Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 479
Trì Uyên và Trì Chúc vừa bước vào cửa, tự nhiên lướt nhìn quanh phòng khách một lượt.
Bà cụ mở miệng: “Không cần kiếm nữa, hai người bọn họ đều đang ngủ trên lầu.”
Trì Uyên bước chân lên lầu: “Con đi xem thử.”
Bộ dạng Trì Chúc, dường như cũng muốn đi theo lên lầu, nhưng bà cụ mở miệng gọi ông ở lại: “Con qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Động tác Trì Chúc dừng lại, nghĩ nghĩ rồi cũng xoay người lại.
Ông ngồi xuống đối diện bà cụ: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Bà cụ uống một ngụm trà, rồi sau đó mới nói: “Hôm nay Cổ Nhan đến đây, con biết chuyện này không?”
Rõ ràng là Trì Chúc cũng bất ngờ, nhíu mày lại: “Cô ấy đến? Con không biết, cô ấy đến làm gì?”
Bà cụ hất cằm chỉ về một hướng: “Đó là đồ con bé đem đến, nói là đến đây thăm mẹ.”
Nói xong, bà mỉm cười: “Mẹ có gì mà phải thăm, chỉ là người già lớn tuổi rồi.”
Trì Chúc nhìn chằm chằm bên đó, đều là sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Ông không ngừng nhíu mày: “Con không biết cô ấy sẽ đến, cô ấy…..bọn họ…” Bà cụ trực tiếp nói: “Sau đó mẹ đi ngủ, hai người họ ở dưới nói chuyện gì, mẹ cũng không rõ, nếu con muốn biết chuyện này, thì đi hỏi A Tố đi, hoặc là đi hỏi Cổ Nhan.”
Trì Chúc thở dài, lẩm bẩm một câu: “Tại sao cô ấy lại đến đây?”
Giọng bà cụ nhẹ nhàng: “Cái này phải tự hỏi bản thân con, có phải con cho người ta hi vọng gì hay không?”
Hi vọng? Trì Chúc nghĩ là không có, lời ông nói rất rõ ràng mà.
Bà cụ dừng lại một lúc, rồi hỏi: “Tuy nhiên, con cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, mẹ cũng không muốn nói với con cái gì, chuyện tình cảm này của con, làm sao lại có thể kéo dài như vậy, con thích ai, muốn ở cùng với ai, đây là chuyện rõ ràng, con cứ giày vò khốn khổ như thế làm gì?”
Trì Chúc rũ mắt: “Chuyện này, ngay lúc này con cũng không biết làm như thế nào cho tốt.”
Trì Chúc là một người vô cùng hoài niệm, ở cùng Phương Tố nhiều năm như vậy, nếu là không có tình cảm, lúc trước cũng không thể chịu đựng bà như vậy.
Sau này tình cảm gần như hao mòn, tưởng rằng chia tay sẽ tốt cho mọi người, như bà ấy lại lập tức thay đổi.
Ông nhìn thấy bà, cũng không thể nói được trong tim đang xảy ra chuyện gì, mà đập rất nhanh.
Nhiều tuổi như vậy rồi, những lời này cũng không dễ nói ra.
Dù sao đó cũng là một cảm giác mới lạ.
Nhưng nếu như nói, có thể khiến ông ngay lập tức trở lại hòa thuận cùng Phương Tố, ông cũng không dám.
Bóng đen lúc trước vẫn còn, cùng là một người, xem như đã thay đổi, ông cũng không tin, có thể hoàn toàn thay đổi.
Nói xong, cả Cố Tư và Phương Tố đều đi xuống.
Trì Uyên đi theo ở phía sau, với vẻ mặt buồn cười.
Phương Tố vừa đi xuống lầu vừa lầm bầm: “Thực sự nửa chừng tôi đã tỉnh rồi, thấy cô ngủ ngon quá, tôi lại ngủ tiếp, lúc trước tôi nào có thể ngủ nhiều như vậy, chưa từng có việc này.”
Cố Tư có chút không vui,quay đầu nhìn Phương Tố: “Chuyện này, mà bác có thể trách tôi, tôi thật sự là được mở mang tầm mắt đó.”
