Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 611
Cố Tư vẫn ngủ thẳng một mạch đến sáng như thường lệ, lúc xuống lầu thì cô trông thấy bà hai qua tới.
Nhìn qua bà hai không có vẻ vui mừng như bình thường nữa.
Khi Cố Tư đang ở trên cầu thang, cô nghe loáng thoáng thấy bà hai nhắc đến Trì Cảnh và bạn gái của anh ta.
Hình như gần đây hai người xảy ra mâu thuẫn, đã mấy ngày không gặp nhau rồi.
Bà hai qua chỗ bà cụ than thở. Bà ta nói bản thân bà ta cũng đã khuyên Trì Cảnh nhiều lần.
Nhưng Trì Cảnh có chút phản kháng, bây giờ anh ta không còn muốn nghe bà ta nói gì nữa.
Ý của bà hai là hỏi bà cụ có thể làm người trung gian đi khuyên Trì Cảnh được hay không.
Bà cụ rất ngạc nhiên khi nghe nói Trì Cảnh và cô gái kia đang giận nhau. Tính cách của Trì Cảnh không phải là kiểu người dễ cãi nhau hay giận dỗi với người khác.
Bà cụ hỏi bà hai, “Tại sao A Cảnh và cô gái kia lại cãi nhau vậy?”
Bà hai thở dài một hơi, “Con cũng không rõ nữa. Bây giờ A Cảnh không muốn nghe con nói, con có hỏi nó cũng không chịu trả lời.”
Bà cụ suy nghĩ một chút rồi nói, “Cho dù muốn khuyên thì chũng ta cũng phải biết hai người bọn họ vì sao lại cãi nhau đã chứ, nếu không biết nguyên nhân thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu mới được.”
Bà hai thở dài một hơi rồi gật đầu, “Mẹ nói cũng đúng.”
Cố Tư xuống lầu, cô gọi một tiếng thím hai sau đó đi thẳng vào phòng ăn.
Bà hai quay đầu nhìn Cố Tư một lúc lâu sau mới chép miệng một cái, “Xem ra bụng lại lớn hơn rồi.”
Bụng càng lúc càng lớn cũng có nghĩa là càng ngày càng gần đến ngày sinh.
Mặc dù bên ngoài bà hai không nói gì nhưng trong lòng bà ta cũng rất rõ ràng, bà ta thật sự càng ngày càng ngưỡng mộ.
Tình cảm của Cố Tư và Trì Uyên càng ngày càng suôn sẻ thì trong lòng bà ta cũng sẽ càng ngày càng mất bình tĩnh.
Bà ta cũng không dám nghĩ đến việc rốt cuộc bà ta có hối hận hay không nhưng đúng là trong lòng bà ta có một ít không cam tâm.
Bà hai thở ngắn than dài nói chuyện với bà cụ một lúc lâu.
Khi Cố Tư ra khỏi phòng ăn cũng vừa lúc bà hai đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Có lẽ bà ta thật sự không có cách nào khác nên đành liếc qua nhìn Cố Tư một chút sau đó nói, “Tiểu Tư, cháu và A Cảnh cũng coi như có thể nói với nhau được mấy câu. Nếu như cháu có gặp được nó thì hỏi giúp thím hai một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa nó và cô gái kia rồi với.”
Cố Tư sửng sốt, cô nhìn chằm chằm vào bà hai một chút rồi nói với giọng điệu rất bình thường, “Được ạ. Nếu anh ấy muốn nói thì cháu sẽ hỏi xem thử.”
Bà hai gật đầu mà không nói thêm bất cứ điều gì nữa rồi xoay người rời đi.
Cố Tư ngồi trong phòng khách nói chuyện với bà cụ một lúc rồi sau đó ra ngoài đi dạo như thường lệ.
Tuyến đường đi dạo cũng là tuyến đường đã cố định.
Cô đi một vòng rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống ở chỗ vườn hoa như cũ. Cô mới ngồi được một lúc thì nhìn thấy một chiếc ô tô từ từ tiến vào bãi đậu xe và cuối cùng dừng lại.
Đó là xe của Trì Cảnh.
Cô vội vàng kiểm tra thời gian, vẫn chưa đến giờ tan làm buổi trưa mà.
Trì Cảnh đẩy cửa xe đi xuống, bước chân của anh ta có chút dài. Anh ta bước nhanh hướng thẳng đến chỗ nhà hai ở sân sau.
Khi anh ta đi ngang qua vườn hoa Cố Tư trực tiếp mở miệng, “Lại để quên tài liệu ở nhà sao?”
Trì Cảnh bất ngờ, anh ta còn không nhìn thấy cô đang ngồi ở đây.
