Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 538-540
Chương Tự Chi nghĩ đến cái gì là làm ngay, lập tức liền bảo Cố Tư gọi điện thoại cho Trì Uyên, bảo anh tối nay qua.
Anh ta dường như quên mất bữa cơm lần trước đã xấu hổ đến như thế nào mà còn bảo Phương Tố gọi điện thoại cho cả Trì Chúc và Lâm Chí Dương.
Còn nói là người càng đông càng vui nữa chứ.
Phương Tố nói nhanh, “Ông Lâm chắc là không có thời gian đâu, tôi gọi bảo Trì Chúc qua vậy.”
Nhìn một cái là biết bà ta thiên vị ai hơn.
Dù sao thì Chương Tự Chi cũng không thân quen với Lâm Chí Dương lắm nên khẽ gật đầu, “Cũng được, cũng được.”
Anh ta lập tức đi ra khỏi phòng riêng gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị bữa tối.
Có cảm giác như Chương Tự Chi của lúc trước đã quay trở về.
Cố Tư ghé vào trên bàn mạt chược, cô có chút nhịn không được mà muốn cười.
Những cảm xúc gần đây của Chương Tự Chi gần đây hầu hết đều bị Lương Ninh Như chi phối.
Một lúc sau, Cố Tư gọi điện thoại cho Trì Uyên, nói anh tối nay qua đây dùng bữa.
Nhưng Trì Uyên rõ ràng có chút do dự, anh nói tối nay có thể anh sẽ có chuyện phải làm.
Cố Tư cũng không kì kèo lắm nên cô nói nếu như anh có chuyện thì anh cứ bận trước đi, bên này không sao đâu. Dù sao chỉ là mọi người tụ tập cùng nhau ăn một bữa cũng không quan trọng lắm, có tới hay không cũng không có vấn đề gì.
Trì Uyên liền ừ một tiếng, “Để anh xem thử có thể nhanh làm cho xong không, nếu có thể thì anh sẽ qua.”
Cố Tư cũng không hỏi anh phải đi bận cái gì, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc dặn dò anh nhất định phải chú ý an toàn.
Trì Uyên nở nụ cười, “Em yên tâm đi, vẫn chưa có ai có thể chạm vào anh đâu.”
Anh tự tin như vậy, Cố Tư cũng rất yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư quay qua nhìn Phương Tố một chút. Phương Tố vẫn chưa gọi điện thoại cho Trì Chúc.
Nhìn bà ta như vậy dường như là đang có chút băn khoăn.
Giọng điệu Cố Tư mang theo ý cười nói, “Gọi điện thoại đi chứ, làm gì mà lại ngại ngùng rồi.”
Phương Tố vén tóc một chút, “Cũng không biết mở đầu nên nói như thế nào.”
Nếu Trì Uyên tới, có thể Trì Uyên sẽ tiện đường gọi Trì Chúc đến luôn, như vậy cũng không cần bà ta phải nói.
Cố Tư cười lên, “Cái gì mà không biết nói như thế nào chứ? Không phải bây giờ quan hệ của hai người rất tốt à? Thì cứ nói hẹn ông ấy tới ăn một bữa vậy thôi, tôi cảm thấy rất bình thường mà.”
Thật ra Phương Tố cũng cảm thấy bà ta nghĩ hơi nhiều, trước kia bà ta da mặt dày hơn cái này nhiều, cũng chỉ là mở miệng gọi Trì Chúc qua dùng cơm, cũng không phải cái gì không mở miệng nói ra nổi.
Phương Tố hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại đứng lên, “Tôi ra ngoài gọi vậy.”
Cố Tư cũng không nói gì mà chỉ nhìn Phương Tố đi ra khỏi phòng,sau đó cô thở dài một hơi.
Trước đó đúng là cô có nói Phương Tố nên làm bộ một chút nhưng rõ ràng bây giờ Phương Tố lại hơi làm bộ quá mức rồi.
Gì thì gì vẫn phải chủ động một chút chứ.
Bên kia, Phương Tố ra khỏi phòng rồi đi đến đứng cạnh bệ cửa sổ trong hành lang.
Thật ra bà ta cũng không biết tại sao bà ta lại có chút ngại ngùng.
Trước đó Trì Chúc đến nhà bà ta rồi nói mấy câu lập lờ nước đôi.
Ông ta hỏi bà ta ở đây thoải mái hơn hay ở nhà tổ thoải mái hơn.
Lúc ấy bà ta cũng không biết trả lời thế nào cho phải nên chỉ nói một câu cũng được.
Trì Chúc lại cười rồi nói chỗ ở của bà ta nhìn rất ấm áp, ông ta cũng muốn tới đây ở.
Ông ta nói ra lời này thật sự khiến trong lòng Phương Tố lộn qua lộn lại mấy vòng.
Bà ta hơi sợ bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng rồi lại hơi cảm thấy bà ta không có nghĩ sai.
Cảm giác rối ren này khiến bà ta vừa nghĩ đến việc gọi điện cho Trì Chúc thì rất khẩn trương.
Cảm giác này là thứ mà bà ta đã không có khi còn trẻ.
Lúc đó bà ta đi xem mắt với Trì Chúc, nói thật ra bà ta cũng không hài lòng với Trì Chúc lắm.
Cũng không phải là bà ta không thích ngoại hình hay gia thế của ông ta mà là bà ta biết trước bà ta Trì Chúc đã có tình cảm với Cổ Nhan rồi.
Bà ta không muốn trở thành người thay thế cho người khác nên ngay từ đầu bà ta đã không muốn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Chỉ là những người trong nhà họ Phương đều nói Trì Chúc rất tốt, mà lúc đó bà ta cũng không có mục tiêu thay thế nào nên cuối cùng bà ta vẫn đồng ý.
Bà ta và Trì Chúc không trải qua quá trình yêu đương mà trực tiếp đi vào hôn nhân, hai người cùng nhau va vấp rèn luyện trong cuộc sống hôn nhân của chính họ.
Đến cuối cùng thật ra Phương Tố cũng không chắc tình cảm giữa bà ta và Trì Chúc rốt cuộc là tình yêu hay là tình thân.
Phương Tố do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại đi.
Trì Chúc nghe máy rất nhanh, giọng nói mặc dù đều đều nhưng nghe qua rất nhẹ nhàng dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”
Phương Tố để bản thân thoải mái nhất có thể, “Tối nay có muốn cùng nhau dùng một bữa không?”
Trì Chúc lập tức nở nụ cười, “Được.”
Phương Tố tiếp tục nói, “Ở chỗ Club của Chương Tự Chi, Tiểu Tư cũng ở đây.”
Trì Chúc ở đầu dây bên kia dừng một chút nhưng giọng nói không thay đổi nhiều, “Tôi còn tưởng chỉ có hai chúng ta chứ.”
Ông ta vừa nói xong lời này Phương Tố không hiểu sao thấy mặt hơi nóng.
Bà ta ho khan hai tiếng, “Thì chỉ là mọi người muốn cùng nhau ăn cơm cho đông vui chút thôi.”
Trì Chúc vẫn ừ một tiếng, “Được rồi, tan tầm tôi qua đó luôn.”
Phương Tố lập tức cúp điện thoại.
Cúp máy xong bà ta lại cảm thấy hơi ảo não. Thật là vô dụng mà, đỏ mặt cái gì chứ, ngại cái gì chứ, lại còn xấu hổ cái gì chứ, cũng từng này tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa đâu.
Mà Trì Chúc cúp máy lập tức cười nhỏ mấy lần. Cho dù cách điện thoại nhưng ông ta vẫn nghe được giọng điệu ngượng nghịu của Phương Tố.
Ông ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bà ta lúc đó nữa
Trì Chúc cảm thấy còn khá là thú vị.
Ông ta đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem một số tài liệu, sau đó ông ta gọi trợ lý qua rồi lại sắp xếp một số việc đi ra ngoài.
Chờ mọi việc xong xuôi, ông ta nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tan làm rồi.
Trì Chúc thu dọn một số đồ đạc sau đó đến phòng làm việc của Trì Uyên hỏi anh có muốn đi cùng không.
Ai ngờ Trì Uyên đã không ở đây nữa.
Trì Chúc nghĩ Trì Uyên cũng đi qua chỗ Chương Tự Chi nên cũng không nghĩ nhiều mà đi thang máy thẳng xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy đến sảnh chính, Trì Chúc lại dừng lại.
Cổ Nhan đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh chính.
Nhìn bà ta như vậy rõ ràng là đang chờ ông ta rồi.
Cổ Nhan đang xem điện thoại nên không thấy Trì Chúc đi tới.
Trì Chúc đi đến trước mặt bà ta rồi dừng lại, “Sao bà lại tới đây vậy?”
Cổ Nhan vội vàng ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười, “Tôi đi ngang qua, lại thấy cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên chờ một chút. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Trì Chúc không chút do dự nói, “Hôm nay chắc là không được rồi, tôi đã hẹn A Tố.”
Cổ Nhan dừng lại. Cho dù bà ta đã cố gắng che giấu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn có điều thay đổi.
Bà ta gật đầu, “Ông hẹn bà ấy rồi à?”
Trì Chúc ừ một tiếng, “Đúng vậy. Tôi hẹn bà ấy rồi nên không thể đi ăn với bà được.”
Cổ Nhan lập tức đứng lên, “Không sao đâu, tôi cũng không có chuyện gì, vậy ông đi đi, tôi về nhà trước đây.”
Trì Chúc cùng nhau đi ra khỏi sảnh chính với Cổ Nhan.
Ông ta cũng không nói muốn tiễn Cổ Nhan mà lái xe rời đi luôn.
Cổ Nhan vẫn đứng ở bên đường nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã rời đi.
Trước đây Trì Chúc chưa bao giờ từ chối bà ta một cách kiên quyết như vậy.
Ông ta dường như đã quen làm một người hiền lành, chỉ cần đủ khả năng ông ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Chuyện như hôm nay ông ta không đồng ý ăn cơm với bà ta là chuyện bình thường, nhưng bây giờ bà ta vẫn còn đứng ở ven đường mà ông ta lại nhìn cũng không thèm nhìn một chút đã lái xe đi rồi.
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Vì vậy, người đàn ông này chắc là đang cố gắng vạch ra một ranh giới rõ ràng với bà .
Khi Trì Chúc đến Club của Chương Tự Chi thì bên này đã dọn đồ ăn xong hết rồi.
Vừa đi vào thì Trì Chúc thấy Phương Tố đầu tiên.
Phương Tố đang đứng ở cửa sổ phòng riêng gọi điện thoại.
Những người khác trong phòng ra hiệu giữ im lặng.
Phương Tố quay mặt về phía cửa sổ nên không biết Trì Chúc đã bước vào.
Trì Chúc dừng lại ở cửa và nghe thấy Phương Tố nói, “Tôi hơi bận một chút nên tối nay chắc không có thời gian đâu.”
Sau đó bà ta dừng lại trong chốc lát, chắc là đầu dây bên kia có người nói chuyện, Phương Tố còn nói tiếp, “Cái này tôi cũng không chắc lắm, tình huống cụ thể đến lúc đó rồi nói sau.”
Nhìn thái độ nói chuyện của Phương Tố thì chắc là bà ta có chút khách khí với người kia, ngoài ra còn có chút kháng cự nữa.
Trì Chúc ngay lập tức liền nghĩ đến Lâm Chí Dương, vì vậy ông ta trực tiếp đi về phía Phương Tố, cũng không giảm giọng xuống mà nói, “Có chuyện gì vậy? Đang gọi điện thoại với ai đấy? Qua ăn cơm nào.”
Phương Tố rõ ràng dừng lại một chút, bà ta quay đầu nhìn Trì Chúc.
Trì Chúc đang cười, vẻ mặt ông ta tỏ ra vô tội.
Phương Tố không thấy tức giận mà chỉ là rất ngạc nhiên, bà ta nhìn chằm chằm Trì Chúc sau đó nói với người ở bên kia điện thoại, “Tôi ăn cơm đây, trước khoan nói đã.”
Cuộc gọi này cũng kết thúc.
Trì Chúc không người ở đầu dây bên kia là ai, ông ta giơ tay như là nắm bả vai Phương Tố rồi đi với bà ta cùng nhau đến bên cạnh bàn cơm.
Cố Tư nhìn Trì Chúc và Phương Tố, khóe miệng miệng cô cong lên.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô được xem một cặp nam nữ trung niên bày tỏ tình cảm đấy.
Cũng đừng nói, nhìn khá là ngọt ngào.
Phương Tố có chút hơi ngại, sau khi ngồi xuống bà ta lập tức uống một ngụm nước.
Hôm nay Chương Tự Chi có chút hưng phấn.
Anh ta chào hỏi Trì Chúc hỏi ông ta còn muốn ăn món gì hay không, nói ở đây có thực đơn có thể lấy qua cho ông ta gọi món.
