Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 676-680
Trì Uyên nhìn theo tóc Cố Tư, vừa nghe xong liền bật cười, “Em yên tâm đi, anh đã hỏi thăm rồi, chuyện này sẽ không liên quan đến Tùy Mị, cô ấy sẽ được xóa bỏ sạch sẽ.”
Cố Tư ồ một tiếng, “Như vậy cũng tốt.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Sáng sớm hôm nay, anh thấy Tùy Mị gửi tin nhắn tới, cô ấy hình như cùng bà Cả gặp lại, chắc là muốn trấn an phía bên bà ấy.”
Trên mặt Cố Tư mang nụ cười lạnh nhạt, ‘‘Như vậy cũng tốt, nhưng nói thực, cho dù cô ta đã giúp em, em cũng không muốn nhìn thấy cô ta.”
Nói xong Cố Tư ngây ngốc cười một tiếng, tự giễu nói, “Em vẫn luôn là một người vô lương tâm như vậy. “
Trì Uyên thuận tiện đi lên giường nằm, xoay mình ôm chặt lấy Cố Tư, “Anh thích dáng vẻ em đối xử vô lương tâm với người khác.”
Nói xong, Trì Uyên lại nói, “Buổi biểu diễn của Ninh Tôn đã kết thúc, em biết không?”
“Em biết, trước đây em có xem một chút, “ Cố Tư mở miệng, “Nhưng mà sau đó không biết chuyện gì xảy ra, em lại ngủ mất.”
Nói tới đây cô ngượng ngừng cười xấu hổ.
Cô chắc chắn chỉ là một Fan giả.
Trước đây cô nói ủng hộ Ninh Tôn như thế nào, kết quả ngay cả một buổi biểu diển cũng không thể xem anh ta cho đàng hoàng.
Trì Uyên cúi người hôn lên khóe miệng Cố Tư, “Mấy ngày nữa Ninh Tôn sẽ về, anh ấy đã ký hợp đồng với một công ty, lịch trình có hơi dày, trước đó anh ấy sẽ quay lại tụ tập một chút.”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, “Làm sao anh biết rõ vậy?”
Tại sao anh lại biết rõ ràng như vậy?
Trì Uyên không biết nên nói với Cố Tư như thế nào.
Bởi vì chương trình mà cô Ba nhà họ Chương đầu tư, anh cũng đầu tư.
Anh cũng là một nhà đầu tư đứng sau hậu trường.
Nhà đầu tư hoàn toàn có quyền lên tiếng, cũng rất dễ dàng để làm vài chuyện mờ ám ở sau lưng.
Việc đào tạo khép kín của Ninh Tôn là do anh đề xuất.
Thậm chí, anh còn bí mật gây áp lực với ê-kíp chương trình, để bọn họ ám chỉ Ninh Tôn không nên tiết lộ quá nhiều chuyện về phương diện đời sống tình cảm của mình trong chương trình.
Ninh Tôn đã bày tỏ với Cố Tư ở hai chương trình trước đó, khiến Trì Uyên vô cùng bất mãn.
Anh phải phá bỏ tất cả mọi mối liên hệ giữa Ninh Tôn và Cố Tư.
Trì Uyên cuối cùng cũng không nói sự thật cho Cố Tư biết, anh chỉ nói là mình biết do hỏi thăm cô Ba nhà họ Chương.
Đầu óc Cố Tư hiện tại không được nhạy bén cho lắm, nên cũng không nghiêm túc suy nghĩ xem những lời nói này của Trì Uyên là thật hay giả.
Hai người ở trên giường quấn lấy nhau một hồi, rồi đứng dậy rửa mặt, sau đó xuống nhà ăn cơm.
Lúc này nếu ngủ một giấc dài, thì buổi trưa nhất định sẽ không ngủ được nữa.
Ăn cơm xong Trì Uyên cùng Cố Tư đi tản bộ ở trong vườn hoa, Cố Tư liền nhớ tới Lương Ninh Như.
Cô nói muốn đến phòng tập thể dục của Lương Ninh Như xem một chút.
Đã lâu rồi cô chưa tới thăm nơi làm việc của Lương Ninh Như.
Vừa vặn, buổi chiều Trì Uyên cũng muốn đến công ty kia bàn chuyện, Cố Tư ở nhà một mình, anh thật sự sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán.
Cho nên trước đó anh đã lái xe chở Cố Tư đi tìm Lương Ninh Như.
Trì Uyên cũng chưa từng tới nơi này, hai người tìm chỗ đậu xe, kết quả mới đậu xe xong, Cố Tư liền chỉ vào một chiếc xe cách đó không xa nói, “Anh nhìn xem kia có phải là xe của lão Chương không?”
Trì Uyên xuống xe, liếc mắt nhìn về phía đó, lập tức nhận ra, kia đúng là xe của Chương Tự Chi.
Cũng bình thường, Chương Tự Chi không có việc gì làm, bây giờ lại chính là thời điểm theo đuổi Lương Ninh Như, nhất định sẽ như keo dính da chó đi theo sau.
Trì Uyên cười, “Tự Chi thấy chúng ta tới, chắc hẳn sẽ không vui.”
Cố Tư gật đầu một cái, “Nhất định sẽ không vui.”
Nhưng hai người cũng không quan tâm nhiều như vậy, nắm tay nhau cùng đi đến phòng tập thể dục của Lương Ninh Như.
Xế chiều, phòng tập thể dục chỉ còn một vài người.
Không tính là quá nhiều, nhưng cũng không đến nỗi đặc biệt vắng vẻ.
Cố Tư đi vào nhìn xung quanh một lúc, nhưng không thấy Lương Ninh Như đâu.
Trì Uyên đi tìm một huấn luyện viên gần đó và hỏi thăm.
Huấn luyện viên giơ ngón tay lên chỉ phương hướng, “Bên kia quẹo phải, có một phòng làm việc.”
Trì Uyên cảm ơn, sau đó cùng Cố Tư chậm rãi đi tới.
Thời điểm khi đi tới gần chỗ đó, hai người không hẹn mà cùng bước nhẹ chân.
Có một chút suy nghĩ xấu được che giấu.
Lương Ninh Như quả thật đang ở trong phòng làm việc, Chương Tự Chi cũng đang ở đó.
Chương Tự Chi vẫn còn chưa thoát ra khỏi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Lương Ninh Như đang xem lại bảng kê khai tiền lương làm việc, Chương Tự Chi thì lầm bầm lầu bầu tiếp tục mắng ông cụ nhà họ Tùy.
Anh ta nói ông cụ không tích âm đức, cho nên mới mất cháu nội.
Anh còn nói rằng ông cụ toàn làm chuyện xấu, cho nên con trai ông khi tính toán người khác mới có thể đầy rẫy chỗ sơ hở như vậy.
Chương Tự Chi đem những chuyện xui xẻo mà Tùy Gia gặp phải gần đây đều trách mắng một lượt, tất cả mọi chuyện do ông cụ Tùy tâm địa xấu xa.
Quả thật ông cụ là một người thất đức, khiến cả gia tộc đều liên lụy không chừa một ai.
Lương Ninh Như sau khi xem xong một bảng kê khai tiền lương, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi, “Anh có thể ngậm miệng lại được không? Cái miệng này của anh sao lại giống như được lên dây cót vậy? Tôi nghe anh nói muốn đau hết cả đầu.”
Chương Tự Chi ngừng nói, mím môi, “Em không cảm thấy ông ta rất đáng giận sao, cô không cảm thấy kết quả của ông ta giống như bây giờ là đáng đời sao, cô không cảm thấy ông ta nên xuống địa ngục sao.”
Lương Ninh Như thực sự không chịu nổi nữa, cô giơ chân hướng về phía đối diện Chương Tự Chi đá một cái, “Anh đừng nói nữa.”
Từ sáng sớm đến giờ, cô không hề nhàn rỗi.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, “Người phụ nữ này quá bạo lực, bộ dáng em ăn hiếp tôi này, em không sợ sau này tôi không cần em nữa sao?”
Đây là cái gì và ở đâu vậy.
Lương Ninh Như cầm một phần văn kiện đã được kẹp lại ném về phía Chương Tự Chi, “Anh nhặt lại cho tôi, nếu như anh ghê tởm tôi như vậy, tôi sẽ đánh chết anh.”
Chương Tự Chi khịt mũi không nói gì.
Cố Tư cười nhìn về phía cửa.
Trì Uyên cũng không tiêu hóa nổi liền lắc đầu một cái.
Anh đã biết Chương Tự Chi rất nhiều năm, mặc dù trước đây tiếp xúc không nhiều, nhưng mà chưa từng thấy Chương Tự Chi hèn như vậy.
Thực sự làm mới lại nhận thức của anh về Chương Tự Chi.
Cố Tư thấy bên trong không nói gì nữa liền ra đứng ở cửa gõ cạch cạch cạch vài tiếng vào cửa kính.
Lương Ninh Như ngẩng đầu nhìn thấy là Cố Tư, lập tức đứng lên, “Cô tới rồi.”
Cố Tư mở cửa bước vào, không biết nói như thế nào cho tốt, “Vừa rồi tôi ở ngoài cửa đã nghe lão Chương nói, tôi cũng không biết có nên đi vào hay không, nhưng mà đi tới đây rồi cũng không thể đi về có phải không? Nên là đi vào chào hỏi mọi người một chút.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh mặt đỏ ửng.
Anh chưa bao giờ giở trò đùa bỡn trước mặt Trì Uyên và Cố Tư hay trước mặt người khác.
Này làm sao nghĩ có chút khiến anh không ngẩng đầu lên được.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn chỗ khác, nhẹ giọng ho khan hai cái, “Hai người các cô không có chuyện gì làm à, sao mà đứng ở cửa nghe lén chuyện của người khác.”
Cố Tư vội vàng tiến tới trước mặt Chương Tự Chi, khi đến gần mặt anh ta, giọng nói có chút khoa trương, “Lão Chương anh đỏ mặt rồi kìa, ai da, thật là không thể tin được, Lão Chương quả thực có thể đỏ mặt.”
Chương Tự Chi trừng mắt, “Cố Tiểu Tư, uổng công tôi thương cô, cô đúng là tiểu bạch nhãn lang*.”
(*)Tiểu bạch nhãn lang: sói mắt trắng nhỏ
Cố Tư cười haha, “Trước kia tôi đã từng suy nghĩ Lão Chương sẽ như thế nào khi gặp người con gái mình thích, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.”
Cố Tư vốn là muốn ở lại làm phiền Lương Ninh Như cả một buổi chiều.
Kết quả hiện tại cô trông thấy Chương Tự Chi ở chỗ này, cũng biết mình không nên quấy rầy hai người bọn họ.
Vì vậy cô cùng Lương Ninh Như trò chuyện vài câu, liền cùng Trì Uyên rời đi.
Chương Tự Chi chờ bọn họ đi rồi, mới gãi đầu một cái, “Tới có một lúc đã đi, đôi vợ chồng trẻ này thật đúng là rất hạnh phúc.”
Lương Ninh Như liếc hắn một cái.
Anh ta không thể nhìn ra nguyên nhân thực sự khiến Cố Tư rời đi sao?
Còn không phải là do anh ta quá nhờn, Cố Tư nhìn không nổi nữa.
Lương Ninh Như trở lại vị trí của mình, ngồi xuống, nhìn Chương Tự Chi, “Anh cả ngày không có việc gì làm sao? Anh ở đây làm phiền tôi cả một ngày rồi đấy.”
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút nói: “Tôi có việc phải làm, việc của tôi chính là ở chỗ này phụng bồi em.”
Lời thổ lộ tâm tình này, thực sự là khiến cho người ta buồn nôn.
Lương Ninh Như nhìn anh ta, sau đó chỉ chỉ cái ghế ở cửa, “Anh qua bên kia ngồi cho tôi, cũng đừng nói chuyện thì thầm bên tai tôi.”
Chương Tự Chi nhìn cái ghế kia một chút, anh đã từng ngồi ở cái ghế đó chơi game để chờ Lương Ninh Như.
Anh thu hồi tầm mắt, ngước mắt nhìn Lương Ninh Như, “Em thực sự không cần tôi ở lại chỗ này phụng bồi em sao?”
“Mau cút.”
“Được rồi.” Ngược lại Chương Tự Chi lại rất nghe lời, không dây dưa lằng nhằng, xoay người liền đi ra ngoài.
Tại thời điểm anh ta không nhìn thấy Lương Ninh Như cong cong khóe miệng.
Cô ấy thực sự đối mặt với Chương Tự Chi, nhưng chỉ ngượng ngùng trong 5 phút.
Chẳng hạn như sáng sớm hôm nay nhìn thấy Chương Tự Chi tới gần cô, bản thân cô vẫn có chút ngại ngùng.
Thế nhưng sau đó Chương Tự Chi nói năng liên miên lải nhải, không bao lâu đã khiến sự ngượng ngùng của cô biến mất vô ảnh vô tung* chỉ trong nháy mắt.
(*) Vô ảnh vô tung: Không có bóng dáng gì, không thấy được, không có tung tích,..
Người đàn ông này thực sự muốn ăn đòn.
Cô thật sự muốn đánh anh ta vài cái.
Chương Tự Chi đi tới cửa, dựa lưng vào ghế ngồi bắt chéo hai chân, một bộ dáng của người giàu có đạo đức.
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát rồi mới đem ánh mắt thu hồi lại.
Cô làm sao càng đi lại càng gần gũi với tên vô lại này.
Buổi chiều Lương Ninh Như cũng không có quá nhiều việc để làm.
Cô đem văn kiện xem xong, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Chương Tự Chi lại ngồi chơi game ở đằng kia, có lẽ là bật âm thanh, liền lớn tiếng hét lên với đám người ở đầu dây mạng bên kia.
Lương Ninh Như cứ nhìn một bên mặt của Chương Tự Chi.
Nhìn một chút, cô không khống chế được liền nở nụ cười.