Cô còn có chút giận dỗi: “Ngủ đến chiều thì làm sao, chuyện này hết sức bình thường, làm sao bác giống như xẩu hổ như vậy.”
Khóe mắt Phương Tố liếc nhìn Cố Tư: “Cô ngủ một giấc đến chiều là bình thường, còn tôi thì bình thường chỗ nào.”
Dáng vẻ của hai người giống như là hai thế hệ, thật sự cũng có thể nói là chị em tốt của nhau.
Xuống lầu nhìn thấy Trì Chúc, động tác của Phương Tố dừng lại: “Anh về rồi à.”
Trì Chúc cười: “Không sao, mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, không có ai để ý nhiều như vậy đâu.”
Phương Tố bĩu môi không nói chuyện, nhà họ Trì xưa nay có rất nhiều quy tắc, cũng đều do bà đặt ra.
Cố Tư trước đây bởi vì ngủ trưa quá lâu, nên đã bị mắng.
Bây giờ bà như vậy, mặc dù thật sự không có ai nói gì, ngay cả Cố Tư cũng không so đo với bà.
Nhưng trong lòng bà có chút hơi khó chịu, mặt nóng bừng.
Bây giờ còn chưa bắt đầu ăn cơm, mấy người đều ngồi trên ghế sofa.
Cố Tư có chút uể oải dựa vào ghế sofa, híp mắt nghe Trì Uyên nói chuyện công ty.
Cô có chút lơ đễnh, ngẩn ngơ một lúc, sau đó mới cẩn thận lắng nghe những lời Trì Uyên nói, là chuyện bắt được người phía sau làm Phương Tố bị thương.
Nhưng cái này, có lẽ cũng không phải là Boss lớn nhất, mà chắc là một con tốt.
Bắt được người này, rồi mò lần ra đến đường dây đằng sau, chắc cũng sẽ không đến nổi quá rắc rối.
Cố Tư trở mình ngồi dậy: “Lão Báo kia à?”
Trì Uyên “ừ” một tiếng: “Là hắn, nhưng người này rất xảo quyệt, lúc trước người của anh tìm đến người đó, là một kẻ giả mạo, người này cũng không biết bản thân mình làm việc không đúng đắn như vậy, sợ bị người khác tìm đến, còn chuyện nghiệp bố trí một người thế thân, giúp bản thân tránh họa.”
Trì Uyên bật cười: “Cũng là một người khá nhanh nhẹn, sau khi bị người của anh đến bắt, còn ở đó giả vờ không phải chính chủ, kỹ năng diễn xuất thực tình mà nói cũng rất trơn tru.”
Cố Tư đối với chuyện này vô cùng vui vẻ: “Người đó bị anh nhốt lại rồi sao, em muốn gặp mặt.”
Trì Uyên dừng lại, lập tức nhớ lại kiệt tác của Cố Tư lúc trước, anh có chút bất lực: “Người lần này, thể chất không tốt lắm, nếu em qua đó, anh sợ sẽ bị em tiễn lên đường mất, vẫn là em nên bình tĩnh ở một chỗ là được.”
Ngay lập tức Cố Tư liền không vui: “Anh xem anh nói những lời gì vậy, hắn tìm người đến hại em, còn liên lụy đến bác Phương, em không thể qua đó ngó xem là người nào sao, yêu cầu này của em hoàn toàn hợp lý, anh có hiểu hay không.”
Khả năng phản biện của Cố Tư luôn rất tốt, Trì Uyên là sớm đã biết điều đó.
Anh giơ tay sờ đỉnh đầu Cố Tư: “Chuyện này, để cho anh xử lý có được hay không, bằng không anh sẽ cảm thấy là mình vô dụng, cái gì cũng dựa vào em.”
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc rồi mới nói: “Anh bây giờ cũng biết nói đùa quá nhỉ.”
Bà cụ ở bên cạnh cười haha: “Được rồi được rồi, những chuyện này, vợ chồng trẻ các cháu đóng cửa tự mình cân nhắc,nào nào nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Trì Chúc đi qua đỡ bà cụ đứng dậy, mấy người cùng nhau đi đến phòng ăn.
