Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372
Khi Cố Tư thức dậy vào buổi sáng, cô đi rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi rồi mới cầm điện thoại lên xem.
Thật là kiên trì, hàng chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của một mình Trì Uyên.
Cô lạnh lùng nhìn điện thoại và xóa tất cả các bản ghi cuộc gọi.
Người đàn ông này đơn giản là nết xấu nhiều.
Cố Tư đi xuống cầu thang. Hôm nay cô không muốn nấu cơm, vì vậy cô đi ra ngoài ăn sáng.
Lúc ăn bữa sáng, cô lấy điện thoại ra xem.
Chà, chuyện phiếm địa phương, vậy mà thật sự có tin tức.
Tiêu đề của tin tức là tên của Trì Uyên.
Cố Tư nhanh chóng nhấp vào và xem qua.
Trong tin tức, có hình ảnh Trì Uyên trong quán bar. Trong ảnh, anh đang ngồi trên ghế sô pha trang nhã, bên cạnh có một người phụ nữ ngồi trên tay vịn ghế sô pha, người phụ nữ này hơi nghiêng người dựa vào vai anh.
Trì Uyên quay đầu nói chuyện với người phụ nữ. Nhìn toàn cảnh bức ảnh, nếu nói là hai người kia có gì mờ ám thì cũng không đúng, nhưng mà nếu nói hai người không có chút quan hệ gì thì cũng không có người bình thường nào tin tưởng cả.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai lần, và sau đó đọc nội dung của tin tức.
Tin tức lần này cũng không phải nói cái gì bậy bạ, mà còn rất cầu thị đưa tin. Trong tin nói nhìn thấy Trì Uyên trong quán bar, Trì Uyên đang trêu đùa với một mỹ nữ nào đó, bầu không khí nhìn thoáng qua rất tốt.
Trong tin cũng nói sau nửa đêm, Trì Uyên và người phụ nữ kia đã rời đi cùng nhau.
Trong tin không nói những chuyện xảy ra lúc sau, nhưng chỉ chừng đó cũng đủ làm cho mọi người tự liên tưởng tưởng tượng được rồi.
Sau nửa đêm lại là trai đơn gái chiếc, không cần phải đoán cũng biết những gì có thể xảy ra sau đó.
Sau khi đọc xong tin tức, Cố Tư thoát ra. Cô ăn sáng một cách chậm rãi, sau đó bắt taxi đến cửa hàng.
Mạnh Sướng đã đến cửa hàng, nhìn cô ấy có vẻ không được vui lắm.
Cố Tư đi vào và nhìn lướt qua cô, “Có chuyện gì vậy, mới sáng sớm có ai gây sự với em à?”
Mạnh Sướng bĩu môi, “Không có ai cả, vừa gặp phải người miệng lưỡi ba hoa, khó chịu trong người.”
Mạnh Sướng hiếm khi như vậy, Cố Tư nở nụ cười, “Quan tâm đến mấy người đó làm gì, họ nói gì cứ để họ nói thoải mái đi. Chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình thật tốt là được mà.”
Mạnh Sướng thở dài, “Nhưng thật sự rất khó chịu.”
Cố Tư thắc mắc một chút, “Họ đã nói em cái gì mà khiến em tức giận như vậy.”
Mạnh Sướng dừng lại một chút, ánh mắt có chút né tránh, “Không phải nói em mà là nói về người nhà em. Em thấy rất phiền.”
Cố Tư hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Mạnh Sướng, chỉ gật đầu, “Mấy chuyện này thực ra rất khó tránh, thôi thì cứ nghĩ thoáng ra vậy.”
Sau đó hai người lại bận rộn công việc, sau khi ăn cơm xong mới rảnh được một chút.
Cố Tư đi đến cửa và đứng, duỗi cánh tay cánh chân thả lỏng cơ thể một chút.
Vừa mới làm được vài động tác, một chiếc ô tô từ từ chạy tới và dừng lại ngay bên cạnh cô.
Cố Tư đang giơ tay lên xoay người. Cô thấy vậy thì dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Không có người từ trên xe xuống nhưng mà cửa sổ xe bên người cô đã hạ xuống.