Trì Chúc không có món nào muốn ăn lắm, có điều, ông ta còn cố tình nói thêm một câu, “Lúc đầu tôi nghĩ chỉ có tôi với bà ấy, hai người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chứ. Vừa lúc tôi nhớ đến một nhà hàng thấy hương vị không tệ lắm, đang muốn đưa bà ấy qua ăn thử xem thế nào. Ai ngờ bà ấy lại nói là mọi người cùng nhau ăn cơm.”
Ông ta nói ra những lời này mang cũng nhiều ý khác quá.
Cố Tư nhịn không được lập tức cười ra tiếng, “Ý của bác cả không phải là cảm thấy rất thất vọng đấy chứ? Bác muốn qua thế giới của hai người với bác Phương đấy à?”
Sau đó Cố Tư còn nói, “Không có việc gì, không có việc gì. Vậy ngày mai hai người đi ra ngoài hẹn hò một bữa là được rồi mà. Hôm nay Lão Chương tâm trạng vui vẻ, chúng ăn mừng trước một chút, hai người vẫn còn nhiều thời gian mà, không vội làm gì.”
Cố Tư nói như thế này, Phương Tố càng thấy ngại.
Mà Trì Chúc thì lại cười, cũng hùa nói theo Cố Tư, “Nói cũng đúng.”
Phương Tố âm thầm thở ra một hơi.
Bà ta nói không nên lời trong lòng cảm thấy như thế nào, dường như có chút ngọt ngào, có chút vui vẻ, lại còn có một chút xíu phấn khích.
Trong bữa ăn, Trì Chúc có hỏi một chút sao Trì Uyên không đến.
Cố Tư nói là Trì Uyên hình như muốn đi bận gì đó.
Trì Chúc hơi ngạc nhiên. Lúc làm việc ông ta nhớ là không có sắp xếp việc cho Trì Uyên quá nhiều mà.
Theo lý thuyết thì anh không cần tan làm rồi vẫn phải làm thêm cái gì, nhưng ông ta cũng không nói thêm cái gì.
Cố Tư muốn chơi xấu, ăn mấy miếng cô lại đột nhiên nhắc tới, nói cô đã ăn cơm với bạn của Phương Tố rồi, cũng chính là Lâm Chí Dương, nhưng cô còn chưa được ăn cơm với bạn của Trì Chúc nữa.
Cô đang ám chỉ Cổ Nhan.
Phương Tố ngước nhìn Cố Tư một chút, bà ta cũng gần như hiểu ý của Cố Tư.
Cố Tư cười, trạng thái nhìn rất tự nhiên.
Cô nói, “Ấy, gần đây bà Cổ không liên lạc với bác sao ạ? Nếu có thì dẫn bà ấy tới cùng nhau ăn một bữa cơm cũng rất tốt. Cháu chưa dùng bữa với bà Cổ bao giờ, nghe nói bà ấy là một người không tệ.”
Có lẽ Trì Chúc cũng hiểu ý của Cố Tư.
Ông ta đặt đũa xuống, dường như là ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói, “Tôi cũng không hay gặp Cổ Nhan lắm, nếu mọi người muốn làm quen với bà ấy tôi có thể liên hệ giúp cho.”
Cố Tư vội xua tay, “Ồ, nếu bác không thường xuyên gặp bà ấy vậy thì chúng cháu cũng không cần làm quen làm gì. Chúng cháu nghĩ bà ấy là bạn của bác nên mới muốn làm quen bà ấy cho biết vậy thôi.”
Trì Chúc lập tức nở nụ cười, “Cũng không phải bạn thân thiết lắm, chỉ là trước đó bà ấy gặp chút rắc rối nên tôi có giúp đỡ một chút mà thôi, cũng không qua lại gì nhiều.”
Câu nói này của ông ta dường như đã giải thích rất nhiều chuyện.
Phương Tố ở bên cạnh buông ánh mắt im lặng ăn cơm, cũng không biết rốt cuộc bà ta có nghe lọt ý mấy câu nói này của Trì Chúc không nữa.
Trong bữa ăn, Chương Tự Chi lại bắt đầu lải nhải nói mấy chuyện phiếm.
Lần này đề tài không chỉ giới hạn về nhà họ Ninh nữa.
Anh ta còn đề cập đến cả Lương Ninh Như.
Mấy lần trước nhắc tới Lương Ninh Như là anh ta lại giật nảy lên vừa la vừa mắng.
Lần này anh ta lại không như vậy, Cố Tư không hiểu lại có thể nhìn ra một loại đắc ý nho nhỏ trên mặt anh ta.
Đó là dáng vẻ rung đùi đắc chí.
Chương Tự Chi nói, “Phụ nữ dù cho có mạnh mẽ đến đâu trước mặt kẻ mạnh thực sự cũng sẽ trở nên yếu đuối. Đôi khi bề ngoài của họ mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là để che giấu trái tim mỏng manh bên trong của mình. Thật ra nếu xét tận gốc rễ thì những người đó cũng cần được bảo vệ, họ cũng cần những người hùng đến và cho họ cảm giác an toàn. “
Anh ta tuôn ra một tràng văn vẻ như vậy làm cho Cố Tư nổi cả da gà.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi rồi thấp giọng chế giễu, “Anh có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nói mấy lời này, anh bị cái gì kích thích à?”
Chương Tự Chi nắm tóc, “Ờ thì, tôi chỉ cảm thán một chút thôi mà. Tôi nói cho mọi mọi người nghe mà ai cũng làm vẻ mặt gì vậy chứ, làm tôi có chút xấu hổ rồi đây này.”
Anh ta mà còn biết xấu hổ thì thật đúng là khiến cho Cố Tư vô cùng kinh ngạc rồi.
Chương Tự Chi từ bỏ bộ dáng cà lơ phất phơ của trước kia, bây giờ anh ta thật đúng là giống một người đàn ông hơn rồi.
Cố Tư liền nói được, “Vậy anh nói tiếp đi. Tôi cảm thấy hình như anh có rất nhiều điều để nói với chúng tôi.”
Chương Tự Chi cười lên, “Đúng là hồi nãy tôi cũng cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói với mọi người nhưng tự dưng cô cắt ngang một cái như vậy làm tôi giờ cũng không biết phải nói cái gì rồi.”
Cố Tư nâng ly lên rồi nói một cách hối lỗi, “Rồi rồi rồi, tại tôi, tại tôi được chưa. Ai bảo anh đột nhiên văn vẻ như vậy làm gì, làm tôi giật cả mình.”
Chương Tự Chi cười ha ha vô cùng vui vẻ. Hôm nay anh ta thật sự rất vui, trên mặt hầu như toàn là cườii.
Cứ như là cái người mấy ngày trước cứ xụ mặt không phải là anh ta vậy.
Hôm nay không có Lâm Chí Dương, cũng không có Trì Uyên với Ninh Tôn âm thầm đấu đá lẫn nhau nên bữa cơm này thật là rất hài hòa.
Trì Chúc với Cố Tư, Chương Tự Chi cũng có chênh lệch tuổi tác cho nên không cùng bọn họ nói nhiều lắm, đa số thời gian ông ta đều đang quay sang nói chuyện với Phương Tố.
Thật ra Cố Tư cũng hơi hiểu Trì Chúc là người như thế nào, dù sao trước đó bọn họ cũng cùng nhau sống chung dưới một mái nhà một năm.
Lúc trước Trì Chúc rất ít nói.
Nếu ông ta và Phương Tố ở cùng một chỗ thì trong hầu hết các trường hợp đều là Phương Tố đang nói không ngừng.
Nhưng là bây giờ, ông ta và Phương Tố mà ngồi chung một chỗ thì rõ ràng thấy ông ta nói nhiều hơn Phương Tố rồi.
Thậm chí ông ta còn nói sơ qua chuyện bên công ty cho Phương Tố nghe.
Thật ra Cố Tư cảm thấy Phương Tố cũng nghe không hiểu gì giống như cô.
Nhưng hình như Trì Chúc cũng không hề để ý nhiều như vậy.
Mỗi một cặp vợ chồng chắc là đều có cách chung sống hòa hợp riêng.
Cố Tư cảm thấy Trì Chúc và Phương Tố dường như đã tìm ra được cách hòa hợp riêng của chính bọn họ rồi.
Trì Uyên lúc cuối cùng vẫn tới, chẳng qua bọn họ cũng ăn xong luôn rồi
Mấy người ăn xong đang ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Hầu như thì Trì Chúc nói chuyện với Phương Tố, còn Cố Tư nói chuyện với Chương Tự Chi.
Tuy bọn họ không có nói chuyện chéo với nhau nhưng không khí vẫn rất tốt.
Lúc Trì Uyên đẩy cửa tiến vào và nhìn thấy mấy người trong phòng, anh dường như rất bất ngờ, “Ba, ba cũng ở đây sao ạ?”
Cố Tư liếc anh một cái, “Anh nói kiểu gì vậy chứ? Bác cả đương nhiên phải ở chỗ này rồi.”
Phương Tố đã không còn ngượng ngùng như trước, bà ta hỏi thẳng Trì Uyên đi làm cái gì, sao lại không đến cùng nhau.
Trì Uyên a một tiếng, anh đi tới ngồi bên cạnh Cố Tư, “Có chút chuyện bên nhà kho của nhà máy, con đi qua xem thử. Thì trước đó cũng mới sắp xếp rất nhiều người vào đó làm đấy, cũng lâu rồi con không qua xem được, hôm nay bớt thời gian đi xem một chút.”
Trì Chúc cũng biết chuyện này, Trì Chúc còn biết những người kia là đồng hương của Cố Tư.
Vì vậy, ông ta gật đầu, “Người bên kia cũng quen rồi chứ?”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Cũng khá quen rồi ạ.”
Cố Tư biết Trì Uyên đang nói dối, anh chắc là không phải đi làm chuyện này.
Trì Uyên không muốn nói thật thì chắc là cũng có lý do của anh.
Trì Uyên ngồi xuống trò chuyện trong chốc lát cũng nhìn Chương Tự Chi, “Hôm nay cậu bị sao vậy? Trông cậu có vẻ rất vui.”
Chương Tự Chi có kinh ngạc nhìn chằm chằm Trì Uyên, “Mọi người đều cho rằng hôm nay tôi bất ngờ vui vẻ sao? Thật ra tôi nghĩ hôm nay tôi cũng giống như thường ngày mà.”
“Không, không, không giống nhau.” Trì Uyên nói thẳng, “Tâm trạng của cậu hôm nay so với mấy ngày trước thật sự tương phản rất lớn đấy.”
Cố Tư cười lên, nhìn Chương Tự Chi nói, “Anh nhìn đi, tôi nói có sai đâu.”
Chương Tự Chi chẹp miệng, “Được rồi, có lẽ là tâm trạng của tôi hôm nay có tốt hơn mấy ngày trước. Mấy người chắc là nói đúng rồi.”
Anh ta cũng tự nghĩ lại, hình như hôm nay anh ta thật sự thấy trong lòng thoải mái hơn so với mấy ngày trước một chút.
Trì Uyên ngay lập tức liền hỏi câu thứ hai, “Có phải do cô Lương kia nói chuyện hòa hoãn với cậu rồi à?”
Cố Tư phốc một tiếng bật cười.
Cô nhìn Trì Uyên, “Sao anh lại đột nhiên hỏi một vấn đề quan trọng như vậy chứ?”
Trì Uyên cười gật đầu, “Như thế có nghĩa là anh đoán đúng rồi.”
Sắc mặt Chương Tự Chi có chút xấu hổ, anh ta không trả lời Trì Uyên.
Cố Tư cong khóe miệng lên, cô chuyển chủ đề hỏi Trì Uyên ăn cơm chưa, có muốn ở chỗ này ăn chút hay không.
Trì Uyên không muốn ăn cái gì, lại nghĩ mọi người đều ăn cả rồi nên nói, “Thôi cũng được, về rồi nói sau, bây giờ anh còn không muốn ăn lắm.”
Vừa rồi anh đi chỗ nhà kho rồi còn làm chút chuyện hơi đẫm mùi máu tanh, làm cho bây giờ anh thấy đồ ăn là lại không muốn ăn chút nào.
Cố Tư cũng không nói cái khác nữa. Mấy người lại ngồi lại đây trò chuyện trong chốc lát, thấy thời gian cũng hơi muộn rồi nên đứng dậy chào hỏi rời đi.
Sức mạnh vui vẻ của Chương Tự Chi còn chưa hết, anh ta la hét muốn bọn họ cùng ngồi xuống chơi vài ván mạt chược.
Nhưng Cố Tư có thể thấyTrì Uyên hơi mệt nên từ chối Chương Tự Chi, nói với anh ta có thời gian lại qua sau.
Chương Tự Chi gật đầu, “Được rồi, tôi gọi mấy người khác qua góp một bàn chơi với tôi vậy.”
Anh ta vẫn đang ở trong trạng thái hưng phấn, cái cô Lương Ninh Như này cũng dễ dùng thật.
Cố Tư và Trì Uyên cùng nhau rời đi, Trì Chúc lái xe tiễn Phương Tố về.
Lúc tách nhau ra ở chỗ cửa ra vào, Cố Tư nháy mắt với Phương Tố.
