Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 701-704
Đúng là có người đứng đợi ở chỗ công viên giải trí. Người này thấy Chương Tự Chi tới thì nhanh chóng lại rồi đưa hai vé vào cửa cho anh ta trước, “Cậu chủ nhỏ, đây là vé mà anh muốn ạ.”
Chương Tự Chi lấy vé rồi nói một câu cảm ơn.
Anh ta nói cảm ơn làm cho người đưa vé phải kinh ngạc suýt thì rơi tròng mắt.
Cậu út nhà họ Chương trước kia tính tình như thế nào cơ chứ?
Anh ta sẽ lấy vé xong rồi không quên vỗ vào mặt người đưa vé hai cái. Làm vậy xong rồi anh ta sẽ còn không quên trêu chọc một câu, “Ạnh bạn làm việc nhanh đấy chứ nhỉ.”
Hôm nay anh ta vậy mà lại đi cảm ơn.
Chắc là tên này hôm qua không uống thuốc rồi.
Người kia sững sờ ngơ ngác một chút sau đó vội vàng nói, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đây là chuyện tôi nên làm.”
Chương Tự Chi gật đầu đầu với người kia một cái rồi dắt Lương Ninh Như vào công viên giải trí.
Lúc Lương Ninh Như đi ngang qua cũng nói một câu cảm ơn với người đưa vé.
Người kia cười ha hả gật đầu với Lương Ninh Như.
Thảo nào hôm nay cậu út nhà họ Chương đổi tính, hóa ra là có người đẹp đi theo bên cạnh.
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi vào. Bọn họ mua vé All-in-one nên có thể chơi bất kỳ loại trò chơi nào.
Lần trước anh ta tới đây cùng với Từ Giai Ninh cũng mua như vậy, chỉ là lúc đó tâm trạng của anh ta có lẽ hơi không tốt lắm nên thấy mấy trò chơi này anh ta cảm thấy rất bực bội. Anh ta nghĩ mấy trò chơi này vừa trẻ con vừa nhàm chán.
Nhưng không biết vì sao nhưng bây giờ anh ta xem mấy trò chơi này lại đột nhiên cảm thấy đều muốn chơi thử xem như thế nào.
Chơi mấy trò mạo hiểm kích thích thì anh ta có thể nắm tay Lương Ninh Như cùng nhau hét lớn.
Chơi mấy trò nhẹ nhàng chậm rãi thì anh ta có thể ôm Lương Ninh Như từ từ trải nghiệm.
Ôi trời ạ, thời gian trôi qua sao mà hạnh phúc đến thế.
Lương Ninh Như nhìn quanh một lượt. Thật ra cô ta cũng không thích mấy trò trẻ con kia lắm.
Cô ta là người có xu hướng chơi trò nào đó hơi kích thích một chút.
Cho nên cô ta hoàn toàn không cho Chương Tự Chi cơ hội đề nghị chơi trò gì mà đã trực tiếp lôi Chương Tự Chi đi về phía mấy trò chơi cảm giác mạnh.
Chương Tự Chi sững sờ, “Em thích chơi những trò này à?”
Lương Ninh Như chưa chơi lần nào nên cũng không biết, cô ta chỉ có thể nói, “Thử xem.”
Chương Tự Chi gật đầu, anh ta còn rất vênh váo nói, “Vậy anh đi với em, một mình em chơi một lát nhất định sẽ phải sợ hãi.”
Anh ta vừa mới nói ra không được bao lâu đã tự vả mặt.
Có lẽ Lương Ninh Như trời sinh là người gan lớn yêu mạo hiểm.
Cũng hoặc là nghề nghiệp lúc trước của cô ta cho cô ta rất nhiều can đảm.
Chơi xong hai cái trò chơi cô ta vẫn chưa thèm thở dốc, cả người vẫn còn khỏe re, nhìn qua cứ như một người bình thường chưa chơi cái gì vậy.
Nhưng Chương Tự Chi lại không ổn chút nào. Cậu chủ út Chương trước kia sinh hoạt quá lười nhác, anh ta không phải làm cái gì quá sức, luôn sống an nhàn sung sướng cho nên cơ thể vẫn luôn ở vào trạng thái vô cùng bình ổn.
Cho nên mới chơi xong hai trò tàu lượn siêu tốc và trò đĩa bay thì hai chân anh ta đã mềm nhũn không đứng nổi.
Chương Tự Chi chống tay vào một cái cây bên cạnh lối vào của trò chơi để hòa hoãn một lúc lâu.
Sắc mặt của anh ta cũng thay đổi, tim đập nhanh cực kỳ.
Lương Ninh Như đi qua vỗ sau lưng Chương Tự Chi, “Không phải chứ? Anh lớn như vậy rồi mà còn sợ mấy trò này sao?”
Chương Tự Chi xua tay rồi cứng cổ không chịu thừa nhận, “Ai sợ? Không phải là anh đang sợ, anh chỉ là đột nhiên…”
Anh ta úp úp mở mở một tiếng rồi mới nói tiếp, “Anh chỉ là đột nhiên cảm thấy dạ dày không ổn lắm. Cái tàu với đĩa bay kia cứ lên rồi xuống làm dạ dày anh hơi khó chịu thôi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh cười.
Cô ta biết Chương Tự Chi đang cố gắng vớt vát thể diện cho nên cũng không chỉ ra làm gì.
Nghỉ ngơi được một lát Lương Ninh Như muốn đi chơi trò chơi khác.
Cô ta cũng không cần Chương Tự Chi phải đi theo mình, Chương Tự Chi cứ chờ cô ta ở chỗ cửa cũng được.
Nhưng Chương Tự Chi lại không muốn như vậy, anh ta kiên trì đi theo, “Không được, anh phải ở bên cạnh em mới được.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn anh ta, cô ta cũng không tiện nói thẳng ra là anh ta nhát gan nên cũng chỉ nói, “Không phải dạ dày của anh đang khó chịu sao? Anh cứ chờ ở đây là được rồi.”
Chương Tự Chi lắc đầu, “Mặc dù anh cũng biết em không sợ, nhưng lỡ như em sợ hãi nhưng anh lại không ở bên cạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu sau thì bật cười.
Cô ta đưa tay qua choàng qua tay Chương Tự Chi, “Đi thôi.”
Nửa người trên của Lương Ninh Như đều dựa vào cánh tay của Chương Tự Chi. Mặc dù ánh mắt của cô ta nhìn về những người đang xếp hàng ở phía trước nhưng cô ta nói với Chương Tự Chi, “Vậy lát nữa chúng ta lại đi chơi trò khác đi. Em thấy bên kia cũng có mấy trò nhìn vui vui, trước kia em cũng chưa chơi lần nào cả, lần này em muốn chơi chung với anh.”
Chương Tự Chi có chút nhịn không được giơ tay bẹo má Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lập tức quay đầu nhìn anh ta rồi cười.
Nụ cười này thật sự khiến cho trái tim của Chương Tự Chi đập rộn ràng.
Anh ta trực tiếp nghiêng người qua hôn Lương Ninh Như một cái.
Lương Ninh Như bị hành động của anh ta làm cho sững sờ, sau đó cô ta vội vàng nhìn xung quanh một lượt.
Cô ta giơ tay đập vai Chương Tự Chi một cái, “Đang ở bên ngoài đấy, đồ lưu manh.”
Gò má của cô ta hơi đỏ, nhìn qua chính là cô ta cảm thấy ngại ngùng.
Cô ta phản ứng như thế này thật sự làm cho trong lòng Chương Tự Chi vô cùng ngứa ngáy.
Lúc trước người phụ nữ này cứ như một tên đàn ông vậy.
Bây giờ cô ta mới rốt cuộc có chút bộ dáng thẹn thùng nên có của phụ nữ.
Mặc dù Chương Tự Chi đã có mấy lần chơi trước làm cơ sở nhưng lần này chơi tim anh ta vẫn đập rộn lên như cũ, sắc mặt trắng bệch, lúc đi ra suýt thì nôn.
Anh ta khom người điều chỉnh hô hấp một lúc lâu mới ép được cái cảm giảm buồn nôn kia xuống.
Lương Ninh Như ở bên cạnh đỡ lưng cho anh ta.
Mặc dù bay giờ Chương Tự Chi nhìn rất chật vật nhưng lại khiến cho cô ta cực kỳ an tâm.
Người đàn ông này rõ ràng biết bản thân có thể chịu được đến đâu nhưng anh ta vẫn kiên trì đi theo cô ta.
Cho đến trước mắt thì anh ta vẫn đang khiến cho cô ta cảm thấy có thể dựa vào.
Chương Tự Chi nghỉ ngơi một lát thì hai người bọn họ đi mua nước rồi ngồi trên ghế dài ở một bên để nghỉ ngơi một chút.
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút rồi hơi ngả người vào ngực Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi vòng tay ôm cô ta vào lòng.
Trước đây hai người bọn họ đều chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ.
Lương Ninh Như tự bật cười một tiếng sau đó nói, “Em thật sự chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày em và anh sẽ đi đến bước này. Chương Tự Chi anh có biết không? Lúc trước em vô cùng vô cùng ghét anh, thậm chí em còn nghĩ sau này có một ngày em vào tù gặp anh để cười nhạo anh một trận cho đã đời.”
Chương Tự Chi cười lên làm ngực nhấp nhô lên xuống. Tay anh ta đang ôm Lương Ninh Như nhấc lên một chút sờ tai Lương Ninh Như, “Hóa ra hình tượng của anh ở trong lòng em trước kia tệ như vậy à.”
Lương Ninh Như rất thành thật nhẹ gật đầu, “Đúng vậy.”
Nhưng bây giờ lại cẩn thận xem lại Chương Tự Chi thì cô ta lại cảm thấy hình như anh ta cũng chưa làm cái gì quá đáng.
Cô ta dựa vào ngực Chương Tự Chi nhìn về phía trước. Cách đó không xa cũng có một đôi người yêu đang vui cười ầm ĩ với nhau.
Lúc trước Lương Ninh Như thấy những cảnh như thế này cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ có lẽ cô ta cũng đang trải qua cảm giác này cho nên cô ta cảm thấy như bản thân mình cũng hiểu được cảm xúc của bọn họ.
Cô ta giơ tay ôm cổ Chương Tự Chi rồi sà vào ngực anh ta, “Thật ra đêm qua em còn đang nghĩ, sao thẩm mỹ của em lại đến mức như thế này được nhỉ? Sao em lại thích anh được cơ chứ?”
Chương Tự Chi bật cười ra tiếng, “Lúc trước em còn cho Lâm Sinh cơ hội nữa là, em thích anh không phải là một chuyện rất bình thường sao.”
Anh ta vừa nhắc đến Lâm Sinh là Lương Ninh Như không nói được gì nữa.
Quả thật bề ngoài của Lâm Sinh còn không bằng Chương Tự Chi.