Trong lúc ăn cơm không có chuyện gì, nhưng vừa mới ăn xong, mấy người nhà Hai cũng sang đây.
Đến cũng khá đầy đủ, ông hai bà hai còn có Trì Cảnh cũng đến.
Thật sự rất lâu rồi Cố Tư không gặp Trì Chúc, cô mỉm cười với Trì Chúc: “ Lâu rồi không gặp, nhưng anh cũng không thay đổi một chút nào.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm bụng Cố Tư: “Cô đã thay đổi khá nhiều.”
Cố Tư liền thuận tiện sờ bụng của mình, sau đó mỉm cười.
Bà hai liếc nhìn Cố Tư, bây giờ cũng xem như là đã yên tâm được rồi.
Cô cũng đã mang thai con của Trì Uyên, Trì Cảnh thật sự không còn khả năng nào nữa.
Lúc trước bà còn sợ đủ thứ, sợ rằng sau khi Cố Tư và Trì Uyên chia tay, sau đó sẽ quen Trì Cảnh làm ra chuyện ầm ĩ đến mức khó coi.
Kết quả bây giờ, thật sự là nhẹ nhõm trong lòng.
Vốn dĩ Cố Tư muốn đi lên lầu nghỉ ngơi, nhưng hiện tại nhà hai đến, đa phần là đến gặp cô, cô càng không thể trốn tránh đi.
Thế nên đi đến sofa ngồi một cánh trang nhã,
Trì Uyên đi đến ngồi bên cạnh cô.
Trì Cảnh ngồi ở đối diện, nhìn Cố Tư: “Gần đây có thoải mái không, tôi nghe nói thời kì đầu, sẽ tương đối khó chịu.”
Cố Tư còn chưa nói chuyện, Trì Uyên mở miệng trước: “Tất cả đều tốt, tôi ở bên cạnh chăm sóc, không có khó khăn lắm.”
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên.
Có quan hệ gì với anh? Tên đàn ông thối này, thật sự là không cần mặt nữa mà..
Bà cụ mở miệng: “Không cần kiếm nữa, hai người bọn họ đều đang ngủ trên lầu.”
Trì Uyên bước chân lên lầu: “Con đi xem thử.”
Bộ dạng Trì Chúc, dường như cũng muốn đi theo lên lầu, nhưng bà cụ mở miệng gọi ông ở lại: “Con qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Động tác Trì Chúc dừng lại, nghĩ nghĩ rồi cũng xoay người lại.
Ông ngồi xuống đối diện bà cụ: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Bà cụ uống một ngụm trà, rồi sau đó mới nói: “Hôm nay Cổ Nhan đến đây, con biết chuyện này không?”
Rõ ràng là Trì Chúc cũng bất ngờ, nhíu mày lại: “Cô ấy đến? Con không biết, cô ấy đến làm gì?”
Bà cụ hất cằm chỉ về một hướng: “Đó là đồ con bé đem đến, nói là đến đây thăm mẹ.”
Nói xong, bà mỉm cười: “Mẹ có gì mà phải thăm, chỉ là người già lớn tuổi rồi.”
Trì Chúc nhìn chằm chằm bên đó, đều là sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Ông không ngừng nhíu mày: “Con không biết cô ấy sẽ đến, cô ấy…..bọn họ…” Bà cụ trực tiếp nói: “Sau đó mẹ đi ngủ, hai người họ ở dưới nói chuyện gì, mẹ cũng không rõ, nếu con muốn biết chuyện này, thì đi hỏi A Tố đi, hoặc là đi hỏi Cổ Nhan.”
Trì Chúc thở dài, lẩm bẩm một câu: “Tại sao cô ấy lại đến đây?”
Giọng bà cụ nhẹ nhàng: “Cái này phải tự hỏi bản thân con, có phải con cho người ta hi vọng gì hay không?”
Hi vọng? Trì Chúc nghĩ là không có, lời ông nói rất rõ ràng mà.
