Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 671-675
Chương Tự Chi chẳng quan tâm nhiều được như vậy.
Sau khi anh ném vỡ đồ đạc, liếc mắt nhìn thấy chú hai nhà họ Tùy, trực tiếp quát to: “Nhà họ Tùy các người được lắm, dám bỏ thuốc tôi, thật mẹ nó không biết xấu hổ phải không?”
Chú hai nhà họ Tùy vẻ mặt ngây ngốc, căn bản cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Chương Tự Chi quay đầu tìm kiếm xung quanh, liền nhìn thấy ông Tùy.
Anh cười haha, nói với khách khứa tham gia tiệc mừng thọ: “Nào, mọi người, đến để phân tích đúng sai nào. Nhà họ Tùy này cũng chẳng biết muốn chơi cái trò lén lén lút lút gì. Tôi và cô Trì ở tầng hai nhà tổ nói chuyện, kết quả người giúp việc của bọn họ mang lên cho chúng tôi hai ly trà. Hay thật, liều lượng bên trong thật là vừa đủ nha. Tôi muốn hỏi xem nhà họ Tùy các người, con mẹ nó rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Chương Tự Chi cũng không nói rõ ràng lắm, thế cho nên khách khứa nghe thấy lời nói này liền có chút hiểu sai.
Bỏ thuốc Chương Tự Chi và Cố Tư, vậy nghĩ như thế nào đều có hơi hướng suy nghĩ tới những chuyện bỉ ổi.
Trì Uyên đã từng đính hôn cùng với Tùy Mị, sau đó lại bởi vì Cố Tư mà hủy hôn.
Đương nhiên là nhà họ Tùy không vừa mắt Cố Tư rồi.
Bây giờ Cố Tư và ngài Chương ở trong cùng một phòng bị người ta bỏ thuốc.
Nghĩ sâu xa thêm một chút, còn làm cho người ta đỏ mặt.
Chú hai nhà họ Tùy vội vàng đi tới: “Bỏ thuốc, không thể nào, làm sao có thể? Hôm nay đây là trường hợp gì? Ai sẽ bỏ thuốc cậu chứ?”
Chương Tự Chi giơ tay liền chỉ vào ông Tùy: “Nào, người ở đằng kia kìa, ông không biết hỏi anh trai ông thử coi. Hôm nay ba ông và anh trai ông đúng là sắp đặt ra một vở kịch hay. Mượn danh nghĩa chúc thọ ông, sau lưng lại chẳng biết làm ra chuyện mờ ám gì.”
Nói xong Chương Tự Chi đi lên phía trước hai bước, đứng trước mặt chú hai nhà họ Tùy: “Ông cũng không suy nghĩ một chút, từ trước đến nay ông già kia đều không nỡ bỏ tiền cho ông mừng thọ, sao lần này đột nhiên lại làm lớn tới như vậy. Nếu ông ta không có ý đồ gì, ông tin không?”
Có người ở bên cạnh hơi tò mò, khẽ hỏi một tiếng: “Vậy bây giờ cô Trì đang ở đâu thế?”
Chương Tự Chi hừ môt tiếng: “Hỏi tôi, tôi làm sao biết được. Tôi bị bỏ thuốc liền ngủ luôn.”
Cũng chính là lúc này, ở đây còn chưa nói cho rõ ràng, bên kia quản gia liền chạy tới, nói là bên ngoài có cảnh sát đến.
Quản gia vừa nói xong, sân trước liền bị một đám cảnh sát ào ào vây lại.
Chương Tự Chi lạnh mặt, giơ tay chỉ chỉ ông Tùy, cười nhạt.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Ở đây có cảnh sát rồi, anh cũng không tin còn có thể lật ra được chuyện gì nữa.
Anh chạy nhanh ra bên ngoài, xe của Cố Tư vẫn còn ở đây.
Nhìn thấy Chương Tự Chi, Cố Tư vội vàng mở cửa xe ra: “Lão Chương, ở đây.”
Chương Tự Chi vỗ vỗ trán, đi đến ngồi lên xe: “Tôi bị bỏ thuốc rồi, thật sự không ứng phó nổi. Cô có biết bên ngoài thế nào không?”
Cố Tư cầm điện thoại tới, phía trên có thông tin định vị.
Cô nói: “Đây là cô Lương, mấy người Trì Uyên hình như vừa mới tới.”
Chương Tự Chi cầm điện thoại, khởi động xe, cũng dựa theo định vị này mà lái xe đi.
Trên đường Chương Tự Chi một câu cũng không nói, gắt gao đạp chân ga.
Nói thật lòng, tốc độ lái xe như vậy làm cho Cố Tư có hơi sợ hãi.
Nhưng cô một câu cũng không nói, cô cũng lo lắng cho Lương Ninh Như.
Cứ như vậy đến khi lái xe tới vị trí của Lương Ninh Như.
Cố Tư còn chưa xuống xe, liền nhìn thấy ở đây đã bị cảnh sát bao vây rồi.
Giỏi thật, bày ra trận thật là lớn.
Rõ ràng kế hoạch trước đây của bọn họ cũng không phải là như vậy.
Ban đầu Cố Tư rõ ràng có thể cảm thấy được Trì Uyên muốn để lại cho nhà họ Tùy một đường lui, cũng không muốn chuyện này ồn ào tới cả cảnh sát.
Nhưng bây giờ rõ ràng gánh vác không nổi nữa rồi.
Chương Tự Chi nhìn thấy tình hình như vậy cũng ngây ngẩn cả người.
Anh lo lắng việc khác, anh lo Lương Ninh Như gặp nguy hiểm.
Chương Tự Chi vội vàng lái xe, chạy vào trong sân của một gia đình nông dân.
Kết quả trong sân có cảnh sát, vội vàng ngăn cản anh lại, nhắc nhở anh không thể tiến lên.
Chương Tự Chi làm sao có thể nghe vào mấy câu này, anh ồn ào làm loạn đòi đi vào xem Lương Ninh Như như thế nào rồi.
Cảnh sát ở đây không còn cách nào, còn phải đưa hai người ra ngăn cản Chương Tự Chi.
Mà tình hình bên trong của Trì Uyên và Lương Ninh Như cũng không ổn lắm.
Bốn người đàn ông nhà họ Tùy thuê này, tuy chỉ số thông minh có chút theo không kịp, nhưng bản lĩnh lại rất được.
Trì Uyên cùng với hai người trong đó giao đấu, kết quả Lương Ninh Như đã bị người ta bắt lại chế ngự rồi.
Anh không còn cách nào, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Tình hình hiện giờ chính là, bốn tên được thuê, hai người cầm dao, đe dọa Trì Uyên và Lương Ninh Như, hai tên khác cầm dao bảo vệ cho ông cụ nhà họ Tùy.
Ông cụ Tùy thật sự là giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta nhìn Trì Uyên: “Cậu lại có thể chơi tôi một vố như vậy.”
Vẻ mặt của Trì Uyên cũng chẳng tốt đẹp gì: “Vốn muốn để lại cho ông một đường lui, là ông tự mình muốn chặt đứt nó.”
Sự độc ác của ông cụ Tùy tất cả đều bày ra hết trên khuôn mặt.
Ông ta thậm chí còn nói: “Tôi đã là một lão già lớn tuổi rồi, tôi cái gì cũng không sợ. Trước khi đi tôi còn có thể đem theo hai người, cũng coi như có lời rồi.”
Trì Uyên cười nhạt một tiếng: “Ông đâu chỉ mang theo hai người chúng tôi, ông còn mang theo toàn bộ nhà họ Tùy đấy. Ông đúng là quá có lời rồi.”
Anh vừa nói ra câu này, sắc mặt của ông cụ Tùy liền đổi.
Ông ta có thể không quan tâm đến bản thân mình, nhưng không muốn đem nhà họ Tùy vướng mắc vào chuyện này.
Tất cả mọi chuyện ông ta làm đều là vì nhà họ Tùy.
Ngay từ đầu làm những việc này ông ta cũng đã chuẩn bị hết rồi, ông ta không có cách nào thoát ra được, ông cũng chẳng sợ.
Ông ta đã ở tuổi này rồi, có cái gì mà chưa từng thấy qua, có cái gì mà chưa từng trải qua. Mấy chuyện này đối với ông mà nói căn bản chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng từ trước đến nay ông cũng chưa hề nghĩ qua, muốn đem cả dòng họ mình dính dáng vào.
Trì Uyên nhìn thấy dáng vẻ nói không nên lời của ông cụ Tùy, liền rất muốn cười.
Anh nói: “Nếu tôi tính toán không sai, bây giờ cảnh sát đã vào nhà tổ nhà họ Tùy, hai người con trai của ông và đứa cháu gái của ông, đoán chừng đều khó tránh được rồi.”
Ông cụ Tùy cắn răng, chậm rãi chuyển tầm mắt lên người Lương Ninh Như bên cạnh Trì Uyên.
Ông làm sao có thể nghĩ đến nửa đường còn chui ra một người thay thế.
Suy nghĩ ban đầu của ông rất đơn giản, bắt được Cố Tư, uy hiếp Trì Uyên.
Cố Tư đang mang thai, hành động không được thuận tiện.
Cho nên lúc đầu dặn dò mấy kẻ dưới cũng nói qua, không cần đặc biệt làm khó Cố Tư.
Lúc trước bên trong nước ép trái cây đưa cho Cố Tư, ông đã bảo người bỏ thuốc làm cho người ta xảy thai. Thuốc bỏ không nhiều lắm, nên tác dụng của thuốc sẽ không tới quá nhanh.
Cố Tư không thể xảy ra chuyện ở chỗ ông ta, chờ đến khi ông ta và Trì Uyên đã thương lượng xong xuôi, Cố Tư sẽ như thế nào, cũng chẳng liên quan tới chuyện của ông ta nữa.
Nhưng không nghĩ tới suy tính của ông bị phát hiện.
Trì Uyên lại có thể tìm được một người tình nguyện vì anh mà đi vào nguy hiểm, tới đây giả mạo Cố Tư.
Đây là điều mà ông cụ Tùy dù thế nào cũng không thể dự đoán được.
Ông cụ Tùy gắt gao nhìn chằm chằm Trì Uyên, sau một lúc lâu mới gật gật đầu: “Quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu. Nhưng Trì Uyên à, cậu thế nào lại hồ đồ ngu xuẩn như vậy?”
Trì Uyên không nói lời nào, khóe môi nhếch lên, dáng vẻ kia căn bản chưa từng đem con dao đang kề trên cổ mình để vào mắt.
Lương Ninh Như cũng không sợ. Cô đã kéo bụng giả dán trên người xuống, cô không tin ông cụ Tùy này, thật sự dám ra tay độc ác với bọn họ.
Ông cụ Tùy cho rằng Lương Ninh Như mến mộ Trì Uyên.
Ông tấm tắc vài câu: “Cô gái, cô vì cậu ta thật đúng là cái gì cùng dám làm, nhưng người đàn ông này có thể cho cô cái gì? Tôi thật cho là cô không đáng phải làm như vậy.”
Ông vừa nói lời này xong, đột nhiên bên ngoài có âm thanh truyền đến.
Ông cụ vốn đang quay lưng về phía cửa, bên cạnh ông có hai người vệ sĩ, ông ta cũng chẳng sợ nhiều như vậy.
Nhưng sau tiếng động hỗn loạn ở cửa đột nhiên lại truyền tới âm thanh ầm một tiếng.
Ông cụ còn chưa phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì, liền nhận ra hai người vệ sĩ bên cạnh mình theo tiếng động đó ngã xuống đất.
Ông cụ Tùy bị chuyện đột nhiên xảy ra này làm cho sửng sốt, Trì Uyên và Lương Ninh Như ở bên cạnh lại có phản ứng vô cùng nhanh nhạy.
Hai người kia vừa mới ngã xuống đất, Trì Uyên và Lương Ninh Như đồng thời phản kháng lại, đối với người ở bên cạnh đang dùng đao cưỡng ép mình, cùng lúc nâng tay, khóa cánh tay bọn họ đang cầm dao lại, sau đó một người một cước đá đi.
Hai người này ít nhiều đều có món võ bên người, xuống tay vừa độc lại vừa chuẩn.
Hai tên vệ sĩ bên cạnh căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã cùng một lúc bị bọn họ đá ngã trên mặt đất.
Trì Uyên thật ra nhìn thấy rất rõ, trước đó hai tên vệ sĩ này chỉ là đã bị súng gây tê bắn trúng.
Cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Ông cụ Tùy vừa nhìn thấy tình hình thế này liền không động đậy nữa.
Tuổi tác lớn như vậy rồi, thật muốn tỉnh táo lại, Lương Ninh Như người này đã đủ cho ông ta chịu rồi.
Người bên ngoài hẳn là cũng nhìn thấy tình hình trong phòng, cửa đột nhiên bị đá văng ra, một đám người liền ào ào tiến vào.
Chương Tự Chi chạy đến đầu tiên.
Anh ta trực tiếp chạy tới chỗ Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như vén tóc lên, vừa định nói với anh mình không có chuyện gì.
Kết quả Chương Tự Chi đã ôm cô vào trong lồng ngực, cũng không cho Lương Ninh Như có cơ hội nói chuyện, anh một lần lại một lần nói lời xin lỗi.
Quả thật là sự phòng bị của anh không đủ, mới có chuyện như vậy ở nhà họ Tùy.
Vốn còn nghĩ anh cùng tới đây có thể bảo vệ Lương Ninh Như thật tốt.
Nhưng Lương Ninh Như chính là bị người ta mang đi ngay dưới mí mắt anh.
Vừa nghĩ đến chuyện này Chương Tự Chi liền hận đến nghiến răng.