Mà về tính cách hay bản chất con người thì càng không cầ phải nói, Chương Tự Chi có thể ném xa anh ta cả mấy cây số.
Chính xác thì phải nói là trước kia cô ta mắt bị mù còn bây giờ đã được nâng cao thẩm mỹ mới đúng.
Lương Ninh Như ngừng lại một chút rồi đột nhiên cười hì hì, “Ây dà, không nói, không nói nữa.”
Chương Tự Chi buông tay xuống rồi bẹo má cô ta, “Em nói không lại anh cho nên lại giở trò này đúng không?”
Lương Ninh Như không nói tiếng nào mà chỉ núp vào ngực của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nghiêng đầu hôn trán cô ta một cái.
Anh ta cảm thấy tim được lấp đầy, rất thỏa mãn, cũng rất hạnh phúc.
Một lát sau, hai người bọn họ lại đi chơi mấy trò nhẹ nhàng hơn một chút như đu quay ngựa.
Chương Tự Chi còn chụp không ít ảnh cho Lương Ninh Như.
Đương nhiên hai người bọn họ cũng chụp ảnh chung.
Chương Tự Chi cảm giác giống như anh ta được quay lại thời còn trẻ con, ngây thơ vậy.
Thậm chí anh ta còn nắm cằm Lương Ninh Như rồi hôn để tự chụp một tấm.
Nếu như là bình thường anh ta nhất định không làm được mấy chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta nhìn Lương Ninh Như là lại cảm thấy không có chuyện gì là anh ta không làm được.
Trước kia anh ta còn chưa hiểu mấy chuyện như thế này nhưng bây giờ tình cảm đang vô cùng mãnh liệt. Dường như anh ta muốn bù đắp tất cả những gì còn thiếu sót trong quá khứ.
Lúc đầu Lương Ninh Như còn cảm thấy hơi ngại. Cô ta cũng không phải là kiểu người thích làm mấy hành động sến súa như vậy trước mặt mọi người.
Nhưng sau đó không biết có phải bị Chương Tự Chi lôi kéo hay không nhưng cô ta cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác nữa. Cô ta cùng với Chương Tự Chi chụp ảnh, tạo dáng, thay đổi biểu cảm rồi đến cuối cùng là hôn.
Chỉ cần làm cùng với Chương Tự Chi thì cho dù là làm cái gì cô ta cũng cảm thấy lãng mạn và tươi đẹp.
Dường như cô ta cũng đang dần xem nhẹ ánh mắt của những người xung quanh.
Đây là điều mà trước đây cô ta không thể làm được.
Hai người bọn họ chơi đến chạng vạng tối mới về nhà. Đừng tưởng là ra ngoài chơi không mệt, bọn họ đi nguyên nửa ngày như vậy cũng thấy mệt bở hơi tai.
Lương Ninh Như không có sức đi nấu cơm nên lại muốn gọi đồ ăn ngoài.
Nhưng Chương Tự Chi lại ngăn cô ta lại rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Club nhà anh ta. Anh ta nói liên tục mấy món ăn rồi bảo bọn họ đóng hộp mang qua đây.
Lương Ninh Như cũng đang cảm thấy rất đói, bây giờ cô ta cảm thấy bản thân có thể ăn hết nguyên một con trâu luôn.
Cô ta dựa vào ghế sô pha rồi quay lại nhìn Chương Tự Chi.
Lúc Chương Tự Chi đang dặn dò bên kia nhất định phải làm nhanh một chút rồi nhân lúc đồ ăn còn nóng đưa qua đây thì Lương Ninh Như đã giơ tay nhéo tai Chương Tự Chi.
Cô ta đột nhiên nhớ tới lúc đầu cô ta qua Club của Chương Tự Chi kiểm tra. Lúc đó Chương Tự Chi có đứng ra rồi vung cái sợi dây chuyền vàng lớn của anh ta hùng hùng hổ hổ nhưng cuối cùng lại bị cô ta một tát đánh ngã.
Chương Tự Chi chắc là không ngờ tới cô ta sẽ ra tay đánh anh ta.
Cho nên lúc cô ta đè Chương Tự Chi xuống đất rồi dùng đầu gối ép vào lưng của anh ta thì Chương Tự Chi trực tiếp dùng sức hất cô ta ra khỏi lưng anh ta luôn.
Lần đó Lương Ninh Như bị thương.
Cô ta cũng không ngờ Chương Tự Chi khỏe như vậy.
Lúc cô ta bị Chương Tự Chi hất đi thì đụng vào cái bàn bên cạnh, chỗ khuỷu tay bị sướt da.
Sau đó cô ta còn qua Club nhà Chương Tự Chi kiểm tra thêm mấy lần, lần nào cũng phát sinh xung đột, lần nào cô ta cũng đè Chương Tự Chi xuống đất như vậy.
Nhưng Chương Tự Chi không hất cô ta xuống nữa.
Lúc trước Lương Ninh Như không nghĩ nhiều như vậy nhưng bây giờ ngẫm lại cô ta lại nhận ra Chương Tự Chi đúng là hơi ngang ngược một chút nhưng anh ta lại rất lịch sự với phụ nữ.
Chương Tự Chi còn chưa cúp điện thoại, anh ta quay đầu nhìn Lương Ninh Như, “Em có muốn ăn cái gì nữa không?”
Lương Ninh Như lắc đầu, cô ta cười tươi nhưng không nói gì.
Chương Tự Chi lại dặn dò bên kia thêm mấy câu rồi cũng cúp điện thoại.
Sau đó anh ta ngả người ra sau dựa lưng vào ghế sô pha, rõ ràng anh ta cũng rất mệt mỏi.
Lương Ninh Như nghĩ một chút rồi trực tiếp nằm xuống gối lên đùi Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi hạ tay xuống vuốt tóc cô ta.
Anh ta thật sự rất thích động tác này, anh ta cứ như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, động tác vô cùng cưng chiều.
Lương Ninh Như kéo tay Chương Tự Chi rồi nắm lấy các ngón tay của anh ta, “Chương Tự Chi, nhà anh có yêu cầu gì với bạn gái của anh không?”
Chương Tự Chi hơi bất ngờ. Anh ta cúi đầu nhìn Lương Ninh Như đang nằm gối đầu lên đùi anh ta.
Tay anh ta khẽ chuyển động rồi nắm lấy tay Lương Ninh Như, “Anh không biết yêu cầu cụ thể là như thế nào nhưng anh biết em đủ tiêu chuẩn vượt qua bài kiểm tra.”
Lương Ninh Như bật cười, “Có phải là đến bây giờ anh không có lấy một cô bạn gái nào cho nên người trong nhà đều thấy nóng ruột luôn hay không vậy?”
Chương Tự Chi cũng cười, “Anh không có bạn gái đó là bởi vì anh không thích ai cả. Em không biết nhưng yêu cầu của anh cao lắm đấy.”
Lời nói này của anh ta vừa có thể nâng cao anh ta lại vừa có thể khen Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như quay mặt về phía anh ta rồi vòng tay qua ôm eo Chương Tự Chi, “Anh cũng qua nhà bọn em rồi thì anh cũng biết nhà em là như thế nào rồi đấy. Em muốn hỏi, nhà em như vậy gia đình anh sẽ đồng ý chứ?”
Chương Tự Chi kinh ngạc.
Lương Ninh Như chôn mặt ở chỗ eo Chương Tự Chi nên anh ta cũng không nhìn được biểu cảm của cô ta.
Anh ta chỉ có thể nắm tay Lương Ninh Như, “Em vẫn đang luôn lo lắng vấn đề này à? Người nhà anh cũng không thèm để ý đến những cái kia đâu. Lúc trước anh về nhà thì ba anh còn bảo anh nhanh chóng cưới em về nhà vì sợ em chạy mất nữa là. Anh có thể thấy được bọn họ thật sự rất thích em.”
Chương Tự Chi thở nhẹ ra một hơi rồi nói tiếp, “Đương nhiên có rất nhiều người để ý đến tiền tài, nhưng anh nói một câu này hơi tự cao. Nhà bọn anh thiếu gì chứ không thiếu tiền, anh không cần phải tìm một người có tiền khác để giúp anh nữa, cho nên nhà anh cũng chỉ coi trọng nhân phẩm thôi.”
Giọng nói của Chương Tự Chi vô cùng dịu dàng, “Đừng sợ, em sẽ không gặp cản trở gì từ nhà anh đâu.”
Lương Ninh Như nghe anh ta nói vậy thì mới xem như hơi an tâm, chẳng qua cô ta cũng ít nhiều hơi lo lắng, “Em sợ sau này về nhà anh lại không có quyền lên tiếng, dù sao địa vị kinh tế quyết định địa vị trong nhà mà.”
Chương Tự Chi bật cười ha ha, “Đừng sợ, anh mới là người thấp cổ bé họng nhất nhà, con cá mà em bảo muốn nuôi bữa trước còn có địa vị cao hơn cả anh đấy.”
Lương Ninh Như cười rồi véo lưng Chương Tự Chi một cái, cô ta không nói gì thêm.
Lại chờ một lúc thì có điện thoại đến. Là bên Club gọi nói là đồ ăn đã làm xong và đưa đến, người giao đồ đang ở dưới lầu.
Chương Tự Chi nói số phòng rồi bọn họ lại chờ thêm khoảng hơn một phút thì có tiếng gõ cửa.
Chương Tự Chi nhanh chóng chạy qua mở cửa. Ồ, anh ta gọi đồ ăn hơi nhiều nên phải có tận bốn người mang đồ ăn qua.
Người nào cũng xách theo một cái túi.
Lương Ninh Như chậm rãi đi qua nhìn một chút, thật là khoa trương quá đi.
Vừa rồi gọi qua điện thoại nên cô ta không cảm thấy gì nhưng bây giờ nhìn thấy mấy món này cô ta lại cảm thấy bản thân thật sự hơi quá rồi.
Nhiều đồ như vậy mà không ăn hết thì không phải là quá lãng phí à?
Những người kia thấy Lương Ninh Như thì đồng thanh gọi, “Chào chị dâu.”
Đừng nói Lương Ninh Như, Chương Tự Chi cũng bị giật nảy mình.
Mấy cái tên này chắc chắn đã bàn trước với nhau rồi mới đến.
Anh ta tức giận đến giơ chân lên làm bộ muốn đá bọn họ, “Dọa bạn gái anh mày đấy.”
Bốn nhân viên phục vụ qua đưa đồ ăn cười rộ lên.
Bọn họ xách đồ vào bên trong nhà rồi còn vô cùng chu đáo giúp lấy ra bày ở trên bàn ăn. Đồ ăn ngập tràn một bàn.
Lương Ninh Như cứ có cảm giác giống như trong nhà đang mở tiệc vậy.
Bốn người kia dọn xong đồ rồi lại lén lút đi đến bên cạnh Chương Tự Chi.