Người đàn ông này giống như không lớn lên.
Ngồi như vậy được một lúc, chuông điện thoại di động của Lương Ninh Như vang lên.
Cô vội vàng mò ra xem, đó là người ở quê cô gọi.
Lương Ninh Như trực tiếp nhận điện thoại, “Ba, có chuyện gì sao?”
Ba Lương nói chuyện trung khí mười phần, “Không có chuyện gì lớn, ba chỉ muốn hỏi một chút xem lúc nào con nghỉ, thuận tiện về nhà một chuyến xem sao.”
Lương Ninh Như có chút bất ngờ, “Khoảng thời gian trước con mới vừa trở về, thế nào? Nhà có chuyện à ba?”
Ba Lương nói, “Cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là sắp tới ngày giỗ của bà nội con, nghĩ là nếu con có thời gian thì trở về một chuyến, cùng ba đi tế bái cho bà, để bà nội của con ở phía bên kia phù hộ cho nhân duyên của con.”
Lương Ninh Như đưa tay lên che mặt, tất cả đều là chuyện này.
Để cho bà nội qua đời mười mấy năm của cô phù hộ nhân duyên.
Thẩm mỹ của bà nội cô vẫn là ở xã hội cũ, cơ duyên gì có thể phù hộ cho cô.
Lương Ninh Như cũng cười, “Để con xem một chút, ngày nào được nghỉ con sẽ trở về một chuyến.”
Ngày giỗ của bà nội, Lương Ninh Như vẫn luôn muốn được trở về để tế bái.
Trước đây do tính chất công việc đặc thù, không có nhiều kỳ nghỉ phép, đã rất nhiều năm cô không chính thức qua để tế bái bà nội của mình.
Ba Lương ậm ừ một tiếng, “Đúng rồi, ba còn muốn hỏi con một chút, Lâm Sinh gần đây có liên lạc với con không?”
Lương Ninh Như không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Có phải người nhà anh ta lại tìm đến gây phiền toái cho chúng ta không?”
Ba Lương chép miệng nói, “Cũng không phải là tìm chúng ta gây phiền toái, mà tới để thuyết phục, nói là xem có thể giảng hòa không, người của nhà họ Lâm đến, người trung gian cũng đến, mỗi lần đều đánh nhau rất lớn, tất cả hàng xóm đều qua xem, ảnh hưởng thực sự không tốt.”
Ba Lương giọng nóicó chút do dự, “Ba muốn cùng con xác nhận lại một số suy nghĩ, ba sợ những điều con nói lần trước là lời nói trong lúc tức giận, con nếu thực sự không muốn cùng Lâm Sinh tiếp tục, thì lần sau ba từ chối sẽ từ chối dứt khoát hơn, hai lần bọn họ tới, ba cũng không dám nhiều lời, ba sợ con hối hận sẽ đổi ý.”
Lương Ninh Như lại ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi, rồi nói với ba Lương rằng, “Con và Lâm Sinh là không thể nào, lần sau bọn họ lại tới, ba liền trực tiếp từ chối giúp con, lúc trước không biết những chuyện kia của anh ta, con cũng không thích anh ta, hiện tại biết rồi, con đối với anh ta càng không có cảm giác.”
Ba Lương có chút vui vẻ, rõ ràng ông cũng chướng mắt với Lâm Sinh, “Được được được, lần sau bọn họ lại tới ba sẽ thẳng tay đuổi bọn họ ra ngoài.”
Nói xong chuyện này giọng của ba Lương đột nhiên trở nên giống như một tên trộm, “Tiểu Chương lần trước ở đâu? Hai người có còn qua lại không? Tiểu Chương, ba thấy người này không tệ, là một tiểu tử tốt.”
Lương Ninh Như do dự một chút mới nói, “Anh ta đang ở cửa phòng làm việc của con, người này, đúng là tạm được, nhưng trên người thì cũng một đống lớn tật xấu.”
Người cha già của Lương gia có thể thấy rõ, “Ai da, người trẻ tuổi mà, ai không có chút tật xấu chứ, người chính trực là được, con phải xem những lỗi lầm đó của anh ta có ảnh hưởng đến tam quan của con không, một vài tật xấu nhỏ ai cũng không tránh được, bản thân chúng ta cũng có.”
Lương Ninh Như bật cười, “Ba nói với con những điều này làm gì? Làm giống như con muốn nói chuyện yêu đương với anh ta vậy?”
Ba Lương ở bên kia liền cười haha, cũng không nói bất cứ điều gì.
Chẳng qua ấn ý là gì, thì trong lòng ai cũng hiểu.
Lương Ninh Như có chút không tự nhiên, “Được rồi được rồi,không có chuyện gì khác nữa con cúp điện thoại trước, về phần xin nghỉ phép, để con xem một chút, nếu rảnh rỗi thì con sẽ về.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Ninh Như thở ra một hơi thật dài.
Thực ra thì ba cô cũng không phải là người đặc biệt dễ tính.
Ông già có rất nhiều quy tắc, trong thôn bọn họ có rất nhiều thanh niên cùng tuổi với cô như vậy, nhưng ông già không vừa ý.
Không nói người ta tư thế đi không đúng, thì nói giọng nói éo lả, hoặc là nói người ta ăn mặc chả giống nam chả giống nữ.
Còn nói người ta là tam quan bất chánh.
Dù sao ông thấy, dường như không ai có thể xứng với con gái của ông.
Trước đó vì sao qua loa mà đồng ý Lâm Sinh, thật ra cũng bởi vì Lâm Sinh lớn lên là một người có nhiều mặt tốt, nhìn quy củ.
Thế nhưng là người ở ngoài cửa kia…
Ba cô rốt cuộc là như thế nào lại nhìn trúng coi trọng anh ta.
Chương Tự Chi này có đức hạnh gì, nếu là ánh mắt của người bình thường, chắc hẳn sẽ không ai coi trọng anh ta.
Tại sao ba cô lại có chút khác biệt về vấn đề này?
Chương Tự Chi không biết Lương Ninh Như ở bên kia đã suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Sau khi chơi game xong anh quay đầu nhìn về hướng Lương Ninh Như.
Thấy Lương Ninh Như đang ngẩn người nhìn mình, lập tức bật cười, anh ta liền đứng dậy vươn vai, sau đó đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Lương Ninh Như, “Nhìn trộm anh làm gì? Muốn nhìn thì gọi anh, anh sẽ đến bên cạnh em, để em nhìn cho thật kĩ.”
Ngược lại Lương Ninh Như hít vào một hơi khí lạnh.
Trước đó Chương Tự Chi quả thật cũng rất thích nói những điều mập mờ nước đôi, những lời nói mờ ám không rõ ràng.
Nhưng cho tới bây giờ không có giống như bây giờ thổ vị mười phần.
Sao nghe khó tiếp thu như vậy?
Chương Tự Chi ở chỗ Lương Ninh Như ngồi không hết một buổi chiều, đến lúc chạng vạng tối anh ta mới dẫn Lương Ninh Như đi ra ngoài ăn cơm.
Những nơi cậu út nhà họ Chương đến chắc chắn đều là nơi tương đối cao cấp.
Lương Ninh Như đi theo bên cạnh anh ta bật cười, “Nếu không phải đi theo anh thì có lẽ cả đời này tôi cũng không thể tới những nơi như thế này.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta nói, giọng điệu rất nghiêm túc, “Nếu như em vẫn luôn đi theo anh, ngày nào anh cũng sẽ dẫn em tới những chỗ như thế này.”
Lương Ninh Như chọn cách im lặng, cô ta vẫn không nên nói lời nào thì hơn.
Chỉ cần có cơ hội là tên này sẽ được nước lấn tới ngay lập tức.
Hai người bọn họ đi vào bên trong phòng riêng.
Phòng cũng không lớn, nhưng được trang trí rất trang nhã.
Chương Tự Chi lấy thực đơn qua xem xét một lượt sau đó đưa cho Lương Ninh Như, “Em gọi món đi, gọi cái gì cũng được.”
Cái nết của người giàu có lại bắt đầu phát tác rồi đấy.
Lương Ninh Như cũng không quan tâm tới ăn uống lắm.
Cái nghề lúc trước của cô ta còn có cả lúc không kịp ăn cơm luôn mà, bây giờ có cơm mà ăn đã là tốt lắm rồi.
Lương Ninh Như nhìn một lượt rồi cuối cùng gọi hai món chay.
Thật ra là do giá của mấy món khác cao quá, cao đến nỗi cô ta cảm thấy bất thường.
Cô ta nhếch miệng, mấy món này ở nhà cô ta cũng có thể nấu được.
Chương Tự Chi cầm lại thực đơn, anh ta cũng không nhìn thực đơn mà gọi ngẫu nhiên thêm hai món.
Sau đó anh ta lại gọi một bát canh dưỡng sinh.
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài Chương Tự Chi mới nói, “Canh dưỡng sinh của nhà hàng này không tệ đâu. Không phải dạ dày của em không tốt lắm à? Uống chút canh dưỡng sinh để bồi bổ dạ dày đi.”
Dạ dày của Lương Ninh Như đúng là có chút bệnh vặt. Không chỉ riêng cô ta mà dạ dày của mấy người đồng nghiệp của cô ta cũng đều không tốt.
Nhưng Chương Tự Chi có thể biết chuyện này lại làm cho Lương Ninh Như hơi bất ngờ.
Chương Tự Chi cũng biết suy nghĩ của Lương Ninh Như, “Anh nhìn thấy thuốc dạ dày trên bàn làm việc của em.”
Lương Ninh Như nở nụ cười, cô ta lại nhớ tới một chuyện khác, “Hai ngày nữa có thể em sẽ về nhà một chuyến, anh đừng qua đây nữa mà cứ đi làm việc của mình đi.”
Chương Tự Chi sửng sờ, anh ta nhìn Lương Ninh Như, “Em muốn về nhà sao? Có chuyện gì vậy? Trong nhà lại có việc gì rồi à? Là tên họ Lâm kia lại qua nhà em làm loạn rồi à? Em dẫn anh về cùng đi. Anh nói cho em nghe, ngoài anh ra không ai giải quyết được chuyện này đâu. Loại người sợ mạnh hiếp yếu như anh ta thì phải là tôi ra tay xử lý mới được. Tôi rất giỏi xử lý mấy chuyện như thế này đấy.”
Lương Ninh Như có chút bất đắc dĩ nhìn anh ta, “Anh có thể ngừng nghỉ một chút được không vậy? Là trong nhà tôi có chút chuyện, tôi về nhà xử lý một chút là được rồi, chắc nửa ngày là xong ấy mà.”
Chương Tự Chi hơi nghi hoặc hỏi lại, “Chuyện gì vậy? Chuyện không thể nói cho anh nghe được à?”
Chuyện này cũng không phải là chuyện gì không thể nói cho anh ta nghe. Lương Ninh Như chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói thôi.
Sau đó Chương Tự Chi nở nụ cười, “Em không nói cho tôi biết anh cũng có thể điều tra ra đấy.”
Bộ dáng của anh ta trông rất đắc chí, “Mạng lưới thông tin của anh rất nhanh nhạy đấy, nhất là mấy chuyện liên quan tới em.”
Lương Ninh Như ngả người ra sau dựa lương vào ghế. Cô ta càng nhìn anh ta như thế này là lại càng muốn qua đánh cho anh ta một trận.
Chẳng qua cuối cùng cô ta vẫn ngăn cho bản thân đừng quá kích động, “Thật ra cũng không có gì to tát, sắp đến ngày giỗ của bà nội rồi nên tôi về nhà đốt cho bà ít vàng mã thôi.”
Chương Tự Chi nói câu là như vậy à, sau đó anh ta còn nói, “Đi đi về về cũng khá xa đấy, hay là anh chở em về được không?”
Đường xá đúng là rất xa nhưng bây giờ bắt xe về cũng thấy thuận tiện hơn trước rất nhiều rồi.
Lương Ninh Như xua tay, “Không cần, không cần. Thật sự không cần đâu.”
Chương Tự Chi cũng không kì kèo gì với cô ta, nhưng mấy lời của Lương Ninh Như có tác dụng hay không lại không phải là chuyện do cô ta có thể định đoạt được.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đã quyết định làm cái gì là chưa có ai có thể ngăn cản nổi.
Đồ ăn ở đây được phục vụ rất nhanh chóng. Một lát sau nhân viên phục vụ đã mang tất cả các món ăn bọn họ đã gọi lên một lượt luôn.
Chương Tự Chi múc cho Lương Ninh Như một bát canh trước tiên, “Uống canh trước làm ấm dạ dày đã.”
Lương Ninh Như nhận bát canh sau đó trêu chọc Chương Tự Chi, “Đúng rồi, cô Từ gần đây có liên lạc với anh không vậy? Anh xem anh biết quan tâm săn sóc người khác như vậy thì có khi nào cô ấy không nỡ bỏ anh không?”
Chương Tự Chi lập tức liền bật cười, “Sao vậy? Em đang thử tôi sao? Mấy chuyện như thế này thì em cứ hỏi thẳng là được mà. Cô ấy không liên lạc gì với anh cả. Em cảm thấy anh biết quan tâm săn sóc nhưng cô ấy lại không cảm thấy như vậy đâu. Anh nói thật với em vậy, anh quan tâm cũng chỉ là quan tâm em mà thôi, anh còn chưa bao giờ đối xử với người khác như thế này bao giờ đâu.”
Lương Ninh Như không biết nên trả lời anh ta như thế nào. Cô ta mím môi một lúc lâu rồi cuối cùng chỉ có thề xì một tiếng khinh bỉ anh ta.
Chẳng qua tiếng hơi yếu một chút nghe qua càng giống như là đang làm nũng hơn.
Chương Tự Chi nở nụ cười, anh ta gắp thức ăn cho Lương Ninh Như, “Ăn cơm đi.”
Lúc hai người bọn họ sắp ăn xong, điện thoại của Lương Ninh Như rung một cái.