Cô cảm thấy Phương Tố có lẽ có thể hiểu ý trong cái nháy mắt đó.
Phương Tố nhìn chằm chằm vào Cố Tư một lúc rồi cũng cười, bà ta đương nhiên hiểu được.
Sau đó chờ Trì Uyên và Trì Chúc nói mấy câu cho xong, Cố Tư và Trì Uyên lập tức lên xe.
Cố Tư cẩn thận duỗi eo một cái, thật ra trời vẫn chưa khuya lắm nhưng cô đã thấy cực kì buồn ngủ.
Trên đường trở về Cố Tư dựa vào ghế ngủ luôn.
Giữa đường Trì Uyên có quay đầu nhìn cô một chút, thấy vậy thì vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng là ánh mắt anh cũng hơi tối lại.
Về đến nhà thì Cố Tư được Trì Uyên ôm vào suốt quãng đường. Vừa trở về phòng cô đã dính vào giường quay người chuẩn bị ngủ thiếp đi, chẳng qua đột nhiên lại nhớ ra một chuyện khác.
Cô hỏi Trì Uyên, “Bác cả về chưa?”
Trì Uyên nở nụ cười, “Chúng ta vừa mới về đến nơi, sao ông ấy có thể về cùng lúc với chúng ta được chứ. Em đừng nghĩ nhiều vậy, nhanh đi ngủ đi.”
Cố Tư lẩm bẩm mấy câu không ai hiểu nổi rồi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này cô ngủ khá yên.
Ngày hôm sau Cố Tư tỉnh dậy rất sớm, chủ yếu là do Trì Uyên rời giường.
Hôm nay là ngày Tùy Tĩnh hỏa táng, anh và ông cả phải thay mặt nhà họ Trì đi thăm viếng.
Cố Tư bảo Trì Uyên đi xem thử ông cả có về nhà không.
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ sờ đầu cô, “Rồi rồi rồi. Em đừng nóng lòng như vậy, giờ anh đi xem ngay đây.”
Sự thật chứng minh Cố Tư không nghĩ sai, quả nhiên đêm qua ông cả không về nhà.
Trì Uyên gọi điện thoại cho ông cả nói với ông ta bên nhà họ Tùy sắp xếp thời gian hỏa táng của Tùy Tĩnh là vào buổi sáng, cho nên bọn họ phải đi ra ngoài sớm.
Ông cả nói ông ta đã chuẩn bị xong, sau đó hẹn Trì Uyên gặp nhau ở chỗ bệnh viện.
Cố Tư ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy ông cả nói chuyện.
Cô rất muốn buôn chuyện nhảy qua hỏi một chút Phương Tố đã dậy chưa.
Nhưng là lại cảm thấy một người bề dưới hỏi vấn đề này đương nhiên là không tốt lắm.
Cô có thể không kiêng nể gì mà nói đùa với Phương Tố nhưng cô không thể làm vậy với ông cả được.
Chờ Trì Uyên cúp máy, Cố Tư vội vàng hỏi, “Ba anh với mẹ anh thế này là lại quay lại rồi đúng không?”
Trì Uyên thực sự nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó anh nhìn Cố Tư, “Anh luôn cảm thấy hình như ba anh đang đi lại con đường của anh thì phải.”
Cố Tư không hiểu ý của mấy câu này ngay, cô nhìn chằm chằm vào Trì Uyên.
Trì Uyên nói, “Anh cảm thấy qua không được mấy ngày nữa, ba anh không khéo lại chuyển qua ở với mẹ luôn cũng nên.”
Cố Tư nghe vậy lập tức cười lên.
Nếu thật sự là như vậy thì Trì Chúc đúng là đang đi theo bước chân của Trì Uyên rồi.
Nhưng điều đó cũng có thể chứng minh có thể người đàn ông già này đang thực sự yêu.
Trì Uyên cũng không có thời gian để ăn sáng, chủ yếu là do bên kia đặt thời gian hỏa táng của Tùy Tĩnh hơi sớm, anh chuẩn bị xong lập tức lái xe đi ra ngoài.
Bà cụ cũng đã thức dậy, lúc Trì Uyên ra cửa bà cụ cũng vừa khéo đi ra khỏi phòng, hai người gặp nhau tại hành lang.
Về chuyện của Tùy Tĩnh bà cụ cũng có chút đau buồn.
“Trên đường lái xe chậm một chút, nhớ chú ý an toàn. Bây giờ có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng bằng an toàn của bản thân.” Bà cụ dặn dò Trì Uyên.
Trì Uyên gật đầu, “Bà yên tâm đi, cháu biết mà.”
Bà cụ thấy chỉ có mỗi mình anh đi ra nên hơi nghi hoặc một chút, “Ba cháu đâu rồi? Không đi chung với cháu sao?”
Trì Uyên lập tức liền mang bộ dáng tươi cười, “Chắc là đêm qua ba cháu ở chỗ mẹ cháu qua đêm, chúng cháu hẹn gặp nhau ở chỗ bệnh viện.”
Bà cụ sửng sốt, rõ ràng là hơi kinh ngạc, chẳng qua sau đó bà cụ lại gật đầu, “Là như vậy à? Được rồi, vậy cháu đi chậm một chút.”
Trì Uyên rời khỏi nhà tổ thì lái xe một mạch đi thẳng tới bệnh viện, Trì Chúc đang đợi anh ở cửa bệnh viện.
Hai người cùng nhau đến lò hỏa táng phía sau bệnh viện.
Người của nhà họ Tùy cũng lần lượt đến, những người họ hàng thân thích đến xem cho vui bữa trước thì lúc này lại không đến.
Cũng chỉ có mấy người của nhà lớn, nhà hai của nhà họ Tùy tới, cũng không nhiều người lắm.
Bà cả khóc có chút không thở nổi đang được Tùy Mị đỡ lấy.
Đối tác làm ăn của ông cả cũng chỉ có duy nhất nhà họ Trì tới.
Còn những người khác cũng không biết có phải đã được dặn qua là không cần tới hay không nữa.
Thi thể của Tùy Tĩnh được đẩy từ phố Thái Bình qua, còn cần phải cho người nhà nói lời tạm biệt cuối cùng.
Bà cả còn chưa đi qua xem cả người đã co quắp gục xuống.
Ông cả xua tay bảo Tùy Mị đỡ bà cả sang một bên.
Sau đó ông ta tự mình đi qua nhìn một chút.
Trì Chúc và Trì Uyên đứng ở một bên cũng đều có chút không đành lòng thấy cảnh này.
Ông cả đứng bên giường đẩy, ông ta mở ra tấm vải trắng trên người Tùy Tĩnh rồi nhìn chằm chằm vào mặt Tùy Tĩnh. Ông ta nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng dường như ông ta thở dài một hơi, sau đó nói, “Con trai à, sao con lại ngốc thế chứ?”
Không có nhiều thời gian để nói lời tạm biệt lắm, bên kia đã thúc giục đẩy thi thể qua đó rồi.
Có nhân viên công tác đi tới. Hai người đẩy chiếc giường đẩy nhỏ của Tùy Tĩnh vào, sau đó nói cho bọn họ biết nửa tiếng sau có thể qua mang tro cốt đi.
Thật ra con người đi qua thế giới này một đời, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chút đồ vật trong chiếc hũ nho nhỏ kia mà thôi.
Ông cả nhìn chằm chằm về hướng của lò hỏa táng. Ông ta nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên lại che mặt bắt đầu khóc.
Dường như đến lúc này ông ta mới hơi có chút tỉnh lại, ông ta nói một câu, “A Tĩnh, ba có lỗi với con.”
Chỉ là bây giờ mới nói những lời này thì đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Bà cả đã khóc ngất sau khi thấy nhân viên đẩy Tùy Tĩnh đi vào.
Mấy người bên nhà hai thì giúp nâng bà ta lên ngồi ở chiếc ghế ở một bên.
Tùy Mị chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Trì Uyên, “Cảm ơn mọi người có thể tới.”
Trì Uyên cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói câu xin bớt đau buồn.
Tùy Mị gật đầu, giọng nói trầm xuống, “Anh với Cố Tư gần đây không có chuyện gì chứ?”
Trì Uyên liếc nhìn cô ta, anh cũng hạ giọng xuống, “Tạm thời thì không có, cô phát hiện ra cái gì à?”
Tùy Mị cũng không biết nên nói như thế nào. Nếu nói cô ta thật sự phát hiện ra cái gì thì dường như cũng không phải.
Chẳng qua là cô ta nghe thấy một số cuộc trò chuyện giữa ông cụ và ông cả chứ cũng không có bằng chứng xác thực.
Cô ta lắc đầu một cái.
Trì Uyên nghĩ chút mới nói, “Nhà cô còn kinh doanh phụ sao?”
Tùy Mị chớp mắt, “Em không biết.”
Cô ta thật sự không biết, nhưng cô ta có lờ mờ nghe thấy ông cụ và ông cả nói, hình như ngoài công ty ra nhà bọn họ còn kinh doanh cái khác.
Ngày hôm đó ông cụ cũng không có nói mọi chuyện rõ ràng lắm, Tùy Mị chỉ nghe được đứt quãng nên cũng không thể tổng hợp lại toàn bộ.
Bây giờ Trì Uyên lại hỏi như vậy làm cô ta có chút giật mình.
Trì Uyên nhìn xung quanh một chút, giọng nói càng thấp hơn nữa, “Cô đã có lòng nhắc nhở tôi vậy tôi cũng nói cho thật cho cô biết một chút cái này. Nhà cô hình như còn có mở một cái ngân hàng tư nhân, loại ngân hàng mà cho bên ngoài vay lãi thấp. Nhưng cái này có chút là lạ.”
Tùy Mị nhíu mày, “Là lạ sao?”
Cụ thể như thế nào Trì Uyên cũng không thể nói quá nhiều. Do thân phận hạn chế anh cũng chỉ có thể nhắc nhở như vậy.
Ông cả che mặt khóc cũng hơi sắp mất khống chế, Tùy Mị không có cách nào khác đành phải nhanh chóng chạy qua trấn an ông cả lần nữa.
Thật ra có rất nhiều người hoả táng, bây giờ bọn họ đứng ở đây nhìn những người thân trong gia đình khác ròng mới cảm giác được con người sinh ly tử biệt là một việc bình thường đến mức nào
Mỗi ngày đều có nhiều người rời khỏi thế giới này như vậy, có nhiều gia đình đau khổ tuyệt vọng đến không muốn sống như vậy.
Nửa tiếng sau tro cốt của Tùy Tĩnh được đưa ra.
Thực chất chúng đều là cặn bã của xương.
Nhà họ Tùy đã chuẩn bị sẵn hũ tro cốt, bọn họ đặt tro cốt vào rồi đóng gói lại cho cẩn thận.
Trạng thái của ông cả và bà cả đã không tốt lắm, bọn họ không thể đi theo đến nhà tang lễ được nữa.
Cho nên Tùy Mị phải phụ trách nhiệm vụ đưa tro cốt của Tùy Tĩnh đến nhà tang lễ.
Trì Uyên chủ động đứng lên, “Tôi đưa cô tới đó vậy, trạng thái của cô bây giờ không nên tự mình lái xe.”
Tùy Mị khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Đoàn người ra khỏi bệnh viện, Tùy Mị ngồi vào xe của Trì Uyên. Trì Uyên trực tiếp lái xe đi ra ngoài.
Lúc ở giữa đường Tùy Mị lại hỏi Trì Uyên câu hỏi vừa rồi, “Anh nói nhà em còn kinh doanh một ngân hàng tư nhân, ngân hàng đó ở đâu vậy?”
Trì Uyên không trả lời trực tiếp mà là hỏi lại Tùy Mị, “Cô thật sự không biết ba cô hoặc là nói ông nội cô đã âm thầm làm những chuyện gì sao?”
Tùy Mị nghiêm túc suy nghĩ, “Em có một ít cảm giác nhưng em lại không thể xác nhận được.”
Tùy Mị có thể nói với Trì Uyên những lời này cũng đã khiến Trì Uyên hơi bất ngờ rồi.
Anh nói, “Vậy tôi tin cô thật sự không biết vậy.”
Tùy Mị ôm hũ tro cốt của Tùy Tĩnh vào lòng, giọng cô ta rất nhẹ, “Sau khi A Tĩnh rời đi, thật ra em có xem xét kỹ nhà bọn em. Em cảm thấy kiểu sống của nhà em, hay nói đúng hơn là quan hệ giữa người với người của các thành viên trong gia đình, thật sự rất méo mó.”
Tùy Mị thở ra một hơi, giọng nói trầm xuống, “Có lúc em nghĩ lại mới thấy em có thể chống chọi cho tới bây giờ cũng thật không dễ gì, hoặc có thể nói em làm được là nhờ việc em chỉ là con gái. Nếu em là con trai thì có lẽ em cũng không tránh thoát khỏi vận mệnh giống như A Tĩnh rồi.”
