảnh chụp lén không có người để ý, nhưng một nam một nữ xuất hiện trong những bức ảnh tự chụp đã bị đào ra một người tên là Chương Tự Chi, một người tên Cố Tư.
Chương Tự Chi là một phú nhị đại có tiếng là ăn chơi nhưng cách đây một thời gian đã hoàn lương, kết hôn rồi.
Mà còn người tên Cố Tư nghe nói là xuất thân bình thường chẳng qua là rất có thủ đoạn, gả cho phú nhị đại. Sớm hơn so với Chương Tự Chi cô ấy đã có con rồi.
Hai người bạn này của Ninh Tôn thật sự như hai thái cực khác nhau.
Hứa Thanh Du hạ giọng nói: “Cô gái này kết hôn sinh con rồi hẳn chỉ là bạn bình thường thôi.”
Tài xế cũng cảm thấy như vậy: “Tính thời gian thì lúc Ninh Tôn tham gia trương trình tuyển chọn tài năng, cô ấy đã mang thai rồi tất nhiên là không thể rồi.”
Ninh Tôn cũng thấy điều này.
Tấm hình này, hẳn là Chương Tự Chi hoặc Cố Tư đăng trong vòng bạn bè.
Là ba người bọn họ chụp lúc ăn cơm tại nhà Cố Tư.
Ninh Tôn có chút không tự chủ được mà nhớ tới rất nhiều chuyện lúc đó.
Anh ta nghĩ rằng mình có cơ hội, nhưng rốt cuộc từ đầu tới cuối Cố Tư đối với anh ta chưa từng có ý nghĩ kia.
Những tin mà fan đào ra không có ích gì, Cố Tư hiện giờ đã kết hôn sinh con, các cô ấy lập tức đã lên tiếng phủ nhận cô.
Mà trong những bức ảnh chụp lén kia cũng không có cách nào tìm được mục đích.
Cô ta vừa về, đã nhận được điện thoại của chị Thái.
Hứa Thanh Du cho rằng chị ta muốn hỏi chuyện công việc của Ninh Tôn, vội vàng nhận, không ngờ chị Thái lòng vòng cả buổi, ban đầu hỏi Hứa Thanh Du có mệt không sau đó lại hỏi trong nhà cô ấy như thế nào.
Còn nói mỗi ngày cô đi theo bên cạnh Ninh Tôn như thế người trong nhà có lo lắng cho cô không.
Hứa Thanh Du có chút bối rối, hỏi thẳng: “Chị Thái, chị có chuyện gì vậy? Em ở bên này mọi chuyện đều tốt cả, chị có việc gì cứ nói thẳng.”
Chị Thái cười cười: “Tiểu Hứa, em có bạn trai chưa?”
Hứa Thanh Du sững sờ, rất thành thực trả lời: “Không có.”
Cô ta cho rằng chị Thái hỏi vấn đề này là vì sợ yêu đương ảnh hưởng đến công việc, kết quả chị Thái lập tức nói: “Cô gái tốt như em thế mà lại chưa có bạn trai.”
Lần này Hứa Thanh Du thật sự không hiểu chị Thái có ý gì.
Cô ta mín môi chờ chị Thái bên kia nói tiếp: “Thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai về đến công ty chúng ta lại nói tiếp.”
Cho đến khi chị Thái cúp máy, Hứa Thanh Du vẫn chưa hiểu gì, chị đấy đây là muốn làm gì.
Bàng hoàng một lúc, nàng đi tắm rồi quay lại giường nằm xuống, lại mở tin tức trên mạng lên xem một lượt.
Việc liên quan đến Ninh Tôn, không có tin mới gì, đa số mọi người vẫn tập trung vào bên phía Hoàng Tương, muốn đợi Hoàng Tương cho một câu trả lời chính xác.
Trước đó tham gia tiết mục âm nhạc giờ cũng thị mắng cho đủ kiểu.
Nhiều người còn nghi ngờ rằng có phải bọn họ thông đồng với Hoàng Tương làm ra chuyện này để qua mắt dân mạng không, cuối cùng không tính được Ninh Tôn có chuẩn bị mà tới.
Một ít người cũng khen Ninh Tôn làm rất tốt, nếu như lúc ấy không có băng quay hình, vậy thì chậu nước bẩn đó liền bị chụp lên đầu của anh ta rồi.
Mà loại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Ninh Tôn và bạn gái.
Nhắc đến bạn gái của Ninh Tôn , Hứa Thanh Du thở dài một hơi.
Trong tình huống bình thường, minh tinh đã tiết lộ bạn gái của mình rồi thì không có việc gì phải giấu kĩ đối phương như thế.
Nhưng bạn gái của Ninh Tôn, thật sự là một bí mật, không ai biết là ai, không nói dáng vẻ như nào, đến tên của cô ta cũng không ai biết đến.
Mà Ninh Tôn xảy ra chuyện, bạn gái anh ta có vẻ cũng không gọi cho Ninh Tôn một cuộc điện thoại, càng không lên mạng nói một câu giúp hắn thanh minh.
Nghĩ sao cũng thấy chuyện này không đúng lắm.
Cố Tư đang dỗ con, Trì Uyên bực tức bước vào nhà.
Cố Tư sững sờ, nghĩ một chút dạo gần đây cô và Trì Uyên không có chuyện mâu thuẫn khó xử gì, tên này gì mà vừa mới vào cửa đã mặt đã tối sầm rồi.
Cô giương mắt nhìn chằm chằm Trì Uyên: “Sao vậy? Lại có chuyện gì làm anh không vừa mắt rồi?”
Trì Uyên nắm điện thoại trong tay, đến cạnh giường ngồi xuống đưa điện thoại cho Cố Tư: “Tự em xem đi.”
Cô Tư không hiểu chuyện gì cầm điện thoại lên, mở màn hình, liếc mắt liền nhìn thấy tin bát quái trên đó.
Cố Tư nhanh chóng xem hết một lượt sau đó ồ một tiếng.
Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là có người đào ra được tin đồn trước đây của Ninh Tôn.
Sau đó đào luôn ra cô và Chương Tự Chi.
Trong tin trên mạng này, giới thiệu chút thông tin đơn giản của cô và Chương Tự Chi, cũng không có lời gì khó nghe.
Cố Tư đưa điện điện thoại lại cho Trì Uyên: “Sao vậy? Trong tin tức đều là sự thật mà.”
Trì Uyên nhíu mày: “Em xem không hiểu à?”
Cố Tư chớp mắt, thấy Trì Uyên nghiêm túc như vậy thì gật đầu: “Xem không hiểu.”
Trì Uyên thở dài một hơi: “Hiện giờ bọn họ muốn tra ra bạn gái của Ninh Tôn rốt cuộc là ai, em nghĩ em có thể tránh được à.”
Cố Tư không rõ: “Tại sao em không thể tránh, căn bản em chưa từng làm bạn gái cậu ta.”
Liên quan đến chuyện bạn gái này, mặc dù trước được Ninh Tôn đã từng nhắc đến hai lần trong trương trình, Cố Tư cũng hiểu là Ninh Tôn đang ám chỉ cô.
có Cố Tư ba người bọn họ quan hệ rất thân thiết.
Chuyện xấu của anh và Tùy Mị cũng làm ầm ĩ xôn xao.
Người nào biết tính toán xem xét thời gian một chút đều có thể sẽ phát giác ra điểm không thích hợp trong đó.
Trì Uyên cảm thấy chuyện này nếu cứ tiếp tục tìm hiểu sâu xuống như vậy.
Bên cạnh Ninh Tôn lại chẳng có ai khả nghi, Cố Tư bị liên lụy là chuyện sớm hay muộn cũng xảy ra.
Cố Tư ôm con đi qua nằm xuống bên cạnh, vỗ vỗ nhẹ, không hề coi trọng việc này: “Con em cũng có rồi, bọn họ sao cũng không thể đặt suy nghĩ lên người em được.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, sắc mặt dịu xuống.
Bỏ đi, không nói nữa, nói nữa Cố Tư cũng không hiểu được, cô ấy sinh một lần ngốc ba năm là thật rồi.
Anh nằm bên cạnh trêu đùa với con trai lúc sau đó ôm cục cưng dậy.
Cố Tư lại muốn ngủ, Trì Uyên quay lại phòng ôm cô dỗ cho cô ngủ trước.
Nằm trên giường suy nghĩ một lúc, Trì Uyên vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đứng ở ngoài ban công, gọi cho Ninh Tôn.
Bên kia, Ninh Tôn bắt máy rất nhanh, trầm giọng nói: “Lại có chuyện gì rồi?”
Ngữ khí của Trì Uyên không tốt lắm: “Anh nói lại có chuyện gì rồi? Hiện giờ Cố Tư bị đào ra rồi, anh không lo lắng, nhưng tôi không bằng lòng.”
Ninh Tôn trầm mặc một lúc: “Yên tâm đi, sẽ không để cô ấy dính líu vào chuyện này đâu, chuyện này tôi có cách giải quyết.”
Trì Uyên hơi không tin anh ta: “Anh tốt nhất là xử lý chuyện này rõ ràng đi. Ninh Tôn, anh biết tính cách của tôi, việc khác tôi có thể nhịn, nhưng việc này tôi không thể nhịn.”
Ninh Tôn ngừng một lúc mới nói tiếp: “Anh cũng biết tính tôi, tôi tổn thương ai cũng được nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy.”
“Nếu cô có thể giúp tôi chuyện này, muốn ra yêu cầu gì đều có thể nói.”
Hứa Thanh Du nhíu mày lại, như có chút không hiểu ý của Ninh Tôn: “Cứ nói yêu cầu?”
Không đợi Ninh Tôn trả lời, chị Thái ngồi bên cạnh đã gật đầu: “Đúng vậy, có yêu cầu gì cứ nói, có thể tăng lương cho em hoặc bồi thường cũng không vấn đề gì. Chuyện này bọn chị hy vọng có thể cùng em phối hợp hoàn hảo, em đi theo Ninh Tôn lâu như vậy rồi, đương nhiên cũng hy vọng nhìn thấy anh ta ngày một tốt, đúng không?”