Cố Tư hơi xoay người và nhìn. Ồ, là Nguyễn Thừa Phong.
Cô gần như không nhận ra người này.
Cố Tư gặp rất nhiều người của nhà họ Nguyễn vào ngày hôm đó, cô không thể nhớ ra hết được ngay lập tức.
Nguyễn Thừa Phong mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ hời hợt mặt ngoài, “Bà nội nói tôi đến thăm cô một chút, bây giờ thì gặp nhau xong rồi.”
Cố Tư không có biểu hiện gì đặc biệt, “Kỳ thực anh không cần tới đây, trở về có lệ một chút là được mà. Lần sau bà cụ có hỏi, tôi sẽ giúp anh lấp liếm.”
Nguyễn Thừa Phong có chút kinh ngạc nhìn Cố Tư, “Cô xưng hô như vậy cảm thấy rất thuận tai đấy, tôi thích.”
Anh ta đang nói về cách xưng hô của Cố Tư đối với bà cụ Nguyễn. Cô gọi bà cụ Nguyễn là bà cụ chứ không có mặt dày mày dạn gọi bà nội.
Cố Tư không có gì để nói với Nguyễn Thừa Phong, “Giờ anh gặp tôi rồi đấy, có thể đi rồi.”
Nguyễn Thừa Phong lần này là thực sự cười, “Cố Tư đúng không, được rồi, tôi nhớ kỹ tên cô rồi.”
Cố Tư đứng thẳng dậy, phớt lờ anh ta và tiếp tục tập thể dục kéo dãn cơ đang làm dở lúc nãy.
Nguyễn Thừa Phong nâng cửa sổ xe lên, đợi một chút mới khởi động xe và lái xe đi.
Cố Tư đợi chiếc xe của anh ta khuất dạng rồi mới thở dài, tại sao cô lại dây vào người nhà họ Nguyễn vậy trời.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, ngày hôm đó cô đã không đi theo Chương Tự Chi đi đến đó.
Tất cả là do cái tên gây họa Chương Tự Chi này ra mà.
Một lúc sau Cố Tư vào cửa hàng, Mạnh Sướng đang ngồi trên ghế và nhìn vào điện thoại với vẻ mặt tức giận.
Cố Tư sửng sốt, “Em làm sao vậy, đây là cái biểu cảm kiểu gì vậy chứ?”
Mạnh Sướng thấy thế lập tức cất điện thoại, “Em đọc thấy cái tin tức, cảm thấy tức thôi.”
Bây giờ mấy tin tức cũng không có gì tốt đẹp, đều chạy theo xu hướng, không đưa tin chính thức mà chỉ toàn là tin đồn tình cảm của những minh tinh khác nhau.
Mấy thứ không thú vị.
Cố Tư đi lấy hai cốc ca-cao nóng, đi qua ngồi đối diện với Mạnh Sướng, “Đừng xem những thứ này, đều là mấy thứ vô vị.”
Mạnh Sướng cầm cốc ca-cao uống một ngụm, “Đúng là vô vị, tất cả đều là nói bậy nói bạ mà.”
Cố Tư không hỏi Mạnh Sướng đang xem gì, hai người họ chỉ ngồi như vậy và nhìn ra ngoài.
Trì Uyên đương nhiên cũng đọc được tin tức, cũng không có phản ứng gì.
Phương Tố cũng gọi điện và hỏi anh liệu tin tức đó có phải là sự thật không.
Trì Uyên ừ một tiếng nói: “Hình ảnh rõ ràng như vậy, nhìn qua đúng là thật.”
Phương Tố nói một câu “Làm bậy rồi”, sau đó còn nói, “Con muốn chơi như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đến những nơi như vậy chứ. Những người tới đó đều là kiểu người như thế nào con không biết sao? Thêm nữa, làm sao con còn để bị cánh báo chí chụp được ảnh đó? Con như thế này cũng quá không chú ý cẩn thận gì cả.”
Trì Uyên không muốn nói chuyện này, “Được rồi, con thấy trên mạng cũng không đồn lên ầm ĩ lên quá, mẹ không cần phải để ý đến đâu.”
