Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 784
Ninh Tôn tham gia ghi hình chương trình một ngày, sau khi kết thúc công việc anh ta thực sự rất mệt.
Anh ta ngồi ở trong phòng, dựa vào lưng ghế sô pha thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong phòng không còn ai cả vì vậy anh ta nghĩ một chút rồi nhắm mắt lại.
Anh ta vốn dĩ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng ai ngờ anh ta vừa nhắm mắt một lát đã ngủ mất.
Anh ta còn loáng thoáng mơ thấy vài giấc mơ lộn xộn.
Ninh Tôn mơ tới những ngày khi còn bé anh ta vừa bị Ninh Bang đón về nhà họ Ninh.
Khi đó, anh ta không quen hoàn cảnh sinh sống mới mà Ninh Bang cũng không đối xử tốt với anh ta, cuộc sống khá khó khăn.
Trên thực tế, trong những năm tháng dài dòng sau đó, Ninh Tôn gần như đã quên mất khoảng thời gian đó.
Nhưng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, những ngày xưa kia bỗng ùa về trong giấc mơ của anh ta.
Cô trợ lý nhỏ đẩy cửa đi vào muốn gọi Ninh Tôn dậy để rời đi, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tôn đã ngủ say, cô ta nuốt hết những gì muốn nói.
Cô ta biết tất cả lịch trình của Ninh Tôn, đương nhiên cô ta cũng biết anh ta đã phải mệt mỏi như thế nào.
Trong phòng chờ không còn ai, vì vậy cô trợ lý khiến cho động tác của mình nhẹ nhàng mà khẽ đóng cửa lại rồi đi thu dọn quần áo cho Ninh Tôn.
Sau đó cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Giấc mơ của Ninh Tôn có chút lộn xộn, thật ra anh ta cũng không biết mình đang mơ cái gì, nửa chừng đang ngủ say thì anh ta bỗng nhúc nhích người, lẩm bẩm nói nhỏ, “Mẹ. . .”
Cô trợ lý có vẻ sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn cũng không tỉnh lại, anh ta chỉ đổi tư thế khác thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Cô trợ lý suy nghĩ một chút rồi đi bên cạnh lấy một cái chăn dự phòng bên cạnh đi qua đắp cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn cũng không tỉnh, anh ta vẫn ngủ say.
Cô trợ lý đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn một hồi, đột nhiên cô ta thở dài.
Ninh Tôn lần này ngủ thoải mái một chút, cuối cùng anh ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tài xế đã đợi ở tầng dưới rất lâu, lái xe gọi điện thoại nói là đợi mãi không thấy anh ta đi xuống nên hỏi anh ta có gặp khó khăn gì không, có cần giúp đỡ không.
Ninh Tôn mơ mơ màng màng tiếp điện thoại, nói được hai ba câu thì cúp máy. Vừa quay đầu anh ta đã nhìn thấy cô trợ lý cũng dựa vào trên bàn nhắm mắt lại.
Anh ta từ từ ngồi dậy rồi lấy chăn ra khỏi người và nhìn cái chăn một lúc.
Ngồi yên như vậy một lát, Ninh Tôn đứng dậy đi qua chỗ cô trợ lý, “Dậy thôi, chúng ta phải đi rồi.”
Cô trợ lý cũng không ngủ sâu, anh ta vừa gọi là cô ta lập tức ngồi ngay ngắn.
Mắt cô ta vẫn còn nét buồn ngủ, gật đầu, “Vâng, đi thôi.”
Lúc đứng dậy cô ta hơi loạng choạng, nhưng cô ta vẫn chạy đến chiếc vali bên cạnh.
Cô trợ lý xách hai cái vali lớn đi theo sau nhưng không chậm một chút nào.
Tài xế ở tầng dưới đã ngả vào xe mà ngủ được một giấc.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, tài xế vội vàng chạy tới thu dọn đồ bỏ vào cốp xe, “Anh Ninh, sao muộn như thế anh mới xuống vậy, không có chuyện gì phiền toái đấy chứ?”
Ninh Tôn nói câu xin lỗi sau đó anh ta còn nói, “Ngủ.”
Cô trợ lý ở bên cạnh cũng nhanh nói, “Xin lỗi, đáng lẽ là tôi gọi anh nhưng tôi cũng ngủ mất.”
Tài xế cũng biết hai người này lịch trình dày đặc, nhất định sẽ rất mệt.
Sau khi cả ba người đều lên xe và nổ máy, tài xế cười nói, “Làm ngôi sao cũng không dễ gì nhỉ, tôi thấy anh không có cả thời gian nghỉ ngơi luôn.”
Cô trợ lý ngồi chỗ ghế phụ ngáp một cái, tài xế quay đầu nhìn cô ta một chút, “Cô cũng thế nhỉ, ngày nào cũng loay hoay như con quay.”