Hứa Thanh Du chuyển ánh mắt nhìn sang chị Thái: “Chuyện bạn gái này, còn có thể làm giả sao, không phải em không muốn giúp, chị Thái chị cũng biết, em không có năng lực đó em sợ bị lộ, chuyện này một khi bị người ngoài biết được đến lúc đó dư luận sẽ càng khó tiếp nhận hơn.”
Chị Thái thở dài một tiếng: “Đúng thế, chị đương nhiên là biết rồi, cho nên chúng ta muốn làm thật tận lực kĩ càng. Tiểu Hứa, chị tin nhân cách của em, vì vậy càng muốn để em giúp bọn chị, đổi người khác chị không yên tâm.” Lời đảm bảo này thật sự khiến cho Hứa Thanh Du không có cách nào ứng phó được.
Tầm mắt của cô ta lại rơi trên người Ninh Tôn: “Chuyện này em không hiểu, cũng không biết, em cảm thấy em sẽ cản trở mọi người.”
Ninh Tôn nói: “Không cần cô làm gì cả, cô vẫn ở bên cạch tôi như cũ là được, có chuyện gì tôi sẽ giúp cô cản lại.”
Chị Thái ở bên cạnh lập tức phụ họa: “Đúng vậy đó, không cần làm thay đổi gì lớn đâu, em vẫn như trước đây làm trợ lý ở bên cạnh Ninh Tôn, bộ phận quan hệ xã hội của công ty sẽ xử lý, chỉ cần đến lúc đó em nói chút ít lời ra ngoài là được, không ảnh hưởng gì đâu.”
Sắc mặt của Hứa Thanh Du không có chút dịu xuống.
Chị Thái nghĩ đi nghĩ lại nói: “Bọn chị vẫn chưa làm rõ chuyện điều kiện, có thể cũng không cách biểu hiện ra được thành ý, như vậy đi, cái khác chị nghĩ không ra, chị có thể cho em lợi ích về mặt kinh tế, em thấy như thế nào?”
Nói xong, chị Thái vươn tay khoa khoa ra hiệu: “Như này, thế nào?”
Hứa Thanh Du vẫn nhìn chằm chằm Ninh Tôn, Ninh Tôn nhíu chặt mày lại, có thể nhìn ra được anh ta có chút bực bội.
Hứa Thanh Du không nhìn động tác của chị Thái, cô trầm mặc một lúc lâu cuối cùng gật đầu: “Em chỉ có thể nói cố gắng hết sức, nhưng nếu cuối cùng sự việc bị lộ em hi vọng mọi người đừng có trách em.”
Chị Thái lập tức cười: “Không trách không trách, em có thể đồng ý bọn chị thật sự rất vui, chuyện còn lại công ty sẽ xử lý em không cần phải để ý đến đâu.”
Sau khi nói xong chị Thái lại lập tức nói: “Một lúc nữa tiền sẽ chuyển cho em, em kiểm tra và nhận nhé.”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi: “Được ạ.”
Không thể không nói đúng thật là cô hy vọng Ninh Tôn có thể ngày một tốt hơn, như vậy kế sinh nhai của cô mới có thể tốt lên.
Đương nhiên, chị Thái cho kinh tế đền bù, cái này cũng là nguyên nhân rất quan trọng.
Cô cần tiền, cô rất cần tiền.
Buổi chiều Ninh Tôn có một cuộc phỏng vấn, Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đi đến đó.
Nhưng mà lần này, chị Thái đã đặc biệt chọn cho Hứa Thanh Du một bộ quần áo, họ nói là để cô ấy mặc bộ này để đi cùng Ninh Tôn.
Quần áo thường ngày của Ninh Tôn đều do Hứa Thanh Du sắp xếp. Bây giờ khi nhìn thấy quần áo mà chị Thái đưa cho cô, cô lập tức hiểu ra.
Hứa Thanh Du không nói gì, cầm lấy quần áo, sau đó dành thời gian để thay quần áo.
Có rất nhiều người ở đây trong công ty, nhưng vì Ninh Tôn đang phát triển rất tốt và có tài nguyên không tồi. Vậy nên khi nhìn thấy cô các nghệ sĩ khác vẫn mỉm cười.
Đây là những đãi ngộ mà cô nhận được khi ở bên ngoài.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du ở lại công ty đến chiều, sau đó ra ngoài tham gia một cuộc phỏng vấn.
Hứa Thanh Du vẫn đi theo Ninh Tôn, khi Ninh Tôn ở trong phòng phỏng vấn, cô ấy đang ngồi trên ghế bên ngoài và chờ đợi.
Thời gian phỏng vấn cộng thêm thời gian nghỉ ngơi thì khoảng nửa tiếng.
Hứa Thanh Du đã đợi bên ngoài khoảng nửa tiếng, cô ngẩn người dựa vào ghế.
Chủ yếu là cô ấy nhớ lại những lời mà lúc trước chị Thái đã nói với cô.
Ninh Tôn không muốn bạn gái cũ bị đào bới, nên mới muốn tìm người giả vờ thay thế.
Cô ấy là sự lựa chọn đầu tiên của chị Thái.
Hứa Thanh Du cũng không biết rốt cuộc bản thân mình có điểm đặc biệt gì thu hút chị Thái, mà để cô đảm nhận công việc này .
Cô chỉ hơi xúc động, hóa ra Ninh Tôn và cô gái đó thật sự đã chia tay. Nhưng sau khi chia tay, anh ta vẫn có thể bảo vệ đối phương thế này, chắc hẳn không phải anh ấy nổi tiếng mà bỏ cô ấy.
Đầu óc Hứa Thanh Du hơi quay cuồng.
Mặc dù chị Thái nói rằng cô ấy không cần phải làm gì, nhưng cô ấy cũng phải nghĩ đến những làn sóng sẽ được tung lên trên Internet.
Với đức tính của cô ấy sao xứng được với Ninh Tôn chứ, ước chừng những người hâm mộ nữ của Ninh Tôn sẽ bắt đầu chĩa mũi dùi vào chửi bới cô.
Hứa Thanh Du hít một hơi thật sau, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng chuông thông báo của điện thoại.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, là thẻ ngân hàng nhắc nhở chuyển khoản, trong đó có biên lai 200.000 tệ.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu trước khi phản ứng để kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng.
Đăng nhập và nhìn vào số dư, đầy đủ 200.000 nhân dân tệ.
này bên ngoài đã bị bao vây bởi các phóng viên các phương tiện truyền thông.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chưa kịp phản ứng gì, ngay khi hai người họ vừa đi ra ngoài thì đã bị người khác chụp ảnh.
Cả hai người đều giật mình, Ninh Tôn là người đầu tiên có phản ứng, nhanh chóng quay lại che mặt Hứa Thanh Du, “Mau đi.”
Hứa Thanh Du vội vàng cúi đầu khi thấy anh như thế này.
Người lái xe đằng kia đã mở cửa, giơ tay và hét lên với cả hai người, “Bên này.”
Hứa Thanh Du sợ bị đám phóng viên này cuỗm đi, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay Ninh Tôn, hai người nhanh chóng len lỏi qua đám phóng viên xung quanh rồi đi về phía xe.
Những người xung quanh đưa tay cầm micro và bắt đầu đặt câu hỏi.
Nhưng bởi vì có quá nhiều người cùng lúc phỏng vấn, Hứa Thanh Du có chút bối rối, thậm chí còn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Ở giữa quá trình có một chút khó khăn, nhưng may mắn thay Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cuối cùng đều lên xe.
Hai người vội vàng đóng cửa xe.
Hứa Thanh Du vỗ ngực, “Chuyện gì đây?”
Người lái xe bên cạnh lắc đầu, “Tôi không biết. Tôi đang đợi ở đây. Tôi không thấy nhiều người như vậy. Vừa rồi cô vừa bước tới cửa là họ đã lao tới. Chắc là do có chuyện trên Internet.”
Hứa Thanh Du biết rằng sau khi chị Thái giải quyết xong chuyện này, thì dư luận trên mạng sẽ dậy sóng.
Thế nên cả buổi chiều cô không dám xem chuyện phiếm trên mạng.
Khi xem những lời đồn của người khác và xem lời đồn của mình là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Ninh Tôn lại rất bình tĩnh, tựa lưng vào ghế, “Đi thôi.”
Bọn họ trở lại công ty. Buổi tối, bên chỗ công ti sẽ sắp xếp chỗ ở cho Ninh Tôn.
Xe đã chạy hết quãng đường, Hứa Thanh Du đã định cùng tài xế rời đi, cô ấy cũng có ký túc xá nhỏ của riêng mình.
Nhưng sau khi xuống xe, Ninh Tôn lại quay đầu nhìn cô, “Xuống đi.”
Chỉ sau khi Hứa Thanh Du suy nghĩ kĩ lại, cô ta mới hiểu thân phận của mình bây giờ là gì.
Cô mím miệng suy nghĩ, nhưng cô ấy vẫn xuống xe, hai người cùng nhau đi về chỗ ở của Ninh Tôn.
của anh ấy, và còn liên quan đến việc bạn gái anh ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ninh Tôn nhìn nó từ đầu đến cuối, sau đó nhếch mép cười.
Hiệu quả công việc của công ty cao, đến chiều nay tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Trước đó, những cư dân mạng đó vẫn tập trung vào những bức ảnh của những người bạn cũ của anh ấy.
Nhưng bây giờ tất cả sự chú ý đã dồn về chỗ những bức ảnh được chụp lén hôm nay.
Ninh Tôn thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này anh ấy mới có chút yên tâm.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi thay giày đi vào, cô ngồi cách Ninh Tôn xa hơn một chút, “Bữa tối anh muốn ăn gì?”
Ninh Tôn đặt điện thoại xuống, nói: “Tôi ăn gì cũng được. Cô muốn ăn cái gì thì cứ đặt đi.”
