Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 579
Hôn nhân của Cố Tư và Trì Uyên vừa bắt đầu, thế yếu rõ ràng vừa nhìn chính là Cố Tư.
Tất cả mọi người đều biết rõ, cho dù trong cuộc hôn nhân này cuối cùng nảy sinh tình yêu, thì cũng nhất định là Cố Tư nhiều hơn Trì Uyên.
Trì Uyên quá kiêu ngạo quá tự phụ, hơn nữa cũng quá điềm tĩnh.
Anh hoàn toàn không phải là một người tràn đầy tình cảm.
Nhưng mọi người càng khẳng định như vậy ngược lại càng bẽ mặt.
Ai cũng không ngờ được, người cuối cùng không đồng ý công bố chuyện ly hôn là Trì Uyên.
Sau đó người không biết xẩu hổ, chuyển đồ ra khỏi nhà tổ sống chết đòi sống chung với người ta là Trì Uyên.
Sau đó người lặp đi lặp lại, nhắc đến tái hôn là Trì Uyên.
Thậm chí người lập kế hoạch khiến đối phương mang thai đứa trẻ cũng là Trì Uyên.
Cậu lớn nhà họ Trì lúc trước lạnh lùng bao nhiêu, thì bây giờ “chó liếm” bấy nhiêu.
Cho nên nói, chuyện tình cảm không thể phân tích bằng logic được.
Bên chỗ phòng bếp, Trì Chúc cùng Phương Tố đang nấu cơm, cũng không biết hai người đang nấu cơm hay là đang trêu đùa, tiếng cười hihihaha từ trong đó truyền ra.
Cố Tư quay đầu nhìn về phía bên đó, khuôn mặt tươi cười của Trì Chúc được in qua cửa kính phòng bếp.
Có thể nhìn ra được người đàn ông này thật sự vui vẻ.
Khóe mắt chân mày toàn là ý cười.
Cố Tư cảm thấy vui mừng thay cho Phương Tố.
Quanh đi quẩn lại một vòng, người đàn ông trong tim bà, cuối cùng vẫn lựa chọn bà.
Thực sự cũng không quá dễ dàng.
Lúc trước Phương Tố làm như vậy, không đánh mất Trì Chúc, đây cũng xem như là chân ái.
Sau một lúc thì Phương Tố và Trì Chúc xào xong rau, nụ cười trên mặt hai ngươi đều hiện ra.
Cố Tư nhìn thấy Phương Tố đút tay vào túi Trì Chúc, lấy điện thoại Trì Chúc ra.
Trì Chúc không để ý nhiều, rút khăn tay lau tay rồi đi về phía ghế sofa.
Cố Tư đứng dậy, đi về phía Phương Tố, hai người đứng ở cửa phòng bếp.
Phương Tố mở vòng bạn bè của Trì Chúc xem.
Cố Tư thò đầu qua nhìn một chút.
Vòng bạn bè của Trì Chúc vừa đăng một tấm ảnh, lượng like và bình luận vẫn khá nhiều.
Cố Tư nhìn chằm chằm tấm ảnh đó, sau đó mỉm cười: “ Bác đang muốn để Cổ Nhan xem sao?”
Phương Tố cười haha, không trả lời, ý tứ này giống như ngầm thừa nhận lời của Cố Tư.
Cố Tư chậc miệng: “Cũng tốt, bác như vậy tuyên bố chủ quyền, ông cả lại tương đối phối hợp, có lẽ Cổ Nhan cũng biết nên làm thế nào tiếp theo.”
Cô khoác tay lên vai Phương Tố: “Nhưng tôi có chút tò mò, gần đây Cổ Nhan có liên lạc với ông cả không?”
Phương Tố nhìn chằm chằm comment trong điện thoại, khóe miệng cong lên: “Có gọi điện thoại qua, nhưng Cổ Nhan là một người phụ nữ thông minh, trong điện thoại cũng không nói những gì không nên nói, chỉ là giống như bạn bè hàn huyên vài câu.”
Từ đầu đến cuối, bà đều ở bên cạnh thừa dịp mở miệng, khiến cho Cổ Nhan nghe được giọng nói của mình.
Có vài lần trước Phương Tố có thể cảm nhận được Cổ Nhan hơi lúng túng.
Nhưng sau đó lúc Cổ Nhan gọi điện thoại cho Trì Chúc, còn hỏi mình có bên cạnh hay không, còn muốn chào hỏi mình.