Cô trợ lý cũng chỉ cười không nói. Ninh Tôn vừa mới ngủ một giấc, bây giờ tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Anh ta dựa lưng vào ghế quay đầu nhìn ra ngoài. Lúc này là lúc cuộc sống về đêm sôi động, trước kia anh ta hay hát ở quán bar vào lúc này.
Ninh Tôn lấy điện thoại ra xem qua một lượt.
Trong điện thoại có tin nhắn Chương Tự Chi gửi tới trước đó, hỏi anh ta khi nào thì nghỉ.
Ninh Tôn cũng không biết khi nào mình mới có thể nghỉ ngơi. Lúc trước anh ta đã dặn trước chị Thái lấp đầy lịch trình của mình, chủ yếu anh ta không muốn cho bản thân thời gian để suy nghĩ về những thứ lộn xộn khác.
Chị Thái ước gì anh ta có thể tham gia nhiều hoạt động một chút nên đã thực sự sắp kín lịch cho anh ta trong sáu tháng tới.
Ninh Tôn cũng không trả lời được nên không trả lời tin nhắn này.
Xe chạy được một đoạn thì dừng ở cửa khách sạn, cô trợ lý xuống xe trước, đi qua hì hục lấy hai cái vali xuống rồi đi một mạch vào khách sạn.
Bọn họ đã đặt trước phòng ở khách sạn rồi, cô trợ lý cầm chứng minh thư đi qua lấy thẻ phòng, sau đó cô ta giúp Ninh Tôn xách hành lý đi lên phòng trước.
Ninh Tôn đi theo phía sau, sau khi vào phòng anh ta nhìn cô trợ lý xếp vali vào góc nhỏ khuất ở trong phòng
Cô ta biết Ninh Tôn không thích người khác đụng vào đồ của bản thân nên chỉ đứng đó xoa tay hỏi, “Anh nhìn xem thử còn có chỗ nào cần tôi làm nữa không?”
Phòng của cô trợ lý sát vách phòng Ninh Tôn, sau khi trở lại phòng cô ta nhanh chóng đi rửa mặt.
Kể từ khi đi theo làm việc bên cạnh Ninh Tôn cô ta làm chuyện gì cũng tăng nhanh tốc độ, cô ta chỉ dùng một phần ba thời gian của người bình thường để tắm rửa.
Sau khi tắm xong là đổi áo ngủ, cô ta cũng không sấy tóc mà nằm thẳng lên giường ngủ luôn.
Mà Ninh Tôn ở phòng bên cạnh có chút ngủ không được.
Trong bản ghi nhớ trên điện thoại di động của anh ta là hành trình ngày mai do cô trợ lý đã giúp anh ta ghi lại.
Thật ra anh ta cũng hoàn toàn không cần đi nhớ thứ này, cô trợ lý sẽ giúp anh ta sắp xếp hết.
Chẳng qua Ninh Tôn không có chuyện gì nên cũng mở ra nhìn một chút.
Từ sáng đến tối mai lịch trình sẽ chật cứng trở lại.
Ngay cả mốc thời gian cũng được ghi lại và có ghi chú ở phía sau, đối với các chương trình sẽ bắt đầu vào từ buổi sáng ngày mai nên mặc loại trang phục nào cũng đều được ghi lại rõ ràng
Bên trên cũng có nhắc nhở về các thành viên còn lại tham gia chương trình cùng anh ta và nên chú ý những cái gì.
Phải nói rằng ngoài thể lực tốt có thể một người làm thay hai người thì cô trợ lý này cũng chu đáo không thua kém gì các trợ lý khác.
Một lúc sau, Ninh Tôn quay lại nằm trên giường.
Anh ta tắt đèn, cả người chìm trong bóng tối.
Điện thoại ban đầu được đặt trên bàn cạnh giường, nhưng đột nhiên điện thoại sáng lên.
Độ sáng của màn hình trong bóng tối rõ ràng hơn bình thường, Ninh Tôn vươn tay lấy qua xem thử.
Là Ninh Tú gửi tin nhắn cho anh ta, cũng không có gì quan trọng, Ninh Tú chỉ nói về tình hình của nhà họ Ninh trong khoảng thời gian này sau đó hỏi anh ta gần đây thế nào rồi.
Ninh Tú gửi rất nhiều tin nhắn cho Ninh Tôn nhưng hầu như Ninh Tôn không hề trả lời lại.
Anh ta không biết phải nói gì, và anh ta cũng không có gì để nói về mấy người kia của nhà họ Ninh.
Ninh Tôn xóa tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, sau đó anh ta lăn người nhắm mắt lại.
Anh ta nhớ đến những cảnh tượng trong những giấc mơ trước đó của mình, anh ta cảm thấy buồn phiền khó chịu.