Hứa Thanh Du thở dài, “Vậy tôi đặt đồ ăn, tôi đặt bừa nhé.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, và không nói gì nữa.
Hai người ở trong nhà, nhưng không có động tĩnh gì.
Hai người họ đang cầm điện thoại di động, cứ như không có ai và ai làm việc nấy.
Cho đến sau này, chuông cửa vang lên.
Hứa Thanh Du biết rằng đồ ăn đã đến.
Cô đứng dậy ra mở cửa, và đúng thật là một người đang giao đồ ăn.
Hứa Thanh Du mở cửa lấy đồ, và nói lời cảm ơn.
Nhưng người giao đồ ăn đó chẳng nói gì, và cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, “Còn có chuyện gì sao?”
Ninh Tôn ở phòng khách đứng dậy đi tới, “Làm sao vậy?”
Người giao đồ ăn đó vội vàng nói khi nhìn thấy Ninh Tôn, “À, à không sao, không có chuyện gì cả.”
Sau đó, người đó nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Ninh Tôn mỉm cười, hình như anh ta đã đoán được cái gì đó.
Anh đi tới, đóng cửa lại, “Được rồi, chúng ta vào ăn tối.”
Làm người thật sự rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải diễn kịch.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhau dùng bữa, sau đó cô ngồi trên ghế sô pha, muốn đợi trễ một chút rồi về.
Kết quả chưa đợi được bao lâu thì trên mạng đã tung ra rất nhiều tin tức.
Một người nào đó đã đăng rằng họ nhìn thấy một người phụ nữ trong gia đình của Ninh Tôn, người này dường như đang mặc quần áo của Ninh Tôn, và cô ấy còn rất thân mật với anh ta.
Hứa Thanh Du có chút ngây người khi xem tin tức này, nói rằng nhìn thấy một người phụ nữ trong nhà Ninh Tôn là đúng, nhưng lại nói cô mang áo quần của Ninh Tôn thì hoàn toàn sai sự thật.
Hứa Thanh Du cúi đầu nhìn xuống bộ áo quần mà chị Thái đã đưa cho mình, thì cô ấy đã biết nó có ý nghĩa gì.
Ninh Tôn cũng có một bộ tương tự, có thể nói là đồ đôi nhưng rõ rằng là màu sắc không giống nhau.
Mắt mũi của những người tung tin này thực sự có vấn đề.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, âm thầm thở dài.
Tiếp theo không biết tin đồn này sẽ phát triển theo hướng nào nữa hoặc có thể thân phận của cô sẽ bị vạch trần hoàn toàn.
Nếu nói Hứa Thanh Du không sợ chút nào, thì đó là suy nghĩ sai hoàn toàn.
Đời tư của bản thân bị đào ra và bị người khác xỉa xói, bàn luận, việc đó làm sao có thể là một chuyện thoải mái được chứ.
Cô ấy chưa bao giờ gặp chuyện lớn như vậy, nên trong lòng mới có chút run sợ.
Vì vậy, lúc này cô mới nghĩ đến số dư trong thẻ ngân hàng.
May mắn thay, may mắn thay, ít nhất thì vẫn có tiền.
Nể tình bọn họ đã chuyển tiền, những uất ức này cô sẽ ráng nhịn.
Hứa Thanh Du không nói lời nào sau khi xem tin tức, điều này khiến Ninh Tôn hơi ngạc nhiên.
Ninh Tôn vốn tưởng rằng cô ấy dùng ánh mắt đáng thương để nhìn mình, bản thân cô sẽ hỏi anh phải làm gì tiếp theo.
Nhưng bây giờ có vẻ như Hứa Thanh Du đã nhanh chóng nhập vai.
Ninh Tôn đọc xong tin tức trên mạng, cất điện thoại đi, “Hay là cô vào phòng ngủ đi, tôi ngủ sô pha cũng được.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Đêm nay tôi còn phải ở lại bên này sao? Tôi tưởng là đợi trễ một chút nữa là có thể rời đi.”
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh Du ngập ngừng nói, “Để tôi ngủ sô pha, anh cao như vậy, ngủ sô pha sẽ rất khó chịu. Tôi không sao cả, cái ghế sô pha này đối với tôi cũng khá lớn.
Ninh Xuân nói một câu không được, và nói tiếp: “Không phải tôi chưa ngủ sô pha, cô cứ vào phòng đi.”
Hứa Thanh Du không muốn tranh luận với anh ấy về vấn đề này. Vì vậy cô nói sang cái khác, “Lần trước tôi đã mượn tiền của anh. Bây giờ tôi đã có khả năng trả, tôi chuyển qua cho anh nhé.”
Không ngờ rằng Ninh Tôn nói thẳng: “Không cần đâu, cứ coi như tôi cám ơn cô.”
Hứa Thanh Du đang cúi đầu cầm điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Lần này tiền thưởng giúp anh chị Thái đã chuyển cho tôi. Chuyện gì ra chuyện nấy, tiền mà tôi đã mượn anh tôi chắc chắn sẽ trả. “
Cô mở wechat và chuyển tiền cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, nhưng anh cũng không đáp lại gì.
Hứa Thanh Du một đời khó khăn, anh ta cũng hiểu được một chút. Nếu không thì không vì 5000 tệ mà cô ấy phải mở miệng ra mượn Ninh Tôn.
Vốn dĩ anh cho rằng anh không cần số tiền này và Hứa Thanh Du sẽ nhận tấm lòng tốt của anh, nhưng anh không ngờ cô gái này lại khá nguyên tắc.
Ninh Tôn đợi một hồi, liền muốn nằm xuống sô pha.
Anh ấy thực sự rất mệt mỏi.
Kết quả là Hứa Thanh Du đã sớm hơn anh một bước, cô ấy đã lấy gối và nằm trên sô pha.
Tư thế của cô ấy cũng khá điêu luyện, với một chiếc gối dưới đầu và một chiếc gối trên tay.
Cô nhướng mắt nhìn Ninh Tôn, “Anh cho tôi một cái chăn đi, nửa đêm có lẽ sẽ lạnh.”
Ninh Tôn nhíu mày một cái, sau đó buông tay.
Anh ta không phải là người muốn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, thấy Hứa Thanh Du kiên quyết như vậy, anh ta cũng không nói gì thêm.
Anh trở về phòng và lấy chăn bông cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du xem qua, chiếc chăn bông này là mới, hoặc có thể nói rằng tất cả mọi thứ ở chỗ của Ninh Tôn đều mới cả. Vì anh ta cũng không sống ở đây nhiều.
nhất là bộ áo quần này quá dày, nên khi ngủ sẽ có cảm giác rất khó chịu.
Nhưng dù vậy, cô ấy nằm một lúc sau đó thì ngủ sâu.
Thật ra, nếu là trước đây, trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy, lại liên quan đến bản thân, cô nhất định sẽ khó chịu, sau đó không ngủ được.
Nhưng bây giờ có thể có một chút cảm giác vò đã sứt lại mẻ.
Cô cảm thấy thản nhiên, dù sao cũng không có chuyện gì liền quan đến tính mạng là được. Dù thế nào đi nữa, trong tay cô vẫn có 200.000 tệ.
Hứa Thanh Du đang ngủ ngon trên ghế sô pha. Nhưng Ninh Tôn, người đang nằm trên giường trong phòng, vẫn không thể ngủ được nữa.
Anh ta đọc những tin tức được đăng trên Internet, mọi thứ diễn ra theo đúng như dự định của chị Thái.
Vấn đề của Hoàng Tương đã được giải quyết, và vấn đề của bạn gái cũ của anh ấy cũng sắp giải quyết xong.
Đúng ra anh nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có thứ gì đó chặn trước lồng ngực, khiến anh cảm thấy khó chịu theo từng nhịp thở.
Sau khi nằm trên giường như vậy một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, mở cửa và đứng trong phòng khách.
Hứa Thanh Du đã ngủ thiếp đi từ lâu, co ro trong một quả bóng nhỏ dưới chăn bông.
Phòng khách không có rèm, bên ngoài ánh sáng tốt, anh có thể nhìn rõ bóng của một nhóm người.
Ninh Tôn chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh ghế sô pha nhìn Hứa Thanh Du.
Khuôn mặt không có phấn son này trong bóng tối trông vẫn rất sạch sẽ, thư sinh.
Khi chị Thái sắp xếp Hứa Thanh Du cho anh ta, chị ấy đã nói với anh rằng cô ấy là một trong những sô ít người không vì khuôn mặt của anh ta mà chọn công việc này.
Ninh Tôn cũng không quan tâm điều đó là sự thật hay không. Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Du, anh cảm thấy chị Thái nói đúng. Hứa Thanh Du không có chút suy nghĩ gì với khuồn mặt của anh.
Ninh Tôn không cảm thấy thất vọng, ngược lại còn cảm thấy rất may mắn.
Anh ấy thích việc công ra việc công, người không mang cảm xúc của mình vào công việc mới là người mà anh cần nhất.
Hứa Thanh Du đột nhiên trở mình, khẽ nói: “Tiền.”
Ninh Tôn có hơi ngạc nhiên, theo phản xạ có điều kiện lùi lại phía sau, rồi lại dừng lại.
Ninh Tôn cau mày, tiền tiền tiền, thật sự muốn biết cô ta đang nằm mơ cái gì, ngay cả khi nói mớ cũng không quên nói cái từ ấy ra.
Sáng hôm sau, Hứa Thanh Du dậy rất sớm, đồng hồ sinh học của cô đã được cài đặt sẵn, ngày nào cô cũng phải dậy sớm hơn Ninh Tôn, sau đó cô đi mua bữa sáng cho anh ta.
Hứa Thanh Du nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó cột tóc lên, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, Ninh Tôn chắn hẳn vẫn chưa dậy.
Hứa Thanh Du do dự một hồi, cuối cùng vẫn không kêu anh ta, chỉ lẳng lặng mở cửa đi xuống lầu.
Cô ấy đeo khẩu trang khi ra ngoài, dù biết rằng khẩu trang không thể che được hết tất cả, nhưng thà có còn hơn không.