Sau đó có một người lấy một bình rượu từ trong ngực ra đưa tới tay Chương Tự Chi, “Đây là bọn tôi chuẩn bị cho anh.”
Chương Tự Chi cầm bình rượu, đầu tiên anh ta hơi sửng sốt một chút nhưng sau đó bật cười. Anh ta giơ tay vỗ vai người kia, “Suy nghĩ chu đáo thật đấy.”
Người kia cười tủm tỉm nói, “Được rồi, cậu chủ nhỏ. Các anh cứ ăn thong thả nhé, bọn tôi không quấy rầy nữa.”
Lương Ninh Như xoay người đi phòng bếp lấy chén đũa, lúc cô ta đi ra thì những người kia đã đi rồi.
Chương Tự Chi cầm chai rượu trong tay rồi lắc hai lần, sau đó anh ta bật cười ra tiếng.
Lương Ninh Như liếc chai rượu trong tay anh ta. Cô ta cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chỉ hơi do dự một chút rồi quay lại phòng bếp lấy thêm hai cái ly.
Chương Tự Chi thấy vậy thì nhướng mày, “Trong nhà em mà còn có cả loại ly uống rượu vang này à? Lúc trước có uống với ai rồi à?”
Lương Ninh Như nở nụ cười, cô ta ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, “Trước đó có một lần đi làm nhiệm vụ gặp phải hiện trường lúc đó có chút thảm thiết, hơi ám ảnh đến mức gần một tuần em ngủ không ngon giấc cho nên đã mua một chai rượu vang để uống. Mỗi lần trước khi đi ngủ uống một ly cho dễ ngủ. Em chỉ uống một mình thôi. Cái ly này cũng là mua đồ trong siêu thị, lúc đó họ bán theo cặp.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Ồ, được.”
Lương Ninh Như cũng có dụng cụ khui rượu vang cho nên anh ta cũng mở chai rượu luôn.
Sau đó anh ta rót cho mỗi người một ly.
Rượu vang này chắc cũng là lấy từ bên Club. Không có đồ hớt bọt cho nên bọn họ để ở bên cạnh một lát đã.
Sau đó hai người bọn họ bắt đầu ăn cơm.
Lương Ninh Như thật sự rất đói, cô ta còn không thèm nói chuyện với Chương Tự Chi mà cúi đầu nhét đầy cái dạ dày trước đã.
Chương Tự Chi ăn được một lát thì nâng ly lên lắc với Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không để ý nhiều như vậy, cô ta nâng ly lên cụng ly với Chương Tự Chi sau đó một hơi uống hết.
Cô ta không hay uống rượu lắm nhưng mỗi lần uống rượu cũng rất lăn xả.
Chương Tự Chi cũng không nhắc nhở cô ta mà chỉ cười rót đầy ly cho Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng không thèm nhìn mà tiếp tục tập trung ăn.
Giữa buổi ăn Chương Tự Chi có cụng ly với cô ta mấy lần mà lần nào cô ta cũng uống một hơi cạn sạch.
Lương Ninh Như cũng không biết tửu lượng của cô ta là bao nhiêu, trước kia vì giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo nên cô ta rất ít uống rượu.
Ít ỏi mấy lần cô ta uống rượu cũng đều là trước khi đi ngủ mới uống, uống xong một ly là đi ngủ luôn.
Cho nên lúc còn tỉnh táo rốt cuộc cô ta có thể uống được bao nhiêu thì cho tới bây giờ cô ta cũng chưa thử qua lần nào.
Chương Tự Chi cong miệng từ từ nhấm nháp rượu.
Cho đến cuối cùng uống hết một chai rượu nhưng thật ra Chương Tự Chi chỉ uống có hai ly, còn lại tất cả đều vào bụng Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng ăn gần no, gò má cô ta ửng đỏ, mắt cũng mông lung nhìn không rõ.
Chương Tự Chi ăn rất chậm rãi. Anh ta vừa ăn vừa hỏi, “Em ăn no chưa?”
Lương Ninh Như vỗ trán, “Còn có thể ăn thêm chút nữa.”
Ồ, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa rồi.
Chương Tự Chi suýt thì bật cười.
Anh ta gật đầu, “Ừ, vậy ăn nhiều thêm một chút, còn nhiều thức ăn lắm.”
Lương Ninh Như cũng gật đầu, chỉ là động tác của cô ta vô cùng chậm chạp, cô ta phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều.
Chương Tự Chi cũng không gấp gáp, anh ta cứ chậm rãi ăn cơm cho xong.
Lương Ninh Như đã dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Má của cô ta rất đỏ, nhìn qua không hiểu sao có chút ngốc.
Trong lòng Chương Tự Chi vô cùng ngứa ngáy. Anh ta đứng dậy cất thức ăn thừa vào trong tủ lạnh sau đó qua đứng bên cạnh Lương Ninh Như, “Tiểu Như, em có muốn tắm trước rồi đi ngủ không?”
Một lúc lâu sau Lương Ninh Như mới mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi mấy giây rồi nói, “Được, tắm trước rồi ngủ tiếp.”
Nói xong cô ta chống bàn đứng lên rồi lảo đảo đi về phòng ngủ.
Cô ta lấy đồ ngủ để thay xong lại lảo đảo đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm nhỏ, Lương Ninh Như đi qua xả nước sau đó suýt thì ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm mà ngủ luôn.
Chương Tự Chi rất bất đắc dĩ, anh ta đi qua đỡ cô ta đứng lên, “Tiểu Như, hay là đi ngủ luôn đi được không?”
Lương Ninh Như đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta nhanh chóng xua tay, “Không, phải tắm trước.”
Nói như vậy xong cô ta cũng cúi đầu bắt đầu cởi quần áo.
Chương Tự Chi mím môi một cái nhưng cuối cùng anh ta vẫn buông cô ta ra rồi quay lưng đi.
Ông trời làm chứng, đúng là anh ta định làm chuyện xấu nhưng chuyện đến trước mắt anh ta lại cảm thấy bản thân khốn nạn quá.
Nếu anh ta thật sự nhân lúc Lương Ninh Như không tỉnh táo mà làm chuyện gì thì trước không nói Lương Ninh Như tỉnh lại sẽ làm gì anh ta, chính anh ta cũng cảm thấy anh ta làm như vậy là rất hèn hạ.
Cho nên Chương Tự Chi do dự một chút cuối cùng vẫn ra khỏi phòng tắm.
Lương Ninh Như cởi quần áo ra rồi ngồi vào bồn tắm, cô ta dựa vào đó rồi ngủ mất tiêu luôn.
Chương Tự Chi ở trong phòng khách dọn dẹp cho xong hết đồ trên bàn ăn sau đó mở TV ra xem thêm vài phút.
Cuối cùng anh ta lại tắt TV, anh ta thật sự xem không nổi TV nữa.
Suy nghĩ một chút anh ta lại đi qua cửa phòng tắm gõ một cái, “Tiểu Như, tắm xong rồi thì đi ngủ thôi.”
Không có tiếng gì trong phòng tắm.
Chương Tự Chi lại dùng thêm sức để gõ cửa, “Tiểu Như, em nghe thấy anh nói gì không? Em mà không nói gì là anh đi vào đấy.”
Anh ta chờ thêm vài giây nhưng bên trong vẫn không có tiếng động nào.
Chương Tự Chi hít một hơi thật sâu và đẩy cửa ra.
Lương Ninh Như dựa vào trong bồn tắm quay đầu sang một bên, cô ta đang ngủ thật yên bình.
Đôi mắt của Chương Tự Chi không dám chuyển động. Anh ta bình tĩnh nhìn vào mặt Lương Ninh Như.
Cô ta thật sự đã uống nhiều quá.
Anh ta đi về phía bồn tắm và cố gắng hết sức để không chuyển ánh mắt sang một bên.
Lương Ninh Như đang ngâm mình trong nước như một nàng tiên cá.
Chương Tự Chi nhắm mắt lại rồi cứng ngắc ngồi xổm xuống.
Anh ta muốn xả hết nước trong bồn tắm.
Khi anh ta với tay vào trong bồn tắm thì không tránh khỏi việc chạm vào cơ thể bên trong bồn tắm.
Chương Tự Chi nhanh chóng rút tay lại cứ như bị bỏng vậy. Sau đó anh ta phải dừng lại một lúc lâu mới dám với tay vào di chuyển người Lương Ninh Như một chút mới có thể mở van ở dưới đáy bồn tắm ra.
Lương Ninh Như không có phản ứng gì cả.
Chương Tự Chi lấy khăn tắm quấn cô ta lại rồi ôm cô ta ra khỏi bồn tắm sau đó lại bế cô ta vào phòng ngủ.
Sau khi anh ta đặt Lương Ninh Như lên giường là cô ta trực tiếp xoay người một cái rồi ngủ thiếp đi.
Cái này anh ta còn có thể nhìn sao?
Chương Tự Chi cảm thấy những hành vi vừa rồi của anh ta thực sự là tự đào hố chôn mình.
Anh ta đi lấy quần áo mà Lương Ninh Như đã chuẩn bị qua rồi cắn răng giúp Lương Ninh Như mặc vào.
Bộ đồ ngủ và váy ngủ ôm sát người.
Mặc xong hai cái này đầu Chương Tự Chi cũng đổ mồ hôi như suối.
Bây giờ anh ta chỉ muốn đánh cho bản thân mấy cái.
Đây không phải tự mình chuốc khổ vào thân à?
Chương Tự Chi lại đi thu dọn phòng tắm một chút. Anh ta suy nghĩ một chút rồi quyết định lại quay về trong phòng ngủ.
Anh ta đến tủ quần áo của Lương Ninh Như xem qua, quả nhiên toàn là quần áo của phụ nữ không có đồ của đàn ông.
Chương Tự Chi không có lựa chọn nào khác đành cởi áo khoác của mình sau đó kéo chăn chui vào nằm bên cạnh Lương Ninh Như. Anh ta vòng tay ôm cô ta rồi tắt đèn.
Chỉ là, có một người phụ nữ nằm trong vòng tay anh ta như thế này thì bảo anh ta ngủ như thế nào được.
Anh ta hoàn toàn không ngủ nổi, trong lòng ngứa ngáy, trên tay cũng ngứa ngáy.
Anh ta chạm từng chút một từ lưng của Lương Ninh Như. Lúc anh ta chạm đến chỗ vai cô ta thì đúng là anh ta còn định làm chút gì khác nhưng không biết vì cái gì anh ta lại không dám làm vậy với Lương Ninh Như.
Cuối cùng thì anh ta cũng rút tay lại.
Lương Ninh Như thì lại xoay người một cái rồi chui tọt vào trong ngực Chương Tự Chi.
Cô ta còn dúi vào ngực Chương Tự Chi mấy cái rồi nhấc chân đè lên chân Chương Tự Chi.