Bây giờ anh đang độc thân, cho dù anh thật sự ở bên ngoài quan hệ lung tung đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến vấn đề phong cách sống. Đa phần mọi người sẽ nghĩ rằng đó là chuyện nam nữ vừa ý nhau, không có gì to tát.
Phương Tố cũng biết rằng Trì Uyên không thích nghe những lời nói thừa thãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng từ bỏ không nói nữa.
Trì Uyên bận ở công ty suốt một ngày, đợi đến tối tan sở mới có thời gian kiểm tra điện thoại di động.
Trước tiên anh kiểm tra tài khoản WeChat của Cố Tư. Cố Tư đã không đăng lên vòng bạn bè. Cô có lẽ gần đây rất bận rộn và đã nhiều ngày không đăng trên vòng bạn bè.
Trì Uyên thở dài một hơi, không biết bản thân đang mong đợi điều gì.
Mọi người trong công ty tan sở, Trì Uyên từ từ thu dọn đồ đạc, sau đó đi xuống lầu.
Khi lên xe, anh kéo cà vạt và ném về phía ghế lái phụ, không hiểu sao cảm thấy bực dọc trong người.
Ngồi trên xe một lúc, anh khởi động xe, vẫn như cũ đi về hướng cửa hàng của Cố Tư.
Từ cánh cửa đang mở tại cửa hàng, Trì Uyên nhìn thấy rõ ràng Chương Tự Chi đang ở trong cửa hàng. Không biết anh ta đang cười nói cái gì với Cố Tư.
Cố Tư thực sự không bị ảnh hưởng gì cả.
Anh trực tiếp đạp ga bỏ đi.
Chương Tự Chi đang ở trong cửa hàng của Cố Niên nói mấy chuyện về Club.
Anh ta nói rằng những người nhà họ Ninh đã xem video dự thi của Ninh Tôn và rất tức giận.
Anh ta đã nhìn thấy Ninh Tương ở quán bar ngày hôm qua. Ninh Tương nói với bạn bè của mình rằng Ninh Tôn đã khiến gia đình họ xấu hổ đến mức nào.
Chương Tự Chi lúc đó rất muốn đi lên mắng chửi người phụ nữ đó mấy câu, nhà họ Ninh có người như cô ta và Ninh Tiêu trong nhà mới thật là xấu hổ.
Nhưng Trì Uyên ngăn anh ta lại. Trì Uyên biết rất rõ ràng, cho rằng mắng chửi với loại người như thế này thật ra không có tác dụng gì.
Ninh Tiêu hay Ninh Tương, hoặc thậm chí Trang Lệ Nhã, bọn họ cần phải nhận được một bài học thích đáng nhớ đời thì mới có thể khắc ghi trong trí nhớ được.
Khi Chương Tự Chi nghe Trì Uyên nói điều này, anh ta biết ngay Trì Uyên đang ủ mưu mấy ý đồ xấu xa.
Mạnh Sướng đang nghe Chương Tự Chi nói những chuyện này, liền cắt ngang hỏi: “Anh và ngài Trì hôm qua cùng nhau đi quán bar uống rượu đúng không, sao trong tin tức không thấy anh đâu cả vậy?”
Trong những bức ảnh của tin đồn, đúng là không nhìn thấy Chương Tự Chi đâu cả, chỉ chụp được ảnh của Trì Uyên và người phụ nữ kia.
Chương Tự Chi ngơ ngác một chút, sau đó chậc chậc lên tiếng: “Mấy cánh báo chí chỉ muốn thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy tự nhiên họ phải chụp góc độ nào có câu chuyện giật tít chứ. Tôi thực sự đã ở đó, nhưng tôi cũng uống quá nhiều. Lúc đó tôi ngồi đối diện với Trì Uyên và đang ngủ đó.”
Cố Tư mỉm cười, “Vậy là anh thực sự không biết Trì Uyên và người phụ nữ đó cuối cùng đã làm gì đúng không?”
Chương Tự Chi vò đầu bứt tóc, “Ấy, những gì xảy ra sau đó tôi thực sự không rõ ràng lắm. Khi tôi đến đó, Trì Uyên chỉ có một mình ở đó. Người phụ nữ kia đến đó vào lúc nào, tôi thực sự không biết.”