Người bên phía cảnh sát tới, một người đè lại cánh tay của ông cụ Tùy. Là một ông lão đã già vậy rồi, bọn họ cũng không có cách nào dùng quá nhiều lực, chỉ là cố định lại không để cho ông ta giãy dụa thoát ra mà thôi.
Qua một hồi lâu Lương Ninh Như mới đẩy Chương Tự Chi ra: “Được rồi, tôi không sao.”
Chương Tự Chi buông cô ra, vuốt lại tóc cô, lại theo đó xoa xoa bả vai của cô, kiểm tra toàn bộ thân thể cô một lần, xác nhận thât sự không sao, lúc này mới yên tâm trở lại.
Sau đó Chương Tự Chi quay đầu nhìn ông cụ Tùy.
Anh trực tiếp đi tới, nâng tay liền vỗ bốp bốp vài cái lên mặt ông ta, lại thể hiện ra cái đức hạnh cà lơ cà phất: “Lão già này, còm dám bỏ thuốc tôi, con mẹ nó đây là ông ngại mình đã sống quá lâu rồi có đúng không?”
Trì Uyên ở bên cạnh sờ sờ mũi, chuyển tầm mắt.
Cảnh trước mặt này, thật đúng là đáng để vui mừng.
Ông cụ Tùy trừng mắt, làm sao nghĩ đến Chương Tự Chi không biết lớn nhỏ như vậy, lại có thể bày ra cái dáng vẻ không vui hồ đồ như thế kia.
Chương Tự Chi ồ một tiếng: “Ông trừng cái gì, lão già chết tiệt. Tôi nói cho ông biết, người khác sợ ông, tôi lại chẳng sợ. Cái lão già này, ông chờ đó cho tôi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh, thật sự là nhìn không nổi nữa, liền kéo Chương Tự Chi: “Bỏ đi bỏ đi, cảnh sát đang ở đây, giao cho bọn họ xử lý đi.”
Có một người cảnh sát đi vào, trước tiên nhìn Lương Ninh Như một chút: “Cô không sao chứ?”
Lương Ninh Như cũng mỉm cười: “Không sao, vô cùng tốt.”
Người kia gật gật đầu: “Cô đó, lại lập công rồi.”
Vừa nhìn liền nhận ra đây là đồng nghiệp trước kia của Lương Ninh Như.
Nói xong , anh ta quay đầu nhìn ông cụ Tùy một lát, vẻ mặt liền thu lại.
Ông cụ Tùy không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh nọt, sống lưng thẳng tắp.
Thật ra lúc này ông cụ Tùy ít nhiều cũng có hơi hối hận.
Nhưng không phải hối hận vì đã làm ra chuyện ngày hôm nay, mà là hối hận có một số việc đã giao cho ông Tùy đi làm.
Nếu tất cả mọi chuyện đều là ông tự mình sắp đặt, khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống như ngày hôm nay.
Mang bên người bốn tên vệ sĩ bị quật ngã này, rõ ràng cũng không đủ tư cách.
Căn bản không thể nào ra tay, liền tạm dừng, cũng quá ăn hại.
Có lẽ ông Tùy thật sự ra bên ngoài tùy tiện tìm được bốn tên này.
Suy nghĩ của ông ta quá đơn giản, cho rằng tìm người làm việc tạm thời tới đây, nếu thật sự đổ bể, cũng sẽ không liên lụy đến bản thân mình.
Nhưng ông ta chẳng nghĩ đến, bốn người này thất bại, sẽ áp chế toàn bộ nhà họ Tùy xuống.
Hơn nữa lúc trước khi mang Lương Ninh Như ra khỏi nhà tổ, ông cụ Tùy đã nghĩ phải đi qua nhìn một cái.
Nếu lúc đó ông tới đó xem, khẳng định có thể phát hiện ra Trì Uyên đã âm thầm đổi người.
Kết quả ông Tùy thật sự đã quá tự tin.
Ông ta nói không cần đi xem, người dưới có thể xử lý rõ ràng, hơn nữa Trì Uyên luôn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lúc đó bọn họ có người rời đi, nhất định sẽ khiến cho Trì Uyên đề phòng.
Ông cụ cũng là tin tưởng ông Tùy, liền thật sự đều nghe theo tính toán của ông Tùy.
Ông cụ Tùy thở dài một hơi.
Suy cho cùng đã già rồi, tinh thần và thể lực không đủ dùng nữa.
Nếu như đặt vào lúc còn trẻ tuổi….
Bây giờ dễ dàng như vậy, liền bị Trì Uyên nhẹ nhàng giải quyết mọi chuyện. Ông ta luôn cảm thấy giống như bị Trì Uyên hung hăng cho một cái tát.
Ông ta oai phong hơn nửa đời người, cuối cùng vì chuyện này mà ngã xuống, nghĩ thế nào cũng không cam tâm.
Cố Tư ngồi ở trong xe một lát, liền nhìn thấy bên trong cái sân cũ nát của gia đình nông dân ào ào đi ra rất nhiều người.
Trước tiên bị mang ra đương nhiên là ông cụ nhà họ Tùy.
Ông cụ đi đường vẫn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng như trước.
Giống như là người lãnh đạo tới đây kiểm tra xem xét vậy.
Lão già này, đến lúc này rồi, vẫn không quên bày ra cái dáng vẻ tự cao tự đại như trước kia.
Cố Tư đẩy cửa xe ra, nhìn đến đám người phía sau một lát, liền nhìn thấy Trì Uyên, Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.
Cô vội vàng chạy tới: “Không sao chứ? Mọi người không có việc gì đi.”
Trì Uyên đi tới ôm Cố Tư vào lòng: “Không sao, bọn anh đều không có chuyện gì.”
Chương Tự Chi nâng tay ôm Lương Ninh Như: “Bọn tôi cũng không sao.”
Sau khi Lương Ninh Như ra ngoài có hơi kì lạ, nhìn xung quanh rồi lại hỏi Chương Tự Chi: “Phát súng gây tê kia là ai bắn?”
Theo kinh nghiệm trước đây của cô, bên trong đội sẽ không cho bố trí súng gây tê.
Chương Tự Chi à một tiếng, lại cũng không che giấu: “Là tôi.”
Lương Ninh Như sững sờ, Cố Tư và Trì Uyên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Cố Tư trừng mắt lườm Chương Tự Chi: “Anh mang theo súng gây tê tới đây?”
Chương Tự Chi gật gật đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Đúng vậy, trước đây đã từng lên núi đi săn cùng bạn bè, có sử dụng qua mấy lần. Lần này tôi liền mang theo để trên xe.”
Mấy loại súng ống đạn dược này anh ta khẳng định không thể tự mình cất giấu được.
Nhưng mấy thứ súng gây tê này, anh ta vẫn vô cùng dễ dàng có thể có trong tay.
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi như là trách cứ, nhưng cũng không nói lời nào.
Chương Tự Chi nhìn cô mỉm cười: “Sao thế? Có phải cảm thấy vô cùng khâm phục không?”
Lương Ninh Như lại không nói mấy lời làm anh tức giận, chỉ nhếch khóe môi: “Không tính là khâm phục, chỉ là làm cho tôi vô cùng bất ngờ thôi.”
Chương Tự Chi nhếch lông mày, có hơi đắc ý.
Mấy người lên xe còn phải đi làm khai báo.
Lên xe rồi, Cố Tư mới hỏi Lương Ninh Như ở đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lương Ninh Như dựa lưng vào ghế ngồi, đem tất cả mọi việc đều nói qua một lượt.
Cũng may cô không thích thứ đồ quá ngọt, nước ép trái cây đó cũng chỉ uống mấy ngụm nhỏ.
Chương Tự Chi ở bên cạnh giọng điệu không tốt lắm: “Tôi đây đã lớn như vậy rồi, còn chưa có ai dám bỏ thuốc tôi. Lão già kia, chính là đắc tội với tôi. Sau này xem tôi xử lý lão ta như thế nào.”
Cố Tư quay đầu hỏi một chút nhà tổ nhà họ Tùy bên kia là tình huống gì.
Chương Tự Chi hừ một tiếng: “Dù sao tôi đạp mấy cái bàn, mắng chửi một trận rồi tới đây. Bên đó cảnh sát tới rồi, chắc là cũng chẳng có chỗ nào tốt đâu.”
Nói xong anh nghĩ tới chuyện khác: “Chú hai nhà họ Tùy chắc là thật sự không biết mấy chuyện xảy ra này. Tôi nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của ông ta.”
Anh lại nhớ đến ông Tùy.
Ông Tùy già hơn trước kia rất nhiều, mất đi đứa con đối với ông mà nói, đả kích này thật sự quá lớn.
Ở thời điểm anh hùng hùng hổ hổ, Ông Tùy lại chẳng có phản ứng gì.
Cũng không biết là cho rằng anh không làm ra chuyện gì, hay đã hoàn toàn chết lặng rồi.
Chỉ là Chương Tự Chi cảm thấy chuyện ngày hôm nay xử lý thật sự quá thuận lợi.
Thuận lợi tới mức làm cho anh cảm thấy có điểm không thích hợp.
Tới cục cảnh sát làm xong khai báo, trời cũng đã tối rồi, mấy người cùng nhau trở về nhà tổ nhà họ Trì.
Bọn họ vừa mới đi vào phòng khách nhà chính của nhà tổ, điện thoại của Trì Uyên liền reo lên.
Là Tùy Mị gọi điện thoại tới.
Lông mày Trì Uyên cau lại, nhớ tới trước đây lúc Lương Ninh Như xảy ra chuyện ở phòng bao, anh đã từng gọi điện thoại cho Tùy Mị, lúc đó Tùy Mị chính là không nghe máy.
Bây giờ gọi điện thoại tới cũng không biết là cô có tâm tư gì đây.
Cố Tư ở bên cạnh nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, cô mở miệng: “Nghe đi, xem xem Tùy Mị muốn nói cái gì.”
Trì Uyên liền nhận điện thoại.
Thanh âm của Tùy Mị có hơi trầm thấp: “Trì Uyên.”
Trì Uyên không nói lời nào.
Tùy Mị lại nói: “Các anh không sao chứ?”
Trì Uyên lần này ừ một tiếng: “Không sao.”
Tùy Mị ở bên kia liền mỉm cười: “Bây giờ em đang ở sân bay, lập tức phải lên máy bay rồi, muốn nói riêng với anh vài câu.”
Trì Uyên ngạc nhiên: “Cô đang ở sân bay?”
Tùy Mị mỉm cười: “Các anh đi vào phòng bao không bao lâu thì em đã rời đi rồi, còn nữa, Trì Uyên, hôm nay bốn người đi theo Cố Tư là em sắp xếp.”
Trì Uyên lại sững sờ, lần này mím môi không nói lời nào.
Tùy Mị thở dài: “Ba em thật sự tin tưởng em. Em gợi ý cho ông ấy một chút, ông liền dựa theo ý của em. Bốn tên vô dụng kia, coi như là em vì anh làm ra một việc cuối cùng. Sau này em chắc là sẽ không trở về nữa. Không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ra sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tạm biệt, tạm biệt anh.”
Giọng nói Tùy Mị mang theo ý cười: “Thay em nói với Cố Tư, nói với cô ấy trước đây em có chỗ không đúng, bảo cô ấy đừng so đo với em. Em cũng là lần đầu tiên thích một người, cho nên khẳng định sẽ tìm mọi cách để đạt được.”
Trì Uyên thở dài, khuông muốn nghe những lời này.
Ngược lại anh nói: “Chúc cô lên đường bình an. Chuyện ở đây sẽ không liên lụy đến cô. Sau này cô hãy sống cho tốt.”
“Sẽ, nhất định sẽ.” Tùy Mị nói xong bên kia phát thanh bắt đầu thông báo thông tin chuyến bay.
Cô đứng lên, cuối cùng lại nói vào điện thoại lần nữa: “Tạm biệt Trì Uyên.”
Giọng Trì Uyên cũng ôn hòa trở lại: “Được, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, anh đặt điện thoại lên, xoay người đi tới ghế sopha ngồi xuống.
Chương Tự Chi như cũ, ngẩng đầu nhìn Trì Uyên: “Sao thế, người phụ nữ kia nói cái gì vậy? Có phải là muốn cầu xin tha thứ không? Nói cho cô ta biết, không có cửa đó đâu.”
Trì Uyên lắc lắc đầu: “Cũng không phải. Tự Chi, hôm nay bốn người bắt cóc cô Lương là Tùy Mị sắp xếp. Tôi đã nói bốn tên này, nhìn thế nào không chuyên nghiệp như vậy, đây là Tùy Mị cho chúng ta một đường lui.”
Chương Tự Chi hoàn toàn ngây ngẩn, miệng mở to: “Không phải chứ, lại có thể là Tùy Mị. Tôi còn đang nghĩ, bốn tên kia có phải hay không là người đi nằm vùng, có thể vô dụng như vậy.”
Cố Tư ở bên cạnh mím môi: “Cô ấy cũng không dễ dàng gì, có thể làm tới bước này cũng là quá mạo hiểm rồi.”
Trì Uyên gật gật đầu.
Ông cụ Tùy và ông Tùy rõ ràng sẽ không tin tưởng cô như thế, bản lĩnh kia của cô, có thể sắp xếp bốn người đến dưới mí mắt của ông cụ Tùy và ông Tùy, thật sự là chẳng dễ dàng gì.
Chính là giống như Tùy Mị nói, đây là chuyện cuối cùng cô có thể làm.
Lương Ninh Như chưa từng qua lại với Tùy Mị, nhưng nghe bọn họ nói như vậy, cũng liền cảm khái: “ Ở cái nơi như nhà họ Tùy, cô ấy vẫn có thể không thay đổi bản thân, thật là vô cùng khó có được.”
Chương Tự Chi vẫn không thích được Tùy Mị, nghe Lương Ninh Như khen cô ta cũng chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng.
Đang nói chuyện, bà cụ từ bên ngoài trở về.