Cô ta hoàn toàn không để ý, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Chương Tự Chi ngồi ở đối diện, ánh mắt của anh ta rất sắc bén liếc qua thanh thông báo trong điện thoại di động của Lương Ninh Như, trên đó hiển thị cho thấy có một tin nhắn được gửi đến.
Chương Tự Chi nhướng mắt nhìn Lương Ninh Như một chút. Anh ta do dự mấy giây sau đó anh ta trực tiếp với tay cầm điện thoại của Lương Ninh Như qua.
Quả nhiên trên đó hiển thị một tin nhắn do Lâm Sinh gửi tới.
Lương Ninh Như đang uống nước, cô ta thấy anh ta hành động như vậy thì nhanh chóng buông ly nước xuống, “Anh làm cái gì vậy?”
Chương Tự Chi cũng không bấm vào đọc nội dung tin nhắn, anh ta liếc qua một cái và thấy rõ đoạn đầu của tin nhắn.
Lâm Sinh muốn hẹn Lương Ninh Như gặp mặt, hình như anh ta có chuyện gì đó muốn nói.
Phần phía sau của tin nhắn không hiện ra, rốt cuộc anh ta có còn chuyện gì khác nữa không thì Chương Tự Chi cũng không rõ lắm.
Anh ta trả điện thoại cho Lương Ninh Như, “Tên này vẫn còn đang làm phiền em à?”
Lương Ninh Như cầm điện thoại qua rồi ấn mở tin nhắn ra nhìn một chút, anh ta lại nhắn một loạt tin nói nhảm tiếp.
Gần đây Lâm Sinh thường hay viết mấy bài văn nhỏ kiểu như thế này, càng ngày viết càng sến sẩm.
Lương Ninh Như lại cảm thấy rất xấu hổ.
Vốn dĩ cô ta và Lâm Sinh cũng không có tình cảm gì với nhau. Mấy cái được gọi là bày tỏ tâm sự của Lâm Sinh thật sự làm cho cô ta nổi hết cả da gà da vịt lên.
Lương Ninh Như bấm vài cái xóa tin nhắn đó.
Giọng nói của cô ta cũng có một chút bất lực, “Lâm Sinh chỉ là bị tôi làm lơ nên mới vậy thôi. Không có việc gì, cứ tiếp tục làm lơ anh ta là được rồi, không cần để ý đến loại người như thế này làm cái gì cho tốn công.”
Kiểu người như Lâm Sinh có đôi chỗ giống với Chương Tự Chi.
Chỉ cần để ý anh ta một cái thôi là anh ta lại được nước lấn tới liền.
Không để ý tới anh ta thì thời gian trôi qua lâu thì anh ta cũng sẽ dừng lại thôi.
Ánh mắt Chương Tự Chi dừng lại trên điện thoại của Lương Ninh Như một lát sau đó anh ta gật đầu, “Có lẽ là vậy.”
Hai người bọn họ cơm nước xong xuôi rồi thì Chương Tự Chi không lập tức đưa Lương Ninh Như về nhà ngay mà là mang cô ta đi dạo quanh vùng xung quanh một vòng.
Lúc này, bên ngoài đã từ từ bắt đầu sôi động.
Hai người bọn họ cứ đi theo đường lớn mà không có mục đích gì cả, Chương Tự Chi thuận tiện lại hỏi mấy chuyện trong nhà Lương Ninh Như.
Ví dụ như bà nội cô ta đã mất bao lâu rồi?
An táng ở đâu?
Lần này cô ta về nhà thì đi hóa vàng mã cho bà nội cùng với những ai?
Hình như Lương Ninh Như nhớ đến việc gì đó. Cô ta bắt đầu lảm nhảm kể về hồi ức của mấy chuyện hồi xưa.
Cô ta nói bà nội cô ta vốn dĩ là một người vô cùng trọng nam khinh nữ.
Mẹ Lương sinh cô ta làm cho bà nội tức điên.
Bà cụ đứng ở cửa phòng sinh, vừa nghe nói là sinh con gái là bà cụ quay người bỏ đi luôn.
Nhưng một người bà nội rõ ràng không thích cô ta như vậy lại càng càng càng tốt với cô ta khi cô ta dần lớn lên.
Cô ta nói bà nội có một cái hộp sắt. Cuối cùng bà nội sẽ giấu đồ ăn ngon trong nhà vào đó, lúc nào thấy cô ta là bà nội lại lấy những món đó ra.
Bà cụ già yếu nhiều bệnh tật, cả một đời cũng chưa được hưởng qua mấy phần phúc.
Bà cụ không đợi được Lương Ninh Như lớn lên. Vào một buổi sáng rất đẹp không có người nhà ở bên cạnh, bà cụ nằm trên giường ra đi thanh thản.
Nói đến đây, giọng của Lương Ninh Như đột nhiên có chút nghẹn ngào, “Không ai trong nhà chúng tôi có thể nhìn thấy bà nội lần cuối. Sáng hôm đó tất cả mọi người đều đi ra ngoài, giữa trưa chúng tôi về nhà thì người bà đã lạnh ngắt.”
Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ một chút rồi giơ tay ra kéo tay Lương Ninh Như qua rồi đan mười ngón tay vào nhau thật chặt.
Lần này Lương Ninh Như không từ chối anh ta.
Cô ta hít vào mấy hơi rồi còn ra vẻ kiên cường cười nói, “Tuy nói đời người ai rồi cũng có sinh lão bệnh tử nhưng mỗi lần tôi nhớ lại lúc bà nội ra đi thì tôi luôn cảm thấy rất thê lương.”
Chỉ cần lúc bà cụ ra đi có một người ở bên cạnh bà thôi thì trong lòng Lương Ninh Như cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Bây giờ mỗi lần cô ta nhớ đến bà cụ đều cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời đó, bà cụ đã phải trải qua cái gì?
Bà cụ có khó chịu hay không?
Bà cụ có muốn có người nhà ở bên cạnh hay không?
Bà cụ có muốn rời khỏi giường đi tìm ai hay không?
Tất cả những câu hỏi liên quan đến bà cụ đều không có ai có thể giải đáp thay cô ta được.
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi giơ tay ra kéo Lương Ninh Như vào lòng, “Đừng nghĩ tới những chuyện này nữa. Có một số việc là không thể nghĩ. Chúng ta làm người là phải sống hướng về tương lai chứ không phải sống trong quá khứ.”
Chương Tự Chi hiểu rất rõ loại cảm giác này của Lương Ninh Như.
Trong ví tiền anh ta cũng kẹp ảnh của một người, trong ảnh là người đã vắng mặt trong tiệc sinh nhật của anh ta.
Thật ra thỉnh thoảng anh ta cũng suy nghĩ người phụ nữ đó lúc còn sống đã sống như thế nào?
Lúc bà ấy rời đi có phải rất không nỡ không?
Bà ấy có cảm thấy rất bất đắc dĩ không?
Càng suy nghĩ những chuyện này nhiều thì tâm trạng sẽ càng ngày càng kém.
Bởi vì cho dù có nghĩ như thế nào cũng sẽ không bao giờ nhận được đáp án.
Hai người bọn họ cứ ôm nhau như thế một lúc thì Lương Ninh Như vỗ vai Chương Tự Chi, “Được rồi, tôi đã bình tĩnh lại rồi.”
Chương Tự Chi dường như cảm thấy hơi thất vọng, “Uầy. Để anh ôm thêm một chút đi.”
Anh ta lại bắt đầu giỡn nhây nữa rồi.
Lương Ninh Như cười đấm anh ta một cái, hai người bọn họ lại tiếp tục bước đi dọc theo đường.
Ở bên kia, lúc chạng vạng tối Cố Tư nhận được một cuộc gọi từ Ninh Tôn.
Quả nhiên đúng như lời Trì Uyên nói, Ninh Tôn có thể có mấy ngày nghỉ ngơi.
Sau đó lịch trình của anh ta sẽ bị sắp xếp đầy.
Cho nên anh ta muốn thừa dịp thời gian này trở về gặp mặt mọi người một chút.
Cố Tư nghe được giọng của anh ta thì có chút vui vẻ. Cô nói chúc mừng anh ta trước sau đó mới hỏi lúc nào thì anh ta trở về, đến lúc đó gọi cả Chương Tự Chi rồi bọn họ gặp mặt trò chuyện.
Trạng thái của Ninh Tôn tốt hơn nhiều so với lần trước anh ta trở về, ít ra thì từ giọng nói của anh ta cũng có thể nghe được tâm trạng của anh ta không tệ lắm.
Ninh Tôn nói anh ta đã gọi điện thoại cho cho Chương Tự Chi nhưng là Chương Tự Chi vẫn luôn không nghe máy.
Cũng không biết anh ta có đang bận hay không.
Cố Tư bật cười, “Gần đây Lão Chương đều rất bận rộn, anh ta đang vội theo đuổi con gái nhà người ta kìa.”
Ninh Tôn thật sự rất bất ngờ, “Sao vậy? Tự Chi có người yêu rồi sao?”
Cố Tư ừ một tiếng sau đó còn nói, “Anh cũng gặp người đó rồi đấy. Lúc trước chúng ta có một lần chơi mạt chược ở chỗ Lão Chương suýt thì bị người ta qua bắt lên đồn, Lão Chương bị cô gái đó đè lên trên bàn mạt chược đó.”
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhớ ra đó là ai.
Anh ta hơi ngạc nhiên, “Cô cảnh sát kia sao? Không phải chứ. Lúc trước Tự Chi rất ghét cô ấy mà.”
Ai mà nói trước được mấy chuyện này đâu cơ chứ.
Anh ta cũng đã không ít lần mắng Lương Ninh Như trước mặt Cố Tư đây này.
Nhưng bây giờ không phải anh ta cũng đã thành một tên lì lợm la liếm qua chỗ nhà người ta suốt à.
Cố Tư nhớ lại bộ dáng Chương Tự Chi trước mặt Lương Ninh Như cái là thấy buồn cười. Giọng nói của cô mang theo chờ mong, “Khi nào thì anh về vậy? Chúng ta cũng hẹn cô Lương ra gặp nhau luôn đi. Đến lúc đó anh sẽ biết Lão Chương ở trước mặt cô ấy là như thế nào, em dám đảm bảo anh tuyệt đối không bao giờ tưởng tượng ra đâu.”
Ninh Tôn ở đầu dây bên kia cũng nở nụ cười, “Anh còn phải chuẩn bị một chút đã. Đầu tiên anh phải ký hợp đồng, sau khi ký hợp đồng xong thì sẽ có mấy ngày nghỉ. Đến lúc anh sẽ gọi điện thoại lại cho em sau, có lẽ cũng là trong tuần này thôi.”
Cố Tư nói một tiếng được.
Sau đó Trì Uyên đi qua đến bên cạnh cô rồi dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói với Cố Tư, “Em yêu, em để đồ lót của anh ở chỗ nào rồi?”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, cô trừng mắt với anh không nói gì.
Trì Uyên cứ như là sợ Ninh Tôn ở đầu dây bên kia không nghe thấy được vậy. Anh lại nâng giọng lên một tông rồi nói, “Quần lót của anh ở chỗ nào vậy? Em không thể nào cứ để anh trần như nhộng thế này chứ?”
Ninh Tôn mở miệng nói trước, “Tiểu Tư, em có việc thì cứ đi giải quyết trước đi, có gì chờ chúng ta gặp nhau lại nói tiếp.”
Cố Tư ừ một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Trì Uyên thấy cô cúp điện thoại rồi cũng không la hét nữa. Anh xoay người vào phòng tắm.
Cố Tư ngồi ở trên giường hét về phía phòng tắm, “Trì Uyên, anh là cái đồ không biết xấu hổ, đồ khốn nạn.”
Trì Uyên cảm thấy khá là vui vẻ, anh còn hát trong phòng tắm nữa chứ.
Cố Tư ở bên ngoài nghiến răng nghiến lợi. Cô nghĩ một chút rồi đi qua tủ quần áo giấu hết tất cả đồ lót của Trì Uyên.
Sau đó cô quay trở lại nằm trên giường đắp chăn rồi nhắm mắt lại.
Trì Uyên tắm rửa xong thì quấn khăn tắm đi ra. Anh đi qua tủ quần áo trước để tìm đồ lót cùng và đồ ngủ.
Ai ngờ lật một hồi lâu cũng không tìm được cái nào.
Anh quay đầu nhìn về phía giường.
Cố Tư đang nằm quay lưng về phía anh không nhúc nhích, nhìn qua thì dường như cô đang ngủ.
Trì Uyên bật cười, anh cũng không tìm nữa mà đi thẳng qua luôn. Anh kéo khăn tắm ra rồi vén chăn lên chui vào.
Là cô tự tìm đến vậy đừng trách anh.
Vốn dĩ Cố Tư đang giả vờ ngủ, cô còn muốn Trì Uyên qua năn nỉ cô rồi nhận lỗi.
Cuối cùng thì hay rồi, cô đợi tới đợi lui lại đợi được một cơ thể ấm áp lại gần từ phía sau.
Sau đó tay của Trì Uyên cũng ôm qua từ ngang hông của cô.
Cố Tư hiểu rất rõ cái này có nghĩa là gì.
Cố Tư cũng không giả bộ được nữa.
Cô đột nhiên quay người lại nhìn Trì Uyên, “Anh thật sự không cần mặt mũi gì nữa đúng không?”
Trì Uyên lại gần, anh hôn lên phía trên gò má cô một cái, “Đã không cần từ lâu rồi. Trước đó anh cũng đã nói với em rồi mà, thứ đó có ích gì đâu. Ở trước mặt em anh đã bỏ nó từ lâu rồi.”
Cố Tư giơ tay nhéo một cái trên lưng Trì Uyên, “Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn chơi mấy trò mèo đó à? Em với Ninh Tôn là bạn bè trong sáng. Chẳng lẽ đến bây giờ anh cũng không tin à?”
