Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 530
Cố Tư nghe Ninh Tôn nói vậy thì trong lòng có hơi khó chịu.
Cô cầm ly nước trái cây lên rồi nhìn anh ta, “Thật ra anh vẫn luôn là bạn thân của em, anh xuất hiện lúc em khó khăn nhất, đã nghe em nói những thứ em chôn giấu dưới đáy lòng, có chết cũng không muốn nói ra, từ lúc đó đối với em anh không giống như người bình thường, chỉ là..”
Cô rũ mắt, nhìn cái ly trong tay một chút rồi uống một hơi cạn sạch.
Cô không thể uống rượu, chỉ có thể uống cái này thay thế.
Cô nói tiếp, “Nhưng mà em đã có người trong lòng rồi.”
Đúng vậy, cô vẫn luôn có người trong lòng.
Người kia mặc dù rất khốn khiếp, rất không giống người, nhưng cô vẫn không bỏ được.
Lần đầu tiên động lòng cũng không thể nào mà dễ dàng thoát ra.
Lần đầu tiên yêu một người cũng không thể nào buông nhanh như vậy.
Chương Tự Chi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, cũng không nói gì.
Cố Tư dừng lại mấy giây rồi nói, “Ninh Tôn, anh rất giỏi, anh rất tốt, thật ra là em không xứng với anh, anh vẫn nên tìm một cô gái tốt hơn đi.”
Ninh Tôn liền cười, có hơi giễu cợt, “Anh rất tốt, nhưng có lẽ em vẫn không để ý đến.”
Cố Tư lập tức không nói gì.
Chương Tự Chi lúc này mới thở dài một hơi, “Hai người rốt cuộc là sao? Sao cái gì tôi cũng không biết vậy?”
Người này hai năm nay mỗi ngày đều chỉ biết chơi đùa, tất nhiên là không thể nào phát hiện ra được những chuyện như vậy.
Khi anh ta chủ động ngắt lời thì chủ đề này mới dừng lại.
Ninh Tôn giương mắt nhìn anh ta rồi cười ha ha, “Thật ra thì lúc đầu tôi nghĩ là cậu thích Cố Tư đấy.”
Chương Tự Chi sợ hết hồn, vội vàng xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi không thích phụ nữ, bọn họ rất phiền phức, mỗi lần tôi nhìn thấy phụ nữ đều cảm thấy khó chịu.”
Cố Tư cũng chỉ tiếp lời, “Ninh Tôn, vậy anh cũng phải cẩn thận một chút.”
Cô vừa nói xong thì Chương Tự Chi liền trợn to mắt, “Ông đây lại càng không thích đàn ông, Cố Tư, cô cũng đừng hòng chà đạp tôi, tôi chính là rất nghiêm túc.”
Sắc mặt anh ta có hơi phức tạp, “Nhưng mà những người phụ nữ bên cạnh tôi, ai cũng đều không bình thường, tôi thật sự rất sợ, thế nên tôi nguyện cả đời độc thân, ôm tiền tiêu không hết sống qua ngày, như vậy không phải rất tuyệt vời sao?”
Cố Tư thật sự không nhịn được mà bật cười, cũng không biết lần trước Lương Ninh Như đã làm gì, mà để lại cho anh ta một bóng đen tâm lý lớn như vậy.
Bữa cơm này mở đầu rất tốt, bầu không khí cũng không tệ, cười cười nói nói đến một lúc thì Cố Tư lại nhớ đến một chuyện, rồi đem sự việc nhà họ Tùy kể lại đơn giản cho bọn họ.
Lúc này Chương Tự Chi đã không còn tâm trạng chú ý đến những tin tức bên ngoài.
Nghe được sự việc của Tùy Tĩnh thì anh ta đã sửng sốt, “Chết? Đã qua đời sao?”
Chương Tự Chi rõ ràng là có hơi chậm chạp.
Anh ta đã từng gặp mặt Tùy Tĩnh một hai lần.
