Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 743: Sính lễ
Chị ba Chương tới đây, thật ra cũng là có chuyện phải bàn bạc.
Cô nói chính là chuyện sính lễ.
Hôn lễ đều phải tổ chức, sính lễ khẳng định phải đưa tới cho nhà gái trước tiên.
Chị ba hỏi Chương Tự Chi khi nào có thời gian, bọn họ cùng tới đó, hỏi chuyện sính lễ một lần.
Loại chuyện này khẳng định phải có hình thức.
Lương Ninh Như ở bên cạnh không nói lời nào, chuyện này cô tham dự vào thực sự không ổn lắm.
Chị ba và Chương Tự Chi cũng không nhắc đến số lượng sính lễ có bao nhiêu, chỉ nói khi nào có thời gian.
Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hai, ba tháng.
Quả thật là nhanh, kiểu như cô xem như là kết hôn chớp nhoáng.
Theo đó bà Lương lại hỏi một câu: “Bọn họ có nhắc đến có bao nhiêu sính lễ không?”
Lương Ninh Như nói không có.
Bà Lương có thể cũng lo Lương Ninh Như không vui, vội vàng giải thích: “Chúng ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn hỏi trước một chút. Ba con ra ra ngoài khoe khoang một vòng, có lẽ ngày mai bọn họ tới đây, hàng xóm lại muốn tới đây hỏi thăm, trong lòng chúng ta có dự phòng, ngày mai cũng biết nên ứng phó như thế nào.”
Lương Ninh Như biết ý tứ của bà Lương là ứng phó với mấy người hàng xóm.
Cô vâng một tiếng: “Con thật sự không biết, bọn họ không nói gì cả.”
Bà Lương mở miệng: “Không nói thì thôi vậy, loại chuyện này cũng không thể chạy tới hỏi người ta, đưa bao nhiêu thì biết bấy nhiêu. Ngày mai mẹ và ba con bàn bạc một chút, làm sao để ngăn cản mấy người đó lại.”
Lương Ninh Như không nói nhiều, cũng liền cúp điện thọai.
Buổi tối Lương Ninh Như về nhà cũng không nhắc đến chuyện sính lễ.
Cô không nhắc đến Chương Tự Chi cũng quên luôn, hai người ai cũng không nói.
Chỉ đợi đến hôm phải về nhà của Lương Ninh Như.
Chị ba Chương tự mình lái xe tới, trong xe còn có túi lớn túi nhỏ quà tặng.
Lương Ninh Như thật sự không nhịn được mở miệng: “Thật sự không cần tặng đâu, mẹ em nói nhà em có một căn phòng để quà tặng, quá nhiều rồi, thực sự dùng không hết được.”
Chị ba Chương ngồi ở trên xe không xuống xe: “Không sao, cũng không thể tay không tới nhà được. Chị chỉ mang một chút, không nhiều đâu.”
Thế này còn không nhiều, cốp xe và ghế sau đều là đồ đạc.
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như trực tiếp lên xe, hai chiếc xe chạy tới nhà họ Lương.
Ông Lương và bà Lương đều đang đợi ở nhà. Trong nhà đã bày biện nước trà và đồ ăn nhẹ, hoa quả.
Xe còn chưa chạy tới cửa nhà, Lương Ninh Như đã nhìn thấy rất nhiều hàng xóm vây quanh.
Mấy người này, mỗi ngày thật sự là nhàn nhã.
Chị ba Chương cũng nhìn thấy cảnh tượng này, cô chỉ nhếch môi lên một chút.
Đi theo Lương Ninh Như, bọn họ cùng nhau đi vào nhà, ông Lương và bà Lương vội vàng mời bọn họ ngồi xuống.
Bình thường tổ chức lễ hỏi là hai bên gia đình cùng nhau ngồi xuống, nhưng sức khỏe ông Chương không được tốt lắm, liền để chị ba Chương đại diện thay ông.
Người nhà họ Lương cũng không tính toán nhiều như vậy, lập tức cũng ngồi xuống.
Chị ba Chương và Chương Tự Chi ngồi cùng nhau, Lương Ninh Như ngồi bên cạnh ông Lương và bà Lương.
Đồ đạc vẫn còn ở trên xe chưa xách xuống đây.
Chị ba Chương ở trên bàn đưa đến một bao lì xì.
Bao lì xì nhìn có vẻ phình lên, nhưng tuyệt đối không thể đựng quá nhiều tiền.
Vẻ mặt của ông Lương bà Lương chẳng thay đổi gì, bà Lương trực tiếp đặt bao lì xì sang bên cạnh, sau đó rót trà cho Chương Tự Chi và chị ba Chương.
Chương Tự Chi nhìn thấy bao lì xì vẻ mặt cũng không đổi.
Lương Ninh Như chỉ quét mắt qua một chút, liền thu ánh mắt lại.
Bầu không khí trên bàn không bị ảnh hưởng gì.
Chị ba Chương còn nhắc đến chuyện thu xếp hôn lễ với bà Lương và ông Lương một chút.