Ông cả nhà họ Tùy thật sự đã áp lực Tùy Tĩnh kinh khủng.
Hình như từ lúc còn rất nhỏ Tùy Tĩnh đã bắt đầu không có thời gian của riêng mình rồi.
Sở thích hay tất cả mọi việc mà cậu ta làm đều dựa theo những sắp xếp của ông cả.
Lúc trước ông cụ cũng sẽ can thiệp.
Bọn họ từng bước một biến Tùy Tĩnh thành những gì họ thích.
Hốc mắt Tùy Mị lại đỏ, “A Tĩnh đáng thương của chị. Nếu như chị có thể phát hiện sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ không như thế này rồi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị một chút, “Chuyện này cũng không trách cô được, ai mà biết được mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này chứ. Mà tôi nghĩ cô có lẽ cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
Nhắc đến nỗi khổ riêng của Tùy Mị, cổ họng Tùy Mị lập tức liền nghẹn lại, có một ít cảm giác tủi thân lan tràn khắp cả người.
Qua một lúc lâu cô ta mới thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.
Trì Uyên lái xe tiến vào nhà tang lễ. Anh không đi vào với Tùy Mị mà đợi ở trong xe.
Tùy Mị ôm hũ tro cốt của Tùy Tĩnh đi vào. Trì Uyên dựa vào lưng ghế, lấy hộp thuốc lá ra châm một điếu.
Cũng có nhiều người ra vào trong nhà tang lễ, khắp nơi đều là đốt giấy vàng mã, tiếng khóc lóc, rồi còn mời pháp sư làm phép.
Trì Uyên nhắm mắt lại, anh cảm thấy trong lòng cũng không thoải mái lắm.
Bởi vì anh lại nhớ tới ông cụ.
Khi ông cụ qua đời bọn họ cũng mời pháp sư về trong nhà làm phép.
Ồn ào nhốn nháo.
Trì Uyên thực sự không hiểu làm mấy việc này có ý nghĩa gì chứ.
Nói là làm cho người chết nhưng thật ra chẳng qua là làm cho người sống nhìn.
Trì Uyên không phải chờ lâu lắm, Tùy Mị đã hoàn thành mọi thủ tục và ra tới.
Rõ ràng cô ta đã khóc, cảm xúc không tốt lắm.
Trì Uyên rút khăn cho cô ta, Tùy Mị còn nói một câu cảm ơn.
Tốc độ xe Trì Uyên chạy đi cũng không nhanh lắm, trên đường lái chậm rãi từ từ.
Anh hỏi Tùy Mị là về nhà tổ nhà họ Tùy hay là đến công ty.
Câu này của Trì Uyên chẳng qua là lời thăm dò.
Quả nhiên Tùy Mị nói thật, cô ta nói, “Em không còn ở trong công ty nữa, em đã bỏ tất cả chức vụ rồi.”
Chuyện này cô ta cũng nói thật thì có lẽ những lời phía trước của cô ta cũng đều là lời thật.
Trì Uyên làm ra vẻ mặt hơi nghi hoặc một chút, “Sao cô lại nghỉ việc rồi, là muốn ở nhà nghỉ ngơi chút sao?”
Tùy Mị lắc đầu, “Cũng không phải do em muốn nghỉ, là ba với ông nội em bàn bạc xong nói em trước khoan về công ty đã, cụ thể vì sao thì em cũng không rõ nữa.”
Trì Uyên đưa Tùy Mị về nhà tổ nhà họ Tùy. Ông cả và bà cả nhà họ Tùy đã trở về. Họ đang đợi ai đó ở ngoài cửa.
Trông có vẻ như đang đợi Tùy Mị.
Tùy Mị xuống xe, nói lời cảm ơn với Trì Uyên, Trì Uyên gật đầu. “vào nghỉ ngơi đi, chắc cũng mệt lắm rồi.”
Hai người không nói thêm gì nhiều, khi Tùy Mị vào nhà,Trì Uyên khởi động xe rồi chạy đi.
Lúc Trì Uyên đến công ty, Trì Chúc đã ở đó.
Trì Uyên đi thẳng vào phòng làm việc của Trì Chúc.
Anh không nhắc gì về chuyện của nhà họ Tùy, mà chỉ hỏi Chì Chúc rằng có phải tối hôm qua ông đã qua đêm ở chỗ Phương Tố không.
Trì Chúc cười, “sao con hóng hớt hệt con bé Cố Tư thế.”
Trì Uyên gật đầu, “chắc là hai người khi yêu nhau lâu rồi sẽ giống nhau rất nhiều thứ đó ba à.”
Anh nói tiếp, “ba đừng đánh trống lảng nữa, đêm qua ba ở cùng mẹ con có đúng không?”
Trì Chúc gật đầu, “ừ, trễ quá nên ba không về nữa.”
Lúc đó đã muộn lắm đâu, cái cớ này đúng thật là…
Trì Uyên thuận miệng nói thêm, “thật ra ba có thể suy nghĩ đến việc dọn đến chỗ mẹ ở luôn, con thấy như vậy sẽ tiện hơn. Không những thế còn có thể xác định rõ thái độ của ba, khiến mẹ con được an ủi phần nào. Bà ngoại thấy ba như vậy cũng sẽ châm chước cho ba.”
Trì Chúc cau mày, trầm tư suy nghĩ, “những lời con nói có vẻ hợp lý.”
Trì Uyên gần như muốn bật cười. Anh cảm thấy mình giống như đã cho Trì Chúc một bậc thang để bước xuống. Nếu không cứ để Trì Chúc tự nghĩ cách như vậy, chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ ra.
Trì Uyên nhướng mày, “vậy ba tự xem xét đi, con làm việc đây.”
Anh xoay người bước ra ngoài, trở về phòng làm việc của mình. Thật ra anh cũng không có quá nhiều việc để làm.
Mọi thứ đều đã được phân xuống dưới, nên gần đây khá rảnh rỗi.
Anh ngồi đợi trong phòng một lúc thì Tử Thư cầm theo một xấp hồ sơ vào.
Ban đầu Trì Uyên tưởng là hồ sơ công việc, nhưng khi Tử Thư đưa cho anh, mở ra xem thì thấy đây là những chuyện điều tra được từ nhà họ Tùy.
Có điều chuyện liên quan đến nhà họ Tùy nhiều quá
Trì Uyên xem lướt qua một lần rồi nói, “cậu để xuống đi, tôi xem dần. Nhiều thế này cơ mà.”
Tử Thư tặc lưỡi, “nhà họ Tùy này lắm chuyện thật. Tôi cho người đi điều tra ra cả đống thứ, phiền chết đi được. Chuyện có tí tẹo mà cũng báo cáo lại.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “cực cho cậu quá.”
Rõ ràng Tử Thư đã hơi mệt, “vậy cậu làm gì thì làm đi, tôi về đây. Bên đó vẫn còn nhiều thứ phải làm lắm.”
Trì Uyên ngồi đó một lúc liền cầm điện thoại ra gọi cho cố tư.
Đầu giây bên kia phải qua một lúc sau mới thấy Cố Tư mới bắt máy. Cô hỏi anh rằng chuyện bên nhà họ Tùy đã xử lý xong rồi phải không.
Thật ra bên nhà họ Tùy cũng không có chuyện gì cần anh xử lý.
Trì Uyên đáp, “xong xuôi cả rồi. Anh chỉ muốn hỏi xem em đang làm gì thôi.”
Cố Tư nói cô muốn đi tìm Phương Tố để tìm hiểu về chuyện hôm qua của Phương Tố và Trì Chúc. Cô thật sự không thể kiềm chế được tính hóng hớt của bản thân.
Trì Uyên dặn dò cô đi đường cẩn thận. Thật ra Trì Uyên đồng ý cho cô đến chỗ Phương Tố vì cô ở nhà một mình sẽ cảm thấy buồn chán.
Bây giờ Cố Tư và Phương Tố có thể cùng nhau trò chuyện, quây quần bên nhau tâm sự cũng đỡ buồn.
Hai người không nói thêm điều gì, kết thúc cuộc gọi.
Cố Tư xuống nhà gọi lái xe đưa cô đến chỗ Phương Tố
Chiếc xe chạy xuống dốc núi rồi tiến vào đường lộ.
Lúc này tài xế nói, “Cô ơi, cô ngồi cẩn thận, tôi sắp tăng tốc.”
Cố Tư lập tức hiểu ra ý của người tài xế. cô quay đầu nhìn những chiếc xe đằng sau. “có gì đó không ổn sao?”
Tài xế nói, “hai chiếc xe kia đang đuổi theo chúng ta, ngồi yên nhé.”
Nói xong anh đạp chân ga xuống, chiếc xe lập tức lao vun vút về phía trước.
Cố Tư dựa sát vào ghế theo quán tính, một tay cô giữ chặt dây an toàn, tay còn lại bảo vệ bụng mình.
Tài xế lái được một lúc, Cố Tư liền thấy rõ hai chiếc xe đang theo sát phía sau.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trì Uyên.
Điện thoại của Cố Tư đã được bật loa ngoài, cô kể lại tình hình cho Trì Uyên.
Người tài xế bên cạnh vội vã nói rằng hiện tại không thể cắt đuôi hai chiếc xe đó.
Nghe ra chút không chắc chắn trong lời nói của người tài xế, Trì Uyên bất chợt nghiêm túc trở lại. Anh cho tài xế lái xe chạy về thành phố và báo cáo vị trị hiện tại của họ, còn anh sẽ cho người qua đó ngay bây giờ.
Cố Tư cảm thấy sợ hãi. Cô sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện.
Cái thai này của cô chưa đủ mười tháng, nhưng khoảng thời gian vừa qua đã gánh chịu rất nhiều điều cực khổ.
Đứa bé nhất định phải được bình an.
Tài xế lái xe chạy về khu vực nội thành, tìm những ngã tư có đèn xanh, đèn đỏ để cắt đuôi hai chiếc xe phía sau.
Nhưng hai chiếc xe ấy dường như đã phát điên, dù giữa đường có va chạm vào xe người khác cũng không chịu dừng lại. Cứ thế theo sát xe của Cố Tư.
Người tài xế càu nhàu, “có khả năng bọn chúng đang muốn tông chúng ta.”
Cố Tư a một tiếng
Nếu hai chiếc xe thật sự va vào nhau, với tác động lớn như vậy, đứa trẻ trong bụng cô chắc chắn không thể giữ lại được nữa.
Trì Uyên cũng nghe được lời người tài xế nói. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn hỏi về vị trí của họ.
Người tài xế này đã có tay nghề lâu năm. Anh điều khiển chiếc xe băng qua dòng xe cộ đông đúc như một con cá chạch.
Trong nội thành nhiều đèn xanh đèn đỏ.
Cố Tư thấy phía trước có một cái đèn xanh đang trong trạng thái đếm ngược số giờ liền nói, “đằng trước đằng trước.”
Người tài xế hiểu ý cô, đạp mạnh chân ga
Chạy xe với tốc độ cao như vậy trong nội thành là điều vô cùng nguy hiểm.
Cố Tư sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại. Sau đó trong lúc đèn chuyển sang màu vàng, người tài xế lập tức chạy vụt qua.
Họ vừa đi qua, đèn vàng liền chuyển thành đèn đỏ.
Dường như hai chiếc xe đằng sau đang muốn vượt đèn đỏ, nhưng vì xe cộ hai bên đường đã bắt đầu lưu thông, không còn cách nào khác, hai chiếc xe đó chỉ đành dừng lại.
Cố Tư và người tài xế nhẹ nhõm thở dài một hơi, mồ hôi trên trán đều đã túa ra
Có thể thấy tình huống vừa nãy quá nguy hiểm.
Cố Tư quay lại nhìn phía sau, hai chiếc xe đó đúng là không đuổi theo nữa. Cô nói với Trì Uyên rằng tạm thời bọn họ đã an toàn.
Trì Uyên vẫn cảm thấy bất an như lúc đầu, bảo tài xế dừng xe bên đường, còn người thì đi chuyển đến chỗ khác trước.
Người tài xế quan sát một lúc, cuối cùng đậu xe trước cửa của một cái siêu thị nhỏ.
Người trước cửa siêu thị đông như kiến, cho dù bọn chúng có điên rồ đến cỡ nào cũng không dám xuống tay tại đây.
Cố Tư vội vã qua đó rồi trốn ở một nơi tương đối kín đáo.
Không lâu sau đó Trì Uyên liền chạy đến
Anh gọi tên Cố Tư vài lần, Cố Tư nhanh chóng xuất hiện
Trì Uyên thật sự rất sợ, suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa cúp máy. Anh biết rằng Cố Tư đang trong tình trạng nguy hiểm đến nhường nào
Anh nhìn cố Tư từ trên xuống dưới, vuốt ve bụng cô, “em có sao không?”
Cố Tư lắc đầu, “em cảm thấy em vẫn may mắn chán, không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.”
Cố Tư lấy điện thoại ra, giữa đường đi cô đã chụp lại hình của hai chiếc xe đó.