Dù sao người ta cũng là cậu Út nhà họ Tùy, thế nên muốn anh ta không biết thì cũng không được.
Lục lại hai lần trong trí nhớ, anh ta cũng chỉ nhớ Tùy Tĩnh là một cậu bé tươi sáng như ánh mặt trời, khi cười lên thì đuôi mắt cong cong.
Bởi vì ấn tượng của Tùy Mị với Chương Tự Chi rất không tốt, cho nên khi thấy Tùy Tĩnh thì lại rất vừa mắt.
Chỉ là không nghĩ tới một đứa bé còn trẻ như vậy, lại cứ thế mà ra đi.
Anh ta có hơi xúc động, “Thật đáng tiếc, thằng bé tốt hơn chị của nó nhiều, tôi nghe nói ông Tùy đem toàn bộ hi vọng đặt trên người thằng bé, tuy còn nhỏ nhưng lại học hỏi được rất nhiều.”
Hiện tại thì ông Tùy đã bắt đầu để cho Tùy Tĩnh tiếp xúc với chuyện kinh doanh của gia đình.
Rõ ràng là sau này muốn đem công ty giao lại cho cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta đã ra đi, không biết ông Tùy có chịu nổi hay không.
Nhắc tới ông Tùy, Chương Tự Chi lại nhớ tới ông cụ Tùy.
Anh ta hé miệng một chút, “Ông cụ kia, tuổi tác cũng đã lớn, bây giờ lại phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, tôi thật sợ ông ấy không chịu nổi liền đi theo.”
Cố Tư cũng nhớ tới ông cụ Tùy, nhưng cô cảm thấy ông ấy không phải là người yếu đuối như vậy.
Ông cụ Tùy dù tuổi tác đã cao, nhưng tuyệt đối cũng không phải là một người dễ chọc, lúc còn trẻ ông cũng là người cưỡi mây gọi đấy.
Hơn nữa từ ánh mắt của ông cụ Tùy thì cũng đoán được, ông là người nghiêm trang lại hơi hung dữ một chút.
Dù chuyện này có đả kích ông ấy, nhưng cũng không chưa đủ để mang ông đi.
Ngược lại ông Tùy mới khiến cho người khác lo lắng.
Đề tài này không tốt lắm, khiến cho bầu không khí hơi đè nén, thế nên khi nói đến đây liền ngừng lại không nói nữa.
Ninh Tôn uống hai ly rượu rồi quay sang nhìn Cố Tư, hỏi cô có muốn tái hôn với Trì Uyên hay không.
Cô cũng không biết trả lời sao, bây giờ đa số mọi người đều hỏi vấn đề này.
Mỗi lần cô nói không có ý định tái hôn, có rất nhiều người không hiểu nổi.
Thật ra thì cô cảm thấy không kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Hôn nhân chẳng qua chỉ là sự ràng buộc của một tờ giấy mà thôi.
Lúc trước kia, tờ giấy đó cũng không đem cô và Trì Uyên ở chung một chỗ.
Vì vậy cô đối với hôn nhân cũng không có hy vọng gì.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Sau này thì không biết, nhưng trước mắt thì không có ý định tái hôn, em cảm thấy cứ như vậy đi, sống chung như bây giờ em rất thích, hợp thì ở lại, không hợp thì rời đi, rất đơn giản.”
Bị hôn nhân vây như vậy đủ rồi, cô không muốn bước vào rồi sau này buộc phải đi ra, quá mệt mỏi.
Ninh Tôn liền cười một tiếng, “Quyết định này của em quả thật là không để ý đến những lời người khác nói, đây mới chính là tính cách của em.”
Cố Tư lại chuyển đề tài một chút, hỏi Ninh Tôn tại sao phải trở về nhanh như vậy, không phải nói là được nghỉ ngơi mấy ngày đê điều chỉnh trạng thái sao.
Anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, rồi nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, thở dài một hơi, “Trạng thái của anh cũng không có cách nào điều chỉnh được.”
Thật ra có rất nhiều chuyện chỉ cần anh ta rõ ràng, người khác cũng không thể giúp được quá nhiều.
Hơn nữa, môi trường ở đây thực sự là đã làm phiền anh ta.
Ninh Tôn rót đầy rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch, nói bây giờ rời đi là tốt nhất.
Một lúc sau anh ta nói với Cố Tư, “Thật ra thì trước khi trở về anh đã nghĩ rất nhiều cách, những lần trong lòng buồn phiền không phải không có. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào thủ đoạn mà thôi, nếu như anh đủ tàn nhẫn thì sẽ đạt được những gì mình mong muốn.”
Chẳng qua lúc đó ở trên bàn cơm thì anh ta thấy Trì Uyên đối xử với Cố Tư rất tốt.
Mà Cố Tư thỉnh thoảng lại nhìn anh một cái, trong mắt là khiển trách, nhưng cũng có tình ý.
Anh ta đè xuống những suy nghĩ không nên có trong lòng, rồi từ từ buông xuống.
Cho dù là dùng thủ đoạn thì cũng có thể làm rối quan hệ của Cố Tư và Trì Uyên lên thì Ninh Tôn đã đoán được kết quả.
Với tính cách kia của Cố Tư thì ngay cả tình bạn cũng không chừa cho anh ta.
Trước giờ anh ta đều rất lý trí, đều sẽ phân tích tình huống và vị trí của mình.
Quả thật là rất không cam lòng.
Nhưng vì những cái không cam lòng kia mà vứt đi mặt mũi, không cách nào lấy lại được, anh ta vẫn cảm thấy không hợp lý.
Vì vậy tối ngày hôm qua sau khi suy nghĩ lại, do dự mãi thì anh ta mới quyết định từ bỏ.
Ít nhất là khi tập luyện và thời gian thi đấu, anh ta không muốn có nhiều chuyện như vậy.
Lúc đó trong lòng mới thoải mái một chút.
Cô cầm ly nước trái cây lên rồi nhìn anh ta, “Thật ra anh vẫn luôn là bạn thân của em, anh xuất hiện lúc em khó khăn nhất, đã nghe em nói những thứ em chôn giấu dưới đáy lòng, có chết cũng không muốn nói ra, từ lúc đó đối với em anh không giống như người bình thường, chỉ là..”
Cô rũ mắt, nhìn cái ly trong tay một chút rồi uống một hơi cạn sạch.
Cô không thể uống rượu, chỉ có thể uống cái này thay thế.
Cô nói tiếp, “Nhưng mà em đã có người trong lòng rồi.”
Đúng vậy, cô vẫn luôn có người trong lòng.
Người kia mặc dù rất khốn khiếp, rất không giống người, nhưng cô vẫn không bỏ được.
Lần đầu tiên động lòng cũng không thể nào mà dễ dàng thoát ra.
Lần đầu tiên yêu một người cũng không thể nào buông nhanh như vậy.
Chương Tự Chi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, cũng không nói gì.
Cố Tư dừng lại mấy giây rồi nói, “Ninh Tôn, anh rất giỏi, anh rất tốt, thật ra là em không xứng với anh, anh vẫn nên tìm một cô gái tốt hơn đi.”
Ninh Tôn liền cười, có hơi giễu cợt, “Anh rất tốt, nhưng có lẽ em vẫn không để ý đến.”
Cố Tư lập tức không nói gì.
Chương Tự Chi lúc này mới thở dài một hơi, “Hai người rốt cuộc là sao? Sao cái gì tôi cũng không biết vậy?”
Người này hai năm nay mỗi ngày đều chỉ biết chơi đùa, tất nhiên là không thể nào phát hiện ra được những chuyện như vậy.
Khi anh ta chủ động ngắt lời thì chủ đề này mới dừng lại.