Tay của Trì Uyên thuận theo eo của Cố Tư sờ lên phía trên sau đó nắm một cái, “Anh tin em mà, chỉ là anh không tin cậu ta.”
Cố Tư đập tay anh muốn để anh buông ra.
Nhưng mà sao Trì Uyên có thể rút lui nhanh như vậy được.
Anh lật tay một cái nắm lấy tay Cố Tư kéo lên trên đỉnh đầu khóa lại, một cái tay khác bắt đầu chạy loạn lung tung, “Khi nào mà Ninh Tôn có bạn gái thì khi đó anh không đề phòng cậu ta nữa. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Cố Tư còn muốn nói cái gì đó nhưng Trì Uyên không muốn nghe.
Anh xoay nửa người qua rồi trực tiếp ngăn chặn miệng của Cố Tư lại.
Cố Tư cũng không phải thật sự muốn giãy dụa.
Bây giờ cô đang trong giai đoạn mang thai kỳ giữa nên anh còn có thể làm loạn một chút.
Chứ chờ đến khi cô mang thai kỳ cuối thì anh cũng chỉ có nước ngoan ngoãn yên tĩnh thôi.
Nhưng dù cho hôm nay được phép làm loạn thì Trì Uyên cũng vẫn phải kiềm chế. Dù sao trong bụng còn có một tên nhóc trong đó, ít nhiều gì anh cũng phải để ý chút.
Cố Tư hơi choáng. Cô nắm chặt lấy tay của Trì Uyên, “Trì Uyên, anh yêu em không?”
Trì Uyên sững sờ, cả thân trên của anh nâng lên, “Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh còn chưa nói lần nào sao?”
Cố Tư cũng không nhớ trước kia Trì Uyên đã nói lần nào chưa.
Bây giờ đầu óc cô đang choáng váng, cô không nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Chẳng qua Trì Uyên cũng không so đo tính toán nhiều như vậy. Cuối cùng anh cúi người xuống vừa hôn khóe môi Cố Tư vừa nói, “Anh yêu em. Sao lại không yêu em được cơ chứ?”
Liên tiếp mấy ngày vào buổi sáng Chương Tự Chi đều đến cửa nhà Lương Ninh Như chờ, anh ta lấy cớ rất hay là chở Lương Ninh Như đi làm.
Nhưng Lương Ninh Như thật ra cũng có thể nhìn ra anh ta rốt cuộc có ý gì.
Lương Ninh Như cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Chẳng qua Chương Tự Chi hành động như thế này cũng có chút làm cho trong lòng cô ta cảm thấy ấm áp.
Cho nên trước một ngày muốn về nhà, cô ta đã thông báo cho Chương Tự Chi.
Cô ta nói cho Chương Tự Chi biết sáng mai không cần qua sớm như vậy, cô ta có muốn về nhà cũng không về vội như vậy.
Nhưng hình như Chương Tự Chi không tin cô ta.
Ngày hôm sau vẫn đến từ sáng sớm tinh mơ.
Lương Ninh Như vừa xuống lầu đã nhìn thấy Chương Tự Chi dựa ở trên xe hút thuốc là cả mặt cô ta cũng chỉ còn bất đắc dĩ.
Lời cô ta nói đáng nghi như vậy sao, sao mà anh ta lại không tin đến mức như vậy cơ chứ?
Lương Ninh Như lên xe rồi mới phát hiện Chương Tự Chi đã mua bữa sáng đặt ở trên xe.
Lương Ninh Như nở nụ cười rồi tự biết lấy cái túi đồ ăn sáng qua mở ra.
Bên trong túi có sữa bò và sữa đậu nành.
Lương Ninh Như cắm ống hút vào cả hai cái.
Ai ngờ Chương Tự Chi đã khởi động xe.
Cô ta rất rõ Chương Tự Chi làm như vậy là đang ủ mưu cho cái gì.
Lương Ninh Như có chút bất đắc dĩ, cô ta giơ sữa bò qua cho anh ta hút.
Chương Tự Chi cong khóe miệng rồi nghiêng đầu, anh ta cứ như thế uống sữa bò trong tay Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lại mỗi tay cầm một cái bánh bao.
Một cái là cho chính cô ta ăn, cái trên tay còn lại là đút cho Chương Tự Chi ăn.
Hôm nay Chương Tự Chi cảm thấy rất thỏa mãn.
Trước đây, Lương Ninh Như chưa bao giờ chịu nghe theo ý của anh ta như thế này lần nào đâu.
Trên suốt quãng đường này, không khí xung quanh hai người bọn họ hài hòa hơn so với lần trước nhiều.
Thậm chí giữa đường hai người còn trêu đùa nhau mấy trò vô thưởng vô phạt nữa.
Bọn họ nói về việc nếu Lương Ninh Như thật sự ở bên nhau với Lâm Sinh thì cuộc sống sau này của cô ta sẽ trôi qua thê thảm như thế nào.
Sau đó lại giả thiết một chút, nếu Chương Tự Chi cưới Từ Giai Ninh thì trong cuộc sống sau này Từ Giai Ninh gặp phải bao nhiêu khốn khổ.
Dọc theo đường đi cũng coi như là cười cười nói nói.
Chờ đến lúc xe dừng ở cổng chính nhà họ Lương thì mẹ Lương đã đợi sẵn ở bên đó rồi.
Bà ta nhận ra xe của Chương Tự Chi. Bà ta thấy hai người bọn họ cùng nhau xuống xe thì tỏ ra rất bất ngờ, “Tiểu Chương cũng tới cùng à?”
Chương Tự Chi cười gọi bác gái sau đó anh ta còn nói, “Để Tiểu Như về một mình cháu không yên tâm lắm ạ.”
Anh ta nói lời như vậy lập tức khiến cho mẹ Lương phải nở nụ cười.
Vốn dĩ bà ta đã có ấn tượng rất tốt với Chương Tự Chi mà bây giờ lại nghe thấy anh ta nói như vậy một cái là lại thêm một điểm cộng.
Mẹ Lương nhanh chóng bảo hai người bọn họ vào trong nhà nghỉ ngơi trước một chút.
Lương Ninh Như bật cười, “Ngồi suốt một đường thì mệt cái gì chứ ạ?”
Mẹ Lương đi đi qua vỗ lên vai Lương Ninh Như một cái, “Cái con bé trời đánh này, con không mệt nhưng Tiểu Chương mệt kìa. Con chỉ là ngồi trong xe trở về, buồn ngủ thì còn có thể chợp mắt một chút, nhưng người ta phải tập trung lái xe đấy con biết chưa hả?”
Lương Ninh Như vội vàng gật đầu, “Vâng, vâng, vâng. Mẹ nói đúng, mẹ nói cái gì cũng đúng hết.”
Mẹ Lương lườm cô ta một cái.
Ba người cùng nhau đi vào sân, ba Lương đứng ở trong nhà nhìn ra cũng thấy.
Ba Lương chạy nhanh đi ra, ông ta cười còn vui vẻ hơn cả mẹ Lương, “Ba biết ngay là hôm nay Tiểu Chương sẽ tới mà.”
Lương Ninh Như nhìn ba Lương có chút bất đắc dĩ.
Đúng là mấy ngày nay ông ta đều gọi điện thoại cho cho cô ta. Ông ta hỏi Chương Tự Chi có đi theo về không.
Lương Ninh Như cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào, vì sao ông ta cứ nhắc mãi chuyện Chương Tự Chi về theo như vậy nữa.
Lúc đầu chuyện đi viếng mộ bà cụ là một việc riêng trong nhà như thế nào cơ chứ.
Bình thường thì không thể cho một người ngoài đi theo được.
Chương Tự Chi vừa nghe xong là bật cười ha ha rồi đi về phía ba Lương, “Cháu cũng đoán được bác nhớ cháu cho nên cháu cũng tranh thủ thời gian qua thăm bác đây này.”
Vẻ mặt của Lương Ninh Như đứng ở sau lưng anh ta suýt thì co thành một cục.
Cái tên này thật sự không sợ thiên lôi đánh mà, chuyện gì cũng dám há miệng bịa ra.
Mấy người bọn họ đi vào phòng, ba Lương lại lôi kéo Chương Tự Chi hỏi trên đường tới anh ta đã ăn cơm hay chưa.
Chương Tự Chi nhanh chóng nói, “Ăn rồi ạ, cháu với Tiểu Như ăn trên xe rồi ạ.”
Thấy giờ này cũng sắp đến giữa trưa rồi nên ba Lương gọi mẹ Lương nấu cơm trưa nhanh lên. Ông ta bảo nấu hết mấy món mà ông ta đã chuẩn bị luôn.
Mẹ Lương cười nói, “Cũng không biết ba con sao lại chắc chắn như vậy, ông ấy cứ nói Tiểu Chương có thể sẽ đến nên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.”
Lương Ninh Như cong miệng lẩm bẩm một câu, “Mới gặp nhau có một lần, cũng không biết như thế nào mà lại vừa mắt anh ta như vậy nữa.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh cười, anh ta giơ tay sờ đầu Lương Ninh Như.
Động tác này mang một chút ý cưng chiều, ba Lương ở bên cạnh nhìn thoáng qua rồi lập tức dời ánh mắt đi.
Mà mẹ Lương thì bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Ai ngờ mới cắt xong nguyên liệu nấu ăn còn chưa kịp nấu thì ngoài cổng đã ùn ùn kéo đến một đống người.
Chương Tự Chi đang ngồi cùng ba Lương trong phòng trò chuyện phiếm tán gẫu, anh ta nghe thấy tiếng thì nhướng mắt nhìn sang.
Hay lắm, lần này vậy mà đến đông đủ hết rồi.
Người đi ở phía trên cùng chính là người mai mối mà lần trước Chương Tự Chi gặp qua một lần.
Phía sau người mai mối có một nhà ba người đi theo.
Vẻ ngoài của Lâm Sinh và ba anh ta trông hơi giống nhau, nhìn qua đều là người thành thật.
Trái lại thì mẹ anh ta nhìn qua có vẻ là một người ghê gớm.
Ông Lương cũng nhìn thấy mấy người bọn họ. Vừa thấy là ông ta ngay lập tức đứng lên, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Ông ta xụ mặt nhanh chân từ trong phòng đi ra.
Chương Tự Chi theo sát phía sau.
Lương Ninh Như vốn đang giúp mẹ ở phòng bếp nhưng cô ta nghe thấy tiếng thì cũng mau chạy ra.
Cô ta cũng không phải sợ cái gì, chủ yếu là cô ta sợ Chương Tự Chi mà nổi máu khùng lên rồi đánh nhau thì hỏng.
Lúc hai người trên đường đến đây, Chương Tự Chi có nhắc qua một câu như thế này.
Anh ta nói nếu hôm nay Lâm Sinh tìm đến mà lại vừa lúc không may bị anh ta gặp phải thì anh ta nhất định sẽ thu thập tên đó một chút để cho anh ta biết như thế nào là lễ độ.
Nhưng bây giờ nhìn thử mà xem, không thể nói trước được bất kỳ chuyện gì mà bởi vì nói trước bước không qua.
Ông Lương lao ra khỏi phòng trước, ông ta đứng chống nạnh ở trong sân, “Mấy người lại tới làm cái gì vậy hả? Đi ra ngoài, đi ra ngoài. Chỗ này của tôi không chào đón mấy người.”
Người mai mối cười làm lành, “Ông anh, ông xem nào có ai nói chuyện như ông vậy cơ chứ. Người ta còn chưa kịp vào nhà ông đã đuổi người ta đi, cứ như vậy nói ra thì không phải là để cho người ta chê cười sao?”
Ông Lương xua tay chặn lại, “Tôi mới mặc kệ, ai muốn cười thì cứ cười, không chào đón chính là không chào đón, sao hả? Địa bàn của tôi còn không cho tôi đuổi người khác đi à.”
Chương Tự Chi chậm rãi đi từ trong nhà ra ngoài.
Lâm Sinh vừa thấy Chương Tự là vẻ mặt thay đổi ngay.
Lúc đầu anh ta đứng sau lưng người mai mối bây giờ anh ta lập tức vọt ra, “Sao anh lại ở ở chỗ này? Tại sao anh lại ở đây?”
Chương Tự Chi đi qua đứng trước mặt ba Lương rồi nói với Lâm Sinh, “Sao tôi lại không thể ở đây? Lâm Sinh, anh mau tranh thủ thời gian tôi vẫn còn có thể nói chuyện tử tế với anh thì đưa người nhà anh cút ra ngoài cho tôi, nếu anh không nghe thì đừng có trách tôi không khách khí.”
Lâm Sinh cứng cổ, anh ta cắn răng nhìn Lương Ninh Như đang đứng ở cửa phòng một chút rồi gật đầu lùi về sau. Đột nhiên anh ta quay đầu nói với người mai mối, “Trước đó tôi không tiện nói cho mọi người nghe, thật ra Lương Ninh Như và tên này đã bên nhau lâu rồi, lúc cô ta còn chưa chia tay với tôi đã mèo mả gà đồng với tên này. Lúc đầu tôi còn nghĩ nếu cô ta biết nhận lỗi sửa sai thì tôi sẽ tha thứ cho cô ta, nhưng bây giờ tôi thấy…”
Lương Ninh Như nghe anh ta nói đến chỗ này thì ngay lập tức xông ra ngoài.
Chẳng qua Chương Tự Chi hành động nhanh hơn cô ta nhiều.
Chương Tự Chi tiến lên một bước rồi trực tiếp nắm chặt cổ áo của Lâm Sinh hơi nhấc anh ta lên. Hai chân của Lâm Sinh lập tức lơ lửng trên không trung.
Sau đó Chương Tự Chi di chuyển về phía trước một bước làm cho Lâm Sinh rơi vào trạng thái ngửa ra sau.
Tiếp theo anh ta dùng sức một chút là lập tức quẳng ngang người Lâm Sinh xuống đất.