Nếu trước đây có thể có một cuộc sống bình thường, anh ta thực sự cũng không muốn đi theo con đường này.
Suy nghĩ mông lung, mơ màng đến tận khuya anh ta mới chợp mắt được.
Chờ Ninh Tôn lần nữa mở mắt thì anh ta bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
anh ta như tên hề là được rồi, anh không cần để ý loại người này, sau này anh ta sẽ bị vấp ngã thôi.”
Ninh Tôn đã quen với việc cô trợ lý hay suy nghĩ linh tinh như thế này, hầu như sáng sớm nào cô trợ lý cũng mang bữa sáng tới cho anh ta, lần nào cô ta cũng phải nhắc qua một chút các chương trình phải tham gia trong ngày, sau đó dự đoán các trường hợp có thể xảy ra trong chương trình để anh ta chuẩn bị sẵn sàng.
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Cô trợ lý dọn xong bữa sáng, cô ta còn mang theo một dĩa hoa quả tới.
Ninh Tôn đi rửa mặt, trời vẫn còn sớm, lần nào cô trợ lý cũng sẽ tới sớm để cho anh ta thời gian chuẩn bị đầy đủ.
Cô trợ lý đã giúp anh ta soạn các trang phục cần thiết dùng trong chương trình ngày hôm nay ra.
Ninh Tôn có chút bệnh thích sạch sẽ, nếu không phải là yêu cầu bắt buộc anh ta sẽ không mặc đồ do tổ chương trình cung cấp.
Những chương trình đó cũng mong anh ta mang quần áo của chính mình, làm như vậy sẽ giúp bọn họ giảm tải được rất nhiều thứ.
Chờ Ninh Tôn cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra thì cô trợ lý đã ngồi chờ sẵn ở bên cạnh.
Hầu như ngày nào hai người bọn họ cũng cùng nhau ăn sáng, Ninh Tôn ngồi đối diện với trợ lý nói: “Sắc mặt cô hôm nay không tốt lắm.”
Cô trợ lý vội vàng sờ mặt mình, “Có lẽ là do không nghỉ ngơi tử tế cũng nên, không sao đâu, lát nữa tôi đi mua ly cà phê uống thì ổn thôi.”
Ninh Tôn gật đầu, anh ta không nói chuyện nữa.
Cả hai người bọn họ luôn im lặng trong bữa ăn.
Sau khi im lặng như vậy suốt năm phút, điện thoại di động của cô trợ lý vang lên.
Lúc đầu cô ta chỉ lấy ra xem một lượt rồi đặt lại, nhưng một lúc sau chuông điện thoại lại vang lên.
Ninh Tôn nhướng mắt liếc cô ta một chút, cô ta đã không nghe điện thoại từ cuộc gọi đầu tiên nên có thể kết luận cuộc gọi này không phải là của công ty gọi tới.
Ninh Tôn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cô trợ lý thì suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn cầm điện thoại dứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
Cuộc gọi này của cô ta cũng không kéo dài bao lâu.
Ninh Tôn tính một chút, hình như cũng chỉ mới hai ba phút.
Khi cô trợ lý quay lại thì vẻ mặt không có gì không ổn, thậm chí cô ta còn cười nói, “Bữa sáng ăn ngon không? Lúc đầu tôi định mua món cháo bí đỏ yêu thích của anh nhưng đã bán hết rồi. Tôi sợ anh đang chờ nên đổi sang mua cháo ngô mang về.”
Ninh Tôn nói một câu ăn cũng được, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường.
Cô trợ lý cũng không để ý chút nào cả, cô ta cười mấy tiếng rồi ngồi xuống ăn tiếp hai ba ngụm lại đặt đũa xuống.
Bữa sáng trước mặt cô ta rõ ràng là chưa ăn xong.
Ninh Tôn có thể nhìn ra được cuộc điện thoại cô ta nhận được vừa rồi rõ ràng có chuyện gì đó.
Chẳng qua từ trước đến nay Ninh Tôn không thích hỏi thăm chuyện của người khác nên anh ta cũng chỉ coi như anh ta không biết chuyện gì.
Sau khi ăn xong và thu dọn đồ đạc, mang theo túi trang điểm đi xuống thì tài xế đã đợi sẵn.
Ba người bọn họ cũng coi như ăn ý làm việc với nhau, bọn họ luôn có thể đến đúng giờ mà không cần báo trước.
Trong quá trình đi về phía địa điểm ghi hình của chương trình, tài xế nói luyên thuyên không ngừng suốt cả đường.
Anh ta cũng nhìn ra sắc mặt cô trợ lý không tốt lắm nên cười hỏi, “Sao rồi? Hôm qua bị mệt quá rồi à?”