Nghe thấy cô nói chuyện anh ta cũng ngừng lại rồi nói, “Không phải tài liệu, tôi quay lại lấy chứng minh thư của bản thân.”
Cố Tư bật cười rồi sau đó trêu ghẹo nói, “Sao vậy? Anh muốn lén đi đăng ký kết hôn à?”
Trì Cảnh cũng chỉ cười mà không nói gì.
Cô đứng dậy đi về phía Trì Cảnh, “Sáng nay tôi có gặp phải thím hai, tôi cảm thấy bà ấy có chút phiền muộn trong lòng.”
Cô không cần nói thêm nữa Trì Cảnh cũng biết sau đó chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta nói, “À, chủ yếu là bà ấy suy nghĩ nhiều rồi làm cho bản thân không thoải mái, cứ như vậy thì tất nhiên là phiền muộn rồi.”
Nghe thấy Trì Cảnh nói như vậy Cố Tư lập tức nở nụ cười, “Có lẽ thím hai cũng gấp gáp quá mà thôi.”
Trì Cảnh quay đầu nhìn về phía sân sau một chút, “Bà ấy càng gấp gáp với mấy loại chuyện này thì tôi lại càng không sốt ruột.”
Đôi khi con người chính là như thế.
Tâm lý đối nghịch khá nhiều.
Cố Tư cong khóe miệng, “Nhưng tôi thực sự khá tò mò sao mà anh và bạn gái lại cãi nhau vậy? Dựa vào tính cách của anh thì không đến mức xảy ra chuyện như vậy mới đúng chứ.”
Trì Cảnh khẽ cau mày.
Thật ra anh ta cũng không biết nên nói rõ chuyện này như thế nào cho phải.
Anh ta thở dài một hơi, “Có lẽ là thật sự không hợp nhau.”
Xét cho cùng, hai người không có bất cứ nền tảng tình cảm nào nhưng lại cố gắng gượng ép ở bên nhau là một chuyện rất khó.
Có quá nhiều vấn đề phải đối mặt, nếu hai người không có chung quan điểm thì bọn họ rất dễ xảy ra tranh chấp khi gặp được chuyện gì đó.
Trì Cảnh rõ ràng là thật sự không muốn nói về vấn đề của chính mình.
Cố Tư gật đầu, cô cũng chỉ có thể thở dài. Cô cũng xem như khuyên anh ta nên nói, “Đôi khi cũng cần nhường nhịn một chút. Con gái ấy mà, thường hay làm mình làm mẩy để được chiều chuộng vậy thôi. Anh nhường một chút là mọi chuyện qua cả.”
Trì Cảnh chỉ là gật đầu không nói thêm gì nữa.
Cố Tư cảm thấy cô đã khuyên đến nước này rồi thì cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, “Vậy anh đi trước đi, tôi ngồi đây thêm một lát nữa.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “Cô đi đường nhớ cẩn thận một chút.”
Nói xong anh ta quay người rời đi.
Cố Tư lại quay về trong vườn hoa ngồi xuống.
Có thể là do trời nắng đẹp, cơn buồn ngủ của cô lại bắt đầu ùa đến.
Cô cứ dựa lưng vào ghế rồi ngồi mơ mơ màng màng như thế một lúc.
Chiếc điện thoại di động đặt ở một bên rung chuông.
Cố Tư nhanh chóng cầm lên nhìn một chút, hóa ra là Chương Tự Chi gọi đến.
Cô bật cười vì nhớ tới lần trước Chương Tự Chi đã phàn nàn qua điện thoại như thế nào.
Cố Tư nghe máy rồi gọi một tiếng Lão Chương.
Giọng điệu của Chương Tự Chi trên điện thoại hôm nay đã trở nên tốt hơn rất nhiều, anh ta hỏi cô đang làm cái gì.
Anh ta nói anh ta đang không có việc gì phải làm mà anh ta vừa lúc mới lái xe qua chân núi nên muốn đến gặp cô một chút.
Cô cười có chút vui vẻ, “Anh đến đi, đến đi. Một mình tôi ở nhà đúng là rất chán đây này.”
Chương Tự Chi hỏi cô muốn ăn cái gì để anh ta nhân tiện mang đến cho cô luôn.
Anh ta thực sự rất chiều Cố Tư.
Cố Tư ngay lập tức nói, “Tôi muốn ăn đồ cay, chẳng hạn như cổ vịt cay, chân gà, chân vịt gì đó.”
Chương Tự Chi ở đầu dây bên kia bật cười, “Đồ tham ăn.”