Thật là kiên trì, hàng chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của một mình Trì Uyên.
Cô lạnh lùng nhìn điện thoại và xóa tất cả các bản ghi cuộc gọi.
Người đàn ông này đơn giản là nết xấu nhiều.
Cố Tư đi xuống cầu thang. Hôm nay cô không muốn nấu cơm, vì vậy cô đi ra ngoài ăn sáng.
Lúc ăn bữa sáng, cô lấy điện thoại ra xem.
Chà, chuyện phiếm địa phương, vậy mà thật sự có tin tức.
Tiêu đề của tin tức là tên của Trì Uyên.
Cố Tư nhanh chóng nhấp vào và xem qua.
Trong tin tức, có hình ảnh Trì Uyên trong quán bar. Trong ảnh, anh đang ngồi trên ghế sô pha trang nhã, bên cạnh có một người phụ nữ ngồi trên tay vịn ghế sô pha, người phụ nữ này hơi nghiêng người dựa vào vai anh.
Trì Uyên quay đầu nói chuyện với người phụ nữ. Nhìn toàn cảnh bức ảnh, nếu nói là hai người kia có gì mờ ám thì cũng không đúng, nhưng mà nếu nói hai người không có chút quan hệ gì thì cũng không có người bình thường nào tin tưởng cả.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai lần, và sau đó đọc nội dung của tin tức.
Tin tức lần này cũng không phải nói cái gì bậy bạ, mà còn rất cầu thị đưa tin. Trong tin nói nhìn thấy Trì Uyên trong quán bar, Trì Uyên đang trêu đùa với một mỹ nữ nào đó, bầu không khí nhìn thoáng qua rất tốt.
Trong tin cũng nói sau nửa đêm, Trì Uyên và người phụ nữ kia đã rời đi cùng nhau.
Trong tin không nói những chuyện xảy ra lúc sau, nhưng chỉ chừng đó cũng đủ làm cho mọi người tự liên tưởng tưởng tượng được rồi.
Sau nửa đêm lại là trai đơn gái chiếc, không cần phải đoán cũng biết những gì có thể xảy ra sau đó.
Sau khi đọc xong tin tức, Cố Tư thoát ra. Cô ăn sáng một cách chậm rãi, sau đó bắt taxi đến cửa hàng.
Mạnh Sướng đã đến cửa hàng, nhìn cô ấy có vẻ không được vui lắm.
Cố Tư đi vào và nhìn lướt qua cô, “Có chuyện gì vậy, mới sáng sớm có ai gây sự với em à?”
Mạnh Sướng bĩu môi, “Không có ai cả, vừa gặp phải người miệng lưỡi ba hoa, khó chịu trong người.”
Mạnh Sướng hiếm khi như vậy, Cố Tư nở nụ cười, “Quan tâm đến mấy người đó làm gì, họ nói gì cứ để họ nói thoải mái đi. Chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình thật tốt là được mà.”
Mạnh Sướng thở dài, “Nhưng thật sự rất khó chịu.”
Cố Tư thắc mắc một chút, “Họ đã nói em cái gì mà khiến em tức giận như vậy.”
Mạnh Sướng dừng lại một chút, ánh mắt có chút né tránh, “Không phải nói em mà là nói về người nhà em. Em thấy rất phiền.”
Cố Tư hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Mạnh Sướng, chỉ gật đầu, “Mấy chuyện này thực ra rất khó tránh, thôi thì cứ nghĩ thoáng ra vậy.”
Sau đó hai người lại bận rộn công việc, sau khi ăn cơm xong mới rảnh được một chút.
Cố Tư đi đến cửa và đứng, duỗi cánh tay cánh chân thả lỏng cơ thể một chút.
Vừa mới làm được vài động tác, một chiếc ô tô từ từ chạy tới và dừng lại ngay bên cạnh cô.
Cố Tư đang giơ tay lên xoay người. Cô thấy vậy thì dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Không có người từ trên xe xuống nhưng mà cửa sổ xe bên người cô đã hạ xuống.
Cố Tư hơi xoay người và nhìn. Ồ, là Nguyễn Thừa Phong.