Đẳng cấp của Cổ Nhan thực sự rất cao, điều này Phương Tố đều vẫn luôn biết.
Cố Tư ở bên cạnh có chút chần chừ: “Nếu bà ta như vậy, mẹ không thể nói rõ rằng bà ta đang bất an.”
Đúng vậy, Phương Tố mở miệng: “Chính vì như vậy mới không dễ để ra tay.”’
Từ trước đến giờ Cổ Nhan chính là như vậy, biểu cảm không ham muốn không đòi hỏi.
Nhưng một lúc nào đó bà ta chỉ sẽ gây rắc rối, nhào đến cuối cùng Trì Chúc sẽ cảm thấy bà ta đang vô lý gây rắc rối.
Cố Tư không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vòng bạn bè của Trì Chúc.
Trong tấm ảnh đó của Trì Chúc vừa đăng lên, có Cổ Nhan.
Cổ Nhan gởi một mặt cười, sau đó lại bình luận: Mặc tạp dề vẫn rất đẹp trai.
Bình luận này cũng không thể nói là có vấn đề.
Chỉ là đặt góc nhìn của Phương Tố, nhất định là có chút khó chịu.
Nếu là một người bạn bình thường comment như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng Cổ Nhan, bà ta rõ ràng là có một chút mưu đồ đối với Trì Chúc.
Cố Tư đưa tay lấy điện thoại, sau đó hất cằm về phía Trì Chúc.
Phương Tố lập tức hiểu rõ đi qua, bà nhìn chằm chằm Cố Tư .
Cố Tư mỉm cười: “Đi đi.”
Phương Tố chỉnh lại đầu tóc, đi về phía Trì Chúc.
Trì Chúc ngồi bên cạnh bà cụ, hai người đang nói chuyện.
Phương Tố đi qua, Trì Chúc liền thuận tay bóc một quả quýt.
Cố Tư nhấc điện thoại lên giơ về phía của Phương Tố.
Lúc Trì Chúc và bà cụ đang nói chuyện, ông tách quả quýt, rồi thuận tay đưa vào miệng Phương Tố.
Nếu là bình thường, Phương Tố khẳng định sẽ ngượng ngùng,, muốn tự mình làm.
Nhưng hôm nay bà há miệng nhận lấy.
Cố Tư đã quay một video nhỏ.
Trực tiếp đăng lên vòng bạn bè.
Ban đầu không có ý định kèm chữ, nhưng trước khi đăng lên, Cố Tư nghĩ nghĩ thấy buồn nôn nên ghép hai trái tim đỏ lên.
Diễn tả như vậy có lẽ đã rất rõ ràng rồi?
Cố Tư đăng xong thoát ra khỏi Wechat, cũng cầm điện thoại đi qua.
Cô ngồi bên cạnh Phương Tố, thừa cơ đẩy điện thoại vào tay của Phương Tố.
Phương Tố cũng nhận lấy điện thoại.
Sau đó lúc quay đầu nói chuyện với Trì Chúc, đặt điện thoại về túi của ông.
Ánh mắt bà cụ chuyển lên người Phương Tố và Cố Tư, khóe miệng hiện rõ ý cười.
Ánh mắt Cố Tư và bà cụ chạm nhau, cô biết bà cụ cũng tinh anh, làm sao lại nhìn không hiểu thủ đoạn nhỏ này của hai người.
Hoặc nói Trì Chúc cũng hiểu rõ cô và Phương Tố đang làm cái gì.
Suy cho cùng lúc cô chụp thay Trì Chúc và Phương Tố, cũng không có che giấu, có lẽ là Trì Chúc có nhìn thấy hành động của cô.
Ông cũng không nói không ngăn cấm, đó chắc hẳn cũng ngầm cho phép.
Qua một lúc sau, Cố Tư đi lên lầu gọi Trì Uyên và Chương Tự Chi ăn cơm.
Hai người đàn ông đó đang ở trong phòng sách, đang nghiên cứu một đống văn kiện.
Cố Tư cũng không tò mò đang xem văn kiện gì, chỉ đứng ở cửa gọi: “Hai anh đẹp trai, xuống lầu ăn cơm.”
Chương Tự Chi ngay lập tức “ồ” một tiếng: “Hai chữ đẹp trai này, không phải là gọi tôi sao?”