Mặc dù nói vậy nhưng anh ta vẫn nói, “Vậy lát nữa tôi mang qua cho cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư nuốt một ngụm nước bọt.
Có lẽ thật là do liên quan đến chuyện mang thai nên bây giờ cô chỉ cần nhớ tới mấy món đó thì nước bọt không thể ngừng tiết ra nổi.
Cô không ngồi ở trong vườn lâu lắm mà nhanh chóng đứng dậy trở về tòa nhà chính.
Bà cụ đang dặn phòng bếp bữa trưa nấu món gì.
Thấy cô đi tới, bà cụ hỏi ngay, “Tiểu Tư, qua đây nào. Cháu muốn ăn cái gì thì nói để buổi trưa phòng bếp nấu.”
Cố Tư xua tay, “Không cần, không cần đâu ạ. Chút nữa là Lão Chương qua tới rồi, anh ấy có mang tới đồ ăn yêu thích của cháu.”
Bà cụ nhìn cô một lúc rồi cười, “Quan hệ của hai đứa tốt thật đấy.”
Cái đó còn phải nói sao. Cố Tư không có nhiều bạn lắm, Chương Tự Chi xem như là người bạn thân nhất của cô.
Cô cứ chờ như thế hơn hai mươi phút, xe của Chương Tự Chi cũng đi vào.
Anh ta xách theo cái túi từ từ lắc lư đến tòa nhà chính.
Có thể là cũng đã đến đây được hai lần rồi nên lần này anh ta rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.
Bà cụ cũng rất vui khi thấy Chương Tự Chi. Bình thường trong nhà cũng chỉ có bà cụ và Cố Tư ở lại. Đừng nói Cố Tư cảm thấy chán, bà cụ cũng cảm thấy không có gì vui.
Từ trước đến nay Chương Tự Chi rất biết hoạt náo bầu không khí, anh ta đến chơi thì tất nhiên bà cụ cũng rất vui.
Chương Tự Chi vừa bước vào phòng khách Cố Tư ngay lập tức đã có thể nhận ra tâm trạng của anh ta ngày hôm nay cực kỳ tốt.
Cố Tư cười, “Có chuyện gì vậy? Cô Lương lại hòa hoãn với anh rồi à? Anh cười đến sắp ngoác miệng đến nơi rồi kìa.”
Chương Tự Chi vội vàng sờ mặt mình, “Nhìn mặt tôi thấy rõ như vậy sao?”
Nhìn qua bà hai không có vẻ vui mừng như bình thường nữa.
Khi Cố Tư đang ở trên cầu thang, cô nghe loáng thoáng thấy bà hai nhắc đến Trì Cảnh và bạn gái của anh ta.
Hình như gần đây hai người xảy ra mâu thuẫn, đã mấy ngày không gặp nhau rồi.
Bà hai qua chỗ bà cụ than thở. Bà ta nói bản thân bà ta cũng đã khuyên Trì Cảnh nhiều lần.
Nhưng Trì Cảnh có chút phản kháng, bây giờ anh ta không còn muốn nghe bà ta nói gì nữa.
Ý của bà hai là hỏi bà cụ có thể làm người trung gian đi khuyên Trì Cảnh được hay không.
Bà cụ rất ngạc nhiên khi nghe nói Trì Cảnh và cô gái kia đang giận nhau. Tính cách của Trì Cảnh không phải là kiểu người dễ cãi nhau hay giận dỗi với người khác.
Bà cụ hỏi bà hai, “Tại sao A Cảnh và cô gái kia lại cãi nhau vậy?”
Bà hai thở dài một hơi, “Con cũng không rõ nữa. Bây giờ A Cảnh không muốn nghe con nói, con có hỏi nó cũng không chịu trả lời.”
Bà cụ suy nghĩ một chút rồi nói, “Cho dù muốn khuyên thì chũng ta cũng phải biết hai người bọn họ vì sao lại cãi nhau đã chứ, nếu không biết nguyên nhân thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu mới được.”
Bà hai thở dài một hơi rồi gật đầu, “Mẹ nói cũng đúng.”
Cố Tư xuống lầu, cô gọi một tiếng thím hai sau đó đi thẳng vào phòng ăn.
Bà hai quay đầu nhìn Cố Tư một lúc lâu sau mới chép miệng một cái, “Xem ra bụng lại lớn hơn rồi.”
Bụng càng lúc càng lớn cũng có nghĩa là càng ngày càng gần đến ngày sinh.
Mặc dù bên ngoài bà hai không nói gì nhưng trong lòng bà ta cũng rất rõ ràng, bà ta thật sự càng ngày càng ngưỡng mộ.