Giọng nói của Chương Tự Chi vẫn bình tĩnh như cũ, “Nào, anh nói tiếp, tôi đang nghe này.”
Cố Tư ồ một tiếng, “Như vậy cũng tốt.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Sáng sớm hôm nay, anh thấy Tùy Mị gửi tin nhắn tới, cô ấy hình như cùng bà Cả gặp lại, chắc là muốn trấn an phía bên bà ấy.”
Trên mặt Cố Tư mang nụ cười lạnh nhạt, ‘‘Như vậy cũng tốt, nhưng nói thực, cho dù cô ta đã giúp em, em cũng không muốn nhìn thấy cô ta.”
Nói xong Cố Tư ngây ngốc cười một tiếng, tự giễu nói, “Em vẫn luôn là một người vô lương tâm như vậy. “
Trì Uyên thuận tiện đi lên giường nằm, xoay mình ôm chặt lấy Cố Tư, “Anh thích dáng vẻ em đối xử vô lương tâm với người khác.”
Nói xong, Trì Uyên lại nói, “Buổi biểu diễn của Ninh Tôn đã kết thúc, em biết không?”
“Em biết, trước đây em có xem một chút, “ Cố Tư mở miệng, “Nhưng mà sau đó không biết chuyện gì xảy ra, em lại ngủ mất.”
Nói tới đây cô ngượng ngừng cười xấu hổ.
Cô chắc chắn chỉ là một Fan giả.
Trước đây cô nói ủng hộ Ninh Tôn như thế nào, kết quả ngay cả một buổi biểu diển cũng không thể xem anh ta cho đàng hoàng.
Trì Uyên cúi người hôn lên khóe miệng Cố Tư, “Mấy ngày nữa Ninh Tôn sẽ về, anh ấy đã ký hợp đồng với một công ty, lịch trình có hơi dày, trước đó anh ấy sẽ quay lại tụ tập một chút.”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, “Làm sao anh biết rõ vậy?”
Tại sao anh lại biết rõ ràng như vậy?
Trì Uyên không biết nên nói với Cố Tư như thế nào.
Bởi vì chương trình mà cô Ba nhà họ Chương đầu tư, anh cũng đầu tư.
Anh cũng là một nhà đầu tư đứng sau hậu trường.
Nhà đầu tư hoàn toàn có quyền lên tiếng, cũng rất dễ dàng để làm vài chuyện mờ ám ở sau lưng.
Việc đào tạo khép kín của Ninh Tôn là do anh đề xuất.
Thậm chí, anh còn bí mật gây áp lực với ê-kíp chương trình, để bọn họ ám chỉ Ninh Tôn không nên tiết lộ quá nhiều chuyện về phương diện đời sống tình cảm của mình trong chương trình.
Ninh Tôn đã bày tỏ với Cố Tư ở hai chương trình trước đó, khiến Trì Uyên vô cùng bất mãn.
Anh phải phá bỏ tất cả mọi mối liên hệ giữa Ninh Tôn và Cố Tư.
Trì Uyên cuối cùng cũng không nói sự thật cho Cố Tư biết, anh chỉ nói là mình biết do hỏi thăm cô Ba nhà họ Chương.
Đầu óc Cố Tư hiện tại không được nhạy bén cho lắm, nên cũng không nghiêm túc suy nghĩ xem những lời nói này của Trì Uyên là thật hay giả.
Hai người ở trên giường quấn lấy nhau một hồi, rồi đứng dậy rửa mặt, sau đó xuống nhà ăn cơm.
Lúc này nếu ngủ một giấc dài, thì buổi trưa nhất định sẽ không ngủ được nữa.
Ăn cơm xong Trì Uyên cùng Cố Tư đi tản bộ ở trong vườn hoa, Cố Tư liền nhớ tới Lương Ninh Như.
Cô nói muốn đến phòng tập thể dục của Lương Ninh Như xem một chút.
Đã lâu rồi cô chưa tới thăm nơi làm việc của Lương Ninh Như.
Vừa vặn, buổi chiều Trì Uyên cũng muốn đến công ty kia bàn chuyện, Cố Tư ở nhà một mình, anh thật sự sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán.
Cho nên trước đó anh đã lái xe chở Cố Tư đi tìm Lương Ninh Như.
Trì Uyên cũng chưa từng tới nơi này, hai người tìm chỗ đậu xe, kết quả mới đậu xe xong, Cố Tư liền chỉ vào một chiếc xe cách đó không xa nói, “Anh nhìn xem kia có phải là xe của lão Chương không?”
Trì Uyên xuống xe, liếc mắt nhìn về phía đó, lập tức nhận ra, kia đúng là xe của Chương Tự Chi.
Cũng bình thường, Chương Tự Chi không có việc gì làm, bây giờ lại chính là thời điểm theo đuổi Lương Ninh Như, nhất định sẽ như keo dính da chó đi theo sau.
Trì Uyên cười, “Tự Chi thấy chúng ta tới, chắc hẳn sẽ không vui.”
Cố Tư gật đầu một cái, “Nhất định sẽ không vui.”
Nhưng hai người cũng không quan tâm nhiều như vậy, nắm tay nhau cùng đi đến phòng tập thể dục của Lương Ninh Như.
Xế chiều, phòng tập thể dục chỉ còn một vài người.
Không tính là quá nhiều, nhưng cũng không đến nỗi đặc biệt vắng vẻ.
Cố Tư đi vào nhìn xung quanh một lúc, nhưng không thấy Lương Ninh Như đâu.
Trì Uyên đi tìm một huấn luyện viên gần đó và hỏi thăm.
Huấn luyện viên giơ ngón tay lên chỉ phương hướng, “Bên kia quẹo phải, có một phòng làm việc.”
Trì Uyên cảm ơn, sau đó cùng Cố Tư chậm rãi đi tới.
Thời điểm khi đi tới gần chỗ đó, hai người không hẹn mà cùng bước nhẹ chân.
Có một chút suy nghĩ xấu được che giấu.
Lương Ninh Như quả thật đang ở trong phòng làm việc, Chương Tự Chi cũng đang ở đó.
Chương Tự Chi vẫn còn chưa thoát ra khỏi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Lương Ninh Như đang xem lại bảng kê khai tiền lương làm việc, Chương Tự Chi thì lầm bầm lầu bầu tiếp tục mắng ông cụ nhà họ Tùy.
Anh ta nói ông cụ không tích âm đức, cho nên mới mất cháu nội.
Anh còn nói rằng ông cụ toàn làm chuyện xấu, cho nên con trai ông khi tính toán người khác mới có thể đầy rẫy chỗ sơ hở như vậy.
Chương Tự Chi đem những chuyện xui xẻo mà Tùy Gia gặp phải gần đây đều trách mắng một lượt, tất cả mọi chuyện do ông cụ Tùy tâm địa xấu xa.
Quả thật ông cụ là một người thất đức, khiến cả gia tộc đều liên lụy không chừa một ai.
Lương Ninh Như sau khi xem xong một bảng kê khai tiền lương, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi, “Anh có thể ngậm miệng lại được không? Cái miệng này của anh sao lại giống như được lên dây cót vậy? Tôi nghe anh nói muốn đau hết cả đầu.”
Chương Tự Chi ngừng nói, mím môi, “Em không cảm thấy ông ta rất đáng giận sao, cô không cảm thấy kết quả của ông ta giống như bây giờ là đáng đời sao, cô không cảm thấy ông ta nên xuống địa ngục sao.”
Lương Ninh Như thực sự không chịu nổi nữa, cô giơ chân hướng về phía đối diện Chương Tự Chi đá một cái, “Anh đừng nói nữa.”
Từ sáng sớm đến giờ, cô không hề nhàn rỗi.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, “Người phụ nữ này quá bạo lực, bộ dáng em ăn hiếp tôi này, em không sợ sau này tôi không cần em nữa sao?”
Đây là cái gì và ở đâu vậy.
Lương Ninh Như cầm một phần văn kiện đã được kẹp lại ném về phía Chương Tự Chi, “Anh nhặt lại cho tôi, nếu như anh ghê tởm tôi như vậy, tôi sẽ đánh chết anh.”
Chương Tự Chi khịt mũi không nói gì.
Cố Tư cười nhìn về phía cửa.
Trì Uyên cũng không tiêu hóa nổi liền lắc đầu một cái.
Anh đã biết Chương Tự Chi rất nhiều năm, mặc dù trước đây tiếp xúc không nhiều, nhưng mà chưa từng thấy Chương Tự Chi hèn như vậy.
Thực sự làm mới lại nhận thức của anh về Chương Tự Chi.
Cố Tư thấy bên trong không nói gì nữa liền ra đứng ở cửa gõ cạch cạch cạch vài tiếng vào cửa kính.
Lương Ninh Như ngẩng đầu nhìn thấy là Cố Tư, lập tức đứng lên, “Cô tới rồi.”
Cố Tư mở cửa bước vào, không biết nói như thế nào cho tốt, “Vừa rồi tôi ở ngoài cửa đã nghe lão Chương nói, tôi cũng không biết có nên đi vào hay không, nhưng mà đi tới đây rồi cũng không thể đi về có phải không? Nên là đi vào chào hỏi mọi người một chút.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh mặt đỏ ửng.
Anh chưa bao giờ giở trò đùa bỡn trước mặt Trì Uyên và Cố Tư hay trước mặt người khác.
Này làm sao nghĩ có chút khiến anh không ngẩng đầu lên được.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn chỗ khác, nhẹ giọng ho khan hai cái, “Hai người các cô không có chuyện gì làm à, sao mà đứng ở cửa nghe lén chuyện của người khác.”
Cố Tư vội vàng tiến tới trước mặt Chương Tự Chi, khi đến gần mặt anh ta, giọng nói có chút khoa trương, “Lão Chương anh đỏ mặt rồi kìa, ai da, thật là không thể tin được, Lão Chương quả thực có thể đỏ mặt.”
Chương Tự Chi trừng mắt, “Cố Tiểu Tư, uổng công tôi thương cô, cô đúng là tiểu bạch nhãn lang*.”
(*)Tiểu bạch nhãn lang: sói mắt trắng nhỏ
Cố Tư cười haha, “Trước kia tôi đã từng suy nghĩ Lão Chương sẽ như thế nào khi gặp người con gái mình thích, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.”
Cố Tư vốn là muốn ở lại làm phiền Lương Ninh Như cả một buổi chiều.
Kết quả hiện tại cô trông thấy Chương Tự Chi ở chỗ này, cũng biết mình không nên quấy rầy hai người bọn họ.
Vì vậy cô cùng Lương Ninh Như trò chuyện vài câu, liền cùng Trì Uyên rời đi.
Chương Tự Chi chờ bọn họ đi rồi, mới gãi đầu một cái, “Tới có một lúc đã đi, đôi vợ chồng trẻ này thật đúng là rất hạnh phúc.”
Lương Ninh Như liếc hắn một cái.
Anh ta không thể nhìn ra nguyên nhân thực sự khiến Cố Tư rời đi sao?
Còn không phải là do anh ta quá nhờn, Cố Tư nhìn không nổi nữa.
Lương Ninh Như trở lại vị trí của mình, ngồi xuống, nhìn Chương Tự Chi, “Anh cả ngày không có việc gì làm sao? Anh ở đây làm phiền tôi cả một ngày rồi đấy.”
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút nói: “Tôi có việc phải làm, việc của tôi chính là ở chỗ này phụng bồi em.”
Lời thổ lộ tâm tình này, thực sự là khiến cho người ta buồn nôn.
Lương Ninh Như nhìn anh ta, sau đó chỉ chỉ cái ghế ở cửa, “Anh qua bên kia ngồi cho tôi, cũng đừng nói chuyện thì thầm bên tai tôi.”
Chương Tự Chi nhìn cái ghế kia một chút, anh đã từng ngồi ở cái ghế đó chơi game để chờ Lương Ninh Như.
Anh thu hồi tầm mắt, ngước mắt nhìn Lương Ninh Như, “Em thực sự không cần tôi ở lại chỗ này phụng bồi em sao?”
“Mau cút.”
“Được rồi.” Ngược lại Chương Tự Chi lại rất nghe lời, không dây dưa lằng nhằng, xoay người liền đi ra ngoài.
Tại thời điểm anh ta không nhìn thấy Lương Ninh Như cong cong khóe miệng.
Cô ấy thực sự đối mặt với Chương Tự Chi, nhưng chỉ ngượng ngùng trong 5 phút.
Chẳng hạn như sáng sớm hôm nay nhìn thấy Chương Tự Chi tới gần cô, bản thân cô vẫn có chút ngại ngùng.
Thế nhưng sau đó Chương Tự Chi nói năng liên miên lải nhải, không bao lâu đã khiến sự ngượng ngùng của cô biến mất vô ảnh vô tung* chỉ trong nháy mắt.
(*) Vô ảnh vô tung: Không có bóng dáng gì, không thấy được, không có tung tích,..
Người đàn ông này thực sự muốn ăn đòn.
Cô thật sự muốn đánh anh ta vài cái.
Chương Tự Chi đi tới cửa, dựa lưng vào ghế ngồi bắt chéo hai chân, một bộ dáng của người giàu có đạo đức.
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát rồi mới đem ánh mắt thu hồi lại.
Cô làm sao càng đi lại càng gần gũi với tên vô lại này.
Buổi chiều Lương Ninh Như cũng không có quá nhiều việc để làm.
Cô đem văn kiện xem xong, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Chương Tự Chi lại ngồi chơi game ở đằng kia, có lẽ là bật âm thanh, liền lớn tiếng hét lên với đám người ở đầu dây mạng bên kia.
Lương Ninh Như cứ nhìn một bên mặt của Chương Tự Chi.
Nhìn một chút, cô không khống chế được liền nở nụ cười.
Người đàn ông này giống như không lớn lên.
Ngồi như vậy được một lúc, chuông điện thoại di động của Lương Ninh Như vang lên.