Ninh Tôn giương mắt nhìn anh ta rồi cười ha ha, “Thật ra thì lúc đầu tôi nghĩ là cậu thích Cố Tư đấy.”
Chương Tự Chi sợ hết hồn, vội vàng xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi không thích phụ nữ, bọn họ rất phiền phức, mỗi lần tôi nhìn thấy phụ nữ đều cảm thấy khó chịu.”
Cố Tư cũng chỉ tiếp lời, “Ninh Tôn, vậy anh cũng phải cẩn thận một chút.”
Cô vừa nói xong thì Chương Tự Chi liền trợn to mắt, “Ông đây lại càng không thích đàn ông, Cố Tư, cô cũng đừng hòng chà đạp tôi, tôi chính là rất nghiêm túc.”
Sắc mặt anh ta có hơi phức tạp, “Nhưng mà những người phụ nữ bên cạnh tôi, ai cũng đều không bình thường, tôi thật sự rất sợ, thế nên tôi nguyện cả đời độc thân, ôm tiền tiêu không hết sống qua ngày, như vậy không phải rất tuyệt vời sao?”
Cố Tư thật sự không nhịn được mà bật cười, cũng không biết lần trước Lương Ninh Như đã làm gì, mà để lại cho anh ta một bóng đen tâm lý lớn như vậy.
Bữa cơm này mở đầu rất tốt, bầu không khí cũng không tệ, cười cười nói nói đến một lúc thì Cố Tư lại nhớ đến một chuyện, rồi đem sự việc nhà họ Tùy kể lại đơn giản cho bọn họ.
Lúc này Chương Tự Chi đã không còn tâm trạng chú ý đến những tin tức bên ngoài.
Nghe được sự việc của Tùy Tĩnh thì anh ta đã sửng sốt, “Chết? Đã qua đời sao?”
Chương Tự Chi rõ ràng là có hơi chậm chạp.
Anh ta đã từng gặp mặt Tùy Tĩnh một hai lần.
Dù sao người ta cũng là cậu Út nhà họ Tùy, thế nên muốn anh ta không biết thì cũng không được.
Lục lại hai lần trong trí nhớ, anh ta cũng chỉ nhớ Tùy Tĩnh là một cậu bé tươi sáng như ánh mặt trời, khi cười lên thì đuôi mắt cong cong.
Bởi vì ấn tượng của Tùy Mị với Chương Tự Chi rất không tốt, cho nên khi thấy Tùy Tĩnh thì lại rất vừa mắt.
Chỉ là không nghĩ tới một đứa bé còn trẻ như vậy, lại cứ thế mà ra đi.
Anh ta có hơi xúc động, “Thật đáng tiếc, thằng bé tốt hơn chị của nó nhiều, tôi nghe nói ông Tùy đem toàn bộ hi vọng đặt trên người thằng bé, tuy còn nhỏ nhưng lại học hỏi được rất nhiều.”
Hiện tại thì ông Tùy đã bắt đầu để cho Tùy Tĩnh tiếp xúc với chuyện kinh doanh của gia đình.
Rõ ràng là sau này muốn đem công ty giao lại cho cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta đã ra đi, không biết ông Tùy có chịu nổi hay không.
Nhắc tới ông Tùy, Chương Tự Chi lại nhớ tới ông cụ Tùy.
Anh ta hé miệng một chút, “Ông cụ kia, tuổi tác cũng đã lớn, bây giờ lại phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, tôi thật sợ ông ấy không chịu nổi liền đi theo.”
Cố Tư cũng nhớ tới ông cụ Tùy, nhưng cô cảm thấy ông ấy không phải là người yếu đuối như vậy.
Ông cụ Tùy dù tuổi tác đã cao, nhưng tuyệt đối cũng không phải là một người dễ chọc, lúc còn trẻ ông cũng là người cưỡi mây gọi đấy.
Hơn nữa từ ánh mắt của ông cụ Tùy thì cũng đoán được, ông là người nghiêm trang lại hơi hung dữ một chút.