Bà cụ dừng lại một lúc, rồi hỏi: “Tuy nhiên, con cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, mẹ cũng không muốn nói với con cái gì, chuyện tình cảm này của con, làm sao lại có thể kéo dài như vậy, con thích ai, muốn ở cùng với ai, đây là chuyện rõ ràng, con cứ giày vò khốn khổ như thế làm gì?”
Trì Chúc rũ mắt: “Chuyện này, ngay lúc này con cũng không biết làm như thế nào cho tốt.”
Trì Chúc là một người vô cùng hoài niệm, ở cùng Phương Tố nhiều năm như vậy, nếu là không có tình cảm, lúc trước cũng không thể chịu đựng bà như vậy.
Sau này tình cảm gần như hao mòn, tưởng rằng chia tay sẽ tốt cho mọi người, như bà ấy lại lập tức thay đổi.
Ông nhìn thấy bà, cũng không thể nói được trong tim đang xảy ra chuyện gì, mà đập rất nhanh.
Nhiều tuổi như vậy rồi, những lời này cũng không dễ nói ra.
Dù sao đó cũng là một cảm giác mới lạ.
Nhưng nếu như nói, có thể khiến ông ngay lập tức trở lại hòa thuận cùng Phương Tố, ông cũng không dám.
Bóng đen lúc trước vẫn còn, cùng là một người, xem như đã thay đổi, ông cũng không tin, có thể hoàn toàn thay đổi.
Nói xong, cả Cố Tư và Phương Tố đều đi xuống.
Trì Uyên đi theo ở phía sau, với vẻ mặt buồn cười.
Phương Tố vừa đi xuống lầu vừa lầm bầm: “Thực sự nửa chừng tôi đã tỉnh rồi, thấy cô ngủ ngon quá, tôi lại ngủ tiếp, lúc trước tôi nào có thể ngủ nhiều như vậy, chưa từng có việc này.”
Cố Tư có chút không vui,quay đầu nhìn Phương Tố: “Chuyện này, mà bác có thể trách tôi, tôi thật sự là được mở mang tầm mắt đó.”
Cô còn có chút giận dỗi: “Ngủ đến chiều thì làm sao, chuyện này hết sức bình thường, làm sao bác giống như xẩu hổ như vậy.”
Khóe mắt Phương Tố liếc nhìn Cố Tư: “Cô ngủ một giấc đến chiều là bình thường, còn tôi thì bình thường chỗ nào.”
Dáng vẻ của hai người giống như là hai thế hệ, thật sự cũng có thể nói là chị em tốt của nhau.
Xuống lầu nhìn thấy Trì Chúc, động tác của Phương Tố dừng lại: “Anh về rồi à.”
Trì Chúc cười: “Không sao, mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, không có ai để ý nhiều như vậy đâu.”
Phương Tố bĩu môi không nói chuyện, nhà họ Trì xưa nay có rất nhiều quy tắc, cũng đều do bà đặt ra.
Cố Tư trước đây bởi vì ngủ trưa quá lâu, nên đã bị mắng.
Bây giờ bà như vậy, mặc dù thật sự không có ai nói gì, ngay cả Cố Tư cũng không so đo với bà.
Nhưng trong lòng bà có chút hơi khó chịu, mặt nóng bừng.
Bây giờ còn chưa bắt đầu ăn cơm, mấy người đều ngồi trên ghế sofa.
Cố Tư có chút uể oải dựa vào ghế sofa, híp mắt nghe Trì Uyên nói chuyện công ty.
Cô có chút lơ đễnh, ngẩn ngơ một lúc, sau đó mới cẩn thận lắng nghe những lời Trì Uyên nói, là chuyện bắt được người phía sau làm Phương Tố bị thương.
Nhưng cái này, có lẽ cũng không phải là Boss lớn nhất, mà chắc là một con tốt.
Bắt được người này, rồi mò lần ra đến đường dây đằng sau, chắc cũng sẽ không đến nổi quá rắc rối.
Cố Tư trở mình ngồi dậy: “Lão Báo kia à?”