Trì Uyên thu lại văn kiện: “Đúng đúng, là gọi anh đó.”
Anh ra khỏi phòng khách, thuận tiện nắm tay Cố Tư.
Chương Tự Chi liếc mắt nhìn: “Đến mức vậy sao, hai người các người ở trong nhà mà còn như vậy, người nhà các người không nói hai người như vậy ảnh hưởng không tốt sao?”
Cố Tư trừng mắt, vừa xoay người, ôm lấy Trì Uyên hôn lên: “Tôi ở trong nhà nắm tay chồng tôi hôn chồng tôi thì làm sao, làm sao.”
Cô “hừ” hai cái: “Anh có bản lĩnh thì tìm một người phụ nữ đi.”
Chương Tự Chi “ai u” một tiếng: “Làm sao, cô đây là chế nhạo tôi không có phụ nữ sao, được được được, cô chờ đi, một ngày nào đó tôi dẫn một cô đến trước mặt cô, tôi cho cô thấy thế nào mới năng lực thật sự.”
Thật sự Cố Tư không muốn để ý đến anh ta, xưa nay Chương Tự Chi sẽ bắn đại bác*.
(bắn đại bác*:từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người thường đưa ra nhận xét mà họ không thể làm được. Khi giao tiếp với bạn bè, nó cũng đề cập đến lời khen ngợi không nói nên lời đối với nhận xét của đối phương. Nói bằng miệng thì khó mà phân biệt được người thắng hay người thua, nhìn chung cả hai bên sẽ chiến đấu gay gắt vì họ có quan điểm khác nhau và không chịu thua nhau. Nhưng cuối cùng, kẻ thua cuộc sẽ luôn gắt gỏng và thậm chí có những điều tiếng cực đoan.)
Đừng nói không được, khẩu đại bác có tiếng số một.
Ba người đi xuống lầu, vừa đi đến cầu thang, Chương Tự Chi cúi đầu nhìn thấy Phương Tố và Trì Chúc dưới lầu.
Hai người kia không biết đang nói cái gì, nhìn nhau bật cười.
Anh “hứ” một tiếng: Mấy người này, thật sự không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác mà, sớm biết vậy tôi đã không đến đây ăn bữa cơm này rồi.”
Già trẻ đều thể hiện như vậy.
Tất cả mọi người đều biết rõ, cho dù trong cuộc hôn nhân này cuối cùng nảy sinh tình yêu, thì cũng nhất định là Cố Tư nhiều hơn Trì Uyên.
Trì Uyên quá kiêu ngạo quá tự phụ, hơn nữa cũng quá điềm tĩnh.
Anh hoàn toàn không phải là một người tràn đầy tình cảm.
Nhưng mọi người càng khẳng định như vậy ngược lại càng bẽ mặt.
Ai cũng không ngờ được, người cuối cùng không đồng ý công bố chuyện ly hôn là Trì Uyên.
Sau đó người không biết xẩu hổ, chuyển đồ ra khỏi nhà tổ sống chết đòi sống chung với người ta là Trì Uyên.
Sau đó người lặp đi lặp lại, nhắc đến tái hôn là Trì Uyên.
Thậm chí người lập kế hoạch khiến đối phương mang thai đứa trẻ cũng là Trì Uyên.
Cậu lớn nhà họ Trì lúc trước lạnh lùng bao nhiêu, thì bây giờ “chó liếm” bấy nhiêu.
Cho nên nói, chuyện tình cảm không thể phân tích bằng logic được.
Bên chỗ phòng bếp, Trì Chúc cùng Phương Tố đang nấu cơm, cũng không biết hai người đang nấu cơm hay là đang trêu đùa, tiếng cười hihihaha từ trong đó truyền ra.
Cố Tư quay đầu nhìn về phía bên đó, khuôn mặt tươi cười của Trì Chúc được in qua cửa kính phòng bếp.
Có thể nhìn ra được người đàn ông này thật sự vui vẻ.
Khóe mắt chân mày toàn là ý cười.
Cố Tư cảm thấy vui mừng thay cho Phương Tố.
Quanh đi quẩn lại một vòng, người đàn ông trong tim bà, cuối cùng vẫn lựa chọn bà.
Thực sự cũng không quá dễ dàng.
Lúc trước Phương Tố làm như vậy, không đánh mất Trì Chúc, đây cũng xem như là chân ái.
