Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471
Trì Chúc đến sau khi tan làm, ông đến gần như cùng lúc với Nguyễn Thừa Phong.
Trì Chúc có vẻ hỏi lo lắng, sải bước vào phòng khách.
Trì Uyên đang ở trong phòng khách nghe điện thoại, nhưng vừa thấy ông ấy tới liền cúp điện thoại.
Dáng vẻ Nguyễn Thừa Phong vẫn lười biếng như cũ, đùa giỡn nói: “Cố Tiểu Tư đâu? Tôi tới rồi đây, sao còn chưa ra cửa nghênh đón tôi”.
Anh ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Trì Uyên đứng dậy đối diện với hai người: “Cố Tư ở trên lầu, mẹ con cũng ở trên lầu”.
Trì Chúc vội vã lên lầu.
Nguyễn Thừa Phong có chút ngạc nhiên nhìn Trì Uyên: “Sao vậy? Nhìn tâm trạng ông Trì hình như có chút không ổn”
Trì Uyên thở dài, nói vắng tắt về chuyện lúc chiều.
Nụ cười nhàn nhặt trên mặt Nguyễn Thừa Phong biến mất, anh cau mày: “Còn có chuyện này sao? Có bắt được người không?”
Trì Uyên gật đầu: “Người đã bắt được rồi, bây giờ đã nhốt lại, hơi trễ rồi, ăn cơm tối xong, tôi đi xem thử”.
Nguyễn Thừa Phong nói: “Dẫn tôi đi cùng, tôi cũng muốn đi xem thử, người nào to gan như vậy”.
Ở bên kia, Trì Chúc lên lầu, trực tiếp chạy đến phòng của Phương Tố.
Cố Tư và chị Trần đang ở đây, thấy vậy họ liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Phương Tố nghĩ đến, nhưng không phải là chỗ bị thương mà là đau thắt lưng.
Bà “ui da” một tiếng rồi nằm xuống lần nữa.
Bà ấy cười khổ một mình, nói với Trì Chúc: “Được rồi, tôi cũng không khách sáo với ông nữa, tôi dựa vào đây là được rồi”.
Trì Chúc đi tới, xem xét vết thương của bà ấy trước, nói: “Đau không?”
Phương Tố có vẻ bất đắc dĩ: “Có thể không đau sao? Chẳng qua là vẫn có thể xem như còn chịu được”
Trì Chúc ngẫm nghĩ, ngồi xuống bên cạnh bà ấy: “Bà đó, trước đây lắm lời như vậy, nhưng bây giờ lại có thể không để ý nhiều như vậy”.
Lúc trước chỉ cần va chạm một chút, bà ấy sẽ lải nhải rất lâu.
Phương Tố bật cười, lắc lắc thân thể: “Đúng vậy, trước đây tôi thật lắm mồm”
Mà bà ấy thay đổi từ lúc nào, kỳ thật sau đó bản thân bà ấy cũng có nghĩ qua.
Sự thay đổi của bà dường như chỉ trong tích tắc, chính là khi biết Cố Tư mang thai.
Bà ấy từng là một tiểu công chúa. Sau khi kết hôn, bà ấy là một công chúa già.
Chính bà đã không tìm đúng vị trí của mình.
Ngày hôm đó khi biết Cố Tư mang thai, bà ấy đột ngột giật mình.
Bà sắp trở thành bà nội, làm sao có thể mang dáng vẻ không hiểu chuyện được.
Có thể nói thay đổi vào chính thời điểm đó.
Người ta nói rằng sự trưởng thành của con người là một quá trình chậm chạp
Nhưng bà cảm thấy mình chính là trong khoảnh khắc đó.
Trì Chúc thở dài nhìn phía sau đầu của Phương Tố: “Nếu trước đây bà như thế này thì tốt biết bao nhiêu”.
Phương Tố dừng lại, không biết nên nói gì.
Giữa hai người có một khoảng ngắn trầm mặc, bầu không khí trở nên hơi khó xử.
Về sau Trì Chúc mở miệng: “Bà có cần đến bệnh viện không? Chỉ bị thương ngoài da thôi sao?”