Nhưng mọi chuyện vẫn ngoài ý muốn của Hứa Thanh Du, không có một tay săn ảnh nào vây quanh, và khu chung cư vào sáng sớm cũng rất yên tĩnh.
Hứa Thanh Du mua bữa sáng ở tiệm, sau đó nhanh chóng chạy về nhà của Ninh Tôn.
Khi Hứa Thanh Du mở cửa bước vào, thì Ninh Tôn đã dậy rồi, anh ta đang mở cửa bước ra ngoài.
Đập vào trước mắt là một bộ đồ ngủ sộc xệch, nút áo còn bị mở ra, Hứa Thanh Du nhìn thoáng qua ngực của Ninh Tôn.
Cái này, cứ nhìn qua thì tưởng Ninh Tôn rất ốm, không ngờ dưới bộ đồ ngủ đó anh ta cũng rất có thịt.
Cơ ngực này thoạt nhìn rất khỏe.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm hồi lâu mới chậm rãi đi tới, rất nhanh liền dời ánh mắt đi chỗ khác, “Tôi mới đi mua đồ ăn sáng, anh đi vệ sinh cá nhân rồi mau đến ăn.”
Đứng ở cửa phòng, Ninh Tôn có chút sững sờ, anh ta có chút không thích ứng vì trong nhà lại xuất hiện thêm một người nữa.
Anh ta ồ một tiếng, và vội vàng chỉnh quần áo lại.
Hứa Thanh Du sẽ cảm thấy tự nhiên nếu Ninh Tôn không có bất kỳ hành động nào khác. Nhưng việc anh ta vội vàng quấn quần áo thực sự khiến Hứa Thanh Du đỏ mặt.
Hứa Thanh Du vuốt tóc mái lại và nói, “Anh ta vệ sinh cá nhân đi.”
Ninh Tôn quay người đi và sải bước vào phòng tắm.
Hứa Thanh Du đặt bữa sáng lên bàn, sau đó ngồi xuống trước, cẩn thận liếc nhìn cửa phòng tắm, chậm rãi thở ra.
Đúng thật là, chỉ không cẩn thận nhìn một cái mà thôi, anh ta cũng thật keo kiệt.
Trên người anh ta tổng cộng cũng chỉ có mấy cân thịt, cô ấy không tin là anh ta không bị người khác nhìn qua.
Ninh Tôn vệ sinh cá nhân xong, rồi trở về phòng, thay quần áo.
Và anh ta bước ra với vẻ đẹp trai lịch lãm.
việc gì khác.
Sau khi chờ đợi gần nửa tiếng, chị Thái lại gọi điện đến.
Ninh Tôn cầm chặt điện thoại, từ đầu đến cuối chỉ trả lời ừ, rồi cuối cùng cúp điện thoại.
Anh đặt điện thoại sang một bên, dựa vào ghế sô pha, “Đầu giờ chiều đừng ra ngoài nữa.”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của cô là lên mạng đọc tin tức.
Quả nhiên, trên mạng lại náo loạn lên nữa.
Lần này không phải người khác tung tin, mà là công ty đã dùng tài khoản của Ninh Tôn để đăng tải một bài viết.
Nội dung đại khái là thừa nhận quan hệ giữa hai người, nói là vì gặp nhau quá ít và xa nhau quá nhiều. Vậy nên hiện tại cô đang làm trợ lý bên cạnh Ninh Tôn, giải quyết mọi chuyện trong công việc và cuộc sống của Ninh Tôn.
Họ cũng nói rằng họ có một mối quan hệ tốt và hy vọng rằng thế giới bên ngoài sẽ cho họ một chút không gian.
Mặc dù biết rằng những lời này là do công ty biên soạn và gửi đi, nhưng Hứa Thanh Du vẫn có chút không thoải mái khi đọc được tin này.
Cho dù là nói dối, cho dù là cô và Ninh Tôn giả làm tình nhân, nhưng tâm lý của cô vẫn không thể bình tĩnh được.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, không biết phải nói gì.
Phản ứng của Ninh Tôn vẫn bình tĩnh hơn cô, mở tivi lên rồi dựa vào ghế sô pha để xem tivi.
Hứa Thanh Du không thể làm gì khác, vì vậy cô chỉ có thể co người trên ghế sô pha. Một lúc sau, Ninh Tôn mới chậm rãi nói: “Tôi không có bạn gái.”
Hứa Thanh Du ngơ ngác một chút, sau khi suy nghĩ xong liền nói: “Tôi biết hai người đã chia tay.”
Ninh Tôn cười và lặp lại thêm một lẫn nữa, “Tôi không có bạn gái.”
Hứa Thanh Du lúc này đã ngừng nói, cô thực sự không đoán được lời Ninh Tôn nói là có ý gì.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào tivi nói tiếp, “Tôi thích cô gái đó, nhưng cô ấy không thích tôi. Những lời mà tôi nói trên chương trình tuyển chọn tài năng, cũng tính là để thu hút mọi người và cũng tăng áp lục cho cô ấy. Tôi cứ tưởng tôi làm như vậy thì cô ấy sẽ suy nghĩ lại, và tình cảm của cô ấy sẽ hướng về tôi nhiều hơn. Nhưng kết quả lại không có. “
Hứa Thanh Du không có cách nào trả lời, vì vậy cô chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Ninh Tôn không muốn cô trả lời gì, nhưng trong lòng lại cất giấu rất nhiều lời, lâu ngày thì rất khó chịu.
Anh muốn tìm một người để nói ra hết những lời đang dồn nén trong lòng.
Anh ta chỉ cần một người nghe anh giải bày tâm sự.
Ninh Tôn nói thêm, “Tôi từng nghĩ rằng thích một ai đó là một chuyện đơn giản. Bây giờ tôi biết rằng thích một ai đó thực sự rất dễ dàng, nhưng muốn người khác thích mình thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn .”
Giọng anh ấy trầm xuống, và bỗng dưng Hứa Thanh Du lại cảm thấy buồn bã một cách kì lạ.
Dù chưa từng yêu ai nhưng cô ấy vẫn có một chút đồng cảm.
Hứa Thanh Du do dự và nói: “Con người là động vật rất giàu tình cảm. Nếu anh bỏ lỡ cái này, thì chắc chắn anh sẽ gặp cái khác tốt hơn. Có lẽ đối với anh mà nói cái đến trước là đúng nhưng cái đến sau cũng không sai. Chỉ cần có thể được yêu, vậy thì đối với cả hai luôn luôn đúng. “
Ninh Tôn quay đầu lại nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du, nhìn một hồi lâu, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Cô đã có mấy mối tình rồi? Nói chuyện cũng khá điêu luyện đấy chứ.”
Hứa Thanh Du nhếch mép cười, “Nếu như tôi nói tôi chưa từng có một mối tình nào thì những câu nói vừa rồi của tôi, anh sẽ không tin phải không?”
Ninh Tôn nhướng mày, “Những lời đó cũng khá có lý, nhưng ít người có thể hiểu được ngụ ý của nó.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Tôi chỉ nói đại như vậy thôi. Tôi chưa từng yêu ai cả. Nếu như tôi trải qua những việc như anh thì tôi cũng không thể quên được mối tình đó.”
Ai mà không biết khuyên bảo người khác chứ. Nếu như những chuyện đó xảy ra với bất kì ai, thì không ai lại có thể nói những lời thờ ơ, lạnh nhạt được chứ.
Sau đó, Hứa Thanh Du liền hỏi, “Bây giờ cô ấy sống tốt không?”
Ninh Tôn gật đầu, “Cũng rất tốt, cô ấy đã kết hôn và có con và có một gia đình rất hạnh phúc.”
Hứa Thanh Du bỗng dưng nghĩ ra được điều gì đó, cô dường như nhận ra người mà Ninh Tôn nói đến là ai.
Ngày mai việc ghi hình ở đây sẽ hoàn thành xong hết cả, đúng lúc cũng muốn về công ty một chuyến.
Buổi ghi hình buổi chiều không có chuyện gì xảy ra, tuy rằng Ninh Tôn vẫn như cũ bị người khác cô lập nhưng anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Từ trước đến nay anh ta không phải là người để ý đến cách nhìn của người khác. Cho dù thái độ của những người kia đối với anh ta hàm hàm hồ hồ, anh ta cũng biểu hiện ôn tồn lễ độ như cũ, đối diện với ống kính cười đến rất ôn hòa.
Hứa Thanh Du ở cách đó không xa nhìn bọn họ ghi hình, cũng có chút xúc động.
Thật ra làm minh tinh cũng không dễ ràng gì, cho dù trong lòng có bao nhiêu chuyện đi nữa thì trên mặt cũng không thể để lộ ra.
Hỷ nộ ái lạc* của bọn họ dường như không có cách nào có thể tùy ý thể hiện ra.
(Nguyên văn 喜怒哀乐: thành ngữ ý chỉ những cảm xúc thông thường của con người là mừng, giận, buồn, vui.)
Đợi cho đến khi bên Ninh Tôn kết thúc, mấy người ngồi xe quay về khách sạn sau đó lái xe cũng cùng họ lên lầu.
Ninh Tôn gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ khách hàng đến, gọi đồ ăn sau đó nói là ngày mai muốn về công ty, hôm này ba người bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Xuất thân của anh ta đã không còn là việc bí mật gì nữa, lúc trước tham gia chương trình tuyển chọn tài năng đã bị tuôn ra rồi, lần nào cũng bị người khác nhắc lại.
Xem như là bị đen thôi, chỉ là mỗi lần nhắc đến đều không tạo ra được chuyện bê bối lớn gì.
Tài xế lắc đầu: “Không phải, tất cả đều do fan của anh đào ra, các cô ấy sẽ không đào ra tin tức gì bất lợi cho anh, tôi còn thấy có người tra ra anh bạn bè chơi cùng anh, còn đưa hết thông tin của đối phương lên.”
Ninh Tôn ngừng lại: “Sao lại vậy?”