Cô vội vàng mò ra xem, đó là người ở quê cô gọi.
Lương Ninh Như trực tiếp nhận điện thoại, “Ba, có chuyện gì sao?”
Ba Lương nói chuyện trung khí mười phần, “Không có chuyện gì lớn, ba chỉ muốn hỏi một chút xem lúc nào con nghỉ, thuận tiện về nhà một chuyến xem sao.”
Lương Ninh Như có chút bất ngờ, “Khoảng thời gian trước con mới vừa trở về, thế nào? Nhà có chuyện à ba?”
Ba Lương nói, “Cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là sắp tới ngày giỗ của bà nội con, nghĩ là nếu con có thời gian thì trở về một chuyến, cùng ba đi tế bái cho bà, để bà nội của con ở phía bên kia phù hộ cho nhân duyên của con.”
Lương Ninh Như đưa tay lên che mặt, tất cả đều là chuyện này.
Để cho bà nội qua đời mười mấy năm của cô phù hộ nhân duyên.
Thẩm mỹ của bà nội cô vẫn là ở xã hội cũ, cơ duyên gì có thể phù hộ cho cô.
Lương Ninh Như cũng cười, “Để con xem một chút, ngày nào được nghỉ con sẽ trở về một chuyến.”
Ngày giỗ của bà nội, Lương Ninh Như vẫn luôn muốn được trở về để tế bái.
Trước đây do tính chất công việc đặc thù, không có nhiều kỳ nghỉ phép, đã rất nhiều năm cô không chính thức qua để tế bái bà nội của mình.
Ba Lương ậm ừ một tiếng, “Đúng rồi, ba còn muốn hỏi con một chút, Lâm Sinh gần đây có liên lạc với con không?”
Lương Ninh Như không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Có phải người nhà anh ta lại tìm đến gây phiền toái cho chúng ta không?”
Ba Lương chép miệng nói, “Cũng không phải là tìm chúng ta gây phiền toái, mà tới để thuyết phục, nói là xem có thể giảng hòa không, người của nhà họ Lâm đến, người trung gian cũng đến, mỗi lần đều đánh nhau rất lớn, tất cả hàng xóm đều qua xem, ảnh hưởng thực sự không tốt.”
Ba Lương giọng nóicó chút do dự, “Ba muốn cùng con xác nhận lại một số suy nghĩ, ba sợ những điều con nói lần trước là lời nói trong lúc tức giận, con nếu thực sự không muốn cùng Lâm Sinh tiếp tục, thì lần sau ba từ chối sẽ từ chối dứt khoát hơn, hai lần bọn họ tới, ba cũng không dám nhiều lời, ba sợ con hối hận sẽ đổi ý.”
Lương Ninh Như lại ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi, rồi nói với ba Lương rằng, “Con và Lâm Sinh là không thể nào, lần sau bọn họ lại tới, ba liền trực tiếp từ chối giúp con, lúc trước không biết những chuyện kia của anh ta, con cũng không thích anh ta, hiện tại biết rồi, con đối với anh ta càng không có cảm giác.”
Ba Lương có chút vui vẻ, rõ ràng ông cũng chướng mắt với Lâm Sinh, “Được được được, lần sau bọn họ lại tới ba sẽ thẳng tay đuổi bọn họ ra ngoài.”
Nói xong chuyện này giọng của ba Lương đột nhiên trở nên giống như một tên trộm, “Tiểu Chương lần trước ở đâu? Hai người có còn qua lại không? Tiểu Chương, ba thấy người này không tệ, là một tiểu tử tốt.”
Lương Ninh Như do dự một chút mới nói, “Anh ta đang ở cửa phòng làm việc của con, người này, đúng là tạm được, nhưng trên người thì cũng một đống lớn tật xấu.”
Người cha già của Lương gia có thể thấy rõ, “Ai da, người trẻ tuổi mà, ai không có chút tật xấu chứ, người chính trực là được, con phải xem những lỗi lầm đó của anh ta có ảnh hưởng đến tam quan của con không, một vài tật xấu nhỏ ai cũng không tránh được, bản thân chúng ta cũng có.”
Lương Ninh Như bật cười, “Ba nói với con những điều này làm gì? Làm giống như con muốn nói chuyện yêu đương với anh ta vậy?”
Ba Lương ở bên kia liền cười haha, cũng không nói bất cứ điều gì.
Chẳng qua ấn ý là gì, thì trong lòng ai cũng hiểu.
Lương Ninh Như có chút không tự nhiên, “Được rồi được rồi,không có chuyện gì khác nữa con cúp điện thoại trước, về phần xin nghỉ phép, để con xem một chút, nếu rảnh rỗi thì con sẽ về.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Ninh Như thở ra một hơi thật dài.
Thực ra thì ba cô cũng không phải là người đặc biệt dễ tính.
Ông già có rất nhiều quy tắc, trong thôn bọn họ có rất nhiều thanh niên cùng tuổi với cô như vậy, nhưng ông già không vừa ý.
Không nói người ta tư thế đi không đúng, thì nói giọng nói éo lả, hoặc là nói người ta ăn mặc chả giống nam chả giống nữ.
Còn nói người ta là tam quan bất chánh.
Dù sao ông thấy, dường như không ai có thể xứng với con gái của ông.
Trước đó vì sao qua loa mà đồng ý Lâm Sinh, thật ra cũng bởi vì Lâm Sinh lớn lên là một người có nhiều mặt tốt, nhìn quy củ.
Thế nhưng là người ở ngoài cửa kia…
Ba cô rốt cuộc là như thế nào lại nhìn trúng coi trọng anh ta.
Chương Tự Chi này có đức hạnh gì, nếu là ánh mắt của người bình thường, chắc hẳn sẽ không ai coi trọng anh ta.
Tại sao ba cô lại có chút khác biệt về vấn đề này?
Chương Tự Chi không biết Lương Ninh Như ở bên kia đã suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Sau khi chơi game xong anh quay đầu nhìn về hướng Lương Ninh Như.
Thấy Lương Ninh Như đang ngẩn người nhìn mình, lập tức bật cười, anh ta liền đứng dậy vươn vai, sau đó đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Lương Ninh Như, “Nhìn trộm anh làm gì? Muốn nhìn thì gọi anh, anh sẽ đến bên cạnh em, để em nhìn cho thật kĩ.”
Ngược lại Lương Ninh Như hít vào một hơi khí lạnh.
Trước đó Chương Tự Chi quả thật cũng rất thích nói những điều mập mờ nước đôi, những lời nói mờ ám không rõ ràng.
Nhưng cho tới bây giờ không có giống như bây giờ thổ vị mười phần.
Sao nghe khó tiếp thu như vậy?
Chương Tự Chi ở chỗ Lương Ninh Như ngồi không hết một buổi chiều, đến lúc chạng vạng tối anh ta mới dẫn Lương Ninh Như đi ra ngoài ăn cơm.
Những nơi cậu út nhà họ Chương đến chắc chắn đều là nơi tương đối cao cấp.
Lương Ninh Như đi theo bên cạnh anh ta bật cười, “Nếu không phải đi theo anh thì có lẽ cả đời này tôi cũng không thể tới những nơi như thế này.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta nói, giọng điệu rất nghiêm túc, “Nếu như em vẫn luôn đi theo anh, ngày nào anh cũng sẽ dẫn em tới những chỗ như thế này.”
Lương Ninh Như chọn cách im lặng, cô ta vẫn không nên nói lời nào thì hơn.
Chỉ cần có cơ hội là tên này sẽ được nước lấn tới ngay lập tức.
Hai người bọn họ đi vào bên trong phòng riêng.
Phòng cũng không lớn, nhưng được trang trí rất trang nhã.
Chương Tự Chi lấy thực đơn qua xem xét một lượt sau đó đưa cho Lương Ninh Như, “Em gọi món đi, gọi cái gì cũng được.”
Cái nết của người giàu có lại bắt đầu phát tác rồi đấy.
Lương Ninh Như cũng không quan tâm tới ăn uống lắm.
Cái nghề lúc trước của cô ta còn có cả lúc không kịp ăn cơm luôn mà, bây giờ có cơm mà ăn đã là tốt lắm rồi.
Lương Ninh Như nhìn một lượt rồi cuối cùng gọi hai món chay.
Thật ra là do giá của mấy món khác cao quá, cao đến nỗi cô ta cảm thấy bất thường.
Cô ta nhếch miệng, mấy món này ở nhà cô ta cũng có thể nấu được.
Chương Tự Chi cầm lại thực đơn, anh ta cũng không nhìn thực đơn mà gọi ngẫu nhiên thêm hai món.
Sau đó anh ta lại gọi một bát canh dưỡng sinh.
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài Chương Tự Chi mới nói, “Canh dưỡng sinh của nhà hàng này không tệ đâu. Không phải dạ dày của em không tốt lắm à? Uống chút canh dưỡng sinh để bồi bổ dạ dày đi.”
Dạ dày của Lương Ninh Như đúng là có chút bệnh vặt. Không chỉ riêng cô ta mà dạ dày của mấy người đồng nghiệp của cô ta cũng đều không tốt.
Nhưng Chương Tự Chi có thể biết chuyện này lại làm cho Lương Ninh Như hơi bất ngờ.
Chương Tự Chi cũng biết suy nghĩ của Lương Ninh Như, “Anh nhìn thấy thuốc dạ dày trên bàn làm việc của em.”
Lương Ninh Như nở nụ cười, cô ta lại nhớ tới một chuyện khác, “Hai ngày nữa có thể em sẽ về nhà một chuyến, anh đừng qua đây nữa mà cứ đi làm việc của mình đi.”
Chương Tự Chi sửng sờ, anh ta nhìn Lương Ninh Như, “Em muốn về nhà sao? Có chuyện gì vậy? Trong nhà lại có việc gì rồi à? Là tên họ Lâm kia lại qua nhà em làm loạn rồi à? Em dẫn anh về cùng đi. Anh nói cho em nghe, ngoài anh ra không ai giải quyết được chuyện này đâu. Loại người sợ mạnh hiếp yếu như anh ta thì phải là tôi ra tay xử lý mới được. Tôi rất giỏi xử lý mấy chuyện như thế này đấy.”
Lương Ninh Như có chút bất đắc dĩ nhìn anh ta, “Anh có thể ngừng nghỉ một chút được không vậy? Là trong nhà tôi có chút chuyện, tôi về nhà xử lý một chút là được rồi, chắc nửa ngày là xong ấy mà.”
Chương Tự Chi hơi nghi hoặc hỏi lại, “Chuyện gì vậy? Chuyện không thể nói cho anh nghe được à?”
Chuyện này cũng không phải là chuyện gì không thể nói cho anh ta nghe. Lương Ninh Như chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói thôi.
Sau đó Chương Tự Chi nở nụ cười, “Em không nói cho tôi biết anh cũng có thể điều tra ra đấy.”
Bộ dáng của anh ta trông rất đắc chí, “Mạng lưới thông tin của anh rất nhanh nhạy đấy, nhất là mấy chuyện liên quan tới em.”
Lương Ninh Như ngả người ra sau dựa lương vào ghế. Cô ta càng nhìn anh ta như thế này là lại càng muốn qua đánh cho anh ta một trận.
Chẳng qua cuối cùng cô ta vẫn ngăn cho bản thân đừng quá kích động, “Thật ra cũng không có gì to tát, sắp đến ngày giỗ của bà nội rồi nên tôi về nhà đốt cho bà ít vàng mã thôi.”
Chương Tự Chi nói câu là như vậy à, sau đó anh ta còn nói, “Đi đi về về cũng khá xa đấy, hay là anh chở em về được không?”
Đường xá đúng là rất xa nhưng bây giờ bắt xe về cũng thấy thuận tiện hơn trước rất nhiều rồi.
Lương Ninh Như xua tay, “Không cần, không cần. Thật sự không cần đâu.”
Chương Tự Chi cũng không kì kèo gì với cô ta, nhưng mấy lời của Lương Ninh Như có tác dụng hay không lại không phải là chuyện do cô ta có thể định đoạt được.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đã quyết định làm cái gì là chưa có ai có thể ngăn cản nổi.
Đồ ăn ở đây được phục vụ rất nhanh chóng. Một lát sau nhân viên phục vụ đã mang tất cả các món ăn bọn họ đã gọi lên một lượt luôn.
Chương Tự Chi múc cho Lương Ninh Như một bát canh trước tiên, “Uống canh trước làm ấm dạ dày đã.”
Lương Ninh Như nhận bát canh sau đó trêu chọc Chương Tự Chi, “Đúng rồi, cô Từ gần đây có liên lạc với anh không vậy? Anh xem anh biết quan tâm săn sóc người khác như vậy thì có khi nào cô ấy không nỡ bỏ anh không?”
Chương Tự Chi lập tức liền bật cười, “Sao vậy? Em đang thử tôi sao? Mấy chuyện như thế này thì em cứ hỏi thẳng là được mà. Cô ấy không liên lạc gì với anh cả. Em cảm thấy anh biết quan tâm săn sóc nhưng cô ấy lại không cảm thấy như vậy đâu. Anh nói thật với em vậy, anh quan tâm cũng chỉ là quan tâm em mà thôi, anh còn chưa bao giờ đối xử với người khác như thế này bao giờ đâu.”
Lương Ninh Như không biết nên trả lời anh ta như thế nào. Cô ta mím môi một lúc lâu rồi cuối cùng chỉ có thề xì một tiếng khinh bỉ anh ta.
Chẳng qua tiếng hơi yếu một chút nghe qua càng giống như là đang làm nũng hơn.
Chương Tự Chi nở nụ cười, anh ta gắp thức ăn cho Lương Ninh Như, “Ăn cơm đi.”
Lúc hai người bọn họ sắp ăn xong, điện thoại của Lương Ninh Như rung một cái.