Nên nói cái gì về cái tư thế này đây?
Vốn dĩ Chương Tự Chi đã không ngủ được rồi thì bây giờ càng đừng hòng ngủ được.
Lần nay anh ta thật sự tát bản thân hai cái.
Đây không phải là những gì anh ta nghĩ đến lúc ban đầu.
Tại sao mọi thứ lại phát triển đến nước này cơ chứ?
Chương Tự Chi cẩn thận di chuyển chân của Lương Ninh Như xuống sau đó anh ta nghiêng người xuống giường.
Anh ta không thể nào ngủ được nếu vẫn nằm ở đây.
Anh ta do dự một chút rồi cuối cùng lại xoay người vào phòng tắm.
Anh ta xả nước vào bồn tắm lần nữa rồi điều chỉnh nước lạnh sau đó anh ta trực tiếp nằm vào trong bồn.
Được rồi, đúng là tỉnh táo hơn hẳn.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trong phòng tắm, trong đầu anh ta có vô số suy nghĩ lướt qua.
Nhưng khi anh ta nghĩ đến Lương Ninh Như đang say giấc nồng trên giường thì mọi suy nghĩ của anh ta đều tan biến.
Sau khi ngâm một lúc lâu, Chương Tự Chi đi ra ngoài quấn khăn tắm quanh người.
Anh ta đi đến bên giường và nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như vẫn nằm tư thế như khi anh ta rời đi lúc nãy.
Cô gái hoàn toàn không hề biết bản thân đang phải đối mặt với tình huống như thế nào.
Chương Tự Chi đứng nhìn một lúc rồi mới đi qua, chẳng qua anh ta không chui vào chăn nằm nữa.
Bây giờ mà nằm ở chỗ đó là một loại cực hình đối với anh ta.
Anh ta chỉ ở một bên nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một hồi lâu sau đó mỉm cười cầm lấy quần áo của mình rồi xoay người đi ra ghế sô pha ở bên ngoài.
Đêm nay Lương Ninh Như ngủ thật sự rất ngon, cô ta đánh một giấc thẳng đến hừng đông. Hơn nữa cô ta cũng không bị đau đầu sau say rượu.
Sau khi tỉnh dậy, cô ta ngồi trên giường và nhìn xung quanh một lượt, nhưng thật ra cô ta cũng không hiểu hoàn cảnh xung quanh mình.
Ký ức của cô ta hơi rời rạc, ký ức ngày hôm qua từ lúc cô ta uống rượu đến khi cô ta ngủ thiếp đi rất mơ hồ.
Lương Ninh Như phải ngồi trên giường mất một lúc lâu mới có thể đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi tới phòng khách cô ta lập tức đứng hình.
Chương Tự Chi đang cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha đơn của nhà cô ta, dường như anh ta vẫn còn đang ngủ.
Lương Ninh Như vội vàng nhìn xuống người cô ta một chút, quần áo đã được thay, mặc dù cô ta không biết là ai đã thay quần áo cho mình.
Nhưng cô ta cũng không cảm thấy có chỗ nào trên cơ thể không ổn.
Hơn nữa, bây giờ Chương Tự Chi đang nằm trên ghế sô pha cho nên tên này cũng không làm gì cô ta cả.
Lương Ninh Như lập tức bật cười.
Cô ta chậm rãi đi tới rồi nhìn xuống Chương Tự Chi.
Lông mày của Chương Tự Chi đang nhíu lại.
Ghế sô pha của nhà cô ta không lớn lắm, nó là loại sô pha đơn.
Chương Tự Chi lại hơi cao, anh ta nằm ở đây thì không duỗi người ra được.
Trên người anh ta có đắp một tấm chăn nhưng cũng không phải chăn cỡ lớn nên cũng không thể che hết cả người anh ta lại.
Lương Ninh Như nhìn anh ta một lúc rồi chậm rãi cúi người xuống hôn lên trán Chương Tự Chi một cái.
Thật ra Chương Tự Chi cũng ngủ không yên bình gì, cả một đêm anh ta đều không ngủ được. Anh ta cũng chỉ vừa mới ngủ thiếp đi lúc gần sáng.
Bây giờ anh ta bị hôn một cái như thế là ngay lập tức tỉnh lại.
Suy nghĩ của Chương Tự Chi vẫn rất rõ ràng, anh ta biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Cho nên anh ta chưa mở mắt ra đã vươn tay kéo Lương Ninh Như vào lòng.
Sau đó anh ta không nói gì mà hôn cô ta.
Lương Ninh Như không ngờ anh ta lại phản ứng nhanh như vậy, cô ta hoàn toàn không kịp tránh mà nhào thẳng vào trong ngực Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi hôn hơi mạnh một chút, dường như trong nụ hôn còn mang theo sự tức giận.
Lương Ninh Như cuối cùng phải vội vàng đẩy anh ta ra, “Đau, đau.”
Anh ta mà cứ tiếp tục hôn như thế thì miệng cô ta lại bị rách là cái chắc.
Chương Tự Chi thả lỏng cô ta ra một chút, môi anh ta dừng ở trên môi Lương Ninh Như. Anh ta nói mà cứ như đang nghiến răng nghiến lợi, “Gần như cả đêm anh đều không ngủ được.”
Lương Ninh Như cũng khá hiểu được ý trong lời nói này của Chương Tự Chi.
Hai má cô ta có chút đỏ lên, “Vậy sao đêm qua anh không về nhà đi?”
Sao anh ta lại không về nhà à?
Lương Ninh Như uống say bí tỉ như vậy sao anh ta có thể đi được cơ chứ?
Chương Tự Chi lại ôm cô ta vào trong lòng.
Giọng của anh ta còn có chút khàn khàn, “Lo cho em chứ còn gì nữa.”
Lương Ninh Như chống ngực Chương Tự Chi ngẩng thân trên lên. Cô ta nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một lúc rồi đột nhiên cúi đầu hôn môi Chương Tự Chi một cái, “Đi rửa mặt đi, chúng ta ăn cơm.”
Chương Tự Chi nắm lấy eo của Lương Ninh Như, “Em đi thay đồ trước đi. Em mà cứ như thế này anh cũng không dám nhìn em.”
Lúc này Lương Ninh Như mới chú ý tới việc cô ta đang mặc một chiếc áo ngủ có đai lưng. Cô ta nằm trên người của Chương Tự Chi như thế này thì anh ta thật sự thấy hết rồi.
Lương Ninh Như nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng ngủ, “Anh đi rửa mặt đi, em đi thay quần áo.”
Chương Tự Chi chậm rãi ngồi dậy rồi nhìn chằm chằm vào hướng phòng ngủ. Anh ta bật cười.
Cảm giác này thực sự rất tuyệt vời.
Anh ta lững thững đi vào phòng tắm.
Hôm qua lúc trở về anh ta có mua bàn chải đánh răng và khăn mặt dự phòng rồi.
Chương Tự Chi xả nước rồi suy nghĩ một chút. Anh ta quyết định đợi thêm một lúc.
Anh ta chờ Lương Ninh Như đi ra rồi hai người bọn họ cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Thật ra bọn họ cũng không nói với nhau câu nào, hai người cũng chỉ nhìn người kia trong gương rồi nhịn không được mà bật cười.
Rửa mặt xong là Chương Tự Chi đi lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra hâm lại.
Lương Ninh Như thì đi chăm sóc da mặt.
Lúc cô ta đi ra Chương Tự Chi vẫn chưa chuẩn bị xong. Lương Ninh Như đi vào phòng bếp ôm eo Chương Tự Chi từ phía sau.
Hôm qua thật ra cũng không xảy ra chuyện gì nhưng Lương Ninh Như lại cảm thấy quan hệ của hai người dường như có bước phát triển nhảy vọt về chất.
Chương Tự Chi bật cười rồi vỗ nhẹ tay Lương Ninh Như đang ôm eo anh ta, “Đi qua bàn ăn chờ đi, sắp xong rồi đây.”
Lương Ninh Như không nhúc nhích, cô ta úp mặt vào lưng Chương Tự Chi, “Hôm nay anh rảnh không? Hay là hôm nay chúng ta đi nhà em đi.”
Chương Tự Chi ngừng lại một chút rồi nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lương Ninh Như, “Được không? Vậy hôm nay anh đi chuẩn bị ít đồ rồi về nhà em đi.”
Lương Ninh Như bật cười, “Không cần chuẩn bị thứ gì đâu. Lúc trước anh đến cũng đã chuẩn bị rồi đó. Ban đầu ba em còn đang mong chờ nhà anh một chút nhưng anh lại tặng mấy món quý giá thì dễ dọa ba em mất hồn mất vía đấy.”
Chương Tự Chi nâng tay bẹo má Lương Ninh Như, “Vậy anh xách hai chai rượu qua vậy. Bác trai thích uống rượu nhất mà.”
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, “Cũng được.”
Chương Tự Chi nghĩ một chút rồi lại cười, “Không phải trước kia em nói không muốn dẫn anh về vì sợ hàng xóm nói ra nói vào sao? Sao bây giờ em lại đổi ý vậy?”
Lương Ninh Như thở dài một hơi, “Chỉ là đột nhiên em cảm thấy mình không cần phải sống cho mấy người bọn họ nhìn nữa, em cứ làm cái gì mà em thấy vui là được rồi, quan tâm họ làm cái gì.”
Chương Tự Chi xoay người lại hôn Lương Ninh Như một cái, “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian ăn cơm xong sau đó chúng ta qua Club chọn hai chai rượu.”
Lương Ninh Như gật đầu rồi xoay người qua chờ bên cạnh bàn ăn.
Chương Tự Chi làm cũng rất nhanh, anh ta hâm nóng xong đồ ăn. Có lẽ hai người bọn họ đều muốn về nhà cho nên ăn cũng rất nhanh.
Sau đó Lương Ninh Như quay lại phòng ngủ rồi thay một bộ quần áo khác. Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, thần thái sảng khoái.
Chương Tự Chi lái xe chở cô ta về Club trước để chọn hai chai rượu cao cấp rồi sắp xếp gọn gàng, sau đó anh ta mới lái xe về nhà Lương Ninh Như.
Trên đường hai người bọn họ đều có chút vui vẻ, khóe miệng của Chương Tự Chi cong lên từ đầu tới cuối không ngừng mỉm cười được.
Chỉ anh ta lái mãi, lái mãi mà cũng không thấy đến nơi nên anh ta hơi nôn nóng.
Cuối cùng Lương Ninh Như ở bên cạnh bật cười ha ha, “Nhìn anh như thế này là biết ngay anh chưa yêu đương lần nào mà.”
Chương Tự Chi liếc qua cô ta một chút, “Em cứ nói như em đã từng yêu ai rồi vậy.”
Lời này của anh ra thật sự hơi đau lòng.