Cô trợ lý nhéo mi tâm, “Lát nữa tôi đi mua ly cà phê uống.”
Tài xế nói tiếp, “Haizz, ngày nào cô cũng đi theo anh Ninh có phải là được rất nhiều người hâm mộ ghen tỵ không? Nhiều khi tôi thấy những cô gái đi cổ vũ xông lại thét lên tôi đều sợ bảo vệ cản không nổi thì anh Ninh sẽ bị các cô ấy xé ra từng mảnh mất.”
Nói xong tài xế còn cười ha ha.
Tài xế này cũng coi như là bắt đầu đi theo làm việc từ khi Ninh Tôn mới ra mắt, lúc ban đầu anh ta cũng ngại Ninh Tôn hơi lạnh lùng nên lúc nói chuyện vẫn chú ý.
Nhưng thời gian dần trôi qua thì anh ta cũng biết người này ngoại trừ chuyện không thích nói chuyện thì cũng không có nết xấu gì khác, thỉnh thoảng tài xế cũng sẽ nói đùa.
Cô trợ lý cười hùa mấy tiếng sau đó cô ta dựa vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.
Đúng là hôm nay cô ta không dễ chịu lắm, có lẽ do tối hôm qua tắm rửa xong mà không sấy tóc nên mới bị vậy.
Sáng nay khi cô ta thức dậy thì vùng thái dương đã bị giật đau nhức.
Xe đến nơi, cô ta đi tới giúp đỡ lấy đồ ra rồi xách đồ đi theo Ninh Tôn vào.
Ở đây có rất nhiều nhân viên công tác, bọn họ nhìn thấy Ninh Tôn liền vội vàng chào hỏi đón anh ta vào.
Bọn họ đến coi như sớm nên trực tiếp đi vào trang điểm trước.
Trợ lý chuẩn bị túi mỹ phẩm sẵn sau đó chờ ở bên cạnh.
Thợ trang điểm là một cô gái còn khá trẻ, cô ta cười ngay khi nhìn thấy Ninh Tôn, “Ồ, Ninh Tôn, có thể ký tên cho tôi được hay không? Tôi rất thích anh.”
vậy mới có thể được xã hội nghênh đón.
Trong lúc ngừng trang điểm thì cô trợ lý đi lấy nước rồi cắm ống hút đặt ở bên cạnh.
Cô ta luôn cân nhắc chu đáo tất cả mọi chuyện mà không cần Ninh Tôn yêu cầu.
Bọn họ cứ chờ như thế trong chốc lát thì từ bên ngoài có người ào ào đi vào.
Cô trợ lý quay đầu nhìn thoáng qua sau đó chào hỏi trước, “Cô Hoàng, xin chào, mời cô ngồi bên này.”
Nói xong, cô ta giúp kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
Đây là khách mời Ninh Tôn sắp giúp hát khiêu chiến, cô ta cũng được coi là tiền bối của Ninh Tôn trong giới giải trí này, tuổi cũng không lớn, xem như nổi tiếng lúc tuổi trẻ.
Ninh Tôn vốn dĩ muốn đứng dậy, nhưng cô gái đã đi tới trước, cô ta giơ tay như thể rất quen thuộc đè lên vai Ninh Tôn nói, “Anh tới sớm như vậy à? Tôi còn tưởng tôi đến sớm sẽ phải chờ anh đấy.”
Thái độ của Ninh Tôn với người đi trước đương nhiên phải tốt, anh ta cười nói, “Tôi còn sợ đến muộn mất.”
Hoàng Tương ngồi xuống trên ghế cô trợ lý kéo ra.
Cô ta ngồi nghiêng nói với Ninh Tôn, “Đừng căng thẳng, hôm nay cứ phát huy như bình thường là được. Tôi đã xem màn trình diễn trong chương trình tuyển chọn tài năng của anh trước đây, anh đã thể hiện rất tốt. Tôi nghĩ hôm nay hai chúng ta phát huy bình thường là có thể thăng cấp rồi.”
Nói như vậy xong, cô ta nghiêng đầu nở nụ cười, “Đêm qua tôi nghĩ tình hình hôm nay tôi sẽ gặp anh nhưng anh không giống trong tưởng tượng của tôi lắm.”
Đây xem như là lần đầu tiên gặp mặt của hai người bọn họ, Ninh Tôn quay đầu nhìn cô ta một cái, “Sao lại không giống, cô phát hiện ra lên TV toàn là filter à?”
“Không phải, không phải.” Hoàng Tương cong khóe miệng, “Cảm thấy anh chân thực hơn so với trên TV nhiều, càng… Ây da, tôi cũng nói không rõ ràng cảm giác này, chỉ là cảm giác khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.”
Ở nửa câu cuối, cô ta nói õng à õng ẹo, nghe còn thua vị thợ trang điểm nói lúc nãy nhiều.