Hôm nay bà lại tới nhà họ Nguyễn, vốn là muốn ở đó ăn xong bữa tối mới quay về.
Kết quả ở trên đường nghe được mấy việc, liền vội vàng trở về.
Thấy mấy người Trì Uyên, Cố Tư đều đang ở trong phòng khách, bà cụ mới dần an tâm trở lại.
Bà vội vã đi tới, nói với bốn người: “Các cháu trở về từ nhà họ Tùy, ở đó xảy ra chuyện rồi, các cháu có biết không?”
Trì Uyên cười cười: “Vâng, biết ạ. Quả thật có xảy ra chút chuyện.”
Tin tức bà cụ nghe được không phải toàn bộ, đi tới ngồi xuống ghế sopha: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nào, các cháu nói cho ta nghe đi.”
Chuyện này nên nói thế nào đây.
Trì Uyên cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Muốn nói từ đầu, câu chuyện lại vừa dài vừa ghê tởm.
Không nói đến bà cụ có muốn nghe hay không, anh thật sự chẳng muốn nhớ lại mấy chuyện này.
Cố Tư đứng lên, đi vào phòng bếp.
Hôm nay phòng bếp không làm cơm.
Trì Uyên và Cố Tư tham gia tiệc mừng thọ, bà cụ tới nhà họ Nguyễn, ở đây cũng dừng làm cơm tối.
Cố Tư dựa lưng lên cửa phòng bếp, nhìn phòng bếp một vòng, cuối cùng lại trở về: “Hay là chúng ta gọi món ăn bên ngoài đi, bây giờ làm cơm thì cảm thấy thời gian quá muộn rồi.”
Chương Tự Chi vỗ đùi: “Đừng gọi đồ ăn ngoài, tới chỗ của tôi đi.”
Lương Ninh Như nhếch môi, gật gật đầu: “Cũng được.”
Cô thật đúng là lần đầu tiên phối hợp với Chương Tự Chi như vậy.
Đúng lúc Trì Uyên không muốn tiếp tục đề tài vừa nãy lắm, liền hùa theo nói: “Được đó, bà nội, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Bà cụ ngẫm nghĩ, bật cười: “Cũng được, bà còn chưa tới xem chỗ của Chương Tự Chi bao giờ.”
Lúc một đoàn người tới club của Chương Tự Chi, ở đây đã chuẩn bị xong phòng bao rồi.
Trì Uyên, Cố Tư mang bà cụ đi vào, Chương Tự Chi dừng ở cửa hội sở lấy ra bao thuốc lá.
Lương Ninh Như nghĩ một lát cũng không theo vào, cô lùi lại bên cạnh Chương Tự Chi: “Chuyện hôm nay, cảm ơn anh nhé.”
Chương Tự chi ngậm điếu thuốc, quay đầu nhìn Lương Ninh Như.
Ánh mắt của anh vừa chuyên chú lại vừa nghiêm túc, làm cho Lương Ninh Như không biết vì sao đột nhiên nhớ tới hôm nay ở trong cái sân đổ nát của gia đình nông dân kia, Chương Tự Chi đã chạy tới cho cô một cái ôm.
Vô cùng ấm áp, cũng khiến cho người ta vô cùng an tâm.
Lương Ninh Như ho nhẹ: “Anh nhìn tôi như vậy làm cái gì? Tôi đang cảm ơn anh đấy.”
Chương Tự Chi nhếch môi, đột nhiên giơ tay, xoa xoa đầu Lương Ninh Như: “Nhưng tôi cảm thấy, tôi hình như không bảo vệ em thật tốt.”
Lương Ninh Như lần này không trốn, nở nụ cười: “Đã tốt lắm rồi, về sau tin tưởng anh sẽ làm càng tốt hơn.”
Chương Tự Chi thở dài: “Được rồi, em vào trước đi. Tôi hút trước điếu thuốc, lát nữa vào sau.”
Lương Ninh Như mím môi nhìn chằm chằm Chương Tự Chi nửa ngày, sau đó mới nói một câu: “Đồ ngốc.”
Lại có thể không nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô.
Quả nhiên không thể ôm hy vọng quá lớn đối với đầu óc của người đàn ông này mà.
Chương Tự Chi cau mày, không biết Lương Ninh Như đây là làm sao.
Lương Ninh Như xoay người đi vào phòng bao.
Bên trong phòng bao mấy người Cố Tư cũng không hề nhắc đến chuyện của nhà họ Tùy, mà là hỏi hiện tại nhà họ Nguyễn thế nào rồi.
Bà cụ Trì thở dài: “Nhà họ Nguyễn mấy chuyện khác đều vô cùng tốt, chỉ là A Phong làm cho người khác lo lắng.”
Chuyện của Nguyễn Thừa Phong, Cố Tư không có cách nào nhận xét.
Trò đùa tình cảm này, có lúc có thể tạo ra một người, có lúc cũng có thể phá hủy một người.
Cái này không phải việc lý trí có thể ngăn cản được.
Nguyễn Thừa Phong ồn ào thành cái dạng như ngày hôm nay, bản thân anh khẳng định là không còn cách nào khác.
Lương Ninh Như đẩy cửa phòng đi vào, Cố Tư quay đầu nhìn cô sau đó mỉm cười.
Cô vẫy tay bảo Lương Ninh Như tới ngồi ở bên cạnh mình.
Hôm nay Lương Ninh Như thật sự bởi vì cô mà trải qua nguy hiểm. Trong lòng Cố Tư vô cùng biết ơn Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh Cố Tư, vẻ mặt mang theo ý cười: “Tôi thật sự không có chỗ nào không thoải mái cả, cô cứ yên tâm đi. Thân thể của tôi đã rèn luyện mà ra đấy.”
Trước đây cô làm nội ứng, còn có cái gì mà chưa từng chạm qua đâu.
Toàn bộ cái mạng đều treo ở bên ngoài, bây giờ như vậy, đã coi như là vô cùng vô cùng tốt rồi.
Bà cụ không biết nhiều như thế, chỉ nâng mắt nhìn Lương Ninh Như, thật sự là càng nhìn càng thấy thích.
Bà ngẫm nghĩ, liền thấp giọng hỏi: “Cháu và thằng nhóc nhà họ Chương kia đang bên nhau hả?”
Lương Ninh Như liền sửng sốt, vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ: “Không…Không phải đâu ạ.”
Cố Tư hơi bất đắc dĩ: “Bà nội, sao có thể hỏi như thế được. Bà hỏi cô Lương như vậy, cô Lương cũng ngại trả lời đấy ạ.”
Bà cụ theo đó liền bật cười, vỗ vỗ tay mình một chút: “Ôi chao, là vấn đề của bà, là bà hỏi sai rồi.”
Sau đó bà liền đổi giọng: “Thật ra thằng nhóc nhà họ Chương không tồi đâu. Cháu muốn nói tính tình nó thật sự đáng ghét, cái này không thể trách nó được. Nhiều năm như vậy rồi, đều là bị ba nó và chị nó nuông chiều làm hư. Bản tính thằng bé này không xấu, cháu hãy tin bà, bà lớn tuổi như vậy rồi, nhìn người vẫn là rất chuẩn đấy.”
Lương Ninh Như gật đầu: “Vâng ạ, bản tính của anh ấy không xấu ạ.”
Chẳng qua từ nhỏ Chương Tự Chi muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tạo thành cái tính cách anh ta cái gì cũng chẳng để trong lòng.
Lương Ninh Như đã thấy qua rất nhiều kẻ có tiền, không khác lắm đều cùng một kiểu tính cách với Chương Tự Chi.
Tự cho mình có bao nhiêu tài giỏi bao nhiêu lợi hại.
Nhưng Chương Tự Chi tốt hơn so với những người kia ở chỗ, anh ta rất đơn thuần.
Cái này hẳn là cũng có liên quan đến gia đình của anh.
Lần trước Lương Ninh Như đến nhà họ Chương, gặp ba và bốn người chị gái của Chương Tự Chi.
Cô có thể cảm nhận được, tính cách của mấy người nhà họ Chương đều không tồi.
Đứa trẻ những người này nuôi dưỡng ra chắc hẳn cũng không xấu tới đâu được.
Bà cụ cảm khái một chút: “Tự Chi ấy à, cũng thật là đáng thương. Từ nhỏ đã mất mẹ, ba nó lại bận chuyện kinh doanh. Được bốn người chị gái mang theo, tự nhiên cùng với những đứa trẻ khác lớn lên trong một gia đình bình thường không giống nhau. Nó có thể giống như bây giờ đã không dễ dàng rồi.”
Cố Tư ở bên cạnh cũng có hơi cảm động: “Đúng vậy, cháu nhìn thấy trong ví tiền của lão Chương còn để bức ảnh gia đình của anh ấy lúc còn nhỏ. Bức ảnh gia đình kia là ảnh trắng đen, cháu cảm thấy anh ấy nhất định sẽ hay tự mình len lén ngẩn người nhìn bức ảnh.”
Nói xong, Cố Tư do dự một chút lại nói thêm một câu: “Hơn nữa, cô có biết vì sao thái độ của lão Chương đối với tôi không giống không? Trước đây anh ấy nói cho tôi biết, là bởi vì tôi lớn lên có điểm giống với mẹ của anh ấy lúc còn trẻ.”
Nghe Cố Tư nói như vậy, trái tim của Lương Ninh Như ngay lập tức liền mềm mại.
Bình thường Chương Tự Chi lúc nào cũng vui vẻ, thì ra cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Hơn nữa cô vẫn luôn cho rằng Chương Tự Chi có tâm tư khác đối với Cố Tư.
Bây giờ vừa nghĩ như vậy, cô cũng coi như hiểu được suy nghĩ của Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như buông tầm mắt xuống, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt lại có chút dịu dàng.
Trì Uyên tới phòng bếp nhìn một lát, gọi vài món ăn.
Sau đó anh và Chương Tự Chi cùng nhau quay về, hai người nói nói cười cười đẩy cửa đi vào.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn đến, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy qua.
Chương Tự Chi tự mình đến bên cạnh Lương Ninh Như ngồi xuống, anh quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, tôi đều rất ổn.” Lương Ninh Như mỉm cười.
Chương Tự Chi nhìn cô chăm chú một lúc rất lâu, thấy cô không có gì khác so với lúc bình thường, mới có thể yên tâm được.
Sau đó anh không nhịn được lại bắt đầu chửi mắng nhà họ Tùy.
Bà cụ Trì vốn không biết tình huống gì.
Kết quả nghe mấy lời nói hùng hùng hổ hổ của Chương Tự Chi, cũng đã chậm rãi có thể hiểu ra được.
Bà cụ sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Tư: “Thì ra nhà họ Tùy muốn đối phó cháu?”
Cố Tư cười haha: “Nhưng Tùy Mị không tham gia, cô ấy còn giúp chúng cháu, cô Lương cũng giúp cháu, cho nên cháu đều không gặp chuyện gì cả.”
Bà cụ tức giận tới mức mắt trừng to: “Mấy kẻ cặn bã nhà họ Tùy này, lại có thể đưa ra cái loại chủ ý này. Mấy đứa đừng sợ, bà cũng quen biết một vài người. Bà chào hỏi một chút, nhờ bọn họ cố gắng điều tra chuyện này.”
Cố Tư bật cười, gần đây bà cụ vô cùng ôn hòa nhã nhặn, ít khi kích động như thế này.
Nhưng mà nói đến chuyện mà nhà họ Tùy làm cũng thật là thiếu đạo đức.
Chuyện bọn họ muốn làm chính là làm hại tới tính mạng của người khác.
Cho nên rơi vào kết cục như thế này cũng chẳng có gì oan ức.
Ở đây lại nói chuyện được một lúc, sau đó mới lên món ăn cơm.
Chương Tự Chi vẫn luôn chăm sóc Lương Ninh Như, các món ăn gắp cho cô ngày càng nhiều.
Lương Ninh Như có hơi chịu không nổi nữa: “Được rồi được rồi, quá nhiều rồi, tôi ăn không hết được.”
Chương Tự Chi nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Ăn không hết, còn lại thì đưa cho anh.”
Lương Ninh Như mím môi, hình như do dự một lát, cuối cũng cũng không nói ra lời gì không dễ nghe.
Cái này nếu là ở trước đây, cô sớm đã nói ra một câu oán giận.
Chương Tự Chi cũng chẳng chú ý nhiều như vậy, tiếp tục trách mắng mấy tên khốn nạn nhà họ Tùy.
Bà cụ thở dài, lúc này đè thấp giọng, nói với Cố Tư một câu: “Cháu nói xem, bây giờ bà nhìn thế nào, cũng thấy hai đứa chúng nó thật là xứng đôi.”
Cố Tư cong môi: “Đúng vậy, trước đây cháu đã cảm thấy như vậy rồi.”
Nói xong, cô lại nhìn sang hai người bên kia, thật sự là vô cùng xứng đôi, đều là trai xinh gái đẹp.
Ăn xong bữa cơm, Trì Uyên lái xe đưa bà cụ và Cố Tư về nhà.
Lúc ở cửa hội sở nói lời tạm biệt, Cố Tư cứ cảm ơn Lương Ninh Như hết lần này đến lần khác.
Hôm nay bên trong nước ép trái cây kia bị bỏ thuốc, cho dù bỏ vào là thuốc gì, bây giờ Cố Tư đang mang thai, uống vào nhất định đều sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé.
Lần này Lương Ninh Như đã giúp cô một việc rất lớn, cô sẽ nhớ rõ cả đời.
Lương Ninh Như căn bản lại chẳng nghĩ nhiều như vậy.
Cô vỗ vỗ bả vai Cố Tư: “Cô đừng để trong lòng, cái này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, tôi cũng không hoàn toàn là vì giúp cô. Tôi cũng là vì giúp đồng nghiệp của tôi giải quyết một vụ án thôi.”