Cả hai người bọn họ đều đã có bạn trai và bạn gái trước đó.
Nhưng nói đúng ra, cả hai người bọn họ đều chưa từng yêu ai bao giờ.
Chương Tự Chi lấy vé rồi nói một câu cảm ơn.
Anh ta nói cảm ơn làm cho người đưa vé phải kinh ngạc suýt thì rơi tròng mắt.
Cậu út nhà họ Chương trước kia tính tình như thế nào cơ chứ?
Anh ta sẽ lấy vé xong rồi không quên vỗ vào mặt người đưa vé hai cái. Làm vậy xong rồi anh ta sẽ còn không quên trêu chọc một câu, “Ạnh bạn làm việc nhanh đấy chứ nhỉ.”
Hôm nay anh ta vậy mà lại đi cảm ơn.
Chắc là tên này hôm qua không uống thuốc rồi.
Người kia sững sờ ngơ ngác một chút sau đó vội vàng nói, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đây là chuyện tôi nên làm.”
Chương Tự Chi gật đầu đầu với người kia một cái rồi dắt Lương Ninh Như vào công viên giải trí.
Lúc Lương Ninh Như đi ngang qua cũng nói một câu cảm ơn với người đưa vé.
Người kia cười ha hả gật đầu với Lương Ninh Như.
Thảo nào hôm nay cậu út nhà họ Chương đổi tính, hóa ra là có người đẹp đi theo bên cạnh.
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi vào. Bọn họ mua vé All-in-one nên có thể chơi bất kỳ loại trò chơi nào.
Lần trước anh ta tới đây cùng với Từ Giai Ninh cũng mua như vậy, chỉ là lúc đó tâm trạng của anh ta có lẽ hơi không tốt lắm nên thấy mấy trò chơi này anh ta cảm thấy rất bực bội. Anh ta nghĩ mấy trò chơi này vừa trẻ con vừa nhàm chán.
Nhưng không biết vì sao nhưng bây giờ anh ta xem mấy trò chơi này lại đột nhiên cảm thấy đều muốn chơi thử xem như thế nào.
Chơi mấy trò mạo hiểm kích thích thì anh ta có thể nắm tay Lương Ninh Như cùng nhau hét lớn.
Chơi mấy trò nhẹ nhàng chậm rãi thì anh ta có thể ôm Lương Ninh Như từ từ trải nghiệm.
Ôi trời ạ, thời gian trôi qua sao mà hạnh phúc đến thế.
Lương Ninh Như nhìn quanh một lượt. Thật ra cô ta cũng không thích mấy trò trẻ con kia lắm.
Cô ta là người có xu hướng chơi trò nào đó hơi kích thích một chút.
Cho nên cô ta hoàn toàn không cho Chương Tự Chi cơ hội đề nghị chơi trò gì mà đã trực tiếp lôi Chương Tự Chi đi về phía mấy trò chơi cảm giác mạnh.
Chương Tự Chi sững sờ, “Em thích chơi những trò này à?”
Lương Ninh Như chưa chơi lần nào nên cũng không biết, cô ta chỉ có thể nói, “Thử xem.”
Chương Tự Chi gật đầu, anh ta còn rất vênh váo nói, “Vậy anh đi với em, một mình em chơi một lát nhất định sẽ phải sợ hãi.”
Anh ta vừa mới nói ra không được bao lâu đã tự vả mặt.
Có lẽ Lương Ninh Như trời sinh là người gan lớn yêu mạo hiểm.
Cũng hoặc là nghề nghiệp lúc trước của cô ta cho cô ta rất nhiều can đảm.
Chơi xong hai cái trò chơi cô ta vẫn chưa thèm thở dốc, cả người vẫn còn khỏe re, nhìn qua cứ như một người bình thường chưa chơi cái gì vậy.
Nhưng Chương Tự Chi lại không ổn chút nào. Cậu chủ út Chương trước kia sinh hoạt quá lười nhác, anh ta không phải làm cái gì quá sức, luôn sống an nhàn sung sướng cho nên cơ thể vẫn luôn ở vào trạng thái vô cùng bình ổn.
Cho nên mới chơi xong hai trò tàu lượn siêu tốc và trò đĩa bay thì hai chân anh ta đã mềm nhũn không đứng nổi.
Chương Tự Chi chống tay vào một cái cây bên cạnh lối vào của trò chơi để hòa hoãn một lúc lâu.
Sắc mặt của anh ta cũng thay đổi, tim đập nhanh cực kỳ.
Lương Ninh Như đi qua vỗ sau lưng Chương Tự Chi, “Không phải chứ? Anh lớn như vậy rồi mà còn sợ mấy trò này sao?”
Chương Tự Chi xua tay rồi cứng cổ không chịu thừa nhận, “Ai sợ? Không phải là anh đang sợ, anh chỉ là đột nhiên…”
Anh ta úp úp mở mở một tiếng rồi mới nói tiếp, “Anh chỉ là đột nhiên cảm thấy dạ dày không ổn lắm. Cái tàu với đĩa bay kia cứ lên rồi xuống làm dạ dày anh hơi khó chịu thôi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh cười.
Cô ta biết Chương Tự Chi đang cố gắng vớt vát thể diện cho nên cũng không chỉ ra làm gì.
Nghỉ ngơi được một lát Lương Ninh Như muốn đi chơi trò chơi khác.
Cô ta cũng không cần Chương Tự Chi phải đi theo mình, Chương Tự Chi cứ chờ cô ta ở chỗ cửa cũng được.
Nhưng Chương Tự Chi lại không muốn như vậy, anh ta kiên trì đi theo, “Không được, anh phải ở bên cạnh em mới được.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn anh ta, cô ta cũng không tiện nói thẳng ra là anh ta nhát gan nên cũng chỉ nói, “Không phải dạ dày của anh đang khó chịu sao? Anh cứ chờ ở đây là được rồi.”
Chương Tự Chi lắc đầu, “Mặc dù anh cũng biết em không sợ, nhưng lỡ như em sợ hãi nhưng anh lại không ở bên cạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu sau thì bật cười.
Cô ta đưa tay qua choàng qua tay Chương Tự Chi, “Đi thôi.”
Nửa người trên của Lương Ninh Như đều dựa vào cánh tay của Chương Tự Chi. Mặc dù ánh mắt của cô ta nhìn về những người đang xếp hàng ở phía trước nhưng cô ta nói với Chương Tự Chi, “Vậy lát nữa chúng ta lại đi chơi trò khác đi. Em thấy bên kia cũng có mấy trò nhìn vui vui, trước kia em cũng chưa chơi lần nào cả, lần này em muốn chơi chung với anh.”
Chương Tự Chi có chút nhịn không được giơ tay bẹo má Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lập tức quay đầu nhìn anh ta rồi cười.
Nụ cười này thật sự khiến cho trái tim của Chương Tự Chi đập rộn ràng.
Anh ta trực tiếp nghiêng người qua hôn Lương Ninh Như một cái.
Lương Ninh Như bị hành động của anh ta làm cho sững sờ, sau đó cô ta vội vàng nhìn xung quanh một lượt.
Cô ta giơ tay đập vai Chương Tự Chi một cái, “Đang ở bên ngoài đấy, đồ lưu manh.”
Gò má của cô ta hơi đỏ, nhìn qua chính là cô ta cảm thấy ngại ngùng.
Cô ta phản ứng như thế này thật sự làm cho trong lòng Chương Tự Chi vô cùng ngứa ngáy.
Lúc trước người phụ nữ này cứ như một tên đàn ông vậy.
Bây giờ cô ta mới rốt cuộc có chút bộ dáng thẹn thùng nên có của phụ nữ.
Mặc dù Chương Tự Chi đã có mấy lần chơi trước làm cơ sở nhưng lần này chơi tim anh ta vẫn đập rộn lên như cũ, sắc mặt trắng bệch, lúc đi ra suýt thì nôn.
Anh ta khom người điều chỉnh hô hấp một lúc lâu mới ép được cái cảm giảm buồn nôn kia xuống.
Lương Ninh Như ở bên cạnh đỡ lưng cho anh ta.
Mặc dù bay giờ Chương Tự Chi nhìn rất chật vật nhưng lại khiến cho cô ta cực kỳ an tâm.
Người đàn ông này rõ ràng biết bản thân có thể chịu được đến đâu nhưng anh ta vẫn kiên trì đi theo cô ta.
Cho đến trước mắt thì anh ta vẫn đang khiến cho cô ta cảm thấy có thể dựa vào.
Chương Tự Chi nghỉ ngơi một lát thì hai người bọn họ đi mua nước rồi ngồi trên ghế dài ở một bên để nghỉ ngơi một chút.
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút rồi hơi ngả người vào ngực Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi vòng tay ôm cô ta vào lòng.
Trước đây hai người bọn họ đều chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ.
Lương Ninh Như tự bật cười một tiếng sau đó nói, “Em thật sự chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày em và anh sẽ đi đến bước này. Chương Tự Chi anh có biết không? Lúc trước em vô cùng vô cùng ghét anh, thậm chí em còn nghĩ sau này có một ngày em vào tù gặp anh để cười nhạo anh một trận cho đã đời.”
Chương Tự Chi cười lên làm ngực nhấp nhô lên xuống. Tay anh ta đang ôm Lương Ninh Như nhấc lên một chút sờ tai Lương Ninh Như, “Hóa ra hình tượng của anh ở trong lòng em trước kia tệ như vậy à.”
Lương Ninh Như rất thành thật nhẹ gật đầu, “Đúng vậy.”
Nhưng bây giờ lại cẩn thận xem lại Chương Tự Chi thì cô ta lại cảm thấy hình như anh ta cũng chưa làm cái gì quá đáng.
Cô ta dựa vào ngực Chương Tự Chi nhìn về phía trước. Cách đó không xa cũng có một đôi người yêu đang vui cười ầm ĩ với nhau.
Lúc trước Lương Ninh Như thấy những cảnh như thế này cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ có lẽ cô ta cũng đang trải qua cảm giác này cho nên cô ta cảm thấy như bản thân mình cũng hiểu được cảm xúc của bọn họ.
Cô ta giơ tay ôm cổ Chương Tự Chi rồi sà vào ngực anh ta, “Thật ra đêm qua em còn đang nghĩ, sao thẩm mỹ của em lại đến mức như thế này được nhỉ? Sao em lại thích anh được cơ chứ?”
Chương Tự Chi bật cười ra tiếng, “Lúc trước em còn cho Lâm Sinh cơ hội nữa là, em thích anh không phải là một chuyện rất bình thường sao.”
Anh ta vừa nhắc đến Lâm Sinh là Lương Ninh Như không nói được gì nữa.
Quả thật bề ngoài của Lâm Sinh còn không bằng Chương Tự Chi.
Mà về tính cách hay bản chất con người thì càng không cầ phải nói, Chương Tự Chi có thể ném xa anh ta cả mấy cây số.