Tình cảm của Cố Tư và Trì Uyên càng ngày càng suôn sẻ thì trong lòng bà ta cũng sẽ càng ngày càng mất bình tĩnh.
Bà ta cũng không dám nghĩ đến việc rốt cuộc bà ta có hối hận hay không nhưng đúng là trong lòng bà ta có một ít không cam tâm.
Bà hai thở ngắn than dài nói chuyện với bà cụ một lúc lâu.
Khi Cố Tư ra khỏi phòng ăn cũng vừa lúc bà hai đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Có lẽ bà ta thật sự không có cách nào khác nên đành liếc qua nhìn Cố Tư một chút sau đó nói, “Tiểu Tư, cháu và A Cảnh cũng coi như có thể nói với nhau được mấy câu. Nếu như cháu có gặp được nó thì hỏi giúp thím hai một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa nó và cô gái kia rồi với.”
Cố Tư sửng sốt, cô nhìn chằm chằm vào bà hai một chút rồi nói với giọng điệu rất bình thường, “Được ạ. Nếu anh ấy muốn nói thì cháu sẽ hỏi xem thử.”
Bà hai gật đầu mà không nói thêm bất cứ điều gì nữa rồi xoay người rời đi.
Cố Tư ngồi trong phòng khách nói chuyện với bà cụ một lúc rồi sau đó ra ngoài đi dạo như thường lệ.
Tuyến đường đi dạo cũng là tuyến đường đã cố định.
Cô đi một vòng rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống ở chỗ vườn hoa như cũ. Cô mới ngồi được một lúc thì nhìn thấy một chiếc ô tô từ từ tiến vào bãi đậu xe và cuối cùng dừng lại.
Đó là xe của Trì Cảnh.
Cô vội vàng kiểm tra thời gian, vẫn chưa đến giờ tan làm buổi trưa mà.
Trì Cảnh đẩy cửa xe đi xuống, bước chân của anh ta có chút dài. Anh ta bước nhanh hướng thẳng đến chỗ nhà hai ở sân sau.
Khi anh ta đi ngang qua vườn hoa Cố Tư trực tiếp mở miệng, “Lại để quên tài liệu ở nhà sao?”
Trì Cảnh bất ngờ, anh ta còn không nhìn thấy cô đang ngồi ở đây.
Nghe thấy cô nói chuyện anh ta cũng ngừng lại rồi nói, “Không phải tài liệu, tôi quay lại lấy chứng minh thư của bản thân.”
Cố Tư bật cười rồi sau đó trêu ghẹo nói, “Sao vậy? Anh muốn lén đi đăng ký kết hôn à?”
Trì Cảnh cũng chỉ cười mà không nói gì.
Cô đứng dậy đi về phía Trì Cảnh, “Sáng nay tôi có gặp phải thím hai, tôi cảm thấy bà ấy có chút phiền muộn trong lòng.”
Cô không cần nói thêm nữa Trì Cảnh cũng biết sau đó chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta nói, “À, chủ yếu là bà ấy suy nghĩ nhiều rồi làm cho bản thân không thoải mái, cứ như vậy thì tất nhiên là phiền muộn rồi.”
Nghe thấy Trì Cảnh nói như vậy Cố Tư lập tức nở nụ cười, “Có lẽ thím hai cũng gấp gáp quá mà thôi.”
Trì Cảnh quay đầu nhìn về phía sân sau một chút, “Bà ấy càng gấp gáp với mấy loại chuyện này thì tôi lại càng không sốt ruột.”
Đôi khi con người chính là như thế.
Tâm lý đối nghịch khá nhiều.
Cố Tư cong khóe miệng, “Nhưng tôi thực sự khá tò mò sao mà anh và bạn gái lại cãi nhau vậy? Dựa vào tính cách của anh thì không đến mức xảy ra chuyện như vậy mới đúng chứ.”
Trì Cảnh khẽ cau mày.
Thật ra anh ta cũng không biết nên nói rõ chuyện này như thế nào cho phải.
Anh ta thở dài một hơi, “Có lẽ là thật sự không hợp nhau.”
Xét cho cùng, hai người không có bất cứ nền tảng tình cảm nào nhưng lại cố gắng gượng ép ở bên nhau là một chuyện rất khó.
Có quá nhiều vấn đề phải đối mặt, nếu hai người không có chung quan điểm thì bọn họ rất dễ xảy ra tranh chấp khi gặp được chuyện gì đó.
Trì Cảnh rõ ràng là thật sự không muốn nói về vấn đề của chính mình.