Cô gần như không nhận ra người này.
Cố Tư gặp rất nhiều người của nhà họ Nguyễn vào ngày hôm đó, cô không thể nhớ ra hết được ngay lập tức.
Nguyễn Thừa Phong mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ hời hợt mặt ngoài, “Bà nội nói tôi đến thăm cô một chút, bây giờ thì gặp nhau xong rồi.”
Cố Tư không có biểu hiện gì đặc biệt, “Kỳ thực anh không cần tới đây, trở về có lệ một chút là được mà. Lần sau bà cụ có hỏi, tôi sẽ giúp anh lấp liếm.”
Nguyễn Thừa Phong có chút kinh ngạc nhìn Cố Tư, “Cô xưng hô như vậy cảm thấy rất thuận tai đấy, tôi thích.”
Anh ta đang nói về cách xưng hô của Cố Tư đối với bà cụ Nguyễn. Cô gọi bà cụ Nguyễn là bà cụ chứ không có mặt dày mày dạn gọi bà nội.
Cố Tư không có gì để nói với Nguyễn Thừa Phong, “Giờ anh gặp tôi rồi đấy, có thể đi rồi.”
Nguyễn Thừa Phong lần này là thực sự cười, “Cố Tư đúng không, được rồi, tôi nhớ kỹ tên cô rồi.”
Cố Tư đứng thẳng dậy, phớt lờ anh ta và tiếp tục tập thể dục kéo dãn cơ đang làm dở lúc nãy.
Nguyễn Thừa Phong nâng cửa sổ xe lên, đợi một chút mới khởi động xe và lái xe đi.
Cố Tư đợi chiếc xe của anh ta khuất dạng rồi mới thở dài, tại sao cô lại dây vào người nhà họ Nguyễn vậy trời.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, ngày hôm đó cô đã không đi theo Chương Tự Chi đi đến đó.
Tất cả là do cái tên gây họa Chương Tự Chi này ra mà.
Một lúc sau Cố Tư vào cửa hàng, Mạnh Sướng đang ngồi trên ghế và nhìn vào điện thoại với vẻ mặt tức giận.
Cố Tư sửng sốt, “Em làm sao vậy, đây là cái biểu cảm kiểu gì vậy chứ?”
Mạnh Sướng thấy thế lập tức cất điện thoại, “Em đọc thấy cái tin tức, cảm thấy tức thôi.”
Bây giờ mấy tin tức cũng không có gì tốt đẹp, đều chạy theo xu hướng, không đưa tin chính thức mà chỉ toàn là tin đồn tình cảm của những minh tinh khác nhau.
Mấy thứ không thú vị.
Cố Tư đi lấy hai cốc ca-cao nóng, đi qua ngồi đối diện với Mạnh Sướng, “Đừng xem những thứ này, đều là mấy thứ vô vị.”
Mạnh Sướng cầm cốc ca-cao uống một ngụm, “Đúng là vô vị, tất cả đều là nói bậy nói bạ mà.”
Cố Tư không hỏi Mạnh Sướng đang xem gì, hai người họ chỉ ngồi như vậy và nhìn ra ngoài.
Trì Uyên đương nhiên cũng đọc được tin tức, cũng không có phản ứng gì.
Phương Tố cũng gọi điện và hỏi anh liệu tin tức đó có phải là sự thật không.
Trì Uyên ừ một tiếng nói: “Hình ảnh rõ ràng như vậy, nhìn qua đúng là thật.”
Phương Tố nói một câu “Làm bậy rồi”, sau đó còn nói, “Con muốn chơi như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đến những nơi như vậy chứ. Những người tới đó đều là kiểu người như thế nào con không biết sao? Thêm nữa, làm sao con còn để bị cánh báo chí chụp được ảnh đó? Con như thế này cũng quá không chú ý cẩn thận gì cả.”
Trì Uyên không muốn nói chuyện này, “Được rồi, con thấy trên mạng cũng không đồn lên ầm ĩ lên quá, mẹ không cần phải để ý đến đâu.”