Phương Tố suy nghĩ một chút nói: “Chắc vậy, cứ như vậy đi, cũng không thấy có chuyện gì lớn cả?”
Trì Chúc thở dài: “Thật là không khiến cho người ta bớt lo!”
Bà đúng là chưa bao giờ khiến cho Trì Chúc bớt lo lắng, Phương Tố nghĩ lại, cảm thấy rất xấu hổ.
Chị Trần làm cơm xong, sau đó gọi hai người họ xuống ăn cơm.
Phương Tố ngược lại cũng không đến mức dậy không nổi, được Trì Chúc đỡ từ trên giường đi xuống.
Ở phòng ăn, Trì Uyên cùng Nguyễn Thừa Phong đang bàn bạc làm sao để bắt được người đứng phía sau.
Có Nguyễn Thừa Phong ở đây, rất nhiều vấn đề được giải quyết tốt hơn rất nhiều.
Cố Tư không có cảm giác thèm ăn, ăn một chút rồi đi ra ngoài.
Trì Uyên cũng biết trong lòng Cố Tư không thoải mái.
Xảy ra chuyện thế này, trong lòng còn có thể dễ chịu thì chỉ có quỷ!
Thế là Trì Uyên cũng ăn không nhiều, sau đó ra ngoài, nhìn thấy Cố Tư đứng trong sân
Cô thật không biết sợ bất cứ điều gì.
Trì Uyên đi tới bên cạnh Cố Tư: “Đừng khó chịu, sẽ không có lần sau đâu”.
Cố Tư quay đầu nhìn anh: “Người đã bắt được rồi?”
Trì Uyên nói: “Bây giờ đang bị nhốt”.
Cố Tư gật đầu: “Lát nữa em cũng đi, em cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai!”
Trì Uyên dừng lại, long mày liên nhíu lại: “Đừng đi, hiện trường chắc sẽ nhìn không hay lắm, anh sợ em xem xong sẽ khó chịu”.
“Có gì mà khó chịu?” Cố Tư cười ha ha: “Không sao đâu, đừng lo lắng, em so với anh nghĩ còn lời hại hơn nhiều”.
Nguyễn Thừa Phong ăn xong đi ra, còn duỗi lưng một cái: “Thật là, vốn còn muốn thả lỏng nghỉ ngơi thật tốt, lại đúng lúc gặp chuyện như thế này”.
Trì Chúc và Phương Tố cũng ăn xong, ông ấy đỡ Phương Tố lên lầu.
Trì Uyên đi đến nói với Trì Chúc, nói là anh sẽ dẫn Cố Tư ra ngoài, để Trì Chúc ở đây chăm sóc một chút.
Đương nhiên là Trì Chúc đồng ý.
Chuyện này thì Trì Uyên yên tâm.
Anh lái xe mang theo Cố Tư, Nguyễn Thừa Phong lái xe một mình, chạy nhanh đến nhà kho.
Người đàn ông bị nhốt, lúc này có chút thảm, khi nhóm của Trì Uyến đến, người đàn ông đã bị đánh tơi tả.
Mặt mũi bầm dập.
Nhưng không có vết thương nào lớn, đều là bị thương ngoài da.
Cố Tư trực tiếp theo Trì Uyên đi vào, nhìn thấy người đàng ông đang ngồi trong góc, vẫn mặc bộ đồ mô tô.
Trì Uyên khoát tay, cấp dưới liền đi tới, mang người đàng ông kia đến, đặt ngồi lên trên một cái ghế.
Người đàn ông cúi đầu, không nói chuyện, không nhìn bọn họ.
Như thế này, Cố Tư không dám đến gần.
Cô nói với thuộc hạ: “Trói lại đi, không trói anh ta lại, tôi làm sao ra tay”
Thuộc hạ nhìn một cái, nhanh chống trói người đàn ông vào ghế.
Như vậy Cố Tư mới dám đi qua.
Cô ngẩng đầu, nắm lấy tóc của người đàn ông khiến hắn ta phải nhìn lên.
Kết quả, gương mặt này, nhìn hay không nhìn cũng như nhau.