Chính xác thì phải nói là trước kia cô ta mắt bị mù còn bây giờ đã được nâng cao thẩm mỹ mới đúng.
Lương Ninh Như ngừng lại một chút rồi đột nhiên cười hì hì, “Ây dà, không nói, không nói nữa.”
Chương Tự Chi buông tay xuống rồi bẹo má cô ta, “Em nói không lại anh cho nên lại giở trò này đúng không?”
Lương Ninh Như không nói tiếng nào mà chỉ núp vào ngực của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nghiêng đầu hôn trán cô ta một cái.
Anh ta cảm thấy tim được lấp đầy, rất thỏa mãn, cũng rất hạnh phúc.
Một lát sau, hai người bọn họ lại đi chơi mấy trò nhẹ nhàng hơn một chút như đu quay ngựa.
Chương Tự Chi còn chụp không ít ảnh cho Lương Ninh Như.
Đương nhiên hai người bọn họ cũng chụp ảnh chung.
Chương Tự Chi cảm giác giống như anh ta được quay lại thời còn trẻ con, ngây thơ vậy.
Thậm chí anh ta còn nắm cằm Lương Ninh Như rồi hôn để tự chụp một tấm.
Nếu như là bình thường anh ta nhất định không làm được mấy chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta nhìn Lương Ninh Như là lại cảm thấy không có chuyện gì là anh ta không làm được.
Trước kia anh ta còn chưa hiểu mấy chuyện như thế này nhưng bây giờ tình cảm đang vô cùng mãnh liệt. Dường như anh ta muốn bù đắp tất cả những gì còn thiếu sót trong quá khứ.
Lúc đầu Lương Ninh Như còn cảm thấy hơi ngại. Cô ta cũng không phải là kiểu người thích làm mấy hành động sến súa như vậy trước mặt mọi người.
Nhưng sau đó không biết có phải bị Chương Tự Chi lôi kéo hay không nhưng cô ta cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác nữa. Cô ta cùng với Chương Tự Chi chụp ảnh, tạo dáng, thay đổi biểu cảm rồi đến cuối cùng là hôn.
Chỉ cần làm cùng với Chương Tự Chi thì cho dù là làm cái gì cô ta cũng cảm thấy lãng mạn và tươi đẹp.
Dường như cô ta cũng đang dần xem nhẹ ánh mắt của những người xung quanh.
Đây là điều mà trước đây cô ta không thể làm được.
Hai người bọn họ chơi đến chạng vạng tối mới về nhà. Đừng tưởng là ra ngoài chơi không mệt, bọn họ đi nguyên nửa ngày như vậy cũng thấy mệt bở hơi tai.
Lương Ninh Như không có sức đi nấu cơm nên lại muốn gọi đồ ăn ngoài.
Nhưng Chương Tự Chi lại ngăn cô ta lại rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Club nhà anh ta. Anh ta nói liên tục mấy món ăn rồi bảo bọn họ đóng hộp mang qua đây.
Lương Ninh Như cũng đang cảm thấy rất đói, bây giờ cô ta cảm thấy bản thân có thể ăn hết nguyên một con trâu luôn.
Cô ta dựa vào ghế sô pha rồi quay lại nhìn Chương Tự Chi.
Lúc Chương Tự Chi đang dặn dò bên kia nhất định phải làm nhanh một chút rồi nhân lúc đồ ăn còn nóng đưa qua đây thì Lương Ninh Như đã giơ tay nhéo tai Chương Tự Chi.
Cô ta đột nhiên nhớ tới lúc đầu cô ta qua Club của Chương Tự Chi kiểm tra. Lúc đó Chương Tự Chi có đứng ra rồi vung cái sợi dây chuyền vàng lớn của anh ta hùng hùng hổ hổ nhưng cuối cùng lại bị cô ta một tát đánh ngã.
Chương Tự Chi chắc là không ngờ tới cô ta sẽ ra tay đánh anh ta.
Cho nên lúc cô ta đè Chương Tự Chi xuống đất rồi dùng đầu gối ép vào lưng của anh ta thì Chương Tự Chi trực tiếp dùng sức hất cô ta ra khỏi lưng anh ta luôn.
Lần đó Lương Ninh Như bị thương.
Cô ta cũng không ngờ Chương Tự Chi khỏe như vậy.
Lúc cô ta bị Chương Tự Chi hất đi thì đụng vào cái bàn bên cạnh, chỗ khuỷu tay bị sướt da.
Sau đó cô ta còn qua Club nhà Chương Tự Chi kiểm tra thêm mấy lần, lần nào cũng phát sinh xung đột, lần nào cô ta cũng đè Chương Tự Chi xuống đất như vậy.
Nhưng Chương Tự Chi không hất cô ta xuống nữa.
Lúc trước Lương Ninh Như không nghĩ nhiều như vậy nhưng bây giờ ngẫm lại cô ta lại nhận ra Chương Tự Chi đúng là hơi ngang ngược một chút nhưng anh ta lại rất lịch sự với phụ nữ.
Chương Tự Chi còn chưa cúp điện thoại, anh ta quay đầu nhìn Lương Ninh Như, “Em có muốn ăn cái gì nữa không?”
Lương Ninh Như lắc đầu, cô ta cười tươi nhưng không nói gì.
Chương Tự Chi lại dặn dò bên kia thêm mấy câu rồi cũng cúp điện thoại.
Sau đó anh ta ngả người ra sau dựa lưng vào ghế sô pha, rõ ràng anh ta cũng rất mệt mỏi.
Lương Ninh Như nghĩ một chút rồi trực tiếp nằm xuống gối lên đùi Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi hạ tay xuống vuốt tóc cô ta.
Anh ta thật sự rất thích động tác này, anh ta cứ như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, động tác vô cùng cưng chiều.
Lương Ninh Như kéo tay Chương Tự Chi rồi nắm lấy các ngón tay của anh ta, “Chương Tự Chi, nhà anh có yêu cầu gì với bạn gái của anh không?”
Chương Tự Chi hơi bất ngờ. Anh ta cúi đầu nhìn Lương Ninh Như đang nằm gối đầu lên đùi anh ta.
Tay anh ta khẽ chuyển động rồi nắm lấy tay Lương Ninh Như, “Anh không biết yêu cầu cụ thể là như thế nào nhưng anh biết em đủ tiêu chuẩn vượt qua bài kiểm tra.”
Lương Ninh Như bật cười, “Có phải là đến bây giờ anh không có lấy một cô bạn gái nào cho nên người trong nhà đều thấy nóng ruột luôn hay không vậy?”
Chương Tự Chi cũng cười, “Anh không có bạn gái đó là bởi vì anh không thích ai cả. Em không biết nhưng yêu cầu của anh cao lắm đấy.”
Lời nói này của anh ta vừa có thể nâng cao anh ta lại vừa có thể khen Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như quay mặt về phía anh ta rồi vòng tay qua ôm eo Chương Tự Chi, “Anh cũng qua nhà bọn em rồi thì anh cũng biết nhà em là như thế nào rồi đấy. Em muốn hỏi, nhà em như vậy gia đình anh sẽ đồng ý chứ?”
Chương Tự Chi kinh ngạc.
Lương Ninh Như chôn mặt ở chỗ eo Chương Tự Chi nên anh ta cũng không nhìn được biểu cảm của cô ta.
Anh ta chỉ có thể nắm tay Lương Ninh Như, “Em vẫn đang luôn lo lắng vấn đề này à? Người nhà anh cũng không thèm để ý đến những cái kia đâu. Lúc trước anh về nhà thì ba anh còn bảo anh nhanh chóng cưới em về nhà vì sợ em chạy mất nữa là. Anh có thể thấy được bọn họ thật sự rất thích em.”
Chương Tự Chi thở nhẹ ra một hơi rồi nói tiếp, “Đương nhiên có rất nhiều người để ý đến tiền tài, nhưng anh nói một câu này hơi tự cao. Nhà bọn anh thiếu gì chứ không thiếu tiền, anh không cần phải tìm một người có tiền khác để giúp anh nữa, cho nên nhà anh cũng chỉ coi trọng nhân phẩm thôi.”
Giọng nói của Chương Tự Chi vô cùng dịu dàng, “Đừng sợ, em sẽ không gặp cản trở gì từ nhà anh đâu.”
Lương Ninh Như nghe anh ta nói vậy thì mới xem như hơi an tâm, chẳng qua cô ta cũng ít nhiều hơi lo lắng, “Em sợ sau này về nhà anh lại không có quyền lên tiếng, dù sao địa vị kinh tế quyết định địa vị trong nhà mà.”
Chương Tự Chi bật cười ha ha, “Đừng sợ, anh mới là người thấp cổ bé họng nhất nhà, con cá mà em bảo muốn nuôi bữa trước còn có địa vị cao hơn cả anh đấy.”
Lương Ninh Như cười rồi véo lưng Chương Tự Chi một cái, cô ta không nói gì thêm.
Lại chờ một lúc thì có điện thoại đến. Là bên Club gọi nói là đồ ăn đã làm xong và đưa đến, người giao đồ đang ở dưới lầu.
Chương Tự Chi nói số phòng rồi bọn họ lại chờ thêm khoảng hơn một phút thì có tiếng gõ cửa.
Chương Tự Chi nhanh chóng chạy qua mở cửa. Ồ, anh ta gọi đồ ăn hơi nhiều nên phải có tận bốn người mang đồ ăn qua.
Người nào cũng xách theo một cái túi.
Lương Ninh Như chậm rãi đi qua nhìn một chút, thật là khoa trương quá đi.
Vừa rồi gọi qua điện thoại nên cô ta không cảm thấy gì nhưng bây giờ nhìn thấy mấy món này cô ta lại cảm thấy bản thân thật sự hơi quá rồi.
Nhiều đồ như vậy mà không ăn hết thì không phải là quá lãng phí à?
Những người kia thấy Lương Ninh Như thì đồng thanh gọi, “Chào chị dâu.”
Đừng nói Lương Ninh Như, Chương Tự Chi cũng bị giật nảy mình.
Mấy cái tên này chắc chắn đã bàn trước với nhau rồi mới đến.
Anh ta tức giận đến giơ chân lên làm bộ muốn đá bọn họ, “Dọa bạn gái anh mày đấy.”
Bốn nhân viên phục vụ qua đưa đồ ăn cười rộ lên.
Bọn họ xách đồ vào bên trong nhà rồi còn vô cùng chu đáo giúp lấy ra bày ở trên bàn ăn. Đồ ăn ngập tràn một bàn.
Lương Ninh Như cứ có cảm giác giống như trong nhà đang mở tiệc vậy.
Bốn người kia dọn xong đồ rồi lại lén lút đi đến bên cạnh Chương Tự Chi.
Sau đó có một người lấy một bình rượu từ trong ngực ra đưa tới tay Chương Tự Chi, “Đây là bọn tôi chuẩn bị cho anh.”