Anh ta ngồi ở trong phòng, dựa vào lưng ghế sô pha thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong phòng không còn ai cả vì vậy anh ta nghĩ một chút rồi nhắm mắt lại.
Anh ta vốn dĩ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng ai ngờ anh ta vừa nhắm mắt một lát đã ngủ mất.
Anh ta còn loáng thoáng mơ thấy vài giấc mơ lộn xộn.
Ninh Tôn mơ tới những ngày khi còn bé anh ta vừa bị Ninh Bang đón về nhà họ Ninh.
Khi đó, anh ta không quen hoàn cảnh sinh sống mới mà Ninh Bang cũng không đối xử tốt với anh ta, cuộc sống khá khó khăn.
Trên thực tế, trong những năm tháng dài dòng sau đó, Ninh Tôn gần như đã quên mất khoảng thời gian đó.
Nhưng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, những ngày xưa kia bỗng ùa về trong giấc mơ của anh ta.
Cô trợ lý nhỏ đẩy cửa đi vào muốn gọi Ninh Tôn dậy để rời đi, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tôn đã ngủ say, cô ta nuốt hết những gì muốn nói.
Cô ta biết tất cả lịch trình của Ninh Tôn, đương nhiên cô ta cũng biết anh ta đã phải mệt mỏi như thế nào.
Trong phòng chờ không còn ai, vì vậy cô trợ lý khiến cho động tác của mình nhẹ nhàng mà khẽ đóng cửa lại rồi đi thu dọn quần áo cho Ninh Tôn.
Sau đó cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Giấc mơ của Ninh Tôn có chút lộn xộn, thật ra anh ta cũng không biết mình đang mơ cái gì, nửa chừng đang ngủ say thì anh ta bỗng nhúc nhích người, lẩm bẩm nói nhỏ, “Mẹ. . .”
Cô trợ lý có vẻ sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn cũng không tỉnh lại, anh ta chỉ đổi tư thế khác thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Cô trợ lý suy nghĩ một chút rồi đi bên cạnh lấy một cái chăn dự phòng bên cạnh đi qua đắp cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn cũng không tỉnh, anh ta vẫn ngủ say.
Cô trợ lý đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn một hồi, đột nhiên cô ta thở dài.
Ninh Tôn lần này ngủ thoải mái một chút, cuối cùng anh ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tài xế đã đợi ở tầng dưới rất lâu, lái xe gọi điện thoại nói là đợi mãi không thấy anh ta đi xuống nên hỏi anh ta có gặp khó khăn gì không, có cần giúp đỡ không.
Ninh Tôn mơ mơ màng màng tiếp điện thoại, nói được hai ba câu thì cúp máy. Vừa quay đầu anh ta đã nhìn thấy cô trợ lý cũng dựa vào trên bàn nhắm mắt lại.
Anh ta từ từ ngồi dậy rồi lấy chăn ra khỏi người và nhìn cái chăn một lúc.
Ngồi yên như vậy một lát, Ninh Tôn đứng dậy đi qua chỗ cô trợ lý, “Dậy thôi, chúng ta phải đi rồi.”
Cô trợ lý cũng không ngủ sâu, anh ta vừa gọi là cô ta lập tức ngồi ngay ngắn.
Mắt cô ta vẫn còn nét buồn ngủ, gật đầu, “Vâng, đi thôi.”
Lúc đứng dậy cô ta hơi loạng choạng, nhưng cô ta vẫn chạy đến chiếc vali bên cạnh.
Cô trợ lý xách hai cái vali lớn đi theo sau nhưng không chậm một chút nào.
Tài xế ở tầng dưới đã ngả vào xe mà ngủ được một giấc.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, tài xế vội vàng chạy tới thu dọn đồ bỏ vào cốp xe, “Anh Ninh, sao muộn như thế anh mới xuống vậy, không có chuyện gì phiền toái đấy chứ?”
Ninh Tôn nói câu xin lỗi sau đó anh ta còn nói, “Ngủ.”
Cô trợ lý ở bên cạnh cũng nhanh nói, “Xin lỗi, đáng lẽ là tôi gọi anh nhưng tôi cũng ngủ mất.”
Tài xế cũng biết hai người này lịch trình dày đặc, nhất định sẽ rất mệt.
Sau khi cả ba người đều lên xe và nổ máy, tài xế cười nói, “Làm ngôi sao cũng không dễ gì nhỉ, tôi thấy anh không có cả thời gian nghỉ ngơi luôn.”
Cô trợ lý ngồi chỗ ghế phụ ngáp một cái, tài xế quay đầu nhìn cô ta một chút, “Cô cũng thế nhỉ, ngày nào cũng loay hoay như con quay.”