Cô ta hoàn toàn không để ý, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Chương Tự Chi ngồi ở đối diện, ánh mắt của anh ta rất sắc bén liếc qua thanh thông báo trong điện thoại di động của Lương Ninh Như, trên đó hiển thị cho thấy có một tin nhắn được gửi đến.
Chương Tự Chi nhướng mắt nhìn Lương Ninh Như một chút. Anh ta do dự mấy giây sau đó anh ta trực tiếp với tay cầm điện thoại của Lương Ninh Như qua.
Quả nhiên trên đó hiển thị một tin nhắn do Lâm Sinh gửi tới.
Lương Ninh Như đang uống nước, cô ta thấy anh ta hành động như vậy thì nhanh chóng buông ly nước xuống, “Anh làm cái gì vậy?”
Chương Tự Chi cũng không bấm vào đọc nội dung tin nhắn, anh ta liếc qua một cái và thấy rõ đoạn đầu của tin nhắn.
Lâm Sinh muốn hẹn Lương Ninh Như gặp mặt, hình như anh ta có chuyện gì đó muốn nói.
Phần phía sau của tin nhắn không hiện ra, rốt cuộc anh ta có còn chuyện gì khác nữa không thì Chương Tự Chi cũng không rõ lắm.
Anh ta trả điện thoại cho Lương Ninh Như, “Tên này vẫn còn đang làm phiền em à?”
Lương Ninh Như cầm điện thoại qua rồi ấn mở tin nhắn ra nhìn một chút, anh ta lại nhắn một loạt tin nói nhảm tiếp.
Gần đây Lâm Sinh thường hay viết mấy bài văn nhỏ kiểu như thế này, càng ngày viết càng sến sẩm.
Lương Ninh Như lại cảm thấy rất xấu hổ.
Vốn dĩ cô ta và Lâm Sinh cũng không có tình cảm gì với nhau. Mấy cái được gọi là bày tỏ tâm sự của Lâm Sinh thật sự làm cho cô ta nổi hết cả da gà da vịt lên.
Lương Ninh Như bấm vài cái xóa tin nhắn đó.
Giọng nói của cô ta cũng có một chút bất lực, “Lâm Sinh chỉ là bị tôi làm lơ nên mới vậy thôi. Không có việc gì, cứ tiếp tục làm lơ anh ta là được rồi, không cần để ý đến loại người như thế này làm cái gì cho tốn công.”
Kiểu người như Lâm Sinh có đôi chỗ giống với Chương Tự Chi.
Chỉ cần để ý anh ta một cái thôi là anh ta lại được nước lấn tới liền.
Không để ý tới anh ta thì thời gian trôi qua lâu thì anh ta cũng sẽ dừng lại thôi.
Ánh mắt Chương Tự Chi dừng lại trên điện thoại của Lương Ninh Như một lát sau đó anh ta gật đầu, “Có lẽ là vậy.”
Hai người bọn họ cơm nước xong xuôi rồi thì Chương Tự Chi không lập tức đưa Lương Ninh Như về nhà ngay mà là mang cô ta đi dạo quanh vùng xung quanh một vòng.
Lúc này, bên ngoài đã từ từ bắt đầu sôi động.
Hai người bọn họ cứ đi theo đường lớn mà không có mục đích gì cả, Chương Tự Chi thuận tiện lại hỏi mấy chuyện trong nhà Lương Ninh Như.
Ví dụ như bà nội cô ta đã mất bao lâu rồi?
An táng ở đâu?
Lần này cô ta về nhà thì đi hóa vàng mã cho bà nội cùng với những ai?
Hình như Lương Ninh Như nhớ đến việc gì đó. Cô ta bắt đầu lảm nhảm kể về hồi ức của mấy chuyện hồi xưa.
Cô ta nói bà nội cô ta vốn dĩ là một người vô cùng trọng nam khinh nữ.
Mẹ Lương sinh cô ta làm cho bà nội tức điên.
Bà cụ đứng ở cửa phòng sinh, vừa nghe nói là sinh con gái là bà cụ quay người bỏ đi luôn.
Nhưng một người bà nội rõ ràng không thích cô ta như vậy lại càng càng càng tốt với cô ta khi cô ta dần lớn lên.
Cô ta nói bà nội có một cái hộp sắt. Cuối cùng bà nội sẽ giấu đồ ăn ngon trong nhà vào đó, lúc nào thấy cô ta là bà nội lại lấy những món đó ra.
Bà cụ già yếu nhiều bệnh tật, cả một đời cũng chưa được hưởng qua mấy phần phúc.
Bà cụ không đợi được Lương Ninh Như lớn lên. Vào một buổi sáng rất đẹp không có người nhà ở bên cạnh, bà cụ nằm trên giường ra đi thanh thản.
Nói đến đây, giọng của Lương Ninh Như đột nhiên có chút nghẹn ngào, “Không ai trong nhà chúng tôi có thể nhìn thấy bà nội lần cuối. Sáng hôm đó tất cả mọi người đều đi ra ngoài, giữa trưa chúng tôi về nhà thì người bà đã lạnh ngắt.”
Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ một chút rồi giơ tay ra kéo tay Lương Ninh Như qua rồi đan mười ngón tay vào nhau thật chặt.
Lần này Lương Ninh Như không từ chối anh ta.
Cô ta hít vào mấy hơi rồi còn ra vẻ kiên cường cười nói, “Tuy nói đời người ai rồi cũng có sinh lão bệnh tử nhưng mỗi lần tôi nhớ lại lúc bà nội ra đi thì tôi luôn cảm thấy rất thê lương.”
Chỉ cần lúc bà cụ ra đi có một người ở bên cạnh bà thôi thì trong lòng Lương Ninh Như cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Bây giờ mỗi lần cô ta nhớ đến bà cụ đều cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời đó, bà cụ đã phải trải qua cái gì?
Bà cụ có khó chịu hay không?
Bà cụ có muốn có người nhà ở bên cạnh hay không?
Bà cụ có muốn rời khỏi giường đi tìm ai hay không?
Tất cả những câu hỏi liên quan đến bà cụ đều không có ai có thể giải đáp thay cô ta được.
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi giơ tay ra kéo Lương Ninh Như vào lòng, “Đừng nghĩ tới những chuyện này nữa. Có một số việc là không thể nghĩ. Chúng ta làm người là phải sống hướng về tương lai chứ không phải sống trong quá khứ.”
Chương Tự Chi hiểu rất rõ loại cảm giác này của Lương Ninh Như.
Trong ví tiền anh ta cũng kẹp ảnh của một người, trong ảnh là người đã vắng mặt trong tiệc sinh nhật của anh ta.
Thật ra thỉnh thoảng anh ta cũng suy nghĩ người phụ nữ đó lúc còn sống đã sống như thế nào?
Lúc bà ấy rời đi có phải rất không nỡ không?
Bà ấy có cảm thấy rất bất đắc dĩ không?
Càng suy nghĩ những chuyện này nhiều thì tâm trạng sẽ càng ngày càng kém.
Bởi vì cho dù có nghĩ như thế nào cũng sẽ không bao giờ nhận được đáp án.
Hai người bọn họ cứ ôm nhau như thế một lúc thì Lương Ninh Như vỗ vai Chương Tự Chi, “Được rồi, tôi đã bình tĩnh lại rồi.”
Chương Tự Chi dường như cảm thấy hơi thất vọng, “Uầy. Để anh ôm thêm một chút đi.”
Anh ta lại bắt đầu giỡn nhây nữa rồi.
Lương Ninh Như cười đấm anh ta một cái, hai người bọn họ lại tiếp tục bước đi dọc theo đường.
Ở bên kia, lúc chạng vạng tối Cố Tư nhận được một cuộc gọi từ Ninh Tôn.
Quả nhiên đúng như lời Trì Uyên nói, Ninh Tôn có thể có mấy ngày nghỉ ngơi.
Sau đó lịch trình của anh ta sẽ bị sắp xếp đầy.
Cho nên anh ta muốn thừa dịp thời gian này trở về gặp mặt mọi người một chút.
Cố Tư nghe được giọng của anh ta thì có chút vui vẻ. Cô nói chúc mừng anh ta trước sau đó mới hỏi lúc nào thì anh ta trở về, đến lúc đó gọi cả Chương Tự Chi rồi bọn họ gặp mặt trò chuyện.
Trạng thái của Ninh Tôn tốt hơn nhiều so với lần trước anh ta trở về, ít ra thì từ giọng nói của anh ta cũng có thể nghe được tâm trạng của anh ta không tệ lắm.
Ninh Tôn nói anh ta đã gọi điện thoại cho cho Chương Tự Chi nhưng là Chương Tự Chi vẫn luôn không nghe máy.
Cũng không biết anh ta có đang bận hay không.
Cố Tư bật cười, “Gần đây Lão Chương đều rất bận rộn, anh ta đang vội theo đuổi con gái nhà người ta kìa.”
Ninh Tôn thật sự rất bất ngờ, “Sao vậy? Tự Chi có người yêu rồi sao?”
Cố Tư ừ một tiếng sau đó còn nói, “Anh cũng gặp người đó rồi đấy. Lúc trước chúng ta có một lần chơi mạt chược ở chỗ Lão Chương suýt thì bị người ta qua bắt lên đồn, Lão Chương bị cô gái đó đè lên trên bàn mạt chược đó.”
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhớ ra đó là ai.
Anh ta hơi ngạc nhiên, “Cô cảnh sát kia sao? Không phải chứ. Lúc trước Tự Chi rất ghét cô ấy mà.”
Ai mà nói trước được mấy chuyện này đâu cơ chứ.
Anh ta cũng đã không ít lần mắng Lương Ninh Như trước mặt Cố Tư đây này.
Nhưng bây giờ không phải anh ta cũng đã thành một tên lì lợm la liếm qua chỗ nhà người ta suốt à.
Cố Tư nhớ lại bộ dáng Chương Tự Chi trước mặt Lương Ninh Như cái là thấy buồn cười. Giọng nói của cô mang theo chờ mong, “Khi nào thì anh về vậy? Chúng ta cũng hẹn cô Lương ra gặp nhau luôn đi. Đến lúc đó anh sẽ biết Lão Chương ở trước mặt cô ấy là như thế nào, em dám đảm bảo anh tuyệt đối không bao giờ tưởng tượng ra đâu.”
Ninh Tôn ở đầu dây bên kia cũng nở nụ cười, “Anh còn phải chuẩn bị một chút đã. Đầu tiên anh phải ký hợp đồng, sau khi ký hợp đồng xong thì sẽ có mấy ngày nghỉ. Đến lúc anh sẽ gọi điện thoại lại cho em sau, có lẽ cũng là trong tuần này thôi.”
Cố Tư nói một tiếng được.
Sau đó Trì Uyên đi qua đến bên cạnh cô rồi dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói với Cố Tư, “Em yêu, em để đồ lót của anh ở chỗ nào rồi?”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, cô trừng mắt với anh không nói gì.
Trì Uyên cứ như là sợ Ninh Tôn ở đầu dây bên kia không nghe thấy được vậy. Anh lại nâng giọng lên một tông rồi nói, “Quần lót của anh ở chỗ nào vậy? Em không thể nào cứ để anh trần như nhộng thế này chứ?”
Ninh Tôn mở miệng nói trước, “Tiểu Tư, em có việc thì cứ đi giải quyết trước đi, có gì chờ chúng ta gặp nhau lại nói tiếp.”
Cố Tư ừ một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Trì Uyên thấy cô cúp điện thoại rồi cũng không la hét nữa. Anh xoay người vào phòng tắm.
Cố Tư ngồi ở trên giường hét về phía phòng tắm, “Trì Uyên, anh là cái đồ không biết xấu hổ, đồ khốn nạn.”
Trì Uyên cảm thấy khá là vui vẻ, anh còn hát trong phòng tắm nữa chứ.
Cố Tư ở bên ngoài nghiến răng nghiến lợi. Cô nghĩ một chút rồi đi qua tủ quần áo giấu hết tất cả đồ lót của Trì Uyên.
Sau đó cô quay trở lại nằm trên giường đắp chăn rồi nhắm mắt lại.
Trì Uyên tắm rửa xong thì quấn khăn tắm đi ra. Anh đi qua tủ quần áo trước để tìm đồ lót cùng và đồ ngủ.
Ai ngờ lật một hồi lâu cũng không tìm được cái nào.
Anh quay đầu nhìn về phía giường.
Cố Tư đang nằm quay lưng về phía anh không nhúc nhích, nhìn qua thì dường như cô đang ngủ.
Trì Uyên bật cười, anh cũng không tìm nữa mà đi thẳng qua luôn. Anh kéo khăn tắm ra rồi vén chăn lên chui vào.
Là cô tự tìm đến vậy đừng trách anh.
Vốn dĩ Cố Tư đang giả vờ ngủ, cô còn muốn Trì Uyên qua năn nỉ cô rồi nhận lỗi.
Cuối cùng thì hay rồi, cô đợi tới đợi lui lại đợi được một cơ thể ấm áp lại gần từ phía sau.
Sau đó tay của Trì Uyên cũng ôm qua từ ngang hông của cô.
Cố Tư hiểu rất rõ cái này có nghĩa là gì.
Cố Tư cũng không giả bộ được nữa.
Cô đột nhiên quay người lại nhìn Trì Uyên, “Anh thật sự không cần mặt mũi gì nữa đúng không?”
Trì Uyên lại gần, anh hôn lên phía trên gò má cô một cái, “Đã không cần từ lâu rồi. Trước đó anh cũng đã nói với em rồi mà, thứ đó có ích gì đâu. Ở trước mặt em anh đã bỏ nó từ lâu rồi.”
Cố Tư giơ tay nhéo một cái trên lưng Trì Uyên, “Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn chơi mấy trò mèo đó à? Em với Ninh Tôn là bạn bè trong sáng. Chẳng lẽ đến bây giờ anh cũng không tin à?”
Tay của Trì Uyên thuận theo eo của Cố Tư sờ lên phía trên sau đó nắm một cái, “Anh tin em mà, chỉ là anh không tin cậu ta.”