Lương Ninh Như nói những lời này rất thật lòng, thật sự là một chút cũng không ở trước mặt Cố Tư mà tỏ ra sĩ diện.
Vì thế mà Cố Tư nhìn thấy cô lại càng yêu thích.
Cuối cùng Cố Tư nhéo nhéo tay Lương Ninh Như: “Cô có thời gian thì tìm tôi chơi đi. Mỗi ngày tôi đều ở nhà không làm gì cả.”
Lương Ninh Như gật gật đầu: “Được, tôi có thời gian sẽ tìm cô.”
Hai người cũng đã nói nhiều như vậy rồi, Cố Tư đi cùng với Trì Uyên, lên xe rồi rời đi.
Lương Ninh Như vẫn còn đứng ở cửa của hội sở.
Chương Tự Chi ở bên cạnh dựa người vào khung cửa.
Lương Ninh Như xoa xoa tay, quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh không đưa tôi về sao?”
Chương Tự Chi thở dài: “Đi thôi.”
Dáng vẻ của anh rõ ràng không muốn đưa Lương Ninh Như đi vào lúc này.
Lương Ninh Như nhìn cái dáng vẻ bất đắc dĩ của anh liền bật cười: “Vậy hay là chúng ta ra ngoài đi bộ một chút đi?”
Chương Tự Chi ngạc nhiên, vội vàng gật đầu: “Được đó.”
Hai người cũng không lái xe, liền như vậy từ cửa hội sở đi ra, dọc theo đoạn đường đi ra bên ngoài.
Chương Tự Chi nhịn không được lại nhắc đến chuyện của nhà họ Tùy.
Anh nói: “Hôm nay tôi thật sự là muốn bảo vệ em, nhưng tôi không nghĩ đến bọn họ sẽ ra tay ngay lúc đó, tôi cho rằng ít nhất bọn họ cũng phải chờ đến khi trời tối.”
Lương Ninh Như cũng nói đúng vậy: “Tôi cũng không nghĩ tới, nhưng dù sao ông cụ nhà họ Tùy kia cũng từng trải hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta có thể nghĩ tới ông ta khẳng định cũng nghĩ tới. Cho nên ông ta liền làm ngược lại, hơn nữa một buổi chiều ở đó cũng không thể không ăn không uống, muốn đề phòng cũng không được.”
Tuy Lương Ninh Như đã nói như vậy, nhưng trong lòng Chương Tự Chi vẫn không thoải mái.
Trước đây anh đã nói chắc chắc rằng sẽ bảo vệ Lương Ninh Như, kết quả lại không làm được.
Thật sự là đã đánh mạnh một cú vào khuôn mặt của anh.
Lương Ninh Như do dự một lúc mới mở miệng: “Nhưng cuối cùng cũng là anh cứu chúng tôi mà.”
Nếu cuối cùng không phải nhờ hai phát súng gây tê của Chương Tự Chi, phá vỡ tình thế bế tắc, trong chốc lát bọn họ vẫn không có cách nào thoát ra khỏi sự vây bắt.
Cho nên công lao vẫn là của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi chẹp miệng, quay đầu nhìn Lương Ninh Như một lát: “Em vẫn là lần đầu tiên an ủi tôi như vậy đấy.”
Lương Ninh Như bật cười: “Tôi nói sự thật mà, không phải đang thổi phồng anh đâu.”
Hai người đi bộ dọc theo con đường này mười phút, cuối cùng thấy không còn nhiều thời gian nữa, lại xoay người trở về.
Trên đường quay về, Chương Tự Chi nói là muốn kêu gọi bạn bè của mình, sẽ tới làm thẻ tập thể hình ở chỗ Lương Ninh Như, giúp đỡ chuyện kinh doanh của cô.
Lương Ninh Như bật cười, lại không nói lời từ chối: “Được thôi, sau này trông cậy vào quan hệ của anh đó.”
Chương Tự Chi cũng không cẩn thận suy nghĩ xem câu này có ý tứ gì, ừ ừ mấy tiếng, nói lời bảo đảm: “Yên tâm đi, cho em kiếm tiền kiếm đến mỏi tay luôn.”
Xe của Chương Tự Chi dừng ở cửa hội sở, anh trực tiếp lái xe đưa Lương Ninh Như về nhà.
Sau khi Lương Ninh Như xuống xe ban đầu vẫy vẫy tay Chương Tự Chi, muốn nói lời tạm biệt.
Kết quả Chương Tự Chi xuống xe cùng cô.
Anh bám lấy lời nói trước đó của Cố Tư: “Bên trong hành lang cũng không an toàn, tôi vẫn là đưa em đến cửa nhà mới được.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm anh mấy giây, dường như cũng hết cách, nhưng cuối cùng cũng không từ chối: “Được rồi.”
Hai người cùng đi vào thang máy, Lương Ninh Như ấn số tầng.
Chương Tự Chi nghĩ một lát liền hỏi: “Cái tên Lâm sinh kia về sau còn liên lạc với em không?”
Lương Ninh Như dừng lại một lát, không lập tức trả lời ngay.
Như thế này, Chương Tự Chi cùng gần như biết được rồi.
Anh nhíu mày nhìn Lương Ninh Như: “Anh ta lại có thể còn có mặt mũi mà liên lạc với em.”
Lương Ninh Như đối với Lâm Sinh cũng có chút không kiên nhẫn được.
Trước đây Lâm Sinh có thể là con đường tình cảm tương đối thuận lợi, hoặc là nói anh ta và bạn gái anh ta yêu ba năm kia, anh ta nắm giữ vị trí chủ đạo, thế cho nên anh ta cùng với Lương Ninh Như chia tay mất thể diện như vậy, liền luôn khiến cho anh ta cảm thấy bẽ mặt.
Cho nên anh ta luôn muốn bù lại một chút.
Vì thế, điện thoại tin nhắn giống nhau cũng chưa bao giờ bỏ sót.
Anh ta giải thích cho Lương Ninh Như chuyện của mình và người bạn gái cũ của anh ta.
Trong cảm nhận của anh ta, một nhà người bạn gái cũ đều tương đối tham lam.
Mà cha mẹ anh ta vì anh ta làm lụng vất vả hơn nửa đời người, anh không muốn làm cho ba mẹ quá khổ cực.
Cho nên mới ở chỗ sính lễ mà sinh ra sự bất đồng.
Anh ta nói anh ta không phải là người thích dây dưa, nhưng Lương Ninh Như hiểu lầm quá sâu đối với anh, cho nên anh ta nhất định phải giải thích thật rõ ràng.
Lương Ninh Như cũng không rõ bản thân mình đối với anh ta có phải là hiểu hầm không, nhưng thái độ đối với anh ta vẫn không bỏ qua, không tha thứ, là thật sự không thích.
Anh ta gọi điện thoại tới Lương Ninh Như không nghe, gửi tin nhắn đến cô cũng không trả lời.
Lương Ninh Như thật sự không có lời gì muốn nói với anh ta.
Cho dù có phải là hiểu lầm hay không, sau khi hai người chia tay đoán chừng cũng không xuất hiện cùng nhau làm gì, chuyện này cũng liền qua đi.
Cô đối với Lâm Sinh có hiểu lầm hay không, cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của hai người.
Cho nên Lương Ninh Như nhìn ra, không nhất thiết phải cố chấp vào chuyện này nữa.
Nhưng Lâm Sinh lại không nghĩ như vậy, anh ta giống như nhà văn viết tiểu thuyết, gửi một trang tin nhắn dài tới.
Thỉnh thoảng còn quan tâm đến cuộc sống của Lương Ninh Như.
Điều này làm cho Lương Ninh Như vô cùng không quen.
Chương Tự Chi thấy Lương Ninh Như không nói liền cười khẽ: “Nếu em không biết xử lý thế nào, giao cho anh đi. Anh xử lí anh ta, bảo dảm khiến cho anh ta sau này nhìn thấy em thì sẽ đi đường vòng.”
“Đừng đừng, anh bình tĩnh chút đi.” Lương Ninh Như vội vàng mở miệng: “Chính là tính tình xấu này của anh, anh dính dáng vào, chuyện lại càng lớn đó.”
Nhất là Lâm Sinh lại hiểu lầm quan hệ của cô và Chương Tự Chi.
Nếu lúc này Chương Tự Chi lại đi cảnh cáo Lâm Sinh, Lâm Sinh nhất định sẽ trả đũa.
Tới lúc đó, lời đồn bên ngoài không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Chương Tự Chi mím môi: “Em không tin tôi sao?”
Lương Ninh Như rút lại vẻ mặt quay đầu nhìn anh: “Anh dừng lại cho tôi, có nghe thấy không. Nếu anh dám đi tìm anh ta, tôi đánh chết anh.”
Lương Ninh Như trừng mắt, có hơi nghiêm túc.
Chương Ninh Như mím môi nhìn vẻ mặt của cô, một câu cũng không nói.
Đợi đến khi hai người tới cửa nhà của Lương Ninh Như, Lương Ninh Như mở cửa, sau đó quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh có thể đi rồi.”
Chương Tự Chi liền nhếch mày: “Em đây là đuổi tôi đi hả, không mời tôi vào uống trà các loại sao?”
Lương Ninh Như mỉm cười: “Anh đi nhanh lên, anh cho rằng chút tâm tư nhỏ bé kia của anh tôi không biết sao.”
Nói xong cô đi vào trong phòng, đóng cửa ầm một tiếng.
Sau đó Lương Ninh Như thở ra một hơi, giơ tay vỗ vỗ mặt mình.
Vừa rồi thật sự là quá ngượng ngùng, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, lạnh mặt đối với Chương Tự Chi.
Cũng không biết có nhìn ra không được tự nhiên hay không.
Lương Ninh Như tựa lưng vào cánh cửa chờ một chút, còn tới mở cửa nhìn ra bên ngoài một lát.
Chương Tự Chi đã rời đi rồi.
Cô thở dài nhẹ nhõm, đóng cửa lại, trở về phòng ngẫm nghĩ một lát lại đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Cô liếc mắt qua liền nhìn thấy xe của Chương Tự Chi ở dưới tầng.
Người đàn ông này vẫn chưa rời đi.
Lương Ninh Như vội vàng co người lại, kéo rèm cửa ra.
Kết quả không quá nửa phút, Chương Tự Chi liền gọi điện thoại tới.
Lương Ninh Như cầm điện thoại, do dự một lúc mới nghe máy.
Chương Tự Chi bật cười haha: “Không nỡ để tôi đi à? Vừa rồi nhoài người ra kia là đang nhìn tôi hả?”
Lương Ninh Như hừ một tiếng khinh miệt: “Mặt dày vừa thôi, tôi là nhìn xem thời tiết như thế nào, ngày mai có phải sẽ mưa hay không.”
Chương Tự Chi yếu ớt thở ra một hơi : “Được rồi, hôm nay đã mệt như vậy rồi, nghĩ ngơi sớm đi, uống nhiều nước vào. Cho dù hôm nay em uống thứ kia bao nhiêu, vẫn là uống vào thứ đồ không tốt cho sức khỏe, uống nhiều nước thêm một chút đi.”
Lương Ninh Như ử một tiếng, nhỏ giọng nói một câu anh cũng vậy.
Cuộc điện thoại này cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Sau khi Chương Tự Chi cúp điện thoại, liền lái xe rời đi.
Ngày hôm sau Cố Tư ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.
Kết quả tỉnh lại nhìn thấy Trì Uyên ngồi ở bên cạnh giường, đang cầm di dộng nhìn gì đó.
Cố Tư ngẩn người, trước tiên đi tới ôm lấy thắt lưng của Trì Uyên: “Hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ đâu, anh sao lại không đi làm.”
Trì Uyên à một tiếng: “Công việc ở công ty không nhiều lắm, sáng nay cũng không cần đi, buổi chiều tới đó giao cho người khác hẳn là cũng không có chuyện gì.”
Cố Tư cười cười lại nhìn Trì Uyên: “Anh đang xem tin tức nhà họ Tùy sao?”
Trì Uyên nói ừ một tiếng, sau đó liền nói cho Cố Tư nghe tin tức mà mình xem được.
Đại khái tin tức nói cũng chỉ là ông cụ nhà họ Tùy thuê người bắt cóc Cố Tư.
Bọn họ đem chuyện này cùng với chuyện trước đây Trì Uyên hủy hôn với Tùy Mị gắn lại với nhau.
Nói là một loại trả thù.
Bây giờ còn chưa nói đến ngân hàng tư nhân dính dáng với nhà họ Tùy.
Đoán chừng phải từng chuyện từng chuyện được đưa ra.
Cố Tư nhắm mắt lại một lần nữa, nở một nụ cười ngây ngô: “Ôi chao, em thật là muốn nhìn ông già kia một chút quá, không biết bây giờ là cái đức hạnh gì nữa.”
Trì Uyên ở bên cạnh mở miệng: “Ông ta cũng lớn tuổi rồi, thật sự phạt nặng ông ta hẳn là cũng sẽ không đâu.”
Đúng, Cố Tư mới nghĩ đến điều này.
Ông già kia sẽ không chỉ dựa vào tuổi mình đã lớn, liền một phen liều mình như vậy, mới muốn làm gì thì làm cái đó.
Chỉ là sau đó Cố Tư lại nghĩ đến chuyện khác: “Không phải ông ta đã lớn tuổi rồi sao, ông ta không phải vẫn còn có đứa con trai à? Con trai của ông ta có thể chịu tội, hơn nữa toàn bộ nhà họ Tùy cũng sụp đổ.”
Trì Uyên giơ tay lên sờ sờ đầu Cố Tư, cười phá lên.
Tính cách của cô có thù tất báo thế này thật làm cho anh vô cùng yêu thích.
Cố Tư than thở lại nói: “Sẽ không liên lụy tới Tùy Mị chứ?”