Cô trợ lý cũng chỉ cười không nói. Ninh Tôn vừa mới ngủ một giấc, bây giờ tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Anh ta dựa lưng vào ghế quay đầu nhìn ra ngoài. Lúc này là lúc cuộc sống về đêm sôi động, trước kia anh ta hay hát ở quán bar vào lúc này.
Ninh Tôn lấy điện thoại ra xem qua một lượt.
Trong điện thoại có tin nhắn Chương Tự Chi gửi tới trước đó, hỏi anh ta khi nào thì nghỉ.
Ninh Tôn cũng không biết khi nào mình mới có thể nghỉ ngơi. Lúc trước anh ta đã dặn trước chị Thái lấp đầy lịch trình của mình, chủ yếu anh ta không muốn cho bản thân thời gian để suy nghĩ về những thứ lộn xộn khác.
Chị Thái ước gì anh ta có thể tham gia nhiều hoạt động một chút nên đã thực sự sắp kín lịch cho anh ta trong sáu tháng tới.
Ninh Tôn cũng không trả lời được nên không trả lời tin nhắn này.
Xe chạy được một đoạn thì dừng ở cửa khách sạn, cô trợ lý xuống xe trước, đi qua hì hục lấy hai cái vali xuống rồi đi một mạch vào khách sạn.
Bọn họ đã đặt trước phòng ở khách sạn rồi, cô trợ lý cầm chứng minh thư đi qua lấy thẻ phòng, sau đó cô ta giúp Ninh Tôn xách hành lý đi lên phòng trước.
Ninh Tôn đi theo phía sau, sau khi vào phòng anh ta nhìn cô trợ lý xếp vali vào góc nhỏ khuất ở trong phòng
Cô ta biết Ninh Tôn không thích người khác đụng vào đồ của bản thân nên chỉ đứng đó xoa tay hỏi, “Anh nhìn xem thử còn có chỗ nào cần tôi làm nữa không?”
Phòng của cô trợ lý sát vách phòng Ninh Tôn, sau khi trở lại phòng cô ta nhanh chóng đi rửa mặt.
Kể từ khi đi theo làm việc bên cạnh Ninh Tôn cô ta làm chuyện gì cũng tăng nhanh tốc độ, cô ta chỉ dùng một phần ba thời gian của người bình thường để tắm rửa.
Sau khi tắm xong là đổi áo ngủ, cô ta cũng không sấy tóc mà nằm thẳng lên giường ngủ luôn.
Mà Ninh Tôn ở phòng bên cạnh có chút ngủ không được.
Trong bản ghi nhớ trên điện thoại di động của anh ta là hành trình ngày mai do cô trợ lý đã giúp anh ta ghi lại.
Thật ra anh ta cũng hoàn toàn không cần đi nhớ thứ này, cô trợ lý sẽ giúp anh ta sắp xếp hết.
Chẳng qua Ninh Tôn không có chuyện gì nên cũng mở ra nhìn một chút.
Từ sáng đến tối mai lịch trình sẽ chật cứng trở lại.
Ngay cả mốc thời gian cũng được ghi lại và có ghi chú ở phía sau, đối với các chương trình sẽ bắt đầu vào từ buổi sáng ngày mai nên mặc loại trang phục nào cũng đều được ghi lại rõ ràng
Bên trên cũng có nhắc nhở về các thành viên còn lại tham gia chương trình cùng anh ta và nên chú ý những cái gì.
Phải nói rằng ngoài thể lực tốt có thể một người làm thay hai người thì cô trợ lý này cũng chu đáo không thua kém gì các trợ lý khác.
Một lúc sau, Ninh Tôn quay lại nằm trên giường.
Anh ta tắt đèn, cả người chìm trong bóng tối.
Điện thoại ban đầu được đặt trên bàn cạnh giường, nhưng đột nhiên điện thoại sáng lên.
Độ sáng của màn hình trong bóng tối rõ ràng hơn bình thường, Ninh Tôn vươn tay lấy qua xem thử.
Là Ninh Tú gửi tin nhắn cho anh ta, cũng không có gì quan trọng, Ninh Tú chỉ nói về tình hình của nhà họ Ninh trong khoảng thời gian này sau đó hỏi anh ta gần đây thế nào rồi.
Ninh Tú gửi rất nhiều tin nhắn cho Ninh Tôn nhưng hầu như Ninh Tôn không hề trả lời lại.
Anh ta không biết phải nói gì, và anh ta cũng không có gì để nói về mấy người kia của nhà họ Ninh.
Ninh Tôn xóa tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, sau đó anh ta lăn người nhắm mắt lại.
Anh ta nhớ đến những cảnh tượng trong những giấc mơ trước đó của mình, anh ta cảm thấy buồn phiền khó chịu.