Ông Lương và bà Lương không tính toán mấy chuyện này, chỉ cần gia đình nhà họ Chương quyết định là được rồi, hạnh phúc của con cái thì để chúng nó tự định đoạt, bọn họ cũng không muốn tham dự vào quá nhiều.
Rồi sau đó Chương Tự Chi lại nói với ông Lương và bà Lương, muốn đón bọn họ tới đó sinh sống.
Ông Lương vô cùng vui mừng: “Ở bên cạnh hai đứa chú đồng ý. Con gái nhà chú trước đây công việc bận rộn, mới vừa rút lui chưa được bao lâu liền lập gia đình. Nói thật lòng hai người già chúng ta có chút không nỡ. Chỉ là sợ theo các con qua đó, sẽ cho các con thêm phiền toái thôi.”
“Không phiền gì đâu ạ. Đều là người một nhà, người một nhà còn nhắc đến cái này làm gì.” Chị ba Chương ở bên cạnh vội vàng mở miệng.
Bà Lương cười vô cùng vui vẻ.
Lương Ninh Như mở miệng: “Đưa cho ba mẹ, thì là của ba mẹ. Ba mẹ cầm lấy đi.”
Ông Lương đè nén ý cười trên khuôn mặt: “Sau này ở bên cạnh các con rồi, thật sự số tiền này, ba mẹ cũng không cần quá nhiều. Vậy các con nhận lấy trước đi, dù sao sau này cũng là để lại cho hai đứa.”
Chương Tự Chi và chị ba xách quà tới đây, để ở trong phòng.
Mấy người lại ngồi ở đây nói chuyện thêm một lúc, cũng liền rời đi.
Trước đây mỗi lần trở về Lương Ninh Như đều sẽ không nỡ rời đi, nhưng lần này cô cảm thấy rất thoải mái.
Có thể bởi vì không bao lâu nữa, ông Lương và bà Lương cũng sẽ tới ở bên cạnh cô.
Sau khi bọn họ rời khỏi đây, mấy người bao vây bên ngoài lập tức ào ào vào trong sân.
Bà Lương trở về thu dọn chén trà trên bàn.
Có hàng xóm tới gần: “Hôm nay tới đây là tổ chức lễ hỏi sao, đưa bao nhiêu thế? Thật sự là mấy trăm vạn sao?”
Vốn có người còn nhìn thấy quà tặng đang đặt ở trong phòng, vừa nghe đến mấy trăm vạn, ánh mắt liền lập tức dừng lại, chuyển sang nhìn bà Lương: “Không phải chứ? Gia đình gì vậy chứ? Thật sự đưa nhiều như vậy, cũng đừng có lừa gạt chúng tôi, tiền đâu, đưa ra đây xem nào?”
Cô nói chính là chuyện sính lễ.
Hôn lễ đều phải tổ chức, sính lễ khẳng định phải đưa tới cho nhà gái trước tiên.
Chị ba hỏi Chương Tự Chi khi nào có thời gian, bọn họ cùng tới đó, hỏi chuyện sính lễ một lần.
Loại chuyện này khẳng định phải có hình thức.
Lương Ninh Như ở bên cạnh không nói lời nào, chuyện này cô tham dự vào thực sự không ổn lắm.
Chị ba và Chương Tự Chi cũng không nhắc đến số lượng sính lễ có bao nhiêu, chỉ nói khi nào có thời gian.
Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hai, ba tháng.
Quả thật là nhanh, kiểu như cô xem như là kết hôn chớp nhoáng.
Theo đó bà Lương lại hỏi một câu: “Bọn họ có nhắc đến có bao nhiêu sính lễ không?”
Lương Ninh Như nói không có.
Bà Lương có thể cũng lo Lương Ninh Như không vui, vội vàng giải thích: “Chúng ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn hỏi trước một chút. Ba con ra ra ngoài khoe khoang một vòng, có lẽ ngày mai bọn họ tới đây, hàng xóm lại muốn tới đây hỏi thăm, trong lòng chúng ta có dự phòng, ngày mai cũng biết nên ứng phó như thế nào.”
Lương Ninh Như biết ý tứ của bà Lương là ứng phó với mấy người hàng xóm.
Cô vâng một tiếng: “Con thật sự không biết, bọn họ không nói gì cả.”
Bà Lương mở miệng: “Không nói thì thôi vậy, loại chuyện này cũng không thể chạy tới hỏi người ta, đưa bao nhiêu thì biết bấy nhiêu. Ngày mai mẹ và ba con bàn bạc một chút, làm sao để ngăn cản mấy người đó lại.”
Lương Ninh Như không nói nhiều, cũng liền cúp điện thọai.
Buổi tối Lương Ninh Như về nhà cũng không nhắc đến chuyện sính lễ.
Cô không nhắc đến Chương Tự Chi cũng quên luôn, hai người ai cũng không nói.
Chỉ đợi đến hôm phải về nhà của Lương Ninh Như.
Chị ba Chương tự mình lái xe tới, trong xe còn có túi lớn túi nhỏ quà tặng.
Lương Ninh Như thật sự không nhịn được mở miệng: “Thật sự không cần tặng đâu, mẹ em nói nhà em có một căn phòng để quà tặng, quá nhiều rồi, thực sự dùng không hết được.”