Anh cầm lấy điện thoại trực tiếp lên mạng xem.
Hứa Thanh Du và tài xế hơi kinh ngạc, trước giờ Ninh Tôn căn bản sẽ không để ý đến những lời đồn trên mạng.
Trước giờ cho dù nói với anh ta trên mạng xảy ra chuyện gì, anh ta đều luôn là vẻ mặt thờ ơ, còn chưa từng khẩn trương như bây giờ.
Hứa Thanh Du đi đến ngồi xuống bên cạch tài xế, hạ thấp giọng hỏi: “Đào ra cái gì vậy? Cho tôi xem với.”
Tài xế vừa liếc mắt nhìn Ninh Tôn vừa sờ điện thoại lấy ra, sau khi lướt hai cái, đưa tin tức trước đó bị đào ra cho Hứa Thanh Du xem.
Hứa Thanh Du không dám làm động tác quá lớn, một bên chú ý hành động của Ninh Tôn một bên xem nội dung trong điện thoại.
Kỳ thực tin bị đào ra cũng không phải tin gì quá quan trọng, chẳng qua là trước đây Ninh Tôn cùng người khác chụp một vài tấm ảnh.
Trong đó phần lớn là chụp lén, có Ninh Tôn cùng nhà họ Ninh, còn có Ninh Tôn và bạn bè tụ tập ăn cơm.
Trong số những bức ảnh chụp lén này có mấy tấm ảnh chụp rất rõ ràng, những bức này không phải chụp lén mà là tự chụp.
Người trong ảnh không chỉ có một tất cả các bức ảnh đều có ba người.
Trừ Ninh Tôn ra còn có một nam một nữ.
Nhìn bối cảnh chắc là ba người đang ăn cơm, Ninh Tôn không nhìn vào ống kính có điều là trên mặt mang ý cười.
Thực ra từ bức ảnh đơn giản như này căn bản là nhìn không ra vấn đề gì cả. Hứa Thanh Du sững sờ: “Chỉ có những cái này thôi?”
Tài xế gật đầu: “Đúng thế, chỉ những cái này thôi.”
Hứa Thanh Du lại nhìn chằm chằm điện thoại một lúc.
Những tấm ảnh chụp lén không có người để ý, nhưng một nam một nữ xuất hiện trong những bức ảnh tự chụp đã bị đào ra một người tên là Chương Tự Chi, một người tên Cố Tư.
Chương Tự Chi là một phú nhị đại có tiếng là ăn chơi nhưng cách đây một thời gian đã hoàn lương, kết hôn rồi.
Mà còn người tên Cố Tư nghe nói là xuất thân bình thường chẳng qua là rất có thủ đoạn, gả cho phú nhị đại. Sớm hơn so với Chương Tự Chi cô ấy đã có con rồi.
Hai người bạn này của Ninh Tôn thật sự như hai thái cực khác nhau.
Hứa Thanh Du hạ giọng nói: “Cô gái này kết hôn sinh con rồi hẳn chỉ là bạn bình thường thôi.”
Tài xế cũng cảm thấy như vậy: “Tính thời gian thì lúc Ninh Tôn tham gia trương trình tuyển chọn tài năng, cô ấy đã mang thai rồi tất nhiên là không thể rồi.”
Ninh Tôn cũng thấy điều này.
Tấm hình này, hẳn là Chương Tự Chi hoặc Cố Tư đăng trong vòng bạn bè.
Là ba người bọn họ chụp lúc ăn cơm tại nhà Cố Tư.
Ninh Tôn có chút không tự chủ được mà nhớ tới rất nhiều chuyện lúc đó.
Anh ta nghĩ rằng mình có cơ hội, nhưng rốt cuộc từ đầu tới cuối Cố Tư đối với anh ta chưa từng có ý nghĩ kia.
Những tin mà fan đào ra không có ích gì, Cố Tư hiện giờ đã kết hôn sinh con, các cô ấy lập tức đã lên tiếng phủ nhận cô.
Mà trong những bức ảnh chụp lén kia cũng không có cách nào tìm được mục đích.
Cô ta vừa về, đã nhận được điện thoại của chị Thái.
Hứa Thanh Du cho rằng chị ta muốn hỏi chuyện công việc của Ninh Tôn, vội vàng nhận, không ngờ chị Thái lòng vòng cả buổi, ban đầu hỏi Hứa Thanh Du có mệt không sau đó lại hỏi trong nhà cô ấy như thế nào.
Còn nói mỗi ngày cô đi theo bên cạnh Ninh Tôn như thế người trong nhà có lo lắng cho cô không.
Hứa Thanh Du có chút bối rối, hỏi thẳng: “Chị Thái, chị có chuyện gì vậy? Em ở bên này mọi chuyện đều tốt cả, chị có việc gì cứ nói thẳng.”
Chị Thái cười cười: “Tiểu Hứa, em có bạn trai chưa?”
Hứa Thanh Du sững sờ, rất thành thực trả lời: “Không có.”
Cô ta cho rằng chị Thái hỏi vấn đề này là vì sợ yêu đương ảnh hưởng đến công việc, kết quả chị Thái lập tức nói: “Cô gái tốt như em thế mà lại chưa có bạn trai.”
Lần này Hứa Thanh Du thật sự không hiểu chị Thái có ý gì.
Cô ta mín môi chờ chị Thái bên kia nói tiếp: “Thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai về đến công ty chúng ta lại nói tiếp.”
Cho đến khi chị Thái cúp máy, Hứa Thanh Du vẫn chưa hiểu gì, chị đấy đây là muốn làm gì.
Bàng hoàng một lúc, nàng đi tắm rồi quay lại giường nằm xuống, lại mở tin tức trên mạng lên xem một lượt.
Việc liên quan đến Ninh Tôn, không có tin mới gì, đa số mọi người vẫn tập trung vào bên phía Hoàng Tương, muốn đợi Hoàng Tương cho một câu trả lời chính xác.
Trước đó tham gia tiết mục âm nhạc giờ cũng thị mắng cho đủ kiểu.
Nhiều người còn nghi ngờ rằng có phải bọn họ thông đồng với Hoàng Tương làm ra chuyện này để qua mắt dân mạng không, cuối cùng không tính được Ninh Tôn có chuẩn bị mà tới.
Một ít người cũng khen Ninh Tôn làm rất tốt, nếu như lúc ấy không có băng quay hình, vậy thì chậu nước bẩn đó liền bị chụp lên đầu của anh ta rồi.
Mà loại chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Ninh Tôn và bạn gái.
Nhắc đến bạn gái của Ninh Tôn , Hứa Thanh Du thở dài một hơi.
Trong tình huống bình thường, minh tinh đã tiết lộ bạn gái của mình rồi thì không có việc gì phải giấu kĩ đối phương như thế.
Nhưng bạn gái của Ninh Tôn, thật sự là một bí mật, không ai biết là ai, không nói dáng vẻ như nào, đến tên của cô ta cũng không ai biết đến.
Mà Ninh Tôn xảy ra chuyện, bạn gái anh ta có vẻ cũng không gọi cho Ninh Tôn một cuộc điện thoại, càng không lên mạng nói một câu giúp hắn thanh minh.
Nghĩ sao cũng thấy chuyện này không đúng lắm.
Cố Tư đang dỗ con, Trì Uyên bực tức bước vào nhà.
Cố Tư sững sờ, nghĩ một chút dạo gần đây cô và Trì Uyên không có chuyện mâu thuẫn khó xử gì, tên này gì mà vừa mới vào cửa đã mặt đã tối sầm rồi.
Cô giương mắt nhìn chằm chằm Trì Uyên: “Sao vậy? Lại có chuyện gì làm anh không vừa mắt rồi?”
Trì Uyên nắm điện thoại trong tay, đến cạnh giường ngồi xuống đưa điện thoại cho Cố Tư: “Tự em xem đi.”
Cô Tư không hiểu chuyện gì cầm điện thoại lên, mở màn hình, liếc mắt liền nhìn thấy tin bát quái trên đó.
Cố Tư nhanh chóng xem hết một lượt sau đó ồ một tiếng.
Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là có người đào ra được tin đồn trước đây của Ninh Tôn.
Sau đó đào luôn ra cô và Chương Tự Chi.
Trong tin trên mạng này, giới thiệu chút thông tin đơn giản của cô và Chương Tự Chi, cũng không có lời gì khó nghe.
Cố Tư đưa điện điện thoại lại cho Trì Uyên: “Sao vậy? Trong tin tức đều là sự thật mà.”
Trì Uyên nhíu mày: “Em xem không hiểu à?”
Cố Tư chớp mắt, thấy Trì Uyên nghiêm túc như vậy thì gật đầu: “Xem không hiểu.”
Trì Uyên thở dài một hơi: “Hiện giờ bọn họ muốn tra ra bạn gái của Ninh Tôn rốt cuộc là ai, em nghĩ em có thể tránh được à.”
Cố Tư không rõ: “Tại sao em không thể tránh, căn bản em chưa từng làm bạn gái cậu ta.”
Liên quan đến chuyện bạn gái này, mặc dù trước được Ninh Tôn đã từng nhắc đến hai lần trong trương trình, Cố Tư cũng hiểu là Ninh Tôn đang ám chỉ cô.
có Cố Tư ba người bọn họ quan hệ rất thân thiết.
Chuyện xấu của anh và Tùy Mị cũng làm ầm ĩ xôn xao.
Người nào biết tính toán xem xét thời gian một chút đều có thể sẽ phát giác ra điểm không thích hợp trong đó.
Trì Uyên cảm thấy chuyện này nếu cứ tiếp tục tìm hiểu sâu xuống như vậy.
Bên cạnh Ninh Tôn lại chẳng có ai khả nghi, Cố Tư bị liên lụy là chuyện sớm hay muộn cũng xảy ra.
Cố Tư ôm con đi qua nằm xuống bên cạnh, vỗ vỗ nhẹ, không hề coi trọng việc này: “Con em cũng có rồi, bọn họ sao cũng không thể đặt suy nghĩ lên người em được.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, sắc mặt dịu xuống.