Trì Uyên “ừ” một tiếng: “Là hắn, nhưng người này rất xảo quyệt, lúc trước người của anh tìm đến người đó, là một kẻ giả mạo, người này cũng không biết bản thân mình làm việc không đúng đắn như vậy, sợ bị người khác tìm đến, còn chuyện nghiệp bố trí một người thế thân, giúp bản thân tránh họa.”
Trì Uyên bật cười: “Cũng là một người khá nhanh nhẹn, sau khi bị người của anh đến bắt, còn ở đó giả vờ không phải chính chủ, kỹ năng diễn xuất thực tình mà nói cũng rất trơn tru.”
Cố Tư đối với chuyện này vô cùng vui vẻ: “Người đó bị anh nhốt lại rồi sao, em muốn gặp mặt.”
Trì Uyên dừng lại, lập tức nhớ lại kiệt tác của Cố Tư lúc trước, anh có chút bất lực: “Người lần này, thể chất không tốt lắm, nếu em qua đó, anh sợ sẽ bị em tiễn lên đường mất, vẫn là em nên bình tĩnh ở một chỗ là được.”
Ngay lập tức Cố Tư liền không vui: “Anh xem anh nói những lời gì vậy, hắn tìm người đến hại em, còn liên lụy đến bác Phương, em không thể qua đó ngó xem là người nào sao, yêu cầu này của em hoàn toàn hợp lý, anh có hiểu hay không.”
Khả năng phản biện của Cố Tư luôn rất tốt, Trì Uyên là sớm đã biết điều đó.
Anh giơ tay sờ đỉnh đầu Cố Tư: “Chuyện này, để cho anh xử lý có được hay không, bằng không anh sẽ cảm thấy là mình vô dụng, cái gì cũng dựa vào em.”
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc rồi mới nói: “Anh bây giờ cũng biết nói đùa quá nhỉ.”
Bà cụ ở bên cạnh cười haha: “Được rồi được rồi, những chuyện này, vợ chồng trẻ các cháu đóng cửa tự mình cân nhắc,nào nào nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Trì Chúc đi qua đỡ bà cụ đứng dậy, mấy người cùng nhau đi đến phòng ăn.
Trong lúc ăn cơm không có chuyện gì, nhưng vừa mới ăn xong, mấy người nhà Hai cũng sang đây.
Đến cũng khá đầy đủ, ông hai bà hai còn có Trì Cảnh cũng đến.
Thật sự rất lâu rồi Cố Tư không gặp Trì Chúc, cô mỉm cười với Trì Chúc: “ Lâu rồi không gặp, nhưng anh cũng không thay đổi một chút nào.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm bụng Cố Tư: “Cô đã thay đổi khá nhiều.”
Cố Tư liền thuận tiện sờ bụng của mình, sau đó mỉm cười.
Bà hai liếc nhìn Cố Tư, bây giờ cũng xem như là đã yên tâm được rồi.
Cô cũng đã mang thai con của Trì Uyên, Trì Cảnh thật sự không còn khả năng nào nữa.
Lúc trước bà còn sợ đủ thứ, sợ rằng sau khi Cố Tư và Trì Uyên chia tay, sau đó sẽ quen Trì Cảnh làm ra chuyện ầm ĩ đến mức khó coi.
Kết quả bây giờ, thật sự là nhẹ nhõm trong lòng.
Vốn dĩ Cố Tư muốn đi lên lầu nghỉ ngơi, nhưng hiện tại nhà hai đến, đa phần là đến gặp cô, cô càng không thể trốn tránh đi.
Thế nên đi đến sofa ngồi một cánh trang nhã,
Trì Uyên đi đến ngồi bên cạnh cô.
Trì Cảnh ngồi ở đối diện, nhìn Cố Tư: “Gần đây có thoải mái không, tôi nghe nói thời kì đầu, sẽ tương đối khó chịu.”
Cố Tư còn chưa nói chuyện, Trì Uyên mở miệng trước: “Tất cả đều tốt, tôi ở bên cạnh chăm sóc, không có khó khăn lắm.”
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên.
Có quan hệ gì với anh? Tên đàn ông thối này, thật sự là không cần mặt nữa mà..