Chương Tự Chi cầm bình rượu, đầu tiên anh ta hơi sửng sốt một chút nhưng sau đó bật cười. Anh ta giơ tay vỗ vai người kia, “Suy nghĩ chu đáo thật đấy.”
Người kia cười tủm tỉm nói, “Được rồi, cậu chủ nhỏ. Các anh cứ ăn thong thả nhé, bọn tôi không quấy rầy nữa.”
Lương Ninh Như xoay người đi phòng bếp lấy chén đũa, lúc cô ta đi ra thì những người kia đã đi rồi.
Chương Tự Chi cầm chai rượu trong tay rồi lắc hai lần, sau đó anh ta bật cười ra tiếng.
Lương Ninh Như liếc chai rượu trong tay anh ta. Cô ta cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chỉ hơi do dự một chút rồi quay lại phòng bếp lấy thêm hai cái ly.
Chương Tự Chi thấy vậy thì nhướng mày, “Trong nhà em mà còn có cả loại ly uống rượu vang này à? Lúc trước có uống với ai rồi à?”
Lương Ninh Như nở nụ cười, cô ta ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, “Trước đó có một lần đi làm nhiệm vụ gặp phải hiện trường lúc đó có chút thảm thiết, hơi ám ảnh đến mức gần một tuần em ngủ không ngon giấc cho nên đã mua một chai rượu vang để uống. Mỗi lần trước khi đi ngủ uống một ly cho dễ ngủ. Em chỉ uống một mình thôi. Cái ly này cũng là mua đồ trong siêu thị, lúc đó họ bán theo cặp.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Ồ, được.”
Lương Ninh Như cũng có dụng cụ khui rượu vang cho nên anh ta cũng mở chai rượu luôn.
Sau đó anh ta rót cho mỗi người một ly.
Rượu vang này chắc cũng là lấy từ bên Club. Không có đồ hớt bọt cho nên bọn họ để ở bên cạnh một lát đã.
Sau đó hai người bọn họ bắt đầu ăn cơm.
Lương Ninh Như thật sự rất đói, cô ta còn không thèm nói chuyện với Chương Tự Chi mà cúi đầu nhét đầy cái dạ dày trước đã.
Chương Tự Chi ăn được một lát thì nâng ly lên lắc với Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không để ý nhiều như vậy, cô ta nâng ly lên cụng ly với Chương Tự Chi sau đó một hơi uống hết.
Cô ta không hay uống rượu lắm nhưng mỗi lần uống rượu cũng rất lăn xả.
Chương Tự Chi cũng không nhắc nhở cô ta mà chỉ cười rót đầy ly cho Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng không thèm nhìn mà tiếp tục tập trung ăn.
Giữa buổi ăn Chương Tự Chi có cụng ly với cô ta mấy lần mà lần nào cô ta cũng uống một hơi cạn sạch.
Lương Ninh Như cũng không biết tửu lượng của cô ta là bao nhiêu, trước kia vì giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo nên cô ta rất ít uống rượu.
Ít ỏi mấy lần cô ta uống rượu cũng đều là trước khi đi ngủ mới uống, uống xong một ly là đi ngủ luôn.
Cho nên lúc còn tỉnh táo rốt cuộc cô ta có thể uống được bao nhiêu thì cho tới bây giờ cô ta cũng chưa thử qua lần nào.
Chương Tự Chi cong miệng từ từ nhấm nháp rượu.
Cho đến cuối cùng uống hết một chai rượu nhưng thật ra Chương Tự Chi chỉ uống có hai ly, còn lại tất cả đều vào bụng Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng ăn gần no, gò má cô ta ửng đỏ, mắt cũng mông lung nhìn không rõ.
Chương Tự Chi ăn rất chậm rãi. Anh ta vừa ăn vừa hỏi, “Em ăn no chưa?”
Lương Ninh Như vỗ trán, “Còn có thể ăn thêm chút nữa.”
Ồ, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa rồi.
Chương Tự Chi suýt thì bật cười.
Anh ta gật đầu, “Ừ, vậy ăn nhiều thêm một chút, còn nhiều thức ăn lắm.”
Lương Ninh Như cũng gật đầu, chỉ là động tác của cô ta vô cùng chậm chạp, cô ta phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều.
Chương Tự Chi cũng không gấp gáp, anh ta cứ chậm rãi ăn cơm cho xong.
Lương Ninh Như đã dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Má của cô ta rất đỏ, nhìn qua không hiểu sao có chút ngốc.
Trong lòng Chương Tự Chi vô cùng ngứa ngáy. Anh ta đứng dậy cất thức ăn thừa vào trong tủ lạnh sau đó qua đứng bên cạnh Lương Ninh Như, “Tiểu Như, em có muốn tắm trước rồi đi ngủ không?”
Một lúc lâu sau Lương Ninh Như mới mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi mấy giây rồi nói, “Được, tắm trước rồi ngủ tiếp.”
Nói xong cô ta chống bàn đứng lên rồi lảo đảo đi về phòng ngủ.
Cô ta lấy đồ ngủ để thay xong lại lảo đảo đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm nhỏ, Lương Ninh Như đi qua xả nước sau đó suýt thì ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm mà ngủ luôn.
Chương Tự Chi rất bất đắc dĩ, anh ta đi qua đỡ cô ta đứng lên, “Tiểu Như, hay là đi ngủ luôn đi được không?”
Lương Ninh Như đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta nhanh chóng xua tay, “Không, phải tắm trước.”
Nói như vậy xong cô ta cũng cúi đầu bắt đầu cởi quần áo.
Chương Tự Chi mím môi một cái nhưng cuối cùng anh ta vẫn buông cô ta ra rồi quay lưng đi.
Ông trời làm chứng, đúng là anh ta định làm chuyện xấu nhưng chuyện đến trước mắt anh ta lại cảm thấy bản thân khốn nạn quá.
Nếu anh ta thật sự nhân lúc Lương Ninh Như không tỉnh táo mà làm chuyện gì thì trước không nói Lương Ninh Như tỉnh lại sẽ làm gì anh ta, chính anh ta cũng cảm thấy anh ta làm như vậy là rất hèn hạ.
Cho nên Chương Tự Chi do dự một chút cuối cùng vẫn ra khỏi phòng tắm.
Lương Ninh Như cởi quần áo ra rồi ngồi vào bồn tắm, cô ta dựa vào đó rồi ngủ mất tiêu luôn.
Chương Tự Chi ở trong phòng khách dọn dẹp cho xong hết đồ trên bàn ăn sau đó mở TV ra xem thêm vài phút.
Cuối cùng anh ta lại tắt TV, anh ta thật sự xem không nổi TV nữa.
Suy nghĩ một chút anh ta lại đi qua cửa phòng tắm gõ một cái, “Tiểu Như, tắm xong rồi thì đi ngủ thôi.”
Không có tiếng gì trong phòng tắm.
Chương Tự Chi lại dùng thêm sức để gõ cửa, “Tiểu Như, em nghe thấy anh nói gì không? Em mà không nói gì là anh đi vào đấy.”
Anh ta chờ thêm vài giây nhưng bên trong vẫn không có tiếng động nào.
Chương Tự Chi hít một hơi thật sâu và đẩy cửa ra.
Lương Ninh Như dựa vào trong bồn tắm quay đầu sang một bên, cô ta đang ngủ thật yên bình.
Đôi mắt của Chương Tự Chi không dám chuyển động. Anh ta bình tĩnh nhìn vào mặt Lương Ninh Như.
Cô ta thật sự đã uống nhiều quá.
Anh ta đi về phía bồn tắm và cố gắng hết sức để không chuyển ánh mắt sang một bên.
Lương Ninh Như đang ngâm mình trong nước như một nàng tiên cá.
Chương Tự Chi nhắm mắt lại rồi cứng ngắc ngồi xổm xuống.
Anh ta muốn xả hết nước trong bồn tắm.
Khi anh ta với tay vào trong bồn tắm thì không tránh khỏi việc chạm vào cơ thể bên trong bồn tắm.
Chương Tự Chi nhanh chóng rút tay lại cứ như bị bỏng vậy. Sau đó anh ta phải dừng lại một lúc lâu mới dám với tay vào di chuyển người Lương Ninh Như một chút mới có thể mở van ở dưới đáy bồn tắm ra.
Lương Ninh Như không có phản ứng gì cả.
Chương Tự Chi lấy khăn tắm quấn cô ta lại rồi ôm cô ta ra khỏi bồn tắm sau đó lại bế cô ta vào phòng ngủ.
Sau khi anh ta đặt Lương Ninh Như lên giường là cô ta trực tiếp xoay người một cái rồi ngủ thiếp đi.
Cái này anh ta còn có thể nhìn sao?
Chương Tự Chi cảm thấy những hành vi vừa rồi của anh ta thực sự là tự đào hố chôn mình.
Anh ta đi lấy quần áo mà Lương Ninh Như đã chuẩn bị qua rồi cắn răng giúp Lương Ninh Như mặc vào.
Bộ đồ ngủ và váy ngủ ôm sát người.
Mặc xong hai cái này đầu Chương Tự Chi cũng đổ mồ hôi như suối.
Bây giờ anh ta chỉ muốn đánh cho bản thân mấy cái.
Đây không phải tự mình chuốc khổ vào thân à?
Chương Tự Chi lại đi thu dọn phòng tắm một chút. Anh ta suy nghĩ một chút rồi quyết định lại quay về trong phòng ngủ.
Anh ta đến tủ quần áo của Lương Ninh Như xem qua, quả nhiên toàn là quần áo của phụ nữ không có đồ của đàn ông.
Chương Tự Chi không có lựa chọn nào khác đành cởi áo khoác của mình sau đó kéo chăn chui vào nằm bên cạnh Lương Ninh Như. Anh ta vòng tay ôm cô ta rồi tắt đèn.
Chỉ là, có một người phụ nữ nằm trong vòng tay anh ta như thế này thì bảo anh ta ngủ như thế nào được.
Anh ta hoàn toàn không ngủ nổi, trong lòng ngứa ngáy, trên tay cũng ngứa ngáy.
Anh ta chạm từng chút một từ lưng của Lương Ninh Như. Lúc anh ta chạm đến chỗ vai cô ta thì đúng là anh ta còn định làm chút gì khác nhưng không biết vì cái gì anh ta lại không dám làm vậy với Lương Ninh Như.
Cuối cùng thì anh ta cũng rút tay lại.
Lương Ninh Như thì lại xoay người một cái rồi chui tọt vào trong ngực Chương Tự Chi.
Cô ta còn dúi vào ngực Chương Tự Chi mấy cái rồi nhấc chân đè lên chân Chương Tự Chi.
Nên nói cái gì về cái tư thế này đây?
Vốn dĩ Chương Tự Chi đã không ngủ được rồi thì bây giờ càng đừng hòng ngủ được.