Nếu trước đây có thể có một cuộc sống bình thường, anh ta thực sự cũng không muốn đi theo con đường này.
Suy nghĩ mông lung, mơ màng đến tận khuya anh ta mới chợp mắt được.
Chờ Ninh Tôn lần nữa mở mắt thì anh ta bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
anh ta như tên hề là được rồi, anh không cần để ý loại người này, sau này anh ta sẽ bị vấp ngã thôi.”
Ninh Tôn đã quen với việc cô trợ lý hay suy nghĩ linh tinh như thế này, hầu như sáng sớm nào cô trợ lý cũng mang bữa sáng tới cho anh ta, lần nào cô ta cũng phải nhắc qua một chút các chương trình phải tham gia trong ngày, sau đó dự đoán các trường hợp có thể xảy ra trong chương trình để anh ta chuẩn bị sẵn sàng.
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Cô trợ lý dọn xong bữa sáng, cô ta còn mang theo một dĩa hoa quả tới.
Ninh Tôn đi rửa mặt, trời vẫn còn sớm, lần nào cô trợ lý cũng sẽ tới sớm để cho anh ta thời gian chuẩn bị đầy đủ.
Cô trợ lý đã giúp anh ta soạn các trang phục cần thiết dùng trong chương trình ngày hôm nay ra.
Ninh Tôn có chút bệnh thích sạch sẽ, nếu không phải là yêu cầu bắt buộc anh ta sẽ không mặc đồ do tổ chương trình cung cấp.
Những chương trình đó cũng mong anh ta mang quần áo của chính mình, làm như vậy sẽ giúp bọn họ giảm tải được rất nhiều thứ.
Chờ Ninh Tôn cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra thì cô trợ lý đã ngồi chờ sẵn ở bên cạnh.
Hầu như ngày nào hai người bọn họ cũng cùng nhau ăn sáng, Ninh Tôn ngồi đối diện với trợ lý nói: “Sắc mặt cô hôm nay không tốt lắm.”
Cô trợ lý vội vàng sờ mặt mình, “Có lẽ là do không nghỉ ngơi tử tế cũng nên, không sao đâu, lát nữa tôi đi mua ly cà phê uống thì ổn thôi.”
Ninh Tôn gật đầu, anh ta không nói chuyện nữa.
Cả hai người bọn họ luôn im lặng trong bữa ăn.
Sau khi im lặng như vậy suốt năm phút, điện thoại di động của cô trợ lý vang lên.
Lúc đầu cô ta chỉ lấy ra xem một lượt rồi đặt lại, nhưng một lúc sau chuông điện thoại lại vang lên.
Ninh Tôn nhướng mắt liếc cô ta một chút, cô ta đã không nghe điện thoại từ cuộc gọi đầu tiên nên có thể kết luận cuộc gọi này không phải là của công ty gọi tới.
Ninh Tôn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cô trợ lý thì suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn cầm điện thoại dứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
Cuộc gọi này của cô ta cũng không kéo dài bao lâu.
Ninh Tôn tính một chút, hình như cũng chỉ mới hai ba phút.
Khi cô trợ lý quay lại thì vẻ mặt không có gì không ổn, thậm chí cô ta còn cười nói, “Bữa sáng ăn ngon không? Lúc đầu tôi định mua món cháo bí đỏ yêu thích của anh nhưng đã bán hết rồi. Tôi sợ anh đang chờ nên đổi sang mua cháo ngô mang về.”
Ninh Tôn nói một câu ăn cũng được, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường.
Cô trợ lý cũng không để ý chút nào cả, cô ta cười mấy tiếng rồi ngồi xuống ăn tiếp hai ba ngụm lại đặt đũa xuống.
Bữa sáng trước mặt cô ta rõ ràng là chưa ăn xong.
Ninh Tôn có thể nhìn ra được cuộc điện thoại cô ta nhận được vừa rồi rõ ràng có chuyện gì đó.
Chẳng qua từ trước đến nay Ninh Tôn không thích hỏi thăm chuyện của người khác nên anh ta cũng chỉ coi như anh ta không biết chuyện gì.
Sau khi ăn xong và thu dọn đồ đạc, mang theo túi trang điểm đi xuống thì tài xế đã đợi sẵn.
Ba người bọn họ cũng coi như ăn ý làm việc với nhau, bọn họ luôn có thể đến đúng giờ mà không cần báo trước.
Trong quá trình đi về phía địa điểm ghi hình của chương trình, tài xế nói luyên thuyên không ngừng suốt cả đường.
Anh ta cũng nhìn ra sắc mặt cô trợ lý không tốt lắm nên cười hỏi, “Sao rồi? Hôm qua bị mệt quá rồi à?”
Cô trợ lý nhéo mi tâm, “Lát nữa tôi đi mua ly cà phê uống.”