Không thể nhìn rõ mặt mũi của hắn ta.
Tất cả đều là những vết bầm tím, sưng tấy, đã bị đập thành đầu heo.
Cố Tư chậc chậc hai lần: “Lúc đầu tôi còn muốn tới tát cho hai bạt tay, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa”.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông: “Nói! Ai bảo anh làm vậy với tôi?”
Người đàn ông nhìn Cố Tư một chút, “hừ” một tiếng, rất khinh thường.
Cố Tư “ái chà” một tiếng: “Ông tướng này, thật là cứng đầu”.
Cố Tư quay lại nhìn Trì Uyên: “Không phải, bên này anh không có bất kỳ dụng cụ tra tấn nào chứ? Thẩm vấn đều trực tiếp dựa vào đánh đấm à?”
Trì Uyên thở dài, cho cấp dưới đẩy tới một rương lớn đồ vật.
Nĩa tam giác, dao găm, kìm, búa…, những thứ tương tự.
Quá nhiều, Cố Tư không biết hết.
Cố Tư nhìn qua, tìm một cái thuận tay, là một con dao găm.
Cô mở con dao găm, nhìn vào lưỡi dao. Nó rất sắc bén, cô rất hài lòng.
Cố Tư xem xét, sau đó kéo áo của người đàn ông, cắt tay áo của anh ta.
Thân thể người đàn ông này không tệ, trên cánh tay đều là cơ bắp.
Trông rất mạnh.
Cố Tư cười: “Anh đẹp trai, anh không định nói sao? Vậy tôi cũng không khách sáo nữa”.
Người đàn ông “à” một tiếng, một chút cũng không xem cô ra gì.
Thế là Cố Tư không do dự, liền đâm xuống một dao.
Không nói người đàn ông bị đâm một đao, gầm một tiếng, sau đó nhìn Cố Tư kinh ngạc.
Chính Trì Uyên và Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Không ai nghĩ rằng, cô lại xuống tay dứt khoát như vậy. Một dao liền khiến bả vai của người đàn ông bị rạch một cách sắc bén, máu trực tiếp chảy ra.
Trì Chúc có vẻ hỏi lo lắng, sải bước vào phòng khách.
Trì Uyên đang ở trong phòng khách nghe điện thoại, nhưng vừa thấy ông ấy tới liền cúp điện thoại.
Dáng vẻ Nguyễn Thừa Phong vẫn lười biếng như cũ, đùa giỡn nói: “Cố Tiểu Tư đâu? Tôi tới rồi đây, sao còn chưa ra cửa nghênh đón tôi”.
Anh ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Trì Uyên đứng dậy đối diện với hai người: “Cố Tư ở trên lầu, mẹ con cũng ở trên lầu”.
Trì Chúc vội vã lên lầu.
Nguyễn Thừa Phong có chút ngạc nhiên nhìn Trì Uyên: “Sao vậy? Nhìn tâm trạng ông Trì hình như có chút không ổn”
Trì Uyên thở dài, nói vắng tắt về chuyện lúc chiều.
Nụ cười nhàn nhặt trên mặt Nguyễn Thừa Phong biến mất, anh cau mày: “Còn có chuyện này sao? Có bắt được người không?”
Trì Uyên gật đầu: “Người đã bắt được rồi, bây giờ đã nhốt lại, hơi trễ rồi, ăn cơm tối xong, tôi đi xem thử”.
Nguyễn Thừa Phong nói: “Dẫn tôi đi cùng, tôi cũng muốn đi xem thử, người nào to gan như vậy”.
Ở bên kia, Trì Chúc lên lầu, trực tiếp chạy đến phòng của Phương Tố.
Cố Tư và chị Trần đang ở đây, thấy vậy họ liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Phương Tố nghĩ đến, nhưng không phải là chỗ bị thương mà là đau thắt lưng.
Bà “ui da” một tiếng rồi nằm xuống lần nữa.
Bà ấy cười khổ một mình, nói với Trì Chúc: “Được rồi, tôi cũng không khách sáo với ông nữa, tôi dựa vào đây là được rồi”.