Lần nay anh ta thật sự tát bản thân hai cái.
Đây không phải là những gì anh ta nghĩ đến lúc ban đầu.
Tại sao mọi thứ lại phát triển đến nước này cơ chứ?
Chương Tự Chi cẩn thận di chuyển chân của Lương Ninh Như xuống sau đó anh ta nghiêng người xuống giường.
Anh ta không thể nào ngủ được nếu vẫn nằm ở đây.
Anh ta do dự một chút rồi cuối cùng lại xoay người vào phòng tắm.
Anh ta xả nước vào bồn tắm lần nữa rồi điều chỉnh nước lạnh sau đó anh ta trực tiếp nằm vào trong bồn.
Được rồi, đúng là tỉnh táo hơn hẳn.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trong phòng tắm, trong đầu anh ta có vô số suy nghĩ lướt qua.
Nhưng khi anh ta nghĩ đến Lương Ninh Như đang say giấc nồng trên giường thì mọi suy nghĩ của anh ta đều tan biến.
Sau khi ngâm một lúc lâu, Chương Tự Chi đi ra ngoài quấn khăn tắm quanh người.
Anh ta đi đến bên giường và nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như vẫn nằm tư thế như khi anh ta rời đi lúc nãy.
Cô gái hoàn toàn không hề biết bản thân đang phải đối mặt với tình huống như thế nào.
Chương Tự Chi đứng nhìn một lúc rồi mới đi qua, chẳng qua anh ta không chui vào chăn nằm nữa.
Bây giờ mà nằm ở chỗ đó là một loại cực hình đối với anh ta.
Anh ta chỉ ở một bên nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một hồi lâu sau đó mỉm cười cầm lấy quần áo của mình rồi xoay người đi ra ghế sô pha ở bên ngoài.
Đêm nay Lương Ninh Như ngủ thật sự rất ngon, cô ta đánh một giấc thẳng đến hừng đông. Hơn nữa cô ta cũng không bị đau đầu sau say rượu.
Sau khi tỉnh dậy, cô ta ngồi trên giường và nhìn xung quanh một lượt, nhưng thật ra cô ta cũng không hiểu hoàn cảnh xung quanh mình.
Ký ức của cô ta hơi rời rạc, ký ức ngày hôm qua từ lúc cô ta uống rượu đến khi cô ta ngủ thiếp đi rất mơ hồ.
Lương Ninh Như phải ngồi trên giường mất một lúc lâu mới có thể đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi tới phòng khách cô ta lập tức đứng hình.
Chương Tự Chi đang cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha đơn của nhà cô ta, dường như anh ta vẫn còn đang ngủ.
Lương Ninh Như vội vàng nhìn xuống người cô ta một chút, quần áo đã được thay, mặc dù cô ta không biết là ai đã thay quần áo cho mình.
Nhưng cô ta cũng không cảm thấy có chỗ nào trên cơ thể không ổn.
Hơn nữa, bây giờ Chương Tự Chi đang nằm trên ghế sô pha cho nên tên này cũng không làm gì cô ta cả.
Lương Ninh Như lập tức bật cười.
Cô ta chậm rãi đi tới rồi nhìn xuống Chương Tự Chi.
Lông mày của Chương Tự Chi đang nhíu lại.
Ghế sô pha của nhà cô ta không lớn lắm, nó là loại sô pha đơn.
Chương Tự Chi lại hơi cao, anh ta nằm ở đây thì không duỗi người ra được.
Trên người anh ta có đắp một tấm chăn nhưng cũng không phải chăn cỡ lớn nên cũng không thể che hết cả người anh ta lại.
Lương Ninh Như nhìn anh ta một lúc rồi chậm rãi cúi người xuống hôn lên trán Chương Tự Chi một cái.
Thật ra Chương Tự Chi cũng ngủ không yên bình gì, cả một đêm anh ta đều không ngủ được. Anh ta cũng chỉ vừa mới ngủ thiếp đi lúc gần sáng.
Bây giờ anh ta bị hôn một cái như thế là ngay lập tức tỉnh lại.
Suy nghĩ của Chương Tự Chi vẫn rất rõ ràng, anh ta biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Cho nên anh ta chưa mở mắt ra đã vươn tay kéo Lương Ninh Như vào lòng.
Sau đó anh ta không nói gì mà hôn cô ta.
Lương Ninh Như không ngờ anh ta lại phản ứng nhanh như vậy, cô ta hoàn toàn không kịp tránh mà nhào thẳng vào trong ngực Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi hôn hơi mạnh một chút, dường như trong nụ hôn còn mang theo sự tức giận.
Lương Ninh Như cuối cùng phải vội vàng đẩy anh ta ra, “Đau, đau.”
Anh ta mà cứ tiếp tục hôn như thế thì miệng cô ta lại bị rách là cái chắc.
Chương Tự Chi thả lỏng cô ta ra một chút, môi anh ta dừng ở trên môi Lương Ninh Như. Anh ta nói mà cứ như đang nghiến răng nghiến lợi, “Gần như cả đêm anh đều không ngủ được.”
Lương Ninh Như cũng khá hiểu được ý trong lời nói này của Chương Tự Chi.
Hai má cô ta có chút đỏ lên, “Vậy sao đêm qua anh không về nhà đi?”
Sao anh ta lại không về nhà à?
Lương Ninh Như uống say bí tỉ như vậy sao anh ta có thể đi được cơ chứ?
Chương Tự Chi lại ôm cô ta vào trong lòng.
Giọng của anh ta còn có chút khàn khàn, “Lo cho em chứ còn gì nữa.”
Lương Ninh Như chống ngực Chương Tự Chi ngẩng thân trên lên. Cô ta nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một lúc rồi đột nhiên cúi đầu hôn môi Chương Tự Chi một cái, “Đi rửa mặt đi, chúng ta ăn cơm.”
Chương Tự Chi nắm lấy eo của Lương Ninh Như, “Em đi thay đồ trước đi. Em mà cứ như thế này anh cũng không dám nhìn em.”
Lúc này Lương Ninh Như mới chú ý tới việc cô ta đang mặc một chiếc áo ngủ có đai lưng. Cô ta nằm trên người của Chương Tự Chi như thế này thì anh ta thật sự thấy hết rồi.
Lương Ninh Như nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng ngủ, “Anh đi rửa mặt đi, em đi thay quần áo.”
Chương Tự Chi chậm rãi ngồi dậy rồi nhìn chằm chằm vào hướng phòng ngủ. Anh ta bật cười.
Cảm giác này thực sự rất tuyệt vời.
Anh ta lững thững đi vào phòng tắm.
Hôm qua lúc trở về anh ta có mua bàn chải đánh răng và khăn mặt dự phòng rồi.
Chương Tự Chi xả nước rồi suy nghĩ một chút. Anh ta quyết định đợi thêm một lúc.
Anh ta chờ Lương Ninh Như đi ra rồi hai người bọn họ cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Thật ra bọn họ cũng không nói với nhau câu nào, hai người cũng chỉ nhìn người kia trong gương rồi nhịn không được mà bật cười.
Rửa mặt xong là Chương Tự Chi đi lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra hâm lại.
Lương Ninh Như thì đi chăm sóc da mặt.
Lúc cô ta đi ra Chương Tự Chi vẫn chưa chuẩn bị xong. Lương Ninh Như đi vào phòng bếp ôm eo Chương Tự Chi từ phía sau.
Hôm qua thật ra cũng không xảy ra chuyện gì nhưng Lương Ninh Như lại cảm thấy quan hệ của hai người dường như có bước phát triển nhảy vọt về chất.
Chương Tự Chi bật cười rồi vỗ nhẹ tay Lương Ninh Như đang ôm eo anh ta, “Đi qua bàn ăn chờ đi, sắp xong rồi đây.”
Lương Ninh Như không nhúc nhích, cô ta úp mặt vào lưng Chương Tự Chi, “Hôm nay anh rảnh không? Hay là hôm nay chúng ta đi nhà em đi.”
Chương Tự Chi ngừng lại một chút rồi nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lương Ninh Như, “Được không? Vậy hôm nay anh đi chuẩn bị ít đồ rồi về nhà em đi.”
Lương Ninh Như bật cười, “Không cần chuẩn bị thứ gì đâu. Lúc trước anh đến cũng đã chuẩn bị rồi đó. Ban đầu ba em còn đang mong chờ nhà anh một chút nhưng anh lại tặng mấy món quý giá thì dễ dọa ba em mất hồn mất vía đấy.”
Chương Tự Chi nâng tay bẹo má Lương Ninh Như, “Vậy anh xách hai chai rượu qua vậy. Bác trai thích uống rượu nhất mà.”
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, “Cũng được.”
Chương Tự Chi nghĩ một chút rồi lại cười, “Không phải trước kia em nói không muốn dẫn anh về vì sợ hàng xóm nói ra nói vào sao? Sao bây giờ em lại đổi ý vậy?”
Lương Ninh Như thở dài một hơi, “Chỉ là đột nhiên em cảm thấy mình không cần phải sống cho mấy người bọn họ nhìn nữa, em cứ làm cái gì mà em thấy vui là được rồi, quan tâm họ làm cái gì.”
Chương Tự Chi xoay người lại hôn Lương Ninh Như một cái, “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian ăn cơm xong sau đó chúng ta qua Club chọn hai chai rượu.”
Lương Ninh Như gật đầu rồi xoay người qua chờ bên cạnh bàn ăn.
Chương Tự Chi làm cũng rất nhanh, anh ta hâm nóng xong đồ ăn. Có lẽ hai người bọn họ đều muốn về nhà cho nên ăn cũng rất nhanh.
Sau đó Lương Ninh Như quay lại phòng ngủ rồi thay một bộ quần áo khác. Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, thần thái sảng khoái.
Chương Tự Chi lái xe chở cô ta về Club trước để chọn hai chai rượu cao cấp rồi sắp xếp gọn gàng, sau đó anh ta mới lái xe về nhà Lương Ninh Như.
Trên đường hai người bọn họ đều có chút vui vẻ, khóe miệng của Chương Tự Chi cong lên từ đầu tới cuối không ngừng mỉm cười được.
Chỉ anh ta lái mãi, lái mãi mà cũng không thấy đến nơi nên anh ta hơi nôn nóng.
Cuối cùng Lương Ninh Như ở bên cạnh bật cười ha ha, “Nhìn anh như thế này là biết ngay anh chưa yêu đương lần nào mà.”
Chương Tự Chi liếc qua cô ta một chút, “Em cứ nói như em đã từng yêu ai rồi vậy.”
Lời này của anh ra thật sự hơi đau lòng.
Cả hai người bọn họ đều đã có bạn trai và bạn gái trước đó.
Nhưng nói đúng ra, cả hai người bọn họ đều chưa từng yêu ai bao giờ.