Cố Tư gật đầu, cô cũng chỉ có thể thở dài. Cô cũng xem như khuyên anh ta nên nói, “Đôi khi cũng cần nhường nhịn một chút. Con gái ấy mà, thường hay làm mình làm mẩy để được chiều chuộng vậy thôi. Anh nhường một chút là mọi chuyện qua cả.”
Trì Cảnh chỉ là gật đầu không nói thêm gì nữa.
Cố Tư cảm thấy cô đã khuyên đến nước này rồi thì cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, “Vậy anh đi trước đi, tôi ngồi đây thêm một lát nữa.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “Cô đi đường nhớ cẩn thận một chút.”
Nói xong anh ta quay người rời đi.
Cố Tư lại quay về trong vườn hoa ngồi xuống.
Có thể là do trời nắng đẹp, cơn buồn ngủ của cô lại bắt đầu ùa đến.
Cô cứ dựa lưng vào ghế rồi ngồi mơ mơ màng màng như thế một lúc.
Chiếc điện thoại di động đặt ở một bên rung chuông.
Cố Tư nhanh chóng cầm lên nhìn một chút, hóa ra là Chương Tự Chi gọi đến.
Cô bật cười vì nhớ tới lần trước Chương Tự Chi đã phàn nàn qua điện thoại như thế nào.
Cố Tư nghe máy rồi gọi một tiếng Lão Chương.
Giọng điệu của Chương Tự Chi trên điện thoại hôm nay đã trở nên tốt hơn rất nhiều, anh ta hỏi cô đang làm cái gì.
Anh ta nói anh ta đang không có việc gì phải làm mà anh ta vừa lúc mới lái xe qua chân núi nên muốn đến gặp cô một chút.
Cô cười có chút vui vẻ, “Anh đến đi, đến đi. Một mình tôi ở nhà đúng là rất chán đây này.”
Chương Tự Chi hỏi cô muốn ăn cái gì để anh ta nhân tiện mang đến cho cô luôn.
Anh ta thực sự rất chiều Cố Tư.
Cố Tư ngay lập tức nói, “Tôi muốn ăn đồ cay, chẳng hạn như cổ vịt cay, chân gà, chân vịt gì đó.”
Chương Tự Chi ở đầu dây bên kia bật cười, “Đồ tham ăn.”
Mặc dù nói vậy nhưng anh ta vẫn nói, “Vậy lát nữa tôi mang qua cho cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư nuốt một ngụm nước bọt.
Có lẽ thật là do liên quan đến chuyện mang thai nên bây giờ cô chỉ cần nhớ tới mấy món đó thì nước bọt không thể ngừng tiết ra nổi.
Cô không ngồi ở trong vườn lâu lắm mà nhanh chóng đứng dậy trở về tòa nhà chính.
Bà cụ đang dặn phòng bếp bữa trưa nấu món gì.
Thấy cô đi tới, bà cụ hỏi ngay, “Tiểu Tư, qua đây nào. Cháu muốn ăn cái gì thì nói để buổi trưa phòng bếp nấu.”
Cố Tư xua tay, “Không cần, không cần đâu ạ. Chút nữa là Lão Chương qua tới rồi, anh ấy có mang tới đồ ăn yêu thích của cháu.”
Bà cụ nhìn cô một lúc rồi cười, “Quan hệ của hai đứa tốt thật đấy.”
Cái đó còn phải nói sao. Cố Tư không có nhiều bạn lắm, Chương Tự Chi xem như là người bạn thân nhất của cô.
Cô cứ chờ như thế hơn hai mươi phút, xe của Chương Tự Chi cũng đi vào.
Anh ta xách theo cái túi từ từ lắc lư đến tòa nhà chính.
Có thể là cũng đã đến đây được hai lần rồi nên lần này anh ta rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.
Bà cụ cũng rất vui khi thấy Chương Tự Chi. Bình thường trong nhà cũng chỉ có bà cụ và Cố Tư ở lại. Đừng nói Cố Tư cảm thấy chán, bà cụ cũng cảm thấy không có gì vui.
Từ trước đến nay Chương Tự Chi rất biết hoạt náo bầu không khí, anh ta đến chơi thì tất nhiên bà cụ cũng rất vui.
Chương Tự Chi vừa bước vào phòng khách Cố Tư ngay lập tức đã có thể nhận ra tâm trạng của anh ta ngày hôm nay cực kỳ tốt.
Cố Tư cười, “Có chuyện gì vậy? Cô Lương lại hòa hoãn với anh rồi à? Anh cười đến sắp ngoác miệng đến nơi rồi kìa.”
Chương Tự Chi vội vàng sờ mặt mình, “Nhìn mặt tôi thấy rõ như vậy sao?”