Trì Uyên nhìn một lúc, biển số xe của bọn chúng đề hiện ra rất rõ. Nhưng chắc hẳn tất cả đều là biển số giả.
Anh ta dường như quên mất bữa cơm lần trước đã xấu hổ đến như thế nào mà còn bảo Phương Tố gọi điện thoại cho cả Trì Chúc và Lâm Chí Dương.
Còn nói là người càng đông càng vui nữa chứ.
Phương Tố nói nhanh, “Ông Lâm chắc là không có thời gian đâu, tôi gọi bảo Trì Chúc qua vậy.”
Nhìn một cái là biết bà ta thiên vị ai hơn.
Dù sao thì Chương Tự Chi cũng không thân quen với Lâm Chí Dương lắm nên khẽ gật đầu, “Cũng được, cũng được.”
Anh ta lập tức đi ra khỏi phòng riêng gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị bữa tối.
Có cảm giác như Chương Tự Chi của lúc trước đã quay trở về.
Cố Tư ghé vào trên bàn mạt chược, cô có chút nhịn không được mà muốn cười.
Những cảm xúc gần đây của Chương Tự Chi gần đây hầu hết đều bị Lương Ninh Như chi phối.
Một lúc sau, Cố Tư gọi điện thoại cho Trì Uyên, nói anh tối nay qua đây dùng bữa.
Nhưng Trì Uyên rõ ràng có chút do dự, anh nói tối nay có thể anh sẽ có chuyện phải làm.
Cố Tư cũng không kì kèo lắm nên cô nói nếu như anh có chuyện thì anh cứ bận trước đi, bên này không sao đâu. Dù sao chỉ là mọi người tụ tập cùng nhau ăn một bữa cũng không quan trọng lắm, có tới hay không cũng không có vấn đề gì.
Trì Uyên liền ừ một tiếng, “Để anh xem thử có thể nhanh làm cho xong không, nếu có thể thì anh sẽ qua.”
Cố Tư cũng không hỏi anh phải đi bận cái gì, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc dặn dò anh nhất định phải chú ý an toàn.
Trì Uyên nở nụ cười, “Em yên tâm đi, vẫn chưa có ai có thể chạm vào anh đâu.”
Anh tự tin như vậy, Cố Tư cũng rất yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư quay qua nhìn Phương Tố một chút. Phương Tố vẫn chưa gọi điện thoại cho Trì Chúc.
Nhìn bà ta như vậy dường như là đang có chút băn khoăn.
Giọng điệu Cố Tư mang theo ý cười nói, “Gọi điện thoại đi chứ, làm gì mà lại ngại ngùng rồi.”
Phương Tố vén tóc một chút, “Cũng không biết mở đầu nên nói như thế nào.”
Nếu Trì Uyên tới, có thể Trì Uyên sẽ tiện đường gọi Trì Chúc đến luôn, như vậy cũng không cần bà ta phải nói.
Cố Tư cười lên, “Cái gì mà không biết nói như thế nào chứ? Không phải bây giờ quan hệ của hai người rất tốt à? Thì cứ nói hẹn ông ấy tới ăn một bữa vậy thôi, tôi cảm thấy rất bình thường mà.”
Thật ra Phương Tố cũng cảm thấy bà ta nghĩ hơi nhiều, trước kia bà ta da mặt dày hơn cái này nhiều, cũng chỉ là mở miệng gọi Trì Chúc qua dùng cơm, cũng không phải cái gì không mở miệng nói ra nổi.
Phương Tố hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại đứng lên, “Tôi ra ngoài gọi vậy.”
Cố Tư cũng không nói gì mà chỉ nhìn Phương Tố đi ra khỏi phòng,sau đó cô thở dài một hơi.
Trước đó đúng là cô có nói Phương Tố nên làm bộ một chút nhưng rõ ràng bây giờ Phương Tố lại hơi làm bộ quá mức rồi.
Gì thì gì vẫn phải chủ động một chút chứ.
Bên kia, Phương Tố ra khỏi phòng rồi đi đến đứng cạnh bệ cửa sổ trong hành lang.
Thật ra bà ta cũng không biết tại sao bà ta lại có chút ngại ngùng.
Trước đó Trì Chúc đến nhà bà ta rồi nói mấy câu lập lờ nước đôi.
Ông ta hỏi bà ta ở đây thoải mái hơn hay ở nhà tổ thoải mái hơn.
Lúc ấy bà ta cũng không biết trả lời thế nào cho phải nên chỉ nói một câu cũng được.
Trì Chúc lại cười rồi nói chỗ ở của bà ta nhìn rất ấm áp, ông ta cũng muốn tới đây ở.
Ông ta nói ra lời này thật sự khiến trong lòng Phương Tố lộn qua lộn lại mấy vòng.
Bà ta hơi sợ bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng rồi lại hơi cảm thấy bà ta không có nghĩ sai.
Cảm giác rối ren này khiến bà ta vừa nghĩ đến việc gọi điện cho Trì Chúc thì rất khẩn trương.
Cảm giác này là thứ mà bà ta đã không có khi còn trẻ.
Lúc đó bà ta đi xem mắt với Trì Chúc, nói thật ra bà ta cũng không hài lòng với Trì Chúc lắm.
Cũng không phải là bà ta không thích ngoại hình hay gia thế của ông ta mà là bà ta biết trước bà ta Trì Chúc đã có tình cảm với Cổ Nhan rồi.
Bà ta không muốn trở thành người thay thế cho người khác nên ngay từ đầu bà ta đã không muốn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Chỉ là những người trong nhà họ Phương đều nói Trì Chúc rất tốt, mà lúc đó bà ta cũng không có mục tiêu thay thế nào nên cuối cùng bà ta vẫn đồng ý.
Bà ta và Trì Chúc không trải qua quá trình yêu đương mà trực tiếp đi vào hôn nhân, hai người cùng nhau va vấp rèn luyện trong cuộc sống hôn nhân của chính họ.
Đến cuối cùng thật ra Phương Tố cũng không chắc tình cảm giữa bà ta và Trì Chúc rốt cuộc là tình yêu hay là tình thân.
Phương Tố do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại đi.
Trì Chúc nghe máy rất nhanh, giọng nói mặc dù đều đều nhưng nghe qua rất nhẹ nhàng dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”
Phương Tố để bản thân thoải mái nhất có thể, “Tối nay có muốn cùng nhau dùng một bữa không?”
Trì Chúc lập tức nở nụ cười, “Được.”
Phương Tố tiếp tục nói, “Ở chỗ Club của Chương Tự Chi, Tiểu Tư cũng ở đây.”
Trì Chúc ở đầu dây bên kia dừng một chút nhưng giọng nói không thay đổi nhiều, “Tôi còn tưởng chỉ có hai chúng ta chứ.”
Ông ta vừa nói xong lời này Phương Tố không hiểu sao thấy mặt hơi nóng.
Bà ta ho khan hai tiếng, “Thì chỉ là mọi người muốn cùng nhau ăn cơm cho đông vui chút thôi.”
Trì Chúc vẫn ừ một tiếng, “Được rồi, tan tầm tôi qua đó luôn.”
Phương Tố lập tức cúp điện thoại.
Cúp máy xong bà ta lại cảm thấy hơi ảo não. Thật là vô dụng mà, đỏ mặt cái gì chứ, ngại cái gì chứ, lại còn xấu hổ cái gì chứ, cũng từng này tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa đâu.
Mà Trì Chúc cúp máy lập tức cười nhỏ mấy lần. Cho dù cách điện thoại nhưng ông ta vẫn nghe được giọng điệu ngượng nghịu của Phương Tố.
Ông ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bà ta lúc đó nữa
Trì Chúc cảm thấy còn khá là thú vị.
Ông ta đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem một số tài liệu, sau đó ông ta gọi trợ lý qua rồi lại sắp xếp một số việc đi ra ngoài.
Chờ mọi việc xong xuôi, ông ta nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tan làm rồi.
Trì Chúc thu dọn một số đồ đạc sau đó đến phòng làm việc của Trì Uyên hỏi anh có muốn đi cùng không.
Ai ngờ Trì Uyên đã không ở đây nữa.
Trì Chúc nghĩ Trì Uyên cũng đi qua chỗ Chương Tự Chi nên cũng không nghĩ nhiều mà đi thang máy thẳng xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy đến sảnh chính, Trì Chúc lại dừng lại.
Cổ Nhan đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh chính.
Nhìn bà ta như vậy rõ ràng là đang chờ ông ta rồi.
Cổ Nhan đang xem điện thoại nên không thấy Trì Chúc đi tới.
Trì Chúc đi đến trước mặt bà ta rồi dừng lại, “Sao bà lại tới đây vậy?”
Cổ Nhan vội vàng ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười, “Tôi đi ngang qua, lại thấy cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên chờ một chút. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Trì Chúc không chút do dự nói, “Hôm nay chắc là không được rồi, tôi đã hẹn A Tố.”
Cổ Nhan dừng lại. Cho dù bà ta đã cố gắng che giấu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn có điều thay đổi.
Bà ta gật đầu, “Ông hẹn bà ấy rồi à?”
Trì Chúc ừ một tiếng, “Đúng vậy. Tôi hẹn bà ấy rồi nên không thể đi ăn với bà được.”
Cổ Nhan lập tức đứng lên, “Không sao đâu, tôi cũng không có chuyện gì, vậy ông đi đi, tôi về nhà trước đây.”
Trì Chúc cùng nhau đi ra khỏi sảnh chính với Cổ Nhan.
Ông ta cũng không nói muốn tiễn Cổ Nhan mà lái xe rời đi luôn.
Cổ Nhan vẫn đứng ở bên đường nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã rời đi.
Trước đây Trì Chúc chưa bao giờ từ chối bà ta một cách kiên quyết như vậy.
Ông ta dường như đã quen làm một người hiền lành, chỉ cần đủ khả năng ông ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Chuyện như hôm nay ông ta không đồng ý ăn cơm với bà ta là chuyện bình thường, nhưng bây giờ bà ta vẫn còn đứng ở ven đường mà ông ta lại nhìn cũng không thèm nhìn một chút đã lái xe đi rồi.
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Vì vậy, người đàn ông này chắc là đang cố gắng vạch ra một ranh giới rõ ràng với bà .
Khi Trì Chúc đến Club của Chương Tự Chi thì bên này đã dọn đồ ăn xong hết rồi.
Vừa đi vào thì Trì Chúc thấy Phương Tố đầu tiên.
Phương Tố đang đứng ở cửa sổ phòng riêng gọi điện thoại.
Những người khác trong phòng ra hiệu giữ im lặng.
Phương Tố quay mặt về phía cửa sổ nên không biết Trì Chúc đã bước vào.
Trì Chúc dừng lại ở cửa và nghe thấy Phương Tố nói, “Tôi hơi bận một chút nên tối nay chắc không có thời gian đâu.”
Sau đó bà ta dừng lại trong chốc lát, chắc là đầu dây bên kia có người nói chuyện, Phương Tố còn nói tiếp, “Cái này tôi cũng không chắc lắm, tình huống cụ thể đến lúc đó rồi nói sau.”
Nhìn thái độ nói chuyện của Phương Tố thì chắc là bà ta có chút khách khí với người kia, ngoài ra còn có chút kháng cự nữa.
Trì Chúc ngay lập tức liền nghĩ đến Lâm Chí Dương, vì vậy ông ta trực tiếp đi về phía Phương Tố, cũng không giảm giọng xuống mà nói, “Có chuyện gì vậy? Đang gọi điện thoại với ai đấy? Qua ăn cơm nào.”
Phương Tố rõ ràng dừng lại một chút, bà ta quay đầu nhìn Trì Chúc.
Trì Chúc đang cười, vẻ mặt ông ta tỏ ra vô tội.
Phương Tố không thấy tức giận mà chỉ là rất ngạc nhiên, bà ta nhìn chằm chằm Trì Chúc sau đó nói với người ở bên kia điện thoại, “Tôi ăn cơm đây, trước khoan nói đã.”
Cuộc gọi này cũng kết thúc.
Trì Chúc không người ở đầu dây bên kia là ai, ông ta giơ tay như là nắm bả vai Phương Tố rồi đi với bà ta cùng nhau đến bên cạnh bàn cơm.
Cố Tư nhìn Trì Chúc và Phương Tố, khóe miệng miệng cô cong lên.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô được xem một cặp nam nữ trung niên bày tỏ tình cảm đấy.
Cũng đừng nói, nhìn khá là ngọt ngào.
Phương Tố có chút hơi ngại, sau khi ngồi xuống bà ta lập tức uống một ngụm nước.
Hôm nay Chương Tự Chi có chút hưng phấn.
Anh ta chào hỏi Trì Chúc hỏi ông ta còn muốn ăn món gì hay không, nói ở đây có thực đơn có thể lấy qua cho ông ta gọi món.
Trì Chúc không có món nào muốn ăn lắm, có điều, ông ta còn cố tình nói thêm một câu, “Lúc đầu tôi nghĩ chỉ có tôi với bà ấy, hai người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chứ. Vừa lúc tôi nhớ đến một nhà hàng thấy hương vị không tệ lắm, đang muốn đưa bà ấy qua ăn thử xem thế nào. Ai ngờ bà ấy lại nói là mọi người cùng nhau ăn cơm.”