Sau khi anh ném vỡ đồ đạc, liếc mắt nhìn thấy chú hai nhà họ Tùy, trực tiếp quát to: “Nhà họ Tùy các người được lắm, dám bỏ thuốc tôi, thật mẹ nó không biết xấu hổ phải không?”
Chú hai nhà họ Tùy vẻ mặt ngây ngốc, căn bản cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Chương Tự Chi quay đầu tìm kiếm xung quanh, liền nhìn thấy ông Tùy.
Anh cười haha, nói với khách khứa tham gia tiệc mừng thọ: “Nào, mọi người, đến để phân tích đúng sai nào. Nhà họ Tùy này cũng chẳng biết muốn chơi cái trò lén lén lút lút gì. Tôi và cô Trì ở tầng hai nhà tổ nói chuyện, kết quả người giúp việc của bọn họ mang lên cho chúng tôi hai ly trà. Hay thật, liều lượng bên trong thật là vừa đủ nha. Tôi muốn hỏi xem nhà họ Tùy các người, con mẹ nó rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Chương Tự Chi cũng không nói rõ ràng lắm, thế cho nên khách khứa nghe thấy lời nói này liền có chút hiểu sai.
Bỏ thuốc Chương Tự Chi và Cố Tư, vậy nghĩ như thế nào đều có hơi hướng suy nghĩ tới những chuyện bỉ ổi.
Trì Uyên đã từng đính hôn cùng với Tùy Mị, sau đó lại bởi vì Cố Tư mà hủy hôn.
Đương nhiên là nhà họ Tùy không vừa mắt Cố Tư rồi.
Bây giờ Cố Tư và ngài Chương ở trong cùng một phòng bị người ta bỏ thuốc.
Nghĩ sâu xa thêm một chút, còn làm cho người ta đỏ mặt.
Chú hai nhà họ Tùy vội vàng đi tới: “Bỏ thuốc, không thể nào, làm sao có thể? Hôm nay đây là trường hợp gì? Ai sẽ bỏ thuốc cậu chứ?”
Chương Tự Chi giơ tay liền chỉ vào ông Tùy: “Nào, người ở đằng kia kìa, ông không biết hỏi anh trai ông thử coi. Hôm nay ba ông và anh trai ông đúng là sắp đặt ra một vở kịch hay. Mượn danh nghĩa chúc thọ ông, sau lưng lại chẳng biết làm ra chuyện mờ ám gì.”
Nói xong Chương Tự Chi đi lên phía trước hai bước, đứng trước mặt chú hai nhà họ Tùy: “Ông cũng không suy nghĩ một chút, từ trước đến nay ông già kia đều không nỡ bỏ tiền cho ông mừng thọ, sao lần này đột nhiên lại làm lớn tới như vậy. Nếu ông ta không có ý đồ gì, ông tin không?”
Có người ở bên cạnh hơi tò mò, khẽ hỏi một tiếng: “Vậy bây giờ cô Trì đang ở đâu thế?”
Chương Tự Chi hừ môt tiếng: “Hỏi tôi, tôi làm sao biết được. Tôi bị bỏ thuốc liền ngủ luôn.”
Cũng chính là lúc này, ở đây còn chưa nói cho rõ ràng, bên kia quản gia liền chạy tới, nói là bên ngoài có cảnh sát đến.
Quản gia vừa nói xong, sân trước liền bị một đám cảnh sát ào ào vây lại.
Chương Tự Chi lạnh mặt, giơ tay chỉ chỉ ông Tùy, cười nhạt.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Ở đây có cảnh sát rồi, anh cũng không tin còn có thể lật ra được chuyện gì nữa.
Anh chạy nhanh ra bên ngoài, xe của Cố Tư vẫn còn ở đây.
Nhìn thấy Chương Tự Chi, Cố Tư vội vàng mở cửa xe ra: “Lão Chương, ở đây.”
Chương Tự Chi vỗ vỗ trán, đi đến ngồi lên xe: “Tôi bị bỏ thuốc rồi, thật sự không ứng phó nổi. Cô có biết bên ngoài thế nào không?”
Cố Tư cầm điện thoại tới, phía trên có thông tin định vị.
Cô nói: “Đây là cô Lương, mấy người Trì Uyên hình như vừa mới tới.”
Chương Tự Chi cầm điện thoại, khởi động xe, cũng dựa theo định vị này mà lái xe đi.
Trên đường Chương Tự Chi một câu cũng không nói, gắt gao đạp chân ga.
Nói thật lòng, tốc độ lái xe như vậy làm cho Cố Tư có hơi sợ hãi.
Nhưng cô một câu cũng không nói, cô cũng lo lắng cho Lương Ninh Như.
Cứ như vậy đến khi lái xe tới vị trí của Lương Ninh Như.
Cố Tư còn chưa xuống xe, liền nhìn thấy ở đây đã bị cảnh sát bao vây rồi.
Giỏi thật, bày ra trận thật là lớn.
Rõ ràng kế hoạch trước đây của bọn họ cũng không phải là như vậy.
Ban đầu Cố Tư rõ ràng có thể cảm thấy được Trì Uyên muốn để lại cho nhà họ Tùy một đường lui, cũng không muốn chuyện này ồn ào tới cả cảnh sát.
Nhưng bây giờ rõ ràng gánh vác không nổi nữa rồi.
Chương Tự Chi nhìn thấy tình hình như vậy cũng ngây ngẩn cả người.
Anh lo lắng việc khác, anh lo Lương Ninh Như gặp nguy hiểm.
Chương Tự Chi vội vàng lái xe, chạy vào trong sân của một gia đình nông dân.
Kết quả trong sân có cảnh sát, vội vàng ngăn cản anh lại, nhắc nhở anh không thể tiến lên.
Chương Tự Chi làm sao có thể nghe vào mấy câu này, anh ồn ào làm loạn đòi đi vào xem Lương Ninh Như như thế nào rồi.
Cảnh sát ở đây không còn cách nào, còn phải đưa hai người ra ngăn cản Chương Tự Chi.
Mà tình hình bên trong của Trì Uyên và Lương Ninh Như cũng không ổn lắm.
Bốn người đàn ông nhà họ Tùy thuê này, tuy chỉ số thông minh có chút theo không kịp, nhưng bản lĩnh lại rất được.
Trì Uyên cùng với hai người trong đó giao đấu, kết quả Lương Ninh Như đã bị người ta bắt lại chế ngự rồi.
Anh không còn cách nào, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Tình hình hiện giờ chính là, bốn tên được thuê, hai người cầm dao, đe dọa Trì Uyên và Lương Ninh Như, hai tên khác cầm dao bảo vệ cho ông cụ nhà họ Tùy.
Ông cụ Tùy thật sự là giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta nhìn Trì Uyên: “Cậu lại có thể chơi tôi một vố như vậy.”
Vẻ mặt của Trì Uyên cũng chẳng tốt đẹp gì: “Vốn muốn để lại cho ông một đường lui, là ông tự mình muốn chặt đứt nó.”
Sự độc ác của ông cụ Tùy tất cả đều bày ra hết trên khuôn mặt.
Ông ta thậm chí còn nói: “Tôi đã là một lão già lớn tuổi rồi, tôi cái gì cũng không sợ. Trước khi đi tôi còn có thể đem theo hai người, cũng coi như có lời rồi.”
Trì Uyên cười nhạt một tiếng: “Ông đâu chỉ mang theo hai người chúng tôi, ông còn mang theo toàn bộ nhà họ Tùy đấy. Ông đúng là quá có lời rồi.”
Anh vừa nói ra câu này, sắc mặt của ông cụ Tùy liền đổi.
Ông ta có thể không quan tâm đến bản thân mình, nhưng không muốn đem nhà họ Tùy vướng mắc vào chuyện này.
Tất cả mọi chuyện ông ta làm đều là vì nhà họ Tùy.
Ngay từ đầu làm những việc này ông ta cũng đã chuẩn bị hết rồi, ông ta không có cách nào thoát ra được, ông cũng chẳng sợ.
Ông ta đã ở tuổi này rồi, có cái gì mà chưa từng thấy qua, có cái gì mà chưa từng trải qua. Mấy chuyện này đối với ông mà nói căn bản chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng từ trước đến nay ông cũng chưa hề nghĩ qua, muốn đem cả dòng họ mình dính dáng vào.
Trì Uyên nhìn thấy dáng vẻ nói không nên lời của ông cụ Tùy, liền rất muốn cười.
Anh nói: “Nếu tôi tính toán không sai, bây giờ cảnh sát đã vào nhà tổ nhà họ Tùy, hai người con trai của ông và đứa cháu gái của ông, đoán chừng đều khó tránh được rồi.”
Ông cụ Tùy cắn răng, chậm rãi chuyển tầm mắt lên người Lương Ninh Như bên cạnh Trì Uyên.
Ông làm sao có thể nghĩ đến nửa đường còn chui ra một người thay thế.
Suy nghĩ ban đầu của ông rất đơn giản, bắt được Cố Tư, uy hiếp Trì Uyên.
Cố Tư đang mang thai, hành động không được thuận tiện.
Cho nên lúc đầu dặn dò mấy kẻ dưới cũng nói qua, không cần đặc biệt làm khó Cố Tư.
Lúc trước bên trong nước ép trái cây đưa cho Cố Tư, ông đã bảo người bỏ thuốc làm cho người ta xảy thai. Thuốc bỏ không nhiều lắm, nên tác dụng của thuốc sẽ không tới quá nhanh.
Cố Tư không thể xảy ra chuyện ở chỗ ông ta, chờ đến khi ông ta và Trì Uyên đã thương lượng xong xuôi, Cố Tư sẽ như thế nào, cũng chẳng liên quan tới chuyện của ông ta nữa.
Nhưng không nghĩ tới suy tính của ông bị phát hiện.
Trì Uyên lại có thể tìm được một người tình nguyện vì anh mà đi vào nguy hiểm, tới đây giả mạo Cố Tư.
Đây là điều mà ông cụ Tùy dù thế nào cũng không thể dự đoán được.
Ông cụ Tùy gắt gao nhìn chằm chằm Trì Uyên, sau một lúc lâu mới gật gật đầu: “Quả nhiên tôi không nhìn nhầm cậu. Nhưng Trì Uyên à, cậu thế nào lại hồ đồ ngu xuẩn như vậy?”
Trì Uyên không nói lời nào, khóe môi nhếch lên, dáng vẻ kia căn bản chưa từng đem con dao đang kề trên cổ mình để vào mắt.
Lương Ninh Như cũng không sợ. Cô đã kéo bụng giả dán trên người xuống, cô không tin ông cụ Tùy này, thật sự dám ra tay độc ác với bọn họ.
Ông cụ Tùy cho rằng Lương Ninh Như mến mộ Trì Uyên.
Ông tấm tắc vài câu: “Cô gái, cô vì cậu ta thật đúng là cái gì cùng dám làm, nhưng người đàn ông này có thể cho cô cái gì? Tôi thật cho là cô không đáng phải làm như vậy.”
Ông vừa nói lời này xong, đột nhiên bên ngoài có âm thanh truyền đến.
Ông cụ vốn đang quay lưng về phía cửa, bên cạnh ông có hai người vệ sĩ, ông ta cũng chẳng sợ nhiều như vậy.
Nhưng sau tiếng động hỗn loạn ở cửa đột nhiên lại truyền tới âm thanh ầm một tiếng.
Ông cụ còn chưa phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì, liền nhận ra hai người vệ sĩ bên cạnh mình theo tiếng động đó ngã xuống đất.
Ông cụ Tùy bị chuyện đột nhiên xảy ra này làm cho sửng sốt, Trì Uyên và Lương Ninh Như ở bên cạnh lại có phản ứng vô cùng nhanh nhạy.
Hai người kia vừa mới ngã xuống đất, Trì Uyên và Lương Ninh Như đồng thời phản kháng lại, đối với người ở bên cạnh đang dùng đao cưỡng ép mình, cùng lúc nâng tay, khóa cánh tay bọn họ đang cầm dao lại, sau đó một người một cước đá đi.
Hai người này ít nhiều đều có món võ bên người, xuống tay vừa độc lại vừa chuẩn.
Hai tên vệ sĩ bên cạnh căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã cùng một lúc bị bọn họ đá ngã trên mặt đất.
Trì Uyên thật ra nhìn thấy rất rõ, trước đó hai tên vệ sĩ này chỉ là đã bị súng gây tê bắn trúng.
Cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Ông cụ Tùy vừa nhìn thấy tình hình thế này liền không động đậy nữa.
Tuổi tác lớn như vậy rồi, thật muốn tỉnh táo lại, Lương Ninh Như người này đã đủ cho ông ta chịu rồi.
Người bên ngoài hẳn là cũng nhìn thấy tình hình trong phòng, cửa đột nhiên bị đá văng ra, một đám người liền ào ào tiến vào.
Chương Tự Chi chạy đến đầu tiên.
Anh ta trực tiếp chạy tới chỗ Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như vén tóc lên, vừa định nói với anh mình không có chuyện gì.
Kết quả Chương Tự Chi đã ôm cô vào trong lồng ngực, cũng không cho Lương Ninh Như có cơ hội nói chuyện, anh một lần lại một lần nói lời xin lỗi.
Quả thật là sự phòng bị của anh không đủ, mới có chuyện như vậy ở nhà họ Tùy.
Vốn còn nghĩ anh cùng tới đây có thể bảo vệ Lương Ninh Như thật tốt.
Nhưng Lương Ninh Như chính là bị người ta mang đi ngay dưới mí mắt anh.
Vừa nghĩ đến chuyện này Chương Tự Chi liền hận đến nghiến răng.
Người bên phía cảnh sát tới, một người đè lại cánh tay của ông cụ Tùy. Là một ông lão đã già vậy rồi, bọn họ cũng không có cách nào dùng quá nhiều lực, chỉ là cố định lại không để cho ông ta giãy dụa thoát ra mà thôi.