Trì Chúc đi tới, xem xét vết thương của bà ấy trước, nói: “Đau không?”
Phương Tố có vẻ bất đắc dĩ: “Có thể không đau sao? Chẳng qua là vẫn có thể xem như còn chịu được”
Trì Chúc ngẫm nghĩ, ngồi xuống bên cạnh bà ấy: “Bà đó, trước đây lắm lời như vậy, nhưng bây giờ lại có thể không để ý nhiều như vậy”.
Lúc trước chỉ cần va chạm một chút, bà ấy sẽ lải nhải rất lâu.
Phương Tố bật cười, lắc lắc thân thể: “Đúng vậy, trước đây tôi thật lắm mồm”
Mà bà ấy thay đổi từ lúc nào, kỳ thật sau đó bản thân bà ấy cũng có nghĩ qua.
Sự thay đổi của bà dường như chỉ trong tích tắc, chính là khi biết Cố Tư mang thai.
Bà ấy từng là một tiểu công chúa. Sau khi kết hôn, bà ấy là một công chúa già.
Chính bà đã không tìm đúng vị trí của mình.
Ngày hôm đó khi biết Cố Tư mang thai, bà ấy đột ngột giật mình.
Bà sắp trở thành bà nội, làm sao có thể mang dáng vẻ không hiểu chuyện được.
Có thể nói thay đổi vào chính thời điểm đó.
Người ta nói rằng sự trưởng thành của con người là một quá trình chậm chạp
Nhưng bà cảm thấy mình chính là trong khoảnh khắc đó.
Trì Chúc thở dài nhìn phía sau đầu của Phương Tố: “Nếu trước đây bà như thế này thì tốt biết bao nhiêu”.
Phương Tố dừng lại, không biết nên nói gì.
Giữa hai người có một khoảng ngắn trầm mặc, bầu không khí trở nên hơi khó xử.
Về sau Trì Chúc mở miệng: “Bà có cần đến bệnh viện không? Chỉ bị thương ngoài da thôi sao?”
Phương Tố suy nghĩ một chút nói: “Chắc vậy, cứ như vậy đi, cũng không thấy có chuyện gì lớn cả?”
Trì Chúc thở dài: “Thật là không khiến cho người ta bớt lo!”
Bà đúng là chưa bao giờ khiến cho Trì Chúc bớt lo lắng, Phương Tố nghĩ lại, cảm thấy rất xấu hổ.
Chị Trần làm cơm xong, sau đó gọi hai người họ xuống ăn cơm.
Phương Tố ngược lại cũng không đến mức dậy không nổi, được Trì Chúc đỡ từ trên giường đi xuống.
Ở phòng ăn, Trì Uyên cùng Nguyễn Thừa Phong đang bàn bạc làm sao để bắt được người đứng phía sau.
Có Nguyễn Thừa Phong ở đây, rất nhiều vấn đề được giải quyết tốt hơn rất nhiều.
Cố Tư không có cảm giác thèm ăn, ăn một chút rồi đi ra ngoài.
Trì Uyên cũng biết trong lòng Cố Tư không thoải mái.
Xảy ra chuyện thế này, trong lòng còn có thể dễ chịu thì chỉ có quỷ!
Thế là Trì Uyên cũng ăn không nhiều, sau đó ra ngoài, nhìn thấy Cố Tư đứng trong sân
Cô thật không biết sợ bất cứ điều gì.
Trì Uyên đi tới bên cạnh Cố Tư: “Đừng khó chịu, sẽ không có lần sau đâu”.
Cố Tư quay đầu nhìn anh: “Người đã bắt được rồi?”
Trì Uyên nói: “Bây giờ đang bị nhốt”.
Cố Tư gật đầu: “Lát nữa em cũng đi, em cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai!”
Trì Uyên dừng lại, long mày liên nhíu lại: “Đừng đi, hiện trường chắc sẽ nhìn không hay lắm, anh sợ em xem xong sẽ khó chịu”.
“Có gì mà khó chịu?” Cố Tư cười ha ha: “Không sao đâu, đừng lo lắng, em so với anh nghĩ còn lời hại hơn nhiều”.