Ông ta nói ra những lời này mang cũng nhiều ý khác quá.
Cố Tư nhịn không được lập tức cười ra tiếng, “Ý của bác cả không phải là cảm thấy rất thất vọng đấy chứ? Bác muốn qua thế giới của hai người với bác Phương đấy à?”
Sau đó Cố Tư còn nói, “Không có việc gì, không có việc gì. Vậy ngày mai hai người đi ra ngoài hẹn hò một bữa là được rồi mà. Hôm nay Lão Chương tâm trạng vui vẻ, chúng ăn mừng trước một chút, hai người vẫn còn nhiều thời gian mà, không vội làm gì.”
Cố Tư nói như thế này, Phương Tố càng thấy ngại.
Mà Trì Chúc thì lại cười, cũng hùa nói theo Cố Tư, “Nói cũng đúng.”
Phương Tố âm thầm thở ra một hơi.
Bà ta nói không nên lời trong lòng cảm thấy như thế nào, dường như có chút ngọt ngào, có chút vui vẻ, lại còn có một chút xíu phấn khích.
Trong bữa ăn, Trì Chúc có hỏi một chút sao Trì Uyên không đến.
Cố Tư nói là Trì Uyên hình như muốn đi bận gì đó.
Trì Chúc hơi ngạc nhiên. Lúc làm việc ông ta nhớ là không có sắp xếp việc cho Trì Uyên quá nhiều mà.
Theo lý thuyết thì anh không cần tan làm rồi vẫn phải làm thêm cái gì, nhưng ông ta cũng không nói thêm cái gì.
Cố Tư muốn chơi xấu, ăn mấy miếng cô lại đột nhiên nhắc tới, nói cô đã ăn cơm với bạn của Phương Tố rồi, cũng chính là Lâm Chí Dương, nhưng cô còn chưa được ăn cơm với bạn của Trì Chúc nữa.
Cô đang ám chỉ Cổ Nhan.
Phương Tố ngước nhìn Cố Tư một chút, bà ta cũng gần như hiểu ý của Cố Tư.
Cố Tư cười, trạng thái nhìn rất tự nhiên.
Cô nói, “Ấy, gần đây bà Cổ không liên lạc với bác sao ạ? Nếu có thì dẫn bà ấy tới cùng nhau ăn một bữa cơm cũng rất tốt. Cháu chưa dùng bữa với bà Cổ bao giờ, nghe nói bà ấy là một người không tệ.”
Có lẽ Trì Chúc cũng hiểu ý của Cố Tư.
Ông ta đặt đũa xuống, dường như là ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói, “Tôi cũng không hay gặp Cổ Nhan lắm, nếu mọi người muốn làm quen với bà ấy tôi có thể liên hệ giúp cho.”
Cố Tư vội xua tay, “Ồ, nếu bác không thường xuyên gặp bà ấy vậy thì chúng cháu cũng không cần làm quen làm gì. Chúng cháu nghĩ bà ấy là bạn của bác nên mới muốn làm quen bà ấy cho biết vậy thôi.”
Trì Chúc lập tức nở nụ cười, “Cũng không phải bạn thân thiết lắm, chỉ là trước đó bà ấy gặp chút rắc rối nên tôi có giúp đỡ một chút mà thôi, cũng không qua lại gì nhiều.”
Câu nói này của ông ta dường như đã giải thích rất nhiều chuyện.
Phương Tố ở bên cạnh buông ánh mắt im lặng ăn cơm, cũng không biết rốt cuộc bà ta có nghe lọt ý mấy câu nói này của Trì Chúc không nữa.
Trong bữa ăn, Chương Tự Chi lại bắt đầu lải nhải nói mấy chuyện phiếm.
Lần này đề tài không chỉ giới hạn về nhà họ Ninh nữa.
Anh ta còn đề cập đến cả Lương Ninh Như.
Mấy lần trước nhắc tới Lương Ninh Như là anh ta lại giật nảy lên vừa la vừa mắng.
Lần này anh ta lại không như vậy, Cố Tư không hiểu lại có thể nhìn ra một loại đắc ý nho nhỏ trên mặt anh ta.
Đó là dáng vẻ rung đùi đắc chí.
Chương Tự Chi nói, “Phụ nữ dù cho có mạnh mẽ đến đâu trước mặt kẻ mạnh thực sự cũng sẽ trở nên yếu đuối. Đôi khi bề ngoài của họ mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là để che giấu trái tim mỏng manh bên trong của mình. Thật ra nếu xét tận gốc rễ thì những người đó cũng cần được bảo vệ, họ cũng cần những người hùng đến và cho họ cảm giác an toàn. “
Anh ta tuôn ra một tràng văn vẻ như vậy làm cho Cố Tư nổi cả da gà.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi rồi thấp giọng chế giễu, “Anh có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nói mấy lời này, anh bị cái gì kích thích à?”
Chương Tự Chi nắm tóc, “Ờ thì, tôi chỉ cảm thán một chút thôi mà. Tôi nói cho mọi mọi người nghe mà ai cũng làm vẻ mặt gì vậy chứ, làm tôi có chút xấu hổ rồi đây này.”
Anh ta mà còn biết xấu hổ thì thật đúng là khiến cho Cố Tư vô cùng kinh ngạc rồi.
Chương Tự Chi từ bỏ bộ dáng cà lơ phất phơ của trước kia, bây giờ anh ta thật đúng là giống một người đàn ông hơn rồi.
Cố Tư liền nói được, “Vậy anh nói tiếp đi. Tôi cảm thấy hình như anh có rất nhiều điều để nói với chúng tôi.”
Chương Tự Chi cười lên, “Đúng là hồi nãy tôi cũng cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói với mọi người nhưng tự dưng cô cắt ngang một cái như vậy làm tôi giờ cũng không biết phải nói cái gì rồi.”
Cố Tư nâng ly lên rồi nói một cách hối lỗi, “Rồi rồi rồi, tại tôi, tại tôi được chưa. Ai bảo anh đột nhiên văn vẻ như vậy làm gì, làm tôi giật cả mình.”
Chương Tự Chi cười ha ha vô cùng vui vẻ. Hôm nay anh ta thật sự rất vui, trên mặt hầu như toàn là cườii.
Cứ như là cái người mấy ngày trước cứ xụ mặt không phải là anh ta vậy.
Hôm nay không có Lâm Chí Dương, cũng không có Trì Uyên với Ninh Tôn âm thầm đấu đá lẫn nhau nên bữa cơm này thật là rất hài hòa.
Trì Chúc với Cố Tư, Chương Tự Chi cũng có chênh lệch tuổi tác cho nên không cùng bọn họ nói nhiều lắm, đa số thời gian ông ta đều đang quay sang nói chuyện với Phương Tố.
Thật ra Cố Tư cũng hơi hiểu Trì Chúc là người như thế nào, dù sao trước đó bọn họ cũng cùng nhau sống chung dưới một mái nhà một năm.
Lúc trước Trì Chúc rất ít nói.
Nếu ông ta và Phương Tố ở cùng một chỗ thì trong hầu hết các trường hợp đều là Phương Tố đang nói không ngừng.
Nhưng là bây giờ, ông ta và Phương Tố mà ngồi chung một chỗ thì rõ ràng thấy ông ta nói nhiều hơn Phương Tố rồi.
Thậm chí ông ta còn nói sơ qua chuyện bên công ty cho Phương Tố nghe.
Thật ra Cố Tư cảm thấy Phương Tố cũng nghe không hiểu gì giống như cô.
Nhưng hình như Trì Chúc cũng không hề để ý nhiều như vậy.
Mỗi một cặp vợ chồng chắc là đều có cách chung sống hòa hợp riêng.
Cố Tư cảm thấy Trì Chúc và Phương Tố dường như đã tìm ra được cách hòa hợp riêng của chính bọn họ rồi.
Trì Uyên lúc cuối cùng vẫn tới, chẳng qua bọn họ cũng ăn xong luôn rồi
Mấy người ăn xong đang ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Hầu như thì Trì Chúc nói chuyện với Phương Tố, còn Cố Tư nói chuyện với Chương Tự Chi.
Tuy bọn họ không có nói chuyện chéo với nhau nhưng không khí vẫn rất tốt.
Lúc Trì Uyên đẩy cửa tiến vào và nhìn thấy mấy người trong phòng, anh dường như rất bất ngờ, “Ba, ba cũng ở đây sao ạ?”
Cố Tư liếc anh một cái, “Anh nói kiểu gì vậy chứ? Bác cả đương nhiên phải ở chỗ này rồi.”
Phương Tố đã không còn ngượng ngùng như trước, bà ta hỏi thẳng Trì Uyên đi làm cái gì, sao lại không đến cùng nhau.
Trì Uyên a một tiếng, anh đi tới ngồi bên cạnh Cố Tư, “Có chút chuyện bên nhà kho của nhà máy, con đi qua xem thử. Thì trước đó cũng mới sắp xếp rất nhiều người vào đó làm đấy, cũng lâu rồi con không qua xem được, hôm nay bớt thời gian đi xem một chút.”
Trì Chúc cũng biết chuyện này, Trì Chúc còn biết những người kia là đồng hương của Cố Tư.
Vì vậy, ông ta gật đầu, “Người bên kia cũng quen rồi chứ?”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Cũng khá quen rồi ạ.”
Cố Tư biết Trì Uyên đang nói dối, anh chắc là không phải đi làm chuyện này.
Trì Uyên không muốn nói thật thì chắc là cũng có lý do của anh.
Trì Uyên ngồi xuống trò chuyện trong chốc lát cũng nhìn Chương Tự Chi, “Hôm nay cậu bị sao vậy? Trông cậu có vẻ rất vui.”
Chương Tự Chi có kinh ngạc nhìn chằm chằm Trì Uyên, “Mọi người đều cho rằng hôm nay tôi bất ngờ vui vẻ sao? Thật ra tôi nghĩ hôm nay tôi cũng giống như thường ngày mà.”
“Không, không, không giống nhau.” Trì Uyên nói thẳng, “Tâm trạng của cậu hôm nay so với mấy ngày trước thật sự tương phản rất lớn đấy.”
Cố Tư cười lên, nhìn Chương Tự Chi nói, “Anh nhìn đi, tôi nói có sai đâu.”
Chương Tự Chi chẹp miệng, “Được rồi, có lẽ là tâm trạng của tôi hôm nay có tốt hơn mấy ngày trước. Mấy người chắc là nói đúng rồi.”
Anh ta cũng tự nghĩ lại, hình như hôm nay anh ta thật sự thấy trong lòng thoải mái hơn so với mấy ngày trước một chút.
Trì Uyên ngay lập tức liền hỏi câu thứ hai, “Có phải do cô Lương kia nói chuyện hòa hoãn với cậu rồi à?”
Cố Tư phốc một tiếng bật cười.
Cô nhìn Trì Uyên, “Sao anh lại đột nhiên hỏi một vấn đề quan trọng như vậy chứ?”
Trì Uyên cười gật đầu, “Như thế có nghĩa là anh đoán đúng rồi.”
Sắc mặt Chương Tự Chi có chút xấu hổ, anh ta không trả lời Trì Uyên.
Cố Tư cong khóe miệng lên, cô chuyển chủ đề hỏi Trì Uyên ăn cơm chưa, có muốn ở chỗ này ăn chút hay không.
Trì Uyên không muốn ăn cái gì, lại nghĩ mọi người đều ăn cả rồi nên nói, “Thôi cũng được, về rồi nói sau, bây giờ anh còn không muốn ăn lắm.”
Vừa rồi anh đi chỗ nhà kho rồi còn làm chút chuyện hơi đẫm mùi máu tanh, làm cho bây giờ anh thấy đồ ăn là lại không muốn ăn chút nào.
Cố Tư cũng không nói cái khác nữa. Mấy người lại ngồi lại đây trò chuyện trong chốc lát, thấy thời gian cũng hơi muộn rồi nên đứng dậy chào hỏi rời đi.
Sức mạnh vui vẻ của Chương Tự Chi còn chưa hết, anh ta la hét muốn bọn họ cùng ngồi xuống chơi vài ván mạt chược.
Nhưng Cố Tư có thể thấyTrì Uyên hơi mệt nên từ chối Chương Tự Chi, nói với anh ta có thời gian lại qua sau.
Chương Tự Chi gật đầu, “Được rồi, tôi gọi mấy người khác qua góp một bàn chơi với tôi vậy.”
Anh ta vẫn đang ở trong trạng thái hưng phấn, cái cô Lương Ninh Như này cũng dễ dùng thật.
Cố Tư và Trì Uyên cùng nhau rời đi, Trì Chúc lái xe tiễn Phương Tố về.
Lúc tách nhau ra ở chỗ cửa ra vào, Cố Tư nháy mắt với Phương Tố.
Cô cảm thấy Phương Tố có lẽ có thể hiểu ý trong cái nháy mắt đó.