Bỏ đi, không nói nữa, nói nữa Cố Tư cũng không hiểu được, cô ấy sinh một lần ngốc ba năm là thật rồi.
Anh nằm bên cạnh trêu đùa với con trai lúc sau đó ôm cục cưng dậy.
Cố Tư lại muốn ngủ, Trì Uyên quay lại phòng ôm cô dỗ cho cô ngủ trước.
Nằm trên giường suy nghĩ một lúc, Trì Uyên vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đứng ở ngoài ban công, gọi cho Ninh Tôn.
Bên kia, Ninh Tôn bắt máy rất nhanh, trầm giọng nói: “Lại có chuyện gì rồi?”
Ngữ khí của Trì Uyên không tốt lắm: “Anh nói lại có chuyện gì rồi? Hiện giờ Cố Tư bị đào ra rồi, anh không lo lắng, nhưng tôi không bằng lòng.”
Ninh Tôn trầm mặc một lúc: “Yên tâm đi, sẽ không để cô ấy dính líu vào chuyện này đâu, chuyện này tôi có cách giải quyết.”
Trì Uyên hơi không tin anh ta: “Anh tốt nhất là xử lý chuyện này rõ ràng đi. Ninh Tôn, anh biết tính cách của tôi, việc khác tôi có thể nhịn, nhưng việc này tôi không thể nhịn.”
Ninh Tôn ngừng một lúc mới nói tiếp: “Anh cũng biết tính tôi, tôi tổn thương ai cũng được nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy.”
“Nếu cô có thể giúp tôi chuyện này, muốn ra yêu cầu gì đều có thể nói.”
Hứa Thanh Du nhíu mày lại, như có chút không hiểu ý của Ninh Tôn: “Cứ nói yêu cầu?”
Không đợi Ninh Tôn trả lời, chị Thái ngồi bên cạnh đã gật đầu: “Đúng vậy, có yêu cầu gì cứ nói, có thể tăng lương cho em hoặc bồi thường cũng không vấn đề gì. Chuyện này bọn chị hy vọng có thể cùng em phối hợp hoàn hảo, em đi theo Ninh Tôn lâu như vậy rồi, đương nhiên cũng hy vọng nhìn thấy anh ta ngày một tốt, đúng không?”
Hứa Thanh Du chuyển ánh mắt nhìn sang chị Thái: “Chuyện bạn gái này, còn có thể làm giả sao, không phải em không muốn giúp, chị Thái chị cũng biết, em không có năng lực đó em sợ bị lộ, chuyện này một khi bị người ngoài biết được đến lúc đó dư luận sẽ càng khó tiếp nhận hơn.”
Chị Thái thở dài một tiếng: “Đúng thế, chị đương nhiên là biết rồi, cho nên chúng ta muốn làm thật tận lực kĩ càng. Tiểu Hứa, chị tin nhân cách của em, vì vậy càng muốn để em giúp bọn chị, đổi người khác chị không yên tâm.” Lời đảm bảo này thật sự khiến cho Hứa Thanh Du không có cách nào ứng phó được.
Tầm mắt của cô ta lại rơi trên người Ninh Tôn: “Chuyện này em không hiểu, cũng không biết, em cảm thấy em sẽ cản trở mọi người.”
Ninh Tôn nói: “Không cần cô làm gì cả, cô vẫn ở bên cạch tôi như cũ là được, có chuyện gì tôi sẽ giúp cô cản lại.”
Chị Thái ở bên cạnh lập tức phụ họa: “Đúng vậy đó, không cần làm thay đổi gì lớn đâu, em vẫn như trước đây làm trợ lý ở bên cạnh Ninh Tôn, bộ phận quan hệ xã hội của công ty sẽ xử lý, chỉ cần đến lúc đó em nói chút ít lời ra ngoài là được, không ảnh hưởng gì đâu.”
Sắc mặt của Hứa Thanh Du không có chút dịu xuống.
Chị Thái nghĩ đi nghĩ lại nói: “Bọn chị vẫn chưa làm rõ chuyện điều kiện, có thể cũng không cách biểu hiện ra được thành ý, như vậy đi, cái khác chị nghĩ không ra, chị có thể cho em lợi ích về mặt kinh tế, em thấy như thế nào?”
Nói xong, chị Thái vươn tay khoa khoa ra hiệu: “Như này, thế nào?”
Hứa Thanh Du vẫn nhìn chằm chằm Ninh Tôn, Ninh Tôn nhíu chặt mày lại, có thể nhìn ra được anh ta có chút bực bội.
Hứa Thanh Du không nhìn động tác của chị Thái, cô trầm mặc một lúc lâu cuối cùng gật đầu: “Em chỉ có thể nói cố gắng hết sức, nhưng nếu cuối cùng sự việc bị lộ em hi vọng mọi người đừng có trách em.”
Chị Thái lập tức cười: “Không trách không trách, em có thể đồng ý bọn chị thật sự rất vui, chuyện còn lại công ty sẽ xử lý em không cần phải để ý đến đâu.”
Sau khi nói xong chị Thái lại lập tức nói: “Một lúc nữa tiền sẽ chuyển cho em, em kiểm tra và nhận nhé.”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi: “Được ạ.”
Không thể không nói đúng thật là cô hy vọng Ninh Tôn có thể ngày một tốt hơn, như vậy kế sinh nhai của cô mới có thể tốt lên.
Đương nhiên, chị Thái cho kinh tế đền bù, cái này cũng là nguyên nhân rất quan trọng.
Cô cần tiền, cô rất cần tiền.
Buổi chiều Ninh Tôn có một cuộc phỏng vấn, Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đi đến đó.
Nhưng mà lần này, chị Thái đã đặc biệt chọn cho Hứa Thanh Du một bộ quần áo, họ nói là để cô ấy mặc bộ này để đi cùng Ninh Tôn.
Quần áo thường ngày của Ninh Tôn đều do Hứa Thanh Du sắp xếp. Bây giờ khi nhìn thấy quần áo mà chị Thái đưa cho cô, cô lập tức hiểu ra.
Hứa Thanh Du không nói gì, cầm lấy quần áo, sau đó dành thời gian để thay quần áo.
Có rất nhiều người ở đây trong công ty, nhưng vì Ninh Tôn đang phát triển rất tốt và có tài nguyên không tồi. Vậy nên khi nhìn thấy cô các nghệ sĩ khác vẫn mỉm cười.
Đây là những đãi ngộ mà cô nhận được khi ở bên ngoài.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du ở lại công ty đến chiều, sau đó ra ngoài tham gia một cuộc phỏng vấn.
Hứa Thanh Du vẫn đi theo Ninh Tôn, khi Ninh Tôn ở trong phòng phỏng vấn, cô ấy đang ngồi trên ghế bên ngoài và chờ đợi.
Thời gian phỏng vấn cộng thêm thời gian nghỉ ngơi thì khoảng nửa tiếng.
Hứa Thanh Du đã đợi bên ngoài khoảng nửa tiếng, cô ngẩn người dựa vào ghế.
Chủ yếu là cô ấy nhớ lại những lời mà lúc trước chị Thái đã nói với cô.
Ninh Tôn không muốn bạn gái cũ bị đào bới, nên mới muốn tìm người giả vờ thay thế.
Cô ấy là sự lựa chọn đầu tiên của chị Thái.
Hứa Thanh Du cũng không biết rốt cuộc bản thân mình có điểm đặc biệt gì thu hút chị Thái, mà để cô đảm nhận công việc này .
Cô chỉ hơi xúc động, hóa ra Ninh Tôn và cô gái đó thật sự đã chia tay. Nhưng sau khi chia tay, anh ta vẫn có thể bảo vệ đối phương thế này, chắc hẳn không phải anh ấy nổi tiếng mà bỏ cô ấy.
Đầu óc Hứa Thanh Du hơi quay cuồng.
Mặc dù chị Thái nói rằng cô ấy không cần phải làm gì, nhưng cô ấy cũng phải nghĩ đến những làn sóng sẽ được tung lên trên Internet.
Với đức tính của cô ấy sao xứng được với Ninh Tôn chứ, ước chừng những người hâm mộ nữ của Ninh Tôn sẽ bắt đầu chĩa mũi dùi vào chửi bới cô.
Hứa Thanh Du hít một hơi thật sau, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng chuông thông báo của điện thoại.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, là thẻ ngân hàng nhắc nhở chuyển khoản, trong đó có biên lai 200.000 tệ.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu trước khi phản ứng để kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng.
Đăng nhập và nhìn vào số dư, đầy đủ 200.000 nhân dân tệ.
này bên ngoài đã bị bao vây bởi các phóng viên các phương tiện truyền thông.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chưa kịp phản ứng gì, ngay khi hai người họ vừa đi ra ngoài thì đã bị người khác chụp ảnh.
Cả hai người đều giật mình, Ninh Tôn là người đầu tiên có phản ứng, nhanh chóng quay lại che mặt Hứa Thanh Du, “Mau đi.”
Hứa Thanh Du vội vàng cúi đầu khi thấy anh như thế này.
Người lái xe đằng kia đã mở cửa, giơ tay và hét lên với cả hai người, “Bên này.”
Hứa Thanh Du sợ bị đám phóng viên này cuỗm đi, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay Ninh Tôn, hai người nhanh chóng len lỏi qua đám phóng viên xung quanh rồi đi về phía xe.
Những người xung quanh đưa tay cầm micro và bắt đầu đặt câu hỏi.
Nhưng bởi vì có quá nhiều người cùng lúc phỏng vấn, Hứa Thanh Du có chút bối rối, thậm chí còn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Ở giữa quá trình có một chút khó khăn, nhưng may mắn thay Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cuối cùng đều lên xe.
Hai người vội vàng đóng cửa xe.
Hứa Thanh Du vỗ ngực, “Chuyện gì đây?”