Nguyễn Thừa Phong ăn xong đi ra, còn duỗi lưng một cái: “Thật là, vốn còn muốn thả lỏng nghỉ ngơi thật tốt, lại đúng lúc gặp chuyện như thế này”.
Trì Chúc và Phương Tố cũng ăn xong, ông ấy đỡ Phương Tố lên lầu.
Trì Uyên đi đến nói với Trì Chúc, nói là anh sẽ dẫn Cố Tư ra ngoài, để Trì Chúc ở đây chăm sóc một chút.
Đương nhiên là Trì Chúc đồng ý.
Chuyện này thì Trì Uyên yên tâm.
Anh lái xe mang theo Cố Tư, Nguyễn Thừa Phong lái xe một mình, chạy nhanh đến nhà kho.
Người đàn ông bị nhốt, lúc này có chút thảm, khi nhóm của Trì Uyến đến, người đàn ông đã bị đánh tơi tả.
Mặt mũi bầm dập.
Nhưng không có vết thương nào lớn, đều là bị thương ngoài da.
Cố Tư trực tiếp theo Trì Uyên đi vào, nhìn thấy người đàng ông đang ngồi trong góc, vẫn mặc bộ đồ mô tô.
Trì Uyên khoát tay, cấp dưới liền đi tới, mang người đàng ông kia đến, đặt ngồi lên trên một cái ghế.
Người đàn ông cúi đầu, không nói chuyện, không nhìn bọn họ.
Như thế này, Cố Tư không dám đến gần.
Cô nói với thuộc hạ: “Trói lại đi, không trói anh ta lại, tôi làm sao ra tay”
Thuộc hạ nhìn một cái, nhanh chống trói người đàn ông vào ghế.
Như vậy Cố Tư mới dám đi qua.
Cô ngẩng đầu, nắm lấy tóc của người đàn ông khiến hắn ta phải nhìn lên.
Kết quả, gương mặt này, nhìn hay không nhìn cũng như nhau.
Không thể nhìn rõ mặt mũi của hắn ta.
Tất cả đều là những vết bầm tím, sưng tấy, đã bị đập thành đầu heo.
Cố Tư chậc chậc hai lần: “Lúc đầu tôi còn muốn tới tát cho hai bạt tay, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa”.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông: “Nói! Ai bảo anh làm vậy với tôi?”
Người đàn ông nhìn Cố Tư một chút, “hừ” một tiếng, rất khinh thường.
Cố Tư “ái chà” một tiếng: “Ông tướng này, thật là cứng đầu”.
Cố Tư quay lại nhìn Trì Uyên: “Không phải, bên này anh không có bất kỳ dụng cụ tra tấn nào chứ? Thẩm vấn đều trực tiếp dựa vào đánh đấm à?”
Trì Uyên thở dài, cho cấp dưới đẩy tới một rương lớn đồ vật.
Nĩa tam giác, dao găm, kìm, búa…, những thứ tương tự.
Quá nhiều, Cố Tư không biết hết.
Cố Tư nhìn qua, tìm một cái thuận tay, là một con dao găm.
Cô mở con dao găm, nhìn vào lưỡi dao. Nó rất sắc bén, cô rất hài lòng.
Cố Tư xem xét, sau đó kéo áo của người đàn ông, cắt tay áo của anh ta.
Thân thể người đàn ông này không tệ, trên cánh tay đều là cơ bắp.
Trông rất mạnh.
Cố Tư cười: “Anh đẹp trai, anh không định nói sao? Vậy tôi cũng không khách sáo nữa”.
Người đàn ông “à” một tiếng, một chút cũng không xem cô ra gì.
Thế là Cố Tư không do dự, liền đâm xuống một dao.
Không nói người đàn ông bị đâm một đao, gầm một tiếng, sau đó nhìn Cố Tư kinh ngạc.
Chính Trì Uyên và Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Không ai nghĩ rằng, cô lại xuống tay dứt khoát như vậy. Một dao liền khiến bả vai của người đàn ông bị rạch một cách sắc bén, máu trực tiếp chảy ra.