Sau một lúc thì Phương Tố và Trì Chúc xào xong rau, nụ cười trên mặt hai ngươi đều hiện ra.
Cố Tư nhìn thấy Phương Tố đút tay vào túi Trì Chúc, lấy điện thoại Trì Chúc ra.
Trì Chúc không để ý nhiều, rút khăn tay lau tay rồi đi về phía ghế sofa.
Cố Tư đứng dậy, đi về phía Phương Tố, hai người đứng ở cửa phòng bếp.
Phương Tố mở vòng bạn bè của Trì Chúc xem.
Cố Tư thò đầu qua nhìn một chút.
Vòng bạn bè của Trì Chúc vừa đăng một tấm ảnh, lượng like và bình luận vẫn khá nhiều.
Cố Tư nhìn chằm chằm tấm ảnh đó, sau đó mỉm cười: “ Bác đang muốn để Cổ Nhan xem sao?”
Phương Tố cười haha, không trả lời, ý tứ này giống như ngầm thừa nhận lời của Cố Tư.
Cố Tư chậc miệng: “Cũng tốt, bác như vậy tuyên bố chủ quyền, ông cả lại tương đối phối hợp, có lẽ Cổ Nhan cũng biết nên làm thế nào tiếp theo.”
Cô khoác tay lên vai Phương Tố: “Nhưng tôi có chút tò mò, gần đây Cổ Nhan có liên lạc với ông cả không?”
Phương Tố nhìn chằm chằm comment trong điện thoại, khóe miệng cong lên: “Có gọi điện thoại qua, nhưng Cổ Nhan là một người phụ nữ thông minh, trong điện thoại cũng không nói những gì không nên nói, chỉ là giống như bạn bè hàn huyên vài câu.”
Từ đầu đến cuối, bà đều ở bên cạnh thừa dịp mở miệng, khiến cho Cổ Nhan nghe được giọng nói của mình.
Có vài lần trước Phương Tố có thể cảm nhận được Cổ Nhan hơi lúng túng.
Nhưng sau đó lúc Cổ Nhan gọi điện thoại cho Trì Chúc, còn hỏi mình có bên cạnh hay không, còn muốn chào hỏi mình.
Đẳng cấp của Cổ Nhan thực sự rất cao, điều này Phương Tố đều vẫn luôn biết.
Cố Tư ở bên cạnh có chút chần chừ: “Nếu bà ta như vậy, mẹ không thể nói rõ rằng bà ta đang bất an.”
Đúng vậy, Phương Tố mở miệng: “Chính vì như vậy mới không dễ để ra tay.”’
Từ trước đến giờ Cổ Nhan chính là như vậy, biểu cảm không ham muốn không đòi hỏi.
Nhưng một lúc nào đó bà ta chỉ sẽ gây rắc rối, nhào đến cuối cùng Trì Chúc sẽ cảm thấy bà ta đang vô lý gây rắc rối.
Cố Tư không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vòng bạn bè của Trì Chúc.
Trong tấm ảnh đó của Trì Chúc vừa đăng lên, có Cổ Nhan.
Cổ Nhan gởi một mặt cười, sau đó lại bình luận: Mặc tạp dề vẫn rất đẹp trai.
Bình luận này cũng không thể nói là có vấn đề.
Chỉ là đặt góc nhìn của Phương Tố, nhất định là có chút khó chịu.
Nếu là một người bạn bình thường comment như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng Cổ Nhan, bà ta rõ ràng là có một chút mưu đồ đối với Trì Chúc.
Cố Tư đưa tay lấy điện thoại, sau đó hất cằm về phía Trì Chúc.
Phương Tố lập tức hiểu rõ đi qua, bà nhìn chằm chằm Cố Tư .
Cố Tư mỉm cười: “Đi đi.”
Phương Tố chỉnh lại đầu tóc, đi về phía Trì Chúc.
Trì Chúc ngồi bên cạnh bà cụ, hai người đang nói chuyện.
Phương Tố đi qua, Trì Chúc liền thuận tay bóc một quả quýt.
Cố Tư nhấc điện thoại lên giơ về phía của Phương Tố.
Lúc Trì Chúc và bà cụ đang nói chuyện, ông tách quả quýt, rồi thuận tay đưa vào miệng Phương Tố.
Nếu là bình thường, Phương Tố khẳng định sẽ ngượng ngùng,, muốn tự mình làm.