Tài xế nói tiếp, “Haizz, ngày nào cô cũng đi theo anh Ninh có phải là được rất nhiều người hâm mộ ghen tỵ không? Nhiều khi tôi thấy những cô gái đi cổ vũ xông lại thét lên tôi đều sợ bảo vệ cản không nổi thì anh Ninh sẽ bị các cô ấy xé ra từng mảnh mất.”
Nói xong tài xế còn cười ha ha.
Tài xế này cũng coi như là bắt đầu đi theo làm việc từ khi Ninh Tôn mới ra mắt, lúc ban đầu anh ta cũng ngại Ninh Tôn hơi lạnh lùng nên lúc nói chuyện vẫn chú ý.
Nhưng thời gian dần trôi qua thì anh ta cũng biết người này ngoại trừ chuyện không thích nói chuyện thì cũng không có nết xấu gì khác, thỉnh thoảng tài xế cũng sẽ nói đùa.
Cô trợ lý cười hùa mấy tiếng sau đó cô ta dựa vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.
Đúng là hôm nay cô ta không dễ chịu lắm, có lẽ do tối hôm qua tắm rửa xong mà không sấy tóc nên mới bị vậy.
Sáng nay khi cô ta thức dậy thì vùng thái dương đã bị giật đau nhức.
Xe đến nơi, cô ta đi tới giúp đỡ lấy đồ ra rồi xách đồ đi theo Ninh Tôn vào.
Ở đây có rất nhiều nhân viên công tác, bọn họ nhìn thấy Ninh Tôn liền vội vàng chào hỏi đón anh ta vào.
Bọn họ đến coi như sớm nên trực tiếp đi vào trang điểm trước.
Trợ lý chuẩn bị túi mỹ phẩm sẵn sau đó chờ ở bên cạnh.
Thợ trang điểm là một cô gái còn khá trẻ, cô ta cười ngay khi nhìn thấy Ninh Tôn, “Ồ, Ninh Tôn, có thể ký tên cho tôi được hay không? Tôi rất thích anh.”
vậy mới có thể được xã hội nghênh đón.
Trong lúc ngừng trang điểm thì cô trợ lý đi lấy nước rồi cắm ống hút đặt ở bên cạnh.
Cô ta luôn cân nhắc chu đáo tất cả mọi chuyện mà không cần Ninh Tôn yêu cầu.
Bọn họ cứ chờ như thế trong chốc lát thì từ bên ngoài có người ào ào đi vào.
Cô trợ lý quay đầu nhìn thoáng qua sau đó chào hỏi trước, “Cô Hoàng, xin chào, mời cô ngồi bên này.”
Nói xong, cô ta giúp kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
Đây là khách mời Ninh Tôn sắp giúp hát khiêu chiến, cô ta cũng được coi là tiền bối của Ninh Tôn trong giới giải trí này, tuổi cũng không lớn, xem như nổi tiếng lúc tuổi trẻ.
Ninh Tôn vốn dĩ muốn đứng dậy, nhưng cô gái đã đi tới trước, cô ta giơ tay như thể rất quen thuộc đè lên vai Ninh Tôn nói, “Anh tới sớm như vậy à? Tôi còn tưởng tôi đến sớm sẽ phải chờ anh đấy.”
Thái độ của Ninh Tôn với người đi trước đương nhiên phải tốt, anh ta cười nói, “Tôi còn sợ đến muộn mất.”
Hoàng Tương ngồi xuống trên ghế cô trợ lý kéo ra.
Cô ta ngồi nghiêng nói với Ninh Tôn, “Đừng căng thẳng, hôm nay cứ phát huy như bình thường là được. Tôi đã xem màn trình diễn trong chương trình tuyển chọn tài năng của anh trước đây, anh đã thể hiện rất tốt. Tôi nghĩ hôm nay hai chúng ta phát huy bình thường là có thể thăng cấp rồi.”
Nói như vậy xong, cô ta nghiêng đầu nở nụ cười, “Đêm qua tôi nghĩ tình hình hôm nay tôi sẽ gặp anh nhưng anh không giống trong tưởng tượng của tôi lắm.”
Đây xem như là lần đầu tiên gặp mặt của hai người bọn họ, Ninh Tôn quay đầu nhìn cô ta một cái, “Sao lại không giống, cô phát hiện ra lên TV toàn là filter à?”
“Không phải, không phải.” Hoàng Tương cong khóe miệng, “Cảm thấy anh chân thực hơn so với trên TV nhiều, càng… Ây da, tôi cũng nói không rõ ràng cảm giác này, chỉ là cảm giác khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.”
Ở nửa câu cuối, cô ta nói õng à õng ẹo, nghe còn thua vị thợ trang điểm nói lúc nãy nhiều.