Phương Tố nhìn chằm chằm vào Cố Tư một lúc rồi cũng cười, bà ta đương nhiên hiểu được.
Sau đó chờ Trì Uyên và Trì Chúc nói mấy câu cho xong, Cố Tư và Trì Uyên lập tức lên xe.
Cố Tư cẩn thận duỗi eo một cái, thật ra trời vẫn chưa khuya lắm nhưng cô đã thấy cực kì buồn ngủ.
Trên đường trở về Cố Tư dựa vào ghế ngủ luôn.
Giữa đường Trì Uyên có quay đầu nhìn cô một chút, thấy vậy thì vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng là ánh mắt anh cũng hơi tối lại.
Về đến nhà thì Cố Tư được Trì Uyên ôm vào suốt quãng đường. Vừa trở về phòng cô đã dính vào giường quay người chuẩn bị ngủ thiếp đi, chẳng qua đột nhiên lại nhớ ra một chuyện khác.
Cô hỏi Trì Uyên, “Bác cả về chưa?”
Trì Uyên nở nụ cười, “Chúng ta vừa mới về đến nơi, sao ông ấy có thể về cùng lúc với chúng ta được chứ. Em đừng nghĩ nhiều vậy, nhanh đi ngủ đi.”
Cố Tư lẩm bẩm mấy câu không ai hiểu nổi rồi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này cô ngủ khá yên.
Ngày hôm sau Cố Tư tỉnh dậy rất sớm, chủ yếu là do Trì Uyên rời giường.
Hôm nay là ngày Tùy Tĩnh hỏa táng, anh và ông cả phải thay mặt nhà họ Trì đi thăm viếng.
Cố Tư bảo Trì Uyên đi xem thử ông cả có về nhà không.
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ sờ đầu cô, “Rồi rồi rồi. Em đừng nóng lòng như vậy, giờ anh đi xem ngay đây.”
Sự thật chứng minh Cố Tư không nghĩ sai, quả nhiên đêm qua ông cả không về nhà.
Trì Uyên gọi điện thoại cho ông cả nói với ông ta bên nhà họ Tùy sắp xếp thời gian hỏa táng của Tùy Tĩnh là vào buổi sáng, cho nên bọn họ phải đi ra ngoài sớm.
Ông cả nói ông ta đã chuẩn bị xong, sau đó hẹn Trì Uyên gặp nhau ở chỗ bệnh viện.
Cố Tư ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy ông cả nói chuyện.
Cô rất muốn buôn chuyện nhảy qua hỏi một chút Phương Tố đã dậy chưa.
Nhưng là lại cảm thấy một người bề dưới hỏi vấn đề này đương nhiên là không tốt lắm.
Cô có thể không kiêng nể gì mà nói đùa với Phương Tố nhưng cô không thể làm vậy với ông cả được.
Chờ Trì Uyên cúp máy, Cố Tư vội vàng hỏi, “Ba anh với mẹ anh thế này là lại quay lại rồi đúng không?”
Trì Uyên thực sự nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó anh nhìn Cố Tư, “Anh luôn cảm thấy hình như ba anh đang đi lại con đường của anh thì phải.”
Cố Tư không hiểu ý của mấy câu này ngay, cô nhìn chằm chằm vào Trì Uyên.
Trì Uyên nói, “Anh cảm thấy qua không được mấy ngày nữa, ba anh không khéo lại chuyển qua ở với mẹ luôn cũng nên.”
Cố Tư nghe vậy lập tức cười lên.
Nếu thật sự là như vậy thì Trì Chúc đúng là đang đi theo bước chân của Trì Uyên rồi.
Nhưng điều đó cũng có thể chứng minh có thể người đàn ông già này đang thực sự yêu.
Trì Uyên cũng không có thời gian để ăn sáng, chủ yếu là do bên kia đặt thời gian hỏa táng của Tùy Tĩnh hơi sớm, anh chuẩn bị xong lập tức lái xe đi ra ngoài.
Bà cụ cũng đã thức dậy, lúc Trì Uyên ra cửa bà cụ cũng vừa khéo đi ra khỏi phòng, hai người gặp nhau tại hành lang.
Về chuyện của Tùy Tĩnh bà cụ cũng có chút đau buồn.
“Trên đường lái xe chậm một chút, nhớ chú ý an toàn. Bây giờ có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng bằng an toàn của bản thân.” Bà cụ dặn dò Trì Uyên.
Trì Uyên gật đầu, “Bà yên tâm đi, cháu biết mà.”
Bà cụ thấy chỉ có mỗi mình anh đi ra nên hơi nghi hoặc một chút, “Ba cháu đâu rồi? Không đi chung với cháu sao?”
Trì Uyên lập tức liền mang bộ dáng tươi cười, “Chắc là đêm qua ba cháu ở chỗ mẹ cháu qua đêm, chúng cháu hẹn gặp nhau ở chỗ bệnh viện.”
Bà cụ sửng sốt, rõ ràng là hơi kinh ngạc, chẳng qua sau đó bà cụ lại gật đầu, “Là như vậy à? Được rồi, vậy cháu đi chậm một chút.”
Trì Uyên rời khỏi nhà tổ thì lái xe một mạch đi thẳng tới bệnh viện, Trì Chúc đang đợi anh ở cửa bệnh viện.
Hai người cùng nhau đến lò hỏa táng phía sau bệnh viện.
Người của nhà họ Tùy cũng lần lượt đến, những người họ hàng thân thích đến xem cho vui bữa trước thì lúc này lại không đến.
Cũng chỉ có mấy người của nhà lớn, nhà hai của nhà họ Tùy tới, cũng không nhiều người lắm.
Bà cả khóc có chút không thở nổi đang được Tùy Mị đỡ lấy.
Đối tác làm ăn của ông cả cũng chỉ có duy nhất nhà họ Trì tới.
Còn những người khác cũng không biết có phải đã được dặn qua là không cần tới hay không nữa.
Thi thể của Tùy Tĩnh được đẩy từ phố Thái Bình qua, còn cần phải cho người nhà nói lời tạm biệt cuối cùng.
Bà cả còn chưa đi qua xem cả người đã co quắp gục xuống.
Ông cả xua tay bảo Tùy Mị đỡ bà cả sang một bên.
Sau đó ông ta tự mình đi qua nhìn một chút.
Trì Chúc và Trì Uyên đứng ở một bên cũng đều có chút không đành lòng thấy cảnh này.
Ông cả đứng bên giường đẩy, ông ta mở ra tấm vải trắng trên người Tùy Tĩnh rồi nhìn chằm chằm vào mặt Tùy Tĩnh. Ông ta nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng dường như ông ta thở dài một hơi, sau đó nói, “Con trai à, sao con lại ngốc thế chứ?”
Không có nhiều thời gian để nói lời tạm biệt lắm, bên kia đã thúc giục đẩy thi thể qua đó rồi.
Có nhân viên công tác đi tới. Hai người đẩy chiếc giường đẩy nhỏ của Tùy Tĩnh vào, sau đó nói cho bọn họ biết nửa tiếng sau có thể qua mang tro cốt đi.
Thật ra con người đi qua thế giới này một đời, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chút đồ vật trong chiếc hũ nho nhỏ kia mà thôi.
Ông cả nhìn chằm chằm về hướng của lò hỏa táng. Ông ta nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên lại che mặt bắt đầu khóc.
Dường như đến lúc này ông ta mới hơi có chút tỉnh lại, ông ta nói một câu, “A Tĩnh, ba có lỗi với con.”
Chỉ là bây giờ mới nói những lời này thì đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Bà cả đã khóc ngất sau khi thấy nhân viên đẩy Tùy Tĩnh đi vào.
Mấy người bên nhà hai thì giúp nâng bà ta lên ngồi ở chiếc ghế ở một bên.
Tùy Mị chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Trì Uyên, “Cảm ơn mọi người có thể tới.”
Trì Uyên cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói câu xin bớt đau buồn.
Tùy Mị gật đầu, giọng nói trầm xuống, “Anh với Cố Tư gần đây không có chuyện gì chứ?”
Trì Uyên liếc nhìn cô ta, anh cũng hạ giọng xuống, “Tạm thời thì không có, cô phát hiện ra cái gì à?”
Tùy Mị cũng không biết nên nói như thế nào. Nếu nói cô ta thật sự phát hiện ra cái gì thì dường như cũng không phải.
Chẳng qua là cô ta nghe thấy một số cuộc trò chuyện giữa ông cụ và ông cả chứ cũng không có bằng chứng xác thực.
Cô ta lắc đầu một cái.
Trì Uyên nghĩ chút mới nói, “Nhà cô còn kinh doanh phụ sao?”
Tùy Mị chớp mắt, “Em không biết.”
Cô ta thật sự không biết, nhưng cô ta có lờ mờ nghe thấy ông cụ và ông cả nói, hình như ngoài công ty ra nhà bọn họ còn kinh doanh cái khác.
Ngày hôm đó ông cụ cũng không có nói mọi chuyện rõ ràng lắm, Tùy Mị chỉ nghe được đứt quãng nên cũng không thể tổng hợp lại toàn bộ.
Bây giờ Trì Uyên lại hỏi như vậy làm cô ta có chút giật mình.
Trì Uyên nhìn xung quanh một chút, giọng nói càng thấp hơn nữa, “Cô đã có lòng nhắc nhở tôi vậy tôi cũng nói cho thật cho cô biết một chút cái này. Nhà cô hình như còn có mở một cái ngân hàng tư nhân, loại ngân hàng mà cho bên ngoài vay lãi thấp. Nhưng cái này có chút là lạ.”
Tùy Mị nhíu mày, “Là lạ sao?”
Cụ thể như thế nào Trì Uyên cũng không thể nói quá nhiều. Do thân phận hạn chế anh cũng chỉ có thể nhắc nhở như vậy.
Ông cả che mặt khóc cũng hơi sắp mất khống chế, Tùy Mị không có cách nào khác đành phải nhanh chóng chạy qua trấn an ông cả lần nữa.
Thật ra có rất nhiều người hoả táng, bây giờ bọn họ đứng ở đây nhìn những người thân trong gia đình khác ròng mới cảm giác được con người sinh ly tử biệt là một việc bình thường đến mức nào
Mỗi ngày đều có nhiều người rời khỏi thế giới này như vậy, có nhiều gia đình đau khổ tuyệt vọng đến không muốn sống như vậy.
Nửa tiếng sau tro cốt của Tùy Tĩnh được đưa ra.
Thực chất chúng đều là cặn bã của xương.
Nhà họ Tùy đã chuẩn bị sẵn hũ tro cốt, bọn họ đặt tro cốt vào rồi đóng gói lại cho cẩn thận.
Trạng thái của ông cả và bà cả đã không tốt lắm, bọn họ không thể đi theo đến nhà tang lễ được nữa.
Cho nên Tùy Mị phải phụ trách nhiệm vụ đưa tro cốt của Tùy Tĩnh đến nhà tang lễ.
Trì Uyên chủ động đứng lên, “Tôi đưa cô tới đó vậy, trạng thái của cô bây giờ không nên tự mình lái xe.”
Tùy Mị khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Đoàn người ra khỏi bệnh viện, Tùy Mị ngồi vào xe của Trì Uyên. Trì Uyên trực tiếp lái xe đi ra ngoài.
Lúc ở giữa đường Tùy Mị lại hỏi Trì Uyên câu hỏi vừa rồi, “Anh nói nhà em còn kinh doanh một ngân hàng tư nhân, ngân hàng đó ở đâu vậy?”
Trì Uyên không trả lời trực tiếp mà là hỏi lại Tùy Mị, “Cô thật sự không biết ba cô hoặc là nói ông nội cô đã âm thầm làm những chuyện gì sao?”
Tùy Mị nghiêm túc suy nghĩ, “Em có một ít cảm giác nhưng em lại không thể xác nhận được.”
Tùy Mị có thể nói với Trì Uyên những lời này cũng đã khiến Trì Uyên hơi bất ngờ rồi.
Anh nói, “Vậy tôi tin cô thật sự không biết vậy.”
Tùy Mị ôm hũ tro cốt của Tùy Tĩnh vào lòng, giọng cô ta rất nhẹ, “Sau khi A Tĩnh rời đi, thật ra em có xem xét kỹ nhà bọn em. Em cảm thấy kiểu sống của nhà em, hay nói đúng hơn là quan hệ giữa người với người của các thành viên trong gia đình, thật sự rất méo mó.”
Tùy Mị thở ra một hơi, giọng nói trầm xuống, “Có lúc em nghĩ lại mới thấy em có thể chống chọi cho tới bây giờ cũng thật không dễ gì, hoặc có thể nói em làm được là nhờ việc em chỉ là con gái. Nếu em là con trai thì có lẽ em cũng không tránh thoát khỏi vận mệnh giống như A Tĩnh rồi.”
Ông cả nhà họ Tùy thật sự đã áp lực Tùy Tĩnh kinh khủng.