Cố Tư đập tay anh muốn để anh buông ra.
Nhưng mà sao Trì Uyên có thể rút lui nhanh như vậy được.
Anh lật tay một cái nắm lấy tay Cố Tư kéo lên trên đỉnh đầu khóa lại, một cái tay khác bắt đầu chạy loạn lung tung, “Khi nào mà Ninh Tôn có bạn gái thì khi đó anh không đề phòng cậu ta nữa. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Cố Tư còn muốn nói cái gì đó nhưng Trì Uyên không muốn nghe.
Anh xoay nửa người qua rồi trực tiếp ngăn chặn miệng của Cố Tư lại.
Cố Tư cũng không phải thật sự muốn giãy dụa.
Bây giờ cô đang trong giai đoạn mang thai kỳ giữa nên anh còn có thể làm loạn một chút.
Chứ chờ đến khi cô mang thai kỳ cuối thì anh cũng chỉ có nước ngoan ngoãn yên tĩnh thôi.
Nhưng dù cho hôm nay được phép làm loạn thì Trì Uyên cũng vẫn phải kiềm chế. Dù sao trong bụng còn có một tên nhóc trong đó, ít nhiều gì anh cũng phải để ý chút.
Cố Tư hơi choáng. Cô nắm chặt lấy tay của Trì Uyên, “Trì Uyên, anh yêu em không?”
Trì Uyên sững sờ, cả thân trên của anh nâng lên, “Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh còn chưa nói lần nào sao?”
Cố Tư cũng không nhớ trước kia Trì Uyên đã nói lần nào chưa.
Bây giờ đầu óc cô đang choáng váng, cô không nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Chẳng qua Trì Uyên cũng không so đo tính toán nhiều như vậy. Cuối cùng anh cúi người xuống vừa hôn khóe môi Cố Tư vừa nói, “Anh yêu em. Sao lại không yêu em được cơ chứ?”
Liên tiếp mấy ngày vào buổi sáng Chương Tự Chi đều đến cửa nhà Lương Ninh Như chờ, anh ta lấy cớ rất hay là chở Lương Ninh Như đi làm.
Nhưng Lương Ninh Như thật ra cũng có thể nhìn ra anh ta rốt cuộc có ý gì.
Lương Ninh Như cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Chẳng qua Chương Tự Chi hành động như thế này cũng có chút làm cho trong lòng cô ta cảm thấy ấm áp.
Cho nên trước một ngày muốn về nhà, cô ta đã thông báo cho Chương Tự Chi.
Cô ta nói cho Chương Tự Chi biết sáng mai không cần qua sớm như vậy, cô ta có muốn về nhà cũng không về vội như vậy.
Nhưng hình như Chương Tự Chi không tin cô ta.
Ngày hôm sau vẫn đến từ sáng sớm tinh mơ.
Lương Ninh Như vừa xuống lầu đã nhìn thấy Chương Tự Chi dựa ở trên xe hút thuốc là cả mặt cô ta cũng chỉ còn bất đắc dĩ.
Lời cô ta nói đáng nghi như vậy sao, sao mà anh ta lại không tin đến mức như vậy cơ chứ?
Lương Ninh Như lên xe rồi mới phát hiện Chương Tự Chi đã mua bữa sáng đặt ở trên xe.
Lương Ninh Như nở nụ cười rồi tự biết lấy cái túi đồ ăn sáng qua mở ra.
Bên trong túi có sữa bò và sữa đậu nành.
Lương Ninh Như cắm ống hút vào cả hai cái.
Ai ngờ Chương Tự Chi đã khởi động xe.
Cô ta rất rõ Chương Tự Chi làm như vậy là đang ủ mưu cho cái gì.
Lương Ninh Như có chút bất đắc dĩ, cô ta giơ sữa bò qua cho anh ta hút.
Chương Tự Chi cong khóe miệng rồi nghiêng đầu, anh ta cứ như thế uống sữa bò trong tay Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lại mỗi tay cầm một cái bánh bao.
Một cái là cho chính cô ta ăn, cái trên tay còn lại là đút cho Chương Tự Chi ăn.
Hôm nay Chương Tự Chi cảm thấy rất thỏa mãn.
Trước đây, Lương Ninh Như chưa bao giờ chịu nghe theo ý của anh ta như thế này lần nào đâu.
Trên suốt quãng đường này, không khí xung quanh hai người bọn họ hài hòa hơn so với lần trước nhiều.
Thậm chí giữa đường hai người còn trêu đùa nhau mấy trò vô thưởng vô phạt nữa.
Bọn họ nói về việc nếu Lương Ninh Như thật sự ở bên nhau với Lâm Sinh thì cuộc sống sau này của cô ta sẽ trôi qua thê thảm như thế nào.
Sau đó lại giả thiết một chút, nếu Chương Tự Chi cưới Từ Giai Ninh thì trong cuộc sống sau này Từ Giai Ninh gặp phải bao nhiêu khốn khổ.
Dọc theo đường đi cũng coi như là cười cười nói nói.
Chờ đến lúc xe dừng ở cổng chính nhà họ Lương thì mẹ Lương đã đợi sẵn ở bên đó rồi.
Bà ta nhận ra xe của Chương Tự Chi. Bà ta thấy hai người bọn họ cùng nhau xuống xe thì tỏ ra rất bất ngờ, “Tiểu Chương cũng tới cùng à?”
Chương Tự Chi cười gọi bác gái sau đó anh ta còn nói, “Để Tiểu Như về một mình cháu không yên tâm lắm ạ.”
Anh ta nói lời như vậy lập tức khiến cho mẹ Lương phải nở nụ cười.
Vốn dĩ bà ta đã có ấn tượng rất tốt với Chương Tự Chi mà bây giờ lại nghe thấy anh ta nói như vậy một cái là lại thêm một điểm cộng.
Mẹ Lương nhanh chóng bảo hai người bọn họ vào trong nhà nghỉ ngơi trước một chút.
Lương Ninh Như bật cười, “Ngồi suốt một đường thì mệt cái gì chứ ạ?”
Mẹ Lương đi đi qua vỗ lên vai Lương Ninh Như một cái, “Cái con bé trời đánh này, con không mệt nhưng Tiểu Chương mệt kìa. Con chỉ là ngồi trong xe trở về, buồn ngủ thì còn có thể chợp mắt một chút, nhưng người ta phải tập trung lái xe đấy con biết chưa hả?”
Lương Ninh Như vội vàng gật đầu, “Vâng, vâng, vâng. Mẹ nói đúng, mẹ nói cái gì cũng đúng hết.”
Mẹ Lương lườm cô ta một cái.
Ba người cùng nhau đi vào sân, ba Lương đứng ở trong nhà nhìn ra cũng thấy.
Ba Lương chạy nhanh đi ra, ông ta cười còn vui vẻ hơn cả mẹ Lương, “Ba biết ngay là hôm nay Tiểu Chương sẽ tới mà.”
Lương Ninh Như nhìn ba Lương có chút bất đắc dĩ.
Đúng là mấy ngày nay ông ta đều gọi điện thoại cho cho cô ta. Ông ta hỏi Chương Tự Chi có đi theo về không.
Lương Ninh Như cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào, vì sao ông ta cứ nhắc mãi chuyện Chương Tự Chi về theo như vậy nữa.
Lúc đầu chuyện đi viếng mộ bà cụ là một việc riêng trong nhà như thế nào cơ chứ.
Bình thường thì không thể cho một người ngoài đi theo được.
Chương Tự Chi vừa nghe xong là bật cười ha ha rồi đi về phía ba Lương, “Cháu cũng đoán được bác nhớ cháu cho nên cháu cũng tranh thủ thời gian qua thăm bác đây này.”
Vẻ mặt của Lương Ninh Như đứng ở sau lưng anh ta suýt thì co thành một cục.
Cái tên này thật sự không sợ thiên lôi đánh mà, chuyện gì cũng dám há miệng bịa ra.
Mấy người bọn họ đi vào phòng, ba Lương lại lôi kéo Chương Tự Chi hỏi trên đường tới anh ta đã ăn cơm hay chưa.
Chương Tự Chi nhanh chóng nói, “Ăn rồi ạ, cháu với Tiểu Như ăn trên xe rồi ạ.”
Thấy giờ này cũng sắp đến giữa trưa rồi nên ba Lương gọi mẹ Lương nấu cơm trưa nhanh lên. Ông ta bảo nấu hết mấy món mà ông ta đã chuẩn bị luôn.
Mẹ Lương cười nói, “Cũng không biết ba con sao lại chắc chắn như vậy, ông ấy cứ nói Tiểu Chương có thể sẽ đến nên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.”
Lương Ninh Như cong miệng lẩm bẩm một câu, “Mới gặp nhau có một lần, cũng không biết như thế nào mà lại vừa mắt anh ta như vậy nữa.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh cười, anh ta giơ tay sờ đầu Lương Ninh Như.
Động tác này mang một chút ý cưng chiều, ba Lương ở bên cạnh nhìn thoáng qua rồi lập tức dời ánh mắt đi.
Mà mẹ Lương thì bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Ai ngờ mới cắt xong nguyên liệu nấu ăn còn chưa kịp nấu thì ngoài cổng đã ùn ùn kéo đến một đống người.
Chương Tự Chi đang ngồi cùng ba Lương trong phòng trò chuyện phiếm tán gẫu, anh ta nghe thấy tiếng thì nhướng mắt nhìn sang.
Hay lắm, lần này vậy mà đến đông đủ hết rồi.
Người đi ở phía trên cùng chính là người mai mối mà lần trước Chương Tự Chi gặp qua một lần.
Phía sau người mai mối có một nhà ba người đi theo.
Vẻ ngoài của Lâm Sinh và ba anh ta trông hơi giống nhau, nhìn qua đều là người thành thật.
Trái lại thì mẹ anh ta nhìn qua có vẻ là một người ghê gớm.
Ông Lương cũng nhìn thấy mấy người bọn họ. Vừa thấy là ông ta ngay lập tức đứng lên, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Ông ta xụ mặt nhanh chân từ trong phòng đi ra.
Chương Tự Chi theo sát phía sau.
Lương Ninh Như vốn đang giúp mẹ ở phòng bếp nhưng cô ta nghe thấy tiếng thì cũng mau chạy ra.
Cô ta cũng không phải sợ cái gì, chủ yếu là cô ta sợ Chương Tự Chi mà nổi máu khùng lên rồi đánh nhau thì hỏng.
Lúc hai người trên đường đến đây, Chương Tự Chi có nhắc qua một câu như thế này.
Anh ta nói nếu hôm nay Lâm Sinh tìm đến mà lại vừa lúc không may bị anh ta gặp phải thì anh ta nhất định sẽ thu thập tên đó một chút để cho anh ta biết như thế nào là lễ độ.
Nhưng bây giờ nhìn thử mà xem, không thể nói trước được bất kỳ chuyện gì mà bởi vì nói trước bước không qua.
Ông Lương lao ra khỏi phòng trước, ông ta đứng chống nạnh ở trong sân, “Mấy người lại tới làm cái gì vậy hả? Đi ra ngoài, đi ra ngoài. Chỗ này của tôi không chào đón mấy người.”
Người mai mối cười làm lành, “Ông anh, ông xem nào có ai nói chuyện như ông vậy cơ chứ. Người ta còn chưa kịp vào nhà ông đã đuổi người ta đi, cứ như vậy nói ra thì không phải là để cho người ta chê cười sao?”
Ông Lương xua tay chặn lại, “Tôi mới mặc kệ, ai muốn cười thì cứ cười, không chào đón chính là không chào đón, sao hả? Địa bàn của tôi còn không cho tôi đuổi người khác đi à.”
Chương Tự Chi chậm rãi đi từ trong nhà ra ngoài.
Lâm Sinh vừa thấy Chương Tự là vẻ mặt thay đổi ngay.
Lúc đầu anh ta đứng sau lưng người mai mối bây giờ anh ta lập tức vọt ra, “Sao anh lại ở ở chỗ này? Tại sao anh lại ở đây?”
Chương Tự Chi đi qua đứng trước mặt ba Lương rồi nói với Lâm Sinh, “Sao tôi lại không thể ở đây? Lâm Sinh, anh mau tranh thủ thời gian tôi vẫn còn có thể nói chuyện tử tế với anh thì đưa người nhà anh cút ra ngoài cho tôi, nếu anh không nghe thì đừng có trách tôi không khách khí.”
Lâm Sinh cứng cổ, anh ta cắn răng nhìn Lương Ninh Như đang đứng ở cửa phòng một chút rồi gật đầu lùi về sau. Đột nhiên anh ta quay đầu nói với người mai mối, “Trước đó tôi không tiện nói cho mọi người nghe, thật ra Lương Ninh Như và tên này đã bên nhau lâu rồi, lúc cô ta còn chưa chia tay với tôi đã mèo mả gà đồng với tên này. Lúc đầu tôi còn nghĩ nếu cô ta biết nhận lỗi sửa sai thì tôi sẽ tha thứ cho cô ta, nhưng bây giờ tôi thấy…”
Lương Ninh Như nghe anh ta nói đến chỗ này thì ngay lập tức xông ra ngoài.
Chẳng qua Chương Tự Chi hành động nhanh hơn cô ta nhiều.
Chương Tự Chi tiến lên một bước rồi trực tiếp nắm chặt cổ áo của Lâm Sinh hơi nhấc anh ta lên. Hai chân của Lâm Sinh lập tức lơ lửng trên không trung.
Sau đó Chương Tự Chi di chuyển về phía trước một bước làm cho Lâm Sinh rơi vào trạng thái ngửa ra sau.
Tiếp theo anh ta dùng sức một chút là lập tức quẳng ngang người Lâm Sinh xuống đất.
Giọng nói của Chương Tự Chi vẫn bình tĩnh như cũ, “Nào, anh nói tiếp, tôi đang nghe này.”