Người lái xe bên cạnh lắc đầu, “Tôi không biết. Tôi đang đợi ở đây. Tôi không thấy nhiều người như vậy. Vừa rồi cô vừa bước tới cửa là họ đã lao tới. Chắc là do có chuyện trên Internet.”
Hứa Thanh Du biết rằng sau khi chị Thái giải quyết xong chuyện này, thì dư luận trên mạng sẽ dậy sóng.
Thế nên cả buổi chiều cô không dám xem chuyện phiếm trên mạng.
Khi xem những lời đồn của người khác và xem lời đồn của mình là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Ninh Tôn lại rất bình tĩnh, tựa lưng vào ghế, “Đi thôi.”
Bọn họ trở lại công ty. Buổi tối, bên chỗ công ti sẽ sắp xếp chỗ ở cho Ninh Tôn.
Xe đã chạy hết quãng đường, Hứa Thanh Du đã định cùng tài xế rời đi, cô ấy cũng có ký túc xá nhỏ của riêng mình.
Nhưng sau khi xuống xe, Ninh Tôn lại quay đầu nhìn cô, “Xuống đi.”
Chỉ sau khi Hứa Thanh Du suy nghĩ kĩ lại, cô ta mới hiểu thân phận của mình bây giờ là gì.
Cô mím miệng suy nghĩ, nhưng cô ấy vẫn xuống xe, hai người cùng nhau đi về chỗ ở của Ninh Tôn.
của anh ấy, và còn liên quan đến việc bạn gái anh ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ninh Tôn nhìn nó từ đầu đến cuối, sau đó nhếch mép cười.
Hiệu quả công việc của công ty cao, đến chiều nay tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Trước đó, những cư dân mạng đó vẫn tập trung vào những bức ảnh của những người bạn cũ của anh ấy.
Nhưng bây giờ tất cả sự chú ý đã dồn về chỗ những bức ảnh được chụp lén hôm nay.
Ninh Tôn thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này anh ấy mới có chút yên tâm.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi thay giày đi vào, cô ngồi cách Ninh Tôn xa hơn một chút, “Bữa tối anh muốn ăn gì?”
Ninh Tôn đặt điện thoại xuống, nói: “Tôi ăn gì cũng được. Cô muốn ăn cái gì thì cứ đặt đi.”
Hứa Thanh Du thở dài, “Vậy tôi đặt đồ ăn, tôi đặt bừa nhé.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, và không nói gì nữa.
Hai người ở trong nhà, nhưng không có động tĩnh gì.
Hai người họ đang cầm điện thoại di động, cứ như không có ai và ai làm việc nấy.
Cho đến sau này, chuông cửa vang lên.
Hứa Thanh Du biết rằng đồ ăn đã đến.
Cô đứng dậy ra mở cửa, và đúng thật là một người đang giao đồ ăn.
Hứa Thanh Du mở cửa lấy đồ, và nói lời cảm ơn.
Nhưng người giao đồ ăn đó chẳng nói gì, và cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, “Còn có chuyện gì sao?”
Ninh Tôn ở phòng khách đứng dậy đi tới, “Làm sao vậy?”
Người giao đồ ăn đó vội vàng nói khi nhìn thấy Ninh Tôn, “À, à không sao, không có chuyện gì cả.”
Sau đó, người đó nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Ninh Tôn mỉm cười, hình như anh ta đã đoán được cái gì đó.
Anh đi tới, đóng cửa lại, “Được rồi, chúng ta vào ăn tối.”
Làm người thật sự rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải diễn kịch.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhau dùng bữa, sau đó cô ngồi trên ghế sô pha, muốn đợi trễ một chút rồi về.
Kết quả chưa đợi được bao lâu thì trên mạng đã tung ra rất nhiều tin tức.
Một người nào đó đã đăng rằng họ nhìn thấy một người phụ nữ trong gia đình của Ninh Tôn, người này dường như đang mặc quần áo của Ninh Tôn, và cô ấy còn rất thân mật với anh ta.
Hứa Thanh Du có chút ngây người khi xem tin tức này, nói rằng nhìn thấy một người phụ nữ trong nhà Ninh Tôn là đúng, nhưng lại nói cô mang áo quần của Ninh Tôn thì hoàn toàn sai sự thật.
Hứa Thanh Du cúi đầu nhìn xuống bộ áo quần mà chị Thái đã đưa cho mình, thì cô ấy đã biết nó có ý nghĩa gì.
Ninh Tôn cũng có một bộ tương tự, có thể nói là đồ đôi nhưng rõ rằng là màu sắc không giống nhau.
Mắt mũi của những người tung tin này thực sự có vấn đề.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, âm thầm thở dài.
Tiếp theo không biết tin đồn này sẽ phát triển theo hướng nào nữa hoặc có thể thân phận của cô sẽ bị vạch trần hoàn toàn.
Nếu nói Hứa Thanh Du không sợ chút nào, thì đó là suy nghĩ sai hoàn toàn.
Đời tư của bản thân bị đào ra và bị người khác xỉa xói, bàn luận, việc đó làm sao có thể là một chuyện thoải mái được chứ.
Cô ấy chưa bao giờ gặp chuyện lớn như vậy, nên trong lòng mới có chút run sợ.
Vì vậy, lúc này cô mới nghĩ đến số dư trong thẻ ngân hàng.
May mắn thay, may mắn thay, ít nhất thì vẫn có tiền.
Nể tình bọn họ đã chuyển tiền, những uất ức này cô sẽ ráng nhịn.
Hứa Thanh Du không nói lời nào sau khi xem tin tức, điều này khiến Ninh Tôn hơi ngạc nhiên.
Ninh Tôn vốn tưởng rằng cô ấy dùng ánh mắt đáng thương để nhìn mình, bản thân cô sẽ hỏi anh phải làm gì tiếp theo.
Nhưng bây giờ có vẻ như Hứa Thanh Du đã nhanh chóng nhập vai.
Ninh Tôn đọc xong tin tức trên mạng, cất điện thoại đi, “Hay là cô vào phòng ngủ đi, tôi ngủ sô pha cũng được.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Đêm nay tôi còn phải ở lại bên này sao? Tôi tưởng là đợi trễ một chút nữa là có thể rời đi.”
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh Du ngập ngừng nói, “Để tôi ngủ sô pha, anh cao như vậy, ngủ sô pha sẽ rất khó chịu. Tôi không sao cả, cái ghế sô pha này đối với tôi cũng khá lớn.
Ninh Xuân nói một câu không được, và nói tiếp: “Không phải tôi chưa ngủ sô pha, cô cứ vào phòng đi.”
Hứa Thanh Du không muốn tranh luận với anh ấy về vấn đề này. Vì vậy cô nói sang cái khác, “Lần trước tôi đã mượn tiền của anh. Bây giờ tôi đã có khả năng trả, tôi chuyển qua cho anh nhé.”
Không ngờ rằng Ninh Tôn nói thẳng: “Không cần đâu, cứ coi như tôi cám ơn cô.”
Hứa Thanh Du đang cúi đầu cầm điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Lần này tiền thưởng giúp anh chị Thái đã chuyển cho tôi. Chuyện gì ra chuyện nấy, tiền mà tôi đã mượn anh tôi chắc chắn sẽ trả. “
Cô mở wechat và chuyển tiền cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, nhưng anh cũng không đáp lại gì.
Hứa Thanh Du một đời khó khăn, anh ta cũng hiểu được một chút. Nếu không thì không vì 5000 tệ mà cô ấy phải mở miệng ra mượn Ninh Tôn.
Vốn dĩ anh cho rằng anh không cần số tiền này và Hứa Thanh Du sẽ nhận tấm lòng tốt của anh, nhưng anh không ngờ cô gái này lại khá nguyên tắc.
Ninh Tôn đợi một hồi, liền muốn nằm xuống sô pha.
Anh ấy thực sự rất mệt mỏi.
Kết quả là Hứa Thanh Du đã sớm hơn anh một bước, cô ấy đã lấy gối và nằm trên sô pha.
Tư thế của cô ấy cũng khá điêu luyện, với một chiếc gối dưới đầu và một chiếc gối trên tay.
Cô nhướng mắt nhìn Ninh Tôn, “Anh cho tôi một cái chăn đi, nửa đêm có lẽ sẽ lạnh.”
Ninh Tôn nhíu mày một cái, sau đó buông tay.
Anh ta không phải là người muốn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, thấy Hứa Thanh Du kiên quyết như vậy, anh ta cũng không nói gì thêm.
Anh trở về phòng và lấy chăn bông cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du xem qua, chiếc chăn bông này là mới, hoặc có thể nói rằng tất cả mọi thứ ở chỗ của Ninh Tôn đều mới cả. Vì anh ta cũng không sống ở đây nhiều.
nhất là bộ áo quần này quá dày, nên khi ngủ sẽ có cảm giác rất khó chịu.
Nhưng dù vậy, cô ấy nằm một lúc sau đó thì ngủ sâu.
Thật ra, nếu là trước đây, trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy, lại liên quan đến bản thân, cô nhất định sẽ khó chịu, sau đó không ngủ được.
Nhưng bây giờ có thể có một chút cảm giác vò đã sứt lại mẻ.
Cô cảm thấy thản nhiên, dù sao cũng không có chuyện gì liền quan đến tính mạng là được. Dù thế nào đi nữa, trong tay cô vẫn có 200.000 tệ.
Hứa Thanh Du đang ngủ ngon trên ghế sô pha. Nhưng Ninh Tôn, người đang nằm trên giường trong phòng, vẫn không thể ngủ được nữa.
Anh ta đọc những tin tức được đăng trên Internet, mọi thứ diễn ra theo đúng như dự định của chị Thái.
Vấn đề của Hoàng Tương đã được giải quyết, và vấn đề của bạn gái cũ của anh ấy cũng sắp giải quyết xong.
Đúng ra anh nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có thứ gì đó chặn trước lồng ngực, khiến anh cảm thấy khó chịu theo từng nhịp thở.
Sau khi nằm trên giường như vậy một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, mở cửa và đứng trong phòng khách.