Qua một hồi lâu Lương Ninh Như mới đẩy Chương Tự Chi ra: “Được rồi, tôi không sao.”
Chương Tự Chi buông cô ra, vuốt lại tóc cô, lại theo đó xoa xoa bả vai của cô, kiểm tra toàn bộ thân thể cô một lần, xác nhận thât sự không sao, lúc này mới yên tâm trở lại.
Sau đó Chương Tự Chi quay đầu nhìn ông cụ Tùy.
Anh trực tiếp đi tới, nâng tay liền vỗ bốp bốp vài cái lên mặt ông ta, lại thể hiện ra cái đức hạnh cà lơ cà phất: “Lão già này, còm dám bỏ thuốc tôi, con mẹ nó đây là ông ngại mình đã sống quá lâu rồi có đúng không?”
Trì Uyên ở bên cạnh sờ sờ mũi, chuyển tầm mắt.
Cảnh trước mặt này, thật đúng là đáng để vui mừng.
Ông cụ Tùy trừng mắt, làm sao nghĩ đến Chương Tự Chi không biết lớn nhỏ như vậy, lại có thể bày ra cái dáng vẻ không vui hồ đồ như thế kia.
Chương Tự Chi ồ một tiếng: “Ông trừng cái gì, lão già chết tiệt. Tôi nói cho ông biết, người khác sợ ông, tôi lại chẳng sợ. Cái lão già này, ông chờ đó cho tôi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh, thật sự là nhìn không nổi nữa, liền kéo Chương Tự Chi: “Bỏ đi bỏ đi, cảnh sát đang ở đây, giao cho bọn họ xử lý đi.”
Có một người cảnh sát đi vào, trước tiên nhìn Lương Ninh Như một chút: “Cô không sao chứ?”
Lương Ninh Như cũng mỉm cười: “Không sao, vô cùng tốt.”
Người kia gật gật đầu: “Cô đó, lại lập công rồi.”
Vừa nhìn liền nhận ra đây là đồng nghiệp trước kia của Lương Ninh Như.
Nói xong , anh ta quay đầu nhìn ông cụ Tùy một lát, vẻ mặt liền thu lại.
Ông cụ Tùy không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh nọt, sống lưng thẳng tắp.
Thật ra lúc này ông cụ Tùy ít nhiều cũng có hơi hối hận.
Nhưng không phải hối hận vì đã làm ra chuyện ngày hôm nay, mà là hối hận có một số việc đã giao cho ông Tùy đi làm.
Nếu tất cả mọi chuyện đều là ông tự mình sắp đặt, khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống như ngày hôm nay.
Mang bên người bốn tên vệ sĩ bị quật ngã này, rõ ràng cũng không đủ tư cách.
Căn bản không thể nào ra tay, liền tạm dừng, cũng quá ăn hại.
Có lẽ ông Tùy thật sự ra bên ngoài tùy tiện tìm được bốn tên này.
Suy nghĩ của ông ta quá đơn giản, cho rằng tìm người làm việc tạm thời tới đây, nếu thật sự đổ bể, cũng sẽ không liên lụy đến bản thân mình.
Nhưng ông ta chẳng nghĩ đến, bốn người này thất bại, sẽ áp chế toàn bộ nhà họ Tùy xuống.
Hơn nữa lúc trước khi mang Lương Ninh Như ra khỏi nhà tổ, ông cụ Tùy đã nghĩ phải đi qua nhìn một cái.
Nếu lúc đó ông tới đó xem, khẳng định có thể phát hiện ra Trì Uyên đã âm thầm đổi người.
Kết quả ông Tùy thật sự đã quá tự tin.
Ông ta nói không cần đi xem, người dưới có thể xử lý rõ ràng, hơn nữa Trì Uyên luôn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lúc đó bọn họ có người rời đi, nhất định sẽ khiến cho Trì Uyên đề phòng.
Ông cụ cũng là tin tưởng ông Tùy, liền thật sự đều nghe theo tính toán của ông Tùy.
Ông cụ Tùy thở dài một hơi.
Suy cho cùng đã già rồi, tinh thần và thể lực không đủ dùng nữa.
Nếu như đặt vào lúc còn trẻ tuổi….
Bây giờ dễ dàng như vậy, liền bị Trì Uyên nhẹ nhàng giải quyết mọi chuyện. Ông ta luôn cảm thấy giống như bị Trì Uyên hung hăng cho một cái tát.
Ông ta oai phong hơn nửa đời người, cuối cùng vì chuyện này mà ngã xuống, nghĩ thế nào cũng không cam tâm.
Cố Tư ngồi ở trong xe một lát, liền nhìn thấy bên trong cái sân cũ nát của gia đình nông dân ào ào đi ra rất nhiều người.
Trước tiên bị mang ra đương nhiên là ông cụ nhà họ Tùy.
Ông cụ đi đường vẫn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng như trước.
Giống như là người lãnh đạo tới đây kiểm tra xem xét vậy.
Lão già này, đến lúc này rồi, vẫn không quên bày ra cái dáng vẻ tự cao tự đại như trước kia.
Cố Tư đẩy cửa xe ra, nhìn đến đám người phía sau một lát, liền nhìn thấy Trì Uyên, Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.
Cô vội vàng chạy tới: “Không sao chứ? Mọi người không có việc gì đi.”
Trì Uyên đi tới ôm Cố Tư vào lòng: “Không sao, bọn anh đều không có chuyện gì.”
Chương Tự Chi nâng tay ôm Lương Ninh Như: “Bọn tôi cũng không sao.”
Sau khi Lương Ninh Như ra ngoài có hơi kì lạ, nhìn xung quanh rồi lại hỏi Chương Tự Chi: “Phát súng gây tê kia là ai bắn?”
Theo kinh nghiệm trước đây của cô, bên trong đội sẽ không cho bố trí súng gây tê.
Chương Tự Chi à một tiếng, lại cũng không che giấu: “Là tôi.”
Lương Ninh Như sững sờ, Cố Tư và Trì Uyên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Cố Tư trừng mắt lườm Chương Tự Chi: “Anh mang theo súng gây tê tới đây?”
Chương Tự Chi gật gật đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Đúng vậy, trước đây đã từng lên núi đi săn cùng bạn bè, có sử dụng qua mấy lần. Lần này tôi liền mang theo để trên xe.”
Mấy loại súng ống đạn dược này anh ta khẳng định không thể tự mình cất giấu được.
Nhưng mấy thứ súng gây tê này, anh ta vẫn vô cùng dễ dàng có thể có trong tay.
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi như là trách cứ, nhưng cũng không nói lời nào.
Chương Tự Chi nhìn cô mỉm cười: “Sao thế? Có phải cảm thấy vô cùng khâm phục không?”
Lương Ninh Như lại không nói mấy lời làm anh tức giận, chỉ nhếch khóe môi: “Không tính là khâm phục, chỉ là làm cho tôi vô cùng bất ngờ thôi.”
Chương Tự Chi nhếch lông mày, có hơi đắc ý.
Mấy người lên xe còn phải đi làm khai báo.
Lên xe rồi, Cố Tư mới hỏi Lương Ninh Như ở đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lương Ninh Như dựa lưng vào ghế ngồi, đem tất cả mọi việc đều nói qua một lượt.
Cũng may cô không thích thứ đồ quá ngọt, nước ép trái cây đó cũng chỉ uống mấy ngụm nhỏ.
Chương Tự Chi ở bên cạnh giọng điệu không tốt lắm: “Tôi đây đã lớn như vậy rồi, còn chưa có ai dám bỏ thuốc tôi. Lão già kia, chính là đắc tội với tôi. Sau này xem tôi xử lý lão ta như thế nào.”
Cố Tư quay đầu hỏi một chút nhà tổ nhà họ Tùy bên kia là tình huống gì.
Chương Tự Chi hừ một tiếng: “Dù sao tôi đạp mấy cái bàn, mắng chửi một trận rồi tới đây. Bên đó cảnh sát tới rồi, chắc là cũng chẳng có chỗ nào tốt đâu.”
Nói xong anh nghĩ tới chuyện khác: “Chú hai nhà họ Tùy chắc là thật sự không biết mấy chuyện xảy ra này. Tôi nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của ông ta.”
Anh lại nhớ đến ông Tùy.
Ông Tùy già hơn trước kia rất nhiều, mất đi đứa con đối với ông mà nói, đả kích này thật sự quá lớn.
Ở thời điểm anh hùng hùng hổ hổ, Ông Tùy lại chẳng có phản ứng gì.
Cũng không biết là cho rằng anh không làm ra chuyện gì, hay đã hoàn toàn chết lặng rồi.
Chỉ là Chương Tự Chi cảm thấy chuyện ngày hôm nay xử lý thật sự quá thuận lợi.
Thuận lợi tới mức làm cho anh cảm thấy có điểm không thích hợp.
Tới cục cảnh sát làm xong khai báo, trời cũng đã tối rồi, mấy người cùng nhau trở về nhà tổ nhà họ Trì.
Bọn họ vừa mới đi vào phòng khách nhà chính của nhà tổ, điện thoại của Trì Uyên liền reo lên.
Là Tùy Mị gọi điện thoại tới.
Lông mày Trì Uyên cau lại, nhớ tới trước đây lúc Lương Ninh Như xảy ra chuyện ở phòng bao, anh đã từng gọi điện thoại cho Tùy Mị, lúc đó Tùy Mị chính là không nghe máy.
Bây giờ gọi điện thoại tới cũng không biết là cô có tâm tư gì đây.
Cố Tư ở bên cạnh nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, cô mở miệng: “Nghe đi, xem xem Tùy Mị muốn nói cái gì.”
Trì Uyên liền nhận điện thoại.
Thanh âm của Tùy Mị có hơi trầm thấp: “Trì Uyên.”
Trì Uyên không nói lời nào.
Tùy Mị lại nói: “Các anh không sao chứ?”
Trì Uyên lần này ừ một tiếng: “Không sao.”
Tùy Mị ở bên kia liền mỉm cười: “Bây giờ em đang ở sân bay, lập tức phải lên máy bay rồi, muốn nói riêng với anh vài câu.”
Trì Uyên ngạc nhiên: “Cô đang ở sân bay?”
Tùy Mị mỉm cười: “Các anh đi vào phòng bao không bao lâu thì em đã rời đi rồi, còn nữa, Trì Uyên, hôm nay bốn người đi theo Cố Tư là em sắp xếp.”
Trì Uyên lại sững sờ, lần này mím môi không nói lời nào.
Tùy Mị thở dài: “Ba em thật sự tin tưởng em. Em gợi ý cho ông ấy một chút, ông liền dựa theo ý của em. Bốn tên vô dụng kia, coi như là em vì anh làm ra một việc cuối cùng. Sau này em chắc là sẽ không trở về nữa. Không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ra sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tạm biệt, tạm biệt anh.”
Giọng nói Tùy Mị mang theo ý cười: “Thay em nói với Cố Tư, nói với cô ấy trước đây em có chỗ không đúng, bảo cô ấy đừng so đo với em. Em cũng là lần đầu tiên thích một người, cho nên khẳng định sẽ tìm mọi cách để đạt được.”
Trì Uyên thở dài, khuông muốn nghe những lời này.
Ngược lại anh nói: “Chúc cô lên đường bình an. Chuyện ở đây sẽ không liên lụy đến cô. Sau này cô hãy sống cho tốt.”
“Sẽ, nhất định sẽ.” Tùy Mị nói xong bên kia phát thanh bắt đầu thông báo thông tin chuyến bay.
Cô đứng lên, cuối cùng lại nói vào điện thoại lần nữa: “Tạm biệt Trì Uyên.”
Giọng Trì Uyên cũng ôn hòa trở lại: “Được, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, anh đặt điện thoại lên, xoay người đi tới ghế sopha ngồi xuống.
Chương Tự Chi như cũ, ngẩng đầu nhìn Trì Uyên: “Sao thế, người phụ nữ kia nói cái gì vậy? Có phải là muốn cầu xin tha thứ không? Nói cho cô ta biết, không có cửa đó đâu.”
Trì Uyên lắc lắc đầu: “Cũng không phải. Tự Chi, hôm nay bốn người bắt cóc cô Lương là Tùy Mị sắp xếp. Tôi đã nói bốn tên này, nhìn thế nào không chuyên nghiệp như vậy, đây là Tùy Mị cho chúng ta một đường lui.”
Chương Tự Chi hoàn toàn ngây ngẩn, miệng mở to: “Không phải chứ, lại có thể là Tùy Mị. Tôi còn đang nghĩ, bốn tên kia có phải hay không là người đi nằm vùng, có thể vô dụng như vậy.”
Cố Tư ở bên cạnh mím môi: “Cô ấy cũng không dễ dàng gì, có thể làm tới bước này cũng là quá mạo hiểm rồi.”
Trì Uyên gật gật đầu.
Ông cụ Tùy và ông Tùy rõ ràng sẽ không tin tưởng cô như thế, bản lĩnh kia của cô, có thể sắp xếp bốn người đến dưới mí mắt của ông cụ Tùy và ông Tùy, thật sự là chẳng dễ dàng gì.
Chính là giống như Tùy Mị nói, đây là chuyện cuối cùng cô có thể làm.
Lương Ninh Như chưa từng qua lại với Tùy Mị, nhưng nghe bọn họ nói như vậy, cũng liền cảm khái: “ Ở cái nơi như nhà họ Tùy, cô ấy vẫn có thể không thay đổi bản thân, thật là vô cùng khó có được.”
Chương Tự Chi vẫn không thích được Tùy Mị, nghe Lương Ninh Như khen cô ta cũng chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng.
Đang nói chuyện, bà cụ từ bên ngoài trở về.