Chị ba Chương ngồi ở trên xe không xuống xe: “Không sao, cũng không thể tay không tới nhà được. Chị chỉ mang một chút, không nhiều đâu.”
Thế này còn không nhiều, cốp xe và ghế sau đều là đồ đạc.
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như trực tiếp lên xe, hai chiếc xe chạy tới nhà họ Lương.
Ông Lương và bà Lương đều đang đợi ở nhà. Trong nhà đã bày biện nước trà và đồ ăn nhẹ, hoa quả.
Xe còn chưa chạy tới cửa nhà, Lương Ninh Như đã nhìn thấy rất nhiều hàng xóm vây quanh.
Mấy người này, mỗi ngày thật sự là nhàn nhã.
Chị ba Chương cũng nhìn thấy cảnh tượng này, cô chỉ nhếch môi lên một chút.
Đi theo Lương Ninh Như, bọn họ cùng nhau đi vào nhà, ông Lương và bà Lương vội vàng mời bọn họ ngồi xuống.
Bình thường tổ chức lễ hỏi là hai bên gia đình cùng nhau ngồi xuống, nhưng sức khỏe ông Chương không được tốt lắm, liền để chị ba Chương đại diện thay ông.
Người nhà họ Lương cũng không tính toán nhiều như vậy, lập tức cũng ngồi xuống.
Chị ba Chương và Chương Tự Chi ngồi cùng nhau, Lương Ninh Như ngồi bên cạnh ông Lương và bà Lương.
Đồ đạc vẫn còn ở trên xe chưa xách xuống đây.
Chị ba Chương ở trên bàn đưa đến một bao lì xì.
Bao lì xì nhìn có vẻ phình lên, nhưng tuyệt đối không thể đựng quá nhiều tiền.
Vẻ mặt của ông Lương bà Lương chẳng thay đổi gì, bà Lương trực tiếp đặt bao lì xì sang bên cạnh, sau đó rót trà cho Chương Tự Chi và chị ba Chương.
Chương Tự Chi nhìn thấy bao lì xì vẻ mặt cũng không đổi.
Lương Ninh Như chỉ quét mắt qua một chút, liền thu ánh mắt lại.
Bầu không khí trên bàn không bị ảnh hưởng gì.
Chị ba Chương còn nhắc đến chuyện thu xếp hôn lễ với bà Lương và ông Lương một chút.
Ông Lương và bà Lương không tính toán mấy chuyện này, chỉ cần gia đình nhà họ Chương quyết định là được rồi, hạnh phúc của con cái thì để chúng nó tự định đoạt, bọn họ cũng không muốn tham dự vào quá nhiều.
Rồi sau đó Chương Tự Chi lại nói với ông Lương và bà Lương, muốn đón bọn họ tới đó sinh sống.
Ông Lương vô cùng vui mừng: “Ở bên cạnh hai đứa chú đồng ý. Con gái nhà chú trước đây công việc bận rộn, mới vừa rút lui chưa được bao lâu liền lập gia đình. Nói thật lòng hai người già chúng ta có chút không nỡ. Chỉ là sợ theo các con qua đó, sẽ cho các con thêm phiền toái thôi.”
“Không phiền gì đâu ạ. Đều là người một nhà, người một nhà còn nhắc đến cái này làm gì.” Chị ba Chương ở bên cạnh vội vàng mở miệng.
Bà Lương cười vô cùng vui vẻ.
Lương Ninh Như mở miệng: “Đưa cho ba mẹ, thì là của ba mẹ. Ba mẹ cầm lấy đi.”
Ông Lương đè nén ý cười trên khuôn mặt: “Sau này ở bên cạnh các con rồi, thật sự số tiền này, ba mẹ cũng không cần quá nhiều. Vậy các con nhận lấy trước đi, dù sao sau này cũng là để lại cho hai đứa.”
Chương Tự Chi và chị ba xách quà tới đây, để ở trong phòng.
Mấy người lại ngồi ở đây nói chuyện thêm một lúc, cũng liền rời đi.
Trước đây mỗi lần trở về Lương Ninh Như đều sẽ không nỡ rời đi, nhưng lần này cô cảm thấy rất thoải mái.
Có thể bởi vì không bao lâu nữa, ông Lương và bà Lương cũng sẽ tới ở bên cạnh cô.
Sau khi bọn họ rời khỏi đây, mấy người bao vây bên ngoài lập tức ào ào vào trong sân.
Bà Lương trở về thu dọn chén trà trên bàn.
Có hàng xóm tới gần: “Hôm nay tới đây là tổ chức lễ hỏi sao, đưa bao nhiêu thế? Thật sự là mấy trăm vạn sao?”
Vốn có người còn nhìn thấy quà tặng đang đặt ở trong phòng, vừa nghe đến mấy trăm vạn, ánh mắt liền lập tức dừng lại, chuyển sang nhìn bà Lương: “Không phải chứ? Gia đình gì vậy chứ? Thật sự đưa nhiều như vậy, cũng đừng có lừa gạt chúng tôi, tiền đâu, đưa ra đây xem nào?”