Hình như từ lúc còn rất nhỏ Tùy Tĩnh đã bắt đầu không có thời gian của riêng mình rồi.
Sở thích hay tất cả mọi việc mà cậu ta làm đều dựa theo những sắp xếp của ông cả.
Lúc trước ông cụ cũng sẽ can thiệp.
Bọn họ từng bước một biến Tùy Tĩnh thành những gì họ thích.
Hốc mắt Tùy Mị lại đỏ, “A Tĩnh đáng thương của chị. Nếu như chị có thể phát hiện sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ không như thế này rồi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị một chút, “Chuyện này cũng không trách cô được, ai mà biết được mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này chứ. Mà tôi nghĩ cô có lẽ cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
Nhắc đến nỗi khổ riêng của Tùy Mị, cổ họng Tùy Mị lập tức liền nghẹn lại, có một ít cảm giác tủi thân lan tràn khắp cả người.
Qua một lúc lâu cô ta mới thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.
Trì Uyên lái xe tiến vào nhà tang lễ. Anh không đi vào với Tùy Mị mà đợi ở trong xe.
Tùy Mị ôm hũ tro cốt của Tùy Tĩnh đi vào. Trì Uyên dựa vào lưng ghế, lấy hộp thuốc lá ra châm một điếu.
Cũng có nhiều người ra vào trong nhà tang lễ, khắp nơi đều là đốt giấy vàng mã, tiếng khóc lóc, rồi còn mời pháp sư làm phép.
Trì Uyên nhắm mắt lại, anh cảm thấy trong lòng cũng không thoải mái lắm.
Bởi vì anh lại nhớ tới ông cụ.
Khi ông cụ qua đời bọn họ cũng mời pháp sư về trong nhà làm phép.
Ồn ào nhốn nháo.
Trì Uyên thực sự không hiểu làm mấy việc này có ý nghĩa gì chứ.
Nói là làm cho người chết nhưng thật ra chẳng qua là làm cho người sống nhìn.
Trì Uyên không phải chờ lâu lắm, Tùy Mị đã hoàn thành mọi thủ tục và ra tới.
Rõ ràng cô ta đã khóc, cảm xúc không tốt lắm.
Trì Uyên rút khăn cho cô ta, Tùy Mị còn nói một câu cảm ơn.
Tốc độ xe Trì Uyên chạy đi cũng không nhanh lắm, trên đường lái chậm rãi từ từ.
Anh hỏi Tùy Mị là về nhà tổ nhà họ Tùy hay là đến công ty.
Câu này của Trì Uyên chẳng qua là lời thăm dò.
Quả nhiên Tùy Mị nói thật, cô ta nói, “Em không còn ở trong công ty nữa, em đã bỏ tất cả chức vụ rồi.”
Chuyện này cô ta cũng nói thật thì có lẽ những lời phía trước của cô ta cũng đều là lời thật.
Trì Uyên làm ra vẻ mặt hơi nghi hoặc một chút, “Sao cô lại nghỉ việc rồi, là muốn ở nhà nghỉ ngơi chút sao?”
Tùy Mị lắc đầu, “Cũng không phải do em muốn nghỉ, là ba với ông nội em bàn bạc xong nói em trước khoan về công ty đã, cụ thể vì sao thì em cũng không rõ nữa.”
Trì Uyên đưa Tùy Mị về nhà tổ nhà họ Tùy. Ông cả và bà cả nhà họ Tùy đã trở về. Họ đang đợi ai đó ở ngoài cửa.
Trông có vẻ như đang đợi Tùy Mị.
Tùy Mị xuống xe, nói lời cảm ơn với Trì Uyên, Trì Uyên gật đầu. “vào nghỉ ngơi đi, chắc cũng mệt lắm rồi.”
Hai người không nói thêm gì nhiều, khi Tùy Mị vào nhà,Trì Uyên khởi động xe rồi chạy đi.
Lúc Trì Uyên đến công ty, Trì Chúc đã ở đó.
Trì Uyên đi thẳng vào phòng làm việc của Trì Chúc.
Anh không nhắc gì về chuyện của nhà họ Tùy, mà chỉ hỏi Chì Chúc rằng có phải tối hôm qua ông đã qua đêm ở chỗ Phương Tố không.
Trì Chúc cười, “sao con hóng hớt hệt con bé Cố Tư thế.”
Trì Uyên gật đầu, “chắc là hai người khi yêu nhau lâu rồi sẽ giống nhau rất nhiều thứ đó ba à.”
Anh nói tiếp, “ba đừng đánh trống lảng nữa, đêm qua ba ở cùng mẹ con có đúng không?”
Trì Chúc gật đầu, “ừ, trễ quá nên ba không về nữa.”
Lúc đó đã muộn lắm đâu, cái cớ này đúng thật là…
Trì Uyên thuận miệng nói thêm, “thật ra ba có thể suy nghĩ đến việc dọn đến chỗ mẹ ở luôn, con thấy như vậy sẽ tiện hơn. Không những thế còn có thể xác định rõ thái độ của ba, khiến mẹ con được an ủi phần nào. Bà ngoại thấy ba như vậy cũng sẽ châm chước cho ba.”
Trì Chúc cau mày, trầm tư suy nghĩ, “những lời con nói có vẻ hợp lý.”
Trì Uyên gần như muốn bật cười. Anh cảm thấy mình giống như đã cho Trì Chúc một bậc thang để bước xuống. Nếu không cứ để Trì Chúc tự nghĩ cách như vậy, chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ ra.
Trì Uyên nhướng mày, “vậy ba tự xem xét đi, con làm việc đây.”
Anh xoay người bước ra ngoài, trở về phòng làm việc của mình. Thật ra anh cũng không có quá nhiều việc để làm.
Mọi thứ đều đã được phân xuống dưới, nên gần đây khá rảnh rỗi.
Anh ngồi đợi trong phòng một lúc thì Tử Thư cầm theo một xấp hồ sơ vào.
Ban đầu Trì Uyên tưởng là hồ sơ công việc, nhưng khi Tử Thư đưa cho anh, mở ra xem thì thấy đây là những chuyện điều tra được từ nhà họ Tùy.
Có điều chuyện liên quan đến nhà họ Tùy nhiều quá
Trì Uyên xem lướt qua một lần rồi nói, “cậu để xuống đi, tôi xem dần. Nhiều thế này cơ mà.”
Tử Thư tặc lưỡi, “nhà họ Tùy này lắm chuyện thật. Tôi cho người đi điều tra ra cả đống thứ, phiền chết đi được. Chuyện có tí tẹo mà cũng báo cáo lại.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “cực cho cậu quá.”
Rõ ràng Tử Thư đã hơi mệt, “vậy cậu làm gì thì làm đi, tôi về đây. Bên đó vẫn còn nhiều thứ phải làm lắm.”
Trì Uyên ngồi đó một lúc liền cầm điện thoại ra gọi cho cố tư.
Đầu giây bên kia phải qua một lúc sau mới thấy Cố Tư mới bắt máy. Cô hỏi anh rằng chuyện bên nhà họ Tùy đã xử lý xong rồi phải không.
Thật ra bên nhà họ Tùy cũng không có chuyện gì cần anh xử lý.
Trì Uyên đáp, “xong xuôi cả rồi. Anh chỉ muốn hỏi xem em đang làm gì thôi.”
Cố Tư nói cô muốn đi tìm Phương Tố để tìm hiểu về chuyện hôm qua của Phương Tố và Trì Chúc. Cô thật sự không thể kiềm chế được tính hóng hớt của bản thân.
Trì Uyên dặn dò cô đi đường cẩn thận. Thật ra Trì Uyên đồng ý cho cô đến chỗ Phương Tố vì cô ở nhà một mình sẽ cảm thấy buồn chán.
Bây giờ Cố Tư và Phương Tố có thể cùng nhau trò chuyện, quây quần bên nhau tâm sự cũng đỡ buồn.
Hai người không nói thêm điều gì, kết thúc cuộc gọi.
Cố Tư xuống nhà gọi lái xe đưa cô đến chỗ Phương Tố
Chiếc xe chạy xuống dốc núi rồi tiến vào đường lộ.
Lúc này tài xế nói, “Cô ơi, cô ngồi cẩn thận, tôi sắp tăng tốc.”
Cố Tư lập tức hiểu ra ý của người tài xế. cô quay đầu nhìn những chiếc xe đằng sau. “có gì đó không ổn sao?”
Tài xế nói, “hai chiếc xe kia đang đuổi theo chúng ta, ngồi yên nhé.”
Nói xong anh đạp chân ga xuống, chiếc xe lập tức lao vun vút về phía trước.
Cố Tư dựa sát vào ghế theo quán tính, một tay cô giữ chặt dây an toàn, tay còn lại bảo vệ bụng mình.
Tài xế lái được một lúc, Cố Tư liền thấy rõ hai chiếc xe đang theo sát phía sau.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trì Uyên.
Điện thoại của Cố Tư đã được bật loa ngoài, cô kể lại tình hình cho Trì Uyên.
Người tài xế bên cạnh vội vã nói rằng hiện tại không thể cắt đuôi hai chiếc xe đó.
Nghe ra chút không chắc chắn trong lời nói của người tài xế, Trì Uyên bất chợt nghiêm túc trở lại. Anh cho tài xế lái xe chạy về thành phố và báo cáo vị trị hiện tại của họ, còn anh sẽ cho người qua đó ngay bây giờ.
Cố Tư cảm thấy sợ hãi. Cô sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện.
Cái thai này của cô chưa đủ mười tháng, nhưng khoảng thời gian vừa qua đã gánh chịu rất nhiều điều cực khổ.
Đứa bé nhất định phải được bình an.
Tài xế lái xe chạy về khu vực nội thành, tìm những ngã tư có đèn xanh, đèn đỏ để cắt đuôi hai chiếc xe phía sau.
Nhưng hai chiếc xe ấy dường như đã phát điên, dù giữa đường có va chạm vào xe người khác cũng không chịu dừng lại. Cứ thế theo sát xe của Cố Tư.
Người tài xế càu nhàu, “có khả năng bọn chúng đang muốn tông chúng ta.”
Cố Tư a một tiếng
Nếu hai chiếc xe thật sự va vào nhau, với tác động lớn như vậy, đứa trẻ trong bụng cô chắc chắn không thể giữ lại được nữa.
Trì Uyên cũng nghe được lời người tài xế nói. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn hỏi về vị trí của họ.
Người tài xế này đã có tay nghề lâu năm. Anh điều khiển chiếc xe băng qua dòng xe cộ đông đúc như một con cá chạch.
Trong nội thành nhiều đèn xanh đèn đỏ.
Cố Tư thấy phía trước có một cái đèn xanh đang trong trạng thái đếm ngược số giờ liền nói, “đằng trước đằng trước.”
Người tài xế hiểu ý cô, đạp mạnh chân ga
Chạy xe với tốc độ cao như vậy trong nội thành là điều vô cùng nguy hiểm.
Cố Tư sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại. Sau đó trong lúc đèn chuyển sang màu vàng, người tài xế lập tức chạy vụt qua.
Họ vừa đi qua, đèn vàng liền chuyển thành đèn đỏ.
Dường như hai chiếc xe đằng sau đang muốn vượt đèn đỏ, nhưng vì xe cộ hai bên đường đã bắt đầu lưu thông, không còn cách nào khác, hai chiếc xe đó chỉ đành dừng lại.
Cố Tư và người tài xế nhẹ nhõm thở dài một hơi, mồ hôi trên trán đều đã túa ra
Có thể thấy tình huống vừa nãy quá nguy hiểm.
Cố Tư quay lại nhìn phía sau, hai chiếc xe đó đúng là không đuổi theo nữa. Cô nói với Trì Uyên rằng tạm thời bọn họ đã an toàn.
Trì Uyên vẫn cảm thấy bất an như lúc đầu, bảo tài xế dừng xe bên đường, còn người thì đi chuyển đến chỗ khác trước.
Người tài xế quan sát một lúc, cuối cùng đậu xe trước cửa của một cái siêu thị nhỏ.
Người trước cửa siêu thị đông như kiến, cho dù bọn chúng có điên rồ đến cỡ nào cũng không dám xuống tay tại đây.
Cố Tư vội vã qua đó rồi trốn ở một nơi tương đối kín đáo.
Không lâu sau đó Trì Uyên liền chạy đến
Anh gọi tên Cố Tư vài lần, Cố Tư nhanh chóng xuất hiện
Trì Uyên thật sự rất sợ, suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa cúp máy. Anh biết rằng Cố Tư đang trong tình trạng nguy hiểm đến nhường nào
Anh nhìn cố Tư từ trên xuống dưới, vuốt ve bụng cô, “em có sao không?”
Cố Tư lắc đầu, “em cảm thấy em vẫn may mắn chán, không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.”
Cố Tư lấy điện thoại ra, giữa đường đi cô đã chụp lại hình của hai chiếc xe đó.
Trì Uyên nhìn một lúc, biển số xe của bọn chúng đề hiện ra rất rõ. Nhưng chắc hẳn tất cả đều là biển số giả.