Hôm nay bà lại tới nhà họ Nguyễn, vốn là muốn ở đó ăn xong bữa tối mới quay về.
Kết quả ở trên đường nghe được mấy việc, liền vội vàng trở về.
Thấy mấy người Trì Uyên, Cố Tư đều đang ở trong phòng khách, bà cụ mới dần an tâm trở lại.
Bà vội vã đi tới, nói với bốn người: “Các cháu trở về từ nhà họ Tùy, ở đó xảy ra chuyện rồi, các cháu có biết không?”
Trì Uyên cười cười: “Vâng, biết ạ. Quả thật có xảy ra chút chuyện.”
Tin tức bà cụ nghe được không phải toàn bộ, đi tới ngồi xuống ghế sopha: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nào, các cháu nói cho ta nghe đi.”
Chuyện này nên nói thế nào đây.
Trì Uyên cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Muốn nói từ đầu, câu chuyện lại vừa dài vừa ghê tởm.
Không nói đến bà cụ có muốn nghe hay không, anh thật sự chẳng muốn nhớ lại mấy chuyện này.
Cố Tư đứng lên, đi vào phòng bếp.
Hôm nay phòng bếp không làm cơm.
Trì Uyên và Cố Tư tham gia tiệc mừng thọ, bà cụ tới nhà họ Nguyễn, ở đây cũng dừng làm cơm tối.
Cố Tư dựa lưng lên cửa phòng bếp, nhìn phòng bếp một vòng, cuối cùng lại trở về: “Hay là chúng ta gọi món ăn bên ngoài đi, bây giờ làm cơm thì cảm thấy thời gian quá muộn rồi.”
Chương Tự Chi vỗ đùi: “Đừng gọi đồ ăn ngoài, tới chỗ của tôi đi.”
Lương Ninh Như nhếch môi, gật gật đầu: “Cũng được.”
Cô thật đúng là lần đầu tiên phối hợp với Chương Tự Chi như vậy.
Đúng lúc Trì Uyên không muốn tiếp tục đề tài vừa nãy lắm, liền hùa theo nói: “Được đó, bà nội, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Bà cụ ngẫm nghĩ, bật cười: “Cũng được, bà còn chưa tới xem chỗ của Chương Tự Chi bao giờ.”
Lúc một đoàn người tới club của Chương Tự Chi, ở đây đã chuẩn bị xong phòng bao rồi.
Trì Uyên, Cố Tư mang bà cụ đi vào, Chương Tự Chi dừng ở cửa hội sở lấy ra bao thuốc lá.
Lương Ninh Như nghĩ một lát cũng không theo vào, cô lùi lại bên cạnh Chương Tự Chi: “Chuyện hôm nay, cảm ơn anh nhé.”
Chương Tự chi ngậm điếu thuốc, quay đầu nhìn Lương Ninh Như.
Ánh mắt của anh vừa chuyên chú lại vừa nghiêm túc, làm cho Lương Ninh Như không biết vì sao đột nhiên nhớ tới hôm nay ở trong cái sân đổ nát của gia đình nông dân kia, Chương Tự Chi đã chạy tới cho cô một cái ôm.
Vô cùng ấm áp, cũng khiến cho người ta vô cùng an tâm.
Lương Ninh Như ho nhẹ: “Anh nhìn tôi như vậy làm cái gì? Tôi đang cảm ơn anh đấy.”
Chương Tự Chi nhếch môi, đột nhiên giơ tay, xoa xoa đầu Lương Ninh Như: “Nhưng tôi cảm thấy, tôi hình như không bảo vệ em thật tốt.”
Lương Ninh Như lần này không trốn, nở nụ cười: “Đã tốt lắm rồi, về sau tin tưởng anh sẽ làm càng tốt hơn.”
Chương Tự Chi thở dài: “Được rồi, em vào trước đi. Tôi hút trước điếu thuốc, lát nữa vào sau.”
Lương Ninh Như mím môi nhìn chằm chằm Chương Tự Chi nửa ngày, sau đó mới nói một câu: “Đồ ngốc.”
Lại có thể không nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô.
Quả nhiên không thể ôm hy vọng quá lớn đối với đầu óc của người đàn ông này mà.
Chương Tự Chi cau mày, không biết Lương Ninh Như đây là làm sao.
Lương Ninh Như xoay người đi vào phòng bao.
Bên trong phòng bao mấy người Cố Tư cũng không hề nhắc đến chuyện của nhà họ Tùy, mà là hỏi hiện tại nhà họ Nguyễn thế nào rồi.
Bà cụ Trì thở dài: “Nhà họ Nguyễn mấy chuyện khác đều vô cùng tốt, chỉ là A Phong làm cho người khác lo lắng.”
Chuyện của Nguyễn Thừa Phong, Cố Tư không có cách nào nhận xét.
Trò đùa tình cảm này, có lúc có thể tạo ra một người, có lúc cũng có thể phá hủy một người.
Cái này không phải việc lý trí có thể ngăn cản được.
Nguyễn Thừa Phong ồn ào thành cái dạng như ngày hôm nay, bản thân anh khẳng định là không còn cách nào khác.
Lương Ninh Như đẩy cửa phòng đi vào, Cố Tư quay đầu nhìn cô sau đó mỉm cười.
Cô vẫy tay bảo Lương Ninh Như tới ngồi ở bên cạnh mình.
Hôm nay Lương Ninh Như thật sự bởi vì cô mà trải qua nguy hiểm. Trong lòng Cố Tư vô cùng biết ơn Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh Cố Tư, vẻ mặt mang theo ý cười: “Tôi thật sự không có chỗ nào không thoải mái cả, cô cứ yên tâm đi. Thân thể của tôi đã rèn luyện mà ra đấy.”
Trước đây cô làm nội ứng, còn có cái gì mà chưa từng chạm qua đâu.
Toàn bộ cái mạng đều treo ở bên ngoài, bây giờ như vậy, đã coi như là vô cùng vô cùng tốt rồi.
Bà cụ không biết nhiều như thế, chỉ nâng mắt nhìn Lương Ninh Như, thật sự là càng nhìn càng thấy thích.
Bà ngẫm nghĩ, liền thấp giọng hỏi: “Cháu và thằng nhóc nhà họ Chương kia đang bên nhau hả?”
Lương Ninh Như liền sửng sốt, vẻ mặt thoáng có chút xấu hổ: “Không…Không phải đâu ạ.”
Cố Tư hơi bất đắc dĩ: “Bà nội, sao có thể hỏi như thế được. Bà hỏi cô Lương như vậy, cô Lương cũng ngại trả lời đấy ạ.”
Bà cụ theo đó liền bật cười, vỗ vỗ tay mình một chút: “Ôi chao, là vấn đề của bà, là bà hỏi sai rồi.”
Sau đó bà liền đổi giọng: “Thật ra thằng nhóc nhà họ Chương không tồi đâu. Cháu muốn nói tính tình nó thật sự đáng ghét, cái này không thể trách nó được. Nhiều năm như vậy rồi, đều là bị ba nó và chị nó nuông chiều làm hư. Bản tính thằng bé này không xấu, cháu hãy tin bà, bà lớn tuổi như vậy rồi, nhìn người vẫn là rất chuẩn đấy.”
Lương Ninh Như gật đầu: “Vâng ạ, bản tính của anh ấy không xấu ạ.”
Chẳng qua từ nhỏ Chương Tự Chi muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tạo thành cái tính cách anh ta cái gì cũng chẳng để trong lòng.
Lương Ninh Như đã thấy qua rất nhiều kẻ có tiền, không khác lắm đều cùng một kiểu tính cách với Chương Tự Chi.
Tự cho mình có bao nhiêu tài giỏi bao nhiêu lợi hại.
Nhưng Chương Tự Chi tốt hơn so với những người kia ở chỗ, anh ta rất đơn thuần.
Cái này hẳn là cũng có liên quan đến gia đình của anh.
Lần trước Lương Ninh Như đến nhà họ Chương, gặp ba và bốn người chị gái của Chương Tự Chi.
Cô có thể cảm nhận được, tính cách của mấy người nhà họ Chương đều không tồi.
Đứa trẻ những người này nuôi dưỡng ra chắc hẳn cũng không xấu tới đâu được.
Bà cụ cảm khái một chút: “Tự Chi ấy à, cũng thật là đáng thương. Từ nhỏ đã mất mẹ, ba nó lại bận chuyện kinh doanh. Được bốn người chị gái mang theo, tự nhiên cùng với những đứa trẻ khác lớn lên trong một gia đình bình thường không giống nhau. Nó có thể giống như bây giờ đã không dễ dàng rồi.”
Cố Tư ở bên cạnh cũng có hơi cảm động: “Đúng vậy, cháu nhìn thấy trong ví tiền của lão Chương còn để bức ảnh gia đình của anh ấy lúc còn nhỏ. Bức ảnh gia đình kia là ảnh trắng đen, cháu cảm thấy anh ấy nhất định sẽ hay tự mình len lén ngẩn người nhìn bức ảnh.”
Nói xong, Cố Tư do dự một chút lại nói thêm một câu: “Hơn nữa, cô có biết vì sao thái độ của lão Chương đối với tôi không giống không? Trước đây anh ấy nói cho tôi biết, là bởi vì tôi lớn lên có điểm giống với mẹ của anh ấy lúc còn trẻ.”
Nghe Cố Tư nói như vậy, trái tim của Lương Ninh Như ngay lập tức liền mềm mại.
Bình thường Chương Tự Chi lúc nào cũng vui vẻ, thì ra cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Hơn nữa cô vẫn luôn cho rằng Chương Tự Chi có tâm tư khác đối với Cố Tư.
Bây giờ vừa nghĩ như vậy, cô cũng coi như hiểu được suy nghĩ của Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như buông tầm mắt xuống, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt lại có chút dịu dàng.
Trì Uyên tới phòng bếp nhìn một lát, gọi vài món ăn.
Sau đó anh và Chương Tự Chi cùng nhau quay về, hai người nói nói cười cười đẩy cửa đi vào.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn đến, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy qua.
Chương Tự Chi tự mình đến bên cạnh Lương Ninh Như ngồi xuống, anh quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, tôi đều rất ổn.” Lương Ninh Như mỉm cười.
Chương Tự Chi nhìn cô chăm chú một lúc rất lâu, thấy cô không có gì khác so với lúc bình thường, mới có thể yên tâm được.
Sau đó anh không nhịn được lại bắt đầu chửi mắng nhà họ Tùy.
Bà cụ Trì vốn không biết tình huống gì.
Kết quả nghe mấy lời nói hùng hùng hổ hổ của Chương Tự Chi, cũng đã chậm rãi có thể hiểu ra được.
Bà cụ sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Tư: “Thì ra nhà họ Tùy muốn đối phó cháu?”
Cố Tư cười haha: “Nhưng Tùy Mị không tham gia, cô ấy còn giúp chúng cháu, cô Lương cũng giúp cháu, cho nên cháu đều không gặp chuyện gì cả.”
Bà cụ tức giận tới mức mắt trừng to: “Mấy kẻ cặn bã nhà họ Tùy này, lại có thể đưa ra cái loại chủ ý này. Mấy đứa đừng sợ, bà cũng quen biết một vài người. Bà chào hỏi một chút, nhờ bọn họ cố gắng điều tra chuyện này.”
Cố Tư bật cười, gần đây bà cụ vô cùng ôn hòa nhã nhặn, ít khi kích động như thế này.
Nhưng mà nói đến chuyện mà nhà họ Tùy làm cũng thật là thiếu đạo đức.
Chuyện bọn họ muốn làm chính là làm hại tới tính mạng của người khác.
Cho nên rơi vào kết cục như thế này cũng chẳng có gì oan ức.
Ở đây lại nói chuyện được một lúc, sau đó mới lên món ăn cơm.
Chương Tự Chi vẫn luôn chăm sóc Lương Ninh Như, các món ăn gắp cho cô ngày càng nhiều.
Lương Ninh Như có hơi chịu không nổi nữa: “Được rồi được rồi, quá nhiều rồi, tôi ăn không hết được.”
Chương Tự Chi nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Ăn không hết, còn lại thì đưa cho anh.”
Lương Ninh Như mím môi, hình như do dự một lát, cuối cũng cũng không nói ra lời gì không dễ nghe.
Cái này nếu là ở trước đây, cô sớm đã nói ra một câu oán giận.
Chương Tự Chi cũng chẳng chú ý nhiều như vậy, tiếp tục trách mắng mấy tên khốn nạn nhà họ Tùy.
Bà cụ thở dài, lúc này đè thấp giọng, nói với Cố Tư một câu: “Cháu nói xem, bây giờ bà nhìn thế nào, cũng thấy hai đứa chúng nó thật là xứng đôi.”
Cố Tư cong môi: “Đúng vậy, trước đây cháu đã cảm thấy như vậy rồi.”
Nói xong, cô lại nhìn sang hai người bên kia, thật sự là vô cùng xứng đôi, đều là trai xinh gái đẹp.
Ăn xong bữa cơm, Trì Uyên lái xe đưa bà cụ và Cố Tư về nhà.
Lúc ở cửa hội sở nói lời tạm biệt, Cố Tư cứ cảm ơn Lương Ninh Như hết lần này đến lần khác.
Hôm nay bên trong nước ép trái cây kia bị bỏ thuốc, cho dù bỏ vào là thuốc gì, bây giờ Cố Tư đang mang thai, uống vào nhất định đều sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé.
Lần này Lương Ninh Như đã giúp cô một việc rất lớn, cô sẽ nhớ rõ cả đời.
Lương Ninh Như căn bản lại chẳng nghĩ nhiều như vậy.
Cô vỗ vỗ bả vai Cố Tư: “Cô đừng để trong lòng, cái này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, tôi cũng không hoàn toàn là vì giúp cô. Tôi cũng là vì giúp đồng nghiệp của tôi giải quyết một vụ án thôi.”