Dù chuyện này có đả kích ông ấy, nhưng cũng không chưa đủ để mang ông đi.
Ngược lại ông Tùy mới khiến cho người khác lo lắng.
Đề tài này không tốt lắm, khiến cho bầu không khí hơi đè nén, thế nên khi nói đến đây liền ngừng lại không nói nữa.
Ninh Tôn uống hai ly rượu rồi quay sang nhìn Cố Tư, hỏi cô có muốn tái hôn với Trì Uyên hay không.
Cô cũng không biết trả lời sao, bây giờ đa số mọi người đều hỏi vấn đề này.
Mỗi lần cô nói không có ý định tái hôn, có rất nhiều người không hiểu nổi.
Thật ra thì cô cảm thấy không kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Hôn nhân chẳng qua chỉ là sự ràng buộc của một tờ giấy mà thôi.
Lúc trước kia, tờ giấy đó cũng không đem cô và Trì Uyên ở chung một chỗ.
Vì vậy cô đối với hôn nhân cũng không có hy vọng gì.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Sau này thì không biết, nhưng trước mắt thì không có ý định tái hôn, em cảm thấy cứ như vậy đi, sống chung như bây giờ em rất thích, hợp thì ở lại, không hợp thì rời đi, rất đơn giản.”
Bị hôn nhân vây như vậy đủ rồi, cô không muốn bước vào rồi sau này buộc phải đi ra, quá mệt mỏi.
Ninh Tôn liền cười một tiếng, “Quyết định này của em quả thật là không để ý đến những lời người khác nói, đây mới chính là tính cách của em.”
Cố Tư lại chuyển đề tài một chút, hỏi Ninh Tôn tại sao phải trở về nhanh như vậy, không phải nói là được nghỉ ngơi mấy ngày đê điều chỉnh trạng thái sao.
Anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, rồi nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, thở dài một hơi, “Trạng thái của anh cũng không có cách nào điều chỉnh được.”
Thật ra có rất nhiều chuyện chỉ cần anh ta rõ ràng, người khác cũng không thể giúp được quá nhiều.
Hơn nữa, môi trường ở đây thực sự là đã làm phiền anh ta.
Ninh Tôn rót đầy rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch, nói bây giờ rời đi là tốt nhất.
Một lúc sau anh ta nói với Cố Tư, “Thật ra thì trước khi trở về anh đã nghĩ rất nhiều cách, những lần trong lòng buồn phiền không phải không có. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào thủ đoạn mà thôi, nếu như anh đủ tàn nhẫn thì sẽ đạt được những gì mình mong muốn.”
Chẳng qua lúc đó ở trên bàn cơm thì anh ta thấy Trì Uyên đối xử với Cố Tư rất tốt.
Mà Cố Tư thỉnh thoảng lại nhìn anh một cái, trong mắt là khiển trách, nhưng cũng có tình ý.
Anh ta đè xuống những suy nghĩ không nên có trong lòng, rồi từ từ buông xuống.
Cho dù là dùng thủ đoạn thì cũng có thể làm rối quan hệ của Cố Tư và Trì Uyên lên thì Ninh Tôn đã đoán được kết quả.
Với tính cách kia của Cố Tư thì ngay cả tình bạn cũng không chừa cho anh ta.
Trước giờ anh ta đều rất lý trí, đều sẽ phân tích tình huống và vị trí của mình.
Quả thật là rất không cam lòng.
Nhưng vì những cái không cam lòng kia mà vứt đi mặt mũi, không cách nào lấy lại được, anh ta vẫn cảm thấy không hợp lý.
Vì vậy tối ngày hôm qua sau khi suy nghĩ lại, do dự mãi thì anh ta mới quyết định từ bỏ.
Ít nhất là khi tập luyện và thời gian thi đấu, anh ta không muốn có nhiều chuyện như vậy.
Lúc đó trong lòng mới thoải mái một chút.