Bây giờ anh đang độc thân, cho dù anh thật sự ở bên ngoài quan hệ lung tung đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến vấn đề phong cách sống. Đa phần mọi người sẽ nghĩ rằng đó là chuyện nam nữ vừa ý nhau, không có gì to tát.
Phương Tố cũng biết rằng Trì Uyên không thích nghe những lời nói thừa thãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng từ bỏ không nói nữa.
Trì Uyên bận ở công ty suốt một ngày, đợi đến tối tan sở mới có thời gian kiểm tra điện thoại di động.
Trước tiên anh kiểm tra tài khoản WeChat của Cố Tư. Cố Tư đã không đăng lên vòng bạn bè. Cô có lẽ gần đây rất bận rộn và đã nhiều ngày không đăng trên vòng bạn bè.
Trì Uyên thở dài một hơi, không biết bản thân đang mong đợi điều gì.
Mọi người trong công ty tan sở, Trì Uyên từ từ thu dọn đồ đạc, sau đó đi xuống lầu.
Khi lên xe, anh kéo cà vạt và ném về phía ghế lái phụ, không hiểu sao cảm thấy bực dọc trong người.
Ngồi trên xe một lúc, anh khởi động xe, vẫn như cũ đi về hướng cửa hàng của Cố Tư.
Từ cánh cửa đang mở tại cửa hàng, Trì Uyên nhìn thấy rõ ràng Chương Tự Chi đang ở trong cửa hàng. Không biết anh ta đang cười nói cái gì với Cố Tư.
Cố Tư thực sự không bị ảnh hưởng gì cả.
Anh trực tiếp đạp ga bỏ đi.
Chương Tự Chi đang ở trong cửa hàng của Cố Niên nói mấy chuyện về Club.
Anh ta nói rằng những người nhà họ Ninh đã xem video dự thi của Ninh Tôn và rất tức giận.
Anh ta đã nhìn thấy Ninh Tương ở quán bar ngày hôm qua. Ninh Tương nói với bạn bè của mình rằng Ninh Tôn đã khiến gia đình họ xấu hổ đến mức nào.
Chương Tự Chi lúc đó rất muốn đi lên mắng chửi người phụ nữ đó mấy câu, nhà họ Ninh có người như cô ta và Ninh Tiêu trong nhà mới thật là xấu hổ.
Nhưng Trì Uyên ngăn anh ta lại. Trì Uyên biết rất rõ ràng, cho rằng mắng chửi với loại người như thế này thật ra không có tác dụng gì.
Ninh Tiêu hay Ninh Tương, hoặc thậm chí Trang Lệ Nhã, bọn họ cần phải nhận được một bài học thích đáng nhớ đời thì mới có thể khắc ghi trong trí nhớ được.
Khi Chương Tự Chi nghe Trì Uyên nói điều này, anh ta biết ngay Trì Uyên đang ủ mưu mấy ý đồ xấu xa.
Mạnh Sướng đang nghe Chương Tự Chi nói những chuyện này, liền cắt ngang hỏi: “Anh và ngài Trì hôm qua cùng nhau đi quán bar uống rượu đúng không, sao trong tin tức không thấy anh đâu cả vậy?”
Trong những bức ảnh của tin đồn, đúng là không nhìn thấy Chương Tự Chi đâu cả, chỉ chụp được ảnh của Trì Uyên và người phụ nữ kia.
Chương Tự Chi ngơ ngác một chút, sau đó chậc chậc lên tiếng: “Mấy cánh báo chí chỉ muốn thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy tự nhiên họ phải chụp góc độ nào có câu chuyện giật tít chứ. Tôi thực sự đã ở đó, nhưng tôi cũng uống quá nhiều. Lúc đó tôi ngồi đối diện với Trì Uyên và đang ngủ đó.”
Cố Tư mỉm cười, “Vậy là anh thực sự không biết Trì Uyên và người phụ nữ đó cuối cùng đã làm gì đúng không?”
Chương Tự Chi vò đầu bứt tóc, “Ấy, những gì xảy ra sau đó tôi thực sự không rõ ràng lắm. Khi tôi đến đó, Trì Uyên chỉ có một mình ở đó. Người phụ nữ kia đến đó vào lúc nào, tôi thực sự không biết.”