Nhưng hôm nay bà há miệng nhận lấy.
Cố Tư đã quay một video nhỏ.
Trực tiếp đăng lên vòng bạn bè.
Ban đầu không có ý định kèm chữ, nhưng trước khi đăng lên, Cố Tư nghĩ nghĩ thấy buồn nôn nên ghép hai trái tim đỏ lên.
Diễn tả như vậy có lẽ đã rất rõ ràng rồi?
Cố Tư đăng xong thoát ra khỏi Wechat, cũng cầm điện thoại đi qua.
Cô ngồi bên cạnh Phương Tố, thừa cơ đẩy điện thoại vào tay của Phương Tố.
Phương Tố cũng nhận lấy điện thoại.
Sau đó lúc quay đầu nói chuyện với Trì Chúc, đặt điện thoại về túi của ông.
Ánh mắt bà cụ chuyển lên người Phương Tố và Cố Tư, khóe miệng hiện rõ ý cười.
Ánh mắt Cố Tư và bà cụ chạm nhau, cô biết bà cụ cũng tinh anh, làm sao lại nhìn không hiểu thủ đoạn nhỏ này của hai người.
Hoặc nói Trì Chúc cũng hiểu rõ cô và Phương Tố đang làm cái gì.
Suy cho cùng lúc cô chụp thay Trì Chúc và Phương Tố, cũng không có che giấu, có lẽ là Trì Chúc có nhìn thấy hành động của cô.
Ông cũng không nói không ngăn cấm, đó chắc hẳn cũng ngầm cho phép.
Qua một lúc sau, Cố Tư đi lên lầu gọi Trì Uyên và Chương Tự Chi ăn cơm.
Hai người đàn ông đó đang ở trong phòng sách, đang nghiên cứu một đống văn kiện.
Cố Tư cũng không tò mò đang xem văn kiện gì, chỉ đứng ở cửa gọi: “Hai anh đẹp trai, xuống lầu ăn cơm.”
Chương Tự Chi ngay lập tức “ồ” một tiếng: “Hai chữ đẹp trai này, không phải là gọi tôi sao?”
Trì Uyên thu lại văn kiện: “Đúng đúng, là gọi anh đó.”
Anh ra khỏi phòng khách, thuận tiện nắm tay Cố Tư.
Chương Tự Chi liếc mắt nhìn: “Đến mức vậy sao, hai người các người ở trong nhà mà còn như vậy, người nhà các người không nói hai người như vậy ảnh hưởng không tốt sao?”
Cố Tư trừng mắt, vừa xoay người, ôm lấy Trì Uyên hôn lên: “Tôi ở trong nhà nắm tay chồng tôi hôn chồng tôi thì làm sao, làm sao.”
Cô “hừ” hai cái: “Anh có bản lĩnh thì tìm một người phụ nữ đi.”
Chương Tự Chi “ai u” một tiếng: “Làm sao, cô đây là chế nhạo tôi không có phụ nữ sao, được được được, cô chờ đi, một ngày nào đó tôi dẫn một cô đến trước mặt cô, tôi cho cô thấy thế nào mới năng lực thật sự.”
Thật sự Cố Tư không muốn để ý đến anh ta, xưa nay Chương Tự Chi sẽ bắn đại bác*.
(bắn đại bác*:từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người thường đưa ra nhận xét mà họ không thể làm được. Khi giao tiếp với bạn bè, nó cũng đề cập đến lời khen ngợi không nói nên lời đối với nhận xét của đối phương. Nói bằng miệng thì khó mà phân biệt được người thắng hay người thua, nhìn chung cả hai bên sẽ chiến đấu gay gắt vì họ có quan điểm khác nhau và không chịu thua nhau. Nhưng cuối cùng, kẻ thua cuộc sẽ luôn gắt gỏng và thậm chí có những điều tiếng cực đoan.)
Đừng nói không được, khẩu đại bác có tiếng số một.
Ba người đi xuống lầu, vừa đi đến cầu thang, Chương Tự Chi cúi đầu nhìn thấy Phương Tố và Trì Chúc dưới lầu.
Hai người kia không biết đang nói cái gì, nhìn nhau bật cười.
Anh “hứ” một tiếng: Mấy người này, thật sự không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác mà, sớm biết vậy tôi đã không đến đây ăn bữa cơm này rồi.”
Già trẻ đều thể hiện như vậy.