Hứa Thanh Du đã ngủ thiếp đi từ lâu, co ro trong một quả bóng nhỏ dưới chăn bông.
Phòng khách không có rèm, bên ngoài ánh sáng tốt, anh có thể nhìn rõ bóng của một nhóm người.
Ninh Tôn chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh ghế sô pha nhìn Hứa Thanh Du.
Khuôn mặt không có phấn son này trong bóng tối trông vẫn rất sạch sẽ, thư sinh.
Khi chị Thái sắp xếp Hứa Thanh Du cho anh ta, chị ấy đã nói với anh rằng cô ấy là một trong những sô ít người không vì khuôn mặt của anh ta mà chọn công việc này.
Ninh Tôn cũng không quan tâm điều đó là sự thật hay không. Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Du, anh cảm thấy chị Thái nói đúng. Hứa Thanh Du không có chút suy nghĩ gì với khuồn mặt của anh.
Ninh Tôn không cảm thấy thất vọng, ngược lại còn cảm thấy rất may mắn.
Anh ấy thích việc công ra việc công, người không mang cảm xúc của mình vào công việc mới là người mà anh cần nhất.
Hứa Thanh Du đột nhiên trở mình, khẽ nói: “Tiền.”
Ninh Tôn có hơi ngạc nhiên, theo phản xạ có điều kiện lùi lại phía sau, rồi lại dừng lại.
Ninh Tôn cau mày, tiền tiền tiền, thật sự muốn biết cô ta đang nằm mơ cái gì, ngay cả khi nói mớ cũng không quên nói cái từ ấy ra.
Sáng hôm sau, Hứa Thanh Du dậy rất sớm, đồng hồ sinh học của cô đã được cài đặt sẵn, ngày nào cô cũng phải dậy sớm hơn Ninh Tôn, sau đó cô đi mua bữa sáng cho anh ta.
Hứa Thanh Du nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó cột tóc lên, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, Ninh Tôn chắn hẳn vẫn chưa dậy.
Hứa Thanh Du do dự một hồi, cuối cùng vẫn không kêu anh ta, chỉ lẳng lặng mở cửa đi xuống lầu.
Cô ấy đeo khẩu trang khi ra ngoài, dù biết rằng khẩu trang không thể che được hết tất cả, nhưng thà có còn hơn không.
Nhưng mọi chuyện vẫn ngoài ý muốn của Hứa Thanh Du, không có một tay săn ảnh nào vây quanh, và khu chung cư vào sáng sớm cũng rất yên tĩnh.
Hứa Thanh Du mua bữa sáng ở tiệm, sau đó nhanh chóng chạy về nhà của Ninh Tôn.
Khi Hứa Thanh Du mở cửa bước vào, thì Ninh Tôn đã dậy rồi, anh ta đang mở cửa bước ra ngoài.
Đập vào trước mắt là một bộ đồ ngủ sộc xệch, nút áo còn bị mở ra, Hứa Thanh Du nhìn thoáng qua ngực của Ninh Tôn.
Cái này, cứ nhìn qua thì tưởng Ninh Tôn rất ốm, không ngờ dưới bộ đồ ngủ đó anh ta cũng rất có thịt.
Cơ ngực này thoạt nhìn rất khỏe.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm hồi lâu mới chậm rãi đi tới, rất nhanh liền dời ánh mắt đi chỗ khác, “Tôi mới đi mua đồ ăn sáng, anh đi vệ sinh cá nhân rồi mau đến ăn.”
Đứng ở cửa phòng, Ninh Tôn có chút sững sờ, anh ta có chút không thích ứng vì trong nhà lại xuất hiện thêm một người nữa.
Anh ta ồ một tiếng, và vội vàng chỉnh quần áo lại.
Hứa Thanh Du sẽ cảm thấy tự nhiên nếu Ninh Tôn không có bất kỳ hành động nào khác. Nhưng việc anh ta vội vàng quấn quần áo thực sự khiến Hứa Thanh Du đỏ mặt.
Hứa Thanh Du vuốt tóc mái lại và nói, “Anh ta vệ sinh cá nhân đi.”
Ninh Tôn quay người đi và sải bước vào phòng tắm.
Hứa Thanh Du đặt bữa sáng lên bàn, sau đó ngồi xuống trước, cẩn thận liếc nhìn cửa phòng tắm, chậm rãi thở ra.
Đúng thật là, chỉ không cẩn thận nhìn một cái mà thôi, anh ta cũng thật keo kiệt.
Trên người anh ta tổng cộng cũng chỉ có mấy cân thịt, cô ấy không tin là anh ta không bị người khác nhìn qua.
Ninh Tôn vệ sinh cá nhân xong, rồi trở về phòng, thay quần áo.
Và anh ta bước ra với vẻ đẹp trai lịch lãm.
việc gì khác.
Sau khi chờ đợi gần nửa tiếng, chị Thái lại gọi điện đến.
Ninh Tôn cầm chặt điện thoại, từ đầu đến cuối chỉ trả lời ừ, rồi cuối cùng cúp điện thoại.
Anh đặt điện thoại sang một bên, dựa vào ghế sô pha, “Đầu giờ chiều đừng ra ngoài nữa.”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của cô là lên mạng đọc tin tức.
Quả nhiên, trên mạng lại náo loạn lên nữa.
Lần này không phải người khác tung tin, mà là công ty đã dùng tài khoản của Ninh Tôn để đăng tải một bài viết.
Nội dung đại khái là thừa nhận quan hệ giữa hai người, nói là vì gặp nhau quá ít và xa nhau quá nhiều. Vậy nên hiện tại cô đang làm trợ lý bên cạnh Ninh Tôn, giải quyết mọi chuyện trong công việc và cuộc sống của Ninh Tôn.
Họ cũng nói rằng họ có một mối quan hệ tốt và hy vọng rằng thế giới bên ngoài sẽ cho họ một chút không gian.
Mặc dù biết rằng những lời này là do công ty biên soạn và gửi đi, nhưng Hứa Thanh Du vẫn có chút không thoải mái khi đọc được tin này.
Cho dù là nói dối, cho dù là cô và Ninh Tôn giả làm tình nhân, nhưng tâm lý của cô vẫn không thể bình tĩnh được.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, không biết phải nói gì.
Phản ứng của Ninh Tôn vẫn bình tĩnh hơn cô, mở tivi lên rồi dựa vào ghế sô pha để xem tivi.
Hứa Thanh Du không thể làm gì khác, vì vậy cô chỉ có thể co người trên ghế sô pha. Một lúc sau, Ninh Tôn mới chậm rãi nói: “Tôi không có bạn gái.”
Hứa Thanh Du ngơ ngác một chút, sau khi suy nghĩ xong liền nói: “Tôi biết hai người đã chia tay.”
Ninh Tôn cười và lặp lại thêm một lẫn nữa, “Tôi không có bạn gái.”
Hứa Thanh Du lúc này đã ngừng nói, cô thực sự không đoán được lời Ninh Tôn nói là có ý gì.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào tivi nói tiếp, “Tôi thích cô gái đó, nhưng cô ấy không thích tôi. Những lời mà tôi nói trên chương trình tuyển chọn tài năng, cũng tính là để thu hút mọi người và cũng tăng áp lục cho cô ấy. Tôi cứ tưởng tôi làm như vậy thì cô ấy sẽ suy nghĩ lại, và tình cảm của cô ấy sẽ hướng về tôi nhiều hơn. Nhưng kết quả lại không có. “
Hứa Thanh Du không có cách nào trả lời, vì vậy cô chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Ninh Tôn không muốn cô trả lời gì, nhưng trong lòng lại cất giấu rất nhiều lời, lâu ngày thì rất khó chịu.
Anh muốn tìm một người để nói ra hết những lời đang dồn nén trong lòng.
Anh ta chỉ cần một người nghe anh giải bày tâm sự.
Ninh Tôn nói thêm, “Tôi từng nghĩ rằng thích một ai đó là một chuyện đơn giản. Bây giờ tôi biết rằng thích một ai đó thực sự rất dễ dàng, nhưng muốn người khác thích mình thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn .”
Giọng anh ấy trầm xuống, và bỗng dưng Hứa Thanh Du lại cảm thấy buồn bã một cách kì lạ.
Dù chưa từng yêu ai nhưng cô ấy vẫn có một chút đồng cảm.
Hứa Thanh Du do dự và nói: “Con người là động vật rất giàu tình cảm. Nếu anh bỏ lỡ cái này, thì chắc chắn anh sẽ gặp cái khác tốt hơn. Có lẽ đối với anh mà nói cái đến trước là đúng nhưng cái đến sau cũng không sai. Chỉ cần có thể được yêu, vậy thì đối với cả hai luôn luôn đúng. “
Ninh Tôn quay đầu lại nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du, nhìn một hồi lâu, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Cô đã có mấy mối tình rồi? Nói chuyện cũng khá điêu luyện đấy chứ.”
Hứa Thanh Du nhếch mép cười, “Nếu như tôi nói tôi chưa từng có một mối tình nào thì những câu nói vừa rồi của tôi, anh sẽ không tin phải không?”
Ninh Tôn nhướng mày, “Những lời đó cũng khá có lý, nhưng ít người có thể hiểu được ngụ ý của nó.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Tôi chỉ nói đại như vậy thôi. Tôi chưa từng yêu ai cả. Nếu như tôi trải qua những việc như anh thì tôi cũng không thể quên được mối tình đó.”
Ai mà không biết khuyên bảo người khác chứ. Nếu như những chuyện đó xảy ra với bất kì ai, thì không ai lại có thể nói những lời thờ ơ, lạnh nhạt được chứ.
Sau đó, Hứa Thanh Du liền hỏi, “Bây giờ cô ấy sống tốt không?”
Ninh Tôn gật đầu, “Cũng rất tốt, cô ấy đã kết hôn và có con và có một gia đình rất hạnh phúc.”
Hứa Thanh Du bỗng dưng nghĩ ra được điều gì đó, cô dường như nhận ra người mà Ninh Tôn nói đến là ai.