Lương Ninh Như nói những lời này rất thật lòng, thật sự là một chút cũng không ở trước mặt Cố Tư mà tỏ ra sĩ diện.
Vì thế mà Cố Tư nhìn thấy cô lại càng yêu thích.
Cuối cùng Cố Tư nhéo nhéo tay Lương Ninh Như: “Cô có thời gian thì tìm tôi chơi đi. Mỗi ngày tôi đều ở nhà không làm gì cả.”
Lương Ninh Như gật gật đầu: “Được, tôi có thời gian sẽ tìm cô.”
Hai người cũng đã nói nhiều như vậy rồi, Cố Tư đi cùng với Trì Uyên, lên xe rồi rời đi.
Lương Ninh Như vẫn còn đứng ở cửa của hội sở.
Chương Tự Chi ở bên cạnh dựa người vào khung cửa.
Lương Ninh Như xoa xoa tay, quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh không đưa tôi về sao?”
Chương Tự Chi thở dài: “Đi thôi.”
Dáng vẻ của anh rõ ràng không muốn đưa Lương Ninh Như đi vào lúc này.
Lương Ninh Như nhìn cái dáng vẻ bất đắc dĩ của anh liền bật cười: “Vậy hay là chúng ta ra ngoài đi bộ một chút đi?”
Chương Tự Chi ngạc nhiên, vội vàng gật đầu: “Được đó.”
Hai người cũng không lái xe, liền như vậy từ cửa hội sở đi ra, dọc theo đoạn đường đi ra bên ngoài.
Chương Tự Chi nhịn không được lại nhắc đến chuyện của nhà họ Tùy.
Anh nói: “Hôm nay tôi thật sự là muốn bảo vệ em, nhưng tôi không nghĩ đến bọn họ sẽ ra tay ngay lúc đó, tôi cho rằng ít nhất bọn họ cũng phải chờ đến khi trời tối.”
Lương Ninh Như cũng nói đúng vậy: “Tôi cũng không nghĩ tới, nhưng dù sao ông cụ nhà họ Tùy kia cũng từng trải hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta có thể nghĩ tới ông ta khẳng định cũng nghĩ tới. Cho nên ông ta liền làm ngược lại, hơn nữa một buổi chiều ở đó cũng không thể không ăn không uống, muốn đề phòng cũng không được.”
Tuy Lương Ninh Như đã nói như vậy, nhưng trong lòng Chương Tự Chi vẫn không thoải mái.
Trước đây anh đã nói chắc chắc rằng sẽ bảo vệ Lương Ninh Như, kết quả lại không làm được.
Thật sự là đã đánh mạnh một cú vào khuôn mặt của anh.
Lương Ninh Như do dự một lúc mới mở miệng: “Nhưng cuối cùng cũng là anh cứu chúng tôi mà.”
Nếu cuối cùng không phải nhờ hai phát súng gây tê của Chương Tự Chi, phá vỡ tình thế bế tắc, trong chốc lát bọn họ vẫn không có cách nào thoát ra khỏi sự vây bắt.
Cho nên công lao vẫn là của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi chẹp miệng, quay đầu nhìn Lương Ninh Như một lát: “Em vẫn là lần đầu tiên an ủi tôi như vậy đấy.”
Lương Ninh Như bật cười: “Tôi nói sự thật mà, không phải đang thổi phồng anh đâu.”
Hai người đi bộ dọc theo con đường này mười phút, cuối cùng thấy không còn nhiều thời gian nữa, lại xoay người trở về.
Trên đường quay về, Chương Tự Chi nói là muốn kêu gọi bạn bè của mình, sẽ tới làm thẻ tập thể hình ở chỗ Lương Ninh Như, giúp đỡ chuyện kinh doanh của cô.
Lương Ninh Như bật cười, lại không nói lời từ chối: “Được thôi, sau này trông cậy vào quan hệ của anh đó.”
Chương Tự Chi cũng không cẩn thận suy nghĩ xem câu này có ý tứ gì, ừ ừ mấy tiếng, nói lời bảo đảm: “Yên tâm đi, cho em kiếm tiền kiếm đến mỏi tay luôn.”
Xe của Chương Tự Chi dừng ở cửa hội sở, anh trực tiếp lái xe đưa Lương Ninh Như về nhà.
Sau khi Lương Ninh Như xuống xe ban đầu vẫy vẫy tay Chương Tự Chi, muốn nói lời tạm biệt.
Kết quả Chương Tự Chi xuống xe cùng cô.
Anh bám lấy lời nói trước đó của Cố Tư: “Bên trong hành lang cũng không an toàn, tôi vẫn là đưa em đến cửa nhà mới được.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm anh mấy giây, dường như cũng hết cách, nhưng cuối cùng cũng không từ chối: “Được rồi.”
Hai người cùng đi vào thang máy, Lương Ninh Như ấn số tầng.
Chương Tự Chi nghĩ một lát liền hỏi: “Cái tên Lâm sinh kia về sau còn liên lạc với em không?”
Lương Ninh Như dừng lại một lát, không lập tức trả lời ngay.
Như thế này, Chương Tự Chi cùng gần như biết được rồi.
Anh nhíu mày nhìn Lương Ninh Như: “Anh ta lại có thể còn có mặt mũi mà liên lạc với em.”
Lương Ninh Như đối với Lâm Sinh cũng có chút không kiên nhẫn được.
Trước đây Lâm Sinh có thể là con đường tình cảm tương đối thuận lợi, hoặc là nói anh ta và bạn gái anh ta yêu ba năm kia, anh ta nắm giữ vị trí chủ đạo, thế cho nên anh ta cùng với Lương Ninh Như chia tay mất thể diện như vậy, liền luôn khiến cho anh ta cảm thấy bẽ mặt.
Cho nên anh ta luôn muốn bù lại một chút.
Vì thế, điện thoại tin nhắn giống nhau cũng chưa bao giờ bỏ sót.
Anh ta giải thích cho Lương Ninh Như chuyện của mình và người bạn gái cũ của anh ta.
Trong cảm nhận của anh ta, một nhà người bạn gái cũ đều tương đối tham lam.
Mà cha mẹ anh ta vì anh ta làm lụng vất vả hơn nửa đời người, anh không muốn làm cho ba mẹ quá khổ cực.
Cho nên mới ở chỗ sính lễ mà sinh ra sự bất đồng.
Anh ta nói anh ta không phải là người thích dây dưa, nhưng Lương Ninh Như hiểu lầm quá sâu đối với anh, cho nên anh ta nhất định phải giải thích thật rõ ràng.
Lương Ninh Như cũng không rõ bản thân mình đối với anh ta có phải là hiểu hầm không, nhưng thái độ đối với anh ta vẫn không bỏ qua, không tha thứ, là thật sự không thích.
Anh ta gọi điện thoại tới Lương Ninh Như không nghe, gửi tin nhắn đến cô cũng không trả lời.
Lương Ninh Như thật sự không có lời gì muốn nói với anh ta.
Cho dù có phải là hiểu lầm hay không, sau khi hai người chia tay đoán chừng cũng không xuất hiện cùng nhau làm gì, chuyện này cũng liền qua đi.
Cô đối với Lâm Sinh có hiểu lầm hay không, cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của hai người.
Cho nên Lương Ninh Như nhìn ra, không nhất thiết phải cố chấp vào chuyện này nữa.
Nhưng Lâm Sinh lại không nghĩ như vậy, anh ta giống như nhà văn viết tiểu thuyết, gửi một trang tin nhắn dài tới.
Thỉnh thoảng còn quan tâm đến cuộc sống của Lương Ninh Như.
Điều này làm cho Lương Ninh Như vô cùng không quen.
Chương Tự Chi thấy Lương Ninh Như không nói liền cười khẽ: “Nếu em không biết xử lý thế nào, giao cho anh đi. Anh xử lí anh ta, bảo dảm khiến cho anh ta sau này nhìn thấy em thì sẽ đi đường vòng.”
“Đừng đừng, anh bình tĩnh chút đi.” Lương Ninh Như vội vàng mở miệng: “Chính là tính tình xấu này của anh, anh dính dáng vào, chuyện lại càng lớn đó.”
Nhất là Lâm Sinh lại hiểu lầm quan hệ của cô và Chương Tự Chi.
Nếu lúc này Chương Tự Chi lại đi cảnh cáo Lâm Sinh, Lâm Sinh nhất định sẽ trả đũa.
Tới lúc đó, lời đồn bên ngoài không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Chương Tự Chi mím môi: “Em không tin tôi sao?”
Lương Ninh Như rút lại vẻ mặt quay đầu nhìn anh: “Anh dừng lại cho tôi, có nghe thấy không. Nếu anh dám đi tìm anh ta, tôi đánh chết anh.”
Lương Ninh Như trừng mắt, có hơi nghiêm túc.
Chương Ninh Như mím môi nhìn vẻ mặt của cô, một câu cũng không nói.
Đợi đến khi hai người tới cửa nhà của Lương Ninh Như, Lương Ninh Như mở cửa, sau đó quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh có thể đi rồi.”
Chương Tự Chi liền nhếch mày: “Em đây là đuổi tôi đi hả, không mời tôi vào uống trà các loại sao?”
Lương Ninh Như mỉm cười: “Anh đi nhanh lên, anh cho rằng chút tâm tư nhỏ bé kia của anh tôi không biết sao.”
Nói xong cô đi vào trong phòng, đóng cửa ầm một tiếng.
Sau đó Lương Ninh Như thở ra một hơi, giơ tay vỗ vỗ mặt mình.
Vừa rồi thật sự là quá ngượng ngùng, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, lạnh mặt đối với Chương Tự Chi.
Cũng không biết có nhìn ra không được tự nhiên hay không.
Lương Ninh Như tựa lưng vào cánh cửa chờ một chút, còn tới mở cửa nhìn ra bên ngoài một lát.
Chương Tự Chi đã rời đi rồi.
Cô thở dài nhẹ nhõm, đóng cửa lại, trở về phòng ngẫm nghĩ một lát lại đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Cô liếc mắt qua liền nhìn thấy xe của Chương Tự Chi ở dưới tầng.
Người đàn ông này vẫn chưa rời đi.
Lương Ninh Như vội vàng co người lại, kéo rèm cửa ra.
Kết quả không quá nửa phút, Chương Tự Chi liền gọi điện thoại tới.
Lương Ninh Như cầm điện thoại, do dự một lúc mới nghe máy.
Chương Tự Chi bật cười haha: “Không nỡ để tôi đi à? Vừa rồi nhoài người ra kia là đang nhìn tôi hả?”
Lương Ninh Như hừ một tiếng khinh miệt: “Mặt dày vừa thôi, tôi là nhìn xem thời tiết như thế nào, ngày mai có phải sẽ mưa hay không.”
Chương Tự Chi yếu ớt thở ra một hơi : “Được rồi, hôm nay đã mệt như vậy rồi, nghĩ ngơi sớm đi, uống nhiều nước vào. Cho dù hôm nay em uống thứ kia bao nhiêu, vẫn là uống vào thứ đồ không tốt cho sức khỏe, uống nhiều nước thêm một chút đi.”
Lương Ninh Như ử một tiếng, nhỏ giọng nói một câu anh cũng vậy.
Cuộc điện thoại này cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Sau khi Chương Tự Chi cúp điện thoại, liền lái xe rời đi.
Ngày hôm sau Cố Tư ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.
Kết quả tỉnh lại nhìn thấy Trì Uyên ngồi ở bên cạnh giường, đang cầm di dộng nhìn gì đó.
Cố Tư ngẩn người, trước tiên đi tới ôm lấy thắt lưng của Trì Uyên: “Hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ đâu, anh sao lại không đi làm.”
Trì Uyên à một tiếng: “Công việc ở công ty không nhiều lắm, sáng nay cũng không cần đi, buổi chiều tới đó giao cho người khác hẳn là cũng không có chuyện gì.”
Cố Tư cười cười lại nhìn Trì Uyên: “Anh đang xem tin tức nhà họ Tùy sao?”
Trì Uyên nói ừ một tiếng, sau đó liền nói cho Cố Tư nghe tin tức mà mình xem được.
Đại khái tin tức nói cũng chỉ là ông cụ nhà họ Tùy thuê người bắt cóc Cố Tư.
Bọn họ đem chuyện này cùng với chuyện trước đây Trì Uyên hủy hôn với Tùy Mị gắn lại với nhau.
Nói là một loại trả thù.
Bây giờ còn chưa nói đến ngân hàng tư nhân dính dáng với nhà họ Tùy.
Đoán chừng phải từng chuyện từng chuyện được đưa ra.
Cố Tư nhắm mắt lại một lần nữa, nở một nụ cười ngây ngô: “Ôi chao, em thật là muốn nhìn ông già kia một chút quá, không biết bây giờ là cái đức hạnh gì nữa.”
Trì Uyên ở bên cạnh mở miệng: “Ông ta cũng lớn tuổi rồi, thật sự phạt nặng ông ta hẳn là cũng sẽ không đâu.”
Đúng, Cố Tư mới nghĩ đến điều này.
Ông già kia sẽ không chỉ dựa vào tuổi mình đã lớn, liền một phen liều mình như vậy, mới muốn làm gì thì làm cái đó.
Chỉ là sau đó Cố Tư lại nghĩ đến chuyện khác: “Không phải ông ta đã lớn tuổi rồi sao, ông ta không phải vẫn còn có đứa con trai à? Con trai của ông ta có thể chịu tội, hơn nữa toàn bộ nhà họ Tùy cũng sụp đổ.”
Trì Uyên giơ tay lên sờ sờ đầu Cố Tư, cười phá lên.
Tính cách của cô có thù tất báo thế này thật làm cho anh vô cùng yêu thích.
Cố Tư than thở lại nói: “Sẽ không liên lụy tới Tùy Mị chứ?”